Tương Trọng Kính quỳ xuống đất không rảnh quan tâm lời chọc cười của Mãn Thu Hiệp, hắn hốt hoảng cúi đầu nhìn đầu gối của mình.
Cố Tòng Nhứ đã đi xuống giường dùng tư thế dịu dàng đỡ hắn đứng dậy.
Tương Trọng Kính vịn chặt cánh tay của Cố Tòng Nhứ, cả người bám lên không chịu đặt chân xuống đất, mở miệng lẩm bẩm: “Ta đi không được— Canh Ba, chân ta bị phế rồi sao?”
Cố Tòng Nhứ cạn lời, vòng tay còn lại ôm ngang người Tương Trọng Kính đặt lên giường, không để ý có người ngoài mà cúi đầu hôn nhẹ lên mi tâm hắn: “Không có, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Có lẽ Tương Trọng Kính mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mơ màng không được minh mẫn: “Nhưng chân ta không có cảm giác…”
Mãn Thu Hiệp ở một bên nghe được điều không nên nghe, thấy được cái không nên nhìn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhanh chóng đặt thuốc lên bàn, trên mặt viết đầy chữ ‘Hãy xem ta là không khí, mời tiếp tục’.
Cả người Cố Tòng Nhứ từ trên xuống dưới đều tràn ngập vẻ tin cậy, đủ bồi đắp cho cảm giác thiếu an toàn của Tương Trọng Kính, y cầm lấy chén thuốc của Mãn Thu Hiệp tới, sau đó đỡ Tương Trọng Kính dựa vào ngực mình, nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Uống thuốc là khỏe ngay.”
Tương Trọng Kính rất dễ dỗ, ngoan ngoãn há miệng uống thuốc, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa trong miệng hắn tạo thành một vị rất kì lạ.
Đến khi uống thuốc xong, Tương Trọng Kính vì bị say thuốc nên cả người càng thêm chao đảo, siết chặt cánh tay của Cố Tòng Nhứ không để y đi.
Cố Tòng Nhứ cũng không có ý định rời đi, y cầm chén thuốc đặt về bàn, lại an ủi Tương Trọng Kính thêm mấy câu, sau đó ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Mãn Thu Hiệp: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
Mãn Thu Hiệp giật mình như thể mới bừng tỉnh từ trong mơ, vốn muốn thử xem có thể nán lại đây thêm chốc lát nữa được không, nhưng liếc thấy ánh mắt nổi sương đen tam độc cuồn cuộn của Cố Tòng Nhứ, lập tức bưng chén thuốc lui ra ngoài.
Vẫn là nên về phòng vẽ tranh thôi.
Vẽ một bức rồng và mỹ nhân đã được chứng kiến tại hiện trường.
Tương Trọng Kính say thuốc, mơ màng dựa vào ngực Cố Tòng Nhứ, giơ cổ tay đau nhức lên cho Cố Tòng Nhứ nhìn: “Tay ta cũng đau.”
Sau khi Cố Tòng Nhứ có được Tương Trọng Kính, cả người y toát ra niềm vui sướng khôn xiết, y ôm Tương Trọng Kính vươn tay cầm lấy cổ tay của hắn, toát ra vẻ thỏa mãn không thể che giấu nổi.
“Vậy để ta xoa bóp cho ngươi.”
Tương Trọng Kính ‘ừm’ một tiếng, lại dụi trán vào vai y, nói: “Còn phải quấn quấn nữa.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Y đã quen với việc Tương Trọng Kính say thuốc đòi y quấn quýt, ngoan ngoãn đặt Tương Trọng Kính nằm xuống rồi hóa thành rồng nhỏ quấn ngổn ngang trên người hắn, cuối cùng tựa đầu rồng vào hõm cổ của Tương Trọng Kính, thân mật cọ cọ vài cái.
Tương Trọng Kính cảm giác cả người được quấn kín mít, mới rên rỉ một tiếng đầy thỏa mãn, hắn nhấc tay vuốt ve đỉnh đầu của Cố Tòng Nhứ, thật giống như bù đắp lại những cái vuốt ve còn thiếu năm đó.
Cố Tòng Nhứ được vuốt ve đến thoải mái, y cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn, ánh mắt thư thái híp lại.
Tương Trọng Kính vuốt ve một hồi, linh dược nhanh chóng có phát huy công hiệu, nhưng hắn nhớ còn có chuyện quan trọng phải làm.
Chỉ là hắn vắt cạn óc mà vẫn không thể nào nhớ nổi, vội vàng níu sừng rồng của Cố Tòng Nhứ, nói: “Canh Ba, Tòng Nhứ, ta nhớ ra long cốt ở đâu rồi, nhưng bây giờ lại quên mất tiêu, ngươi giúp ta suy nghĩ đi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ dở khóc dở cười, y làm sao mà biết được, Tương Trọng Kính đang nói mê sảng sao?
Tương Trọng Kính càng lúc càng nóng nảy, quên mất cả chuyện hai chân mình tạm thời không cử động được, chỉ muốn nhớ ra long cốt rốt cuộc là ở đâu.
Cố Tòng Nhứ quấn eo hắn hơi dùng thêm sức, dịu dàng dỗ dành: “Khoan nghĩ tới chuyện này, ngươi ngủ một giấc trước đi.”
“Không được.” Tương Trọng Kính mông lung nhìn y, như thể đang nói mớ: “Tòng Nhứ sẽ đau.”
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt.
Tương Trọng Kính nói: “Không muốn Tòng Nhứ bị đau.”
Ánh mắt của Cố Tòng Nhứ càng thêm dịu dàng, hơi ngửa đầu cạ nhẹ vào má hắn.
Tương Trọng Kính mơ màng lặp đi lặp lại mấy câu như ‘Tòng Nhứ sẽ đau’, ‘Phải tìm được long cốt’ hay ‘Long cốt đi đâu mất rồi’, đến nỗi Cố Tòng Nhứ nghe mà đau đầu.
Cuối cùng Cố Tòng Nhứ đành phải biến thành người ôm hắn, dụ dỗ nói: “A, ta nhớ ra long cốt ở đâu rồi, chờ ngươi ngủ dậy chúng ta sẽ đi tìm ngay, chịu không?”
Đúng như dự đoán, Tương Trọng Kính nghe vậy liền ngoan ngoãn không nói nữa, vui vẻ ôm cổ Cố Tòng Nhứ, gật đầu nói: “Chịu.”
Có Cố Tòng Nhứ bảo đảm, Tương Trọng Kính quên sạch cơn ác mộng còn không một mống, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì trời đã khuya.
Sau khi uống thuốc, eo hông và hai chân của hắn bị tàn phá nặng nề cuối cùng nhờ linh dược đã phục hồi lại tri giác, chỉ là đầu óc vẫn còn đau nhức vì say thuốc.
Tương Trọng Kính vừa nghiêng đầu sang thì đau đến nhíu mày, bàn tay đang nắm tay áo của Cố Tòng Nhứ chợt siết chặt,suýt chút nữa xé rách áo bào đen làm bằng vảy rồng kia.
Cử động của hắn lập tức đánh thức Cố Tòng Nhứ đang nhắm mắt áp chế tam độc, y mở mắt ra vội nói: “Đau?”
Tương Trọng Kính mím môi tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt, chỉ là vành tai lại đỏ ửng nhè nhẹ.
“Bộ trong lòng ngươi không biết mình có bao nhiêu quá đáng sao? Hay là nói ngươi thích ta khen ngươi sức lớn bền bỉ, suýt chút nữa làm chết ta ở trên giường?”
Sở thích của Cố Tòng Nhứ rất đặc biệt, không chỉ thích cắn người trói người, còn thích nghe người dưới thân nói chuyện, tối hôm qua ở trên giường, Tương Trọng Kính bị ép nói rất nhiều lời lẽ damdang vô liêm sỉ, bây giờ nhớ lại thật sự rất muốn rút kiếm gọt bay sừng rồng của y.
“Không thể trách ta được.” Cố Tòng Nhứ tỏ vẻ vô tội nói: “Ngươi cứ thích nắm lấy sừng rồng của ta, hại ta không thể nhịn xuống.”
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn y: “Sừng rồng thì sao?”
Cố Tòng Nhứ nói: “Sẽ làm ta càng thêm hưng phấn.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thẹn quá hóa giận, hắn vì bị làm quá ác nên mới nắm chặt sừng rồng của Cố Tòng Nhứ cho hả giận, nhân tiện muốn để y làm chậm lại.
Chỉ là hắn vừa mới nắm lấy sừng rồng thì Cố Tòng Nhứ trái lại càng làm ác liệt hơn.
Không ngờ là vì nguyên nhân này.
“Tại sao ngươi không nói sớm?!”
Cố Tòng Nhứ nói: “Ta nghĩ là ngươi thích.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không thể phản bác lại, uể oải quay đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm: “Thôi.”
Dù sao cũng đã rất sảng khoái, có nói nhiều thêm cũng chẳng thay đổi được gì.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn không giận, hài lòng ôm hắn vào lòng, híp mắt nói: “Ta còn muốn.”
“Muốn cái gì?” Tương Trọng Kính không cảm xúc nói: “Muốn ta chết?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ nhỏ giọng nói: “Ta không có.”
Có lẽ tối qua Tương Trọng Kính bị ép làm mất sạch mặt mũi cả đời này, bây giờ lại không còn sức để xấu hổ, hắn giống như tìm về được sự tự tin chọc người không sợ bị ghẹo lại trước kia, cho dù toàn thân bị long cán qua đau nhức ê ẩm nhưng vẫn cậy mạnh chống tay ngồi trong lòng Cố Tòng Nhứ, duỗi tay nâng cằm y lên.
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ khẽ co lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.
“Nhìn gì?” Tương Trọng Kính không sợ hãi, nhếch môi nở nụ cười kiêu căng càn rỡ: “Ta ở đây, ngươi muốn thì cứ tới.”
Cố Tòng Nhứ khó khăn nuốt nước miếng.
Tối hôm qua là lần đầu tiên y khai trai, cộng thêm Tương Trọng Kính cứ mãi nắm lấy sừng rồng của y nên làm y có chút mất kiểm soát, vừa đè Tương Trọng Kính vừa chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp tựa ngọc lưu ly kia cho đến khi vì y mà rơi nước mắt không ngừng, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn cầu xin tha thứ hòa lẫn với tiếng khóc thút thít của hắn, không những làm y không có cách nào dừng lại mà còn dâng trào lên niềm hưng phấn chưa từng có trước đây.
Không biết tại sao thân thể của Tương Trọng Kính lại nhạy cảm đến vậy, chỉ với một lần song tu tối qua mà đã sinh ra phản ứng kịch liệt hơn cả Thần hồn giao nhau, hầu như cả đêm đó hắn đều cố gắng đạp chân lên vai Cố Tòng Nhứ đẩy người ra để chạy trốn.
Cố Tòng Nhứ biết hắn rất mệt mỏi, vì thế lúc này không dám đụng vào hắn, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Ánh mắt của ác long giống như cây đao, phảng phất như từng chút một gọt chiếc áo khoác mà Tương Trọng Kính đang cầm trong tay thành mảnh nhỏ, cuối cùng vẫn là luyến tiếc không nhìn nữa.
Tương Trọng Kính ngồi im cho y nhìn, thấy y tỏ ra không hài lòng còn duỗi tay tới vân vê vạt áo của hắn, lạnh nhạt lên tiếng: “Có muốn ta cởi nốt áo trong ra để nhìn rõ hơn không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ vội vàng lắc đầu.
Chỉ có thể nhìn không thể ăn, là một chuyện đau khổ nhất thế gian này.
Tương Trọng Kính nhìn vẻ mặt bực bội bất mãn của Cố Tòng Nhứ, cuối cùng mới nuốt trôi được cục tức giận, hắn trợn mắt hung dữ nhìn Cố Tòng Nhứ giựt áo khoác về mặc vào người, vừa chầm chậm xuống giường vừa nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm long cốt.”
Cố Tòng Nhứ hỏi: “Ngươi biết ở đâu à?”
Tương Trọng Kính đang dùng chân tìm giày chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn y: “Không phải ngươi nói đã biết chỗ sao?”
Cố Tòng Nhứ còn ngạc nhiên hơn cả hắn: “Là ta dỗ ngươi ngủ nên mới nói vậy mà, ngươi còn nhớ không?”
Tương Trọng Kính: “…”
Hai người đần mặt nhìn nhau.
Tương Trọng Kính đã tìm thấy giày suýt chút nữa cầm giày ném vào mặt Cố Tòng Nhứ, hắn nói với vẻ thâm sâu: “Ta còn tưởng ngươi biết thật, nên mới yên tâm quên mất.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Tương Trọng Kính hơi nhức đầu, ngồi bên mép giường day mi tâm, bắt đầu nhớ lại long cốt kia rốt cuộc là ở đâu.
Trong ác mộng chỉ là linh cảm thoáng hiện rồi vụt biến mất, nếu lúc đó không cẩn thận nắm bắt thì không thể nào dựa theo trí nhớ tìm về được, Tương Trọng vắt óc chau mày cực khổ suy nghĩ.
Sau khi Cố Tòng Nhứ trút xả dục vọng chất chứa trong nội tâm, ngay cả việc trấn áp tam độc cũng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, vẻ mặt bây giờ của y thư thản sáng loáng hơn trước rất nhiều, y thấy Tương Trọng Kính đang nghiêm túc suy nghĩ bèn leo xuống giường, giúp hắn mang giày vào.
Những vệt đỏ trên mắt cá chân của Tương Trọng Kính vẫn chưa tan, còn có một dấu răng đỏ tươi, chuông vàng vừa vặn rũ che lại nửa kín nửa hở, càng làm tăng lên sức quyến rũ đòi mạng.
Cố Tòng Nhứ mang tâm thái viên mãn vuốt ve mắt cá chân của Tương Trọng Kính, không biết trong đầu đang suy nghĩ tới chuyện dâm ô gì, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng quanh dấu răng, xà quằng mãi chưa xỏ xong một chiếc giày cho Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính nghĩ mãi mà không ra, lại còn bị Cố Tòng Nhứ trêu chọc khiến đầu óc hắn càng thêm rối nùi, hắn thở hắt ra một hơi, không nhịn được rút chân về, sau đó không khách khí đạp thẳng lên vai Cố Tòng Nhứ.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đủ chưa?”
Cố Tòng Nhứ hơi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mông lung như bị phủ một lớp sương mù của Tương Trọng Kính, thầm nghĩ người này thật nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ vào mắt cá chân mà đã phản ứng mạnh như vậy.
Rõ ràng bị đạp chân lên vai là một hành vi sỉ nhục, nhưng Cố Tòng Nhứ vừa nhìn động tác này thì không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm đó ở trên giường, Tương Trọng Kính cố sức đạp lên vai để ngăn chặn động tác thúc tới của y, một lần nữa luồng tà hỏa trong người lại có xu hướng bùng cháy lên.
Tương Trọng Kính vốn đang trông cậy Cố Tòng Nhứ nhìn thấy bộ dạng tả tơi này của hắn sẽ ngoan ngoãn an phận, nhưng không ngờ con ác long này không chỉ không biết kiềm chế, trái lại còn hãm sâu hơn.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn con rồng dâm trước mắt, nhanh chóng rút chân về.
Trực giác nói cho hắn biết, con rồng dâm này chắc chắn đang suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
Cố Tòng Nhứ hơi điều chỉnh tư thế, quỳ một chân xuống đất rồi nhẹ nhàng nắm cổ chân Tương Trọng Kính trong tay, bất đắc dĩ nói: “Ta không sờ bậy nữa, mang giày cho ngươi ngay đây.”
Tương Trọng Kính cảnh giác nhìn y, phát hiện y không còn sờ vào mắt cá chân của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tòng Nhứ đặt chân hắn lên đầu gối của mình, sau đó cẩn thận mang giày vào.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ nghiêm túc mang giày cho hắn như vậy, không hiểu sao cảm thấy đỏ mặt ngượng ngùng, hắn bực bội tằng hắng một tiếng quay đầu sang chỗ khác, đang định nói gì đó thì đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng.
Quỳ?
Hở một tí là quỳ xuống uy hiếp hắn…
Quỳnh Nhập Nhất.
Trong phút chốc, Tương Trọng Kính đã nhớ lại toàn bộ cơn ác mộng tối qua, hình ảnh cuối cùng dừng lại trước mắt hắn là sáu mươi năm trước, long cốt và Quỳnh Nhập Nhất hóa thành hai luồng sáng bay ra ngoài, sau đó nhập lại làm một bay về phía Vô Tẫn Đạo.
Tương Trọng Kính từ từ mở to mắt.
Nếu long cốt biến thành Song Hàm Thành, vậy là có thể giải thích thông suốt mọi chuyện.
Đoạn long cốt cuối cùng mang theo Thần hồn của Tương Trọng Kính, đi theo linh kiếm bay ra ngoài bí cảnh.
Long cốt lưu giữ Thần hồn và linh lực cùng với Quỳnh Nhập Nhất mang theo linh lực của Tương Trọng Kính hòa lẫn vào nhau, cuối cùng vây nhốt Quỳnh Nhập Nhất ở nơi đó.
Song Hàm Thành vốn không phải là thế giới nhỏ của Tương Trọng Kính, mà là của Cố Tòng Nhứ.
—Khó trách Tương Trọng Kính không thể nào thu về được, thì ra lúc đó không phải là vì nguyên anh của hắn chưa phục hồi lại linh lực.
Nhưng tại sao lúc đó Cố Tòng Nhứ đi tới Song Hàm Thành lại không cảm ứng được long cốt?
Tương Trọng Kính không kịp nghĩ nhiều, thấy Cố Tòng Nhứ mang giày cho mình xong liền lật đật đứng dậy, không đế ý bắp chân còn run rẩy, thúc giục: “Đi, chúng ta tới Song Hàm Thành.”
Hai chân của Tương Trọng Kính sắp nhũn ra như bún nhưng ngoài miệng lại thúc giục Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ đỡ eo hắn: “Long cốt ở Song Hàm Thành?”
Tương Trọng Kính lắc đầu, sửa lại lời nói của y: “Long cốt chính là Song Hàm Thành.”
Cố Tòng Nhứ đã đi xuống giường dùng tư thế dịu dàng đỡ hắn đứng dậy.
Tương Trọng Kính vịn chặt cánh tay của Cố Tòng Nhứ, cả người bám lên không chịu đặt chân xuống đất, mở miệng lẩm bẩm: “Ta đi không được— Canh Ba, chân ta bị phế rồi sao?”
Cố Tòng Nhứ cạn lời, vòng tay còn lại ôm ngang người Tương Trọng Kính đặt lên giường, không để ý có người ngoài mà cúi đầu hôn nhẹ lên mi tâm hắn: “Không có, nghỉ ngơi một chút là ổn thôi.”
Có lẽ Tương Trọng Kính mới vừa tỉnh ngủ nên đầu óc còn mơ màng không được minh mẫn: “Nhưng chân ta không có cảm giác…”
Mãn Thu Hiệp ở một bên nghe được điều không nên nghe, thấy được cái không nên nhìn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, nhanh chóng đặt thuốc lên bàn, trên mặt viết đầy chữ ‘Hãy xem ta là không khí, mời tiếp tục’.
Cả người Cố Tòng Nhứ từ trên xuống dưới đều tràn ngập vẻ tin cậy, đủ bồi đắp cho cảm giác thiếu an toàn của Tương Trọng Kính, y cầm lấy chén thuốc của Mãn Thu Hiệp tới, sau đó đỡ Tương Trọng Kính dựa vào ngực mình, nhỏ nhẹ dụ dỗ: “Uống thuốc là khỏe ngay.”
Tương Trọng Kính rất dễ dỗ, ngoan ngoãn há miệng uống thuốc, mùi thuốc nồng nặc lan tỏa trong miệng hắn tạo thành một vị rất kì lạ.
Đến khi uống thuốc xong, Tương Trọng Kính vì bị say thuốc nên cả người càng thêm chao đảo, siết chặt cánh tay của Cố Tòng Nhứ không để y đi.
Cố Tòng Nhứ cũng không có ý định rời đi, y cầm chén thuốc đặt về bàn, lại an ủi Tương Trọng Kính thêm mấy câu, sau đó ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn Mãn Thu Hiệp: “Ngươi còn đứng đây làm gì?”
Mãn Thu Hiệp giật mình như thể mới bừng tỉnh từ trong mơ, vốn muốn thử xem có thể nán lại đây thêm chốc lát nữa được không, nhưng liếc thấy ánh mắt nổi sương đen tam độc cuồn cuộn của Cố Tòng Nhứ, lập tức bưng chén thuốc lui ra ngoài.
Vẫn là nên về phòng vẽ tranh thôi.
Vẽ một bức rồng và mỹ nhân đã được chứng kiến tại hiện trường.
Tương Trọng Kính say thuốc, mơ màng dựa vào ngực Cố Tòng Nhứ, giơ cổ tay đau nhức lên cho Cố Tòng Nhứ nhìn: “Tay ta cũng đau.”
Sau khi Cố Tòng Nhứ có được Tương Trọng Kính, cả người y toát ra niềm vui sướng khôn xiết, y ôm Tương Trọng Kính vươn tay cầm lấy cổ tay của hắn, toát ra vẻ thỏa mãn không thể che giấu nổi.
“Vậy để ta xoa bóp cho ngươi.”
Tương Trọng Kính ‘ừm’ một tiếng, lại dụi trán vào vai y, nói: “Còn phải quấn quấn nữa.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Y đã quen với việc Tương Trọng Kính say thuốc đòi y quấn quýt, ngoan ngoãn đặt Tương Trọng Kính nằm xuống rồi hóa thành rồng nhỏ quấn ngổn ngang trên người hắn, cuối cùng tựa đầu rồng vào hõm cổ của Tương Trọng Kính, thân mật cọ cọ vài cái.
Tương Trọng Kính cảm giác cả người được quấn kín mít, mới rên rỉ một tiếng đầy thỏa mãn, hắn nhấc tay vuốt ve đỉnh đầu của Cố Tòng Nhứ, thật giống như bù đắp lại những cái vuốt ve còn thiếu năm đó.
Cố Tòng Nhứ được vuốt ve đến thoải mái, y cọ cọ vào lòng bàn tay của hắn, ánh mắt thư thái híp lại.
Tương Trọng Kính vuốt ve một hồi, linh dược nhanh chóng có phát huy công hiệu, nhưng hắn nhớ còn có chuyện quan trọng phải làm.
Chỉ là hắn vắt cạn óc mà vẫn không thể nào nhớ nổi, vội vàng níu sừng rồng của Cố Tòng Nhứ, nói: “Canh Ba, Tòng Nhứ, ta nhớ ra long cốt ở đâu rồi, nhưng bây giờ lại quên mất tiêu, ngươi giúp ta suy nghĩ đi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ dở khóc dở cười, y làm sao mà biết được, Tương Trọng Kính đang nói mê sảng sao?
Tương Trọng Kính càng lúc càng nóng nảy, quên mất cả chuyện hai chân mình tạm thời không cử động được, chỉ muốn nhớ ra long cốt rốt cuộc là ở đâu.
Cố Tòng Nhứ quấn eo hắn hơi dùng thêm sức, dịu dàng dỗ dành: “Khoan nghĩ tới chuyện này, ngươi ngủ một giấc trước đi.”
“Không được.” Tương Trọng Kính mông lung nhìn y, như thể đang nói mớ: “Tòng Nhứ sẽ đau.”
Cố Tòng Nhứ khẽ sửng sốt.
Tương Trọng Kính nói: “Không muốn Tòng Nhứ bị đau.”
Ánh mắt của Cố Tòng Nhứ càng thêm dịu dàng, hơi ngửa đầu cạ nhẹ vào má hắn.
Tương Trọng Kính mơ màng lặp đi lặp lại mấy câu như ‘Tòng Nhứ sẽ đau’, ‘Phải tìm được long cốt’ hay ‘Long cốt đi đâu mất rồi’, đến nỗi Cố Tòng Nhứ nghe mà đau đầu.
Cuối cùng Cố Tòng Nhứ đành phải biến thành người ôm hắn, dụ dỗ nói: “A, ta nhớ ra long cốt ở đâu rồi, chờ ngươi ngủ dậy chúng ta sẽ đi tìm ngay, chịu không?”
Đúng như dự đoán, Tương Trọng Kính nghe vậy liền ngoan ngoãn không nói nữa, vui vẻ ôm cổ Cố Tòng Nhứ, gật đầu nói: “Chịu.”
Có Cố Tòng Nhứ bảo đảm, Tương Trọng Kính quên sạch cơn ác mộng còn không một mống, yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Khi tỉnh lại thì trời đã khuya.
Sau khi uống thuốc, eo hông và hai chân của hắn bị tàn phá nặng nề cuối cùng nhờ linh dược đã phục hồi lại tri giác, chỉ là đầu óc vẫn còn đau nhức vì say thuốc.
Tương Trọng Kính vừa nghiêng đầu sang thì đau đến nhíu mày, bàn tay đang nắm tay áo của Cố Tòng Nhứ chợt siết chặt,suýt chút nữa xé rách áo bào đen làm bằng vảy rồng kia.
Cử động của hắn lập tức đánh thức Cố Tòng Nhứ đang nhắm mắt áp chế tam độc, y mở mắt ra vội nói: “Đau?”
Tương Trọng Kính mím môi tỏ ra cực kỳ lạnh nhạt, chỉ là vành tai lại đỏ ửng nhè nhẹ.
“Bộ trong lòng ngươi không biết mình có bao nhiêu quá đáng sao? Hay là nói ngươi thích ta khen ngươi sức lớn bền bỉ, suýt chút nữa làm chết ta ở trên giường?”
Sở thích của Cố Tòng Nhứ rất đặc biệt, không chỉ thích cắn người trói người, còn thích nghe người dưới thân nói chuyện, tối hôm qua ở trên giường, Tương Trọng Kính bị ép nói rất nhiều lời lẽ damdang vô liêm sỉ, bây giờ nhớ lại thật sự rất muốn rút kiếm gọt bay sừng rồng của y.
“Không thể trách ta được.” Cố Tòng Nhứ tỏ vẻ vô tội nói: “Ngươi cứ thích nắm lấy sừng rồng của ta, hại ta không thể nhịn xuống.”
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn y: “Sừng rồng thì sao?”
Cố Tòng Nhứ nói: “Sẽ làm ta càng thêm hưng phấn.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính thẹn quá hóa giận, hắn vì bị làm quá ác nên mới nắm chặt sừng rồng của Cố Tòng Nhứ cho hả giận, nhân tiện muốn để y làm chậm lại.
Chỉ là hắn vừa mới nắm lấy sừng rồng thì Cố Tòng Nhứ trái lại càng làm ác liệt hơn.
Không ngờ là vì nguyên nhân này.
“Tại sao ngươi không nói sớm?!”
Cố Tòng Nhứ nói: “Ta nghĩ là ngươi thích.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không thể phản bác lại, uể oải quay đầu sang chỗ khác, lẩm bẩm: “Thôi.”
Dù sao cũng đã rất sảng khoái, có nói nhiều thêm cũng chẳng thay đổi được gì.
Cố Tòng Nhứ thấy hắn không giận, hài lòng ôm hắn vào lòng, híp mắt nói: “Ta còn muốn.”
“Muốn cái gì?” Tương Trọng Kính không cảm xúc nói: “Muốn ta chết?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ nhỏ giọng nói: “Ta không có.”
Có lẽ tối qua Tương Trọng Kính bị ép làm mất sạch mặt mũi cả đời này, bây giờ lại không còn sức để xấu hổ, hắn giống như tìm về được sự tự tin chọc người không sợ bị ghẹo lại trước kia, cho dù toàn thân bị long cán qua đau nhức ê ẩm nhưng vẫn cậy mạnh chống tay ngồi trong lòng Cố Tòng Nhứ, duỗi tay nâng cằm y lên.
Thụ đồng của Cố Tòng Nhứ khẽ co lại, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.
“Nhìn gì?” Tương Trọng Kính không sợ hãi, nhếch môi nở nụ cười kiêu căng càn rỡ: “Ta ở đây, ngươi muốn thì cứ tới.”
Cố Tòng Nhứ khó khăn nuốt nước miếng.
Tối hôm qua là lần đầu tiên y khai trai, cộng thêm Tương Trọng Kính cứ mãi nắm lấy sừng rồng của y nên làm y có chút mất kiểm soát, vừa đè Tương Trọng Kính vừa chăm chú nhìn vào đôi mắt xinh đẹp tựa ngọc lưu ly kia cho đến khi vì y mà rơi nước mắt không ngừng, bên tai vang lên giọng nói khàn khàn cầu xin tha thứ hòa lẫn với tiếng khóc thút thít của hắn, không những làm y không có cách nào dừng lại mà còn dâng trào lên niềm hưng phấn chưa từng có trước đây.
Không biết tại sao thân thể của Tương Trọng Kính lại nhạy cảm đến vậy, chỉ với một lần song tu tối qua mà đã sinh ra phản ứng kịch liệt hơn cả Thần hồn giao nhau, hầu như cả đêm đó hắn đều cố gắng đạp chân lên vai Cố Tòng Nhứ đẩy người ra để chạy trốn.
Cố Tòng Nhứ biết hắn rất mệt mỏi, vì thế lúc này không dám đụng vào hắn, chỉ có thể cố gắng nhịn xuống.
Ánh mắt của ác long giống như cây đao, phảng phất như từng chút một gọt chiếc áo khoác mà Tương Trọng Kính đang cầm trong tay thành mảnh nhỏ, cuối cùng vẫn là luyến tiếc không nhìn nữa.
Tương Trọng Kính ngồi im cho y nhìn, thấy y tỏ ra không hài lòng còn duỗi tay tới vân vê vạt áo của hắn, lạnh nhạt lên tiếng: “Có muốn ta cởi nốt áo trong ra để nhìn rõ hơn không?”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ vội vàng lắc đầu.
Chỉ có thể nhìn không thể ăn, là một chuyện đau khổ nhất thế gian này.
Tương Trọng Kính nhìn vẻ mặt bực bội bất mãn của Cố Tòng Nhứ, cuối cùng mới nuốt trôi được cục tức giận, hắn trợn mắt hung dữ nhìn Cố Tòng Nhứ giựt áo khoác về mặc vào người, vừa chầm chậm xuống giường vừa nói: “Đi thôi, chúng ta đi tìm long cốt.”
Cố Tòng Nhứ hỏi: “Ngươi biết ở đâu à?”
Tương Trọng Kính đang dùng chân tìm giày chợt khựng lại, ngạc nhiên nhìn y: “Không phải ngươi nói đã biết chỗ sao?”
Cố Tòng Nhứ còn ngạc nhiên hơn cả hắn: “Là ta dỗ ngươi ngủ nên mới nói vậy mà, ngươi còn nhớ không?”
Tương Trọng Kính: “…”
Hai người đần mặt nhìn nhau.
Tương Trọng Kính đã tìm thấy giày suýt chút nữa cầm giày ném vào mặt Cố Tòng Nhứ, hắn nói với vẻ thâm sâu: “Ta còn tưởng ngươi biết thật, nên mới yên tâm quên mất.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Tương Trọng Kính hơi nhức đầu, ngồi bên mép giường day mi tâm, bắt đầu nhớ lại long cốt kia rốt cuộc là ở đâu.
Trong ác mộng chỉ là linh cảm thoáng hiện rồi vụt biến mất, nếu lúc đó không cẩn thận nắm bắt thì không thể nào dựa theo trí nhớ tìm về được, Tương Trọng vắt óc chau mày cực khổ suy nghĩ.
Sau khi Cố Tòng Nhứ trút xả dục vọng chất chứa trong nội tâm, ngay cả việc trấn áp tam độc cũng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết, vẻ mặt bây giờ của y thư thản sáng loáng hơn trước rất nhiều, y thấy Tương Trọng Kính đang nghiêm túc suy nghĩ bèn leo xuống giường, giúp hắn mang giày vào.
Những vệt đỏ trên mắt cá chân của Tương Trọng Kính vẫn chưa tan, còn có một dấu răng đỏ tươi, chuông vàng vừa vặn rũ che lại nửa kín nửa hở, càng làm tăng lên sức quyến rũ đòi mạng.
Cố Tòng Nhứ mang tâm thái viên mãn vuốt ve mắt cá chân của Tương Trọng Kính, không biết trong đầu đang suy nghĩ tới chuyện dâm ô gì, ngón tay nhẹ nhàng vẽ một vòng quanh dấu răng, xà quằng mãi chưa xỏ xong một chiếc giày cho Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính nghĩ mãi mà không ra, lại còn bị Cố Tòng Nhứ trêu chọc khiến đầu óc hắn càng thêm rối nùi, hắn thở hắt ra một hơi, không nhịn được rút chân về, sau đó không khách khí đạp thẳng lên vai Cố Tòng Nhứ.
Hắn từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi đủ chưa?”
Cố Tòng Nhứ hơi ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt mông lung như bị phủ một lớp sương mù của Tương Trọng Kính, thầm nghĩ người này thật nhạy cảm, chỉ chạm nhẹ vào mắt cá chân mà đã phản ứng mạnh như vậy.
Rõ ràng bị đạp chân lên vai là một hành vi sỉ nhục, nhưng Cố Tòng Nhứ vừa nhìn động tác này thì không khỏi nhớ đến cảnh tượng đêm đó ở trên giường, Tương Trọng Kính cố sức đạp lên vai để ngăn chặn động tác thúc tới của y, một lần nữa luồng tà hỏa trong người lại có xu hướng bùng cháy lên.
Tương Trọng Kính vốn đang trông cậy Cố Tòng Nhứ nhìn thấy bộ dạng tả tơi này của hắn sẽ ngoan ngoãn an phận, nhưng không ngờ con ác long này không chỉ không biết kiềm chế, trái lại còn hãm sâu hơn.
Tương Trọng Kính kinh ngạc nhìn con rồng dâm trước mắt, nhanh chóng rút chân về.
Trực giác nói cho hắn biết, con rồng dâm này chắc chắn đang suy nghĩ bậy bạ trong đầu.
Cố Tòng Nhứ hơi điều chỉnh tư thế, quỳ một chân xuống đất rồi nhẹ nhàng nắm cổ chân Tương Trọng Kính trong tay, bất đắc dĩ nói: “Ta không sờ bậy nữa, mang giày cho ngươi ngay đây.”
Tương Trọng Kính cảnh giác nhìn y, phát hiện y không còn sờ vào mắt cá chân của mình, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Tòng Nhứ đặt chân hắn lên đầu gối của mình, sau đó cẩn thận mang giày vào.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ nghiêm túc mang giày cho hắn như vậy, không hiểu sao cảm thấy đỏ mặt ngượng ngùng, hắn bực bội tằng hắng một tiếng quay đầu sang chỗ khác, đang định nói gì đó thì đột nhiên trong đầu lóe lên tia sáng.
Quỳ?
Hở một tí là quỳ xuống uy hiếp hắn…
Quỳnh Nhập Nhất.
Trong phút chốc, Tương Trọng Kính đã nhớ lại toàn bộ cơn ác mộng tối qua, hình ảnh cuối cùng dừng lại trước mắt hắn là sáu mươi năm trước, long cốt và Quỳnh Nhập Nhất hóa thành hai luồng sáng bay ra ngoài, sau đó nhập lại làm một bay về phía Vô Tẫn Đạo.
Tương Trọng Kính từ từ mở to mắt.
Nếu long cốt biến thành Song Hàm Thành, vậy là có thể giải thích thông suốt mọi chuyện.
Đoạn long cốt cuối cùng mang theo Thần hồn của Tương Trọng Kính, đi theo linh kiếm bay ra ngoài bí cảnh.
Long cốt lưu giữ Thần hồn và linh lực cùng với Quỳnh Nhập Nhất mang theo linh lực của Tương Trọng Kính hòa lẫn vào nhau, cuối cùng vây nhốt Quỳnh Nhập Nhất ở nơi đó.
Song Hàm Thành vốn không phải là thế giới nhỏ của Tương Trọng Kính, mà là của Cố Tòng Nhứ.
—Khó trách Tương Trọng Kính không thể nào thu về được, thì ra lúc đó không phải là vì nguyên anh của hắn chưa phục hồi lại linh lực.
Nhưng tại sao lúc đó Cố Tòng Nhứ đi tới Song Hàm Thành lại không cảm ứng được long cốt?
Tương Trọng Kính không kịp nghĩ nhiều, thấy Cố Tòng Nhứ mang giày cho mình xong liền lật đật đứng dậy, không đế ý bắp chân còn run rẩy, thúc giục: “Đi, chúng ta tới Song Hàm Thành.”
Hai chân của Tương Trọng Kính sắp nhũn ra như bún nhưng ngoài miệng lại thúc giục Cố Tòng Nhứ.
Cố Tòng Nhứ đỡ eo hắn: “Long cốt ở Song Hàm Thành?”
Tương Trọng Kính lắc đầu, sửa lại lời nói của y: “Long cốt chính là Song Hàm Thành.”
Danh sách chương