Rất nhiều chuyện không hề phức tạp như trong tưởng tượng, thích thì liền theo đuổi, không hợp thì chia tay, thử lại lần nữa, cứ như uống chút nước nóng vậy.
Nghe thì có vẻ đơn giản thô lỗ, khiến người ta cảm thấy vì sao tình yêu có thể qua loa đến như thế, sơ sài đến như vậy, thế nhưng hữu hiệu nhất lại chính là phương pháp đơn giản thô bạo như thế.
Mọi chuyện vẫn luôn là những điều giản đơn, còn lòng người mãi mãi là thứ phức tạp nhất.
Hàn Phi Nhứ trở về phòng mình, cô ngồi trên giường nghĩ hồi lâu, luôn cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, thế nhưng cô lại không nghĩ ra cụ thể là không thích hợp ở đâu.
Đột nhiên, cô nhảy xuống khỏi giường, vội vàng đi đôi dép lê, sau đó chạy vào trong tủ quần áo, bắt đầu lục lọi tìm đồ.
Tuy nói là tủ quần áo, thế nhưng thật ra đây là một căn phòng quần áo cực lớn, sau khi đi vào vẫn còn rất nhiều khoảng trống, quần áo và đồ trang sức được phân loại và xếp vào nhiều ngăn khác nhau.

Cô mở từng ngăn kéo, mở từng hộp trang sức, sau đó lại cất vào, tổng cộng có bốn tầng ngăn kéo đựng đồ trang sức, đều bị cô lật tung lên như một bãi rác, nhưng cũng không tìm thấy thứ mà mình muốn.
Hàn Phi Nhứ mới chuyển về đây không lâu, thật ra trong căn nhà này không có nhiều đồ đạc của cô nhưng tất cả tài sản riêng của cô hầu như đều ở trong phòng quần áo này.

Hàn Phi Nhứ ngồi trên thảm, cảm thấy vô cùng bối rối, cô đã sống hơn 20 năm, vậy mà lại chỉ có mấy bộ quần áo với vài món đồ trang sức này thôi ư, chẳng nhẽ cô không để lại bất cứ dấu vết gì khác về cuộc sống của mình sao?
Hàn Phi Nhứ không có thói quen viết nhật ký, nhưng cô có thói quen sưu tập đồ đạc, đặc biệt là khi còn nhỏ cô rất thích sưu tập các loại đá quý nhân tạo, còn có cả quần áo của búp bê barbie nữa.

Sau khi lớn hơn một chút thì cô bắt đầu sưu tập tem, bố mẹ cô mỗi ngày đều nhận được rất nhiều thư, đặc biệt là mẹ cô, độc giả của bà ấy đều gửi thư viết tay, nên bà ấy có nhiều tem nhất.
Lớn hơn chút nữa thì cô lại bắt đầu sưu tập các bản nhạc chép tay, những nhạc cụ hay ho hoặc có ý nghĩa, riêng kèn Ô-boa nhà cô đã có tận bốn chiếc.
Ngoài những thứ này ra, vẫn còn rất nhiều thứ khác được cô cất giữ rất kỹ, ví dụ như vé xem phim, thư và thiệp chúc mừng cô được nhận vào dịp sinh nhật, các giải thưởng mà cô giành được hồi còn nhỏ, và nhiều cái khác nữa.
Con người sẽ thay đổi, nhưng không thể nào thay đổi hoàn toàn từ đầu đến cuối.


Hàn Phi Nhứ cảm thấy, dù đã qua 10 năm thì những thói quen của bản thân vẫn sẽ được giữ lại, đáng lý ra trong hộp phải có thêm rất nhiều đồ, ví dụ như giấy chứng nhận kết hôn hay nhẫn cưới chẳng hạn.
Từ khi Hàn Phi Nhứ phát hiện cô đã trở thành mình của 10 năm sau, cô vẫn chưa từng nhìn thấy bất kỳ một món đồ nào chứng minh bản thân đã kết hôn, ngoại trừ một người vợ và một người con gái đang sống sờ sờ ra đấy.
Nhận ra rằng trong này thực sự không có gì cả, Hàn Phi Nhứ chỉ đành quay trở lại phòng ngủ, trước đó cô đã sống ở trong căn phòng này hai tháng, cô chợt phát hiện ra, căn phòng này ngoại trừ một chiếc máy tính, một cái điện thoại và vài tài liệu là của cô ra, tất cả những thứ khác đều là vật dụng sẵn có trong phòng, ngay cả một món đồ nhỏ cô cũng không bỏ ra ngoài này.
Điều này có một lợi ích là, nếu như cô muốn đi, chỉ cần tùy tiện thu dọn một chút, hoặc là không cần thu dọn gì cả, cầm điện thoại lên là có thể đi rồi.
Thật sự là vô cùng dứt khoát và vô tình...Ai cũng có thể nhìn ra được cô hoàn toàn không coi nơi này là nhà mình, nơi đây chỉ là một chỗ dừng chân tạm thời, đợi đến khi cô làm xong hết những việc bản thân phải làm, cô sẽ rời đi.
Hàn Phi Nhứ vẫn không bỏ cuộc, sau khi nghe lời giải thích của Diệp Minh Tâm, cô liền rơi vào trạng thái nửa tin nửa ngờ.

Một mặt, cô cảm thấy Diệp Minh Tâm sẽ không nói dối mình về những chuyện như này, dù sao sau này cô vẫn có khả năng sẽ nhớ lại.

Nếu như bây giờ nói dối, sau này cô nhớ ra rồi, vậy chẳng phải là sẽ càng mất thiện cảm hơn sao?
Thế nhưng mặt khác, cô lại nghĩ mình không phải là loại người đó.
Bởi vì cái chết của bố mẹ để lại cho cô một cú sốc quá lớn, để có thể chữa lành cho bản thân mình, vậy nên cô đã tùy tiện kết hôn với người khác, đợi đến khi vết thương trong lòng trở nên tốt hơn, thì cô liền đá người đã chữa lành cho mình đi.
...
Cô khốn nạn đến vậy sao?
Hàn Phi Nhứ nhoài người nằm bò trên bàn, duỗi tay vò tóc đến khi đầu thành tổ quạ, cô chán chường nằm bò ra bàn một lúc rồi đột nhiên lại đứng bật dậy.
Cô chạy sang một góc khác trong căn phòng, tìm thấy một chiếc ví chỉ được dùng một lần.
Bây giờ mọi người đều không cần dùng tiền mặt để trả tiền nữa rồi, toàn bộ đều quét mã để thanh toán, Hàn Phi Nhứ ra khỏi nhà cũng không mang tiền theo, chỉ cần một chiếc điện thoại là mọi chuyện đều xong xuôi.

Chiếc ví này không biết đã vùi trong bụi bặm của căn phòng bao lâu rồi nữa.
Ví tiền rất mềm, đây là một chiếc ví nhỏ tuy ngắn, nhưng lại khá nhiều ngăn, Hàn Phi Nhứ chỉ mới dùng một lần, cô biết trong này ngoài vài tờ nhân dân tệ và vài tờ đô la Mỹ ra thì chẳng còn gì khác nữa.

Cô kéo khóa mở ngăn đựng tiền và thẻ ra, lấy hết tất cả mọi thứ ra ngoài, nhận thấy không còn có đồ gì đặc biệt nữa, cô lại kéo khóa mở một ngăn nhỏ khác.
Lúc cô kéo khóa, phần bị mở ra của ví tiền đang dốc ngược xuống dưới, một vật kim loại nho nhỏ rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu "leng keng".
Nhặt chiếc nhẫn lên, Hàn Phi Nhứ vô cùng đắc chí: "À há! Mình biết ngay là thói quen này vẫn chưa thay đổi mà!"
Với những thứ đồ cực kỳ quan trọng, hoặc là cô sẽ giấu ở trong phòng quần áo, hoặc là cô sẽ nhét ở trong ví mang theo bên mình, cảm ơn trời đất, cảm ơn bản thân của quá khứ, cuối cùng cô cũng tìm thấy rồi.
Kiểu dáng của chiếc nhẫn không có gì đặc sắc, kiểu dáng đơn giản, vật liệu đơn giản, viên kim cương tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Hàn Phi Nhứ giơ nó lên cao, hướng về phía ánh đèn, nhìn chữ cái được khắc trên nhẫn.
Sau khi nhìn chăm chú một hồi lâu, Hàn Phi Nhứ nhận ra, cô không đọc hiểu dù chỉ là một chữ.
...
Đây là tiếng Ả Rập ư? Hay là tiếng Eskimo vậy?
Cả hai người bọn cô chẳng phải đều là người Trung Quốc sao? Sao lại khắc những chữ không ai hiểu được làm gì?
Cuối cùng cũng tìm được thứ gì đó mà lúc kết hôn để lại, Hàn Phi Nhứ mãn nguyện nằm dài trên giường, cô thử đeo chiếc nhẫn lên, cả quá trình vô cùng suôn sẻ.

Hàn Phi Nhứ giơ tay lên hướng về phía đèn trên trần nhà, không nhịn được cảm thán, tuy rằng kiểu dáng bình thường, trông còn có vẻ hơi cũ, thế nhưng kim cương vẫn là kim cương, dù cho dùng một chiếc khoen lon rồi khảm kim cương, cũng có thể ngay lập tức đoạt lấy trái tim của một cô gái.
Ví dụ như cô đây, bây giờ cô không muốn tháo nó ra nữa rồi.

Nói đùa thôi, bây giờ cô có tư cách gì để đeo chiếc nhẫn này đây, sau khi đã ghiền, cô hạ tay xuống chuẩn bị tháo nhẫn ra, vừa mới kéo ra được chưa đầy 2cm, chiếc nhẫn liền bị kẹt ở đốt ngón tay.
Hàn Phi Nhứ trợn tròn mắt, ngồi dậy, tiếp tục thử tháo ra, thế nhưng ngón tay cô đã tụ máu đỏ ửng rồi cũng không kéo ra được.

Cô sốt ruột vô cùng, cố gắng thêm mười phút nữa, sau cùng cũng xác nhận được một sự thật.
Không chỉ cô không muốn rời xa kim cương, mà kim cương cũng không muốn xa rời cô.
Hàn Phi Nhứ sốt ruột chết đi được, cô vẫn chưa tháo được nhẫn ra, hơn nữa nhiệt độ của làn da ở ngón tay đeo nhẫn cũng dần giảm xuống, chứng tỏ rằng máu đã không tuần hoàn lưu thông được nữa.

Cô sợ rằng không những chẳng tháo nổi nhẫn xuống, mà cũng đi đời luôn một ngón tay, nên chỉ đành đeo nhẫn lại.

Cô mở cửa phòng, định bụng đi tìm dì Lý, nhờ dì giúp đỡ.
Tục ngữ có câu "Nhà có người già như có bảo vật", tuy rằng dì Lý cũng không đến mức già thế, nhưng kinh nghiệm cuộc sống nhiều hơn một người phụ nữ tâm hồn thiếu nữ như cô nhiều.
Phòng của người giúp việc ở cạnh nhà bếp tầng một, tay phải Hàn Phi Nhứ nắm chặt lấy tay trái, rón ra rón rén đi xuống tầng như một tên trộm, chỉ sợ quấy rầy Diệp Minh Tâm.
Đèn chính ở tầng một đều đã tắt, còn còn vài ngọn đèn nhỏ vẫn còn đang bật.

Ở trong một không gian yên tĩnh, con người ta luôn vô thức muốn duy trì sự yên tĩnh nãy, Hàn Phi Nhứ cũng không ngoại lệ.

Cô bước thật nhẹ nhàng, đi về phía phòng của dì Lý.
Thế nhưng khi cô đi qua phòng bếp thì có một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Tay bị sao thế?"
Hàn Phi Nhứ: "..."
Vẻ mặt của cô vừa lo lắng lại vừa hoảng sợ, hai tay nắm chặt lấy nhau đặt ở trước ngực mà không phải là trước người, vừa nhìn là đã thấy có vấn đề.

Diệp Minh Tâm ngồi ở quầy bar cạnh phòng bếp, trước mặt bày một bình rượu mà Hàn Phi Nhứ không biết tên, còn có một ly rượu đã uống được một nửa.
Vừa nãy Hàn Phi Nhứ quá tập trung, còn Diệp Minh Tâm thì lại chẳng cử động gì, thế nên dưới ánh đèn mờ ảo le lói, chị như hòa vào khung cảnh xung quanh vậy.
Hàn Phi Nhứ đứng yên tại chỗ, đi cũng không được, mà ở cũng không xong, cô âm thầm ngẩng đầu, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp Minh Tâm, hai người nhìn nhau, Hàn Phi Nhứ ngay lập tức cúi đầu, sau đó bắt đầu cuống cuồng nghĩ lý do.
"...Em hơi khát, nên xuống đây rót cốc nước để uống."
Nếu như là bị thương ở tay, Hàn Phi Nhứ cũng chẳng cần phải giấu chị làm gì, Diệp Minh Tâm khẽ nhướng mày, gật đầu nói: "Vậy thì em đi lấy đi."
Lấy sao đây, chẳng phải vừa đưa tay ra lấy thì chiếc nhẫn sẽ bị lộ ra luôn sao?
Hàn Phi Nhứ bất chấp tất cả, xoay người đi đến trước tủ lạnh, để tay trái ở nơi mà Diệp Minh Tâm không nhìn thấy, sau đó dùng tay phải mở cánh cửa tủ lạnh, lấy bừa một chai nước ra, liền xoay người muốn rời đi.
Diệp Minh Tâm nghiêng đầu nhìn tay trái của cô vẫn luôn để dọc theo thân người: "Chị cũng hơi khát, em cũng lấy cho chị một chai đi."
Hàn Phi Nhứ âm thầm quay đầu lại: "Chẳng phải chị đang uống rượu đấy sao?"
Diệp Minh Tâm mỉm cười: "Rượu với nước sao mà giống nhau được, thứ có thể thật sự làm dịu được cơn khát vẫn phải là nước."
Nhận thấy chị không chịu buông tha cho mình, Hàn Phi Nhứ bĩu môi, chán nản đi qua đó, đặt chai nước lên trên quầy bar, sau đó mân mê chiếc nhẫn nơi áp út, thành thật khai báo: "Em muốn đeo thử nhẫn cưới xem xem, kết quả là đeo vào được, nhưng lại không tháo ra được."
Cô cho rằng Diệp Minh Tâm sẽ lại bày ra vẻ mặt tức cảnh sinh tình, đau khổ buồn bã, thế nhưng chị lại không như vậy mà chỉ nhíu mày: "Nhẫn cưới?"
Hàn Phi Nhứ duỗi tay, cho chị xem ngón áp út vừa sưng lại vừa tê của mình: "Chính là cái này."
Diệp Minh Tâm im lặng một lúc, cầm lấy tay cô, xoa bóp nhẹ nhàng để giúp cô hoạt huyết giảm tụ máu: "Đây không phải là nhẫn cưới của chúng ta."

"...Gì cơ?"
Vốn dĩ tâm trạng của Diệp Minh Tâm rất nặng nề, chị không muốn nói cho Hàn Phi Nhứ biết lý do ly hôn là gì, chính là bởi vì không muốn chính miệng nói ra câu đó.

Sau khi nói ra, chị cảm thấy trái tim mình như đang rơi xuống một vực sâu không đáy, ngày càng rơi nhanh, cảm giác nhanh chóng mất đi trọng lượng khiến chị cảm thấy sợ hãi, bàng hoàng, thậm chí còn có hơi muốn khóc.
Rõ ràng mọi thứ đều đang rất tốt, bọn họ quen biết rất lãng mạn, gặp lại nhau cũng rất lãng mạn.

Từ quen nhau, hiểu nhau cho đến bên nhau, hai người đều là tình đầu của nhau, câu chuyện tình yêu này giống như trong truyện cổ tích vậy, thế nhưng tại sao, cuối cùng lại đi đến bước đường này.
Nghĩ đến đây, cảm giác xót xa dần dâng lên, tràn ngập trong lòng, nếu như vẫn còn ngồi ở trong phòng mình, chị sẽ thở không nổi nữa, vậy nên chị xuống dưới nhà, mở một chai rượu, muốn mượn rượu để chạy trốn cảm giác bức bối ngột ngạt đến cùng cực này.
Thế nhưng dù có uống bao nhiêu rượu thì cảm giác đó vẫn không biến mất, mà câu nói Hàn Phi Nhứ vừa nói với chị, lại có thể nhanh chóng bắt lấy trái tim đang rớt xuống vực thẳm của chị và kéo nó lại về vị trí cũ, trái tim đập lại lần nữa, tâm trạng của chị cũng tốt hơn nhiều.
Diệp Minh Tâm khẽ cười: "Nhẫn cưới của chúng ta không phải là kim cương trắng, mà là kim cương đỏ, hơn nữa không to như viên này đâu, cộng lại cũng không quá 1,5 carat."
Hàn Phi Nhứ chớp mắt, cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn mình đang đeo trên tay: "Vậy đây là nhẫn gì?"
Diệp Minh Tâm vừa xoa bóp ngón tay cô, vừa nói: "Đây chỉ là một chiếc nhẫn bình thường, là chiếc nhẫn mà chúng ta mua lúc cùng đi sang Pháp tham dự Liên hoan phim.

Lúc đó em muốn mua thứ gì đó trong buổi đấu giá ở Paris để mang về nhà tặng mẹ em, khi nhìn thấy chiếc nhẫn này em thấy thích vô cùng, thế nhưng số tiền em mang theo đều dùng để mua tranh hết rồi, thế nên chị đã mua lại nó, tặng cho em."
Nghe thì có vẻ rất bình thường, nhưng Hàn Phi Nhứ lại cảm thấy nó không chỉ đơn giản đến vậy: "Chỉ đơn giản là một món quà thôi sao, đến cả tín vật định tình cũng không phải à?" Vậy thì cô để nó ở trong ví tiền làm gì, chẳng phải ví tiền là nơi cô để những vật quan trọng nhất sao?
Diệp Minh Tâm suy nghĩ một lúc, nói: "Chắc là không tính là tín vật định tình đâu, sau đó chị cũng không thấy em đeo mấy, em nói rằng em cất đi rồi, em để đâu vậy?"
"Trong ví tiền." Hàn Phi Nhứ vẫn không tin đây chỉ là một món quà bình thường: "Thật sự nó không có chút ý nghĩa gì sao?"
Diệp Minh Tâm lặng người: "Nếu như buộc phải nói đến ý nghĩa, vậy thì đây là món trang sức đầu tiên chị tặng cho em."
Thôi được rồi, ít ra vẫn còn có chút ý nghĩa, tuy rằng ý nghĩa này cũng không to lớn gì.

Cảm thấy ngón tay không còn lạnh nữa, cô liền rút tay lại, vô cùng khó hiểu hỏi: "Liệu có phải hồi đó em đeo vào xong cũng không tháo ra được, vậy nên sau này mới không đeo lại nó nữa không? Em đã thử rất nhiều cách rồi mà vẫn không thể tháo ra được!"
"Hồi đó có thể tháo ra được.

Lúc mới mua chị thấy em đeo đi đeo lại rất nhiều lần, kích thước của chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay em." Diệp Minh Tâm suy nghĩ một lúc, sau đó liền hiểu ra: "Chị hiểu rồi, lúc đó em gầy, nên khi đeo vào thì vừa xinh, thế nhưng bây giờ em..."
Từ cấm kỵ của tất cả phụ nữ trên thế giới này vẫn chưa kịp thốt ra, Hàn Phi Nhứ đã nhìn chị bằng vẻ mặt không cảm xúc, Diệp Minh Tâm vội ngậm miệng, sau đó cười nịnh nọt: "Để chị đi lấy ít xà phòng, em chờ một chút nhé."
Chị đi rồi nhưng vẻ mặt của Hàn Phi Nhứ lại không thay đổi chút nào cả.
Chị mới béo ý, cả nhà chị đều béo!
...
Đợi đã, cả nhà chị ấy, chẳng phải chính là mình à? Vậy thì người béo chẳng phải vẫn là mình sao?.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện