Không ai có thể thoát khỏi định luật tự vả cả, ngay cả người không sợ trời sợ đất như Giang Linh Nhạn.
Ngày hôm sau, Thẩm Tang Lạc muốn dẫn theo Y Y cùng nhau ra ngoài chơi, Giang Linh Nhạn không muốn ở nhà một mình nên cũng đi theo.
Chơi cả buổi sáng tại công viên trẻ em, cuối cùng Thẩm Tang Lạc nói đã đến giờ phải dẫn Y Y về nhà, nhưng người không nỡ nhất lại là Giang Linh Nhạn.
Hai người cùng nhau đưa Y Y trở về, Hàn Phi Nhứ nghĩ rằng họ sẽ đi ngay, ai ngờ còn ở lại ăn tối.
Hôm nay Diệp Minh Tâm không có ở nhà, cô ấy đến công ty mở họp với Cam Tông Minh, buổi tối còn phải cùng người của công ty ăn cơm, cũng phải sau 9 giờ tối mới về.
Hàn Phi Nhứ cởi dép ra, cuộn tròn trên ghế sofa, xoay người đặt cằm lên lưng ghế sofa, Thẩm Tang Lạc ngồi bên cạnh cô xem TV.
Ánh mắt Hàn Phi Nhứ vẫn đặt ở trên người Y Y và Giang Linh Nhạn, Giang Linh Nhạn đang dạy Y Y vẽ truyện tranh, nhưng đến một chút thiên phú vẽ tranh Y Y cũng không có, những thứ vẽ ra đều là thuộc phái trừu tượng, cũng không biết Giang Linh Nhạn lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy mình có thể dạy con bé vẽ tranh = =
Nhìn một lát, Hàn Phi Nhứ xoay người lại, khe khẽ nói với Thẩm Tang Lạc: "Nhìn kìa, đạo diễn Giang của chúng ta thích trẻ con ghê"
Thẩm Tang Lạc quay đầu lại thì thấy Hàn Phi Nhứ tay chống đầu, vừa cười vừa nháy mắt với mình.
Thẩm Tang Lạc trừng mắt nhìn cô một cái, "Cô ấy thích trẻ con thì có liên quan gì đến mình?"
Hàn Phi Nhứ duỗi thẳng bàn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thẩm Tang Lạc, "Các cậu có thể..."
"Không thể!" Thẩm Tang Lạc giống như con mèo xù lông, lập tức đẩy tay cô ra, "Mình sẽ không sinh con cho cô ấy!"
Âm lượng của Thẩm Tang Lạc có hơi lớn, làm cho hai người đang vẽ tranh bên kia đều quay đầu lại, Hàn Phi Nhứ cười cười với bọn họ, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Tang Lạc, cô thấp giọng, "Ai nói để cậu sinh con cho cô ấy, ý mình là, nếu cô ấy thích, cậu có thể để cô ấy tự sinh."
Thẩm Tang Lạc cầm điều khiển từ xa, kiên định nói: "Vậy cũng không được, khi mình vừa tốt nghiệp thì đã quyết định rồi, đời này không cần sinh con.
Nuôi con quá mạo hiểm, hơn nữa tính cách mình không thể làm mẹ, nếu sau này kết hôn, mình cũng muốn tiếp tục làm DINK*"
*DINK(s): là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai người đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không muốn sinh con.
Hàn Phi Nhứ gật gật đầu, "À~~Thì ra cậu ngay cả chuyện sau khi kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi?"
Thẩm Tang Lạc không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Đương nhiên, lo trước tính sau luôn là chuyện mình..."
Nói đến giữa chừng, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại ngước mắt lên thì thấy Hàn Phi Nhứ đang vui vẻ nhìn cô, lúc này cô mới hiểu được mình đã mắc bẫy.
"Mình nói kết hôn nhưng không phải với cô ấy, mà là kết hôn với bất kì một người nào đó.
Ý của mình không phải như vậy, cậu hiểu chứ? Chính là không phải cùng cô ấy, cùng cô ấy mình còn chưa nghĩ xa như vậy ——" Thẩm Tang Lạc trầm mặc một giây, lập tức bắt đầu dùng lời nói để biện minh cho mình.
Hàn Phi Nhứ vô cùng lạnh nhạt ngắt lời nàng, "Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, mà che giấu thì chính là sự thật."
Thẩm Tang Lạc: "..."
Với cô mà nói chủ đề này quá nguy hiểm, vậy nên Thẩm Tang Lạc đổi một chủ đề khác, "Mình thấy hotsearch rồi, cuốn sách đó bán được 100 triệu, có phải cậu mừng như điên luôn không.
Nhà mình còn có một quyển mà cậu gửi cho mình trước đó, chậc, chiếu theo cách này thì mình có thể coi đó là đồ gia truyền, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác."
Hàn Phi Nhứ cười một tiếng, "Không phải cậu không cần con sao, cậu muốn truyền cho thế hệ tiếp theo nào đây?"
Chuyển chủ đề thất bại = =
Thẩm Tang Lạc cũng buồn bực, tại sao vừa dính vào chủ đề vấn đề cá nhân này thì chỉ số IQ của cô sẽ giảm mạnh, như vậy còn không cao bằng hai con chó hàng xóm của Hàn Phi Nhứ.
Phải biết là chó của hàng xóm của Hàn Phi Nhứ là một đôi Chihuahua và Husky, bọn chúng chính là đứng đầu chỉ số thông minh thung lũng của loài chó.
Không cần biết là nói chủ đề gì nhưng đều rất nguy hiểm, dứt khoát, cô sử dụng ba mươi sáu kế tốt nhất để truyền lại hàng trăm năm nay – kế chuồn.
Khi hai người kia rời đi thì trời cũng không còn sớm, Hàn Phi Nhứ dẫn theo Y Y lên lầu, tắm sạch cho Y Y, xịt dầu thơm thơm ngát, sau đó mới ôm con bé vào trong chăn.
Câu chuyện cổ tích hôm trước vẫn chưa đọc xong, Hàn Phi Nhứ nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Y Y, nhẹ nhàng đọc tiếp câu chuyện ấy, không lâu sau đó thì Y Y cũng ngủ thiếp đi.
Trong lòng trẻ con không có nhiều suy nghĩ như vậy, luôn luôn ngủ rất nhanh.
Hàn Phi Nhứ đóng sách lại, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ bé của Y Y, sau đó mới ra ngoài.
Cô nhìn thời gian, đã 9 giờ 10 phút, chắc là qua một lát nữa Diệp Minh Tâm sẽ về.
Hàn Phi Nhứ cho rằng Diệp Minh Tâm vẫn còn trên bàn rượu nhưng thật ra nửa tiếng trước Diệp Minh Tâm đã mượn cớ rời đi, nhưng cô không lái xe về nhà mà đi đến một nơi khác.
Lái xe đến bãi đậu xe dưới hầm của một tòa nhà, Diệp Minh Tâm chờ một lúc, một người đàn ông mới bước ra khỏi thang máy, mở cửa xe, ngồi vào trong, nói như bắn liên thanh: "Đại tiểu thư, cô ăn chưa? Chưa ăn thì tôi mời cô?"
Diệp Minh Tâm không muốn nói nhảm với hắn, nói thẳng: "Cám ơn, tôi đã ăn rồi.
Gọi chú ra đây là muốn chú giúp tôi điều tra một người, trước đây cô ấy vẫn luôn ở Pháp, khi điều tra có gặp khó khăn, tôi nhớ chú từng học đại học ở Pháp đúng không?"
Người kia chớp chớp mắt, "Đúng vậy, sao thế, tôi phải đến Pháp để điều tra người này à?"
"Chuyện này ngược lại không cần" Diệp Minh Tâm đặt một tay lên vô lăng, "Thực sự không còn cách nào, chú đi điều tra đi.
Đây, đây là tư liệu cơ bản của cô ấy, trong vòng ba ngày, có thể tra ra được không?"
Nhận lấy túi tài liệu mà Diệp Minh Tâm đưa tới, mở túi giấy ra, phát hiện bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết thông tin được biết đến của Khắc Lạc Y – Chloe, ông ta lại bỏ giấy trở về, sau đó hỏi Diệp Minh Tâm, "Đại tiểu thư, cô muốn tìm hiểu đến mức độ nào, cô nói cho tôi biết đi, cô muốn biết những thông tin gì từ người này."
Về vấn đề này, Diệp Minh Tâm không thể trả lời, bởi vì cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn biết thông tin gì của Khắc Lạc Y – Chloe
Cô chỉ cảm thấy Khắc Lạc Y – Chloe có chỗ không đúng, hôm qua sau khi về nhà thì cô mới biết là Khắc Lạc Y – Chloe đã trả lại cuốn sách cho Hàn Phi Nhứ.
Có quá nhiều nghi vấn ở đây, Khắc Lạc Y – Chloe chỉ là một tổng biên tập, mà tổng biên tập thì làm gì có nhiều tiền như vậy, có thể tùy tiện chi 100 triệu để mua một cuốn sách, mà cuối cùng cuốn sách này còn không cần đến, tốn 100 triệu, ngay cả danh tiếng còn chưa nổi lên đã biến mất.
Nếu không cần thì cô ấy mua cuốn sách này làm gì, não rớt xuống cống rồi à?
Nếu như nói cô ấy coi trọng Hàn Phi Nhứ nên muốn làm Hàn Phi Nhứ hài lòng, vậy cũng không nên xài cách truy đuổi ngu ngốc như vậy, đến bây giờ, Hàn Phi Nhứ chỉ nghĩ cô ấy là một người đặc biệt tốt, hoàn toàn không nhận ra cô ấy đối với mình có ý nghĩ khác.
Hàn Phi Nhứ không chậm chạp về mặt cảm xúc, nếu em ấy không nhận ra thì có hai khả năng, Khắc Lạc Y – Chloe không muốn em ấy nhận ra, hoặc Khắc Lạc Y – Chloe chỉ đơn giản là không có ý nghĩ đó với em ấy.
Bất kể khả năng nào thì Diệp Minh Tâm đều không có cách nào giải thích được hành vi của đối phương, Diệp Minh Tâm cảm thấy nếu không làm sáng tỏ những việc này thì bản thân cô đừng nghĩ sẽ đi ngủ nữa.
Cho nên cô mới gọi người đàn ông này ra, người đàn ông này là thư ký của cha cô, thu thập thông tin là tuyệt đối an toàn, giao cho ông ta thì sẽ không mất nhiều thời gian là có thể điều tra được mọi ngóc ngách của Khắc Lạc Y – Chloe.
Diệp Minh Tâm trầm mặc một lát, thâm trầm nói: "Tra tất cả, tôi phải biết tất cả thông tin của người này."
Vị thư ký trung niên này sửng sốt, hắn theo bản năng lại nhìn thoáng qua túi tài liệu, cảm thấy người này nhất định không đơn giản, cư nhiên có thể để đại tiểu thư nói ra những lời như vậy, nói không chừng là kình địch của đại tiểu thư trong giới giải trí.
Thư ký ngay lập tức thẳng thắt lưng, đảm bảo: "Đại tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ tra ra tất cả thông tin của cô ấy!"
Diệp Minh tâm vừa muốn cười, liền nghe thư ký tiếp tục nói: "Chưa đầy một tháng, tôi chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Diệp Minh Tâm: "..."
Một tháng sau mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi, còn tra cái quỷ gì?!
Dù sao, khi nhiệm vụ này được bàn giao thì Hàn Phi Nhứ vẫn không biết chuyện gì, cô ấy vẫn còn ở nhà múa bút thành văn.
《Người ngủ say》 sắp bắt đầu quay, dự kiến sẽ chiếu vào dịp Tết âm lịch, sau đó Diệp Minh Tâm cho rằng Hàn Phi Nhứ sẽ đi diễn 《The Barrier Lake》nên chuẩn bị đẩy lùi lịch trình của mình ra sau, nhưng bây giờ Hàn Phi Nhứ sẽ không đi diễn bất cứ gì khác, hơn nữa《Người ngủ say》là vũ khi sắc bén mà cô ấy chuẩn bị dùng để áp đảo Hàn Y Nhân, vì thế ngày công chiếu dự kiến của《Người ngủ say》lại đổi về Tết âm lịch.
Tết âm lịch sang năm là vào tháng 2, bây giờ là giữa tháng 10, bấm máy sớm thì ngày đóng máy đoán chừng cũng có thể sớm hơn.
Lần này kinh phí đầu tư cho bộ phim không cao, tổng chi phí phục vụ cho bối cảnh cũng không đến mấy chục vạn, chủ yếu chi phí đều là tiền lương của các diễn viên.
Diệp Minh Tâm quyết định đóng vai chính trong bộ phim này nên không nhận bất kỳ bộ phim nào khác, trong năm tới cô sẽ dần dần rút lui, 《Người ngủ say》 sẽ là tác phẩm cuối cùng của cô.
Tất nhiên cũng không thể nói quyết tuyệt như vậy, cô vẫn còn một phần cổ phần của Công ty Cam thị, những năm này cô đã đầu tư rất nhiều tiền vào các công ty giải trí khác, bây giờ là thời gian để thu lưới, sau này nếu có một tác phẩm tốt, cô cũng sẽ đầu tư, nói không chừng khi nào cao hứng cũng sẽ đi đóng vai khách mời.
Bất quá diễn vai chính thì thực sự là lần cuối cùng.
Sáu nhân vật chính, mỗi nhân vật đều có lưu lượng.
Bây giờ mức độ nổi tiếng của Hàn Phi Nhứ cũng đã không thấp hơn tiểu thịt tươi nhỏ và tiểu hoa đán, người hâm mộ weibo của cô đã phá vỡ 10 triệu, fanclub cũng đã có quy mô.
Cũng giống như Lương Trữ đã nói ngay từ đầu, sau khi nhân khí của cô tăng lên thì không ngừng nhận được lời mời đóng phim, đại ngôn và hoạt động đến mỏi tay, nhưng bây giờ Hàn Phi Nhứ cũng chỉ đóng một bộ phim truyền hình, ký hợp đồng một bộ phim điện ảnh, cũng nhận một chút đại ngôn, cộng lại đã có mười hoạt động, về các hoạt động còn lại thì miễn không phải là các hoạt động thương mại thì cô đều không đi.
Xã hội, lợi ích công cộng, nếu có thời gian thì cô đi.
Hàn Phi Nhứ tự nhận vị trí của mình là một diễn viên điện ảnh, nếu hiện tại độ nổi tiếng đang tăng thì cô sẽ không tham gia các chương trình tạp kỹ và tạp kỹ trực tuyến trước đây nữa, điều mà cô sẽ làm trong tương lai là tập trung đóng phim.
Đừng quên, cô đã hứa với Y Y, sẽ cố gắng ở cạnh con bé nhiều nhất có thể.
Hàn Phi Nhứ nằm lên bàn, vẽ cây gia đình cho nhân vật của mình, cô sẽ đóng vai Hạ Ninh, xuất thân là trẻ mồ côi, điều này cũng giống như cô, nhưng Hạ Ninh có người thân là ma cà rồng, cô thì không.
Trên cây gia đình của Hạ Ninh có rất nhiều lá, suy nghĩ một lúc, Hàn Phi Nhứ cũng muốn vẽ cho mình một cây gia đình.
So với cây gia đình của Hạ Ninh thì cây gia đình của cô quá đáng thương, chỉ có ba chiếc lá trên toàn bộ cây, Hàn An Ny, Diệp Minh Tâm và Y Y.
Nhìn vào thân cây trụi lủi, Hàn Phi Nhứ im lặng, sau đó lại đem vợ chồng Nghiêm Nguyệt Dung cùng Diệp Minh Đức thêm vào.
Lần này nhìn đẹp hơn một chút, suy nghĩ một lát, cô lại vẽ cả nhà chú hai lên, tới lá của bạn học nhỏ Diệp Phẩm Lam thì vẽ lớn hơn một chút, lá của người đàn bà chanh chua thím hai thì vẽ thành kích thước của một hạt vừng.
Bây giờ, tất cả mọi người đã đi cùng nhau, Hàn Phi Nhứ cầm tờ giấy lên, ngửa đầu nhìn vào nó, không nhịn được mà mỉm cười.
Nhìn như vậy, gia đình cô cũng rất lớn nha, mặc dù có một số người không đáng yêu, nhưng ít nhiều gì cũng là người thân của cô.
Gấp tờ giấy này lại, cô lấy ra một tờ giấy khác, bắt đầu viết quá trình kế sách và các mốc thời gian của Hạ Ninh.
Viết viết một hồi đã thấy mệt, buồn ngủ, Hàn Phi Nhứ nằm trên bàn rồi ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Minh Tâm về thì thấy một màn như vậy, cô nhẹ nhàng lắc lắc Hàn Phi Nhứ, cô ấy tỉnh lại, buồn ngủ nhìn Diệp Minh Tâm trong chốc lát.
Diệp Minh Tâm thấy cô ấy vẫn còn trong trạng thái mê ly thì liền kéo cô ấy đứng lên, "Lên giường ngủ đi."
Hàn Phi Nhứ khi buồn ngủ thì đặc biệt vâng lời, đi đến giường, vén chăn lên, đá dép, sau đó lăn vào chăn.
Động tác của cô quá thành thạo, vừa nhìn đã biết cô làm như vậy rất nhiều lần rồi, Diệp Minh Tâm cười cười, cởi áo gió trên người xuống, ngồi đến chỗ Hàn Phi Nhứ vừa ngồi, giúp cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Cô đã dùng rất nhiều giấy, giấy A4, giấy ghi chú, rải rác khắp bàn, Diệp Minh Tâm nhìn một chút sau đó xếp chồng lên nhau, trong đó có một tờ phân tích nhân vật, còn có những ghi chú từ cái nhìn tâm lý học.
Lần cuối cùng nhìn thấy Hàn Phi Nhứ nghiêm túc như vậy, là khi cô quay phim《 Lộ nương 》, quả nhiên Hàn Phi Nhứ thích nhất vẫn là phim ảnh, chỉ có thứ thực sự thích mới có thể để cho cô ấy cố gắng như vậy.
Dọn dẹp một lúc, cô phát hiện ra một tờ giấy bị gấp lại, khi mở ra xem thì động tác của Diệp Minh Tâm dừng lại một chút.
Cầm tờ giấy đó trong tay, cô xoay người nhìn về phía Hàn Phi Nhứ vẫn còn đang ngủ, người nọ không hề phát hiện ra ánh mắt của cô mà vẫn còn ngủ ngon lành.
Diệp Minh Tâm mím môi, gấp tờ giấy này lại, sau đó kẹp vào đống giấy mà cô vừa thu thập.
Ngày hôm sau, hiếm khi cả hai đều không làm gì, Hàn Phi Nhứ nằm trên một chiếc ghế đu lười bên cạnh cửa sổ, không chớp mắt mà nhìn iPad.
Trên màn hình đang chiếu một lớp chuyên ngành tâm lý học của Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Diệp Minh Tâm cầm hai ly nước trái cây trong tay, đưa một ly cho Hàn Phi Nhứ rồi thuận thế ngồi bên cạnh cô ấy.
Chân của Diệp Minh Tâm vẫn còn đặt trên mặt đất, vì có cô đỡ lại nên xích đu ngay lập tức không lắc nữa.
"Còn xem à, nhìn nhiều như vậy, có phải đều muốn biến thành bậc thầy tâm lý học rồi không?"
《 Người ngủ say 》 bề ngoài là một bộ phim điện ảnh, nhưng thực chất là một cuốn sách tâm lý học, sự xuất hiện của tất cả mọi người, ngay cả một người gác cổng cũng mắc một căn bệnh tâm lý, tất nhiên, căn bệnh này ít nhiều không phải ai cũng đạt được tới tình trạng chẩn đoán chính xác.
Ban đầu biên kịch chỉ muốn nói về nhân cách chống đối xã hội và kẻ giết người hàng loạt, nhưng sau khi Độc Cô Việt Hoa xem kịch bản thì đã thêm vào trong đó yếu tố tâm lý học.
Bằng cách này, chủ đề của bộ phim đã được thăng hoa, mỗi con người đều có khiếm khuyết tâm lý, có người nhiều, có người ít, con người hiện đại mắc nhiều bệnh tâm lý hơn là bệnh thể chất, Độc Cô Việt Hoa muốn nói với mọi người rằng sức khỏe tâm lý và sức khỏe thể chất đều quan trọng như nhau.
Hàn Phi Nhứ nhấn tạm dừng, nghiêm nghị nói với Diệp Minh Tâm: "Em chỉ xem hết các bài học thôi, cũng không trở thành một nhà tâm lý học được.
Nhưng em phải quen thuộc với những điều này, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể gi3t chết Hàn Y Nhân trên danh nghĩa được"
Diệp Minh Tâm không nhịn được, cô cười một tiếng, "Quen thuộc với tâm lý học là có thể gi3t chết Hàn Y Nhân sao?"
"Mối quan hệ nhân quả này không phải nói như vậy sao" Hàn Phi Nhứ nửa ngồi dậy, "Em quen thuộc với tâm lý học thì có thể đóng vai Hạ Ninh tốt hơn, Hàn Y Nhân không phải là đang diễn 《The Barrier Lake》 sao, điểm nổi bật lớn nhất của nhân vật của cô ta là ở đâu, chị biết không?"
Diệp Minh Tâm đã xem kịch bản 《The Barrier Lake》, cô suy nghĩ một chút, "Chắc là đảo ngược kết cục lại, người không thu hút nhất, yếu đuối nhất, cư nhiên có thể hại chết hơn một trăm mạng người, những người làm tổn thương cô ấy không thể tưởng tượng được, nam chủ muốn theo đuổi chân tướng cũng không thể tưởng tượng được, khán giả ngồi trước màn ảnh, càng không thể tưởng tượng được."
"Bingo!" Hàn Phi Nhứ giơ tay lên, búng ngón tay kêu vang, "Đây là điểm nổi bật lớn nhất của nhân vật đó, mà vai Hạ Ninh em diễn thì sao, cũng là con đường này.
Khi cô ấy lần đầu tiên xuất hiện thì là một cô bé gầy gò, 17 tuổi, cha mẹ vừa qua đời thì đã bị người chú thèm muốn tài sản đưa vào bệnh viện tâm thần, ngẩn ngơ bảy năm, những năm tốt nhất của cuộc sống cứ như thế trôi qua.
Hơn nữa trong bệnh viện tâm thần, mỗi ngày cô đều bị tra tấn, y tá bác sĩ biết rõ cô ấy không phải là bệnh tâm thần nhưng vẫn muốn tra tấn và biến cô ấy thành bệnh nhân tâm thần chân chính, thật thảm hại, đây quả thực là thảm kịch nhân gian."
Lúc Hàn Phi Nhứ nói những thứ này thì rất kích động, còn Diệp Minh Tâm thì yên tĩnh lắng nghe, kỳ thật trong lòng không có nhiều gợn sóng.
Những điều này, nếu nó thực sự xảy ra với những người cô biết thì cô sẽ cảm thấy rất tồi tệ, nhưng nếu nó xảy ra trong văn bản và hình ảnh thì cô không cảm thấy gì cả.
Đây là sự khác biệt về khả năng đồng cảm, Diệp Minh Tâm bình thường như vậy, Hàn Phi Nhứ kích động như vậy là bởi vì cô ấy đã nghiên cứu Hạ Ninh, luôn cố gắng hòa vào Hạ Ninh, nên càng hiểu rõ Hạ Ninh hơn.
Hàn Phi Nhứ tiếp tục: "Một người đáng thương như vậy, ngay cả khi cô ấy thông minh hơn thì cũng chỉ là một cô gái trói gà không chặt, đến một viên gạch cũng có thể hạ gục được"
Nói đến đây, Diệp Minh Tâm ngắt lời cô một câu, "Thật ra, ném một cục gạch qua, bất cứ ai cũng có thể bị hạ gục."
"Không được phép ngắt lời em."
Diệp Minh Tâm ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi."
...
"Tóm lại" Bị cô ấy cắt ngang, Hàn Phi Nhứ nhất thời quên mất mình muốn nói cái gì, dừng một chút, cô mới nhớ ra, "Hạ Ninh cũng là một người giả trư ăn thịt hổ*, trên người cô ấy tổng cộng có ba lần đảo ngược, lần trước so với lần sau càng kinh người hơn.
Điều em muốn làm chính là đem những đảo ngược này diễn ra tốt nhất, diễn đến mức có thể làm cho người ta nổi da gà! Như vậy mới có thể hoàn toàn đè bẹp Hàn Y Nhân bằng danh tiếng."
*Giả trư ăn thịt hổ (Giả heo ăn thị hổ): là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.
Diệp Minh Tâm cười khẽ, "Không thành vấn đề, chị sẽ làm lá chắn cho em."
Hàn Phi Nhứ đắc ý ngẩng đầu lên, "Không cần, đến lúc đó chị không cần làm gì hết thì em cũng có thể đem chị trực tiếp làm lá chắn."
Cô không nhận ra câu nói này của mình có bao nhiêu bành trướng, Diệp Minh Tâm cũng vậy, trong lòng cô ấy giờ đây tràn đầy ý nghĩ về việc Hàn Phi Nhứ mê người như thế nào, tâm tư cũng đã bắt đầu rẽ vào một con đường khác bạo hoàng (*) hơn.
(*) bạo hoàng: bạo lực và d@m d*c.
Hàn Phi Nhứ muốn tiếp tục phát video thì Diệp Minh Tâm tiến tới gần, vươn ra cánh tay của cô, hơi dùng sức một chút, đè Hàn Phi Nhứ lên ghế đu.
Vì cô cũng đè lên xích đu, xích đu không có gì chống đỡ nên một lần nữa bắt đầu lắc lư, Hàn Phi Nhứ chớp mắt, sau đó thoáng nhìn sang một bên.
"Ban ngày ban mặt, bên kia còn là cửa sổ..."
Nghe Hàn Phi Nhứ nói vậy, Diệp Minh Tâm nhướng mày, "Đúng vậy, cho nên mới càng k1ch thích hơn, không phải sao?"
Nói xong, Diệp Minh Tâm làm bộ cúi đầu, mặc dù Hàn Phi Nhứ không trả lời, nhưng nhịp tim đập thình thịch cho thấy cô cũng nghĩ như vậy.
Nhắm mắt lại, chờ đợi sự ấm áp và ẩm ướt sắp tới, kết quả chờ hai giây lại không có bất kỳ động tĩnh nào, Hàn Phi Nhứ mở mắt ra, phát hiện Diệp Minh Tâm đang cau mày nhìn điện thoại di động của mình.
Hàn Phi Nhứ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Diệp Minh Tâm thu hồi điện thoại di động, đứng lên, "Bên công ty có chút vấn đề, chị đi trước một chuyến."
"Ồ, vậy mấy giờ chị quay lại?" Hàn Phi Nhứ ngồi dậy, duỗi cổ hỏi cô.
Diệp Minh Tâm vừa đi ra ngoài, vừa trả lời: "Không biết, bữa tối đừng chờ chị."
Hàn Phi Nhứ nghiêng đầu rồi lại nằm xuống, tiếp tục xem video.
Thư ký vừa gửi tin nhắn được 10 phút thì đã nhận được tin trả lời của Diệp Minh Tâm, cô đang ở trong bãi đậu xe, để ông nhanh chóng đi xuống, dặn dò rõ ràng.
Thư ký vừa cảm khái đại tiểu thư nhà mình thật sự là thần tốc, vừa lấy túi tài liệu, chạy như điên ra khỏi văn phòng.
Chạy một mạch đến bãi đậu xe, lên xe, đầu tiên đưa túi tài liệu cho Diệp Minh Tâm, sau đó bắt đầu thở hổn hển không ngừng.
Diệp Minh Tâm tiếp nhận túi tài liệu, không hiểu sao nhìn ông, "Chú chạy nhanh như vậy làm gì?"
"Không phải cô nói tôi nhanh chóng xuống sao?"
Diệp Minh Tâm im lặng, thư ký nhìn qua thì thấy được vẻ mặt không nói nên lời của cô.
"Tôi có nói như vậy sao?"
Thư ký: "..."
Ngay cả chưa đến 24 giờ thì thư ký đã tìm thấy thông tin tình báo quan trọng, thực sự không hổ là một ông già đi theo Diệp Tuấn Viễn lâu như vậy, Diệp Minh Tâm vừa mở túi tài liệu, vừa không yên lòng vừa khen ngợi một câu, thư ký cười ha hả nói: "Thật ra cũng không phải công lao của tôi, người phụ nữ này đã chuyển tất cả tài sản của cô ấy sang Trung Quốc, bất động sản của cô ấy còn tìm công ty quản lý quỹ của chúng ta để xử lý.
Tôi chẳng qua làm tìm cấp dưới trong công ty hỏi, anh ta liền đem tất cả tài liệu cho tôi."
Trước đó thư ký gửi cho cô một tin nhắn nói là đã phát hiện ra những tin tức quan trọng về tài chính của Khắc Lạc Y – Chloe nên Diệp Minh Tâm mới nhanh chóng đến đây, cô đọc các loại số liệu trong đó nhanh như gió, tất cả đều là tình hình tiêu thụ của Chloe.
Cô nhìn người thư ký nói, "Không phải là cô ấy vừa mua một cuốn sách tại cuộc đấu giá hôm trước sao? Số tiền đã được thanh toán, bây giờ tất cả số dư ngân hàng của cô ấy cộng lại còn chưa đến 10 vạn*, tính ra nhân viên chức thấp nhất của cô ta còn có nhiều tiền hơn."
*10 vạn (100.000 NDT): quy qua tiền VN là gần 353 triệu =))))
Đôi mắt của Diệp Minh Tâm di chuyển qua một chuỗi dữ liệu, mãi cho đến điểm cuối.
Đây là số mức gửi ngân hàng của Khắc Lạc Y – Chloe, con số ban đầu là 12 triệu euro*, sau đó tăng lên mỗi năm, nhưng giá trị tăng trưởng rất nhỏ, dường như là lãi suất trên tiền gửi, cho đến ngày hôm qua thì 12 triệu euro đã biến mất, và bây giờ tiền gửi ngân hàng của cô ta là 0.
*12 triệu euro: gần 320 tỉ VN
Diệp Minh Tâm nhíu mày, "Chú có chắc đây là toàn bộ tiền gửi của cô ấy không?"
Câu trả lời thẳng thắn của thư ký, "Không."
Diệp Minh Tâm: "..."
Nhìn vào biểu hiện của cô dường như nói "Dám trêu chọc tôi?", nên thư ký nói thêm: "Mặc dù đây không phải là tất cả tiền gửi của cô ấy, nhưng đó là phần lớn tài sản của cô ấy, theo kết quả điều tra của tôi, cô ấy đã bán nhà, xe hơi và một số ngành công nghiệp đầu tư của mình trước khi đến Trung Quốc.
Sau đó, cô ấy mua một căn hộ và một chiếc ô tô khác, nếu quy đổi toàn bộ tài sản còn lại ra nhân dân tệ thì cũng được hơn 100 triệu một chút, sau khi trừ tiền đấu giá, số tiền còn lại đến ngày hôm nay chỉ còn chưa đến 10 vạn."
Diệp Minh tâm nghe xong, trọng tâm chú ý lại không phải ở điểm cô ta đã sắp phá sản, cô càng quan tâm đ ến một điểm khác, "Bán toàn bộ tài sản lấy tiền mặt, nghĩa là cô ấy không có ý định trở về Paris, định ở lại Trung Quốc?"
Thư ký gật đầu, "Đơn xin nhập cư đã nộp, nhưng chắc chắn không được phê duyệt, bởi vì cô ấy không có tiền, không đủ điều kiện nhập cư.".
Ngày hôm sau, Thẩm Tang Lạc muốn dẫn theo Y Y cùng nhau ra ngoài chơi, Giang Linh Nhạn không muốn ở nhà một mình nên cũng đi theo.
Chơi cả buổi sáng tại công viên trẻ em, cuối cùng Thẩm Tang Lạc nói đã đến giờ phải dẫn Y Y về nhà, nhưng người không nỡ nhất lại là Giang Linh Nhạn.
Hai người cùng nhau đưa Y Y trở về, Hàn Phi Nhứ nghĩ rằng họ sẽ đi ngay, ai ngờ còn ở lại ăn tối.
Hôm nay Diệp Minh Tâm không có ở nhà, cô ấy đến công ty mở họp với Cam Tông Minh, buổi tối còn phải cùng người của công ty ăn cơm, cũng phải sau 9 giờ tối mới về.
Hàn Phi Nhứ cởi dép ra, cuộn tròn trên ghế sofa, xoay người đặt cằm lên lưng ghế sofa, Thẩm Tang Lạc ngồi bên cạnh cô xem TV.
Ánh mắt Hàn Phi Nhứ vẫn đặt ở trên người Y Y và Giang Linh Nhạn, Giang Linh Nhạn đang dạy Y Y vẽ truyện tranh, nhưng đến một chút thiên phú vẽ tranh Y Y cũng không có, những thứ vẽ ra đều là thuộc phái trừu tượng, cũng không biết Giang Linh Nhạn lấy tự tin ở đâu ra mà cảm thấy mình có thể dạy con bé vẽ tranh = =
Nhìn một lát, Hàn Phi Nhứ xoay người lại, khe khẽ nói với Thẩm Tang Lạc: "Nhìn kìa, đạo diễn Giang của chúng ta thích trẻ con ghê"
Thẩm Tang Lạc quay đầu lại thì thấy Hàn Phi Nhứ tay chống đầu, vừa cười vừa nháy mắt với mình.
Thẩm Tang Lạc trừng mắt nhìn cô một cái, "Cô ấy thích trẻ con thì có liên quan gì đến mình?"
Hàn Phi Nhứ duỗi thẳng bàn tay ra, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Thẩm Tang Lạc, "Các cậu có thể..."
"Không thể!" Thẩm Tang Lạc giống như con mèo xù lông, lập tức đẩy tay cô ra, "Mình sẽ không sinh con cho cô ấy!"
Âm lượng của Thẩm Tang Lạc có hơi lớn, làm cho hai người đang vẽ tranh bên kia đều quay đầu lại, Hàn Phi Nhứ cười cười với bọn họ, sau đó mới nhìn về phía Thẩm Tang Lạc, cô thấp giọng, "Ai nói để cậu sinh con cho cô ấy, ý mình là, nếu cô ấy thích, cậu có thể để cô ấy tự sinh."
Thẩm Tang Lạc cầm điều khiển từ xa, kiên định nói: "Vậy cũng không được, khi mình vừa tốt nghiệp thì đã quyết định rồi, đời này không cần sinh con.
Nuôi con quá mạo hiểm, hơn nữa tính cách mình không thể làm mẹ, nếu sau này kết hôn, mình cũng muốn tiếp tục làm DINK*"
*DINK(s): là thuật ngữ chỉ cặp vợ chồng mà cả hai người đều có công ăn việc làm, có hai nguồn thu nhập và không muốn sinh con.
Hàn Phi Nhứ gật gật đầu, "À~~Thì ra cậu ngay cả chuyện sau khi kết hôn cũng đã nghĩ xong rồi?"
Thẩm Tang Lạc không chút nghĩ ngợi liền trả lời: "Đương nhiên, lo trước tính sau luôn là chuyện mình..."
Nói đến giữa chừng, đột nhiên cảm thấy không đúng, lại ngước mắt lên thì thấy Hàn Phi Nhứ đang vui vẻ nhìn cô, lúc này cô mới hiểu được mình đã mắc bẫy.
"Mình nói kết hôn nhưng không phải với cô ấy, mà là kết hôn với bất kì một người nào đó.
Ý của mình không phải như vậy, cậu hiểu chứ? Chính là không phải cùng cô ấy, cùng cô ấy mình còn chưa nghĩ xa như vậy ——" Thẩm Tang Lạc trầm mặc một giây, lập tức bắt đầu dùng lời nói để biện minh cho mình.
Hàn Phi Nhứ vô cùng lạnh nhạt ngắt lời nàng, "Đừng giải thích, giải thích chính là che giấu, mà che giấu thì chính là sự thật."
Thẩm Tang Lạc: "..."
Với cô mà nói chủ đề này quá nguy hiểm, vậy nên Thẩm Tang Lạc đổi một chủ đề khác, "Mình thấy hotsearch rồi, cuốn sách đó bán được 100 triệu, có phải cậu mừng như điên luôn không.
Nhà mình còn có một quyển mà cậu gửi cho mình trước đó, chậc, chiếu theo cách này thì mình có thể coi đó là đồ gia truyền, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác."
Hàn Phi Nhứ cười một tiếng, "Không phải cậu không cần con sao, cậu muốn truyền cho thế hệ tiếp theo nào đây?"
Chuyển chủ đề thất bại = =
Thẩm Tang Lạc cũng buồn bực, tại sao vừa dính vào chủ đề vấn đề cá nhân này thì chỉ số IQ của cô sẽ giảm mạnh, như vậy còn không cao bằng hai con chó hàng xóm của Hàn Phi Nhứ.
Phải biết là chó của hàng xóm của Hàn Phi Nhứ là một đôi Chihuahua và Husky, bọn chúng chính là đứng đầu chỉ số thông minh thung lũng của loài chó.
Không cần biết là nói chủ đề gì nhưng đều rất nguy hiểm, dứt khoát, cô sử dụng ba mươi sáu kế tốt nhất để truyền lại hàng trăm năm nay – kế chuồn.
Khi hai người kia rời đi thì trời cũng không còn sớm, Hàn Phi Nhứ dẫn theo Y Y lên lầu, tắm sạch cho Y Y, xịt dầu thơm thơm ngát, sau đó mới ôm con bé vào trong chăn.
Câu chuyện cổ tích hôm trước vẫn chưa đọc xong, Hàn Phi Nhứ nửa nằm nửa ngồi bên cạnh Y Y, nhẹ nhàng đọc tiếp câu chuyện ấy, không lâu sau đó thì Y Y cũng ngủ thiếp đi.
Trong lòng trẻ con không có nhiều suy nghĩ như vậy, luôn luôn ngủ rất nhanh.
Hàn Phi Nhứ đóng sách lại, nhẹ nhàng véo khuôn mặt nhỏ bé của Y Y, sau đó mới ra ngoài.
Cô nhìn thời gian, đã 9 giờ 10 phút, chắc là qua một lát nữa Diệp Minh Tâm sẽ về.
Hàn Phi Nhứ cho rằng Diệp Minh Tâm vẫn còn trên bàn rượu nhưng thật ra nửa tiếng trước Diệp Minh Tâm đã mượn cớ rời đi, nhưng cô không lái xe về nhà mà đi đến một nơi khác.
Lái xe đến bãi đậu xe dưới hầm của một tòa nhà, Diệp Minh Tâm chờ một lúc, một người đàn ông mới bước ra khỏi thang máy, mở cửa xe, ngồi vào trong, nói như bắn liên thanh: "Đại tiểu thư, cô ăn chưa? Chưa ăn thì tôi mời cô?"
Diệp Minh Tâm không muốn nói nhảm với hắn, nói thẳng: "Cám ơn, tôi đã ăn rồi.
Gọi chú ra đây là muốn chú giúp tôi điều tra một người, trước đây cô ấy vẫn luôn ở Pháp, khi điều tra có gặp khó khăn, tôi nhớ chú từng học đại học ở Pháp đúng không?"
Người kia chớp chớp mắt, "Đúng vậy, sao thế, tôi phải đến Pháp để điều tra người này à?"
"Chuyện này ngược lại không cần" Diệp Minh Tâm đặt một tay lên vô lăng, "Thực sự không còn cách nào, chú đi điều tra đi.
Đây, đây là tư liệu cơ bản của cô ấy, trong vòng ba ngày, có thể tra ra được không?"
Nhận lấy túi tài liệu mà Diệp Minh Tâm đưa tới, mở túi giấy ra, phát hiện bên trong chỉ có một tờ giấy, trên đó viết thông tin được biết đến của Khắc Lạc Y – Chloe, ông ta lại bỏ giấy trở về, sau đó hỏi Diệp Minh Tâm, "Đại tiểu thư, cô muốn tìm hiểu đến mức độ nào, cô nói cho tôi biết đi, cô muốn biết những thông tin gì từ người này."
Về vấn đề này, Diệp Minh Tâm không thể trả lời, bởi vì cô cũng không biết mình rốt cuộc muốn biết thông tin gì của Khắc Lạc Y – Chloe
Cô chỉ cảm thấy Khắc Lạc Y – Chloe có chỗ không đúng, hôm qua sau khi về nhà thì cô mới biết là Khắc Lạc Y – Chloe đã trả lại cuốn sách cho Hàn Phi Nhứ.
Có quá nhiều nghi vấn ở đây, Khắc Lạc Y – Chloe chỉ là một tổng biên tập, mà tổng biên tập thì làm gì có nhiều tiền như vậy, có thể tùy tiện chi 100 triệu để mua một cuốn sách, mà cuối cùng cuốn sách này còn không cần đến, tốn 100 triệu, ngay cả danh tiếng còn chưa nổi lên đã biến mất.
Nếu không cần thì cô ấy mua cuốn sách này làm gì, não rớt xuống cống rồi à?
Nếu như nói cô ấy coi trọng Hàn Phi Nhứ nên muốn làm Hàn Phi Nhứ hài lòng, vậy cũng không nên xài cách truy đuổi ngu ngốc như vậy, đến bây giờ, Hàn Phi Nhứ chỉ nghĩ cô ấy là một người đặc biệt tốt, hoàn toàn không nhận ra cô ấy đối với mình có ý nghĩ khác.
Hàn Phi Nhứ không chậm chạp về mặt cảm xúc, nếu em ấy không nhận ra thì có hai khả năng, Khắc Lạc Y – Chloe không muốn em ấy nhận ra, hoặc Khắc Lạc Y – Chloe chỉ đơn giản là không có ý nghĩ đó với em ấy.
Bất kể khả năng nào thì Diệp Minh Tâm đều không có cách nào giải thích được hành vi của đối phương, Diệp Minh Tâm cảm thấy nếu không làm sáng tỏ những việc này thì bản thân cô đừng nghĩ sẽ đi ngủ nữa.
Cho nên cô mới gọi người đàn ông này ra, người đàn ông này là thư ký của cha cô, thu thập thông tin là tuyệt đối an toàn, giao cho ông ta thì sẽ không mất nhiều thời gian là có thể điều tra được mọi ngóc ngách của Khắc Lạc Y – Chloe.
Diệp Minh Tâm trầm mặc một lát, thâm trầm nói: "Tra tất cả, tôi phải biết tất cả thông tin của người này."
Vị thư ký trung niên này sửng sốt, hắn theo bản năng lại nhìn thoáng qua túi tài liệu, cảm thấy người này nhất định không đơn giản, cư nhiên có thể để đại tiểu thư nói ra những lời như vậy, nói không chừng là kình địch của đại tiểu thư trong giới giải trí.
Thư ký ngay lập tức thẳng thắt lưng, đảm bảo: "Đại tiểu thư yên tâm, tôi nhất định sẽ tra ra tất cả thông tin của cô ấy!"
Diệp Minh tâm vừa muốn cười, liền nghe thư ký tiếp tục nói: "Chưa đầy một tháng, tôi chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ!"
Diệp Minh Tâm: "..."
Một tháng sau mọi chuyện đều xong xuôi hết rồi, còn tra cái quỷ gì?!
Dù sao, khi nhiệm vụ này được bàn giao thì Hàn Phi Nhứ vẫn không biết chuyện gì, cô ấy vẫn còn ở nhà múa bút thành văn.
《Người ngủ say》 sắp bắt đầu quay, dự kiến sẽ chiếu vào dịp Tết âm lịch, sau đó Diệp Minh Tâm cho rằng Hàn Phi Nhứ sẽ đi diễn 《The Barrier Lake》nên chuẩn bị đẩy lùi lịch trình của mình ra sau, nhưng bây giờ Hàn Phi Nhứ sẽ không đi diễn bất cứ gì khác, hơn nữa《Người ngủ say》là vũ khi sắc bén mà cô ấy chuẩn bị dùng để áp đảo Hàn Y Nhân, vì thế ngày công chiếu dự kiến của《Người ngủ say》lại đổi về Tết âm lịch.
Tết âm lịch sang năm là vào tháng 2, bây giờ là giữa tháng 10, bấm máy sớm thì ngày đóng máy đoán chừng cũng có thể sớm hơn.
Lần này kinh phí đầu tư cho bộ phim không cao, tổng chi phí phục vụ cho bối cảnh cũng không đến mấy chục vạn, chủ yếu chi phí đều là tiền lương của các diễn viên.
Diệp Minh Tâm quyết định đóng vai chính trong bộ phim này nên không nhận bất kỳ bộ phim nào khác, trong năm tới cô sẽ dần dần rút lui, 《Người ngủ say》 sẽ là tác phẩm cuối cùng của cô.
Tất nhiên cũng không thể nói quyết tuyệt như vậy, cô vẫn còn một phần cổ phần của Công ty Cam thị, những năm này cô đã đầu tư rất nhiều tiền vào các công ty giải trí khác, bây giờ là thời gian để thu lưới, sau này nếu có một tác phẩm tốt, cô cũng sẽ đầu tư, nói không chừng khi nào cao hứng cũng sẽ đi đóng vai khách mời.
Bất quá diễn vai chính thì thực sự là lần cuối cùng.
Sáu nhân vật chính, mỗi nhân vật đều có lưu lượng.
Bây giờ mức độ nổi tiếng của Hàn Phi Nhứ cũng đã không thấp hơn tiểu thịt tươi nhỏ và tiểu hoa đán, người hâm mộ weibo của cô đã phá vỡ 10 triệu, fanclub cũng đã có quy mô.
Cũng giống như Lương Trữ đã nói ngay từ đầu, sau khi nhân khí của cô tăng lên thì không ngừng nhận được lời mời đóng phim, đại ngôn và hoạt động đến mỏi tay, nhưng bây giờ Hàn Phi Nhứ cũng chỉ đóng một bộ phim truyền hình, ký hợp đồng một bộ phim điện ảnh, cũng nhận một chút đại ngôn, cộng lại đã có mười hoạt động, về các hoạt động còn lại thì miễn không phải là các hoạt động thương mại thì cô đều không đi.
Xã hội, lợi ích công cộng, nếu có thời gian thì cô đi.
Hàn Phi Nhứ tự nhận vị trí của mình là một diễn viên điện ảnh, nếu hiện tại độ nổi tiếng đang tăng thì cô sẽ không tham gia các chương trình tạp kỹ và tạp kỹ trực tuyến trước đây nữa, điều mà cô sẽ làm trong tương lai là tập trung đóng phim.
Đừng quên, cô đã hứa với Y Y, sẽ cố gắng ở cạnh con bé nhiều nhất có thể.
Hàn Phi Nhứ nằm lên bàn, vẽ cây gia đình cho nhân vật của mình, cô sẽ đóng vai Hạ Ninh, xuất thân là trẻ mồ côi, điều này cũng giống như cô, nhưng Hạ Ninh có người thân là ma cà rồng, cô thì không.
Trên cây gia đình của Hạ Ninh có rất nhiều lá, suy nghĩ một lúc, Hàn Phi Nhứ cũng muốn vẽ cho mình một cây gia đình.
So với cây gia đình của Hạ Ninh thì cây gia đình của cô quá đáng thương, chỉ có ba chiếc lá trên toàn bộ cây, Hàn An Ny, Diệp Minh Tâm và Y Y.
Nhìn vào thân cây trụi lủi, Hàn Phi Nhứ im lặng, sau đó lại đem vợ chồng Nghiêm Nguyệt Dung cùng Diệp Minh Đức thêm vào.
Lần này nhìn đẹp hơn một chút, suy nghĩ một lát, cô lại vẽ cả nhà chú hai lên, tới lá của bạn học nhỏ Diệp Phẩm Lam thì vẽ lớn hơn một chút, lá của người đàn bà chanh chua thím hai thì vẽ thành kích thước của một hạt vừng.
Bây giờ, tất cả mọi người đã đi cùng nhau, Hàn Phi Nhứ cầm tờ giấy lên, ngửa đầu nhìn vào nó, không nhịn được mà mỉm cười.
Nhìn như vậy, gia đình cô cũng rất lớn nha, mặc dù có một số người không đáng yêu, nhưng ít nhiều gì cũng là người thân của cô.
Gấp tờ giấy này lại, cô lấy ra một tờ giấy khác, bắt đầu viết quá trình kế sách và các mốc thời gian của Hạ Ninh.
Viết viết một hồi đã thấy mệt, buồn ngủ, Hàn Phi Nhứ nằm trên bàn rồi ngủ thiếp đi.
Khi Diệp Minh Tâm về thì thấy một màn như vậy, cô nhẹ nhàng lắc lắc Hàn Phi Nhứ, cô ấy tỉnh lại, buồn ngủ nhìn Diệp Minh Tâm trong chốc lát.
Diệp Minh Tâm thấy cô ấy vẫn còn trong trạng thái mê ly thì liền kéo cô ấy đứng lên, "Lên giường ngủ đi."
Hàn Phi Nhứ khi buồn ngủ thì đặc biệt vâng lời, đi đến giường, vén chăn lên, đá dép, sau đó lăn vào chăn.
Động tác của cô quá thành thạo, vừa nhìn đã biết cô làm như vậy rất nhiều lần rồi, Diệp Minh Tâm cười cười, cởi áo gió trên người xuống, ngồi đến chỗ Hàn Phi Nhứ vừa ngồi, giúp cô dọn dẹp đồ đạc trên bàn.
Cô đã dùng rất nhiều giấy, giấy A4, giấy ghi chú, rải rác khắp bàn, Diệp Minh Tâm nhìn một chút sau đó xếp chồng lên nhau, trong đó có một tờ phân tích nhân vật, còn có những ghi chú từ cái nhìn tâm lý học.
Lần cuối cùng nhìn thấy Hàn Phi Nhứ nghiêm túc như vậy, là khi cô quay phim《 Lộ nương 》, quả nhiên Hàn Phi Nhứ thích nhất vẫn là phim ảnh, chỉ có thứ thực sự thích mới có thể để cho cô ấy cố gắng như vậy.
Dọn dẹp một lúc, cô phát hiện ra một tờ giấy bị gấp lại, khi mở ra xem thì động tác của Diệp Minh Tâm dừng lại một chút.
Cầm tờ giấy đó trong tay, cô xoay người nhìn về phía Hàn Phi Nhứ vẫn còn đang ngủ, người nọ không hề phát hiện ra ánh mắt của cô mà vẫn còn ngủ ngon lành.
Diệp Minh Tâm mím môi, gấp tờ giấy này lại, sau đó kẹp vào đống giấy mà cô vừa thu thập.
Ngày hôm sau, hiếm khi cả hai đều không làm gì, Hàn Phi Nhứ nằm trên một chiếc ghế đu lười bên cạnh cửa sổ, không chớp mắt mà nhìn iPad.
Trên màn hình đang chiếu một lớp chuyên ngành tâm lý học của Đại học Sư phạm Bắc Kinh, Diệp Minh Tâm cầm hai ly nước trái cây trong tay, đưa một ly cho Hàn Phi Nhứ rồi thuận thế ngồi bên cạnh cô ấy.
Chân của Diệp Minh Tâm vẫn còn đặt trên mặt đất, vì có cô đỡ lại nên xích đu ngay lập tức không lắc nữa.
"Còn xem à, nhìn nhiều như vậy, có phải đều muốn biến thành bậc thầy tâm lý học rồi không?"
《 Người ngủ say 》 bề ngoài là một bộ phim điện ảnh, nhưng thực chất là một cuốn sách tâm lý học, sự xuất hiện của tất cả mọi người, ngay cả một người gác cổng cũng mắc một căn bệnh tâm lý, tất nhiên, căn bệnh này ít nhiều không phải ai cũng đạt được tới tình trạng chẩn đoán chính xác.
Ban đầu biên kịch chỉ muốn nói về nhân cách chống đối xã hội và kẻ giết người hàng loạt, nhưng sau khi Độc Cô Việt Hoa xem kịch bản thì đã thêm vào trong đó yếu tố tâm lý học.
Bằng cách này, chủ đề của bộ phim đã được thăng hoa, mỗi con người đều có khiếm khuyết tâm lý, có người nhiều, có người ít, con người hiện đại mắc nhiều bệnh tâm lý hơn là bệnh thể chất, Độc Cô Việt Hoa muốn nói với mọi người rằng sức khỏe tâm lý và sức khỏe thể chất đều quan trọng như nhau.
Hàn Phi Nhứ nhấn tạm dừng, nghiêm nghị nói với Diệp Minh Tâm: "Em chỉ xem hết các bài học thôi, cũng không trở thành một nhà tâm lý học được.
Nhưng em phải quen thuộc với những điều này, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể gi3t chết Hàn Y Nhân trên danh nghĩa được"
Diệp Minh Tâm không nhịn được, cô cười một tiếng, "Quen thuộc với tâm lý học là có thể gi3t chết Hàn Y Nhân sao?"
"Mối quan hệ nhân quả này không phải nói như vậy sao" Hàn Phi Nhứ nửa ngồi dậy, "Em quen thuộc với tâm lý học thì có thể đóng vai Hạ Ninh tốt hơn, Hàn Y Nhân không phải là đang diễn 《The Barrier Lake》 sao, điểm nổi bật lớn nhất của nhân vật của cô ta là ở đâu, chị biết không?"
Diệp Minh Tâm đã xem kịch bản 《The Barrier Lake》, cô suy nghĩ một chút, "Chắc là đảo ngược kết cục lại, người không thu hút nhất, yếu đuối nhất, cư nhiên có thể hại chết hơn một trăm mạng người, những người làm tổn thương cô ấy không thể tưởng tượng được, nam chủ muốn theo đuổi chân tướng cũng không thể tưởng tượng được, khán giả ngồi trước màn ảnh, càng không thể tưởng tượng được."
"Bingo!" Hàn Phi Nhứ giơ tay lên, búng ngón tay kêu vang, "Đây là điểm nổi bật lớn nhất của nhân vật đó, mà vai Hạ Ninh em diễn thì sao, cũng là con đường này.
Khi cô ấy lần đầu tiên xuất hiện thì là một cô bé gầy gò, 17 tuổi, cha mẹ vừa qua đời thì đã bị người chú thèm muốn tài sản đưa vào bệnh viện tâm thần, ngẩn ngơ bảy năm, những năm tốt nhất của cuộc sống cứ như thế trôi qua.
Hơn nữa trong bệnh viện tâm thần, mỗi ngày cô đều bị tra tấn, y tá bác sĩ biết rõ cô ấy không phải là bệnh tâm thần nhưng vẫn muốn tra tấn và biến cô ấy thành bệnh nhân tâm thần chân chính, thật thảm hại, đây quả thực là thảm kịch nhân gian."
Lúc Hàn Phi Nhứ nói những thứ này thì rất kích động, còn Diệp Minh Tâm thì yên tĩnh lắng nghe, kỳ thật trong lòng không có nhiều gợn sóng.
Những điều này, nếu nó thực sự xảy ra với những người cô biết thì cô sẽ cảm thấy rất tồi tệ, nhưng nếu nó xảy ra trong văn bản và hình ảnh thì cô không cảm thấy gì cả.
Đây là sự khác biệt về khả năng đồng cảm, Diệp Minh Tâm bình thường như vậy, Hàn Phi Nhứ kích động như vậy là bởi vì cô ấy đã nghiên cứu Hạ Ninh, luôn cố gắng hòa vào Hạ Ninh, nên càng hiểu rõ Hạ Ninh hơn.
Hàn Phi Nhứ tiếp tục: "Một người đáng thương như vậy, ngay cả khi cô ấy thông minh hơn thì cũng chỉ là một cô gái trói gà không chặt, đến một viên gạch cũng có thể hạ gục được"
Nói đến đây, Diệp Minh Tâm ngắt lời cô một câu, "Thật ra, ném một cục gạch qua, bất cứ ai cũng có thể bị hạ gục."
"Không được phép ngắt lời em."
Diệp Minh Tâm ngoan ngoãn gật đầu, "Được rồi."
...
"Tóm lại" Bị cô ấy cắt ngang, Hàn Phi Nhứ nhất thời quên mất mình muốn nói cái gì, dừng một chút, cô mới nhớ ra, "Hạ Ninh cũng là một người giả trư ăn thịt hổ*, trên người cô ấy tổng cộng có ba lần đảo ngược, lần trước so với lần sau càng kinh người hơn.
Điều em muốn làm chính là đem những đảo ngược này diễn ra tốt nhất, diễn đến mức có thể làm cho người ta nổi da gà! Như vậy mới có thể hoàn toàn đè bẹp Hàn Y Nhân bằng danh tiếng."
*Giả trư ăn thịt hổ (Giả heo ăn thị hổ): là một thành ngữ, bắt nguồn từ sự tích người thợ săn đội lớp da heo, đóng giả heo, cọp tưởng heo thật, đến vồ bị người thợ săn bắn chết, ý nghĩa của câu này giả vờ vô hại, tưởng là con mồi nhưng thực sự là kẻ đi săn.
Diệp Minh Tâm cười khẽ, "Không thành vấn đề, chị sẽ làm lá chắn cho em."
Hàn Phi Nhứ đắc ý ngẩng đầu lên, "Không cần, đến lúc đó chị không cần làm gì hết thì em cũng có thể đem chị trực tiếp làm lá chắn."
Cô không nhận ra câu nói này của mình có bao nhiêu bành trướng, Diệp Minh Tâm cũng vậy, trong lòng cô ấy giờ đây tràn đầy ý nghĩ về việc Hàn Phi Nhứ mê người như thế nào, tâm tư cũng đã bắt đầu rẽ vào một con đường khác bạo hoàng (*) hơn.
(*) bạo hoàng: bạo lực và d@m d*c.
Hàn Phi Nhứ muốn tiếp tục phát video thì Diệp Minh Tâm tiến tới gần, vươn ra cánh tay của cô, hơi dùng sức một chút, đè Hàn Phi Nhứ lên ghế đu.
Vì cô cũng đè lên xích đu, xích đu không có gì chống đỡ nên một lần nữa bắt đầu lắc lư, Hàn Phi Nhứ chớp mắt, sau đó thoáng nhìn sang một bên.
"Ban ngày ban mặt, bên kia còn là cửa sổ..."
Nghe Hàn Phi Nhứ nói vậy, Diệp Minh Tâm nhướng mày, "Đúng vậy, cho nên mới càng k1ch thích hơn, không phải sao?"
Nói xong, Diệp Minh Tâm làm bộ cúi đầu, mặc dù Hàn Phi Nhứ không trả lời, nhưng nhịp tim đập thình thịch cho thấy cô cũng nghĩ như vậy.
Nhắm mắt lại, chờ đợi sự ấm áp và ẩm ướt sắp tới, kết quả chờ hai giây lại không có bất kỳ động tĩnh nào, Hàn Phi Nhứ mở mắt ra, phát hiện Diệp Minh Tâm đang cau mày nhìn điện thoại di động của mình.
Hàn Phi Nhứ hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
Diệp Minh Tâm thu hồi điện thoại di động, đứng lên, "Bên công ty có chút vấn đề, chị đi trước một chuyến."
"Ồ, vậy mấy giờ chị quay lại?" Hàn Phi Nhứ ngồi dậy, duỗi cổ hỏi cô.
Diệp Minh Tâm vừa đi ra ngoài, vừa trả lời: "Không biết, bữa tối đừng chờ chị."
Hàn Phi Nhứ nghiêng đầu rồi lại nằm xuống, tiếp tục xem video.
Thư ký vừa gửi tin nhắn được 10 phút thì đã nhận được tin trả lời của Diệp Minh Tâm, cô đang ở trong bãi đậu xe, để ông nhanh chóng đi xuống, dặn dò rõ ràng.
Thư ký vừa cảm khái đại tiểu thư nhà mình thật sự là thần tốc, vừa lấy túi tài liệu, chạy như điên ra khỏi văn phòng.
Chạy một mạch đến bãi đậu xe, lên xe, đầu tiên đưa túi tài liệu cho Diệp Minh Tâm, sau đó bắt đầu thở hổn hển không ngừng.
Diệp Minh Tâm tiếp nhận túi tài liệu, không hiểu sao nhìn ông, "Chú chạy nhanh như vậy làm gì?"
"Không phải cô nói tôi nhanh chóng xuống sao?"
Diệp Minh Tâm im lặng, thư ký nhìn qua thì thấy được vẻ mặt không nói nên lời của cô.
"Tôi có nói như vậy sao?"
Thư ký: "..."
Ngay cả chưa đến 24 giờ thì thư ký đã tìm thấy thông tin tình báo quan trọng, thực sự không hổ là một ông già đi theo Diệp Tuấn Viễn lâu như vậy, Diệp Minh Tâm vừa mở túi tài liệu, vừa không yên lòng vừa khen ngợi một câu, thư ký cười ha hả nói: "Thật ra cũng không phải công lao của tôi, người phụ nữ này đã chuyển tất cả tài sản của cô ấy sang Trung Quốc, bất động sản của cô ấy còn tìm công ty quản lý quỹ của chúng ta để xử lý.
Tôi chẳng qua làm tìm cấp dưới trong công ty hỏi, anh ta liền đem tất cả tài liệu cho tôi."
Trước đó thư ký gửi cho cô một tin nhắn nói là đã phát hiện ra những tin tức quan trọng về tài chính của Khắc Lạc Y – Chloe nên Diệp Minh Tâm mới nhanh chóng đến đây, cô đọc các loại số liệu trong đó nhanh như gió, tất cả đều là tình hình tiêu thụ của Chloe.
Cô nhìn người thư ký nói, "Không phải là cô ấy vừa mua một cuốn sách tại cuộc đấu giá hôm trước sao? Số tiền đã được thanh toán, bây giờ tất cả số dư ngân hàng của cô ấy cộng lại còn chưa đến 10 vạn*, tính ra nhân viên chức thấp nhất của cô ta còn có nhiều tiền hơn."
*10 vạn (100.000 NDT): quy qua tiền VN là gần 353 triệu =))))
Đôi mắt của Diệp Minh Tâm di chuyển qua một chuỗi dữ liệu, mãi cho đến điểm cuối.
Đây là số mức gửi ngân hàng của Khắc Lạc Y – Chloe, con số ban đầu là 12 triệu euro*, sau đó tăng lên mỗi năm, nhưng giá trị tăng trưởng rất nhỏ, dường như là lãi suất trên tiền gửi, cho đến ngày hôm qua thì 12 triệu euro đã biến mất, và bây giờ tiền gửi ngân hàng của cô ta là 0.
*12 triệu euro: gần 320 tỉ VN
Diệp Minh Tâm nhíu mày, "Chú có chắc đây là toàn bộ tiền gửi của cô ấy không?"
Câu trả lời thẳng thắn của thư ký, "Không."
Diệp Minh Tâm: "..."
Nhìn vào biểu hiện của cô dường như nói "Dám trêu chọc tôi?", nên thư ký nói thêm: "Mặc dù đây không phải là tất cả tiền gửi của cô ấy, nhưng đó là phần lớn tài sản của cô ấy, theo kết quả điều tra của tôi, cô ấy đã bán nhà, xe hơi và một số ngành công nghiệp đầu tư của mình trước khi đến Trung Quốc.
Sau đó, cô ấy mua một căn hộ và một chiếc ô tô khác, nếu quy đổi toàn bộ tài sản còn lại ra nhân dân tệ thì cũng được hơn 100 triệu một chút, sau khi trừ tiền đấu giá, số tiền còn lại đến ngày hôm nay chỉ còn chưa đến 10 vạn."
Diệp Minh tâm nghe xong, trọng tâm chú ý lại không phải ở điểm cô ta đã sắp phá sản, cô càng quan tâm đ ến một điểm khác, "Bán toàn bộ tài sản lấy tiền mặt, nghĩa là cô ấy không có ý định trở về Paris, định ở lại Trung Quốc?"
Thư ký gật đầu, "Đơn xin nhập cư đã nộp, nhưng chắc chắn không được phê duyệt, bởi vì cô ấy không có tiền, không đủ điều kiện nhập cư.".
Danh sách chương