Hôm sau, Lục Ngôn trả máy tính cho Chu Khải Minh.
Anh hàn huyên với Chu Khải Minh đôi câu rồi rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp gỡ Trần Thập Nhị tới thăm người bệnh.
Lục Ngôn lịch sự gật đầu, quay người rời khỏi.
Trần Thập Nhị vừa đóng cửa lại đã thấy Chu Khải Minh ngồi trên giường bệnh đang ôm máy tính trong lòng, đầu cọ tới cọ lui bàn phím.
Trần Thập Nhị lập tức kinh hãi tới biến sắc: “Ông chủ! Anh đang làm gì đấy?!!”
Cứ như biến thái ấy.
Chu Khải Minh rất đỗi hạnh phúc: “Cậu thì biết cái gì! Đây là bàn phím bác sĩ Lục từng tự tay gõ đó.”
Trần Thập Nhị chuyển cái ghế qua ngồi xuống, ngập ngừng nói: “Ông chủ à, gần đây tôi nghe thấy một tin đồn nhỏ trên diễn đàn… Hình như bác sĩ Lục có đối tượng rồi.”
Do hương liệu viện nghiên cứu số 3 nghiên cứu nên giờ mọi nhân sĩ trong giới đều biết nước hoa có mùi Đế Thính xoa dịu được Bạo Quân rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Nói hai người này không dính dáng gì đến nhau ai tin?
Nếu tình địch là người khác thì chắc chắn Trần Thập Nhị sẽ cổ vũ Chu Khải Minh nhân cơ hội này.
Dù sao Chu Khải Minh sống hơn bốn mươi năm cuộc đời rồi mà vẫn là chó FA kiểu mẫu, vất vả lắm mới gặp được đối tượng ưng ý.
Thiên Khải Giả thường xuyên làm một số cuộc buôn bán giắt đầu ở cạp quần.
Không chừng ngày nào đó đến người cũng chẳng còn, dĩ nhiên phải tranh thủ tận hưởng thú vui trước mắt.
Thế nhưng đối tượng tai tiếng của bác sĩ Lục lại là Đường Tầm An.
Càng quan trọng hơn là hình như Lục Ngôn cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Chu Khải Minh.
Chu Khải Minh nói: “Tôi biết chứ.
Nhưng tôi thích cậu ấy không xung đột với việc cậu ấy không thích tôi.
Loại cảm giác này giống như mùa hè uống trà sữa đá và mùa đông uống trà sữa nóng vậy, bản thân mình vui mới là chuyện quan trọng nhất.
Điều tốt đẹp đáng giá để thích, tôi thích cậu ấy chỉ để thỏa mãn nhu cầu tình cảm của mình mà thôi.”
Anh ta nghĩ một lúc, lại hơi chán chường nói: “Nói thế chứ nhiều khi cũng không phục lắm… Rõ ràng là tôi tới trước.”
–
Phòng bệnh của những Thiên Khải Giả bị thương nặng này được sắp xếp rất gần nhau.
Chéo góc đối diện với phòng Chu Khải Minh chính là phòng Nhạn Bắc.
Tờ giấy với nét vẽ đơn giản của đồ tể thỏ con kia vẫn còn trong túi Lục Ngôn.
Đang định gõ cửa, anh bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện vang lên sau cánh cửa.
“Thưa ngài Nhạn Bắc, lần này tôi tới tìm ngài là để nói lời tạm biệt với ngài…” Giọng Lý Bình vẫn hiền hòa như trước, song giờ đây thêm cả chút lực lượng kiên trung.
“Tôi thức tỉnh thành Thiên Khải Giả ở Lò Sát Sinh, vì vậy tôi muốn gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, cùng mọi người chiến đấu với vật ô nhiễm.
Sau này tôi không thể kiêm chức liên lạc viên của ngài nữa.
Quãng thời gian ở chung với ngài tôi vui lắm.”
Nhạn Bắc cười khẽ, đáp: “Chúc mừng cô.”
Lục Ngôn vốn định giao bức tranh cho Lý Bình, tuy nhiên lúc này bỗng hơi do dự.
“Vốn dĩ bà ấy đã chấp nhận chuyện con mình mất, sắp có cuộc sống mới.
Bây giờ biết liệu có tàn nhẫn quá hay không?”
[ Cứ lừa dối mãi chẳng lẽ không phải một sự tàn nhẫn khác với người mẹ nhớ nhung con mười mấy năm trời sao? ]
Lục Ngôn cảm thấy hệ thống nói rất đúng.
Anh nhấn chuông cửa, tiếng Nhạn Bắc vang lên: “Mời vào.”
Lý Bình nhìn người bước vào, lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Lục tìm ngài, vậy tôi về trước đây.
Hai người cứ từ từ hàn huyên nhé.”
Lục Ngôn gọi bà lại: “Xin đợi chút.”
Anh lấy bức tranh với nét vẽ đơn giản của đồ tể thỏ con ra, đưa cho Lý Bình: “Có người nhờ cháu chuyển thứ này cho cô.”
Lý Bình sửng sốt, bà như cảm ứng được gì đó.
Khi nhận tờ giấy này, đôi tay đã run lên bần bật.
Tranh vẽ gấp gọn được mở ra chậm rãi.
Kỹ năng vẽ của đồ tể thỏ con không thể nói là cao siêu.
Trên giấy chỉ có hai người được vẽ bằng những đường nét đơn giản, phía dưới ghi một hàng chữ nguệch ngoạc: Đồng Đồng và mẹ.
Lý Bình bỗng túm lấy cánh tay Lục Ngôn, khóe mắt đỏ ửng: “Ngài thấy người này ở đâu vậy ngài Lục?! Cầu xin ngài, hãy nói cho tôi đi… Bức tranh này rất quan trọng với tôi, tôi –“
Chưa nói hết lời, bà đã nghẹn ngào đến không thể thốt ra câu hoàn chỉnh.
Lục Ngôn nhẹ giọng nói: “Có một đồ tể ở Lò Sát Sinh nhờ cháu giao nó cho cô.
Nó nói bây giờ mình sống rất tốt.”
Lý Bình khóc đến gập người: “Vậy thằng bé… Tại sao thằng bé không tới gặp tôi?”
Lý Bình cũng không ngốc.
Thật ra từ lúc Lục Ngôn cung cấp thông tin, bà đã đoán ra một số điều rồi.
Đồ tể của Lò Sát Sinh đều là vật ô nhiễm, con của bà không thể nào ngoại lệ.
Thế nhưng bà chưa từng ngờ con mình sẽ sống theo cách như vậy.
Dẫu kết quả có là vậy, Lý Bình vẫn không ngăn nổi tình yêu mình dành cho con.
Nếu đó là vật ô nhiễm đã mất hết lý trí thì có lẽ bà sẽ hết hy vọng.
… Nhưng theo như lời miêu tả của Lục Ngôn, Đồng Đồng vẫn nhớ rõ bà.
Thằng bé nhỏ như vậy, ở trong đội ngũ đồ tể… liệu có sợ hãi không?
Lục Ngôn nhìn đôi mắt đẫm lệ của bà, trả lời: “Nó nói… Con cái trưởng thành cần rời khỏi vòng tay mẹ.”
Lý Bình thả tay ra, ôm bức tranh vào lòng, ngồi thụp xuống đất.
Lục Ngôn suy nghĩ, lấy bịch khăn giấy đưa tới.
Nhạn Bắc rút kim truyền dịch trên tay ra, ôm lấy Lý Bình, liên tục lặp đi lặp lại một câu: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Một lúc sau, cuối cùng Lý Bình đã bình tĩnh trở lại.
Bà vẫn còn mỏi mệt, song vẫn gượng mình đứng dậy, cúi gập người: “Cảm ơn cậu, ngài Lục.”
Khi làm những việc này, hiển nhiên Lục Ngôn cũng gánh vác chút nguy hiểm.
Lý Bình đi rồi, Lục Ngôn lại thoáng trầm tư.
Nhạn Bắc bỗng nói: “Sau này gặp Đồng Đồng, Lý Bình sẽ nổ súng chứ?”
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Vậy phải xem đó là Đồng Đồng dưới trạng thái nào.”
Nếu đồ tể thỏ con còn giữ lý trí, có lẽ Lý Bình sẽ không nỡ.
“… Nhưng tôi nổ súng vào Tông Viêm.”
Dường như tâm trạng Nhạn Bắc không tốt lắm, nói một lúc, nụ hoa mọc ra từ ngọn tóc cũng khô héo.
Lục Ngôn không biết an ủi người khác, cân nhắc mãi mới chầm chậm trả lời: “Anh chỉ làm chuyện bản thân mình cho là đúng.
Anh không sai.”
Nhạn Bắc nhìn anh hồi lâu, bỗng nói: “Nếu tôi cũng lý trí như bác sĩ thì tốt rồi.”
Vì tâm trạng Nhạn Bắc kém nên Lục Ngôn ở lại phòng bệnh này khá lâu.
Anh ra ngoài lúc 9 giờ sáng mà tận 12 giờ mới đến phòng bệnh của Đường Tầm An.
Rất rõ ràng, người bệnh cũng được đối xử khác nhau.
Nhạn Bắc và Chu Khải Minh không bị quản chế nhiều.
Phòng bệnh của Đường Tầm An lớn hơn nhưng lại bị theo dõi nghiêm ngặt hơn cả.
Khi anh tới, nghiên cứu viên Giáp đang tiêm thuốc tễ vào cánh tay Đường Tầm An.
Đây chủ yếu là để giảm độ bệnh biến.
Đường Tầm An vẫn chưa thu đuôi rồng về được, ảnh hưởng kha khá tới hoạt động.
Lục Ngôn không mở lời ngay, anh hỏi hệ thống: “Lần trước mi nói rằng có thể phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm cho Đường Tầm An.
Vậy cần cắt chỗ nào?”
[ Xương sườn.
]
[ Nguồn ô nhiễm nhổ trồng năm xưa là xương cột sống.
Qua nhiều năm dung hợp, các bộ phận khác trên cơ thể hắn cũng nhiễu sóng.
Sau khi cắt sẽ mọc xương sườn mới trong khoảng từ 3 đến 5 tháng.
]
Tiêm xong, Tiểu Giáp thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu thu dọn hòm thuốc bên cạnh.
Anh ta đang định hỏi diễn biến nhiệm vụ lần này của Đường Tầm An thì Lục Ngôn tới.
Hiển nhiên lúc này không nên quấy rầy cặp tình nhân nhà người ta.
Tiểu Giáp thu dọn xong xuôi, khi chuẩn bị chạy trốn, giọng nói bình thản của Lục Ngôn bỗng vang lên bên tai anh ta: “Nhớ tắt camera.”
Nghiên cứu viên Giáp: “… Vâng.”
Lục Ngôn nói tiếp: “Hệ thống.”
Hệ thống nhịn nhục: [ Tôi đi.
]
Lục Ngôn ngồi xuống bên Đường Tầm An: “Hôm nay em nhận được tin từ tổng bộ, xác nhận 01 đã tử vong, đồng thời tìm thấy số 9 ở khoang sự sống.”
Nếu suôn sẻ thì 09 sẽ nhanh chóng được tuyết tan.
Chỉ khi Trường Gia thấy lại ánh mặt trời, ‘Hành động Thần Quốc” mới coi như kết thúc trọn vẹn.
Dù lần này không ký được hợp đồng nhưng kết quả còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Không thiệt hại vị Thiên Khải Giả cấp cao nào.
Mọi người đã thảo luận đến điên trong chủ đề Lò Sát Sinh trên diễn đàn Thiên Khải.
Không ít người tham gia nhiệm vụ đều nhận được dãy dài thổ lộ hệt như diễn đàn fan cuồng theo đuổi ngôi sao nào đó.
Nửa đêm, Lục Ngôn đăng nhập xem thử, phát hiện số người thổ lộ với Bạo Quân nhiều nhất, vì vậy không nhịn được cài đặt ẩn đi từ “Bạo Quân” và “Đường Tầm An”.
Nếu không làm vậy, có lẽ anh sẽ phát hiện ngay ngày hôm sau, toàn diễn đàn bắt đầu thảo luận rôm rả về cuộc hôn nhân của anh và Đường Tầm An.
Lục Ngôn cởi cúc áo ngoài, nằm xuống bên cạnh Đường Tầm An.
Không cần bất kỳ ám chỉ gì, chiếc đuôi của Đường Tầm An đã nhích tới, đáp lên eo anh.
Lục Ngôn nhướng mày: “Ngoan vậy ư?”
Đường Tầm An cúi đầu nhìn anh chiều chuộng: “Em thích thì tốt.”
Đúng là Lục Ngôn rất thích.
Tiếc rằng bây giờ Đường Tầm An đang tỉnh táo, thành thử hắn kiên quyết không cho anh chạm vào gốc đuôi mình.
Lục Ngôn hơi tiếc nuối, giống như không thể ăn tới chỗ chín nhất của dưa hấu vậy.
Nhân lúc bầu không khí còn ổn, Lục Ngôn chợt hỏi: “Anh có từng nghĩ tới việc nếu không biến về được thì phải làm sao chưa?”
Đường Tầm An ngẩn ra.
Lục Ngôn không nhìn hắn.
Đường Tầm An mơ hồ hiểu rằng điều Lục Ngôn muốn hỏi vốn không phải vậy.
Im lặng một lát, Đường Tầm An trả lời: “Từng nghĩ rồi.
Nghĩ rằng nếu anh không thể quay về, liệu Ngôn Ngôn có khóc không… Em sẽ chứ?”
Lục Ngôn nhìn tới tay cầm đao của Đường Tầm An.
Vết thương trải dày đặc trên cánh tay hắn, có sâu có mờ.
Anh khẽ đáp: “Sẽ.”
Lục Ngôn không khóc, nhưng khi nghe câu trả lời này, tâm trạng Đường Tầm An lại hết sức phức tạp, như là uống nước chanh pha đường, trong chua có ngọt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hôn lên đôi mắt Lục Ngôn: “Anh xin lỗi.”
Chẳng qua nếu được chọn lại lần nữa, Đường Tầm An vẫn sẽ đi theo con đường này.
Hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Lục Ngôn thở dài, miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Cơ thể người trẻ tuổi luôn không chịu nổi châm lửa.
Tiếc thay, những nụ hôn ý vị mê luyến hay chứa đựng ủi an này đều vừa lướt qua đã ngừng.
Hai cúc áo Lục Ngôn cởi ra lại bị Đường Tầm An đóng vào.
Hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, đắp chung một tấm chăn.
Đường Tầm An vừa bị tiêm một lượng lớn thuốc, bắt đầu hơi mơ màng buồn ngủ.
Lục Ngôn nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, hỏi: “Có phải anh không được không vậy?”
Thật ra không thể trách anh nghi ngờ, bởi theo nghiên cứu, khi giá trị ngưỡng linh lực càng ngày càng cao, các loại ham muốn của Thiên Khải Giả sẽ ngày một nhạt nhẽo dần.
Hiện giờ Đường Tầm An đã mười ngàn ba, gặp chướng ngại là chuyện hết sức bình thường.
Đường Tầm An: “……”
Rất nhanh Lục Ngôn sẽ biết rốt cuộc Đường Tầm An có ‘được’ hay không.
Anh ghét những chuyện ngoài kế hoạch, ví dụ như Lục Ngôn thật sự không ngờ rằng vì nhiễu sóng nên cơ thể anh sẽ có thêm một khoang sinh sản như người cá.
Nơi đó không thể dùng cho sinh nở, nhưng hiển nhiên tiếp nhận một cái kết không thành vấn đề.
Trong giây phút ý thức của Lục Ngôn trở nên mơ hồ, anh mới biết thì ra mình khóc thật.
Đường Tầm An đè tay lên tay anh, hôn giọt nước mắt rơi xuống của anh.
“Đừng khóc.” Hắn nói.
Tác giả có chuyện muốn nói:
[ Cho nên rốt cuộc là ‘được’ hay ‘không được’? ]
Lục Ngôn: “Ừm.”
[ Ừm rốt cuộc là ý gì hả!? Cậu đừng có “Ừm”, nói rõ xem nàoooo! ]
Trầm Yên có lời muốn nói:
Chìa khóa mở cửa xe: Biệt danh của ngài Bạo Quân.
(chữ thường, viết liền, không dấu)
Anh hàn huyên với Chu Khải Minh đôi câu rồi rời khỏi phòng bệnh, đúng lúc gặp gỡ Trần Thập Nhị tới thăm người bệnh.
Lục Ngôn lịch sự gật đầu, quay người rời khỏi.
Trần Thập Nhị vừa đóng cửa lại đã thấy Chu Khải Minh ngồi trên giường bệnh đang ôm máy tính trong lòng, đầu cọ tới cọ lui bàn phím.
Trần Thập Nhị lập tức kinh hãi tới biến sắc: “Ông chủ! Anh đang làm gì đấy?!!”
Cứ như biến thái ấy.
Chu Khải Minh rất đỗi hạnh phúc: “Cậu thì biết cái gì! Đây là bàn phím bác sĩ Lục từng tự tay gõ đó.”
Trần Thập Nhị chuyển cái ghế qua ngồi xuống, ngập ngừng nói: “Ông chủ à, gần đây tôi nghe thấy một tin đồn nhỏ trên diễn đàn… Hình như bác sĩ Lục có đối tượng rồi.”
Do hương liệu viện nghiên cứu số 3 nghiên cứu nên giờ mọi nhân sĩ trong giới đều biết nước hoa có mùi Đế Thính xoa dịu được Bạo Quân rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Nói hai người này không dính dáng gì đến nhau ai tin?
Nếu tình địch là người khác thì chắc chắn Trần Thập Nhị sẽ cổ vũ Chu Khải Minh nhân cơ hội này.
Dù sao Chu Khải Minh sống hơn bốn mươi năm cuộc đời rồi mà vẫn là chó FA kiểu mẫu, vất vả lắm mới gặp được đối tượng ưng ý.
Thiên Khải Giả thường xuyên làm một số cuộc buôn bán giắt đầu ở cạp quần.
Không chừng ngày nào đó đến người cũng chẳng còn, dĩ nhiên phải tranh thủ tận hưởng thú vui trước mắt.
Thế nhưng đối tượng tai tiếng của bác sĩ Lục lại là Đường Tầm An.
Càng quan trọng hơn là hình như Lục Ngôn cũng không có tình cảm đặc biệt gì với Chu Khải Minh.
Chu Khải Minh nói: “Tôi biết chứ.
Nhưng tôi thích cậu ấy không xung đột với việc cậu ấy không thích tôi.
Loại cảm giác này giống như mùa hè uống trà sữa đá và mùa đông uống trà sữa nóng vậy, bản thân mình vui mới là chuyện quan trọng nhất.
Điều tốt đẹp đáng giá để thích, tôi thích cậu ấy chỉ để thỏa mãn nhu cầu tình cảm của mình mà thôi.”
Anh ta nghĩ một lúc, lại hơi chán chường nói: “Nói thế chứ nhiều khi cũng không phục lắm… Rõ ràng là tôi tới trước.”
–
Phòng bệnh của những Thiên Khải Giả bị thương nặng này được sắp xếp rất gần nhau.
Chéo góc đối diện với phòng Chu Khải Minh chính là phòng Nhạn Bắc.
Tờ giấy với nét vẽ đơn giản của đồ tể thỏ con kia vẫn còn trong túi Lục Ngôn.
Đang định gõ cửa, anh bỗng nghe thấy tiếng trò chuyện vang lên sau cánh cửa.
“Thưa ngài Nhạn Bắc, lần này tôi tới tìm ngài là để nói lời tạm biệt với ngài…” Giọng Lý Bình vẫn hiền hòa như trước, song giờ đây thêm cả chút lực lượng kiên trung.
“Tôi thức tỉnh thành Thiên Khải Giả ở Lò Sát Sinh, vì vậy tôi muốn gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, cùng mọi người chiến đấu với vật ô nhiễm.
Sau này tôi không thể kiêm chức liên lạc viên của ngài nữa.
Quãng thời gian ở chung với ngài tôi vui lắm.”
Nhạn Bắc cười khẽ, đáp: “Chúc mừng cô.”
Lục Ngôn vốn định giao bức tranh cho Lý Bình, tuy nhiên lúc này bỗng hơi do dự.
“Vốn dĩ bà ấy đã chấp nhận chuyện con mình mất, sắp có cuộc sống mới.
Bây giờ biết liệu có tàn nhẫn quá hay không?”
[ Cứ lừa dối mãi chẳng lẽ không phải một sự tàn nhẫn khác với người mẹ nhớ nhung con mười mấy năm trời sao? ]
Lục Ngôn cảm thấy hệ thống nói rất đúng.
Anh nhấn chuông cửa, tiếng Nhạn Bắc vang lên: “Mời vào.”
Lý Bình nhìn người bước vào, lập tức đứng dậy: “Bác sĩ Lục tìm ngài, vậy tôi về trước đây.
Hai người cứ từ từ hàn huyên nhé.”
Lục Ngôn gọi bà lại: “Xin đợi chút.”
Anh lấy bức tranh với nét vẽ đơn giản của đồ tể thỏ con ra, đưa cho Lý Bình: “Có người nhờ cháu chuyển thứ này cho cô.”
Lý Bình sửng sốt, bà như cảm ứng được gì đó.
Khi nhận tờ giấy này, đôi tay đã run lên bần bật.
Tranh vẽ gấp gọn được mở ra chậm rãi.
Kỹ năng vẽ của đồ tể thỏ con không thể nói là cao siêu.
Trên giấy chỉ có hai người được vẽ bằng những đường nét đơn giản, phía dưới ghi một hàng chữ nguệch ngoạc: Đồng Đồng và mẹ.
Lý Bình bỗng túm lấy cánh tay Lục Ngôn, khóe mắt đỏ ửng: “Ngài thấy người này ở đâu vậy ngài Lục?! Cầu xin ngài, hãy nói cho tôi đi… Bức tranh này rất quan trọng với tôi, tôi –“
Chưa nói hết lời, bà đã nghẹn ngào đến không thể thốt ra câu hoàn chỉnh.
Lục Ngôn nhẹ giọng nói: “Có một đồ tể ở Lò Sát Sinh nhờ cháu giao nó cho cô.
Nó nói bây giờ mình sống rất tốt.”
Lý Bình khóc đến gập người: “Vậy thằng bé… Tại sao thằng bé không tới gặp tôi?”
Lý Bình cũng không ngốc.
Thật ra từ lúc Lục Ngôn cung cấp thông tin, bà đã đoán ra một số điều rồi.
Đồ tể của Lò Sát Sinh đều là vật ô nhiễm, con của bà không thể nào ngoại lệ.
Thế nhưng bà chưa từng ngờ con mình sẽ sống theo cách như vậy.
Dẫu kết quả có là vậy, Lý Bình vẫn không ngăn nổi tình yêu mình dành cho con.
Nếu đó là vật ô nhiễm đã mất hết lý trí thì có lẽ bà sẽ hết hy vọng.
… Nhưng theo như lời miêu tả của Lục Ngôn, Đồng Đồng vẫn nhớ rõ bà.
Thằng bé nhỏ như vậy, ở trong đội ngũ đồ tể… liệu có sợ hãi không?
Lục Ngôn nhìn đôi mắt đẫm lệ của bà, trả lời: “Nó nói… Con cái trưởng thành cần rời khỏi vòng tay mẹ.”
Lý Bình thả tay ra, ôm bức tranh vào lòng, ngồi thụp xuống đất.
Lục Ngôn suy nghĩ, lấy bịch khăn giấy đưa tới.
Nhạn Bắc rút kim truyền dịch trên tay ra, ôm lấy Lý Bình, liên tục lặp đi lặp lại một câu: “Không sao đâu, không sao đâu.”
Một lúc sau, cuối cùng Lý Bình đã bình tĩnh trở lại.
Bà vẫn còn mỏi mệt, song vẫn gượng mình đứng dậy, cúi gập người: “Cảm ơn cậu, ngài Lục.”
Khi làm những việc này, hiển nhiên Lục Ngôn cũng gánh vác chút nguy hiểm.
Lý Bình đi rồi, Lục Ngôn lại thoáng trầm tư.
Nhạn Bắc bỗng nói: “Sau này gặp Đồng Đồng, Lý Bình sẽ nổ súng chứ?”
Lục Ngôn ngẫm nghĩ một lát, đáp: “Vậy phải xem đó là Đồng Đồng dưới trạng thái nào.”
Nếu đồ tể thỏ con còn giữ lý trí, có lẽ Lý Bình sẽ không nỡ.
“… Nhưng tôi nổ súng vào Tông Viêm.”
Dường như tâm trạng Nhạn Bắc không tốt lắm, nói một lúc, nụ hoa mọc ra từ ngọn tóc cũng khô héo.
Lục Ngôn không biết an ủi người khác, cân nhắc mãi mới chầm chậm trả lời: “Anh chỉ làm chuyện bản thân mình cho là đúng.
Anh không sai.”
Nhạn Bắc nhìn anh hồi lâu, bỗng nói: “Nếu tôi cũng lý trí như bác sĩ thì tốt rồi.”
Vì tâm trạng Nhạn Bắc kém nên Lục Ngôn ở lại phòng bệnh này khá lâu.
Anh ra ngoài lúc 9 giờ sáng mà tận 12 giờ mới đến phòng bệnh của Đường Tầm An.
Rất rõ ràng, người bệnh cũng được đối xử khác nhau.
Nhạn Bắc và Chu Khải Minh không bị quản chế nhiều.
Phòng bệnh của Đường Tầm An lớn hơn nhưng lại bị theo dõi nghiêm ngặt hơn cả.
Khi anh tới, nghiên cứu viên Giáp đang tiêm thuốc tễ vào cánh tay Đường Tầm An.
Đây chủ yếu là để giảm độ bệnh biến.
Đường Tầm An vẫn chưa thu đuôi rồng về được, ảnh hưởng kha khá tới hoạt động.
Lục Ngôn không mở lời ngay, anh hỏi hệ thống: “Lần trước mi nói rằng có thể phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm cho Đường Tầm An.
Vậy cần cắt chỗ nào?”
[ Xương sườn.
]
[ Nguồn ô nhiễm nhổ trồng năm xưa là xương cột sống.
Qua nhiều năm dung hợp, các bộ phận khác trên cơ thể hắn cũng nhiễu sóng.
Sau khi cắt sẽ mọc xương sườn mới trong khoảng từ 3 đến 5 tháng.
]
Tiêm xong, Tiểu Giáp thở phào nhẹ nhõm một hơi, bắt đầu thu dọn hòm thuốc bên cạnh.
Anh ta đang định hỏi diễn biến nhiệm vụ lần này của Đường Tầm An thì Lục Ngôn tới.
Hiển nhiên lúc này không nên quấy rầy cặp tình nhân nhà người ta.
Tiểu Giáp thu dọn xong xuôi, khi chuẩn bị chạy trốn, giọng nói bình thản của Lục Ngôn bỗng vang lên bên tai anh ta: “Nhớ tắt camera.”
Nghiên cứu viên Giáp: “… Vâng.”
Lục Ngôn nói tiếp: “Hệ thống.”
Hệ thống nhịn nhục: [ Tôi đi.
]
Lục Ngôn ngồi xuống bên Đường Tầm An: “Hôm nay em nhận được tin từ tổng bộ, xác nhận 01 đã tử vong, đồng thời tìm thấy số 9 ở khoang sự sống.”
Nếu suôn sẻ thì 09 sẽ nhanh chóng được tuyết tan.
Chỉ khi Trường Gia thấy lại ánh mặt trời, ‘Hành động Thần Quốc” mới coi như kết thúc trọn vẹn.
Dù lần này không ký được hợp đồng nhưng kết quả còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của họ.
Không thiệt hại vị Thiên Khải Giả cấp cao nào.
Mọi người đã thảo luận đến điên trong chủ đề Lò Sát Sinh trên diễn đàn Thiên Khải.
Không ít người tham gia nhiệm vụ đều nhận được dãy dài thổ lộ hệt như diễn đàn fan cuồng theo đuổi ngôi sao nào đó.
Nửa đêm, Lục Ngôn đăng nhập xem thử, phát hiện số người thổ lộ với Bạo Quân nhiều nhất, vì vậy không nhịn được cài đặt ẩn đi từ “Bạo Quân” và “Đường Tầm An”.
Nếu không làm vậy, có lẽ anh sẽ phát hiện ngay ngày hôm sau, toàn diễn đàn bắt đầu thảo luận rôm rả về cuộc hôn nhân của anh và Đường Tầm An.
Lục Ngôn cởi cúc áo ngoài, nằm xuống bên cạnh Đường Tầm An.
Không cần bất kỳ ám chỉ gì, chiếc đuôi của Đường Tầm An đã nhích tới, đáp lên eo anh.
Lục Ngôn nhướng mày: “Ngoan vậy ư?”
Đường Tầm An cúi đầu nhìn anh chiều chuộng: “Em thích thì tốt.”
Đúng là Lục Ngôn rất thích.
Tiếc rằng bây giờ Đường Tầm An đang tỉnh táo, thành thử hắn kiên quyết không cho anh chạm vào gốc đuôi mình.
Lục Ngôn hơi tiếc nuối, giống như không thể ăn tới chỗ chín nhất của dưa hấu vậy.
Nhân lúc bầu không khí còn ổn, Lục Ngôn chợt hỏi: “Anh có từng nghĩ tới việc nếu không biến về được thì phải làm sao chưa?”
Đường Tầm An ngẩn ra.
Lục Ngôn không nhìn hắn.
Đường Tầm An mơ hồ hiểu rằng điều Lục Ngôn muốn hỏi vốn không phải vậy.
Im lặng một lát, Đường Tầm An trả lời: “Từng nghĩ rồi.
Nghĩ rằng nếu anh không thể quay về, liệu Ngôn Ngôn có khóc không… Em sẽ chứ?”
Lục Ngôn nhìn tới tay cầm đao của Đường Tầm An.
Vết thương trải dày đặc trên cánh tay hắn, có sâu có mờ.
Anh khẽ đáp: “Sẽ.”
Lục Ngôn không khóc, nhưng khi nghe câu trả lời này, tâm trạng Đường Tầm An lại hết sức phức tạp, như là uống nước chanh pha đường, trong chua có ngọt.
Hắn cẩn thận từng li từng tí hôn lên đôi mắt Lục Ngôn: “Anh xin lỗi.”
Chẳng qua nếu được chọn lại lần nữa, Đường Tầm An vẫn sẽ đi theo con đường này.
Hắn không còn sự lựa chọn nào khác.
Lục Ngôn thở dài, miễn cưỡng chấp nhận lời xin lỗi của hắn.
Cơ thể người trẻ tuổi luôn không chịu nổi châm lửa.
Tiếc thay, những nụ hôn ý vị mê luyến hay chứa đựng ủi an này đều vừa lướt qua đã ngừng.
Hai cúc áo Lục Ngôn cởi ra lại bị Đường Tầm An đóng vào.
Hai người ngủ trên cùng một chiếc giường, đắp chung một tấm chăn.
Đường Tầm An vừa bị tiêm một lượng lớn thuốc, bắt đầu hơi mơ màng buồn ngủ.
Lục Ngôn nhịn mãi, cuối cùng không nhịn nổi nữa, hỏi: “Có phải anh không được không vậy?”
Thật ra không thể trách anh nghi ngờ, bởi theo nghiên cứu, khi giá trị ngưỡng linh lực càng ngày càng cao, các loại ham muốn của Thiên Khải Giả sẽ ngày một nhạt nhẽo dần.
Hiện giờ Đường Tầm An đã mười ngàn ba, gặp chướng ngại là chuyện hết sức bình thường.
Đường Tầm An: “……”
Rất nhanh Lục Ngôn sẽ biết rốt cuộc Đường Tầm An có ‘được’ hay không.
Anh ghét những chuyện ngoài kế hoạch, ví dụ như Lục Ngôn thật sự không ngờ rằng vì nhiễu sóng nên cơ thể anh sẽ có thêm một khoang sinh sản như người cá.
Nơi đó không thể dùng cho sinh nở, nhưng hiển nhiên tiếp nhận một cái kết không thành vấn đề.
Trong giây phút ý thức của Lục Ngôn trở nên mơ hồ, anh mới biết thì ra mình khóc thật.
Đường Tầm An đè tay lên tay anh, hôn giọt nước mắt rơi xuống của anh.
“Đừng khóc.” Hắn nói.
Tác giả có chuyện muốn nói:
[ Cho nên rốt cuộc là ‘được’ hay ‘không được’? ]
Lục Ngôn: “Ừm.”
[ Ừm rốt cuộc là ý gì hả!? Cậu đừng có “Ừm”, nói rõ xem nàoooo! ]
Trầm Yên có lời muốn nói:
Chìa khóa mở cửa xe: Biệt danh của ngài Bạo Quân.
(chữ thường, viết liền, không dấu)
Danh sách chương