Một đêm này Lâm Dữ Hạc ngủ đến mơ mơ hồ hồ, buổi sáng lúc cậu tỉnh dậy thì đã là bảy giờ hơn rồi.

Hai ngày nay cậu chỉ ở nhà nghỉ ngơi điều dưỡng, các triệu chứng nghẹt mũi và chóng mặt cũng đã giảm dần. Lâm Dữ Hạc dụi mắt ngồi dậy, vừa mới định xuống giường thì bị đau đớn đột nhiên truyền tới từ đùi trong (háng đó mn, mà để háng thì hơi thô nên mình để là đùi trong, mn tự hiểu nhé) kích thích khiến cậu đột ngột dừng động tác.

Lâm Dữ Hạc có chút nghi hoặc.

Không phải cậu bị cảm mạo sao, sao lại bắt đầu đau chân rồi? Lâm Dữ Hạc cúi đầu cuốn quần ngủ lên nhìn, quần ngủ rất rộng, có thể trực tiếp cuốn lên đến tận đùi trong. Có điều tại nơi cậu có thể nhìn thấy thì không có dấu vết hoặc có gì lạ thường.

Còn có phần đùi trong sau và mông, Lâm Dữ Hạc không tự nhìn thấy được, chỉ có thể duỗi tay tới sờ sờ.

Cậu cũng không sờ thấy chỗ nào bị sưng lên, chỉ là cảm thấy hình như có một vài chỗ chỉ cần ấn vào là đau, giống như bị thương vậy.

Lâm Dữ Hạc còn đang nghi hoặc thì thấy Lục Nan đi ra từ phòng thay đồ.

Người đàn ông vẫn chưa đi làm, vừa mới thay áo sơ mi xong.

"Tỉnh rồi?" Lục Nan đi tới, hỏi: "Sao thế?"

Lâm Dữ Hạc ngẩng đầu lên nhìn anh: "Không có gì ạ, chỉ là ở sau chân em hơi đau, không biết là bị làm sao."

Cậu nhớ lại một chút: "Có lẽ là hôm trước lúc em luyện chơi ván trượt bị đập vào chăng?"

Lục Nan nhíu nhíu mày: "Tôi nhìn giúp em."

Những chỗ đau đớn ấy thực sự có hơi riêng tư, Lâm Dữ Hạc đang do dự thì người đàn ông đã vươn tay tới, ấn cậu nằm xuống giường.

Còn rất tự nhiên mà chèn gối đầu vào dưới bụng cậu.

Lâm Dữ Hạc: "...?"

Cậu còn chưa kịp nghĩ xem vì sao động tác của Lục Nan lại thành thục như vậy thì đã bị cướp đi mất lực chú ý, động tác đệm cao thân thể lên trong tư thế quay lưng lại này thực sự có chút quá mức xấu hổ, thân thể Lâm Dữ Hạc vô thức căng chặt lại.

Nhưng ngay tại lúc cậu đang căng thẳng thì chỗ đùi trong của cậu lại bị người nọ vỗ vỗ.

"Dạng chân ra một chút." Lục Nan nói.

Lâm Dữ Hạc quả thực không còn mặt mũi nào nhìn ca ca nữa rồi.

So với cậu, giọng điệu người đàn ông ở phía sau lại vẫn rất bình tĩnh, anh cũng không luồn tay vào trong quần ngủ rộng rãi từ chỗ sau eo, mà là sắn ống quần lên rồi lại kéo quần lên trên, dùng phương thức rất chính đáng mà giúp cậu kiểm tra tình trạng ở sau chân.

Khiến cho Lâm Dữ Hạc không tự chủ được mà cảm thấy là do bản thân cậu nghĩ nhiều rồi.

Lục Nan nói: "Không bị thương gì cả, chỉ là có vài chỗ đỏ ửng lên, lúc em luyện chơi ván trượt bị ngã sao?"

Lâm Dữ Hạc thở phào nhẹ nhõm: "Có thể là không cẩn thận làm ván trượt đập vào chỗ nào đó rồi, hai ngày trước em còn không có cảm giác gì, hẳn là không nghiêm trọng."

Cậu nói xong thì liền muốn đứng lên, nhưng còn chưa kịp làm ra động tác gì thì những chỗ bị đau đó lại đột nhiên bị một nhiệt độ cao bao phủ lên.

Lục Nan dùng một tay xoa bóp xương hông mảnh khảnh của cậu, tay còn lại bao phủ lên làn da lành lạnh ấy.

"Tôi xoa bóp giúp em một lát."

Lâm Dữ Hạc không kìm được mà rùng mình một cái, vừa rồi cậu chỉ cảm thấy hơi đau mà thôi, nhưng bây giờ lại là cả người mềm nhũn ra, giống như tuyết mùa đông tan chảy khi gặp dòng nước suối của ngày xuân, giống như cây kem lạnh lẽo hoá thành bơ ngọt ngào.

Cậu không dám để Lục Nan xoa bóp tiếp, cuống quýt bắt lấy bàn tay to trên chân mình.

"Không cần, không cần nữa đâu ạ...! Em hết đau rồi!"

Lục Nan vẫn còn đang là dáng vẻ rất dễ nói chuyện, không có chút nào là có vẻ như đang phải cố gắng kiềm chế, mượn cơ hội này để ăn đậu hủ*.

*Ăn đậu hủ: mượn một việc làm gì đó để sờ soạng người khác,...

Anh cầm lấy tay của Lâm Dữ Hạc: "Không sao nữa rồi?"

Lâm Dữ Hạc liên tục gật đầu: "Không sao nữa rồi, không sao nữa rồi ạ."

Lục Nan không kiên trì nữa, buông lỏng tay thả cậu ra.

Lúc này Lâm Dữ Hạc mới có thể đứng lên, cậu cảm thấy bệnh cảm mạo của mình đều bị doạ cho chạy hết đi rồi.

Cậu vội vã nói: "Em đi rửa mặt."

Nói xong, cậu liền đi về phía phòng tắm.

Chỉ để lại một mình Lục Nan đứng tại chỗ, dõi theo bóng lưng của cậu.

Tấm lưng yếu ớt mảnh khảnh đó, đường cong lưng eo tuyệt đẹp và phần thịt mềm mại dưới đó, đôi chân trắng nõn nhẵn mịn, dưới lớp che chắn của quần áo, ở một nơi mà Lâm Dữ Hạc không nhìn thấy, tràn đầy dấu tay và dấu hôn đỏ ửng chưa kịp tiêu tan.

Thậm chí còn có dấu răng.

Lâm Dữ Hạc không nhìn thấy, vậy nên cậu không hề biết trên làn da trắng nõn ấy ấy là những dấu vết nổi bật, sáng đẹp rạng ngời biết nhường nào, đẹp đến mức khiến người ta hoàn toàn  không thể rời mắt.

Khiến người ta chỉ muốn nó càng nhiều, càng kiều diễm hơn.

——

Dùng bữa sáng xong, Lục Nan liền đi làm.

Mỗi lần cử động Lâm Dữ Hạc vẫn cảm thấy có chút kỳ cục, có điều cậu cũng dần dần thích ứng với điều ấy, có thể lơ nó đi, chỉ coi nó là đau mỏi cơ thể do cảm mạo mà ra.

Ngày hôm nay Thẩm Hồi Khê hẹn cậu ra ngoài đi chơi, Lâm Dữ Hạc đã nằm dí ở nhà suốt hai ngày, cũng muốn đi ra ngoài hít thở không khí tươi mới một chút nên đồng ý liền.

Có điều trước khi ra ngoài, cậu lại nhận được một cuộc gọi từ số lạ.

Nhận điện thoại, giọng nói ở đầu bên kia cũng không phải rất quen thuộc, nhưng người đó vừa lên tiếng liền gọi khiến cho Lâm Dữ Hạc ngây ngẩn.

"Anh dâu."

Chàng trai trẻ tuổi cười híp mắt gọi cậu.

"Em là Lục Anh Thuấn, anh còn nhớ em không? Trước hôn lễ một ngày chúng ta đã gặp nhau rồi đó."

Lâm Dữ Hạc nhớ rõ Lục Anh Thuấn, em trai thứ hai của Lục Nan, cũng là người Lục gia duy nhất一一 tặng quà kết hôn cho Lục Nan.

Cậu hơi bất ngờ, không biết vì sao đối phương lại gọi cho mình.

"Xin chào, có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì ạ" Ngữ khí của Lục Anh Thuấn rất ôn hoà: "Chỉ là qua một khoảng thời gian nữa em phải tới Yến Thành, có lẽ phải tới Yến Đại làm sinh viên trao đổi. Em nghe thấy anh cả nói anh là sinh viên của Yến Đại nên muốn liên hệ với anh trước."

"Nếu như anh dâu tiện, thì chúng ta add wechat được không?"

Lý do mà cậu ta nói rất chính đáng, Lâm Dữ Hạc liền đồng ý: "Được."

Sau khi cúp điện thoại, quả nhiên Lâm Dữ Hạc nhận được nhắc nhở có lời mời kết bạn mới, có điều cậu không vội chấp nhận mà là tìm Lục Nan trước.

Dù sao Lục Anh Thuấn cũng là người của Lục gia, cậu vẫn nên hỏi ca ca một chút thì hơn.

Lâm Dữ Hạc đơn giản kể lại chuyện này một lượt, gửi cho Lục Nan.

Lục Nan trả lời rất nhanh, anh trực tiếp gọi điện thoại tới.

"Chuyện này cậu ta đã nói với anh rồi." Lục Nan nói: "Em muốn add thì cứ add đi."

Lâm Dữ Hạc vâng lời, lại hỏi: "Vậy em giao thiệp với cậu ấy có cần phải chú ý gì không ạ?"

"Cứ dựa theo cảm xúc của em là được." Lục Nan nói: "Không cần quá để ý lời của cậu ta, có chuyện gì có thể trực tiếp tìm tôi."

Lâm Dữ Hạc nói: "Vâng."

Cúp điện thoại, Lâm Dữ Hạc chấp nhận lời mời của Lục Anh Thuấn, rất nhanh sau đó đầu bên kia đã gửi tin nhắn tới.

(Lục Anh Thuấn: Chào anh dâu)

(Thuấn: Bây giờ anh đang trong kỳ nghỉ ạ?)

Lâm Dữ Hạc trả lời lại một chữ "đúng", bên đó lại gửi tin nhắn đến.

(Thuấn: Anh dâu ở Yến Thành sao, hay là về nhà rồi ạ?)

Xem ra, hình như đối phương còn định nhiệt tình trò chuyện với cậu. Lâm Dữ Hạc còn phải ra ngoài, liền trả lời cậu ta.

(Lâm: Ở Yến Thành)

(Lâm: Bây giờ tôi phải ra ngoài, có lẽ sẽ trả lời tin nhắn hơi chậm, có vấn đề gì liên quan tới Yến Đại cậu cứ trực tiếp gửi cho tôi đi, tôi nhìn thấy thì sẽ trả lời)

Lục Anh Thuấn rất biết điều.

(Thuấn: Được, vậy anh đi đường cẩn thận, chú ý an toàn)

Lâm Dữ Hạc đáp lại một tiếng cảm ơn rồi liền ra ngoài.

Thành thật mà nói, dù rằng đã có chút hiểu biết nhất định nhưng Lâm Dữ Hạc vẫn không nhịn được mà muốn cảm thán một tiếng.

Người của Lục gia, sự khác biệt về tính cách cũng thật là lớn quá đi.

Hôm nay không có mặt trời, gió ở bên ngoài cũng to, Lâm Dữ Hạc và Thẩm Hồi Khê không đi chơi ngoài trời nữa.

Phương Tử Thư cũng tới rồi, trải qua cuộc đua xe công thức lần trước ba người bọn họ đã thân quen hơn rất nhiều. Bọn họ đều không có việc gì làm nên định cùng nhau đi xem một bộ phim mới ra mắt.

Còn một khoảng thời gian nữa mới đến giờ chiếu phim, ba người tìm một cửa hàng đồ ngọt, ngồi xuống tán gẫu với nhau.

Lâm Dữ Hạc nhớ tới chuyện Lục Anh Thuấn add wechat, liền nhắc tới một câu.

"Lục Anh Thuấn?" Thẩm Hồi Khê đã từng nghe về cậu ta: "Chính là vị Lục tam thiếu đó sao? Không phải cậu ta đang học ở Đại học Columbia* sao, sao lại muốn chạy tới trong nước làm sinh viên trao đổi rồi?"

*Đại học Columbia là đại học tốt thứ 3 của Mỹ và thứ 6 trên thế giới.

Phương Tử Thư nói: "Trải nghiệm cuộc sống đại học ở trong nước một chút mà."

Cô cũng là từ nước ngoài chạy tới Đại học Yến Thành tham gia dự án du học*.

*Dự án du học: dự án trao đổi sinh viên giữa các trường trong và ngoài nước.

"Hình như thành tích của cậu ta rất xuất sắc đó, dù sao thì không ít bạn bè ở Mỹ của em đã từng nghe qua tên của cậu ta," Phương Tử Thư nói: "Nghe nói SAT* của cậu ta được full điểm, dựa vào thành tích đó mà trực tiếp được tuyển thẳng vào khoa chính quy của Đại học Columbia."

*SAT: là bài kiểm tra đánh giá năng lực chuẩn hóa được sử dụng rộng rãi cho xét tuyển đại học trong hệ thống giáo dục Mỹ.

Thành tích này cho dù đặt trong hội những du học sinh thôi cũng đã là rất xuất sắc rồi, lại thêm xuất thân từ Lục gia, nên trước nay độ nổi tiếng của Lục Anh Thuấn luôn không thấp.

Thẩm Hồi Khê nói: "Anh nhớ hình như ba cậu ta cũng rất lợi hại đó, Lục Hồng Khánh, chính là con trai thứ tư của Lục Quảng Trạch (Lục Quảng Trạch là ông Lục Nan), mọi người đều nói chú ấy là nhân vật cấp bậc thiên tài. Ban đầu hình như còn có rất nhiều người truyền tai nhau, nói rằng nếu như con trai thứ tư của Lục gia không mất thì có lẽ bây giờ 80% sản nghiệp của cả Hương Giang đều đã nằm trong tay Lục gia rồi."

Lâm Dữ Hạc cũng từng đọc qua một số tin tức của người con trai thứ tư Lục gia này, Lục Hồng Khánh từ nhỏ đã yếu ớt nhiều bệnh, nhưng lại thông minh vô cùng, ngoại hình cũng là cực kỳ khôi ngô tuấn tú, còn có một khoảng thời gian được mệnh danh là người tình trong mộng của tất cả thiếu nữ Hương Giang.

Chỉ riếc rằng sức khoẻ của chú ấy thực sự luôn không tốt, đến đầu ba mươi tuổi thì qua đời, chỉ còn lại một đứa con trai, chính là Lục Anh Thuấn.

Thẩm Hồi Khê nói: "Dù sao thì so với những người khác trong Lục gia luôn bị paparazzi Hương Giang chụp lấy tư liệu thì thông tin của Lục Anh Thuấn cũng coi như là đứng đắn nhất rồi. Hình như giống với ba cậu ta, sức khoẻ của Lục Anh Thuấn hồi nhỏ cũng không tốt lắm, Lục gia đã phải chi rất nhiều tiền để điều dưỡng cho cậu ta."

Bây giờ Lục gia vẫn là do ông cụ Lục quản lý mọi việc, người tiếp theo làm gia chủ là người con thứ ba của ông cụ Lục – Lục Hồng Dư, cũng chính là ba của Lục Kỳ Kỳ.

Có điều cho dù như thế thì ông cụ Lục cũng vẫn rất yêu thương đứa cháu út Lục Anh Thuấn này, nghe nói lúc Lục Anh Thuấn được Đại học Columbia nhận vào, ông cụ Lục đã trực tiếp tặng cho cậu ta một căn biệt thự và một chiếc du thuyền.

Nói đến quà tặng, Lâm Dữ Hạc không khỏi nhớ đến món quà cưới mà Lục Anh Thuấn tặng.

Chiếc bút máy đắt tiền đã không còn xuất bản ấy.

Hào môn muốn chiều theo sở thích của ai cũng quá đơn giản rồi, quà vừa đưa ra khỏi tay liền có thể khiến người khác kinh ngạc cảm thán.

Lâm Dữ Hạc lại không nhịn được mà nghĩ tới Lục Nan.

Rõ ràng ca ca cũng rất có tiền, nhưng Lâm Dữ Hạc lại vẫn luôn cảm thấy đối phương không giống vậy, trước đây cậu chưa từng suy nghĩ kỹ, bây giờ so sánh với bọn họ mới cảm nhận ra được.

Rất ít khi Lục Nan làm cho cậu cảm nhận ra được sự chênh lệch giữa hai người.

Ngay cả ra ngoài ăn cơm cũng cố ý chọn món lẩu, nơi vừa nhiều người vừa ồn ào huyên náo.

Thành thật mà nói, sau khi tiếp xúc với Lục Anh Thuấn, Lâm Dữ Hạc vẫn luôn cảm thấy cậu ta không ăn nhập với những người khác trong Lục gia. Có điều nghĩ tới Lục Nan cũng là con cháu của Lục gia, hình như cũng không còn thấy kỳ lạ đến vậy.

Thẩm Hồi Khê nói: "Tớ nhớ rằng khi ấy ba của Lục tổng có quan hệ tốt nhất với người em trai thứ tư này, Lục tam thiếu tới trường của chúng ta, có lẽ cũng có liên quan tới Lục tổng ở Yến Thành đi."

Xem xét từ mấy lần tiếp xúc của Lâm Dữ Hạc, hình như quan hệ giữa Lục Nan và Lục Anh Thuấn có vẻ tốt hơn so với những người khác của Lục gia.

Hơn nữa Lục Nan thăng chức làm chủ tịch của tập đoàn Thái Bình, thế lực của anh đã khác so với trước đây, vậy nên Lục Anh Thuấn muốn tới tạo quan hệ tốt với anh cũng không phải là điều kỳ lạ.

Nghĩ vậy Lâm Dữ Hạc liền không nghĩ nhiều nữa.

Dù sao thì ca ca cũng đã nói rồi, có chuyện gì thì trực tiếp tìm ngài ấy là được.

Ba người cùng nhau tới rạp chiếu phim xem phim, ăn trưa xong thì Lâm Dữ Hạc liền về nhà.

Dù sao thì cậu vẫn còn đang bị cảm.

Lại nghỉ ngơi thêm một đêm, tình trạng của Lâm Dữ Hạc rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, trước khi ngủ cậu không uống thuốc, ban đêm cũng ngủ rất yên ổn, sáng hôm sau lúc tỉnh lại thì tinh thần thoải mái, tràn trề sức sống.

Chỉ là không biết vì sao, Lâm Dữ Hạc mơ hồ có cảm giác hình như lúc Lục Nan nhìn cậu có mang theo chút thất vọng, nhưng đợi đến khi Lâm Dữ Hạc nhìn lại thì lại thấy người đàn ông vẫn là vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, không có một chút gì khác thường.

Mặc dù Lâm Dữ Hạc hơi nghi hoặc nhưng cũng không nghĩ kỹ thêm, rất nhanh sau đó lực chú ý của cậu đã bị một chuyện khác cuốn đi.

Lại đến những tháng ngày phải đi tư vấn tâm lý.

Mặc dù đã cách một tuần không tới, nhưng lần tư vấn tâm lý này cũng không khiến cho Lâm Dữ Hạc có cảm giác cái gì mà lâu ngày không gặp. Cậu trò chuyện với Tạ Minh Thâm như thường lệ, trải qua một tiếng đồng hồ dài dằng dặc này.

Trò chuyện xong, Tạ Minh Thâm tiễn Lâm Dữ Hạc ra ngoài, lần này ông ta không chuẩn bị điểm tâm ngọt nữa mà là chuẩn bị một ít nước uống.

Ông ta lại tán gẫu với Lâm Dữ Hạc về tình hình gần đây.

"Ninh Ninh đang học năm tư rồi nhỉ, có phải sắp học lên thạc sỹ đúng không?"

Lâm Dữ Hạc: "Vâng, sang năm ạ."

Thường thường, trường y trong nước tốt nhất là nên học tám năm liền, sau đó là năm năm liền. Có điều những năm gần đây các trường đại học và cao đẳng trong nước bắt đầu thảo luận về vấn đề học và nghiên cứu suốt tám năm thì không đủ kinh nghiệm, không thể nào cân đối vấn đề thời gian đào tạo, giống như các lớp thực nghiệm của những trường y ở Yến Thành trong các khoá gần đây đều là học năm năm, sau khi kết thúc học năm năm thì do sinh viên tự quyết định con đường tiếp theo của mình.

Tính đi tính lại, đợi đến lúc nghỉ hè của năm tư, Lâm Dữ Hạc đã phải quyết định xem là nên livestream hay là lựa chọn những cái khác rồi.

Tạ Minh Thâm hỏi: "Chuyên ngành của cháu là học y nhỉ, thứ hai là tâm lý học?"

Lâm Dữ Hạc gật đầu.

Tạ Minh Thâm nói: "Học y rất mệt, cháu lại còn học thêm văn bằng hai*, chắc chắn còn mệt hơn nhiều."

*Đính chính lại một chút là Hạc học văn bằng hai chứ không phải chuyên ngành hai nha mn.

Lâm Dữ Hạc cười cười, nói: "Cũng không đến nỗi ạ, cháu hứng thú với tâm lý học nên chọn."

"Đúng vậy, chú nhớ lúc nhỏ cháu cũng rất hứng thú với công việc trong phòng khám, còn từng nói sau này lớn lên muốn cũng làm bác sỹ tâm lý giống mẹ," Tạ Minh Thâm nói, "Vậy tại sao không chọn tâm lý làm chuyên ngành chính thế?"

"Có phải là vì bệnh hen suyễn hay không?" Ông ta hỏi: "Chú nhớ cháu từng bị bệnh hen suyễn, là vì muốn nghiên cứu căn bệnh này để chữa cho mình nên cháu mới chọn học y sao?"

"Là bởi vì bệnh hen suyễn ạ" Lâm Dữ Hạc nói: "Có điều không phải để chữa bệnh cho cháu, lúc chọn chuyên ngành thì cháu đã làm phẫu thuật rồi."

Tạ Minh Thâm hỏi: "Vậy thì là?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Là để bù đắp ạ."

Tạ Minh Thâm dừng lại một chút, mới hỏi: "Sao lại nói như vậy?"

Ông mơ hồ cảm giác được hình như bản thân đã chạm đến cái gì đó rồi.

Quả nhiên, Lâm Dữ Hạc nói: "Mẹ cháu là bởi vì bị hen suyễn nên qua đời."

Tạ Minh Thâm nhíu nhíu mày: "Không phải là bị viêm phổi sao?"

"Viêm phổi là biến chứng do bệnh hen suyễn gây ra" Lâm Dữ Hạc nói: "Căn nguyên vẫn là vì bệnh hen suyễn."

Vì người thân bị bệnh qua đời nên chọn học y, đây là một lý do rất bình thường.

Nhưng Tạ Minh Thâm lại phát hiện sự bất bình thường trong đó.

Ông ta hỏi: "Vậy tại sao nói là "bù đắp" ?"

Lâm Dữ Hạc nói: "Bởi vì là cháu làm hại bà ấy."

Giọng nói của cậu vẫn bình tĩnh như trước, từ lúc nãy đến bây giờ vẫn luôn như vậy không hề thay đổi.

Nhưng cũng chính là loại bình tĩnh bình thường như vậy mới khiến người ta thực sự cảm nhận được điều gì đó không thích hợp.

"Trước đây mẹ cháu chỉ là bị bệnh hen suyễn nhẹ, vẫn luôn có thể khống chế tốt được. Nhưng sau khi mang thai cháu thì tình trạng sức khoẻ lại bị ảnh hưởng rất lớn."

"Hen suyễn là bởi vì các phản ứng khi mang thai mà càng nặng thêm."

Lâm Dữ Hạc dùng ngữ khí rất tự nhiên, rõ ràng rành mạch nói ra.

"Là cháu hại chết bà ấy, vậy nên muốn bù đắp."

Tạ Minh Thâm đã từng tiếp xúc với không biết bao nhiêu là bệnh nhân, nhưng khi nghe thấy lời này của cậu lại vẫn là sửng sốt một chút.

Rốt cuộc ông cũng tìm ra mấu chốt của vấn đề, nhưng không ngờ rằng vấn đề lại nghiêm trọng đến mức độ này.

Nghiêm trọng đến mức vậy mà Lâm Dữ Hạc lại có thể dùng giọng điệu bình tĩnh đến thế để nói ra một chuyện đau đớn như vậy.

Đối với cái suy nghĩ "cháu đã hại chết mẹ" này, Lâm Dữ Hạc đã chắc chắn, đóng dấu cái kết luận này, cậu tin vào điều ấy giống như tin rằng "mặt trời mọc ở đằng đông" vậy, vững vàng không thay đổi.

Những việc tự khép kín bản thân, tình cảm lạnh nhạt, tự trừng phạt bản thân trong vô thức ấy rốt cuộc cũng đã tìm ra được nguyên nhân.

Có một số người từ khi sinh ra đã mang theo vết thương trên người.

Cả đời này bọn họ đều mang theo thương tích mà bước tiếp.

______________________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cô nàng váy đỏ là em gái họ của Lục Nan, tên là Lục Kỳ Kỳ, chương 55 viết sai tên cổ mất rồi, bây giờ sửa lại nha, mọi người biết là cổ là được rồi~~~

Editor: xin lỗi làm phiền mn xíu nha

Chào những bạn đọc ở Truyệnwiki và Truyện full, nơi các bạn đang đọc là nơi truyện bị re-up, nếu có thể thì mình mong các bạn liên hệ với nick facebook Táo Hai của mình để đọc được ở nơi đúng nhất nhé, mình sẽ gửi link truyện để các bạn có thể đọc sớm nhất và trò chuyện bình luận giao lưu với mình và những bạn đọc khác nữa. Xin cảm ơn😁

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện