Giản Nại ngủ một giấc không ngon.

Trong mộng là một thế giới xa lạ, cậu nhìn thấy ở thế giới này có chiến trường bom đạn liên miên, bầu trời màu đỏ sậm cách đó không xa dường như truyền đến tiếng rồng ngâm, như xé toạt cả trời cao, ngay cả mặt đất cũng run lên vài cái.

Cũng bởi vì thế mà cậu xoay người, ở giữa khói thuốc súng của chiến trường thì cậu thấy được một người đàn ông.

Người kia mặc một thân quân trang màu đen, cả người dường như dính đầy máu.

Đó là màu máu đỏ tươi.

Không giống trong trò chơi, cậu có thể ngửi được mùi máu chân thật.

Bỗng nhiên ——

Người kia dường như chú ý tới mình, anh xoay đầu nhìn phía cậu, gương mặt kia anh tuấn lạnh nhạt, đặc biệt là đôi mặt lạnh lẽo, không có một chút cảm xúc nào, lạnh băng khiến người sợ hãi!

Quan trọng hơn... Cậu cảm thấy hình như mình đã gặp qua ở đâu đó.

Gương mặt này cho cậu một loại cảm giác áp bức quen thuộc.

Dần dần, người kia đi về phía cậu, càng gần về phía cậu thì sự lạnh lẽo càng cực đoan.

Giản Nại bỗng xụi lơ, trực tiếp nằm liệt trên mặt đất.

Lục Trạch Phong đi đến trước mặt cậu, vươn ngón tay chút lạnh lẽo nâng lấy cằm Giản Nại, đôi mắt anh càng lạnh lùng hơn, mở miệng hỏi cậu: "Tại sao lại phản bội ta?"

......

Một loại cảm giác sợ hãi sởn tóc gáy chạy dọc theo sóng lưng.

Giản Nại bị dọa đến nỗi chảy cả nước mắt, mà ngay lúc đó thì tiếng chuông báo thức lại vang lên ở bên tai, người đang chìm đắm trong giấc mộng bật đầu ngồi dậy, thở hổn hển.

Thì ra chỉ là mơ.

Vầng trán cậu vẫn còn phủ một tầng mồ hôi mỏng, thậm chí trong khoảnh khắc đó cậu còn chẳng rõ đây là mơ hay thật.

Cái loại cảm giác hít thở không thông này thật sự quá mạnh mẽ.

Cậu sợ lắm.

Tắt chuông báo thức của di động đi, Giản Nại thất thần dậy khỏi giường, uống một ngụm nước để lấy lại bình tĩnh, bỗng tiếng chuông lại vang lên, khiến cậu giật mình, xém chút nữa đã quẳng luôn cái cốc trong tay!

Giản Nại ổn định tinh thần rồi mở điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy trong di động có cuộc gọi nhỡ.

Cậu nhận điện thoại: "Alo?"

"Nại Nại, sao giờ cậu mới bắt máy vậy?" Giọng của Thích Thần truyền đến từ đầu dây bên kia: "Tớ gọi cho cậu để báo cho cậu biết là tớ sắp trở về rồi đó nha, Tết năm nay có thể ăn với cậu rồi!"

Giản Nại mừng rỡ: "Thật sao?"

Thích Thần bật cười: "Đương nhiên là thật rồi, tớ lừa cậu làm gì, tớ gửi vé máy bay qua Wechat cho cậu nha."

Trong lòng Giản Nại rất vui vẻ.

Bạn thân sắp về rồi.

Giản Nại chủ động nói: "Lần này cậu về là phải dành thời gian cho tớ đó nhá."

Thích Thần mỉm cười nói: "Dĩ nhiên! Cậu cứ yên tâm, vài ngày nữa là tớ về tới, lúc đó tớ tới tìm cậu nha."

Giản Nại gật gật đầu: "Ừa!"

Tám chuyện với bạn thân một hồi, Giản Nại mới thoát khỏi nỗi sợ hãi từ giấc mơ kỳ quái kia, cậu thở phào một hơi, mở Wechat thì thấy Thích Thần gửi tin cho mình.

Là một bức ảnh chụp ở sân bay.

Đây cũng là lần đầu tiên Giản Nại nhìn thấy hình của Thích Thần sau nửa năm trôi qua, cậu ấy gầy, gầy hơn rất nhiều so với trước đây.

Thậm chí có hơi vỡ hình tượng.

Mỗi lần cậu ta trò chuyện với bạn bè, lần nào cũng nói bản thân mình đang sống rất tốt.

Trên thực tế thì...

Lại gầy đến như thế.

Giản Nại đau lòng, gửi tin cho Thích Thần: "Sao cậu gầy thế này?"

Thích Thần trả lời: "Uầy, ở trong núi mà, tại lao động nhiều quá nên mới vậy đó, thường thôi bạn tôi ơi."

"Bình thường cái quần." Giản Nại nhịn không được mắng: "Cậu vì tên khốn đó mà đày đọa bản thân thành thế này sao, có đáng không?"

Thích Thần bên kia trầm mặc thật lâu.

Cho đến khi Giản Nại cảm thấy mình có hơi quá đáng, cậu bạn mới trả lời: "Đâu có, tớ đã vượt qua rồi."

Giản Nại thở dài.

Liền ở ngay lúc này, Thích Thần lại nhắn thêm một phát: "Vì anh ta đính hôn rồi."

......

Trong nháy mắt, khi cậu đọc được tin này, nỗi tức giận trong người Giản Nại dâng trào, không dám tin rằng lại có một tên mặt người dạ thú đến mức này!

Thích Thần lại nhắn tin: "Mới hôm qua thôi, anh ta thông báo đính hôn ở nước Anh rồi."

Giản Nại chấn kinh.

Thì ra ngày hôm qua Lục Trạch Phong bỗng nhiên nói với mình phải offline vì có việc, chính là đi đính hôn đó à? Anh ta có còn là con người không?

Hận ý ở trong lòng bắt đầu nảy sinh, cậu muốn xé xác anh ta ra.

Tại sao trên đời lại có thứ súc sinh như thế còn tồn tại?

Sao lại hai mặt đến thế!

......

Sau giờ Ngọ.

Giản Nại vào game.

Cậu mở list friend ra thì thấy Lục Trạch Phong đã online, sau khi truyền tống tới đó thì phát hiện đối phương đang ở một vùng quê nào đó, dẫn theo bé Rồng lửa luyện tập kỹ năng đi săn.

Bé rồng con bị mấy con dê hoang rượt chạy khắp cánh đồng.

Vừa chạy vừa phun lửa.

Lục Trạch Phong vừa dạy nó nên công kích phòng thủ thế nào, vừa ra tay đúng lúc để bé Rồng không bị thương.

Bé Rồng rúc vào trong lòng anh, tỏ vẻ tội nghiệp.

Lục Trạch Phong nhìn bé Rồng trong tay mình, đáy mắt toát lên ý cười, nửa là nghiêm túc nửa là răn dạy: "Con như thế thì sau này làm sao bảo vệ ba ba của con được?"

Bé Rồng Lửa làm nũng, dụi dụi vào lòng ngực anh.

Lục Trạch Phong kiểm tra giúp nó xem có bị thương hay không.

Từ đằng xa nhìn lại, đây đúng là hình ảnh phụ từ tử hiếu cảm động, nếu ai không biết thì còn tưởng đây đúng là một người đàn ông tốt, biết chăm con, lại còn thương vợ, ai mà ngờ được người đàn ông nhìn đứng đắn kia lại có lòng dạ đáng sợ thế chứ, tên khún nẹn chân đạp hai thuyền, súc sinh!

Bé Rồng con chú ý tới ba ba, vui mừng nhảy xuống, chạy vào lòng Giản Nại.

Lục Trạch Phong xoay người nhìn cậu.

Giản Nại ôm lấy bé Rồng, lúc ngẩng đầu lên thì nở một nụ cười dịu dàng với anh: "Ân công ~"

Lục Trạch Phong cất bước đi tới, nói với cậu: "Sao em nhìn không vui thế."

Con game《 Vấn Đạo 》quá thông minh.

Nó thậm chí còn căn cứ vào thân thể của người chơi trong thực tế để điều chỉnh trạng thái của nhân vật trong game.

Lửa giận trong lòng Giản Nại vẫn còn đang bùng cháy mãnh liệt, nhưng lúc nhìn Lục Trạch Phong cậu vẫn nở ra một nụ cười ngọt ngào: "Đâu có, chắc là cả đêm không gặp nên nhớ anh quá đó mà."

Lục Trạch Phong vẫn chưa thể quen được lời ngon tiếng ngọt của cậu.

Mà nghe đi nghe lại nhiều lần thì trong lòng sẽ cảm thấy vui vẻ.

Xu một cái là anh lại không để lộ cảm xúc ra ngoài, bởi thế nên anh cứng đờ quay mặt qua chỗ khác: "Đừng nói nhảm."

Giản Nại vẫn treo nụ cười trên mặt: "Ân công, hôm qua anh nói anh có chuyện muốn nói với em mà, anh muốn nói gì vậy ạ?"

Lục Trạch Phong lên tiếng.

Anh vẫn luôn muốn tìm một cơ hội bày tỏ với Giản Nại, nhưng đến khi đối mặt với nhau thì anh lại không nói nên lời.

Cũng may vẫn còn vài trận PK couple vẫn chưa đánh xong.

Anh suy nghĩ một chút, quyết định sau khi giải PK kết thúc thì sẽ tìm một cơ hội nói với Giản Nại, vừa lúc cũng có thể khiến cậu vui vẻ, một công đôi việc.

Nghĩ xong ——

Lục Trạch Phong mở miệng nói: "Ừm, không vội, chúng ta đi đánh giải PK couple trước đã."

Hiện tại Giản Nại không muốn đánh giải nữa, nói thật là cậu chỉ muốn gặt đầu Lục Trạch Phong xuống rồi đá như Messi, nhưng giờ vẫn chưa phải là lúc.

Cậu tính chờ cho đến khi Lục Trạch Phong đớp thính mình rồi đá anh một cái thật đau.

Nhưng Lục Trạch Phong ở trong game đã tiêu rất nhiều tiền vì cậu, lại còn giúp cậu rất nhiều lần.

Cho nên đã có rất nhiều lần cậu đã mềm lòng.

Có nên nói cho Lục Trạch Phong biết sự thật hay không, chỉ cần anh ta chân thành xin lỗi thì việc này coi như bỏ qua.

Giờ thì cậu đã nhận ra rồi.

Đối phó với tên khún nẹn thì phải cho gã cai dáy mà chết!

Trong lòng Giản Nại càng tàn nhẫn, nụ cười càng ngọt ngào: "Dạ vâng, ân công muốn sao cũng được hết á, anh đi đâu em đi theo đó."

Lục Trạch Phong nhìn con người ngoan ngoãn đáng yêu trước mặt, trong lòng cũng mềm mại vài phần.

......

Hai người cùng nhau tới nơi diễn ra giải đấu.

Hệ thống nhắc nhở: 【Vì hôm qua hai vị đã biểu hiện rất xuất sắc, nên hệ thống đã tự động lên rank, các đối thủ kế tiếp của hai vị cũng sẽ mạnh hơn, xin hỏi có muốn tiếp tục hay không? 】

Lục Trạch Phong không chút do dự lựa chọn tiếp tục.

Giản Nại cũng thế.

Cơ hội hố người tốt như thế sao cậu bỏ qua được chứ?

Độ khó lần này đã được tăng lên, bao gồm cả quy tắc thi đấu cũng thay đổi, đặc biệt điều quan trọng nhất đó chính là nếu người chơi bị thương trong lúc thi đấu, thì ván sau vẫn sẽ tiếp tục mang theo vết thương đó đánh giải tiếp.

Giản Nại cười ngọt ngào với Lục Trạch Phong: "Ân công anh yên tâm, em nhất định sẽ bảo hộ anh thật tốt!"

Lục Trạch Phong không đáp lời nào, cẩn thận đọc hết quy tắc, phản ứng đầu tiên của anh là nghiêm túc nói với Giản Nại: "Dù lát nữa có gặp được tình huống nguy hiểm nào, em có kỹ năng di chuyển tức thời mà, em phải bảo vệ mình trước tiên có biết không?"

Giản Nại tròng mắt đen láy của anh, trái tim bỗng lệch mất một nhịp.

Mỗi khi Lục Trạch Phong quý trọng cậu, lại giống như cho cậu một loại ảo giác rằng bản thân được người nọ thật sự yêu thương, che chở.

Đáng tiếc tất cả đều là giả.

Cậu sẽ không bị lừa đâu.

Giản Nại càng giận dữ thì kỹ thuật diễn càng cao siêu, bổ nhào vào trong lòng ngực Lục Trạch Phong, tỏ vẻ cảm động: "Ân công, anh tốt với em quá!"

Lục Trạch Phong sờ đầu người trong lòng mình để trấn an, động tác dịu dàng.

......

Vòng thi đấu đầu tiên rốt cuộc cũng chính thức bắt đầu.

Lần này các đối thủ được xếp cặp đều mạnh hơn trước đây về cả thực lực tác chiến lẫn cấp bậc, đặc biệt là bên người Lục Trạch Phong còn có một bé Giản Nại có chỉ số năng lực tác chiến bằng không.

Đội hình đối diện cũng rất mạnh.

Một kiếm sĩ mang theo pháp sư.

Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, hai người kia đều là nhân vật nổi danh của bảng xếp hạng solo server toàn quốc, sức chiến đấu cũng rất mạnh.

【 Thi đấu bắt đầu 】

Ngay lúc bắt đầu, kiếm sĩ liền phát động công kích, thân ảnh hắn rất nhanh, hơn nữa còn biết rõ nhược điểm của Lục Trạch Phong chính là Giản Nại, cho nên phản ứng đầu tiên chính là công kích người đứng phía sau Lục Trạch Phong.

"Keng!"

Đao kiếm va chạm vào nhau, phát ra thanh âm sắc bén.

Nếu bàn về tốc độ của kiếm sĩ, thì tốc độ của Lục Trạch Phong còn nhanh hơn gã gấp mấy chục lần!

Vốn kế hoạch ban đầu của gã là giải quyết Giản Nại trước tiên, nhưng gã lại không ngờ tới ngay cả góc áo của Giản Nại gã còn chẳng chạm tới được!

Kiếm sĩ mới vừa đối chiến với Lục Trạch Phong được một lúc thì nhận ra có gì đó không đúng.

Quá nhanh...

Mấy năm nay gã leo lên được top server toàn quốc là vì có thực lực, có thể nói trong đám kiếm sĩ toàn server thì gã là người có thực lực nhất, hơn nữa vũ khí của gã là thần binh, Lục Trạch Phong đối diện chỉ dùng kiếm bình thường mà thôi!

"Ầm!"

Giật mình hoàn hồn, cao thủ so chiêu thì thắng bại chỉ là chuyện trong chớp mắt.

Gã bị đá bay tới rìa sân đấu, thậm chí còn làm cột biên vỡ vụn, thoạt nhìn bị thương rất nghiêm trọng.

Giọng Giản Nại truyền đến từ phía sau: "Ân công, cẩn thận pháp sư!"

Tốc độ phản ứng của Lục Trạch Phong cực nhanh, dường như chỉ ở trong nháy mắt đã tránh thoát được đòn trí mạng của pháp sư đang ẩn thân.

Nữ pháp sư thấy anh né tránh cũng không tức giận.

Ngay khi anh vừa đáp xuống đất thì trên mặt đất bỗng nhiên sinh trưởng một sợi dây đằng đáng sợ, trận pháp này dường như đã được nữ pháp sư bày bố thật lâu, giờ phút này rốt cuộc cũng có hiệu lực.

Pháp sư lại ẩn thân lần nữa, dây đằng bỗng công kích túm lấy chân Giản Nại!

Giản Nại phát động kỹ năng khống chế, stun cô ta ở trên không trung, Lục Trạch Phong tiếp một kích, kiếm phong quét ra, đánh rơi cô ta trên không, rớt xuống đám dây đằng ở trên mặt đất, tạo ra tiếng vang rất lớn.

Giản Nại thở nhẹ nhõm một hơi.

Lục Trạch Phong chợt xoay người quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Cẩn thận!"

Giản Nại xoay người liền thấy có vô số dây đằng đang hướng tới mình công kích, cô ta còn chiêu!

Trong nháy mắt đó, Giản Nại cảm thấy chính mình có thể thuấn di né tránh, nhưng một khắc đó lại thấy Lục Trạch Phong đang chạy về phía mình, cậu cứ thế mà đứng thừ người ra tại chỗ, đôi mắt mở to.

Dây đằng tứ phía nổ tung dưới đao quang kiếm ảnh.

Công kích của dây đằng bị chặn lại trong khoảng cách gần nhất, ngay lúc đó anh ôm chặt lấy cậu.

Bên tai là thanh âm dây đằng và trận pháp nổ tung, đây cũng là lần đầu tiên Giản Nại nhìn thấy Lục Trạch Phong sử dụng kỹ năng cuối cùng của kiếm sĩ, ngàn vạn kiếm ảnh chặt đứt tất cả sợi dây đằng, nhưng vẫn không kịp ngăn lại một kích nặng nhất cuối cùng kia.

Giản Nại không tự giác ôm eo Lục Trạch Phong.

Tay cậu khẽ nhúc nhích, chạm tới chất lỏng đang chảy ra, là máu.

Một kích bị chặn kia đánh thẳng vào người Lục Trạch Phong, lần này khẳng định rất là đau, nhưng ngay cả mắt anh cũng không thèm chớp đã chạy tới giúp cậu đỡ một kích này.

Lục Trạch Phong thanh âm trầm thấp: "Không sao chứ?"

Giản Nại nhẹ nhàng lắc đầu.

Chất giọng lạnh lẽo của hệ thống vang lên, quanh quẩn ở đấu trường: 【 Thi đấu kết thúc, vợ chồng Lục Trạch Phong, Giản Nại thắng cuộc, tiến vào trận đấu tiếp theo, mời người chơi chuẩn bị sẵn sàng trong 5 phút.】

Mọi người bị truyền tống ra ngoài.

Đôi vợ chồng kia cũng đứng lên, đến đây nói:

"Yo bruh, ăn gì mạnh thế."

"Một chấp hai cơ đấy."

"Xịn quá bạn ơi."

"Nhất bạn rồi."

Giản Nại hơi đau lòng nhìn Lục Trạch Phong, vội vàng nói: "Anh có bị thương nặng không, sao lại xông tới vậy chứ, có đau không ạ?"

Ngoài sự lạnh lùng ra thì trên mặt Lục Trạch Phong không có cảm xúc dư thừa nào: "Không nặng."

Tay Giản Nại đã run rẩy cả lên.

Vì phải tỏ vẻ lo lắng, cậu vẫn giúp Lục Trạch Phong kiểm tra miệng vết thương, phát hiện một kích cuối cùng kia của dây đằng không những nặng mà còn có độc tính, thuật trị liệu của cậu chỉ có thể chữa được vết thường ngoài da, vết thương có độc tính cậu trị không được.

Nữ pháp sư nói: "Xin lỗi nha, thật ra đây là trận pháp hao phí tinh lực của tôi nhất, tạo xong trận hồi nãy chắc mười ngày nửa tháng sau tôi cũng không tạo ra được trận mới nữa mất."

Cô và tình duyên bị thương nghiêm trọng hơn.

Kiếm ảnh đâm vào da thịt họ rất sâu, cũng may cô đã tắt chế độ đau đớn nên không có cảm giác tra tấn trên người.

Giản Nại vội vàng nói: "Cô có giải dược không? Cái này có độc."

Pháp sư bị hỏi đến nghẹn họng, cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Cậu làm khó nhau thế, tôi không có đâu, đến cả độc của dây đằng trên người tôi tôi còn chẳng giải được."

Giản Nại chỉ có thể bất lực nhìn Lục Trạch Phong.

Lục Trạch Phong trấn an cậu, nói: "Không sao đâu."

Khoảnh khắc anh bị thương, Giản Nại thật sự đã rất lo lắng, đã thế còn rất sợ hãi, nhưng sau đó nghĩ đến những chuyện ghê tởm mà tên khún nẹn này đã làm thì cậu lại cảm thấy sung sướng cả người.

Liền ở ngay lúc này ——

Pháp sư cảm khái nói: "Chồng cậu giỏi ghê, chủng tộc kiếm sĩ vốn có thể đóng cảm giác đau đớn, chồng tôi nói bởi vì cả hai là cùng tộc nên anh ấy mới thấy được giao diện thông số của anh ta, anh ta dám điều chỉnh thông số đau đớn thành 0 cơ đấy!"

Giản Nại sửng sốt.

Những lời này giống như sét đánh ngang tai, khiến cậu giật mình hoảng hốt.

Giản Nại cúi đầu nhìn Lục Trạch Phong: "Anh không tắt cảm giác đau ạ?"

Lục Trạch Phong gật đầu.

Cả người Giản Nại có chút run rẩy, cậu không thể hình dung được tâm tình giờ phút này, vừa nghĩ tới cảnh nếu anh ta đã tắt cảm giác đau thì hồi nãy đã chịu biết bao nhiêu đau đớn chứ?

Rồi lại nghĩ, một khi đã như vậy, sao lại chắn giúp mình một kích đó?

Đủ loại ý nghĩ toát lên trong đầu Giản Nại trong giây lát, khiến cậu không biết phải tiêu hóa chuyện này như thế nào.

Giản Nại cúi đầu nhìn Lục Trạch Phong, trong giọng nói mang theo chút run rẩy thật sự: "Vậy sao anh lại..., anh có thể né đi mà."

Lục Trạch Phong ngồi dậy, ném áo khoác dính đầy máu qua một bên, khuôn mặt anh ngoài sự lạnh lùng thì chẳng còn gì khác, cũng chẳng hề than một tiếng đau, giống như trước đây, chưa từng lấy điều này đi tranh công với Giản Nại.

Nhìn thấy đôi mắt đã phiếm hồng của Giản Nại, trong lòng anh mềm mại vài phần.

Lục Trạch Phong thở dài một hơi, mở miệng nói: "Bởi vì ta biết em sợ đau."

......

Giống như có một hòn đá ném vào trong ngực, vang lên thành tiếng.

Giản Nại xuýt xoa, hít hít cái mũi: "Em trị không được, anh lấy Nước mắt Phượng hoàng dùng thử xem."

Lục Trạch Phong nói: "Không cần, đã cầm máu được rồi, đừng lãng phí, đánh cho xong giải đấu để em có thể nhận được phần thưởng."

Giản Nại nghe xong thì sửng sốt.

Không nhịn được trừng mắt nhìn Lục Trạch Phong, thở phì phò: "Anh vẫn còn nghĩ đến chuyện muốn ly hôn với em sao?"

Lục Trạch Phong nhìn cậu như thế, thật sự là cực kỳ đáng yêu.

Đứa nhỏ này giống như mấy em thú cưng không thích bị chọc ghẹo vậy.

Lục Trạch Phong trả lời: "Không có."

Giản Nại nghe được câu trả lời thì đáy mắt nhiễm một tia ý cười.

Nhưng đây chẳng phải là vui vẻ gì, mà ngược lại, ở trong lòng cậu, đây là một nụ cười châm chọc, nếu tên khún nẹn có thể thở ra câu nào là thật thì cậu đây sẽ respect gã như một thằng đàn ông đích thật.

......

Giọng của hệ thống lại vang lên lần nữa: 【 Trận đấu tiếp theo sắp mở ra, mời các tuyển thủ chuẩn bị sẵn sàng. 】

Truyền tống mở ra lần nữa.

Trước khi trận đấu bắt đầu, đối thủ được bắt cặp nhìn thấy đấy là Giản Nại và Lục Trạch Phong thì vô cùng sửng sốt.

Là Lục Kiệt.

Khi hắn nhìn thấy Giản Nại thì gọi một tiếng: "Nại Nại, trùng hợp thế."

Giản Nại không nghĩ tới hôm nay sẽ đụng phải hắn, mắt trợn trắng.

Lục Kiệt lại nhìn Lục Trạch Phong bên cạnh Giản Nại, nói: "Nại Nại, lúc trước em bỏ anh rồi tới với nó, là tại vì nó có tiền hơn anh sao?"

Giản Nại cười lạnh một tiếng: "Nói tào lao gì zị ba?"

Lục Kiệt bị mắng lại không tức giận, ngược lại dò hỏi: "Anh đã đi tra quy tắc nuôi linh sủng rồi, cần phải có khế đất mới có thể nhận nuôi linh sủng, cho nên em mới kết hôn với nó vì khế đất phải không, chắc là như thế rồi nhỉ?"

Bị hắn nói trúng rồi.

Giản Nại trong lòng gật gù, nhưng cậu hiểu rõ được, đây không phải là lúc trở mặt với Lục Trạch Phong.

Cậu cần phải cho anh ta đớp thính đã mồm rồi mới giật cần câu được.

Bởi vậy.

Giản Nại dựa sát vào LụcTrạch Phong, nhẹ giọng mở miệng phản bác: "Hong có phải đâu!"

Lục Kiệt sửng sốt.

Giản Nại kéo tay Lục Trạch Phong: "Là tui thích anh ấy thật lòng nên mới muốn kết hôn với anh ấy đó!"

Nói xong, cặp mắt hoa đào xinh đẹp kia phảng phất ý cười, tha thiết nhìn Lục Trạch Phong, giống như sợ anh không tin còn phụ họa thêm một câu: "Thật mà."

Trước đây Lục Trạch Phong chỉ cảm thấy đứa nhỏ này có hơi ồn ào, nhưng giờ thì đáy lòng lại cảm thấy đầy ắp tình cảm.

Giọng của hệ thống vang lên: 【 Trận đấu bắt đầu. 】

Lúc đấu trường được mở ra thì lập tức hai bên liền lao vào bem nhau.

Xuyên suốt các trận đấu Lục Trạch Phong chỉ ở thế phòng thủ, nhưng khi đối mặt với Lục Kiệt thì anh lại lắc mình hóa thành thế tấn công, ở top solo toàn quốc thì Lục Kiệt cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng hắn không nghĩ tới rằng khi hắn đối mặt với Lục Trạch Phong thì lại bị chiêu thức dồn dập của đối phương đánh lui, thậm chí còn không có sức để chống trả!

Chiến thần đỉnh cấp toàn lực đối chiến, người thường đỡ không nổi.

"Ầm!"

Tiếng nền đất đã vỡ vụn vang lên, khói bụi trên mặt đất nổi lên tứ phía.

Lục Kiệt quỳ chống một chân trên đất, hắn đau đớn phun ra một ngụm máu, mà người đàn ông to lớn đứng ở trước mặt hắn còn mang lại cảm giác áp bách tuyệt đối.

Lục Kiệt cố gắng ngẩng đầu, ngược sáng nhìn anh.

Kiếm của Lục Trạch Phong chỉa vào giữa mày hắn, thắng bại đã phân.

Ở lớp đất cuối cùng của sàn đấu, chỉ có hai người bọn họ.

Lục Kiệt lộ ra cười lạnh: "Tao thua, hèn chi nó chọn mày."

Lục Trạch Phong rũ mắt nhìn hắn, giọng anh mang theo hàn ý: "Không được quấy rầy em ấy nữa."

Khác hoàn toàn với bộ dạng bất cần lúc trước, bây giờ trên người anh đã bắt đầu xuất hiện sự chiếm hữu, trước đây nhìn qua chỉ cảm thấy người này thâm tàng bất lậu, hiện giờ nhìn lại thì cả người toát ra cảm giác áp bách khiến người không rét mà run.

Lục Kiệt chịu đựng cơn đau, cười nói: "Mày và nó sẽ chẳng có kết quả đâu, mày có biết ở ngoài đời nó làm gì không, mày có biết chuyện trong nhà của nó không..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, thì mũi kiếm ở giữa mày đã đâm xuống một phân.

Có máu tươi chảy xuống từ giữa mày, kiếm quang sắc bén khiến lời nói của Lục Kiệt kẹt cứng ở trong miệng, không dám nói nữa.

Mà trên mặt Lục Trạch Phong chỉ có lạnh nhạt, ánh mắt băng hàn, mở miệng nói: "Mặc kệ em ấy là người thế nào, ta cũng không ngại."

Trong nháy mắt đó,

Không biết tại sao,

Lục Kiệt nhìn Lục Trạch Phong, bỗng nhiên cảm thấy người này không bình tĩnh như những gì anh ta thể hiện ngoài mặt, mà ngược lại, chọc tới những người thế này mới là đáng sợ nhất.

......

Giọng của hệ thống vang lên lần nữa: 【 Trận đấu kết thúc. 】

Chờ Lục Trạch Phong trả lời, Giản Nại chạy tới, dò hỏi: "Hai người ở dưới đó nói gì vậy?"

Lục Trạch Phong trả lời: "Không nói gì hết."

"Không nói cho em nghe hả." Giản Nại khẽ hừ nhẹ một tiếng, không yên tâm nói: "Gã ta có nói nhảm cái gì thì anh cũng đừng có tin nha."

Lục Trạch Phong trầm giọng: "Ta không tin gã."

Giản Nại nhìn sang, đối diện với con ngươi thâm trầm của anh, giọng anh âm trầm thấp hữu lực: "Ta chỉ tin em."

Lạ quá

Đầu quả tim của Giản Nại run lên nhè nhẹ.

Một khắc đó cậu bỗng nhiên cảm thấy, nếu cậu phản bội hay làm gì có lỗi với người đã tin tưởng mình, chắc chắc cậu sẽ bị trời phạt không có chỗ lui.

......

Tới chiều, giải đấu PK vợ chồng đã đánh xong.

Sau khi cặp vợ chồng cuối cùng bị đánh bại, tất nhiên người chiến thắng cuối cùng cũng sẽ xuất hiện, Lục Trạch Phong và Giản Nại, danh xứng với thật, trở thành người chiến thắng cuối cùng của giải đấu.

Thông báo của hệ thống cũng vang lên: 【 Chúc mừng cặp vợ chồng chiến thắng cuối cùng đã đạt được chiến lợi phẩm vòng quay may mắn, bao gồm cơ hội sở hữu chuyến du lịch riêng tư lãng mạn trên đảo ~】

Giản Nại sửng sốt: "Lãng mạn trên đảo là ý gì?"

Nghe nó đen tối thế nào ấy nhờ.

Sau khi phần thưởng được phân phát xong, cậu và Lục Trạch Phong đã bị hệ thống tự động truyền tống tới trên một hòn đảo nhỏ, đây là một hòn đảo vô cùng lãng mạn, nơi nơi toàn là hoa thơm chim hót, quan trọng nhất là ekip phụ trách làm phần thưởng cho giải đấu vợ chồng này dùng hết công sức để thiết kế bản đồ dành cho các cặp đôi hẹn hò.

Giản Nại lớn lên miệng: "Woaaa~!"

Lục Trạch Phong nói: "Nhìn các phần thưởng khác xe,."

Các phần thưởng được các sủng vật có trong trò chơi ngậm trong miệng đưa tới.

Giản Nại ngồi xổm xuống mở ra, phát hiện bên trong có rất nhiều đồ vật rực rỡ muôn màu, trong đó tất nhiên cũng bao gồm khế đất, còn có đủ loại kỳ trân dị bảo, cùng với... vé máy bay bay tới đảo Bali!

Đây là do chính nhà sản xuất game tặng phần thưởng cho người chơi, có thể cùng tình duyên của mình chạy ra ngoài đời thật đi máy bay luôn à?

Đúng là chịu chơi.

Giản Nại nghĩ đến tên khún nàyđang ở nước ngoài bận rộn đính hôn, nhất định sẽ không dám cùng mình đi du lịch, nghĩ đến đây trên mặt cậu nở nụ cười, cố ý xoay người nói: "Ân công, anh nhìn vé máy bay này!"

Lục Trạch Phong lên tiếng: "Ừm."

"Muốn đi chơi không ạ?" Giản Nại chớp mắt nhìn anh: "Đây là vé máy bay ngày hôm sau đó nha."

Quả nhiên ——

Giống như những gì cậu nghĩ, Lục Trạch Phong do dự.

Anh trầm mặc một lát, giống như phải cẩn thận nghiêm túc tự hỏi bản thân, rồi mới mở miệng nói: "Nơi ở của hai chúng ta không giống nhau, chắc là ngày mai không đi được rồi."

Châm chọc trong lòng Giản Nại càng nồng đậm.

Lục Trạch Phong bước tới, giúp cậu sắp xếp đồ vật vào trong túi, rồi mới kéo người đến trước mặt mình, thấp giọng nói: "Ta có lời muốn nói với em."

Giản Nại có chút nghi hoặc, dò hỏi: "Muốn nói về chuyện chia phần thưởng ạ?"

Đảo lãng mạn hoa tươi nở bốn phía, vô cùng xinh đẹp và minh diễm.

Lục Trạch Phong lấy tất cả đồ vật mình có trong túi đẩy đến trước mặt Giản Nại, thấp giọng nói: "Mấy thứ này, cho em hết."

Giản Nại sửng sốt: "Cho em hết ạ?"

Lục Trạch Phong lên tiếng.

Giản Nại chần chờ dò hỏi: "Sao vậy ạ?"

Nghĩ nghĩ, Giản Nại có hơi lo lắng: "Ân công, chẳng lẽ anh muốn ly hôn với em ạ?"

Tên khún này có mục tiêu mới à?

Hay là rén sợ bị vị hôn thê vừa đính hôn phát hiện?

Lục Trạch Phong thấy bộ dạng cậu ngây ngốc đáng yêu của cậu, đáy mắt xẹt qua ý cười, mở miệng nói: "Không phải đâu."

Giản Nại dò hỏi: "Thế, là vì sao ạ?"

Không được đâu, cậu không muốn ly hôn đâu.

Kế hoạch đang trơn tru mà, sao có thể thả cá đi dễ dàng vậy được?

Thế chẳng phải mọi nỗ lực trước đây của cậu tan tành hết sao!

Trong mắt Giản Nại ứa nước mắt, thoạt nhìn vô cùng đáng thương: "Ân công, chúng ta đừng ly hôn nha."

Lục Trạch Phong mở miệng nói: "Ai nói ta muốn ly hôn với em."

Giản Nại sửng sốt.

Cậu ngẩng đầu, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn nghiêm túc cua, ánh mắt Lục Trạch Phong ngăm đen thâm trầm, không hề chớp mắt nhìn cậu, thấp giọng nói: "Anh đã suy nghĩ rất nghiêm túc, chúng ta đừng ly hôn."

Giản Nại có chút ngoài ý muốn: "Dạ?"

Lục Trạch Phong không hề chớp mắt nhìn cậu, anh không giỏi chuyện tình cảm cho lắm, cả đời đây là lần đầu tiên gặp được người mình thích, lại không biết phải nên nói như thế nào mới không dọa sợ con người ta.

Suy nghĩ một lát.

Lục Trạch Phong mới nói: "Trước khi thành thân, em có nhớ em đã từng nói gì với ta không?"

Giản Nại thành thật lắc đầu, cậu nói toàn những thứ trên trời dưới ruộng, ai rảnh mà đi nhớ.

Lục Trạch Phong có chút buồn cười với sự đáng yêu của cậu, rồi nghiêm túc mở miệng nói: "Em nói với ta, muốn ta phụ trách."

Giản Nại sửng sốt.

"Ta đã cẩn thận nghĩ kỹ rồi, ta sẽ phụ trách." Con ngươi của Lục Trạch Phong phản chiếu rõ ràng thân ảnh của Giản Nại, mỗi một câu của anh đều phát ra từ thâm tâm: "Em từng nói em thích ta, tuy ta không thể đảm bảo rằng sẽ cho em được cảm tình nhiệt liệt giống thế, nhưng ta sẽ cho em hết tất cả những gì ta có, những gì ta có thể làm được."

Từng câu từng chữ không hề có chữ yêu, nhưng mỗi câu mỗi chữ lại có yêu trong đó.

Lời thổ lộ của Lục Trạch Phong rất thuần túy, không hề có tạp chất nào.

Những cơn gió nhẹ nhàng từ bờ biển thổi tới, còn mang theo mùi hoa mềm nhẹ, giọng của anh kiên định và dịu dàng, như là mang theo hương khí của gió, dừng lại ở nhân tâm.

Giản Nại im lặng nghe, che dấu kinh ngạc trong nội tâm, cuối cùng mới mở miệng nói: "Cho nên, ý của ân công là... Anh cũng thích em ạ?"

Lục Trạch Phong gật đầu.

Giản Nại có chút không tin, lại hỏi: "Thật sao?"

Lục Trạch Phong cho rằng cậu không dám tin, liền mở miệng nói: "Từ trước tới nay ta chưa từng nói dối."

Trong một giây đó, trong lòng Giản Nại có chút khiếp sợ.

Nhưng giây tiếp theo, sau khi nghe được lời đó, trong lòng cậu lại toát lên cảm xúc châm chọc.

Còn lạ gì nữa.

Một tên khún nẹn lúc nào cũng mồm mép múa may lại nói từ trước tới nay chưa từng nói dối.

Buồn cười.

Hôm qua vừa mới cùng người khác đính hôn, hôm nay đã tới tỏ tình với mình.

Tình yêu vĩ đại quá, nếu không phải đã biết tin từ bạn thân thì Giản Nại sẽ cảm thấy chính mình không thể nhìn thấu được tên này khún nẹn cỡ nào!

Khóe miệng Giản Nại gợi lên nụ cười, cố ý nói: "Thế nếu anh đã nói như vậy, thì xem ra chúng ta trở thành vợ chồng thật rồi, có phải giữa vợ chồng sẽ có tài sản chung không ạ, tiền của anh phải giao cho em quản lý một nửa mới được chớ."

Cậu cố ý kích thích.

Không ngờ rằng giây tiếp theo, Lục Trạch Phong liền gật đầu nói: "Có thể."

Giản Nại sửng sốt.

Lúc cậu còn chưa phản ứng lại kịp thì đã nghe được hệ thống nhắc nhở: 【 Tài khoản trò chơi của bạn đã nhận được chuyển khoản 1300 vạn đạo thạch từ Phong, mời bạn kiểm tra và xác nhận. 】

!!!

Giản Nại giật bắn cả người.

Số tiềnảo này mà đổi thành nhân dân tệ ngoài đời thì có thể đạt tới vài trăm vạn!

Được thôi.

Không uổng công mình diễn kịch suốt nửa năm qua, số tiền này coi như là tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cho bạn thân.

Lục Trạch Phong giờ phút này vẫn chưa biết Giản Nại đang suy nghĩ điều gì trong lòng.

"Em... cũng đừng có áp lực tâm lý gì." Lục Trạch Phong nói với cậu: "Ta đưa những thứ này cho em chỉ là không muốn em suy nghĩ nhiều, sau này chúng ta ở bên nhau, cùng nhau sống hạnh phúc là được, ta sẽ cố gắng chịu trách nhiệm hết mức có thể."

......

Giản Nại nghe xong cười lạnh liên tục.

Nếu tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đã tới tay, thì cũng chẳng cần tiếp tục diễn kịch nữa.

Cậu ngẩng đầu, nhìn Lục Trạch Phong, cặp mắt hoa đào xinh đẹp chẳng còn ý cười nữa, mà thay vào đó là một loại ánh mắt lạnh băng xa lạ, cậu nhìn Lục Trạch Phong, nở nụ cười đầy ác ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện