Nói xong câu đó Văn Duyệt im lặng chờ đạt được mục đích bản thân.

Y hy vọng Lục Trạch Phong biết được gương mặt thật của Giản Nại, sau đó quyết đoán đá cậu ta đi!

Truyền tống tới nơi, một đám người tiến vào bên trong mê cung, nhưng dù đã tới nơi thì Lục Trạch Phong cũng không nói năng tỏ vẻ gì với Văn Duyệt cả.

Giản Nại đi tới, tò mò dò hỏi: "Hai người đang nói gì đó?"

Văn Duyệt có chút hồi hộp.

Lục Trạch Phong hơi nhướng mắt, bắt đầu quan sát địa hình mê cung chung quanh, khi Giản Nại mò qua anh mới khẽ nhíu mày, tựa như đang tự hỏi, rồi mới nói tiếp: "Không nghe rõ.". Harry Potter fanfic

Giản Nại sửng sốt: "Hả?"

Lục Trạch Phong: "Lúc truyền tống có hiện lên bản đồ mê cung và các điểm quan trọng."

"..."

Giản Nại và Văn Duyệt đơ người.

Văn Duyệt cảm thấy mình hộc máu chết rồi.

Giản Nại hạ giọng, ghé sát vào Lục Trạch Phong nói: "Có lẽ cậu ta có gì quan trọng muốn nói với anh đó, ví dụ như em là người xấu các kiểu, anh không quan tâm à?"

Lục Trạch Phong nhìn cậu một cái, vô cùng kiên định: "Không."

Trong nháy mắt Giản Nại lại có chút cảm động.

Thì ra trapboi tín nhiệm mình như vậy sao? Giản Nại dò hỏi: "Tại sao?"

Là yêu đây sao? Là vì trách nhiệm sao, hay là vì thích?

Lục Trạch Phong nhìn cậu, mặt không biểu tình mở miệng nói: "Cậu đánh không lại ta."

"......"

Thật ra cũng chẳng cần nói trắng ra như thế.

Chỉ nói vậy thôi nhưng Giản Nại đã hiểu ngay Văn Duyệt muốn làm gì.

Tóm được cơ hội tới trước mặt anh mình nói bậy, không chơi bùa cũng chơi ngải. Giật bồ người ta thành nghiện rồi hay sao, tính giật nữa hay gì?

Trước kia Giản Nại là bị Văn Duyệt giành lấy Lục Kiệt, đó là bởi vì cậu không biết chơi game, hơn nữa Lục Kiệt lại dám cùng người khác kết tình duyên, người đàn ông như thế không đáng để cậu giữ lại.

Nhưng mà hiện tại...

Thằng này dám thả thính trước mặt mình.

Giản Nại liếc Văn Duyệt một cái, ý vị thâm trường cười lạnh một tiếng.

Văn Duyệt chú ý tới, y giải thích: "Đừng hiểu lầm tớ nhé, tớ không có ý gì đâu, chỉ lắm miệng nhắc nhở anh Phong vài câu thôi, vì muốn tốt cho ảnh ấy mà."

Giản Nại kéo dài giọng nói: "Zậy luôn á hả ~"

Văn Duyệt gật gật đầu.

Giản Nại cong cong môi, lôi kéo cánh tay Lục Trạch Phong nói: "Anh ui, để em nói anh nghe cái này nè, từ nhỏ mẹ em dạy em một đạo lý, anh có biết là gì hong?"



Lục Trạch Phong: "Là gì."

Giản Nại cười giống như một bé hồ ly giảo hoạt: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo."

......

Sắc mặt Văn Duyệt có chút khó coi, giọng nói cũng trở nên to tiếng: "Cậu nói bậy gì đó, tôi có phải là người xấu đâu."

"Uầy, tớ có nói cậu đâu, cậu xồn xồn làm gì?" Giản Nại như là bị y dọa sợ, lấy tay vỗ vỗ ngực mình: "Tớ nói cậu nhá, miệng mọc trên người của cậu, cậu muốn dặn dò ai thì tùy cậu thôi."

Giản Nại nói xong lại rúc vào Lục Trạch Phong, không quên tỏ lòng trung thành: "Không giống như em, trong mắt em chỉ có anh thôi, trừ anh ra, lúc nào em cũng tuân thủ nghiêm ngặt nam đức, chưa bao giờ nói chuyện với đàn ông lạ."

Văn Duyệt giận tái cả mặt: "Mày!"

Lục Kiệt rốt cuộc nhìn không được nữa, mở miệng nói: "Đủ rồi."

Hắn vừa mở miệng thì Văn Duyệt cũng không dám nói thêm gì nữa, đành quay về.

Trong lòng Lục Kiệt cũng không thoải mái, dù sao thì người mình thích đi xà nẹo thả thính người khác ngay trước mặt mình, hoặc nhiều hoặc ít vẫn đả kích lòng tự trọng của gã.

Nhưng hắn biết rõ lúc này mà còn ra mặt thì Giản Nại lại càng ghét hơn.

Lục Kiệt muốn khoe năng lực lãnh đạo của mình: "Ảo cảnh này rất nguy hiểm, hơn nữa ở đây có boss cuối Cự Long rất là khó đối phó, mà lúc này con Cự Long còn đang ấp trứng nữa, nên là càng nguy hiểm hơn, trước đây có một lần trùng hợp tôi nhận được quyển trục nhiệm vụ tới nơi này một lần, nói chung là cũng khá rành chỗ này, tất cả mọi người nhớ đi theo tôi là được."

Tất cả mọi người trong bang đều lên tiếng nghị luận:

"Không biết lần này Cự long có sinh rồng con chưa ta."

"Nếu lấy được trứng rồng thì ngon rồi."

"Vẫn chưa có người sở hữu linh sủng Long tộc đâu đó."

"Đảm bảo dam mạnh vô đối luôn!"

Một đám người nhắc tới cái này bắt đầu kích động.

Văn Duyệt cũng nhìn về phía Lục Kiệt, nhỏ giọng nói: "Hay quá A Kiệt, em là phụ trợ hệ mộc tiên, chưa có linh sủng phù hợp để cùng em chiến đấu nữa đâu đó."

Lục Kiệt trầm mặc trong chớp mắt.

Văn Duyệt nói như vậy là muốn xin khéo hắn.

Nhưng thực tế thì hắn lại muốn đem tặng Giản Nại hơn.

Trước đó hắn đã phát hiện Giản Nại là chuyên buff, so với Văn Duyệt hệ mộc tiên còn có thể tự bảo vệ mình một chút ra thì cậu còn yếu hơn thế nữa, cậu cần một con linh sủng để trợ giúp và bảo vệ hơn.

Văn Duyệt lại nói: "Như thế lúc bang chiến thì em càng có cơ hội sống sót."

Lục Kiệt lại có chút do dự.

Tuy nó thích hợp với Giản Nại thật dấy, nhưng ích lợi của bang hội cũng không thể mặc kệ được, hơn nữa Giản Nại cũng không phải là người của bang hội, nếu cho cậu thì có thể sẽ khiến mọi người bất mãn, bọn họ đã me cái trứng rồng này từ lâu lắm rồi.

Cuối cùng, Lục Kiệt chỉ có thể tiếc nuối nhìn Giản Nại một cái, nói với Văn Duyệt: "Nếu bắt được thì sẽ cho em."

Văn Duyệt vừa lòng, hí ha hí hửng.

Hai người Giản Nại đi ở phía trước cách đó không xa, Văn Duyệt cố ý lớn giọng một tí, vui vẻ hí hởn như đang muốn chọc quê Giản Nại: "Cảm ơn anh Kiệt nha, em nhất định sẽ bảo vệ trứng rồng thật tốt!"

......

Giản Nại đi ở phía trước trong lòng âm thầm trợn trắng mắt.

Cậu ghé vào Lục Trạch Phong cổ vũ: "Ân công, chúng ta cũng phải cố lên, phải lấy được trứng rồng nhé!"

Lục Trạch Phong nhìn cậu: "Cậu muốn?"

"Đương nhiên không phải rồi!" Giản Nại vào vai một em bé ngoan ngoãn hiểu lòng người rất nhập tâm, vội vàng nói: "Em thấy ân công lợi hại quá chừng, nếu mà bắt được rồng con làm linh sủng nữa thì phải nói là đỉnh của chóp luôn á!"

Trước hết phải kiến tên trap boi và tên khốn Lục Kiệt kia giết hại lẫn nhau cái đã.

Sau đó nhân cơ hội ngư ông đắc lợi, khiến hai tên này tức chết, đúng là một công đôi việc, trapboi xứng đáng bị như thế, phải trả giá đại giới với hành động của mình.

......

Giản Nại khá vừa lòng với kế hoạch của mình, mỉm cười nói với Lục Trạch Phong: "Em sẽ dùng hết sức mình để giúp anh nha!"

Lục Trạch Phong trầm mặc một lát.

Anh có thể nhìn ra được Giản Nại rất muốn quả trứng rồng kia.

Không ngờ được rằng người này lại nguyện ý nhường cho mình.

Cậu ta...

Thật lòng với mình thật sao?

Nghĩ thế, con ngươi vốn nhiễm một tầng băng lạnh của Lục Trạch Phong thoáng ấm áp, anh ngừng bước chân, không đi về phía trước nữa/

Giản Nại nghi hoặc nhìn anh.



Lục Kiệt ở đội ngũ khác cũng dừng lại, bọn họ nhìn thấy hai người Giản Nại dừng bước, ồn ào nói: "Mấy người đừng có đi bậy bạ nhá, nơi này rất nguy hiểm, đi theo lão đại tụi tui là được."

Mặc dù bọn họ nói như vậy, Giản Nại cũng dừng lại theo bước đi của Lục Trạch Phong.

Bàn tay của Lục Trạch Phong ấn ở trên mặt đất, tinh thần lực của anh rất mạnh, nhiều năm chinh chiến sa trường khiến lực cảm ứng của anh trong việc tìm kiếm đối thủ khổng lồ rất tốt, không ai có thể so sánh nỗi, anh lẳng lặng đứng im một hồi, đứng dậy chắc chắn nói: "Ở hướng đông."

Giản Nại sửng sốt: "Hả?"

"Sào huyệt của cự long ở hướng đông, cách nơi này khoảng chừng 2000 mét." Lục Trạch Phong trầm giọng: "Hiện tại chúng ta đi nhầm hướng rồi."

Những người khác nghe xong đều sửng sốt, ồn ào phản bác:

"Không thể nào."

"Bản đồ đâu có hiện như thế."

"Anh Kiệt dẫn đội không có sai đâu!"

Lục Trạch Phong nhàn nhạt liếc bọn họ một cái, cũng không thèm để ý, chỉ cúi đầu nhìn Giản Nại.

Giản Nại cười tủm tỉm nói: "Vậy chúng ta đi hướng đông thôi."

Lục Trạch Phong gật đầu.

Bọn họ đổi phương hướng, khiến những người khác chẳng biết phải làm sao

Đám người trong bang hội nhìn về phía Lục Kiệt, sắc mặt Lục Kiệt cũng không đẹp lắm, sắc mặt hắn trầm trầm, nhìn hướng Lục Trạch Phong rời đi, cuối cùng nói: "Ảo cảnh yêu cầu mười người đi chung với nhau nhất định có ý đồ của nó, bọn họ đi rồi chúng ta cũng không thể tiếp tục, đi theo đi."

Những người khác có chút bất mãn:

"Hai người kia tới đây quậy à."

"Tự dưng chạy tùm lum tùm la."

"Xu cà na mới gặp họ á."

Một đám người hùng hùng hổ hổ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi theo.

Trước đó bọn họ đi về hướng tây, nơi đó hoang vu không có gì cả, nhưng khi đã tiến về phía đông rồi thì mọi thứ đều khác hẳn, nơi này bắt đầu tràn ngập đầm lầy sương mù, hơn nữa trong sương mù thỉnh thoảng sẽ có ma thú cấp cao lui tới.

Mà sương mù này khiến mọi người rớt máu liên tục, hơn nữa còn giảm tốc độ đi đường.

Đám Lục Kiệt chỉ có mỗi Văn Duyệt là sở hữu được một ít năng lực chữa thương, có thể giải độc.

Văn Duyệt tạo ra lồng bảo hộ mộc linh hồi huyết, cái lồng này có thể giảm tốc độ rớt máu của bọn họ lại, chống đỡ được một chút khói độc mà thôi, nhưng dù vậy, loại năng lực buff này cũng rất là hi hữu trân quý.

Những người khác đều nói:

"May mà còn có Duyệt Duyệt."

"Đúng vậy, bằng không chúng ta thảm rồi."

"Nơi này khó đi thật á."

Văn Duyệt có chút cao hứng, y ở bang hội luôn được mọi người bợ đít, song y nhìn về phía Giản Nại cách đó không xa, phát hiện bọn họ không có lồng, cố ý cao giọng dò hỏi nói: "Mấy bạn có muốn mình tạo lồng cho hăm?"

Giản Nại quay đầu lại nói: "Lồng gì?"

Văn Duyệt sửng sốt.

Lục Kiệt phản ứng rất nhanh: "Hai người không bị rớt máu à?"

Giản Nại cười tủm tỉm đứng ở giữa sương mù: "Có mà, nhưng cái này không phải chỉ cần giơ tay một cái là được thêm máu sao?"

Ví dụ như Văn Duyệt chỉ có thể lợi dụng được vòng bảo hộ, còn mị ma có thể trực tiếp thêm máu, kỹ năng đặc biệt đảm bảo người chơi bất tử ở mấy cái phó bản như này mới được gọi là thần hiệu linh dược.

Nguyên một bang hội mới vừa bợ đít Văn Duyệt vừa thấy Giản Nại thì ánh mắt liền thay đổi.

Sắc mặt Văn Duyệt đổi đổi, âm thầm cắn chặt răng.

......

Bọn họ bị mắc kẹt ở trong đám sương mù, ồn ào ầm ĩ đòi trở lại về phía tây thì cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng rồng ngâm giận dữ, rít gào chấn động, ngay cả mặt đất cũng phải run rẩy.

Lục Kiệt vui mừng, nhìn về phía đông: "Là rồng!"

Cự long rống giận, có nghĩa là đã có người chơi tìm được.

Một đám người không dám để lâu, quên mất rằng họ đang đòi đi về phía tây, toàn lực lao tới phía đông.

Lúc bọn Giản Nại tới nơi thì cũng thấy được toàn cảnh của cự long, đó là một con hỏa long khổng lồ màu đỏ, lúc nó duỗi thân cánh thì lớn như một bức tượng che cả bầu trời, vảy rồng rực rỡ lấp lánh dưới ánh dương, cứng cáp đao thương bất nhập.

Cũng có một tốp người chơi đang định công kích cự long.

Lúc cự long bay lên thì cánh nó tạo ra một cơn lốc, khi nó phun lửa thì tiễn một đám người đi.

Lục Kiệt vội vàng nói: "Ngọn lửa và cơn lốc đều có thương tổn, mọi người chú ý!"

Giản Nại đứng rất xa nhưng vẫn cảm nhận được độ nóng kinh hoàng và sức gió mạnh mẽ khiến quần áo cậu bay phấp phới, như bị đặt vào trong địa ngục nóng chảy khó mà chịu đựng nổi.



Lục Trạch Phong kéo cậu về phía sau: "Cẩn thận."

Giản Nại còn chưa kịp phản ứng thì chỗ bọn họ vừa mới đứng đã bị tảng đá lớn rớt xuống!

Đám người Lục Kiệt cũng sôi nổi nói: "Trứng rồng ở phía sau thạch động sau lưng nó kìa, nghĩ cách leo lên đi, đánh cự long chi cho mệt, lấy được trứng rồng rồi thì ảo cảnh sẽ tự động đóng cửa!"

Nhắc tới trứng rồng, tinh thần mọi người đều phấn khởi.

Phía dưới tòa núi lửa kia có thể nói là xác người khắp nơi, không ít người chơi bị truyền tống ngẫu nhiên đến chỗ này, chưa kịp làm ăn gì hết đã bị cự long phun lửa cho nằm với đất mẹ.

Lục Kiệt cắn chặt răng: "Đội hai mọi người hấp dẫn nó bằng hỏa lực, những người khác cùng tôi leo lên thạch động!"

Mọi người lên tiếng: "Rõ!"

So với những người chơi khác, bang của Lục Kiệt có thể nói là khá có tính tập thể, bọn họ khá khó chơi, mang đến cho cự long những phiền toái không nhỏ, cuối cùng nó tức giận lên.

Mấy tên nhân loại ngu xuẩn, dám tới đây khiêu chiến ta sao!

"Ầm ầm!"

Những tảng đá từ núi lửa rơi xuống, cùng với ngọn lửa bay lên tận trời của cự long.

Giản Nại hơi quáng rồi, lúc đầu cậu còn nghĩ tới linh sủng này nọ, giờ đụng phải tình huống này cậu chỉ cầu cho mình có thể sống sót là được.

Vài mảnh đá vụn bị gió thổi tới làm trầy da tay của thiếu niên áo xanh, sức lực và sức gió cùng một lúc chạm vào khiến cậu đau đớn kêu lên một tiếng.

Lục Trạch Phong đưa mắt nhìn về phía cậu.

Mặt mũi Giản Nại trắng bệch, cậu che lại cánh tay, vầng trán trắng nõn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng, khẽ rên một tiếng.

Lục Trạch Phong nhíu mày, anh duỗi tay nói: "Lại đây."

Giản Nại nghi hoặc nhìn anh.

Lục Trạch Phong giữ chặt cánh tay cậu, động tác của anh rất nhanh, linh hoạt tránh thoát các vụn đá bay, ngay khi Giản Nại còn chưa kịp hoàn hồn thì cậu đã được đưa tới phía sau núi lửa: "Đợi ở đây."

Giản Nại vội vàng nói: "Còn anh thì sao?"

Lục Trạch Phong khẽ mở môi, mặt vô biểu tình nói ra ý định điên rồ: "Chém rồng."

......

Giản Nại trơ mắt nhìn Lục Trạch Phong rời đi, đao quang kiếm ảnh hiện lên, một đám người đều đang tắm máu, hăng hái chiến đấu, đại chiến 300 hiệp cùng cự long, như kiểu không chết thì sẽ không ngừng, không ai có thể đi tới được thạch động phía sau cự long cả, ngay cả bọn Văn Duyệt cũng bị cánh quạt bay.

Độ khó chưa bao giờ gặp phải.

Mọi người đang cắn răng kiên trì, vì để có được linh sủng thì có bán mạng cũng phải chịu.

Ngay lúc này đây ——

Bỗng nhiên giữa không trung ảo cảnh truyền đến âm thanh máy móc của hệ thống: 【 Đã có người chơi thành công đến được thạch động, đạt được trứng cự long, ảo cảnh sẽ đóng lại trong vòng 30 giây tới, mời các người chơi chuẩn bị sẵn sàng. 】

......

Thông báo vừa hết, mọi người im bặt.

Những người đang hăng hái chiến đấu với cự long bần thần, ngay cả con cự long cũng đần hết cả người.

Mà cách đó không xa Giản Nại đơ như cây cơ ôm trứng đứng ở trong sơn động, cậu đứng ở chỗ khá cao, đón lấy ánh mắt của mọi người, có chút ngây thơ cười cười, gãi đầu nói: "Xin lỗi nha, tui quên là tui có kỹ năng truyền tống luôn á."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện