Tương Trọng Kính nghe thấy bên Tống Táng Các cách vách truyền về tiếng vọng hùng hồn của Tống Hữu Thu: “Mãn đại nhân chờ ta, ta lập tức đi ngay!”
Tương Trọng Kính nín thinh nhìn Mãn Thu Hiệp, một hồi lâu sau mới nói với vẻ sâu xa: “Mãn đại nhân, chẳng lẽ ngươi muốn mở rộng chi nhánh Vô Tẫn Lâu trên khắp cả cái đất Cửu Châu này?”
Mãn Thu Hiệp lắc đầu, tâm cao chí lớn nói: “Sau này ngươi còn đến Vân Trung Châu nữa mà, ta sẽ xây một cái ở đó.”
Tương Trọng Kính: “…”
Dã tâm không nhỏ.
Hai người nói được vài câu thì Tống Hữu Thu đã lật đật chạy tới, mấy cái quan tài nhỏ trên người va đập vào nhau bị mẻ vài miếng mà hắn lại không đau lòng, hai con mắt sáng rực như đèn pha một đường bon bon chạy tới.
“Mãn đại nhân! Đại nhân ơi!”
Mãn Thu Hiệp đã đeo khăn che mặt lên, mang theo sóng rền gió cuốn bắt đầu bàn công chuyện xây Vô Tẫn Lâu ở Lâm Giang Phong với Tống Hữu Thu.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính không quản nổi hai người điên, hoàn toàn bỏ cuộc khuyên can.
Cố Tòng Nhứ vẫn còn đứng trong Thức hải nhìn đèn của mình, không biết có phải ảo giác hay không mà y phát hiện đèn của mình tựa hồ sáng thêm một chút, ngọn lửa cũng mập thêm một kí.
Ác long hoang mang nhìn đèn, cực khổ vắt óc suy nghĩ nhưng không nhớ nổi mình đã làm gì.
Thấy Tương Trọng Kính có vẻ không muốn nói chuyện với mình, xem ra mình đã làm chuyện có lỗi với hắn, thế nhưng tại sao đèn lại sáng thêm một chút vậy?
Cố Tòng Nhứ nghĩ mãi mà không ra.
Tương Trọng Kính đã báo cho Khúc Nguy Huyền biết, sau đó nói vài câu với Mãn Thu Hiệp rồi xuống núi đến trấn nhỏ.
Vân Nghiễn Lý đang đứng chờ ở đầu đường, tiểu phượng hoàng đậu trên vai hắn đang tận tụy với công việc ấp trứng.
Vân Nghiễn Lý thấy Tương Trọng Kính đến, tùy ý vẫy tay chào rồi nói: “Chúng ta đi đâu để đến tháp Linh Lung?”

Tương Trọng Kính đi tới nói: “Chờ chút đã.”
Tương Trọng Kính lấy nhan theo dõi của Tống Hữu Thu ra rồi dùng u hỏa đốt, một mùi thơm kì lạ bỗng chốc lan tỏa bốn phía.
Tương Trọng Kính vốn tưởng khói nhan sẽ bay đi trước dẫn đường, nhưng không ngờ khói trắng thay vì bay lên như bình thường, nó lại chảy ngược xuống như thác nước.

Tương Trọng Kính nhíu mày, đang định nhìn kỹ thì thấy cây nhan trong tay mình bất thình lình phát ra tiếng chim hót, sau đó hai cái cánh có khắc chữ ‘Điện’ và chữ ‘Hỉ’ vỗ đành đạch giống hệt như vật sống.
Nhan theo dõi giống như con chim vỗ cánh bay ra khỏi lòng bàn tay Tương Trọng Kính rồi rít một tiếng hay vút lên bầu trời.
Khói nhan chảy ngược từ trên không trung đổ xuống hóa thành hình bàn tay chỉ về phía nam.
Lúc này Tương Trọng Kính mới hiểu rõ cách dùng nhan theo dõi.
Vân Nghiễn Lý nhướng mày: “Túc Tàm Thanh ở phía nam? Nhưng Lâm Giang Phong ở phía tây mà, ngươi có chắc cây nhan quèn kia chỉ đúng đường không?”
Tương Trọng Kính cũng đang thắc mắc, bất ngờ cây nhan vỗ cánh bay xuống phun ra tiếng người: “Đần độn! Ngu si! Đi tháp Linh Lung! Đi tháp Linh Lung!”
Vân Nghiễn Lý: “…”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính tỏ ra sợ hãi, cây nhan này biết nói chuyện?
Nhưng điểm chú ý của Vân Nghiễn Lý bị lệch sang chỗ khác, hắn nổi giận đùng đùng nói: “Ai ngu hả?! Có ngươi mới ngu! Phượng hoàng! Bay tới mổ nó thành tổ ong cho ta!”
Tiểu phượng hoàng lười biếng ‘chiếp’ một tiếng tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục vùi đầu ấp trứng.
Vân Nghiễn Lý giận đến mức lệch lỗ mũi.
Tương Trọng Kính bất đắc dĩ khuyên hắn bớt giận, sau đó đi theo hướng chỉ đường của nhan theo dõi đến tháp Linh Lung.
Khứ Ý Tông là một trong tam đại Tông môn Cửu Châu, tháp Linh Lung ở đây tất nhiên cũng sẽ thông đến các nơi ở Cửu Châu, Tương Trọng Kính nhìn bờ tường bên ngoài tháp Linh Lung khắc chi chít tên địa điểm đến, nhất thời không biết nhan theo dõi chỉ cái nào.

Nhan theo dõi bay giữa không trung lại lần nữa thổi ra một luồng khói chỉ vào một địa điểm trên bờ tường.
Tương Trọng Kính nhìn theo.
Đó là Lâm Giang Phong.
Hắn nhìn nhan theo dõi với vẻ kì lạ, bụng nghĩ đồ chơi này không ngờ lại tiện lợi như vậy, có thể thay người dò ra địa điểm muốn đến.
Sau khi xác định điểm đến xong, Tương Trọng Kính đi mua hai tấm ngọc lệnh đến Lâm Giang Phong.
Vừa mua xong hai tấm ngọc lệnh, Cố Tòng Nhứ chui ra khỏi Thức hải, đứng sau lưng hắn nói: “Tại sao không mua cho ta?”
Tương Trọng Kính không biết phải làm sao đối mặt nên giả vờ không nhìn thấy y, giống như cố ý tránh né tầm mắt, thản nhiên nói: “Ngươi ở trong Thức hải là được rồi, đỡ lãng phí ngọc thạch.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Cố Tòng Nhứ chua xót nhìn hắn đưa ngọc lệnh cho Vân Nghiễn Lý, bỗng chốc cảm thấy tất cả người vây quanh Tương Trọng Kính đều trở nên cực kỳ khó ưa.
Nếu có thể ăn thì tốt rồi, một hớp nuốt sạch không nhả xương.
Ác long không muốn vì sự ngây thơ của mình mà gây ra phiền toái cho Tương Trọng Kính, y đành phải bấm bụng quay về Thức hải tiếp tục ngắm đèn của mình.

Trong lúc hai người sắp vào tháp Linh Lung, Mãn Thu Hiệp kí xong hợp đồng xây nhà với Tống Hữu Thu giờ mới khoan thai đi tới: “Chờ ta với! Chờ ta với—”
Tương Trọng Kính nhức đầu xoa mi tâm, thầm nghĩ chuyến đi Lâm Giang Phong lần này náo nhiệt hơn mình nghĩ.
Đối với tháp Linh Lung, Tương Trọng Kính đã trước lạ sau quen, bây giờ bước vào không gian tối tăm bên trong không còn thấy sợ hãi nữa.
Hắn vốn nghĩ mình đã dung hợp hai mảnh Thần hồn, lần này đi bằng tháp Linh Lung sẽ không khó chịu như lần trước, nhưng sau khi hắn đi vào thì lại lần nữa trải nghiệm cảm giác Thần hồn bị xâu xé khắp nơi.

Chỉ là lần này cũng đỡ hơn phần nào, ngoài cảm giác hơi lạnh bao trùm toàn thân ra thì Tương Trọng Kính không khó chịu mấy.
Hắn đang tự động viên ráng nhịn chút nữa là đến Lâm Giang Phong thì bỗng nhiên Cố Tòng Nhứ xuất hiện trong trận pháp, nhíu mày nhìn vẻ mặt đau đớn của Tương Trọng Kính, y im lặng đỡ gò má của hắn rồi cực kỳ thuần phục nghiêng đầu chạm môi độ long khí cho hắn.
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính chợt mở mắt ra.
Tốc độ của Cố Tòng Nhứ cực nhanh, độ long khí xong thì lập tức trở về Thức hải không cho Tương Trọng Kính cơ hội phản ứng, bỏ lại mình hắn đứng ngẩn ngơ với cơ thể trở nên ấm áp vì có long khí.
Bởi vì truyền tống của tháp Linh Lung là ở trong hư không nên Tương Trọng Kính trong phút chốc không phân biệt rõ là thực hay ảo giác.

Hắn ngẩn ngơ sờ môi, mãi đến khi sắp đến nơi thì mới miễn cưỡng tỉnh hồn lại.
Đã đến Lâm Giang Phong.
Tương Trọng Kính mê mang ra khỏi tháp Linh Lung, sau đó từ phía xa truyền đến tiếng chuông chùa vang vọng khiến hắn tức khắc tỉnh táo hẳn ra.
Lâm Giang Phong là những dãy núi nối dài liên miên, ngọn núi cao nhất chọc thủng cả tầng mây, sương trắng lượn lờ quanh sườn núi tựa như tiên cảnh nhân gian.
Không khí mát lạnh tràn vào trong phổi, tháp Linh Lung ở ngay dưới chân núi, Tương Trọng Kính ngẩng đầu nhìn thấy miếu cổ thấp thoáng giữa sườn núi.
Trong lúc đó, nhan theo dõi chui ra khỏi tay áo rồi bay vút tới sườn núi.
Xem ra Túc Tàm Thanh thật sự đã bị Tố Nhất bắt đi.
Vân Nghiễn Lý vẫn chưa tới Lâm Giang Phong, hắn vừa ra khỏi tháp Linh Lung liền tùy ý phất tay chào rồi mang theo tiểu phượng hoàng đi khắp nơi tìm đồ ăn ngon.
Mãn Thu Hiệp không quan tâm cảnh đẹp hay ẩm thực, hắn chỉ quan tâm Tương Trọng Kính, một giờ mỗi phút mỗi giây đều ngắm khuôn mặt này mà không biết chán.
Tương Trọng Kính coi hắn là vô hình, thong thả đi tới đỉnh núi Lâm Giang Phong.
Mãn Thu Hiệp đi bộ theo sau lưng hắn: “Nghe nói bậc thang lên đỉnh núi Lâm Giang Phong có tới hàng ngàn vạn bậc, ngươi định cuốc bộ lên đó?”
“Ừ.” Tương Trọng Kính gật đầu: “Sao, không thể?
Mãn Thu Hiệp nhìn cái thân gầy xọp của hắn thật sự không tin hắn có thể leo tới đỉnh núi.
Tương Trọng Kính thấy ánh mắt khó tin của Mãn Thu Hiệp, lúc này bỗng nhiên nổi lên lòng háo thắng, hắn bắt đầu nhấc chân đạp lên bậc thang đầu tiên, thề phải leo đến đỉnh bằng đôi chân của mình.
Hai tiếng sau, Tương Trọng Kính vừa thở hồng hộc vừa run chân bước lên bậc thang, trên trán lấm tấm mồ hôi, từng giọt từ từ chảy xuống hai bên má của hắn.

Hắn hoàn toàn cạn kiệt sức lực, khẽ loạng choạng rồi ngồi bệt xuống bậc thang, mãi một lúc lâu sau vẫn không đứng dậy nổi.
Mãn Thu Hiệp có linh lực hộ thân, đi theo phía sau như đang đi dạo ngắm cảnh, mặt không đỏ tim không đập nhanh, thấy vậy cười nói: “Không lết nổi nữa?”
Trong miệng Tương Trọng Kính toàn là mùi máu tanh, hung tợn trừng Mãn Thu Hiệp: “Ai nói ta lết không nổi?”
Mãn Thu Hiệp mỉm cười tỏ ý hắn cứ tiếp tục.
Tương Trọng Kính cảm giác trong cổ họng toàn là máu, giống như chỉ cần ho một cái là hộc ra một đống, hắn thở hổn hển một lát rồi đột nhiên nói: “Canh Ba.”
Cố Tòng Nhứ ở trong Thức hải lo lắng nãy giờ vừa nghe gọi tên liền xuất hiện, y khoanh tay trước ngực làm bộ mất kiên nhẫn nói: “Sao thế?”
Tương Trọng Kính vươn tay về phía y, nói với vẻ đương nhiên: “Cõng ta lên núi.”
Cố Tòng Nhứ: “…”
Mãn Thu Hiệp sâu xa nói: “Ngươi mới nói muốn dựa vào sức mình leo lên mà?”
Tương Trọng Kính cưỡng ép kéo Cố Tòng Nhứ đến trước mặt rồi đạp lên bậc thang trèo lên cái lưng dày rộng của Cố Tòng Nhứ, liếc Mãn Thu Hiệp nói: “Rồng là của ta, dựa vào sức hắn cũng như dựa vào sức ta.”
Mãn Thu Hiệp không phản bác nổi lời lẽ chính đáng này.
Cố Tòng Nhứ cũng không phản bác, im lặng cõng Tương Trọng Kính tiếp tục leo thang.

Không biết Mãn Thu Hiệp lại nghĩ cái gì không đứng đắn, hắn đứng tại chỗ nhìn hai người leo lên từng bậc thang, giống như đang thưởng thức một bức tranh.

Mới nãy Tương Trọng Kính còn ngồi la liệt dưới đất, sau khi nằm trên lưng Cố Tòng Nhứ một lát mới tỉnh táo lại, lúc này mới bắt đầu thấy xấu hổ, hắn bực bội ho khan một tiếng, nói: “Canh Ba, để ta xuống đây là được rồi.”
Cố Tòng Nhứ không nói gì, tiếp tục leo thang.
Tương Trọng Kính cho là y không nghe thấy, lại vịn vai của y nhoài tới nói khẽ bên tai: “Cố Tòng Nhứ, để ta xuống đi.”
Cố Tòng Nhứ lại bước thêm vài bậc thang rồi mới dừng lại, y hơi nghiêng đầu nhìn Tương Trọng Kính lấy làm lạ nói: “Đây đâu phải lần đầu tiên cõng ngươi, xấu hổ cái gì?”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính mở to hai mắt: “Ta… Ta không có!”
Cố Tòng Nhứ nhìn vẻ mặt của hắn, nói chắc như đinh đóng cột: “Ngươi có.”
Tương Trọng Kính: “…”
Tương Trọng Kính đột nhiên cảm thấy sự đối lập này vô cùng quen thuộc— Lúc trước mỗi khi hắn trêu chọc Cố Tòng Nhứ không phải đều giống hệt như bây giờ sao?
Chẳng qua là khác ở chỗ hai người đổi vị trí của nhau.
Tương Trọng Kính lại cảm thấy mình thua một nước cờ, lúc này có chút vò mẻ chẳng sợ nứt: “Sao hả, ta xấu hổ đó thì đã sao, ta còn chưa nói ngươi ở tháp Linh Lung đã làm gì ta đâu, đã vậy lại chủ động nhắc tới trước?”
Cố Tòng Nhứ càng nghi ngờ: “Chẳng phải đã từng độ long khí một lần à, giờ độ thêm lần nữa thì có gì phải xấu hổ?”
Tương Trọng Kính: ? ? ?
Tương Trọng Kính thử tìm hiểu lối tư duy của Cố Tòng Nhứ.
Bất kì chuyện nào khi mới làm lần đầu thường hay lúng túng ngượng ngùng, nhưng chỉ cần làm thêm vài lần là trở thành đương nhiên hợp lý, do đó từ nay về sau là có thể quang minh chính đại mà làm, không hề có một chút gánh nặng nào.
Tương Trọng Kính nghĩ mà nhức đầu, cảm thấy mình không thể câu thông nổi với ác long, hắn mệt mỏi gục đầu lên lưng Cố Tòng Nhứ, bất lực nói: “Ngươi đúng là… Thôi, muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Cố Tòng Nhứ vốn đang nghi ngờ ý nghĩ này của mình có đúng hay không, nhưng nghe Tương Trọng Kính nói như thế thì ác long lập tức xác định được.

Ừ, là đúng.
Sau này chỉ cần Thần hồn của Tương Trọng Kính xuất hiện một chút dị động, y có thể không cần báo trước mà độ long khí ngay.
Hay lắm.
Ngay lúc này, Tương Trọng Kính đột nhiên loáng thoáng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, hắn uể oải ngẩng đầu lên thì thấy cách đó không xa là một ngôi miếu cổ đang nằm sừng sững giữa sườn núi.
Tương Trọng Kính vội vàng vỗ vai Cố Tòng Nhứ, tiện tay cầm lọn tóc rũ bên vai y thúc giục: “Mau, mau tới đó nhìn thử.”
Cố Tòng Nhứ bị nắm tóc cũng không giận, cõng hắn đến trước cửa ngôi miếu.
Khi đến nơi, Tương Trọng Kính rốt cuộc cũng nhận ra.
Mùi nhan khói tỏa ra từ bên trong chính là mùi thơm kì lạ trên người Tố Nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện