Vẻ xấu hổ cùng cứng đờ trên gương mặt của Diệp Minh An gần như cùng lúc xuất hiện, rõ ràng cô ta hoàn toàn không giống với chị họ mình, trên phương diện diễn xuất một chút thiên phú cũng không có.
Cô ta do dự một lát, mới bối rối mỉm cười: "Mọi người đứng đây nói chuyện, tôi đi xem Tư Ngôn đang làm gì."
Thường Tư Ngôn là chồng chưa cưới của cô ta, một cô gái bên cạnh lập tức lên tiếng trêu ghẹo: "Ai nha, vừa mới xa nhau có một lát mà đã nhớ da diết như vậy rồi sao?"
Hàn Phi Nhứ cũng nhìn cô ta, Diệp Minh An suýt chút nữa cười không nổi: "Đừng nói nhảm, tôi đi trước."
Nhìn theo bóng dáng bỏ chạy trối chết của Diệp Minh An, Hàn Phi Nhứ chỉ cảm thấy trong lòng không sao hiểu rõ được.
Chẳng phải chỉ cãi nhau vài lần thôi sao, cũng là chuyện của bốn năm trước, cũng không cần phải biểu hiện chột dạ như vậy?
Sau khi chào hỏi vài câu với cô dâu, Hàn Phi Nhứ hơi nâng cằm lên, tìm kiếm bóng dáng của vợ chồng chú hai khắp hội trường, định khi nhìn thấy họ thì liền tiến tới gửi phong bao đỏ, như vậy nhiệm vụ lần này của nàng sẽ hoàn thành một nửa.
Tuy nhiên tìm nửa ngày, nàng cũng không tìm thấy những người đó ở đâu.
Nàng bước đến một chỗ đông người, nhân tiện lấy một ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ, do quá tập trung không nhìn thấy chướng ngại ở trước mặt.
Khi cánh tay đụng vào một đứa trẻ, Hàn Phi Nhứ kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn, nhất thời sửng sốt.
Đứa nhỏ này, có chút quen...
Đứa trẻ bị cô đụng trúng là một bé trai, mặc bộ lễ phục của trẻ con, trên tay cầm một đ ĩa bánh nhỏ, bánh rơi hết rồi, nhân viên phục vụ vội vàng đến dọn dẹp, toàn bộ khách tham gia đều quay đầu lại nhìn, sau đó lại quay đầu đi nhỏ giọng bàn tán.
Hàn Phi Nhứ cho rằng họ đang nói về mình, đã là người trưởng thành còn đụng phải một đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt thất vọng và buồn bã của đứa trẻ, chắc hẳn là rất đau.
——Là một ngôi sao đấy, còn lỗ m ãng như vậy.
Sau khi não bộ kịp tiêu hóa xong, Hàn Phi Nhứ có chút mất tự nhiên, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống, vừa muốn nói lời xin lỗi với cậu bé, liền nghe thấy đứa nhỏ lên tiếng trước: "Con không cố ý đâu, bác Phi Nhứ."
Phi Nhứ...!Bác??
Hàn Phi Nhứ mở to mắt, cuối cùng cũng nhớ ra đứa trẻ này là ai, cậu bé là con trai của Diệp Minh Vĩnh, Diệp Phẩm Lam!
Trong nháy mắt, rốt cuộc Hàn Phi Nhứ cũng nhớ ra đáp án chính xác mà kích động không thôi, sau khi khoảnh khắc này trôi qua, nàng mới cẩn thận suy nghĩ tại sao mọi người ở bên cạnh đều nhìn về phía bên này mà chỉ trỏ.
Hàn Phi Nhứ dừng lại một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Phẩm Lam: "Phẩm Lam, đi, bác đưa con đi rửa tay."
Diệp Phẩm Lam có chút sợ hãi, cậu nhóc và Hàn Phi Nhứ vốn không quen nhau, lần cuối gặp nhau là nửa năm trước, đột nhiên bị nàng kéo đi, cậu nhóc có chút không kịp thích ứng, nhưng bàn tay của Hàn Phi Nhứ rất ấm, nàng nhẹ nhàng dắt cậu bé đi vào bên trong phòng vệ sinh, những ánh mắt ở bên cạnh không dừng lại ở trên người cậu bé nữa, mà chuyển hết lên người Hàn Phi Nhứ.
Những ánh mắt xa lạ tràn ngập áp bách đều dời đi, cậu bé cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hàn Phi Nhứ liếc mắt nhìn sắc mặt của cậu bé thả lỏng hơn, trong lòng không khỏi thở dài.
Diệp Phẩm Lam là bạn chơi cùng của Y Y khi con bé ở nhà ông bà cố, năm nay cậu 8 tuổi, là chắt đầu tiên của nhà họ Diệp, cũng là sự tồn tại đáng xấu hổ nhất trong nhà bọn họ.
Trước đó cũng đã nhắc đến, Diệp Minh Vĩnh và Diệp Minh An là anh em sinh đôi, cả hai đều 25 tuổi mà Diệp Phẩm Lam tám tuổi, tức là khi mới mười bảy tuổi Diệp Minh Vĩnh đã có đứa nhỏ này.
Diệp Minh Tâm cũng đã từng nói qua với nàng, Diệp Minh Vĩnh là người cứng đầu nhất trong nhà, suốt ngày không chịu làm ăn, chỉ biết qua lại với những ngôi sao nữ, trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu* khoe khoang giàu có, mới 16 tuổi đã lên giường với phụ nữ hơn mình tám tuổi, người phụ nữ đó cũng là loại người chẳng ra gì.
Sau khi mang thai không nói với nhà họ Diệp, bí mật ra nước ngoài sinh đứa trẻ, sau đó mang đứa trẻ đến cửa để đòi lấy một số tiền.
*Bạn bè không tốt.
Ông nội nghe nói vì chuyện này thiếu chút nữa bị bức chết, phải trải qua ba ngày trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau đó, không còn cách nào khác là phải đưa tiền cho người phụ nữ kia, nhà họ Diệp cũng đưa ra yêu cầu, từ nay về sau cô ta phải đoạn tuyệt quan hệ với đứa nhỏ, cũng không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt nó nữa, người phụ nữ kia đặc biệt vui vẻ đồng ý, sau khi ký xong thỏa thuận, phóng khoáng ôm tiền rời đi, cũng chưa từng liếc mắt nhìn lại đứa con trai dù chỉ một cái.
Sau sự việc này, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy giống như nuốt sống một con ruồi, rất kinh tởm, nhưng không thể nôn ra ngoài.
Đây là đồ dễ vỡ, nhưng đồ dễ vỡ này lại khác một cái là chỉ để đập lấy tiền, khi lấy được tiền người ta sẽ không còn liên quan gì đến thứ vỡ vụn đó nữa nữa, mà nó còn lưu lại một kỷ niệm, đó là Diệp Phẩm Lam.
Khi Diệp Minh Vĩnh nhìn thấy Diệp Phẩm Lam, anh ta sẽ nghĩ đến những chuyện tồi tệ lúc trước, vì vậy anh ta cũng không về nhà mà trực tiếp ném đứa trẻ cho ba mẹ mình.
Mà ba mẹ anh ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Chú hai Diệp Tuấn Tiền là một phiên bản cao tuổi hơn của Diệp Minh Vĩnh thấp bé, ông ta có rất nhiều người tình trẻ tuổi, cũng có không biết bao nhiêu đứa con ngoài giá thú.
Thím hai Trình Hiểu Lệ là một người phụ nữ xuất thân giàu có chanh chua, ích kỷ, tự đại, kiêu ngạo, vô lý, chiều chuộng con gái, mọi khuyết điểm của một người mẹ chồng, bà ta đều có hết.
Một người như vậy có thể mang lại ảnh hưởng tốt gì cho đứa trẻ? Cả hai người bọn họ cũng giống như Diệp Minh Vĩnh, không muốn nhìn thấy Diệp Phẩm Lam, cảm thấy sự tồn tại của đứa trẻ này đúng là bẽ mặt.
Mỗi khi có chuyện gì cũng đều không muốn dẫn cậu bé ra ngoài, liền đưa nó về nhà ông nội để cho quản gia trông nom.
Hôm nay là tiệc đính hôn của Diệp Minh An.
Mọi người bên ngoài đều biết rằng Diệp Minh Vĩnh có một đứa con ngoài giá thú đang được nuôi dưỡng ở nhà.
Nếu không đưa đứa nhỏ theo sẽ dẫn đến nhiều lời đàm tiếu phóng đại, cho nên hôm nay cậu bé mới được ông bà mình đưa tới đây.
Người lớn mắc sai lầm, nhưng cuối cùng mọi tội lỗi đều tính lên đầu đứa nhỏ, đây là cái đạo lý chó má gì thế này.
Y Y rất thích cậu bé.
Khi cô nhóc còn ở nhà ông cố, đều là Diệp Phẩm Lam chơi cùng, đôi khi cậu bé dạy Y Y đọc và chơi trò chơi.
Mặc dù Nghiêm Nguyệt Dung không thích Diệp Phẩm Lam nhưng bà ấy cũng không ngăn cản hai đứa nhỏ chơi chung với nhau, Y Y vẫn còn nhỏ, cũng không biết thế nào là con ngoài giá thú hay hợp pháp, cô bé chỉ biết Diệp Phẩm Lam là anh trai của mình, sẽ bảo vệ cho cô bé, làm bạn với cô bé, Y Y rất thích người anh trai này.
Nàng đưa Diệp Phẩm Lam đến bên cạnh bồn rửa bên ngoài phòng vệ sinh, Diệp Phẩm Lam tự mình bước tới, cậu bé đứng thẳng người, tỉ mỉ rửa tay.
Sau đó, cậu nhóc lấy khăn tay mang theo đặt trong túi áo ra cẩn thận lau tay, sau đó mới ngoan ngoãn, quay lại ngước nhìn Hàn Phi Nhứ: "Bác Phi Nhứ, con rửa tay xong rồi."
Dáng vẻ của cậu bé rất tuấn tú, khuôn mặt tròn trịa, chỉ có cằm nhô ra một chút, mắt một mí, lông mi dài gọn gàng, nhìn Hàn Phi Nhứ với ánh mắt nghiêm túc và bình tĩnh, thoạt nhìn thấy không giống ánh mắt mà một đứa trẻ nên có, nhưng nếu nhìn kỹ cũng sẽ phát hiện ra đứa bé này đang cố gắng duy trì dáng vẻ nghiêm túc.
Cậu bé muốn giả làm người lớn để che giấu sự non nớt và yếu đuối của mình.
Hàn Phi Nhứ không kìm lòng được, vươn tay xoa đầu cậu bé, khiến mái tóc được chải chuốt gọn gàng của nó rối như tổ chim, tài năng của Hàn Phi Nhứ dừng lại, Diệp Phẩm Lam giật mình lại bất lực mà nhìn nàng, không dám tức giận, cũng không dám lên tiếng.
Ánh mắt như vậy khiến người khác không thể chống cự lại được, Hàn Phi Nhứ lập tức cúi người xuống, dùng hai tay x0a nắn khuôn mặt của cậu bé, bóp miệng cậu nhóc thành miệng cá: "A a a a a a, con thật đáng yêu!"
Có vẻ như cậu nhóc hiếm khi nhận được lời khen như vậy, một lúc sau, mặt Diệp Phẩm Lam đỏ lên, khó khăn mở miệng nói: "Con, Con, cảm ơn ạ..."
Hàn Phi Nhứ chưa bao giờ thấy biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt Y Y vì cô bé được Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm nuôi dưỡng thành một đứa trẻ vô cùng tự tin, nếu ai đó khen cô nhóc dễ thương thì cô ấy sẽ không đỏ mặt, chỉ gật đầu vui sướng: "Con biết mà, người cũng rất đáng yêu, chỉ một chút nữa là có thể vượt qua con rồi!"
Cũng không biết cô nhóc này học được câu nói này từ đâu = =
Hàn Phi Nhứ buông cậu bé ra, thuận tiện còn giúp cậu bé xoa mặt: "Xin lỗi, có làm con bị đau không?"
Diệp Phẩm Lam khẽ lắc đầu: "Không có ạ"
Trong mắt cậu nhóc càng thêm rạng rỡ, đó là vì trẻ con thích tiếp xúc với người lớn, nhưng người lớn trong nhà đối với cậu nhóc lại rất thờ ơ, cho dù ngay cả người thương yêu cậu nhóc nhất là bà cố, đôi khi tỉnh táo lại, nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Diệp Phẩm Lam, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
Mặc dù không biết tại sao Hàn Phi Nhứ đột nhiên cư xử như vậy, nhưng cậu nhóc rất thích Hàn Phi Nhứ.
Nhìn vào mắt Diệp Phẩm Lam, Hàn Phi Nhứ bật cười, nàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, khẽ nói: "Con với ba con không giống nhau một chút nào."
Nhắc tới ba, Diệp Phẩm Lam cúi đầu mím môi, Hàn Phi Nhứ đưa ngón trỏ lên trán bảo cậu nhóc ngẩng đầu nhìn mình: "Bác nói thật, con hoàn toàn không giống bọn họ, con có biết bác là mẹ của Y Y không?"
Diệp Phẩm Lam gật gật đầu.
"Vậy thì con có biết, bác còn biết xem tướng không?"
Diệp Phẩm Lam sững sờ trong một giây, sau đó lắc đầu như trống bỏi*.
*Trồng bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.
Hàn Phi Nhứ thần bí cười cười: "Không biết là đúng rồi, bởi vì bác chỉ nói cho một mình con biết thôi.
Bác có thể nhìn thấy, con với Y Y nhà bác rất giống nhau, đều là những đứa trẻ rất lợi hại, chờ tới khi con trưởng thành, con sẽ trở thành một người tốt hoàn toàn khác với ba của con, con có tin những lời bác nói không?"
Lần này, Diệp Phẩm Lam cũng không lắc đầu hay gật đầu, nhưng vẻ mặt của cậu bé đã nói cho Hàn Phi Nhứ biết rằng cậu nhóc tin.
Trẻ nhỏ thật sự rất dễ lừa...
Hàn Phi Nhứ cố nén cười, vỗ nhẹ lên đ ỉnh đầu cậu: "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước, chờ đến khi con trở thành một người tốt, ngàn vạn lần đừng quên Y Y nha."
Lần đầu tiên trên gương mặt Diệp Phẩm Lam để lộ ra một nụ cười, Hàn Phi cảm thấy mình giống như đang nhìn thấy một thiên thần nhỏ ở trước mặt.
"Bác yên tâm, con nhất định sẽ luôn chăm sóc cho em gái."
Nhìn thấy cậu nhóc nghiêm túc bảo đảm với mình, Hàn Phi Nhứ thực sự muốn cười, căn bản nàng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn trêu chọc một chút, ai biết tùy tiện nói vài câu, sau này liền trở thành hiện thực.
Đứng dậy, nhìn Diệp Phẩm Lam tự mình quay trở lại hội trường, Hàn Phi Nhứ cũng xoay người rửa tay.
Lúc sau cả quá trình đều diễn ra rất thuận lợi, ở phía dưới sân khấu, cuối cùng Hàn Phi Nhứ cũng tìm thấy vợ chồng Diệp Tuấn Tiền và Trình Hiểu Lệ, Diệp Tuấn Tiền nhìn thấy nàng mà vẻ mặt không hề thay đổi, có vẻ như ông ta không quan tâm, còn Trình Hiểu Lệ nhìn thấy nàng thì thiếu chút nữa trợn trừng mắt nhìn, trước tiên đưa phong bì đỏ mà Diệp Minh Tâm đã chuẩn bị từ trước, Trình Hiểu Lệ còn châm chọc khiêu khích nàng một chút.
"Cả nhà lại chỉ có một người tới, hơn nữa còn là một người ngoài, đây là có ý gì? Biết rằng anh trai cùng với chị dâu không muốn gặp chúng tôi, cũng không cần phải dùng cách như vậy để chế nhạo chúng tôi chứ?"
Phong bì đỏ mà Hàn Phi Nhứ cầm trên tay hơi mỏng, bên trong là một tờ chi phiếu.
Hai lần đính hôn đầu tiên, Diệp Minh Tâm đều tặng nhà và đồ cổ.
Lần này cô không chuẩn bị, cũng lười chuẩn bị nên chỉ đưa tiền, mặt Hàn Phi Nhứ không chút cảm xúc nhìn Trình Hiểu Lệ, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Trong nháy mắt nàng nhớ lại đêm giao thứ đó, bà ta cũng nói chuyện với Hàn Phi Nhứ như vậy, trong giọng nói mang đầy mùi thuốc súng, nhưng cuối cùng lại trở thành làm trò cười trước mặt cả nhà, Hàn Phi Nhứ tức giận đáp lại, không nói một lời th ô tục nào mà chỉ châm chọc vào khuyết điểm của bà ta, bà ta vô cùng tức giận thiếu chút nữa hất tung bàn cơm tất niên, mọi người đều nhìn về phía bà ta, còn hai đứa con Minh An, Minh Vĩnh lại giống như kẻ điếc, không biết lên tiếng bênh mẹ.
Điều khiến bà ta xấu hổ nhất là Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ mang con về nhà, bà ta lại bị bố giáo huấn một chút, ngay cả Nghiêm Nguyệt Dung còn châm chọc thêm vài câu.
Khi đó bà ta phải cố nén giận, hôm nay nhìn thấy Hàn Phi Nhứ một mình đến, bà ta chính là nhịn không được.
Vẻ mặt của Trình Hiểu Lệ vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ bất an, lấy họ làm trung tâm, những người xung quanh cũng không ai lên tiếng, Minh An đứng bên cạnh bà ta, giống như con rùa rụt đầu lại.
Sau một hồi im lặng, Trình Hiểu Lệ đưa tay ra muốn nhận lấy phong bao đỏ, tay bà ta vừa chạm vào phong bao đỏ, Hàn Phi Nhứ liền thu tay về.
Giọng của bà ta lập tức cao lên: "Hàn Phi Nhứ, cô có ý gì?!"
Lấy lại phong bao đỏ, Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng phủi mép phong bao đỏ, đó cũng là nơi mà Trình Hiểu Lệ vừa chạm vào: "Không phải thím đã nói rồi sao? Tôi đến để chế giễu thím, vậy thì thím cứ coi như tôi không tồn tại, nếu như tôi đã không tồn tại thì phong bao đỏ mừng cưới này tôi cũng không thể đưa cho thím được.
Làm sao một người không tồn tại có thể đưa tiền mừng cưới được?"
Nàng mỉm cười bỏ lại phong bao đỏ vào trong túi xách, sau đó nói với Trình Hiểu Lệ: "Thím hai à, có một số chuyện mình biết là được rồi đừng nên nói ra.
Thím thử nhìn xem, hiện tại nói ra tất cả mọi người cũng không còn thể diện.
Có điều tôi là người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người ngoài cũng không quan tâm tới những chuyện này, thím là trưởng bối, có chút thể diện, ồ, không đúng, tôi quên mất, thím có biết xấu hổ hay không?"
Trình Hiểu Lệ nghe Hàn Phi Nhứ nói mà mặt mày đỏ bừng, bà ta nhìn sang bên cạnh, phát hiện mọi người đều nhìn về phía bên này, bà ta tức giận nói: "Hàn Phi Nhứ, cô đang tính làm chuyện gì vậy, còn chưa ly hôn mà cô dám nói với tôi những lời như vậy.
Không phải cô cũng chỉ là một con chim sẻ mơ tưởng biến thành..."
Lời còn chưa nói hết, bà ta đột nhiên im lặng, Hàn Phi Nhứ nheo mắt lại, nhận ra có người từ phía sau đi tới, nàng xoay người, phát hiện là Giang Linh Nhạn.
Giang Linh Nhạn lúc trước vẫn chưa rời Thượng Hải, cô ấy thay mặt nhà họ Giang đến dự tiệc đính hôn, sau khi giải quyết xong công việc mới tới đây, khi đến gần liền nghe thấy giọng nói hung hãn của Trình Hiểu Lệ, đương nhiên cô ấy biết thím hai của Diệp Minh Tâm là người phụ nữ có đức hạnh như thế nào, vì thế bước nhanh mấy bước, quả nhiên nhìn thấy mình, Trình Hiểu Lệ cũng không nói nữa.
Giang Linh Nhạn cũng cầm một hộp quà trên tay, nó khá nhỏ, trông giống như một món trang sức hoặc một chiếc chìa khóa xe, cô ấy liếc nhìn Trình Hiểu Lệ và Diệp Minh An, không nói một lời, trực tiếp hỏi Hàn Phi Nhứ: "Làm sao vậy?"
Có người ngoài ở đây, Hàn Phi Nhứ cũng không tiện nói thêm, giọng nói của nàng có chút lạnh lùng: "Không có gì, tôi đi trước, nếu con chim sẻ như tôi còn ở lại đây sẽ cản ánh hào quang của phượng hoàng."[/HIDE-POSTS]
Nói xong, nàng lại đánh giá Trình Hiểu Lệ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó dùng thanh âm thật thấp nhưng đủ để những người khác nghe thấy: "Cũng không biết là phượng hoàng thật, hay là quạ đen, hôm nay đúng là xui xẻo, không biết bảy tám ngày nữa có hết vận không nữa."
"Cô!" Trình Hiểu Lệ tức giận đi về phía trước hai bước, nhưng lại bị Diệp Minh An giữ chặt, Giang Linh Nhạn cau mày liếc mắt nhìn mẹ con nhà bọn họ, sau đó xoay người đuổi theo Hàn Phi Nhứ, hộp quà trong tay vẫn chưa chuyển qua.
Đi đến một nơi ít người, nghe Hàn Phi Nhứ nói xong mọi chuyện, Giang Linh Nhận bật cười một tiếng: "Trước nay đức hạnh của bà ấy đều là như vậy, nghe nói bà ấy xuất thân từ một gia đình giàu có mới nổi.
Tôi không ngờ rằng hàng chục năm nay vẫn vậy, mùi vị chợ búa cùng tính cách chanh chua trên người bà ấy cũng không bao giờ hết."
Xuyên qua cặp kính màu vàng nhạt, Giang Linh Nham không giấu giếm cảm xúc tán thưởng của mình, giơ ngón tay cái lên hướng về phía Hàn Phi Nhứ: "Vẫn là cô trâu bò, tôi cũng không thể trực tiếp đáp lại như vậy được, có phải cảm giác rất hả hê đúng không?"
Hàn Phi Nhứ đem tất cả mọi thứ cất vào trong túi xách: "Bình thường thôi, nếu chị không tới đây tôi có thể công kích thêm một vài câu nữa rồi rời đi, nhưng mà sau khi chị đến tôi sợ ngày mai mình sẽ hotsearch mất."
Giang Linh Nhạn khẽ cau mày: "Nơi này? Sẽ không đâu, đám paparazi không vào được, bọn họ cũng không phát hiện được quan hệ của cô với Diệp Minh Tâm."
Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô ấy: "Không phải loại hotsearch này, là hotsearch tiêu cực của nữ minh tinh hành hung người lớn tuổi."
Giang Linh Nhạn: "..."
Trước khi đi, Hàn Phi Nhứ quay trở lại phòng vệ sinh, khi lớn lên chưa từng có ai nói câu này với nàng, có thể coi Trình Hiểu Lệ là một thành tựu mới trong cuộc đời mình.
Tức giận rửa tay lần nữa, gột rửa chút khó chịu cuối cùng trong lòng, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu lên nhìn trong gương muốn trang điểm lại một chút.
Đang chuẩn bị kẻ lại mắt thì trong gương đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Anh ta đánh giá Hàn Phi Nhứ, đột nhiên nở một nụ cười: "Đây không phải là Hàn Phi Nhứ sao?"
Động tác của Hàn Phi Nhứ hơi dừng lại một chút, nàng xoay người, không nói gì.
Nàng không chắc mình quen người này nên không dám lên tiếng trước, nhưng người kia lại dám.
Đèn trên bồn rửa quá sáng, người nọ lùi lại hướng về phía nàng ngoắc tay: "Lại đây, đừng cản người khác rửa tay."
Nhìn thấy thái độ của đối phương như vậy, Hàn Phi Nhứ tưởng hai người quen nhau nên bước tới, người đàn ông nhìn nàng ngoan ngoãn nghe lời không chút dè dặt, trong lòng càng thêm khinh thường.
Xem đi, lại là một đứa lẳng lơ, cho một chút tiền là có thể cưỡi được cái loại này.
Trong lòng hắn ta tràn ngập khinh bỉ, nụ cười trên mặt lại càng sâu, hắn ta đi phía trước, Hàn Phi Nhứ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tự nhiên cũng không biết biểu hiện của hắn bây giờ hạ lưu cỡ nào.
Khi đến một nơi ít người, hắn dừng lại, xoay người, Hàn Phi Nhứ đang cau mày nhìn hắn ta: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Ồ, còn giả ngu.
Hắn ta dựa vào tường, nói năng tùy tiện: "Nghe nói cô cùng Ân Gia Hà một chân*, đủ lợi hại, người của Dư Thính Tuyết mà cô cũng dám động vào, không sợ người nhà họ Dư tìm tới cửa sao?"
*Một chân: thường ám chỉ một mối quan hệ không đúng đắn giữa nam và nữ (giờ có thể mở rộng thêm nữ và nữ, nam và nam).
Hàn Phi Nhứ cau mày: "Tôi với cô ấy không có quan hệ gì."
"Haha, đừng nói đùa nữa," hắn ta tiến lên phía trước hai bước, Hàn Phi Nhứ lập tức lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với đối phương, vẻ châm chọc xẹt qua mặt người đàn ông: "Làm đ ĩ còn muốn lập đền thờ, có ai không biết cô chính là một con hát.
Tôi đã theo dõi Ân Gia Hà từ lâu, nhưng không may, cô ấy đã bị Dư Thính Tuyết trói quá chặt, không có cơ hội xuống tay.
Vì cô đã ở trên cô ấy, tối nay đi theo tôi, một lần hai mươi vạn, thế nào?"
Vẻ mặt Hàn Phi Nhứ lập tức thay đổi, nàng giận dữ giơ tay lên, muốn đánh tên cặn bã lưu manh nói năng tùy tiện này, nhưng mà có người so với nàng còn nhanh hơn.
"Mẹ kiếp!"
Một cú đá từ phía sau bay tới đá trúng vào ngực hắn ta, Hàn Phi Nhứ khiếp sợ qua đầy lại, nàng chưa kịp nhìn rõ mặt thì người đàn ông kia đã sải bước tới, giơ nắm đấm đánh về phía hắn, vừa thấy đối phương muốn chống cự, bèn giơ chân lên đạp vào mặt hắn khiến hắn không ngừng kêu khóc.
Hội trường nhanh chóng trở nên rối loạn, Hàn Phi Nhứ mở to mắt nhìn hai người họ xô xát với nhau, nàng chỉ nhìn thấy đây là một người đàn ông cao lớn, cũng không thể nhìn thấy rõ mặt.
Rất nhiều người nhanh chóng chạy tới muốn kéo hai người bọn họ ra, người bị đánh miệng vẫn không ngừng kêu cứu, người còn lại sắc mặt vô cùng hung dữ: "Buông tôi ra, nếu hôm nay tôi không giết tên ngu đần này, tôi sẽ không mang họ Diệp!"
Lần này cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy rõ, gương mặt này có năm phần giống với Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ nhanh chóng chạy qua, cùng với mọi người ngăn lại: "Đừng đánh, đừng đánh! Nếu đánh nữa thì sẽ bị tạm giam đấy!"
Diệp Minh An hốt hoảng chạy tới: "Anh họ à?? Có chuyện gì vậy?!"
Ngày càng có nhiều người chạy đến, Diệp Minh Đức biết mình không thể động vào tên nhóc kia được nữa, liền thoát khỏi vòng tay của người khác, hung dữ nhìn về phía Diệp Minh An: "Cô hỏi hắn ta đi! Đây là em trai ruột của Thường Tư Ngôn, là mặt hàng rác rưởi! Nghe bảo cô gả cho Thường Tư Ngôn? Ha ha, trước hết tôi chúc cô may mắn!"
Nghe thấy những lời châm chọc này, sắc mặt Diệp Minh An từ đỏ chuyển sang trắng bệch, cô ta quay đầu lại nhìn kẻ bị đánh, thấy khuôn mặt của hắn ta đều sưng lên, nói năng lộn xộn, Diệp Minh An đứng ở giữa, do dự một lúc lâu, cũng không biết nên đứng về bên nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng Hàn Phi Nhứ cùng Diệp Minh Đức đều nguội lạnh, Diệp Minh Đức là anh họ của cô ta, hai người cùng nhau lớn lên, mà đối phương lại là em trai của chồng sắp cưới, có thể hai người chưa nói qua mấy câu, cô ta cũng không thể bất công với người ta như vậy được.
Quả nhiên, cuối cùng cô ta cũng chạy đến chỗ người bị đánh, Hàn Phi Nhứ thấy vậy liền kéo Diệp Minh Đức dậy: "Đi một chút, cậu xem tay cậu đều bị xước da rồi.
Đến bệnh viện tiêm uốn ván."
Những người khác: "..." Kiếm cớ cũng hợp lý một chút được không, chờ tới khi đến bệnh viện, vết thương nhỏ kia cũng đã khỏi hẳn được rồi?!
Hàn Phi Nhứ bước đi như bay, không đợi người khác ngăn cản, nàng trực tiếp kéo Diệp Minh Đức ra khỏi hội trường, thật ra cũng không ai muốn ngăn cản, mà người liên quan, Diệp Minh Đức, là người không tình nguyện nhất: "Chị! Chị buông tay ra đi, em phải đánh nốt bên mặt còn lại của tên kia mới được!"
Hàn Phi Nhứ căn bản vẫn luôn mặc kệ cậu ta, ngay sau đó hai người đã biến mất ở cửa thang máy, chỉ còn lại đám quần chúng thích ăn dưa đứng nhìn nhau.
Quần chúng ăn dưa A: "Hình như vừa rồi tôi nghe thấy Diệp Minh Đức gọi Hàn Phi Nhứ một tiếng chị, hai người bọn họ là họ hàng với nhau sau?"
Quần chúng ăn dưa B: "Không phải đâu, sao tôi chưa từng nghe nói nhà họ Diệp có họ hàng với nhà họ Hàn?"
Để lại rất nhiều câu nghi vấn, Hàn Phi Nhứ gửi một tin nhắn cho Trọng Viên Viên, và Vi Tầm nhận được tin lập tức chạy đến, khi nhìn thấy Diệp Minh Đức, cậu ta xoay người cúi đầu: "Cậu chủ."
Diệp Minh Đức miễn cưỡng đáp lại một tiếng, Vi Tầm đứng thẳng người chỉ đường cho bọn họ: "Bà chủ, đi bên này."
Nghe thấy Vi Tầm xưng hô với Hàn Phi Nhứ như vậy, Diệp Minh Đức nhíu mày: "Chị, tại sao anh ta lại gọi chị là bà chủ?"
Hàn Phi Nhứ ngẫm nghĩ một chút, giải thích qua loa: "Nó cần thiết cho công việc."
Diệp Minh Đức đột nhiên hiểu ra, rồi im lặng hai giây, sau đó lại nổi giận đùng đùng: "Chị nói xem sao chị lại kéo em, chị nên để cho em đánh chết tên ngu xuẩn kia, không dạy cho hắn biết thế nào là cách làm người, em mới chính là một tên ngốc!"
Hàn Phi Nhứ thực sự muốn đánh cho cậu ấy một gậy: "Chị không kéo em, em muốn bị bắt tạm giam đúng không?! Nhiều người nhìn thấy như vậy, là em đánh hắn ta trước, nếu như hắn ta tố cáo em, em phải làm sao?!"
Diệp Minh Đức trông vô cùng kiêu ngạo mà trừng mắt: "Hắn ta dám?! Nếu hắn ta dám tố cáo em, em sẽ đánh cả hắn cùng luật sư của hắn!"
Hàn Phi Nhứ im lặng không nói gì, nàng chợt nhớ ra những lời Diệp Minh Tâm đã nói khi giới thiệu em trai mình.
"Phẩm hạnh không tồi, thích chơi game, học giỏi, kính trọng người lớn tuổi, cũng có nhiều bạn bè, lúc ở nhà thỉnh thoảng cũng thường hay ra ngoài với bọn họ." Sau vài lời khen ngợi, Diệp Minh Tâm đột nhiên im lặng, dường như cố gắng tìm từ thích hợp để nói: "Tuy nhiên, thằng nhóc có chút...!Nói như thế nào nhỉ? À, chị biết hình dung như thế nào rồi, phiên bản thứ hai của Young and Dangerous*, đây là đặc điểm lớn nhất của thằng nhóc."
*Young and Dangerous: seri phim chủ đề băng đảng Hongkong.
Bây giờ nhìn lại, năng lực khái quát của Diệp Minh Tâm quả thực rất mạnh mẽ.
Cô ta do dự một lát, mới bối rối mỉm cười: "Mọi người đứng đây nói chuyện, tôi đi xem Tư Ngôn đang làm gì."
Thường Tư Ngôn là chồng chưa cưới của cô ta, một cô gái bên cạnh lập tức lên tiếng trêu ghẹo: "Ai nha, vừa mới xa nhau có một lát mà đã nhớ da diết như vậy rồi sao?"
Hàn Phi Nhứ cũng nhìn cô ta, Diệp Minh An suýt chút nữa cười không nổi: "Đừng nói nhảm, tôi đi trước."
Nhìn theo bóng dáng bỏ chạy trối chết của Diệp Minh An, Hàn Phi Nhứ chỉ cảm thấy trong lòng không sao hiểu rõ được.
Chẳng phải chỉ cãi nhau vài lần thôi sao, cũng là chuyện của bốn năm trước, cũng không cần phải biểu hiện chột dạ như vậy?
Sau khi chào hỏi vài câu với cô dâu, Hàn Phi Nhứ hơi nâng cằm lên, tìm kiếm bóng dáng của vợ chồng chú hai khắp hội trường, định khi nhìn thấy họ thì liền tiến tới gửi phong bao đỏ, như vậy nhiệm vụ lần này của nàng sẽ hoàn thành một nửa.
Tuy nhiên tìm nửa ngày, nàng cũng không tìm thấy những người đó ở đâu.
Nàng bước đến một chỗ đông người, nhân tiện lấy một ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ, do quá tập trung không nhìn thấy chướng ngại ở trước mặt.
Khi cánh tay đụng vào một đứa trẻ, Hàn Phi Nhứ kinh ngạc, cúi đầu xuống nhìn, nhất thời sửng sốt.
Đứa nhỏ này, có chút quen...
Đứa trẻ bị cô đụng trúng là một bé trai, mặc bộ lễ phục của trẻ con, trên tay cầm một đ ĩa bánh nhỏ, bánh rơi hết rồi, nhân viên phục vụ vội vàng đến dọn dẹp, toàn bộ khách tham gia đều quay đầu lại nhìn, sau đó lại quay đầu đi nhỏ giọng bàn tán.
Hàn Phi Nhứ cho rằng họ đang nói về mình, đã là người trưởng thành còn đụng phải một đứa nhỏ, nhìn vẻ mặt thất vọng và buồn bã của đứa trẻ, chắc hẳn là rất đau.
——Là một ngôi sao đấy, còn lỗ m ãng như vậy.
Sau khi não bộ kịp tiêu hóa xong, Hàn Phi Nhứ có chút mất tự nhiên, nàng nhanh chóng ngồi xổm xuống, vừa muốn nói lời xin lỗi với cậu bé, liền nghe thấy đứa nhỏ lên tiếng trước: "Con không cố ý đâu, bác Phi Nhứ."
Phi Nhứ...!Bác??
Hàn Phi Nhứ mở to mắt, cuối cùng cũng nhớ ra đứa trẻ này là ai, cậu bé là con trai của Diệp Minh Vĩnh, Diệp Phẩm Lam!
Trong nháy mắt, rốt cuộc Hàn Phi Nhứ cũng nhớ ra đáp án chính xác mà kích động không thôi, sau khi khoảnh khắc này trôi qua, nàng mới cẩn thận suy nghĩ tại sao mọi người ở bên cạnh đều nhìn về phía bên này mà chỉ trỏ.
Hàn Phi Nhứ dừng lại một chút, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Diệp Phẩm Lam: "Phẩm Lam, đi, bác đưa con đi rửa tay."
Diệp Phẩm Lam có chút sợ hãi, cậu nhóc và Hàn Phi Nhứ vốn không quen nhau, lần cuối gặp nhau là nửa năm trước, đột nhiên bị nàng kéo đi, cậu nhóc có chút không kịp thích ứng, nhưng bàn tay của Hàn Phi Nhứ rất ấm, nàng nhẹ nhàng dắt cậu bé đi vào bên trong phòng vệ sinh, những ánh mắt ở bên cạnh không dừng lại ở trên người cậu bé nữa, mà chuyển hết lên người Hàn Phi Nhứ.
Những ánh mắt xa lạ tràn ngập áp bách đều dời đi, cậu bé cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.
Hàn Phi Nhứ liếc mắt nhìn sắc mặt của cậu bé thả lỏng hơn, trong lòng không khỏi thở dài.
Diệp Phẩm Lam là bạn chơi cùng của Y Y khi con bé ở nhà ông bà cố, năm nay cậu 8 tuổi, là chắt đầu tiên của nhà họ Diệp, cũng là sự tồn tại đáng xấu hổ nhất trong nhà bọn họ.
Trước đó cũng đã nhắc đến, Diệp Minh Vĩnh và Diệp Minh An là anh em sinh đôi, cả hai đều 25 tuổi mà Diệp Phẩm Lam tám tuổi, tức là khi mới mười bảy tuổi Diệp Minh Vĩnh đã có đứa nhỏ này.
Diệp Minh Tâm cũng đã từng nói qua với nàng, Diệp Minh Vĩnh là người cứng đầu nhất trong nhà, suốt ngày không chịu làm ăn, chỉ biết qua lại với những ngôi sao nữ, trước mặt đám hồ bằng cẩu hữu* khoe khoang giàu có, mới 16 tuổi đã lên giường với phụ nữ hơn mình tám tuổi, người phụ nữ đó cũng là loại người chẳng ra gì.
Sau khi mang thai không nói với nhà họ Diệp, bí mật ra nước ngoài sinh đứa trẻ, sau đó mang đứa trẻ đến cửa để đòi lấy một số tiền.
*Bạn bè không tốt.
Ông nội nghe nói vì chuyện này thiếu chút nữa bị bức chết, phải trải qua ba ngày trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Sau đó, không còn cách nào khác là phải đưa tiền cho người phụ nữ kia, nhà họ Diệp cũng đưa ra yêu cầu, từ nay về sau cô ta phải đoạn tuyệt quan hệ với đứa nhỏ, cũng không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt nó nữa, người phụ nữ kia đặc biệt vui vẻ đồng ý, sau khi ký xong thỏa thuận, phóng khoáng ôm tiền rời đi, cũng chưa từng liếc mắt nhìn lại đứa con trai dù chỉ một cái.
Sau sự việc này, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy giống như nuốt sống một con ruồi, rất kinh tởm, nhưng không thể nôn ra ngoài.
Đây là đồ dễ vỡ, nhưng đồ dễ vỡ này lại khác một cái là chỉ để đập lấy tiền, khi lấy được tiền người ta sẽ không còn liên quan gì đến thứ vỡ vụn đó nữa nữa, mà nó còn lưu lại một kỷ niệm, đó là Diệp Phẩm Lam.
Khi Diệp Minh Vĩnh nhìn thấy Diệp Phẩm Lam, anh ta sẽ nghĩ đến những chuyện tồi tệ lúc trước, vì vậy anh ta cũng không về nhà mà trực tiếp ném đứa trẻ cho ba mẹ mình.
Mà ba mẹ anh ta cũng không phải là thứ tốt đẹp gì.
Chú hai Diệp Tuấn Tiền là một phiên bản cao tuổi hơn của Diệp Minh Vĩnh thấp bé, ông ta có rất nhiều người tình trẻ tuổi, cũng có không biết bao nhiêu đứa con ngoài giá thú.
Thím hai Trình Hiểu Lệ là một người phụ nữ xuất thân giàu có chanh chua, ích kỷ, tự đại, kiêu ngạo, vô lý, chiều chuộng con gái, mọi khuyết điểm của một người mẹ chồng, bà ta đều có hết.
Một người như vậy có thể mang lại ảnh hưởng tốt gì cho đứa trẻ? Cả hai người bọn họ cũng giống như Diệp Minh Vĩnh, không muốn nhìn thấy Diệp Phẩm Lam, cảm thấy sự tồn tại của đứa trẻ này đúng là bẽ mặt.
Mỗi khi có chuyện gì cũng đều không muốn dẫn cậu bé ra ngoài, liền đưa nó về nhà ông nội để cho quản gia trông nom.
Hôm nay là tiệc đính hôn của Diệp Minh An.
Mọi người bên ngoài đều biết rằng Diệp Minh Vĩnh có một đứa con ngoài giá thú đang được nuôi dưỡng ở nhà.
Nếu không đưa đứa nhỏ theo sẽ dẫn đến nhiều lời đàm tiếu phóng đại, cho nên hôm nay cậu bé mới được ông bà mình đưa tới đây.
Người lớn mắc sai lầm, nhưng cuối cùng mọi tội lỗi đều tính lên đầu đứa nhỏ, đây là cái đạo lý chó má gì thế này.
Y Y rất thích cậu bé.
Khi cô nhóc còn ở nhà ông cố, đều là Diệp Phẩm Lam chơi cùng, đôi khi cậu bé dạy Y Y đọc và chơi trò chơi.
Mặc dù Nghiêm Nguyệt Dung không thích Diệp Phẩm Lam nhưng bà ấy cũng không ngăn cản hai đứa nhỏ chơi chung với nhau, Y Y vẫn còn nhỏ, cũng không biết thế nào là con ngoài giá thú hay hợp pháp, cô bé chỉ biết Diệp Phẩm Lam là anh trai của mình, sẽ bảo vệ cho cô bé, làm bạn với cô bé, Y Y rất thích người anh trai này.
Nàng đưa Diệp Phẩm Lam đến bên cạnh bồn rửa bên ngoài phòng vệ sinh, Diệp Phẩm Lam tự mình bước tới, cậu bé đứng thẳng người, tỉ mỉ rửa tay.
Sau đó, cậu nhóc lấy khăn tay mang theo đặt trong túi áo ra cẩn thận lau tay, sau đó mới ngoan ngoãn, quay lại ngước nhìn Hàn Phi Nhứ: "Bác Phi Nhứ, con rửa tay xong rồi."
Dáng vẻ của cậu bé rất tuấn tú, khuôn mặt tròn trịa, chỉ có cằm nhô ra một chút, mắt một mí, lông mi dài gọn gàng, nhìn Hàn Phi Nhứ với ánh mắt nghiêm túc và bình tĩnh, thoạt nhìn thấy không giống ánh mắt mà một đứa trẻ nên có, nhưng nếu nhìn kỹ cũng sẽ phát hiện ra đứa bé này đang cố gắng duy trì dáng vẻ nghiêm túc.
Cậu bé muốn giả làm người lớn để che giấu sự non nớt và yếu đuối của mình.
Hàn Phi Nhứ không kìm lòng được, vươn tay xoa đầu cậu bé, khiến mái tóc được chải chuốt gọn gàng của nó rối như tổ chim, tài năng của Hàn Phi Nhứ dừng lại, Diệp Phẩm Lam giật mình lại bất lực mà nhìn nàng, không dám tức giận, cũng không dám lên tiếng.
Ánh mắt như vậy khiến người khác không thể chống cự lại được, Hàn Phi Nhứ lập tức cúi người xuống, dùng hai tay x0a nắn khuôn mặt của cậu bé, bóp miệng cậu nhóc thành miệng cá: "A a a a a a, con thật đáng yêu!"
Có vẻ như cậu nhóc hiếm khi nhận được lời khen như vậy, một lúc sau, mặt Diệp Phẩm Lam đỏ lên, khó khăn mở miệng nói: "Con, Con, cảm ơn ạ..."
Hàn Phi Nhứ chưa bao giờ thấy biểu cảm ngượng ngùng trên khuôn mặt Y Y vì cô bé được Hàn Phi Nhứ và Diệp Minh Tâm nuôi dưỡng thành một đứa trẻ vô cùng tự tin, nếu ai đó khen cô nhóc dễ thương thì cô ấy sẽ không đỏ mặt, chỉ gật đầu vui sướng: "Con biết mà, người cũng rất đáng yêu, chỉ một chút nữa là có thể vượt qua con rồi!"
Cũng không biết cô nhóc này học được câu nói này từ đâu = =
Hàn Phi Nhứ buông cậu bé ra, thuận tiện còn giúp cậu bé xoa mặt: "Xin lỗi, có làm con bị đau không?"
Diệp Phẩm Lam khẽ lắc đầu: "Không có ạ"
Trong mắt cậu nhóc càng thêm rạng rỡ, đó là vì trẻ con thích tiếp xúc với người lớn, nhưng người lớn trong nhà đối với cậu nhóc lại rất thờ ơ, cho dù ngay cả người thương yêu cậu nhóc nhất là bà cố, đôi khi tỉnh táo lại, nhìn thấy thân ảnh nho nhỏ của Diệp Phẩm Lam, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng.
Mặc dù không biết tại sao Hàn Phi Nhứ đột nhiên cư xử như vậy, nhưng cậu nhóc rất thích Hàn Phi Nhứ.
Nhìn vào mắt Diệp Phẩm Lam, Hàn Phi Nhứ bật cười, nàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, khẽ nói: "Con với ba con không giống nhau một chút nào."
Nhắc tới ba, Diệp Phẩm Lam cúi đầu mím môi, Hàn Phi Nhứ đưa ngón trỏ lên trán bảo cậu nhóc ngẩng đầu nhìn mình: "Bác nói thật, con hoàn toàn không giống bọn họ, con có biết bác là mẹ của Y Y không?"
Diệp Phẩm Lam gật gật đầu.
"Vậy thì con có biết, bác còn biết xem tướng không?"
Diệp Phẩm Lam sững sờ trong một giây, sau đó lắc đầu như trống bỏi*.
*Trồng bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh.
Hàn Phi Nhứ thần bí cười cười: "Không biết là đúng rồi, bởi vì bác chỉ nói cho một mình con biết thôi.
Bác có thể nhìn thấy, con với Y Y nhà bác rất giống nhau, đều là những đứa trẻ rất lợi hại, chờ tới khi con trưởng thành, con sẽ trở thành một người tốt hoàn toàn khác với ba của con, con có tin những lời bác nói không?"
Lần này, Diệp Phẩm Lam cũng không lắc đầu hay gật đầu, nhưng vẻ mặt của cậu bé đã nói cho Hàn Phi Nhứ biết rằng cậu nhóc tin.
Trẻ nhỏ thật sự rất dễ lừa...
Hàn Phi Nhứ cố nén cười, vỗ nhẹ lên đ ỉnh đầu cậu: "Chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều tiến về phía trước, chờ đến khi con trở thành một người tốt, ngàn vạn lần đừng quên Y Y nha."
Lần đầu tiên trên gương mặt Diệp Phẩm Lam để lộ ra một nụ cười, Hàn Phi cảm thấy mình giống như đang nhìn thấy một thiên thần nhỏ ở trước mặt.
"Bác yên tâm, con nhất định sẽ luôn chăm sóc cho em gái."
Nhìn thấy cậu nhóc nghiêm túc bảo đảm với mình, Hàn Phi Nhứ thực sự muốn cười, căn bản nàng cũng không đem chuyện này để ở trong lòng, chỉ là nhất thời hứng khởi, muốn trêu chọc một chút, ai biết tùy tiện nói vài câu, sau này liền trở thành hiện thực.
Đứng dậy, nhìn Diệp Phẩm Lam tự mình quay trở lại hội trường, Hàn Phi Nhứ cũng xoay người rửa tay.
Lúc sau cả quá trình đều diễn ra rất thuận lợi, ở phía dưới sân khấu, cuối cùng Hàn Phi Nhứ cũng tìm thấy vợ chồng Diệp Tuấn Tiền và Trình Hiểu Lệ, Diệp Tuấn Tiền nhìn thấy nàng mà vẻ mặt không hề thay đổi, có vẻ như ông ta không quan tâm, còn Trình Hiểu Lệ nhìn thấy nàng thì thiếu chút nữa trợn trừng mắt nhìn, trước tiên đưa phong bì đỏ mà Diệp Minh Tâm đã chuẩn bị từ trước, Trình Hiểu Lệ còn châm chọc khiêu khích nàng một chút.
"Cả nhà lại chỉ có một người tới, hơn nữa còn là một người ngoài, đây là có ý gì? Biết rằng anh trai cùng với chị dâu không muốn gặp chúng tôi, cũng không cần phải dùng cách như vậy để chế nhạo chúng tôi chứ?"
Phong bì đỏ mà Hàn Phi Nhứ cầm trên tay hơi mỏng, bên trong là một tờ chi phiếu.
Hai lần đính hôn đầu tiên, Diệp Minh Tâm đều tặng nhà và đồ cổ.
Lần này cô không chuẩn bị, cũng lười chuẩn bị nên chỉ đưa tiền, mặt Hàn Phi Nhứ không chút cảm xúc nhìn Trình Hiểu Lệ, nhưng trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Trong nháy mắt nàng nhớ lại đêm giao thứ đó, bà ta cũng nói chuyện với Hàn Phi Nhứ như vậy, trong giọng nói mang đầy mùi thuốc súng, nhưng cuối cùng lại trở thành làm trò cười trước mặt cả nhà, Hàn Phi Nhứ tức giận đáp lại, không nói một lời th ô tục nào mà chỉ châm chọc vào khuyết điểm của bà ta, bà ta vô cùng tức giận thiếu chút nữa hất tung bàn cơm tất niên, mọi người đều nhìn về phía bà ta, còn hai đứa con Minh An, Minh Vĩnh lại giống như kẻ điếc, không biết lên tiếng bênh mẹ.
Điều khiến bà ta xấu hổ nhất là Diệp Minh Tâm và Hàn Phi Nhứ mang con về nhà, bà ta lại bị bố giáo huấn một chút, ngay cả Nghiêm Nguyệt Dung còn châm chọc thêm vài câu.
Khi đó bà ta phải cố nén giận, hôm nay nhìn thấy Hàn Phi Nhứ một mình đến, bà ta chính là nhịn không được.
Vẻ mặt của Trình Hiểu Lệ vẫn như cũ, nhưng trong lòng lại có chút lo sợ bất an, lấy họ làm trung tâm, những người xung quanh cũng không ai lên tiếng, Minh An đứng bên cạnh bà ta, giống như con rùa rụt đầu lại.
Sau một hồi im lặng, Trình Hiểu Lệ đưa tay ra muốn nhận lấy phong bao đỏ, tay bà ta vừa chạm vào phong bao đỏ, Hàn Phi Nhứ liền thu tay về.
Giọng của bà ta lập tức cao lên: "Hàn Phi Nhứ, cô có ý gì?!"
Lấy lại phong bao đỏ, Hàn Phi Nhứ nhẹ nhàng phủi mép phong bao đỏ, đó cũng là nơi mà Trình Hiểu Lệ vừa chạm vào: "Không phải thím đã nói rồi sao? Tôi đến để chế giễu thím, vậy thì thím cứ coi như tôi không tồn tại, nếu như tôi đã không tồn tại thì phong bao đỏ mừng cưới này tôi cũng không thể đưa cho thím được.
Làm sao một người không tồn tại có thể đưa tiền mừng cưới được?"
Nàng mỉm cười bỏ lại phong bao đỏ vào trong túi xách, sau đó nói với Trình Hiểu Lệ: "Thím hai à, có một số chuyện mình biết là được rồi đừng nên nói ra.
Thím thử nhìn xem, hiện tại nói ra tất cả mọi người cũng không còn thể diện.
Có điều tôi là người trẻ tuổi, hơn nữa còn là người ngoài cũng không quan tâm tới những chuyện này, thím là trưởng bối, có chút thể diện, ồ, không đúng, tôi quên mất, thím có biết xấu hổ hay không?"
Trình Hiểu Lệ nghe Hàn Phi Nhứ nói mà mặt mày đỏ bừng, bà ta nhìn sang bên cạnh, phát hiện mọi người đều nhìn về phía bên này, bà ta tức giận nói: "Hàn Phi Nhứ, cô đang tính làm chuyện gì vậy, còn chưa ly hôn mà cô dám nói với tôi những lời như vậy.
Không phải cô cũng chỉ là một con chim sẻ mơ tưởng biến thành..."
Lời còn chưa nói hết, bà ta đột nhiên im lặng, Hàn Phi Nhứ nheo mắt lại, nhận ra có người từ phía sau đi tới, nàng xoay người, phát hiện là Giang Linh Nhạn.
Giang Linh Nhạn lúc trước vẫn chưa rời Thượng Hải, cô ấy thay mặt nhà họ Giang đến dự tiệc đính hôn, sau khi giải quyết xong công việc mới tới đây, khi đến gần liền nghe thấy giọng nói hung hãn của Trình Hiểu Lệ, đương nhiên cô ấy biết thím hai của Diệp Minh Tâm là người phụ nữ có đức hạnh như thế nào, vì thế bước nhanh mấy bước, quả nhiên nhìn thấy mình, Trình Hiểu Lệ cũng không nói nữa.
Giang Linh Nhạn cũng cầm một hộp quà trên tay, nó khá nhỏ, trông giống như một món trang sức hoặc một chiếc chìa khóa xe, cô ấy liếc nhìn Trình Hiểu Lệ và Diệp Minh An, không nói một lời, trực tiếp hỏi Hàn Phi Nhứ: "Làm sao vậy?"
Có người ngoài ở đây, Hàn Phi Nhứ cũng không tiện nói thêm, giọng nói của nàng có chút lạnh lùng: "Không có gì, tôi đi trước, nếu con chim sẻ như tôi còn ở lại đây sẽ cản ánh hào quang của phượng hoàng."[/HIDE-POSTS]
Nói xong, nàng lại đánh giá Trình Hiểu Lệ từ trên xuống dưới một lượt, sau đó dùng thanh âm thật thấp nhưng đủ để những người khác nghe thấy: "Cũng không biết là phượng hoàng thật, hay là quạ đen, hôm nay đúng là xui xẻo, không biết bảy tám ngày nữa có hết vận không nữa."
"Cô!" Trình Hiểu Lệ tức giận đi về phía trước hai bước, nhưng lại bị Diệp Minh An giữ chặt, Giang Linh Nhạn cau mày liếc mắt nhìn mẹ con nhà bọn họ, sau đó xoay người đuổi theo Hàn Phi Nhứ, hộp quà trong tay vẫn chưa chuyển qua.
Đi đến một nơi ít người, nghe Hàn Phi Nhứ nói xong mọi chuyện, Giang Linh Nhận bật cười một tiếng: "Trước nay đức hạnh của bà ấy đều là như vậy, nghe nói bà ấy xuất thân từ một gia đình giàu có mới nổi.
Tôi không ngờ rằng hàng chục năm nay vẫn vậy, mùi vị chợ búa cùng tính cách chanh chua trên người bà ấy cũng không bao giờ hết."
Xuyên qua cặp kính màu vàng nhạt, Giang Linh Nham không giấu giếm cảm xúc tán thưởng của mình, giơ ngón tay cái lên hướng về phía Hàn Phi Nhứ: "Vẫn là cô trâu bò, tôi cũng không thể trực tiếp đáp lại như vậy được, có phải cảm giác rất hả hê đúng không?"
Hàn Phi Nhứ đem tất cả mọi thứ cất vào trong túi xách: "Bình thường thôi, nếu chị không tới đây tôi có thể công kích thêm một vài câu nữa rồi rời đi, nhưng mà sau khi chị đến tôi sợ ngày mai mình sẽ hotsearch mất."
Giang Linh Nhạn khẽ cau mày: "Nơi này? Sẽ không đâu, đám paparazi không vào được, bọn họ cũng không phát hiện được quan hệ của cô với Diệp Minh Tâm."
Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô ấy: "Không phải loại hotsearch này, là hotsearch tiêu cực của nữ minh tinh hành hung người lớn tuổi."
Giang Linh Nhạn: "..."
Trước khi đi, Hàn Phi Nhứ quay trở lại phòng vệ sinh, khi lớn lên chưa từng có ai nói câu này với nàng, có thể coi Trình Hiểu Lệ là một thành tựu mới trong cuộc đời mình.
Tức giận rửa tay lần nữa, gột rửa chút khó chịu cuối cùng trong lòng, Hàn Phi Nhứ ngẩng đầu lên nhìn trong gương muốn trang điểm lại một chút.
Đang chuẩn bị kẻ lại mắt thì trong gương đột nhiên xuất hiện một người đàn ông lạ mặt.
Anh ta đánh giá Hàn Phi Nhứ, đột nhiên nở một nụ cười: "Đây không phải là Hàn Phi Nhứ sao?"
Động tác của Hàn Phi Nhứ hơi dừng lại một chút, nàng xoay người, không nói gì.
Nàng không chắc mình quen người này nên không dám lên tiếng trước, nhưng người kia lại dám.
Đèn trên bồn rửa quá sáng, người nọ lùi lại hướng về phía nàng ngoắc tay: "Lại đây, đừng cản người khác rửa tay."
Nhìn thấy thái độ của đối phương như vậy, Hàn Phi Nhứ tưởng hai người quen nhau nên bước tới, người đàn ông nhìn nàng ngoan ngoãn nghe lời không chút dè dặt, trong lòng càng thêm khinh thường.
Xem đi, lại là một đứa lẳng lơ, cho một chút tiền là có thể cưỡi được cái loại này.
Trong lòng hắn ta tràn ngập khinh bỉ, nụ cười trên mặt lại càng sâu, hắn ta đi phía trước, Hàn Phi Nhứ không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, tự nhiên cũng không biết biểu hiện của hắn bây giờ hạ lưu cỡ nào.
Khi đến một nơi ít người, hắn dừng lại, xoay người, Hàn Phi Nhứ đang cau mày nhìn hắn ta: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Ồ, còn giả ngu.
Hắn ta dựa vào tường, nói năng tùy tiện: "Nghe nói cô cùng Ân Gia Hà một chân*, đủ lợi hại, người của Dư Thính Tuyết mà cô cũng dám động vào, không sợ người nhà họ Dư tìm tới cửa sao?"
*Một chân: thường ám chỉ một mối quan hệ không đúng đắn giữa nam và nữ (giờ có thể mở rộng thêm nữ và nữ, nam và nam).
Hàn Phi Nhứ cau mày: "Tôi với cô ấy không có quan hệ gì."
"Haha, đừng nói đùa nữa," hắn ta tiến lên phía trước hai bước, Hàn Phi Nhứ lập tức lùi lại phía sau, giữ khoảng cách với đối phương, vẻ châm chọc xẹt qua mặt người đàn ông: "Làm đ ĩ còn muốn lập đền thờ, có ai không biết cô chính là một con hát.
Tôi đã theo dõi Ân Gia Hà từ lâu, nhưng không may, cô ấy đã bị Dư Thính Tuyết trói quá chặt, không có cơ hội xuống tay.
Vì cô đã ở trên cô ấy, tối nay đi theo tôi, một lần hai mươi vạn, thế nào?"
Vẻ mặt Hàn Phi Nhứ lập tức thay đổi, nàng giận dữ giơ tay lên, muốn đánh tên cặn bã lưu manh nói năng tùy tiện này, nhưng mà có người so với nàng còn nhanh hơn.
"Mẹ kiếp!"
Một cú đá từ phía sau bay tới đá trúng vào ngực hắn ta, Hàn Phi Nhứ khiếp sợ qua đầy lại, nàng chưa kịp nhìn rõ mặt thì người đàn ông kia đã sải bước tới, giơ nắm đấm đánh về phía hắn, vừa thấy đối phương muốn chống cự, bèn giơ chân lên đạp vào mặt hắn khiến hắn không ngừng kêu khóc.
Hội trường nhanh chóng trở nên rối loạn, Hàn Phi Nhứ mở to mắt nhìn hai người họ xô xát với nhau, nàng chỉ nhìn thấy đây là một người đàn ông cao lớn, cũng không thể nhìn thấy rõ mặt.
Rất nhiều người nhanh chóng chạy tới muốn kéo hai người bọn họ ra, người bị đánh miệng vẫn không ngừng kêu cứu, người còn lại sắc mặt vô cùng hung dữ: "Buông tôi ra, nếu hôm nay tôi không giết tên ngu đần này, tôi sẽ không mang họ Diệp!"
Lần này cuối cùng nàng cũng có thể nhìn thấy rõ, gương mặt này có năm phần giống với Diệp Minh Tâm, Hàn Phi Nhứ nhanh chóng chạy qua, cùng với mọi người ngăn lại: "Đừng đánh, đừng đánh! Nếu đánh nữa thì sẽ bị tạm giam đấy!"
Diệp Minh An hốt hoảng chạy tới: "Anh họ à?? Có chuyện gì vậy?!"
Ngày càng có nhiều người chạy đến, Diệp Minh Đức biết mình không thể động vào tên nhóc kia được nữa, liền thoát khỏi vòng tay của người khác, hung dữ nhìn về phía Diệp Minh An: "Cô hỏi hắn ta đi! Đây là em trai ruột của Thường Tư Ngôn, là mặt hàng rác rưởi! Nghe bảo cô gả cho Thường Tư Ngôn? Ha ha, trước hết tôi chúc cô may mắn!"
Nghe thấy những lời châm chọc này, sắc mặt Diệp Minh An từ đỏ chuyển sang trắng bệch, cô ta quay đầu lại nhìn kẻ bị đánh, thấy khuôn mặt của hắn ta đều sưng lên, nói năng lộn xộn, Diệp Minh An đứng ở giữa, do dự một lúc lâu, cũng không biết nên đứng về bên nào.
Nhìn thấy dáng vẻ này của cô ta, trong lòng Hàn Phi Nhứ cùng Diệp Minh Đức đều nguội lạnh, Diệp Minh Đức là anh họ của cô ta, hai người cùng nhau lớn lên, mà đối phương lại là em trai của chồng sắp cưới, có thể hai người chưa nói qua mấy câu, cô ta cũng không thể bất công với người ta như vậy được.
Quả nhiên, cuối cùng cô ta cũng chạy đến chỗ người bị đánh, Hàn Phi Nhứ thấy vậy liền kéo Diệp Minh Đức dậy: "Đi một chút, cậu xem tay cậu đều bị xước da rồi.
Đến bệnh viện tiêm uốn ván."
Những người khác: "..." Kiếm cớ cũng hợp lý một chút được không, chờ tới khi đến bệnh viện, vết thương nhỏ kia cũng đã khỏi hẳn được rồi?!
Hàn Phi Nhứ bước đi như bay, không đợi người khác ngăn cản, nàng trực tiếp kéo Diệp Minh Đức ra khỏi hội trường, thật ra cũng không ai muốn ngăn cản, mà người liên quan, Diệp Minh Đức, là người không tình nguyện nhất: "Chị! Chị buông tay ra đi, em phải đánh nốt bên mặt còn lại của tên kia mới được!"
Hàn Phi Nhứ căn bản vẫn luôn mặc kệ cậu ta, ngay sau đó hai người đã biến mất ở cửa thang máy, chỉ còn lại đám quần chúng thích ăn dưa đứng nhìn nhau.
Quần chúng ăn dưa A: "Hình như vừa rồi tôi nghe thấy Diệp Minh Đức gọi Hàn Phi Nhứ một tiếng chị, hai người bọn họ là họ hàng với nhau sau?"
Quần chúng ăn dưa B: "Không phải đâu, sao tôi chưa từng nghe nói nhà họ Diệp có họ hàng với nhà họ Hàn?"
Để lại rất nhiều câu nghi vấn, Hàn Phi Nhứ gửi một tin nhắn cho Trọng Viên Viên, và Vi Tầm nhận được tin lập tức chạy đến, khi nhìn thấy Diệp Minh Đức, cậu ta xoay người cúi đầu: "Cậu chủ."
Diệp Minh Đức miễn cưỡng đáp lại một tiếng, Vi Tầm đứng thẳng người chỉ đường cho bọn họ: "Bà chủ, đi bên này."
Nghe thấy Vi Tầm xưng hô với Hàn Phi Nhứ như vậy, Diệp Minh Đức nhíu mày: "Chị, tại sao anh ta lại gọi chị là bà chủ?"
Hàn Phi Nhứ ngẫm nghĩ một chút, giải thích qua loa: "Nó cần thiết cho công việc."
Diệp Minh Đức đột nhiên hiểu ra, rồi im lặng hai giây, sau đó lại nổi giận đùng đùng: "Chị nói xem sao chị lại kéo em, chị nên để cho em đánh chết tên ngu xuẩn kia, không dạy cho hắn biết thế nào là cách làm người, em mới chính là một tên ngốc!"
Hàn Phi Nhứ thực sự muốn đánh cho cậu ấy một gậy: "Chị không kéo em, em muốn bị bắt tạm giam đúng không?! Nhiều người nhìn thấy như vậy, là em đánh hắn ta trước, nếu như hắn ta tố cáo em, em phải làm sao?!"
Diệp Minh Đức trông vô cùng kiêu ngạo mà trừng mắt: "Hắn ta dám?! Nếu hắn ta dám tố cáo em, em sẽ đánh cả hắn cùng luật sư của hắn!"
Hàn Phi Nhứ im lặng không nói gì, nàng chợt nhớ ra những lời Diệp Minh Tâm đã nói khi giới thiệu em trai mình.
"Phẩm hạnh không tồi, thích chơi game, học giỏi, kính trọng người lớn tuổi, cũng có nhiều bạn bè, lúc ở nhà thỉnh thoảng cũng thường hay ra ngoài với bọn họ." Sau vài lời khen ngợi, Diệp Minh Tâm đột nhiên im lặng, dường như cố gắng tìm từ thích hợp để nói: "Tuy nhiên, thằng nhóc có chút...!Nói như thế nào nhỉ? À, chị biết hình dung như thế nào rồi, phiên bản thứ hai của Young and Dangerous*, đây là đặc điểm lớn nhất của thằng nhóc."
*Young and Dangerous: seri phim chủ đề băng đảng Hongkong.
Bây giờ nhìn lại, năng lực khái quát của Diệp Minh Tâm quả thực rất mạnh mẽ.
Danh sách chương