Ngày thứ ba về lại nơi xuất phát, Lục Ngôn đưa Dụ Tri Tri tới giới thiệu với những người khác: “Đây là con gái nuôi của tôi.”
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lục Ngôn đã cho ra quyết định này.

Dụ Tri Tri còn quá nhỏ, trí lực lại hơi khiếm khuyết, hiển nhiên cần có một người giám hộ về mặt pháp luật.

Vả lại anh cũng đang dư một căn nhà khu trường học tại thành phố S.
Vấn đề duy nhất là năm nay Lục Ngôn mới 28, chưa đủ tư cách nhận nuôi.

Có điều vấn đề này không khó xử lý, nhận trên danh nghĩa Đường Tầm An 103 tuổi cũng như nhau.
Tàu tuần tra làm việc trên biển hằng năm, hiếm khi mọi người gặp được đứa nhỏ tầm tuổi này.

Do đó cô bé được nhóm thuyền viên cưng chiều hết mực.
Lục Ngôn vốn lo bé con ở môi trường xa lạ sẽ sợ hãi, nhưng Dụ Tri Tri ăn ngon ngủ kỹ, bình phục nhanh, xem ra thích nghi rất tốt.
Đêm sau ngày rời đảo, Lục Ngôn nhận được mấy tin nhắn thăm hỏi.
Ý chính là “Con người ai rồi cũng phải chết”, an ủi Lục Ngôn đừng quá đau buồn.
Chủ nhiệm Lý: Về rồi thì nghỉ ngơi cẩn thận một thời gian nhé.
Chu Khải Minh: Cần gì có thể liên hệ tôi bất cứ lúc nào.
Ninh Hoài: Bao giờ cậu đến nơi? Tôi chờ cậu ở thành phố A.
……
Lục Ngôn không trả lời họ.
Anh hỏi hệ thống: “Nhất định phải thẩm phán sao? Không thể thanh lọc trực tiếp bằng Thiên Khải ư?”
[ Nếu không có Thẩm Phán thì Thiên Khải sẽ thanh lọc vật ô nhiễm thẳng tới trạng thái trước ô nhiễm, cũng chính là trạng thái người thường.

]
Hệ thống buồn bã nói: [ Chắc cậu cũng không mong vừa sử dụng chút thiên phú mà người yêu đã biến thành người già đâu nhỉ? Dĩ nhiên, tôi thì tôi không quan tâm lắm.

Di sản của Đường Tầm An nhiều dã man, người bình thường khó mà không động lòng.

]
“Thẩm Phán là thiên phú gì?”
[ Nếu cứ nhất quyết phải giải thích thì nó đại loại như sổ công đức ở âm tào địa phủ vậy.

Cậu có thể thẩm phán chúng sinh, tuy nhiên khi thẩm phán người khác thì thiên phú này cũng tác động lên chính cậu.

]
[ Trong phạm vi quyền hạn của cậu, những tiêu chuẩn phù hợp sẽ tiếp tục tồn tại; những tiêu chuẩn không phù hợp sẽ chịu trừng phạt tương ứng.

]
“Phạm vi quyền hạn gì?”
Hệ thống: [ Giá trị ngưỡng linh lực… hoặc giá trị ô nhiễm.

]
Lục Ngôn nghe cái hiểu cái không.

Song, anh đã đạt thành nhận thức chung bước đầu với hệ thống: Phải nghĩ cách xách thiên phú này về càng sớm càng tốt.

*
Một tuần sau, Lục Ngôn dẫn Dụ Tri Tri tới thành phố A.
Không chỉ có chủ nhiệm Lý tới đón ở sân bay mà còn cả bộ trưởng Vương anh từng gặp một lần.

Nửa năm trước, tóc trên đầu bộ trưởng Vương vẫn đen dày, giờ thì mái đầu đã bạc trắng.
Anh hàn huyên đôi câu với liên lạc viên của mình.

Bước này chủ yếu để cho những người khác hiểu rằng tâm lý anh vẫn rất ổn định.
Lục Ngôn dự định tới trung tâm phòng chống một chuyến.
Khi sắp lên xe, anh bỗng nghe thấy tiếng gọi của bộ trưởng Vương đằng sau.
“Thưa ngài Đế Thính…” Bộ trưởng Vương nói: “Xin lỗi vì đã quấy rầy.

Xin hỏi ngài có… gom được phần di thể nào của Đường Tầm An không… hay di thể của Đường Tầm An ở phạm vi vùng biển nào? Chúng tôi định điều động người đi vớt.”
Tin Đường Tầm An mất vẫn chưa được thông báo ra ngoài.

Ban lãnh đạo cấp cao đã thống nhất giữ kín chuyện.
Bộ trưởng Vương từng là liên lạc viên của Đường Tầm An vài chục năm trước.
Lục Ngôn mím môi.
Anh suy nghĩ một lát, đưa Hoàng Trần cho ông: “Tu sửa lại thanh đao này đi.

Sau này chắc vẫn còn cần dùng.”
Lúc anh tới trung tâm phòng chống thành phố A, Ninh Hoài đang hút thuốc ngoài cổng.
Theo lý thì Thiên Khải Giả vốn không sợ nhiệt độ thấp, tuy nhiên không biết có phải do từng sinh con hay không mà Ninh Hoài mặc quần áo rất dày.
Hắn đã ra khỏi Trường Gia hai tháng mà vẫn chưa thích nghi lắm với cuộc sống hiện đại.
Trông thấy Lục Ngôn, Ninh Hoài nở nụ cười: “Không tồi.

Tôi còn tưởng cậu thiếu tay thiếu chân trở về cơ.

Tổng bộ bảo tôi giục cậu viết ít báo cáo nhiệm vụ.”
Tất cả mọi người đều rất tò mò không biết rốt cuộc anh và Đường Tầm An đã gặp phải gì ở vùng trung tâm bão táp hai tháng nay.
Có điều, Lục Ngôn lười viết.
Ninh Hoài cúi người, nói khẽ bên tai Lục Ngôn: “Trong núi không có hổ, con khỉ tự xưng vua.

Khu 5 có thứ đồ chơi gì đó… tên Đế Thích Thiên thì phải, lúc trước y gửi đơn xin tới trung tâm phòng chống, muốn cậu giúp đỡ phẫu thuật cắt bỏ nguồn ô nhiễm… Lúc ấy tổng bộ đã từ chối thay cậu.”
“Không biết có phải do lần trăng đỏ thứ hai hay không mà giá trị ngưỡng linh lực của rất nhiều Thiên Khải Giả lại tăng vọt thêm một quãng.

Bây giờ giá trị ngưỡng linh lực của Đế Thích Thiên đã tới mười ba nghìn.

Đường Tầm An không ở đây, y chính là kẻ số một.”
“Y biết cậu mới trở về nên đã chờ tại trung tâm phòng chống thành phố A hai ngày.

Lát nữa cậu không phải để ý tới y, tôi đi với cậu.”
Hệ thống lại bắt đầu lên cơn quái gở: [ Ôi chà, tới tận nhà bắt nạt quả phụ luôn.

]
Tuy giá trị ngưỡng linh lực của Ninh Hoài cũng tăng đôi chút nhưng hiện giờ mới chỉ vượt qua mười một nghìn.

Lục Ngôn nói: “Hệ thống, tạo mới ít thông tin.”
Từ lúc ra khỏi R’lyeh, anh cảm nhận được sức sống trong cơ thể mình lại tràn trề phơi phới, mỗi tội vẫn chưa xem xét cẩn thận.
[ Ký chủ Lục Ngôn.

Giá trị ngưỡng linh lực: 17100.

Độ bệnh biến: 31,2.

Thiên phú Thiên Khải này đã làm giảm lượng lớn độ bệnh biến của cậu, tuy nhiên nếu không có nó thì giá trị ngưỡng linh lực của cậu vốn sẽ còn cao hơn.

]
[ Sở hữu thiên phú: 1 – Thiên Khải; 6 – Biết Tuốt; 14 – Trùng Tố Tinh Thần; 17 – Hấp Thu Sinh Mệnh; 25 – Cắn Nuốt; 111 – Nói Mê.

]
[ Phương hướng nhiễu sóng: Thần xưa.

]
[ Sau khi cắn nuốt Bạch Tuộc Đen và dung hợp cá vua, ngài có thể tự do chuyển hóa các bộ phận cơ thể thành xúc tu.

Ngài kế thừa thiên phú và đôi mắt của Bạch Tuộc Đen, có thể điều khiển những con mắt này xuất hiện tại vị trí bất kỳ trên cơ thể, đồng thời sở hữu đặc tính của thiên phú 14.

Trên xúc tu của ngài mọc kín vảy đỏ sẫm, có khả năng sử dụng thiên phú 17 dưới trạng thái vô thức.

Ngài sở hữu năng lực sinh tồn dưới nước và năng lực chữa lành cho những Thiên Khải Giả khác nhờ vào tài năng y học.

]
[ Ngài sở hữu tính công kích cực cao và cực ổn định, trạng thái tinh thần không bị ô nhiễm, cơ thể tràn trề lực sát thương, năng lực tự lành và lực phòng ngự.

Kháng được, buff được, đánh được.

Chúc mừng ngài đã vô địch trong phạm vi đất liền.

]
Lục Ngôn tương đối hài lòng với tình trạng hiện giờ của mình.
Nhạn Bắc ở tại trung tâm phòng chống thành phố A suốt, chưa từng dọn ra.

Nghe nói là do mù đường với lười nhớ vị trí thêm lần nữa.
Huống hồ nhân viên công tác của trung tâm phòng chống cũng chăm sóc y rất tốt.
Lục Ngôn dẫn theo Dụ Tri Tri tới tìm Nhạn Bắc, hơi ngượng ngùng nói: “Anh chăm bé con giúp tôi mấy ngày nhé?”
Nhạn Bắc tốt tính, giá trị ngưỡng linh lực không thấp, còn vẽ tranh đẹp.
Để y trông Dụ Tri Tri giúp trong mấy ngày anh tới đảo Phù Không rất thích hợp.
Quan trọng nhất chính là cả hai đều từng ở viện nghiên cứu, quen nhau.
Dụ Tri Tri đi theo sau Lục Ngôn, đôi mắt trống rỗng vô hồn, không thấy tiêu cự.
Nhạn Bắc rất ngạc nhiên: “Đây là… số 0?”

“Đúng vậy.” Lục Ngôn không phủ nhận: “Đường Tầm An 19 tuổi đưa tới.”
Nhạn Bắc do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn hỏi thành lời: “Tôi nghe nói Đường Tầm An qua đời… Cậu không sao chứ?”
Lục Ngôn bình tĩnh đáp: “Còn sống, chưa chết.”
Mọi người đều nói Đường Tầm An đã chết, nhưng Lục Ngôn lại nói hắn còn sống.
Nhạn Bắc bỗng nghĩ tới một khả năng, mím môi không nói nữa.
── Khả năng cao Đường Tầm An biến thành vật ô nhiễm rồi.
Khó trách Lục Ngôn không muốn viết báo cáo nhiệm vụ.
Nhân loại chỉ biết ơn Thiên Khải Giả Đường Tầm An.

Khi biến thành vật ô nhiễm, Bạo Quân sẽ không khác gì những thể thực nghiệm làm phản kia, trở thành đối tượng cần bị cảnh giác, diệt trừ tùy tình hình.
Nhạn Bắc định tìm chút cảm xúc đau buồn trên gương mặt Lục Ngôn… Nhưng y thất bại.
Có lẽ đây mới là Lục Ngôn.
Mãi mãi bình tĩnh, mãi mãi hững hờ.
Nhạn Bắc dắt tay Dụ Tri Tri tới bên mình: “Tôi sẽ chăm sóc tốt Dụ Tri Tri.

Cậu định đi đâu? Về thành phố K sao?”
Lục Ngôn: “Đến đảo Phù Không có chút việc.”
[ Tư liệu cho thấy đảo Phù Không nằm trên một mây sét khổng lồ, chỉ những gì biết bay mới được tự do qua lại nơi đó.

Dù sao thì con người giẫm chân lên mây cũng như đạp vào không khí.

]
[ May mắn thay, dù cậu không có cánh nhưng lại có một Đế Thích Thiên sở hữu thiên phú 175 – Phù Không đang ở cách đây mấy trăm mét.

]
Thiên phú 175 – Phù Không, ý trên mặt chữ, có thể cho vật thể bất kỳ lơ lửng trên trời.
Hệ thống chân thành nói: [ Một mình tới đảo Phù Không phiền phức lắm, dẫn theo người phụ giúp đi.

]

Lục Ngôn cũng không định ở lại phòng Nhạn Bắc quá lâu.
Khi anh ra ngoài, Ninh Hoài đã châm một điếu thuốc mới, kẹp giữa hai ngón tay thon dài, tuy nhiên hắn lại không hút.
Ninh Hoài nói: “Tôi tiễn cậu ra ngoài.

Mấy ngày tới tôi phải đi làm nhiệm vụ, cậu xuất ngoại tới chỗ Michael ở tạm nhé?”
Mặc dù đã từng kề vai chiến đấu với Lục Ngôn nhưng Ninh Hoài cũng mắc chung sai lầm với những người khác, đó chính là cảm thấy Lục Ngôn vẫn chưa đủ mạnh.
Điều này cũng dễ hiểu thôi.

Lục Ngôn mới trở thành Thiên Khải Giả từ năm ngoái.

Giờ mới qua có một năm.

Lần cuối đổi mới thông tin là vào ba tháng trước.

Giá trị ngưỡng linh lực lúc đó mới chỉ hơn 8000.
Trong địa bàn tổng bộ, Đế Thích Thiên để ý mặt mũi người khác, chưa chắc đã ra tay với Lục Ngôn.

Còn rời khỏi mảnh đất này thì khó nói.
Nếu bạn biết bản thân sắp chết thì làm ra hành động điên cuồng nào cũng sẽ không khiến người khác quá bất ngờ.
Thực ra tổng bộ cũng từng suy tính đến việc để Lục Ngôn điều trị cho Đế Thích Thiên, chẳng qua lại gặp phải hai vấn đề.

Thứ nhất là Đế Thích Thiên không gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt.


Thứ hai là lần trước Đường Tầm An tìm Giáo Hoàng nhờ giúp, nói rằng độ bệnh biến của Lục Ngôn bây giờ khá cao.

Hành động một đổi một cực hạn này xem kiểu gì cũng rất thiệt thòi.
Lục Ngôn tháo găng tay ra, khởi động đốt ngón tay một lát: “Tôi muốn đo thử giá trị ngưỡng linh lực.”
Ninh Hoài ngạc nhiên: “Cũng được.”
Khi anh và Ninh Hoài đang đi về phía khu thí nghiệm, một người đàn ông cao lớn cường tráng bỗng bay từ sảnh lớn tới.
‘Bay’ theo đúng nghĩa đen.
Bàn chân Đế Thích Thiên lững lờ giữa không trung, cơ thể bị chọc ra rất nhiều lỗ thủng, gắn trên mình trang sức và dây xích bằng vàng.
Y để tóc dài, mọc ba đầu sáu tay, có điều hai cái đầu khác dường như không có tư duy.

Cơ bắp rắn rỏi mượt mà.
Thân trên cởi trần của Đế Thích Thiên dày đặc đủ loại vết thương.

Đây đều là huân chương đọ sức với vật ô nhiễm của y.
Y có làn da ngăm, gương mặt nghiêm túc chứa đựng sát khí.

Đeo đầy trang sức ở cổ.
Tầm mắt của Lục Ngôn dừng tại vị trí nào đó dưới cổ trên xương sườn của Đế Thích Thiên.
Hệ thống: [ Cậu nghĩ gì mà nhìn lâu thế? ]
Lục Ngôn: “Cũng muốn xỏ cho Đường Tầm An một cái.”
Hệ thống: [ …… ]
Trên lưng Đế Thích Thiên có mấy cục thịt nhô lên, bên trong là những hạt giống thực vật trông như hạt sen.
Tình trạng của y đã vô cùng nguy hiểm.
“Đế Thính.” Đế Thích Thiên cất lời, tiếng nói như vọng lại: “Tôi…”
Lục Ngôn ngăn y lại: “Tôi biết anh muốn nói gì.

Chờ một lát.”
Anh nhận lấy dụng cụ kiểm đo nhân viên công tác đưa cho, dán lên cổ tay mình.
Con số trên dụng cụ nhảy vọt lên không ngừng, đạt đến 15.000 lập tức phát ra tiếng cảnh báo.
15.000 là hạn mức tối đa dụng cụ đo được.
Nhân viên công tác cuồng tay cuồng chân: “Ngại quá thưa ngài Đế Thính.

Hình như dụng cụ hỏng rồi, tôi đổi cho ngài cái khác.” Nói xong lập tức đẩy một dụng cụ kiểm đo kiểu dáng khác tới: “Đây là sản phẩm mới nhất của viện nghiên cứu số 3.

Hạn mức kiểm đo giá trị ngưỡng linh lực tối đa đột phá mười bảy nghìn…”
Dụng cụ đo này được chế tạo rất cầu kỳ, vừa nhìn đã biết là hàng tốt giá cao được nghiên cứu thiết kế tỉ mỉ.
Ngay khi anh ta vừa nói xong, trị số trên màn hình lập tức nhảy thẳng tới con số 17.000 chói sáng ngời ngời.
“Sao lại như vậy… chúng tôi đã nghiên cứu điều chỉnh và thử nghiệm dụng cụ này hơn nửa tháng trời! Lý nào tự nhiên lại lỗi được?!” Nhà nghiên cứu đi theo hết sức ngờ vực, lấy một mảnh sắt khác dán lên tay mình.
Màn hình hiển thị trị số: 321.
Ninh Hoài cũng tự thử với mình: 11.072.
Hắn hé miệng, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất, giọng không thể tin nổi: “… Đờ mờ?”
Kịch bản này đi không đúng hướng hắn tưởng tượng cho lắm.
Ngay cả Đế Thích Thiên cũng không ngăn nổi mí mắt giật giật, sống lưng thẳng tắp bỗng hơi còng xuống.
Lục Ngôn gỡ thứ dán ở cổ tay mình ra, nhìn về phía Đế Thích Thiên: “Tôi có thể cứu anh, nhưng anh cần phải đi với tôi một chuyến tới đảo Phù Không.”
Anh không biết bay.
Tác giả có chuyện nói:
Ông xã tế thiên, pháp lực vô biên (không phải đâu).
(“Tế thiên pháp lực vô biên”: Ghen tị người khác giỏi hơn mình nên mắng người ta là dùng thứ gì đó tế trời mới đạt được.

Trong game, đây là cách mắng biến tướng nói đối phương là trẻ mồ côi.

Ở một số truyện cũng có motif này: Sau khi cả nhà của một người chết, năng lực của người này bỗng tăng hướng đỉnh cao hoặc cuộc đời đi đến bước ngoặt, v.v)


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện