Linh dược của Mãn Thu Hiệp cực kỳ hữu dụng, tuy rằng Tương Trọng Kính đau đến chau mày, nhưng kiếm ý hung hãn vẫn luôn chôn sâu trong kinh mạch nơi tay trái y rốt cuộc cũng có một chút buông lỏng, bị vô số linh lực trên ngân châm thúc giục chậm rãi rút ra.
Quỳnh Nhập Nhất đã hóa thành hình người ngồi xổm một bên, ánh mắt trông mong nhìn tay trái Tương Trọng Kính như đang đợi nồi mỹ thực bưng ra.
Dù đã trôi qua 60 năm, kiếm ý Túc Tàm Thanh lưu trên người Tương Trọng Kính vẫn mang lệ khí như cũ, không khó tưởng tượng ra năm đó hắn đã dùng rất nhiều kiếm ý tàn nhẫn mới có thể đả thương Tương Trọng Kính thành như vậy.
Mãn Thu Hiệp say mê rũ mắt nhìn Tương Trọng Kính, lẩm bẩm nói: “Sao tâm Túc Tàm Thanh lại tàn nhẫn như vậy, vưu vật (ý chỉ mỹ nhân) như này cũng phong ấn được?”
Quỳnh Nhập Nhất nghiêng đầu, nghi hoặc nói: “Chủ nhân của ta rất đẹp sao?”
Vốn trong mắt Mãn Thu Hiệp chỉ có Tương Trọng Kính, căn bản không thèm nhìn Quỳnh Nhập Nhất, nghe vậy trợn mắt giận lên nhìn, như hung thú bị xâm phạm lãnh địa: “Ngươi đang nói câu não heo gì đó?!”
Quỳnh Nhập Nhất: “……”
Quỳnh Nhập Nhất vô tội nhìn hắn.
Thẩm mỹ của nhân loại không có tác dụng trên người kiếm linh, trong mắt hắn, dù gương mặt Tương Trọng Kính có đẹp xuất sắc hơn nữa, cũng không khác biệt lắm so với những người khác.
Mãn Thu Hiệp trừng hắn liếc mắt một cái lập tức quay đầu, nhìn Tương Trọng Kính để dưỡng nhãn.
Kiếm ý trên tay trái Tương Trọng Kính rất khó rút ra, lúc Mãn Thu Hiệp xong việc cũng đã lăn lộn tới nửa đêm.
Kiếm ý hung hãn tựa như phát điên hoá thành băng côn từ trên tay trái Tương Trọng Kính bắn ra khắp nơi, Mãn Thu Hiệp không dám đón đỡ kiếm ý của Túc Tàm Thanh, hắn nhanh chóng nhảy vào ao trì, tránh kiếm ý đang phóng tới.
Tương Trọng Kính đã mở mắt, cả người y mệt mỏi không ngừng trượt xuống hồ như thể gục xuống, được Mãn Thu Hiệp giữ chặt.
Quỳnh Nhập Nhất nhìn kiếm ý bay tán loạn kia đôi mắt đều tỏa sáng: “Ha ha ha! Ta đánh cược ngươi không đánh lại ta.”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính che lại tay trái vẫn còn phát đau, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quỳnh Nhập Nhất!”
Quỳnh Nhập Nhất vội nhìn Trọng Kính, nút điểm dưới đôi mắt lại lần nữa chuyển động rất nhanh, biến thành số một.
Hắn vẫn chưa phát hiện ra, khi chuẩn bị xin chủ nhân tha thứ, kiếm ý của Túc Tàm Thanh liền đập vào đầu hắn, phịch một tiếng ném thẳng hắn xuống hồ.
Quỳnh Nhập Nhất: “……”
Quỳnh Nhập Nhất thua cuộc, ôm đầu bò lên, nổi giận đùng đùng nhìn chằm chằm kiếm ý kia: “Ta ăn ngươi!”
Dứt lời, một thân ảnh bay tới tay mắt lanh lẹ bắt lấy kiếm ý muốn chạy trốn, phồng má cho vào miệng.
Cảnh tượng kia thật quá khó coi, Tương Trọng Kính đau đầu nhắm mắt lại.
Mãn Thu Hiệp đỡ y từ dưới hồ lên, ân cần giúp y thay quần áo, hận không thể để cả người đều dính lên người y.
Tương Trọng Kính một phen đẩy hắn ra, bước chân nặng nề trở về phòng.
Mãn Thu Hiệp bám khung cửa: “Có chuyện thì gọi ta.”
Tương Trọng Kính ngã mình lên chăn đệm mềm mại trên giường, mu bàn tay đặt lên đôi mắt che khuất ánh sáng xung quanh, hữu khí vô lực nói: “Ừ.”
Lúc này Mãn Thu Hiệp mới lưu luyến không muốn mà đóng cửa rời đi.
Kiếm ý trên tay trái đã tiêu tán, kinh mạch tắc nghẽn bên trong cũng dần dần khai thông, mơ hồ truyền đến cơn đau tê dại.
Tương Trọng Kính kiệt sức, uể oải nằm trên giường.
Dù tay trái bị thương, y vẫn nhịn xuống cơn buồn ngủ, đang muốn nói chuyện với Cố Tòng Nhứ, lại phát hiện không biết vì sao Cố Tòng Nhứ ngày thường kiêu ngạo ương ngạnh đang ngậm đuôi của chính mình trong thức hải, khiến bản thân trở thành một vòng tròn, toàn thân tràn ngập vẻ hậm hực.
Tương Trọng Kính nghi hoặc chớp mắt: “Đây là làm sao vậy?”
Cố Tòng Nhứ không lên tiếng.
Tương Trọng Kính đang muốn hỏi lại, bên ngoài truyền đến thanh âm gõ mõ cầm canh.
Sau ba tiếng, Cố Tòng Nhứ chợt xuất hiện trên giường, toàn thân hắn đè lên người Tương Trọng Kính, tay nắm chặt cổ tay mảnh khảnh của Tương Trọng Kính đè lên đỉnh đầu, một tay khác bóp chặt cổ Tương Trọng Kính, đáy mắt phủ lệ khí mờ mịt.
Ngay cả khi bị chế trụ như vậy, Tương Trọng Kính vẫn còn yếu ớt, thậm chí đến phản kháng cũng không muốn, y khẽ cười nói: “Như thế này, thoạt nhìn giống ngươi muốn ăn ta.”
Đôi mắt Cố Tòng Nhứ đỏ bừng, nhẹ giọng: “Ngươi rốt cuộc là ai?”
Hắc y to rộng của Cố Tòng Nhứ cơ hồ bao trùm lên người Tương Trọng Kính, sợi tóc lạnh như vảy ác long rũ xuống má Tương Trọng Kính, bộ dạng này của hắn rõ ràng là hận không thể tàn nhẫn nuốt Tương Trọng Kính vào, nhưng bàn tay nắm cổ tay Tương Trọng Kính lại không dám dùng sức.
Tương Trọng Kính nghiêng đầu, tóc đen hỗn độn, hoàn toàn là bộ dạng gầy yếu bị quản chế, dù trong tình cảnh này, y vẫn như cũ nói lời cợt nhả.
“Cái gì mà ta là ai? —— Tam Canh à, tư thế này quá nguy hiểm.
Nếu để người khác nhìn thấy, sẽ cho rằng chúng ta muốn cùng nhau lăn lộn, điên loan đảo phượng cộng phó Vu Sơn*.” Tương Trọng Kính nháy mắt cười với hắn, “Hiện tại đúng là ngày xuân, chẳng lẽ ác long cũng có kỳ cầu hoan? Tuy rằng ta không ngại cùng ác long mây mưa, nhưng ít nhất ngươi cũng phải chờ vết thương của ta lành lại rồi mới nghĩ chuyện đó đi.”
(*) Cùng nhau tới Vu Sơn.
Vu Sơn là ngọn núi ở Trùng Khánh, Trung Quốc, tương truyền Sở Tương Vương đến đây đã gặp và ân ái với nữ thần núi.
Khi chia tay, nữ thần nói: “Thiếp ở đây sáng làm mây, chiều làm mưa ngóng người.” Từ đó “Vu Sơn” hay “mây mưa” được dùng để ám chỉ chuyện xxoo.
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ không thể tưởng tượng mà nhìn Tương Trọng Kính, chưa bao giờ biết da mặt của tu sĩ nhân loại lại có thể dày như vậy.
Chỉ là hiện tại, Cố Tòng Nhứ hoàn toàn không muốn nói đùa với y, hắn cơ hồ đã bị đoạn ký ức kia tra tấn đến điên rồi, lại lần nữa hỏi: “Tương Trọng Kính! Ngươi rốt cuộc là ai? Nói cho ta biết!”
Tương Trọng Kính đối mặt với đồng tử dựng đứng cuồng loạn của Cố Tòng Nhứ, nghiêng đầu, đột nhiên nói: “Vừa rồi ở trong thức hải đã nhìn thấy cái gì?”
Cố Tòng Nhứ nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Tương Trọng Kính, đột nhiên không thể kiềm chế mà sinh ra một loại kiêng kị.
Hắn đã sớm biết nhân loại này thực sự rấy thông minh, nhưng không nghĩ đến y lại thông minh đến mức này.
Tương Trọng Kính thấy Cố Tòng Nhứ trầm mặc, trong đồng tử là sự kinh nghi bất định, y nghĩ hẳn là đã nhìn thấy điều bất bình thường.
Y cong môi, nhẹ nhàng nâng nửa người trên lên, tiến đến bên tai Cố Tòng Nhứ cười nhẹ nói: “Chẳng lẽ ta thật sự là chủ nhân của ngươi?”
Cố Tòng Nhứ nghe vậy liền giống như bị giẫm phải đuôi, thiếu chút nữa trực tiếp nhảy dựng lên, hắn đột nhiên buông bàn tay chế trụ Tương Trọng Kính ra, ngoài mạnh trong yếu nói: “Ngươi…… Ngươi chớ có nói bậy!”
Sau khi nói xong lại nhớ tới đoạn ký ức bức điên hắn kia.
Cố Tòng Nhứ: “……”
Tương Trọng Kính thấy bộ dạng xù lông của hắn rất thú vị, đang tiếp tục muốn trêu đùa thêm vài câu, Cố Tòng Nhứ một tiếng cũng không thèm nói, trực tiếp biến mất tại chỗ.
Trong nhất thời Tương Trọng Kính không thể phân biệt nổi ác long này là thẹn quá giận chạy trốn, hay là thời gian canh ba đã trôi qua.
Tương Trọng Kính mở miệng muốn cùng hắn nói chuyện: “Tam Canh……”
Mới vừa hô cái tên, tay trái Tương Trọng Kính đột nhiên nâng lên, bang một tiếng che miệng Tương Trọng Kính lại.
Tương Trọng Kính: “……”
Thương thế tay trái hẳn đã khỏi, cuối cùng Cố Tòng Nhứ cũng có thể hoàn toàn khống chế cánh tay này.
Tương Trọng Kính lại bị che miệng lần nữa, chớp chớp mắt, nói: “Ư ưm ưm……”
Cố Tòng Nhứ vốn không muốn nghe y nói lời cợt nhả, nghiến răng nghiến lợi mà gắng sức che lại.
Tương Trọng Kính thấy hắn không nghe, đôi mắt hơi nheo lại, đuôi mắt lộ ra ý cười bỡn cợt.
Cố Tòng Nhứ nhìn biểu tình này của y, đột nhiên có một loại dự cảm bất an.
Quả nhiên, ngay sau đó Cố Tòng Nhứ liền cảm thấy lòng bàn tay trái truyền đến một hơi ấm áp —— Tương Trọng Kính vậy mà dám tách môi, dùng lưỡi liếm lòng bàn tay.
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ như đụng phải than hỏa, đột nhiên rút tay ra, nhịn không được rít gào nói: “Ngươi…… Không biết xấu hổ!”
Tương Trọng Kính cười ha ha, con rồng này quả thật đã làm mệt mỏi trong người y tiêu tan không ít.
“Đó là tay ta mà.” Tương Trọng Kính dựa vào gối mềm, duỗi tay phải nắm lấy tay trái, làm bộ muốn đặt lên mặt mình, “Quen rồi sẽ tốt thôi.”
Cố Tòng Nhứ sợ tới mức vảy đều dựng ngược, liều mạng điều khiển tay trái hạ xuống, thật hối hận đã đoạt một bàn tay của Tương Trọng Kính.
Nếu có người khác ở đây, liền có thể nhìn thấy Tương Trọng Kính một thân hồng y dùng tay trái đập vào tay phải, một tay muốn dán lên mặt, một tay muốn lại muốn chạy trốn.
Trông đầu óc có vẻ không ổn lắm.
Tương Trọng Kính thấy không cưỡng ép nổi, đành phải giảm lực đạo, lòng bàn tay phải thong thả ung dung vẽ vòng tròn lên cổ tay trái, khẽ mở miệng, ôn nhu nói: “Tam Canh, tay trái này thông với bộ phận nào của ngươi? Hay cũng là tay?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ ở trong thức hải trung sông cuộn biển gầm, nếu hóa thành hình người chắc chắn từ mặt đến tai đều nhiễm đỏ, hắn thật sự chịu không nổi Tương Trọng Kính cứ vẽ vòng tròn lên móng trái của mình, rốt cuộc chịu thua.
“Ngươi đừng chạm vào ta,” âm thanh của Cố Tòng Nhứ có chút run rẩy, “Ta giúp ngươi phá vỡ Liên lí kết, không cần điều kiện.”
Tương Trọng Kính thiếu chút nữa cười ra tiếng, nhịn xuống cảm giác nguy hiểm: “Đến tay phải cũng không cần?”
Cố Tòng Nhứ thấy y cuối cùng cũng không lộn xộn nữa, lặng yên không một tiếng động mà thở dài nhẹ nhõm, muộn thanh nói: “Nếu ta muốn tính, ngươi sẽ cho sao?”
Đương nhiên Tương Trọng Kính sẽ không cho, nhưng thấy Cố Tòng Nhứ giống như thiếu nữ đáng thương bị khi dễ, trong lòng không biết vì sao bản năng ác thú trỗi dậy, y sờ sờ môi, nghiêm túc hỏi: “Theo ý tứ của ngươi, nếu ta không chịu phá Liên lí kết, thì có thể tùy tiện chạm vào ngươi?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ cả giận nói: “Ta không có nói như vậy!”
Tương Trọng Kính kéo dài âm, ý vị thâm trường mà “À” một tiếng: “Đừng thẹn thùng mà.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ thiếu chút nữa đã mắng chửi người, nhưng một lát sau vẫn không nghĩ ra cái gì có thể biểu đạt được nội tâm của hắn lúc này, chỉ có thể tự giận chính mình đến thiếu chút nữa phồng lên.
“Rốt cuộc ngươi có muốn phá hay không?!”
Người này đến chết cũng không thể đứng đắn, miệng lưỡi đầy lời cợt nhả, sao có thể là chủ nhân thanh phong minh nguyệt như trích tiên chủ nhân của hắn chứ?!
Cố Tòng Nhứ hùng hùng hổ hổ, một chút nghi ngờ vốn dâng lên trong lòng đã hoàn toàn biến mất.
Đoạn ký ức kia sở dĩ xuất hiện ở thức hải của Tương Trọng Kính, khẳng định là có nguyên nhân khác!
Tương Trọng Kính không tiếp tục trêu chọc hắn, nói: “Được, đa tạ ngươi.”
Cố Tòng Nhứ nói: “Vậy ngươi bảo đảm sau khi phá vỡ Liên lí kết không được chạm vào ta.”
Tương Trọng Kính bật cười: “Được, ta bảo đảm.”
Cố Tòng Nhứ thấy Tương Trọng Kính ngoan ngoãn đem tay phải thu trở về, dường như thật sự tuân thủ hứa hẹn, lúc này mới ở trong thức hải sông cuộn biển gầm, đi tìm kia Liên lí kết không biết giấu ở nơi nào kia.
Tương Trọng Kính thoải mái dễ chịu xoa ổ chăn, ngáp một cái hàm hồ hỏi: “Cần tìm bao lâu?”
Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nói: “Một lát là xong!”
Dứt lời, liền lặn xuống nước chui vào chỗ sâu của thức hải, vì “Trinh tiết” tay trái của bản thân, đành phải cẩn trọng mà bám vào vô số thần thức để tìm Liên lí kết.
Cố Tòng Nhứ nói một lát, Tương Trọng Kính liền chờ.
Ai ngờ một lần chờ lại mơ màng ngủ quên.
Sáng sớm hôm sau, Tương Trọng Kính xoa mắt ngồi dậy, cảm giác Cố Tòng Nhứ vẫn còn ở thức hải quay cuồng.
“Hả? Không tìm được sao?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ cả giận nói: “Lại chờ ta một lát!”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính gật gật đầu, à, thì ra ác long cũng có lúc mạnh miệng.
Đến long giác của Cố Tòng Nhứ cũng nhiễm hồng, nhưng hắn thật sự không có mặt mũi nhiều lời, lại lần nữa chui vào thức hải, không thấy tăm hơi.
Quay lại nơi báo danh Ngự thú đại điển, ở chỗ Mãn Thu Hiệp không bị uy hiếp tính mạng, Tương Trọng Kính cũng an ổn nghỉ ngơi được vài ngày.
Mãn Thu Hiệp thấy y không ra khỏi cửa, liền lấy ra đủ loại kiểu dáng xiêm y tới cho y, vốn là một canh giờ đổi một bộ, đến cuối cùng chưa tới nửa canh giờ đã bị Mãn Thu Hiệp kéo ra đổi quần áo.
Rốt cuộc Tương Trọng Kính cũng nhịn không nổi bệnh si mê của Mãn Thu Hiệp nữa, mặt vô biểu tình mà bấm tay bắn ra hai ngọn U Hỏa thêu cháy y phục hoa mỹ trên tay Mãn Thu Hiệp thành tro.
“Ngươi mới vừa nói gì? Ta không nghe rõ, lặp lại lần nữa.”
Mãn Thu Hiệp: “……”
Mãn Thu Hiệp ho khan một tiếng, co được dãn được: “Khụ, nếu ngươi thích này bộ, thì, thì cứ mặc thêm đi, không cần vội vã thay đổi.”
Lúc này Tương Trọng Kính mới thu U hỏa trở về.
Bấy giờ Mãn Thu Hiệp phát hiện ra U Hỏa trên người Tương Trọng Kính: “Đây là U Hỏa ngươi tìm được ở Tam Độc bí cảnh?”
Tương Trọng Kính ngồi bên cửa sổ, chống cằm nhìn người đến kẻ đi dưới lầu, thuận miệng đáp: “Ừm, cứ cho là vậy đi, lúc ta tỉnh nó liền nhận chủ.”
Mãn Thu Hiệp đánh giá U Hỏa lơ lửng trên vai ở Tương Trọng Kính, thần sắc có chút cổ quái: “Ngươi biết trước đây có một đoạn thời gian Khúc Nguy Huyền từng tới nơi này tìm ta trị bệnh không?”
Tương Trọng Kính nghĩ nghĩ: “Ừ, đã nghe nói qua.”
Y do dự một chút, không nhịn nổi, hỏi: “Hắn làm sao?”
Mãn Thu Hiệp nói: “Sau khi hắn từ Tam Độc bí cảnh ra, trong cơ thể liền có U Hỏa chi độc.”
Tương Trọng Kính nhăn mày.
Năm đó y bị phong ấn như thế nào, ký ức đứt quãng không liền mạch, chỉ có thể đoán được đại khái, mơ hồ nhớ ra dường như Khúc Nguy Huyền đã nói một câu với y……
“Trọng Kính, đã bắt được U Hỏa, đi mau!”
Dựa theo cách nói của Mãn Thu Hiệp, lúc ấy hẳn là vì hai ngọn U Hoả này mà Khúc Nguy Huyền mới trêu chọc Cố Tòng Nhứ, mà sau khi hắn bắt được U Hỏa lại không thể khiến U Hỏa nhận chủ, ngược lại bị phản phệ thành trọng thương.
Khúc Nguy Huyền không giống như Tương Trọng Kính, hắn là tông chủ tương lai của tam môn Khứ Ý Tông, thân phận tôn quý, tiền đồ không thể đo đạc; mà Tương Trọng Kính chỉ là một thanh kiếm của Khứ Ý Tông, từ nhỏ đến lớn nghe nhiều nhất đó là phải dùng cả tính mạng để trợ giúp Nguy Huyền ngồi yên ổn trên vị trí tông chủ.
Tương Trọng Kính cau mày nghĩ lại ký ức năm ấy.
U Hỏa, ác long, khế văn, Khúc Nguy Huyền trọng thương, còn có……
Tương Trọng Kính đột nhiên mở mắt.
Còn có thi thể chết thảm đầy đất, xem hoa văn trên y phục hẳn là đệ tử tam môn.
Mà trong trí nhớ mặt Tương Trọng Kính đầy khế văn, trên vai có hai ngọn U Hỏa thích phóng lửa, trong tay còn nắm huyết kiếm dính đầy máu.
Nhìn thế nào cũng là hiện trường giết người diệt khẩu.
Tương Trọng Kính cuối cùng cũng sắp xếp rõ ràng suy nghĩ của mình.
Túc Tàm Thanh cùng Tấn Sở Linh năm đó phong ấn mình, một là bởi vì khế văn ác long, hai là vì Khúc Nguy Huyền trọng thương, đệ tử tam môn không biết vì sao chết thảm, điều thứ ba chính là trong tam môn không biết là ai cố ý bố trí y đi vào chỗ chết.
Tương Trọng Kính xoa xoa giữa mày, nói: “Ngươi chưa trị cho hắn sao?”
Mãn Thu Hiệp nhún vai: “Hắn lớn lên quá xấu, đả thương mắt ta.”
Tương Trọng Kính như suy tư điều gì đó mà vuốt ve U Hỏa đang lấy lòng cọ vào lòng bàn tay y, trầm ngâm nói: “Ta nghe nói hiện tại hắn đã là tông chủ của Khứ Ý Tông.”
“Đúng vậy.” Mãn Thu Hiệp, “Sau khi hắn từ Tam Độc bí cảnh đi ra giống như thay đổi tính cách, không chỉ đoạn tuyệt với hai tông môn*, còn giải trừ hôn ước đạo lữ với Túc Tàm Thanh, không biết có phải do cháy hỏng đầu hay không.”
*Hai tông môn ở đây chắc là của Túc Tàm Thanh và Tấn Sở Linh
Tương Trọng Kính nhướng mày, lúc này mới nhớ ra năm đó Túc Tàm Thanh và Khúc Nguy Huyền còn có một vụ này.
Mãn Thu Hiệp nhìn thần sắc của y, nói: “Như thế nào, ngươi muốn ta giúp hắn giải độc?”
Tương Trọng Kính không lên tiếng.
Cố Tòng Nhứ nghe cũng đoán được Khúc Nguy Huyền là ai, cả giận nói: “Không được giúp hắn giải độc!”
Tương Trọng Kính vô tội nói: “Ta còn chưa nói gì đâu.”
Việc năm đó, Tương Trọng Kính không thể xác định Khúc Nguy Huyền có liên quan gì hay không, dù sao thì với tính tình của Khúc Nguy Huyền, thật sự quá dễ bị người khác lợi dụng.
Cố Tòng Nhứ lạnh lùng nói: “Người nọ kiên quyết khởi động Định Hồn Quan, khiến thi thể chủ nhân ta hóa thành bột mịn, nếu để ta thấy hắn, nhất định sẽ sống nuốt hắn.”
Hắn nói đến “Thi thể”, vành mắt đỏ lên.
Tương Trọng Kính: “U Hỏa này là của chủ nhân ngươi?”
Cố Tòng Nhứ rầu rĩ “Ừ” một tiếng, lại nghĩ tới đoạn ký ức kia, càng thêm nghẹn khuất.
Năm đó U Hỏa kia mặt dày mày dạn mà nhận chủ, thật sự là vì Tương Trọng Kính chính là chuyển thế của chủ nhân hắn sao?
Cố Tòng Nhứ không thể tin tiên nhân như chủ nhân của mình sau khi chuyển thế sẽ là kẻ cợt nhả thuận miệng thành tính kia, cho nên mãi đến trước Ngự thú đại điển mấy ngày, Cố Tòng Nhứ vẫn đang lén lút quan sát Tương Trọng Kính.
“Chủ nhân của hắn xử sự điềm đạm, bất cứ lúc nào cũng bình thản ung dung.”
Tương Trọng Kính trực tiếp lật ngược cả bàn cờ, hướng Mãn Thu Hiệp cả giận nói: “Ngươi muốn chỉ ta đi nước nào?! Hai vị trí này có khác biệt không?! Hoàn toàn không khác biệt, đã không khác thì nói với ta làm gì! Ngươi có thể để ta đi nước khác sao?!”
Cố Tòng Nhứ: “……”
“Chủ nhân hắn uyên thanh ngọc kiết, rũ mắt cười khẽ trước nay đều như u đàm chi thủy, không thấy gợn sóng.”
Chân Tương Trọng Kính đạp lên đầu gối Quỳnh Nhập Nhất đang quỳ trên mặt đất, khuỷu tay đặt ở trên đùi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ha? Đánh cược à, dám trước mặt ta đánh cược, ta đem đầu chó của ngươi lặt xuống!”
Cố Tòng Nhứ: “……”
“Chủ nhân hắn ôn nhuận như ngọc, nói chuyện chưa từng có nửa phần bất nhã.”
Tương Trọng Kính nép mình trên chiếc giường mềm mại, tay phải câu lấy tay trái rồi họa vài vòng, ái muội cười nhẹ: “Hôm nay đến canh ba, ngươi còn tới giường ta không?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cố Tòng Nhứ mặt vô biểu tình.
Tương Trọng Kính, tuyệt đối, không có khả năng là chủ nhân hắn.
Vô Tẫn Lâu gà bay chó sủa vài ngày, rốt cuộc cũng đến Ngự thú đại điển.
Vết thương ở tay trái của Tương Trọng Kính đã hoàn toàn khỏi hẳn, Cố Tòng Nhứ quấn trên cổ tay y, được tầng tầng lớp lớp hồng y che lấp, chỉ lộ ra một cái chỗ phồng khó thấy.
Kim linh (Chuông vàng) trên cổ tay và cổ chân Tương Trọng Kính đã được Mãn Thu Hiệp cầm đi tu sửa, tuy rằng quả lắc không còn, nhưng vẫn còn hình dáng không khác năm đó, miễn cưỡng có thể mang theo.
Cố Tòng Nhứ bị lục lạc kia cộm đến đau đầu, nhíu mày nói: “Ngươi bao lớn rồi còn mang theo lục lạc?”
Tương Trọng Kính phủ thêm áo ngoài, thất thần nói: “Khi ta còn bé bị vứt bỏ, cả người chỉ còn bốn viên lục lạc này, có lẻ chúng có quan hệ với thân thế của ta.”
Y hạ vạt áo, nhướng mày nói: “Ngươi tìm được Liên lí kết rồi?”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Cố Tòng Nhứ nghẹn khuất nói: “Vốn dĩ có thể nhanh chóng tìm được, nhưng dường như con rắn nhỏ kia cố ý đem Liên lí kết giấu đi, ta chỉ có thể từ trong nhiều thần thức như vậy tìm từng cái một.”
Tất nhiên phải chậm.
Tương Trọng Kính gật gật đầu: “Vất vả cho ngươi.”
Cố Tòng Nhứ vốn dĩ cho rằng Tương Trọng Kính muốn chế nhạo hắn, không nghĩ tới đột nhiên nghe được câu này, hắn ngẩn ngơ, mới hừ một tiếng, biệt nữu nói: “Ngươi biết ta vất vả thì tốt.”
Dứt lời, lại lần nữa ngậm cái đuôi nhảy vào thức hải.
Ngự thú đại điển mười năm một lần, ngay cả Mãn Thu Hiệp không mấy khi ra khỏi cửa cũng đáp ứng lời mời mà đi.
Hai người mang theo khăn che mặt, thân hình ẩn hiện thuận lợi tới Ngự thú đại điển.
Nơi cử hành Ngự thú đại điển là một cái sân với ba phía có thạch tòa nhô lên, trung tâm là dùng vô số ngọc thạch dựng thành thạch đài, cái lớn nhất bằng năm toà Vô Tẫn Lâu.
Tương Trọng Kính ở lối vào đưa ra ngọc bài tượng trưng thân phận, rồi đi bộ vào.
Mãn Thu Hiệp nhìn tên trên ngọc bài, nhướng mày nói: “Cố Tam Canh? Sao ngươi lại chọn cái tên như vậy?”
Đang tận trung làm hết phận sự tìm Liên lí kết Cố Tòng Nhứ sửng sốt, đem tầm mắt dừng ở tay phải đang cầm ngọc bài của Tương Trọng Kính.
Trên đó quả nhiên viết “Cố Tam Canh”.
“Ta không thể bại lộ thân phận.” Tương Trọng Kính đùa nghịch mấy cái tua tua trên ngọc bài, lười nhác nói, “Hơn nữa ngươi không cảm thấy tên này rất êm tai à?”
Mãn Thu Hiệp cổ quái nhìn y, hoài nghi Tương Trọng Kính bị hạ độc.
Loại tên này dễ nghe chỗ nào.
Cố Tam Canh thật ra có chút thụ sủng nhược kinh (được sủng mà sợ), bỗng nhiên không tự giác càng ra sức tìm Liên lí kết.
Ngự thú đại điển lần này có phần thưởng là long cốt, khiến vô số tu sĩ vốn dĩ không hứng thú với Ngự thú đều vội vàng đến xem náo nhiệt, bọn họ ngồi trên ba toà thạch, lần này xác thật đầy người, không còn chỗ ngồi.
Thân phận Mãn Thu Hiệp tôn quý, dù Ngự thú đại điển có vô số đại năng tụ họp, người tiếp đãi cũng cung cung kính kính nhưng vì hắn mà cố ý tuyển vài cá nhân từ giới tử nhã các, rõ ràng e sợ hắn không vui.
Mãn Thu Hiệp cùng Tương Trọng Kính bước lên bậc thang, tới nơi tối cao của giới tử nhã các, phát hiện bên trong đều là tu sĩ đạt từ tu vi Nguyên Anh trở lên.
Tương Trọng Kính nhận ra vài người, nhưng không cố tình bắt chuyện, trầm mặc đi bên cạnh Mãn Thu Hiệp.
Những tu sĩ ở bên ngoài được vạn người vây quanh nhìn thấy Mãn Thu Hiệp tiến vào, vội đứng dậy chào đón Mãn Thu Hiệp, đối với người ngoài đây là một vinh dự lớn, nhưng đầy mặt Mãn Thu Hiệp là vẻ không kiên nhẫn, tùy ý nói vài câu, kéo Tương Trọng Kính ngồi xuống.
Mãn Thu Hiệp nói là tới tham gia Ngự thú đại điển, trên thực tế vừa ngồi xuống chỉ nâng cằm nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính sớm quen tầm mắt của hắn, nhìn xung quanh, nói: “Lát nữa sẽ có Tấn Sở Linh hay Túc Tàm Thanh tới nơi này sao?”
Mãn Thu Hiệp căn bản không thèm để ý: “Mặc kệ nó.”
Tương Trọng Kính nhíu mày.
Mãn Thu Hiệp vốn không muốn để y nhíu mày, lập tức quay lại vấn đề nói: “Được, chúng ta đổi chỗ khác.”
Lúc này mày Tương Trọng Kính mới giãn ra.
Cố Tòng Nhứ: “……”
Tâm cơ của nam nhân này tùy thời tùy chỗ đều phải cẩn thận!
Mãn Thu Hiệp kéo Tương Trọng Kính đi, hướng những người khác gật đầu một cái, không thèm nói nhiều, xoay người liền đi.
Thân phận hắn đặc thù, tìm đệ tử Thượng Dao Phong hỏi vài câu, mang theo Tương Trọng Kính tiến đến một chỗ cực kỳ hẻo lánh ở giới tử nhã các.
“Nơi đó tầm nhìn không tốt, cơ hồ không ai qua.”
Mãn Thu Hiệp vừa nói, vừa súc địa thành thốn (rút ngàn dặm đất), giây lát liền đến nhã các thanh tĩnh kia.
Mãn Thu Hiệp vén màn trúc đi vào, lại phát hiện bên trong đã sớm có người.
Mãn Thu Hiệp mang theo khăn che mặt không nhận ra ai, sau khi Tương Trọng Kính đi vào nhìn lướt qua, nhất thời sửng sốt.
Một thân bạch y ngồi ngay ngắn bên cửa sổ giữa nhã các, là Khúc Nguy Huyền.
Dung mạo Khúc Nguy Huyền diễm lệ, thân hình cực kỳ mảnh khảnh, độc do U Hỏa trong cơ thể khiến cả người gầy yếu đến nỗi làm người ta cảm giác nếu hắn ho một tiếng sẽ lập tức vỡ vụn, đồng tử hắn vô hồn, mặt không biểu cảm mà nhìn chằm chằm đám người chen chúc bên ngoài, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Nhận thấy có người tiến vào, một hồi lâu Khúc Nguy Huyền mới có phản ứng, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người mới đến.
Mãn Thu Hiệp ngửi được vị của linh dược kia, đã đoán ra người này là ai, hắn thầm oán một tiếng: “Oan gia ngõ hẹp.”
Hắn nhìn về phía Tương Trọng Kính, dùng ánh mắt ý bảo: “Còn muốn đổi không?”
Tương Trọng Kính lắc đầu.
Mãn Thu Hiệp liền mang theo y cách khá xa mà ngồi xuống.
Tròng mắt trắng xám của Khúc Nguy Huyền nhìn chằm chằm Tương Trọng Kính, trong mắt là một mảnh tro tàn dường như rất hờ hững.
Tuy rằng Mãn Thu Hiệp không ra khỏi cửa, nhưng đối với toàn bộ sự việc ở Cửu Châu lại rõ như lòng bàn tay, giơ tay bày ra kết giới cách âm, nói với Tương Trọng Kính: “Khúc Nguy Huyền chính là mỹ nhân có tiếng ngu xuẩn ở Cửu Châu, đầu óc vốn dĩ rất ngốc, bị độc U Hỏa nhập thể, đốt đến càng ngốc.”
Tương Trọng Kính: “……”
Sắc mặt Khúc Nguy Huyền trắng bệch, thường hay ho một tiếng, nhưng tầm mắt vẫn luôn dừng trên người Tương Trọng Kính.
Tương Trọng Kính thiếu chút nữa cho rằng hắn nhận ra mình.
Sau khi hai người ngồi xuống, nhìn đài tỷ thí bên dưới, ghế đá ở cả ba thạch đài đều là tu sĩ từ các nơi của Cửu Châu tụ hội lại đây, hiện trường cực kỳ náo nhiệt.
Đã rất nhiều năm Tương Trọng Kính chưa được thấy nhiều người như vậy, tầm mắt tò mò nhìn xuống, tay phải lại gắt gao đè lại tay trái ngo ngoe rục rịch.
Cố Tòng Nhứ ở trong thức hải của Tương Trọng Kính như sắp nổ tung, ác long rít gào: “Ta muốn giết hắn!”
Tương Trọng Kính bất đắc dĩ thở dài: “Trước đừng gấp, sau này ta còn có việc hỏi hắn.”
“Hỏi cái gì?!” Cố Tòng Nhứ ác thanh ác khí nói, “Ta ở trong thức hải của ngươi nhìn thấy ký ức của hắn và ngươi, hắn đối với ngươi rất tốt.”
Tương Trọng Kính buồn bã nói: “Năm đó Túc Tàm Thanh cùng Tấn Sở Linh cũng đối với ta rất tốt.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Tương Trọng Kính ý chí sắt đá mà nói xong câu đó, dư quang liền quét đến Khúc Nguy Huyền liền thấy hắn nâng tay lên che lại ánh sáng nhỏ trong trản đèn, dường như là sợ gió thổi tắt.
Tương Trọng Kính sửng sốt.
Khi còn bé tâm tư Khúc Nguy Huyền đơn thuần, có thể coi như ngu ngốc, bởi vậy từ khi hắn còn nhỏ, tông chủ Khứ Ý Tông đã muốn tìm cho hắn một thanh kiếm tiện tay, muốn lót đường cho hắn, bảo vệ hắn chu toàn.
Năm đó Tương Trọng Kính chọn kiếm đạo, nếu không hoàn thành công khóa Khứ Ý Tông tông chủ để lại, thì sẽ bị khóa ở phòng chất củi không cho ăn uống.
Đêm tối như thế, cũng chỉ có tiểu ngốc tử Khúc Nguy Huyền kia không sợ trách phạt, trộm che một ngọn đèn nhỏ tới tìm y.
Tương Trọng Kính nhìn động tác của Khúc Nguy Huyền, có chút ngẩn ngơ.
Thanh âm Cố Tòng Nhứ đánh gãy hồi ức của y, cả giận nói: “Có cái gì mà hỏi?! Năm đó chính hắn trộm U Hỏa, bị đốt thành này bộ dạng nửa quỷ này, rất xứng đáng!”
Nhìn Khúc Nguy Huyền gầy ốm đến nổi chỉ còn lại mảnh xương cốt, nổi tức giận đùng đùng trong lòng Cố Tòng Nhứ không biết vì sao, lại an tĩnh xuống.
Tương Trọng Kính thử thăm dò nói: “Làm sao vậy tổ tông? Không nháo nữa à?”
Cố Tòng Nhứ hừ lạnh: “Ai nháo? Bộ dạng này của hắn thật tốt, người không ra người quỷ không ra quỷ mà vẫn tồn tại.”
Ngụ ý, chính là không muốn ăn nữa.
Tương Trọng Kính xoa xoa giữa mày.
Đúng lúc này, trên đài tỷ thí phía dưới cháy lên Tê Chiếu U Hỏa.
Mãn Thu Hiệp nói: “Vòng tỷ thí thứ nhất bắt đầu rồi.”
Tương Trọng Kính nhìn vô số người phía dưới chạy lên đài tỷ thí trung tâm, nhíu mày nói: “Ngự thú đại điển không phải một người địch một người sao?”
“Đó là quy củ những năm trước.” Mãn Thu Hiệp nói, “Năm nay vì long cốt nên nhân số nhiều không đếm được, nếu đấu một chọi một thì không biết phải đấu đến ngày tháng năm nào, cho nên vòng thứ nhất là để biển người tỷ thí, có thể thắng thì tiến vào vòng tiếp theo.”
Tương Trọng Kính gật đầu, đứng dậy phất vạt áo, xoay người đi ra ngoài.
Mãn Thu Hiệp vội nói: “Từ từ, lại đổi xiêm y đi!”
Tương Trọng Kính chạy trốn càng nhanh.
Mãn Thu Hiệp: “……”
Tương Trọng Kính đứng ở trên thềm đá đi xuống, Cố Tòng Nhứ đang trộm dùng cái đuôi họa vòng mắng Khúc Nguy Huyền, thấy phải lập tức tới tỷ thí với cả đám người, không biết vì sao lại nổi lên tâm tình phấn khích muốn chiến thắng.
Hắn kiêu căng nói: “Muốn ta dùng ánh mắt khiến tất cả bọn họ đều nằm sấp xuống không?”
Tương Trọng Kính nói: “Không cần.”
Nếu là trận đầu đã để Cố Tòng Nhứ lên, vậy tuyết lang đoạt được không phải không có đất dụng võ sao?
Một lát sau, đài tỷ thí to như vậy đã đông đúc người, nếu còn thả ra linh thú ra, chỉ sợ đến lúc đó sẽ càng náo nhiệt.
Tương Trọng Kính không tranh không đoạt, chỉ đứng trong một góc đứng, trên khăn che mặt ẩn hiện hình dạng của pháp trận, người bên cạnh cũng không chú ý tới y.
Tầm mắt Cố Tòng Nhứ cực lạnh.
Những người này đều vì long cốt của hắn mà tới, sớm muộn cũng có một ngày hắn sẽ nhai tất cả, một kẻ cũng không chừa.
Chờ sau khi mọi người đã tập hợp đông đủ, từ vị trí cao nhất của giới tử nhã các truyền đến một trận linh lực dao động, biểu thị tỷ thí bắt đầu.
Trong phút chốc, vô số linh thú được chủ nhân triệu ra, tràn đầy đài tỷ thí, Tương Trọng Kính không hiểu quy tắc lắm đột nhiên không kịp phòng bị thiếu chút nữa bị đuôi của một linh thú quét xuống.
Tương Trọng Kính ổn định thân mình, thấy đám người xung quanh đều bắt thả linh thú ra cắn xé nhau, y lại yên lặng tìm một chỗ thanh tịnh mà đứng.
Cố Tòng Nhứ thúc giục y: “Ngươi làm cái gì vậy?”
Tương Trọng Kính nói: “Ở đây nhiều linh thú như vậy, hiện tại ta thả tuyết lang ra, chắc chắn có rất ít người nhìn thấy, ta phải chờ thêm một chút nữa.”
“Chờ cái gì?”
Tương Trọng Kính cười một tiếng: “Chờ đến lúc những người khác đều thua.”
Cố Tòng Nhứ: “……”
Đây là tính toán tọa sơn quan hổ đấu a.
Cố Tòng Nhứ cổ quái nói: “Nhân loại giảo hoạt.”
Tương Trọng Kính nói chờ liền chờ, kiên nhẫn thập phần, suốt nửa canh giờ, thấy trên đài tỷ thí chỉ còn khoảng mười người, y mới chậm rãi từ trong một góc đi bộ ra.
Tu sĩ có thể mạnh mẽ áp chế nhiều linh thú như vậy, tu vi khẳng định bất phàm.
Hiện tại Tương Trọng Kính không thể giao thủ cùng lúc nhiều người như vậy, cũng không đợi bọn họ thấy được mình, trực tiếp giơ tay nhất chiêu.
Tuyết lang như ngọn núi nhỏ chợt xuất hiện trên đài tỷ thí, một tiếng rít gào, nháy mắt liền hấp dẫn vô số tầm mắt.
Ở nơi cao nhất của giới tử nhã các Túc Tàm Thanh đột nhiên đứng lên, con ngươi lạnh lùng nhìn về trung tâm đài tỷ thí..