Phó quan không ngờ rằng Giản Nại lại dám đưa ra đề nghị to gan như vậy!
Nói trắng ra, là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phó quan có chút khó xử nói: "Hoàn cảnh ở đó khá rối loạn, không tốt bằng phủ nguyên soái đâu ạ."
Giản Nại không chút nghĩ ngợi gì, mở miệng nói: "Không sao, tôi không để bụng đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, thì ở đâu cũng chẳng sao cả."
Phó quan ngẩn người, ông ta không nghĩ tới tình cảm của Giản Nại với Lục Trạch Phong lại thuần tuý đến thế.
Ông vốn còn tưởng rằng...
Giản Nại nhỏ giọng nói: "Phó quan đại nhân, ông dẫn tôi theo với, tôi bảo đảm sẽ không gây phiền phức đâu, còn nguyên soái thì tôi sẽ tự mình giải thích với anh ấy."
Phó quan chần chờ: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả." Giản Nại vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi nhanh thôi."
Mọi chuyện vượt ngoài dự liệu của phó quan.
Ông không thể từ chối Giản Nại được, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Còn Giản Nại thì rất hào hứng và vui mừng.
Cậu và Lục Trạch Phong đã lâu rồi không gặp nhau, thật sự rất nhớ nhung.
Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên quân hạm của tinh tế, phó quan chăm sóc cậu rất tốt, vì phòng ngừa ở trên đường Giản Nại có chỗ nào khó chịu hay không thích nghi, ông sắp xếp cho cậu vài binh lính theo hầu ở phía sau.
Nhưng Giản Nại không có khiến người khác lo lắng như dự kiến, cậu không hề khóc nháo hay oán giận, trên đường đi rất an phận, có gì ăn đó, dù trên đường hành quân có xóc nảy hay là tốc độ khiến người thường không chịu được, số lần Giản Nại bị say quân hạm cũng không ít, thường xuyên choáng đầu buồn nôn, nhưng từ trước tới nay cậu đều không than trách một câu, khiến phó quan và binh lính sinh ra vài phần kính nể Giản Nại ở trong lòng.
Ước chừng khoảng một ngày lộ trình, quân hạm đã tới vị trí được định sẵn.
Đây là một hành tinh xa lạ, từ trên bầu trời nhìn xuống thông qua ô cửa kính không thể cảm nhận được vẻ đẹp của tinh cầu này, chỉ cảm thấy nó mù mờ mênh mang, khi quân hạm hạ độ cao thì Giản Nại mới phát hiện, hành tinh này bị bao phủ bởi tuyết trắng, thảm thực vật và mặt đất ở đây đều bị che lấp không thể thấy, cực kỳ lạnh lẽo.
Mà ở phía bên kia hành tinh thì là cái nóng khắc nghiệt.
Không có một ngọn cỏ.
Phó quan ở bên cạnh giải thích: "Hành tinh này vốn rất đẹp, nhưng trong vòng trăm năm trở lại đây thì bọn họ phát triển mạnh ngành công nghiệp nặng, bọn họ khai thác tài nguyên vô tổ chức, dẫn tới nơi đây chịu ô nhiễm nghiêm trọng, nửa tháng trước chúng ta tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp từ hành tinh này, nơi này đã xảy ra thảm hoạ tự nhiên, hơn nữa người dân ở đây bị ô nhiễm sinh hoá nên xảy ra biến dị, cách giải quyết vô cùng phức tạp."
Quân hạm chạy ngang một khu dân cư, Giản Nại nhìn thấy được một số người bị biến dị.
Nói đúng ra, đã không thể gọi là người được nữa.
Phần lớn mặt đất đã bị nóng cháy, một con quái vật hình người đầu nhện đang quơ quào cánh tay, xung quanh nó có không ít những bọc kén hình cầu màu trắng, bên trong dường như đang bao bọc lấy xác người, cảnh tượng vô cùng đẫm máu, con quái vật kia uốn éo vặn vẹo, khi nó thấy quân hạm chạy ngang qua thì thậm chí còn có ý định phun tơ nhện dài mấy chục mét nhằm ý đồ công kích.
"Ầm!"
Một quả bom rớt xuống, trực tiếp nổ quái vật thành những mảnh nhỏ.
Phó quan xuống tay không hề do dự chút nào.
Giản Nại bị dọa hét toáng lên, cả người cậu hơi run rẩy, nhìn mặt đất toàn những hòn đá vỡ vụn, thậm chí chân muốn sụi lơ, khi quân hạm tiếp tục đi tiếp thì những chuyện như thế cứ cách một khoảng liền xảy ra, ngàn ngàn vạn vạn người biến dị đếm không bao giờ hết, thậm chí ngay cả sinh vật, động vật và thực vật đều xảy ra biến dị.
Giản Nại nhẹ giọng nói: "Đại nhân tự mình tới tham gia cứu viện, thì hành tinh này sẽ được cứu trợ sao?"
Phó quan mỉm cười nói: "Hành tinh này thuộc sở hữu của chúng ta, nằm trong những hành tinh thuộc thế lực của Ám Tinh, cho nên chúng ta không thể mặc kệ được, nhưng tình huống hiện tại của hành tinh đã không thể cứu được nữa, sau này chúng ta sẽ xin thẩm phán từ Liên Bang Tinh Tế, xác định hành tinh này tồn tại dị đoan, rồi họ sẽ sắp xếp người tới đây tiến hành dọn dẹp."
Giản Nại bỗng nhiên phát hiện cậu không hề biết tí gì về vũ trụ này, có rất nhiều từ ngữ phó quan nói mà cậu không hiểu: "Dọn dẹp... là sao?"
Một câu hỏi ngoo.
Phó quan tận chức tận trách giải thích: "Phá hủy."
Hành tinh biến dị như một khối u ác tính.
Sự tồn tại của nó như bom hẹn giờ, nói không chừng sẽ đe doạ sự an toàn của các tinh cầu khác, cho nên nó cần phải bị phá huỷ.
"Người của Liên Bang Tinh tế sẽ xử lý sạch sẽ, đừng có thấy họ ăn mặc lịch sự văn nhã, nhưng thật ra toàn là lũ hung tàn ác độc." Phó quan cười cười nói: "Đại nhân của chúng ta đã từng nhậm chức ở Liên Bang Tinh tế mấy năm đấy."
Giản Nại mới phát hiện thì ra Lục Trạch Phong còn có những quá khứ mà mình chưa từng biết.
Cuối cùng bọn họ cũng đã tới căn cứ quân sự.
Phó quan mới vừa bước xuống thì có một vị thiếu tướng trẻ tuổi bước tới nói:"Cuối cùng ngài đã trở lại, đại nhân đang nổi giận ở bên trong ạ."
Phó quan dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nói ra thì rất dài." Thiếu tướng trẻ tuổi trả lời: "Phân đội chúng ta phái đi tiếp viện gặp một ít phiền toái, là bởi vì trong quân ngũ có lời đồn đãi rằng nói hành tinh này sẽ lập tức được gửi tới thẩm phán Liên Bang, cho nên mấy tên cầm đầu của hành tinh này bắt đầu tổ chức các cuộc chạy nạn, lẫn vào đó rất nhiều tội phạm nghiêm trọng, tính tình đại nhân đâu phải ngài không biết, mau vào trong khuyên nhủ đi ạ."
Phó quan nhìn qua Giản Nại một cái.
Giản Nại chưa từng thấy qua bộ dạng tức giận của Lục Trạch Phong, cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Phó quan nhỏ giọng nói: "Đi thôi, qua đó xem thử."
Giản Nại gật gật đầu.
Hai người bọn họ một trước một sau bước vào, mới vừa đi tới liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói lạnh lẽo: "Chạy, ngươi cho rằng ngươi chạy thì Liên Bang sẽ không đổ trách nhiệm lên đầu ngươi sao?"
"Bỏ chạy khi làm nhiệm vụ, tội nặng thêm một bậc." Giọng Lục Trạch Phong mang theo tức giận: "Muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi."
Bên trong vang lên tiếng xin tha mạng thảm thiết.
Khi Giản Nại bước vào xem thì dưới đất là chiếc ly đã bị đập vỡ, vài tên binh lính ngoài hành tinh mặc quân trang bị giam trên mặt đất, nói ngôn ngữ mà Giản Nại nghe không hiểu.
Lục Trạch Phong dựa ở trước bàn, lạnh lùng nhìn đám người dưới đất, sắc mặt lạnh băng.
Tranh chấp vẫn còn đang tiếp tục.
Phó quan ho nhẹ một tiếng, đi đến, đánh vỡ bầu không khí căng như dây đàn.
Lục Trạch Phong liếc ông: "Trở lại rồi à?"
Phó quan cúi chào: "Vâng ạ."
Lục Trạch Phong: "Phu nhân có khỏe không?"
"Rất khoẻ ạ." Giọng Phó quan rất kiên định: "Nhưng phu quân rất nhớ ngài, hỏi tôi khi nào ngài trở về."
Cơ mặt giận dữ của Lục Trạch Phong giãn ra, giống như sự bực tức trong người đã hoàn toàn biến mất, anh nhìn đám người đang quỳ gối kia, mở miệng nói: "Cút hết đi."
Đám người kia như trút được gánh nặng.
Lục Trạch Phong nói với phó quan: "Ngươi cũng ra ngoài đi."
Phó quan gật đầu: "Vâng."
Một đám người nối đuôi nhau ra cửa, chỉ có một người đứng lại không rời đi.
Lục Trạch Phong nhíu mày, có chút không vui: "Sao lại không đi?"
Lời này có thể nói là mang theo mười phần nghiêm khắc, lại còn hàm chứa uy áp của tinh thần lực, ngữ khí cũng là ngữ khí nghiêm khắc mà Giản Nại trước nay chưa từng nghe qua.
Nhưng Giản Nại lại không sợ chút nào.
Cậu chạy bước nhỏ lên trước, không chỉ không đi, mà còn chủ động duỗi tay kéo tay Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong giãy ra theo bản năng, nhưng đôi bàn tay nhỏ trắng như bạch ngọc kia khiến anh dừng tay, anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt của Giản Nại dưới chiếc mũ lộ ra, đôi mắt sáng ngời nhìn Lục Trạch Phong, mỉm cười với anh.
Đây là lần đầu tiên Giản Nại cảm nhận được nỗi khiếp sợ ở trong mắt Lục Trạch Phong.
Nhưng loại cảm xúc này chỉ lướt qua trong giây lát.
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Sao lại tới đây?"
Giản Nại nhỏ giọng nói: "Phó quan đại nhân dẫn em tới."
Lục Trạch Phong còn muốn nói gì đó thì đã bị Giản Nại ôm chặt lấy, đem đầu dựa vào trước ngực anh, giận lẫy: "Anh đừng trách phó quan đại nhân, là em nhớ anh quá nên một hai bắt ông ấy phải dẫn em tới đây."
"......"
Lục Trạch Phong không nói gì.
Giản Nại trong lòng thấp thỏm: "Có phải anh thấy không vui, không muốn gặp em ạ."
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, cả người cậu giật thót.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Tiếp theo có một bàn tay to rộng dừng lại ở trên đầu Giản Nại, một tay ôm lấy eo cậu vào trong người, thở dài nói: "Hoàn cảnh ở đây kém lắm, em không quen đâu."
"Em không sợ." Giản Nại thấp giọng nói: "Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi."
Khóe môi Lục Trạch Phong không tự giác cong lên.
Ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn vài phần, khác hoàn toàn với bộ dạng nghiêm khắc trước đó.
Giản Nại dính cứng ngắc lấy anh như kẹo mạch nha vậy, mà Lục Trạch Phong lại không hề ghét điều đó, thậm chí thấy biểu hiện ỷ lại của vợ mình còn cảm thấy có chút sung sướng, đến cả tinh thần lực không ổn định từ trước tới nay cũng được thư giãn, giống như người ở bên cạnh mình này đây đang khơi dậy bản năng trời sinh của giống đực.
Lục Trạch Phong nói với cậu: "Dù em có tới đây rồi thì cũng chừng 10 ngày nữa ta cũng sẽ chuẩn bị phải đi về."
Giản Nại lên tiếng: "Chẳng phải tình huống ở đây rất nghiêm trọng ạ?"
Lục Trạch Phong đáp: "Ừm."
Giản Nại thở dài một hơi: "Lúc em tới cũng đã thấy rồi."
Lục Trạch Phong sờ đầu cậu, trấn an một cạch im lặng, anh cho rằng Giản Nại đang sợ hãi.
Giản Nại lại nhẹ giọng nói: "Người ở hành tinh này sau này sẽ như thế nào ạ?"
"Người còn sống sót sau khi thông qua kiểm tra của Liên Bang sẽ được sắp xếp đến những hành tinh mở cửa cho dân tị nạn." Lục Trạch Phong ôm cậu nằm xuống sofa, một bên hôn môi Giản Nại, một bên thấp giọng nói: "Liên Bang sẽ sắp xếp, chúng ta chỉ cần phụ trách dời bọn họ đi thôi."
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu lại nói: "Ám Tinh sẽ thu nhận chứ?"
Lục Trạch Phong không chút do dự: "Sẽ không."
Giản Nại nghi hoặc chớp chớp mắt.
"Từ trăm ngàn năm trước, Ám Tinh đã sớm thu nhận cư dân từ Trái Đất." Lục Trạch Phong đạm thanh: "Quy mô phát triển của vườn An Nhiên rất tốt, huống hồ chúng ta cũng không có ý định thu nhận hành tinh thứ hai."
Lòng Giản Nại run rẩy.
Nhân loại.
Trái Đất.
Nếu bọn họ thu nhận dân tị nạn, có phải nó có nghĩa là, ở dòng chảy lịch sử này, văn minh Trái Đất... Sớm đã diệt vong ư? Sao lại diệt vong chứ?
Lòng cậu trùng xuống.
Lục Trạch Phong đã nhận ra cậu thất thần, dò hỏi: "Nghĩ cái gì đấy?"
Giản Nại có chút bất lực nép vào người anh, thấp giọng nói: "Có nhớ trước kia em từng nói với anh, em không phải là người Ám Tinh chứ?"
Ngón tay mân mê trên người cậu của Lục Trạch Phong dừng lại, anh dừng một chút, gật đầu nói: "Nhớ rõ."
"Trước kia... em là người Trái Đất." Giản Nại nhỏ giọng, nói cho anh nghe thử: "Nhưng lúc ấy Trái Đất phát triển rất tốt, vẫn chưa diệt vong."
Lục Trạch Phong trầm mặc một lát.
Trong lòng Giản Nại có chút thấp thỏm, cậu không biết người bình thường có thể tiếp thu loại chuyện này hay không, hay là anh sẽ nghĩ cậu bị ảo tưởng?
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Giản Nại lại nghe được Lục Trạch Phong nói: "Sau đó thì sao?"
Những lời này giống như cho Giản Nại thêm dũng khí, cho cậu cơ hội giải thích với Lục Trạch Phong: "Trước kia ở Trái Đất em là một minh tinh, em không có chơi game, nhưng ngày hôm đó bạn thân của em bị lừa tình, em..."
Chuyện kể ra thì dài dòng.
Nhưng Giản Nại từ từ kể ra cũng xong, Lục Trạch Phong an tĩnh nghe, không có quấy rầy cậu kể chuyện.
Giản Nại nhắc đến chuyện mỗi ngày cậu đều online để chờ anh, kể đến những lần cậu không thể liên lạc cho anh được, hốc mắt cậu đỏ au, thậm chí còn giận dỗi nhìn Lục Trạch Phong: "Anh nhẫn tâm thật đấy."
Lục Trạch Phong ôm người vào lòng, an ủi tính vỗ vỗ lưng Giản Nại.
Sau khi Giản Nại kể xong chuyện của Lục Kiệt thì Lục Trạch Phong ấn người vào lòng mình, anh cúi đầu hôn khoé mắt Giản Nại, thấp giọng nói: "Trước khi gặp được em, ta có một người phó quan, hắn lớn lên cùng ta, nhưng trong một trận chiến, hắn lại phản bội ta..."
Đây là lần đầu tiên bọn họ tâm sự.
Lục Trạch Phong bình tĩnh kể chuyện của mình, Giản Nại nghe xong thì xúc động trong lòng.
Cuối cùng Lục Trạch Phong nói: "Ta cho rằng em cũng lừa gạt phản bội ta, cho nên..."
Giản Nại nhìn anh, ánh mắt khẽ run, nhỏ giọng nói: "Thế, tại sao sau đó anh lại tha thứ cho em? Là bởi vì chúng mình không cẩn thận nên bị trúng thuốc rồi ngủ với nhau cho nên anh mới cưới em sao?"
Tuy cậu đã khẳng định là nguyên nhân này, nhưng Giản Nại vẫn hỏi ra.
Bầu không khí trầm xuống.
Lòng Giản Nại thấp thỏm.
Khi cậu đang cảm thấy hồi hộp thì Lục Trạch Phong hôn lên môi cậu, là một nụ hôn sâu, thậm chí còn khiến Giản Nại thở không được, lúc nụ hôn này vừa dứt, cậu há mồm thở dốc, nghe được giọng của Lục Trạch Phong nói ở bên tai, giọng anh khàn khàn, như chứa đầy tình cảm trong đó, thấp giọng nói: "Bởi vì anh yêu em."
......
Không một lời âu yếm nào có thể khiến người ta động tình bằng câu nói này.
Trái tim Giản Nại đập liên hồi, ngay khi cậu chuẩn bị cúi người muốn hôn anh thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, là giọng của phó quan: "Đại nhân, công chúa muốn gặp ngài, có chuyện cần nói với ngài."
Là công chúa và hoàng thất của hành tinh này,
Gương mặt Giản Nại ửng đỏ, nhiệt độ căn phòng cũng nóng lên theo,Lục Trạch Phong nói: "Bảo cô ta đi đi."
Giản Nại kéo cổ áo anh, thấp giọng nói: "Đừng, đừng bởi vì em mà chậm trễ công việc, em vào trong tránh mặt một lát, anh cứ làm việc đi nhé."
Lục Trạch Phong vẫn còn ôm cậu, Giản Nại lại rất hiểu chuyện đứng lên, đi ra đằng sau tránh mặt.
Rất nhanh bên ngoài đã truyền tới tiếng động, lúc công chúa tiến vào, tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà của cô ta cũng vang lên, cô ta cúi người nhặt từng mảnh vỡ của chiếc ly lên, dịu dàng nói: "Thiếp tới thay thế phụ vương tới xin lỗi đại nhân."
Giọng Lục Trạch Phong có chút miễn cưỡng: "Không cần."
"Là hành tinh của thiếp mang tới phiền toái cho ngài." Giọng công chúa càng mềm mại hơn, còn mang theo một chút nức nở: "Thiếp có nghe nói tới chuyện liên minh, bên thiếp đồng ý tiếp nhận phán xét và cách xử lý của liên minh, thiếp biết nếu không phải đại nhân ngài kịp thời cứu viện, thì có lẽ mọi người đã không sống được tới ngày hôm nay."
Lục Trạch Phong thấp giọng: "Hành động quân sự quốc tế thôi, các ngươi là nước phụ thuộc của chúng ta, tiếp viện các ngươi là chủ nghĩa nhân đạo, ngươi không cần để ở trong lòng"
Đôi mắt công chúa nhìn Lục Trạch Phong tỏa sáng lấp lánh, người đàn ông ngồi ở trên sô pha này đã hơi khác so với lúc lần đầu tiên gặp mặt, không phải là do cái dáng người to cao kia, cũng không phải là do sự lạnh lùng nọ, nhìn anh bây giờ gợi cảm cực kỳ, mỗi một hành động đều tỏa ra hormone nam tinh cực quyến rũ, âu cũng là do quyền lực tối cao và năng lực của anh.
Công chúa hiểu điều đó, nếu bị thẩm phán chuyển tới một hành tinh lạc hậu nào đó thì dù cô ta có là công chúa đi chăng nữa cũng sẽ bị biếm thành nô lệ.
Nhưng nếu...
Có thể leo lên giường của Lục Trạch Phong thì sẽ khác.
Ám Tinh là hành tinh mạnh nhất vũ trụ, đi theo ngài ấy là có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Giọng công chúa uyển chuyển, cô ta đến gần: "Đại nhân khách khí qúa rồi, ơn cứu mạng sao lại quên được chứ, lần này thiếp tới, là muốn tha thiết cảm ơn đại nhân..."
Nói trắng ra, là muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Phó quan có chút khó xử nói: "Hoàn cảnh ở đó khá rối loạn, không tốt bằng phủ nguyên soái đâu ạ."
Giản Nại không chút nghĩ ngợi gì, mở miệng nói: "Không sao, tôi không để bụng đâu, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ấy, thì ở đâu cũng chẳng sao cả."
Phó quan ngẩn người, ông ta không nghĩ tới tình cảm của Giản Nại với Lục Trạch Phong lại thuần tuý đến thế.
Ông vốn còn tưởng rằng...
Giản Nại nhỏ giọng nói: "Phó quan đại nhân, ông dẫn tôi theo với, tôi bảo đảm sẽ không gây phiền phức đâu, còn nguyên soái thì tôi sẽ tự mình giải thích với anh ấy."
Phó quan chần chờ: "Nhưng mà..."
"Không có nhưng nhị gì cả." Giản Nại vội vàng nói: "Việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau đi nhanh thôi."
Mọi chuyện vượt ngoài dự liệu của phó quan.
Ông không thể từ chối Giản Nại được, cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý.
Còn Giản Nại thì rất hào hứng và vui mừng.
Cậu và Lục Trạch Phong đã lâu rồi không gặp nhau, thật sự rất nhớ nhung.
Đây là lần đầu tiên cậu được ngồi trên quân hạm của tinh tế, phó quan chăm sóc cậu rất tốt, vì phòng ngừa ở trên đường Giản Nại có chỗ nào khó chịu hay không thích nghi, ông sắp xếp cho cậu vài binh lính theo hầu ở phía sau.
Nhưng Giản Nại không có khiến người khác lo lắng như dự kiến, cậu không hề khóc nháo hay oán giận, trên đường đi rất an phận, có gì ăn đó, dù trên đường hành quân có xóc nảy hay là tốc độ khiến người thường không chịu được, số lần Giản Nại bị say quân hạm cũng không ít, thường xuyên choáng đầu buồn nôn, nhưng từ trước tới nay cậu đều không than trách một câu, khiến phó quan và binh lính sinh ra vài phần kính nể Giản Nại ở trong lòng.
Ước chừng khoảng một ngày lộ trình, quân hạm đã tới vị trí được định sẵn.
Đây là một hành tinh xa lạ, từ trên bầu trời nhìn xuống thông qua ô cửa kính không thể cảm nhận được vẻ đẹp của tinh cầu này, chỉ cảm thấy nó mù mờ mênh mang, khi quân hạm hạ độ cao thì Giản Nại mới phát hiện, hành tinh này bị bao phủ bởi tuyết trắng, thảm thực vật và mặt đất ở đây đều bị che lấp không thể thấy, cực kỳ lạnh lẽo.
Mà ở phía bên kia hành tinh thì là cái nóng khắc nghiệt.
Không có một ngọn cỏ.
Phó quan ở bên cạnh giải thích: "Hành tinh này vốn rất đẹp, nhưng trong vòng trăm năm trở lại đây thì bọn họ phát triển mạnh ngành công nghiệp nặng, bọn họ khai thác tài nguyên vô tổ chức, dẫn tới nơi đây chịu ô nhiễm nghiêm trọng, nửa tháng trước chúng ta tiếp nhận được tín hiệu cầu cứu khẩn cấp từ hành tinh này, nơi này đã xảy ra thảm hoạ tự nhiên, hơn nữa người dân ở đây bị ô nhiễm sinh hoá nên xảy ra biến dị, cách giải quyết vô cùng phức tạp."
Quân hạm chạy ngang một khu dân cư, Giản Nại nhìn thấy được một số người bị biến dị.
Nói đúng ra, đã không thể gọi là người được nữa.
Phần lớn mặt đất đã bị nóng cháy, một con quái vật hình người đầu nhện đang quơ quào cánh tay, xung quanh nó có không ít những bọc kén hình cầu màu trắng, bên trong dường như đang bao bọc lấy xác người, cảnh tượng vô cùng đẫm máu, con quái vật kia uốn éo vặn vẹo, khi nó thấy quân hạm chạy ngang qua thì thậm chí còn có ý định phun tơ nhện dài mấy chục mét nhằm ý đồ công kích.
"Ầm!"
Một quả bom rớt xuống, trực tiếp nổ quái vật thành những mảnh nhỏ.
Phó quan xuống tay không hề do dự chút nào.
Giản Nại bị dọa hét toáng lên, cả người cậu hơi run rẩy, nhìn mặt đất toàn những hòn đá vỡ vụn, thậm chí chân muốn sụi lơ, khi quân hạm tiếp tục đi tiếp thì những chuyện như thế cứ cách một khoảng liền xảy ra, ngàn ngàn vạn vạn người biến dị đếm không bao giờ hết, thậm chí ngay cả sinh vật, động vật và thực vật đều xảy ra biến dị.
Giản Nại nhẹ giọng nói: "Đại nhân tự mình tới tham gia cứu viện, thì hành tinh này sẽ được cứu trợ sao?"
Phó quan mỉm cười nói: "Hành tinh này thuộc sở hữu của chúng ta, nằm trong những hành tinh thuộc thế lực của Ám Tinh, cho nên chúng ta không thể mặc kệ được, nhưng tình huống hiện tại của hành tinh đã không thể cứu được nữa, sau này chúng ta sẽ xin thẩm phán từ Liên Bang Tinh Tế, xác định hành tinh này tồn tại dị đoan, rồi họ sẽ sắp xếp người tới đây tiến hành dọn dẹp."
Giản Nại bỗng nhiên phát hiện cậu không hề biết tí gì về vũ trụ này, có rất nhiều từ ngữ phó quan nói mà cậu không hiểu: "Dọn dẹp... là sao?"
Một câu hỏi ngoo.
Phó quan tận chức tận trách giải thích: "Phá hủy."
Hành tinh biến dị như một khối u ác tính.
Sự tồn tại của nó như bom hẹn giờ, nói không chừng sẽ đe doạ sự an toàn của các tinh cầu khác, cho nên nó cần phải bị phá huỷ.
"Người của Liên Bang Tinh tế sẽ xử lý sạch sẽ, đừng có thấy họ ăn mặc lịch sự văn nhã, nhưng thật ra toàn là lũ hung tàn ác độc." Phó quan cười cười nói: "Đại nhân của chúng ta đã từng nhậm chức ở Liên Bang Tinh tế mấy năm đấy."
Giản Nại mới phát hiện thì ra Lục Trạch Phong còn có những quá khứ mà mình chưa từng biết.
Cuối cùng bọn họ cũng đã tới căn cứ quân sự.
Phó quan mới vừa bước xuống thì có một vị thiếu tướng trẻ tuổi bước tới nói:"Cuối cùng ngài đã trở lại, đại nhân đang nổi giận ở bên trong ạ."
Phó quan dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Nói ra thì rất dài." Thiếu tướng trẻ tuổi trả lời: "Phân đội chúng ta phái đi tiếp viện gặp một ít phiền toái, là bởi vì trong quân ngũ có lời đồn đãi rằng nói hành tinh này sẽ lập tức được gửi tới thẩm phán Liên Bang, cho nên mấy tên cầm đầu của hành tinh này bắt đầu tổ chức các cuộc chạy nạn, lẫn vào đó rất nhiều tội phạm nghiêm trọng, tính tình đại nhân đâu phải ngài không biết, mau vào trong khuyên nhủ đi ạ."
Phó quan nhìn qua Giản Nại một cái.
Giản Nại chưa từng thấy qua bộ dạng tức giận của Lục Trạch Phong, cũng không biết phải làm gì bây giờ.
Phó quan nhỏ giọng nói: "Đi thôi, qua đó xem thử."
Giản Nại gật gật đầu.
Hai người bọn họ một trước một sau bước vào, mới vừa đi tới liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói lạnh lẽo: "Chạy, ngươi cho rằng ngươi chạy thì Liên Bang sẽ không đổ trách nhiệm lên đầu ngươi sao?"
"Bỏ chạy khi làm nhiệm vụ, tội nặng thêm một bậc." Giọng Lục Trạch Phong mang theo tức giận: "Muốn chết thì ta thành toàn cho ngươi."
Bên trong vang lên tiếng xin tha mạng thảm thiết.
Khi Giản Nại bước vào xem thì dưới đất là chiếc ly đã bị đập vỡ, vài tên binh lính ngoài hành tinh mặc quân trang bị giam trên mặt đất, nói ngôn ngữ mà Giản Nại nghe không hiểu.
Lục Trạch Phong dựa ở trước bàn, lạnh lùng nhìn đám người dưới đất, sắc mặt lạnh băng.
Tranh chấp vẫn còn đang tiếp tục.
Phó quan ho nhẹ một tiếng, đi đến, đánh vỡ bầu không khí căng như dây đàn.
Lục Trạch Phong liếc ông: "Trở lại rồi à?"
Phó quan cúi chào: "Vâng ạ."
Lục Trạch Phong: "Phu nhân có khỏe không?"
"Rất khoẻ ạ." Giọng Phó quan rất kiên định: "Nhưng phu quân rất nhớ ngài, hỏi tôi khi nào ngài trở về."
Cơ mặt giận dữ của Lục Trạch Phong giãn ra, giống như sự bực tức trong người đã hoàn toàn biến mất, anh nhìn đám người đang quỳ gối kia, mở miệng nói: "Cút hết đi."
Đám người kia như trút được gánh nặng.
Lục Trạch Phong nói với phó quan: "Ngươi cũng ra ngoài đi."
Phó quan gật đầu: "Vâng."
Một đám người nối đuôi nhau ra cửa, chỉ có một người đứng lại không rời đi.
Lục Trạch Phong nhíu mày, có chút không vui: "Sao lại không đi?"
Lời này có thể nói là mang theo mười phần nghiêm khắc, lại còn hàm chứa uy áp của tinh thần lực, ngữ khí cũng là ngữ khí nghiêm khắc mà Giản Nại trước nay chưa từng nghe qua.
Nhưng Giản Nại lại không sợ chút nào.
Cậu chạy bước nhỏ lên trước, không chỉ không đi, mà còn chủ động duỗi tay kéo tay Lục Trạch Phong.
Lục Trạch Phong giãy ra theo bản năng, nhưng đôi bàn tay nhỏ trắng như bạch ngọc kia khiến anh dừng tay, anh cúi đầu nhìn, khuôn mặt của Giản Nại dưới chiếc mũ lộ ra, đôi mắt sáng ngời nhìn Lục Trạch Phong, mỉm cười với anh.
Đây là lần đầu tiên Giản Nại cảm nhận được nỗi khiếp sợ ở trong mắt Lục Trạch Phong.
Nhưng loại cảm xúc này chỉ lướt qua trong giây lát.
Lục Trạch Phong nhíu mày: "Sao lại tới đây?"
Giản Nại nhỏ giọng nói: "Phó quan đại nhân dẫn em tới."
Lục Trạch Phong còn muốn nói gì đó thì đã bị Giản Nại ôm chặt lấy, đem đầu dựa vào trước ngực anh, giận lẫy: "Anh đừng trách phó quan đại nhân, là em nhớ anh quá nên một hai bắt ông ấy phải dẫn em tới đây."
"......"
Lục Trạch Phong không nói gì.
Giản Nại trong lòng thấp thỏm: "Có phải anh thấy không vui, không muốn gặp em ạ."
Sau khi xuất hiện suy nghĩ này, cả người cậu giật thót.
Bầu không khí rơi vào trầm mặc.
Tiếp theo có một bàn tay to rộng dừng lại ở trên đầu Giản Nại, một tay ôm lấy eo cậu vào trong người, thở dài nói: "Hoàn cảnh ở đây kém lắm, em không quen đâu."
"Em không sợ." Giản Nại thấp giọng nói: "Em chỉ muốn ở cạnh anh thôi."
Khóe môi Lục Trạch Phong không tự giác cong lên.
Ngay cả ánh mắt cũng dịu dàng hơn vài phần, khác hoàn toàn với bộ dạng nghiêm khắc trước đó.
Giản Nại dính cứng ngắc lấy anh như kẹo mạch nha vậy, mà Lục Trạch Phong lại không hề ghét điều đó, thậm chí thấy biểu hiện ỷ lại của vợ mình còn cảm thấy có chút sung sướng, đến cả tinh thần lực không ổn định từ trước tới nay cũng được thư giãn, giống như người ở bên cạnh mình này đây đang khơi dậy bản năng trời sinh của giống đực.
Lục Trạch Phong nói với cậu: "Dù em có tới đây rồi thì cũng chừng 10 ngày nữa ta cũng sẽ chuẩn bị phải đi về."
Giản Nại lên tiếng: "Chẳng phải tình huống ở đây rất nghiêm trọng ạ?"
Lục Trạch Phong đáp: "Ừm."
Giản Nại thở dài một hơi: "Lúc em tới cũng đã thấy rồi."
Lục Trạch Phong sờ đầu cậu, trấn an một cạch im lặng, anh cho rằng Giản Nại đang sợ hãi.
Giản Nại lại nhẹ giọng nói: "Người ở hành tinh này sau này sẽ như thế nào ạ?"
"Người còn sống sót sau khi thông qua kiểm tra của Liên Bang sẽ được sắp xếp đến những hành tinh mở cửa cho dân tị nạn." Lục Trạch Phong ôm cậu nằm xuống sofa, một bên hôn môi Giản Nại, một bên thấp giọng nói: "Liên Bang sẽ sắp xếp, chúng ta chỉ cần phụ trách dời bọn họ đi thôi."
Giản Nại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cậu lại nói: "Ám Tinh sẽ thu nhận chứ?"
Lục Trạch Phong không chút do dự: "Sẽ không."
Giản Nại nghi hoặc chớp chớp mắt.
"Từ trăm ngàn năm trước, Ám Tinh đã sớm thu nhận cư dân từ Trái Đất." Lục Trạch Phong đạm thanh: "Quy mô phát triển của vườn An Nhiên rất tốt, huống hồ chúng ta cũng không có ý định thu nhận hành tinh thứ hai."
Lòng Giản Nại run rẩy.
Nhân loại.
Trái Đất.
Nếu bọn họ thu nhận dân tị nạn, có phải nó có nghĩa là, ở dòng chảy lịch sử này, văn minh Trái Đất... Sớm đã diệt vong ư? Sao lại diệt vong chứ?
Lòng cậu trùng xuống.
Lục Trạch Phong đã nhận ra cậu thất thần, dò hỏi: "Nghĩ cái gì đấy?"
Giản Nại có chút bất lực nép vào người anh, thấp giọng nói: "Có nhớ trước kia em từng nói với anh, em không phải là người Ám Tinh chứ?"
Ngón tay mân mê trên người cậu của Lục Trạch Phong dừng lại, anh dừng một chút, gật đầu nói: "Nhớ rõ."
"Trước kia... em là người Trái Đất." Giản Nại nhỏ giọng, nói cho anh nghe thử: "Nhưng lúc ấy Trái Đất phát triển rất tốt, vẫn chưa diệt vong."
Lục Trạch Phong trầm mặc một lát.
Trong lòng Giản Nại có chút thấp thỏm, cậu không biết người bình thường có thể tiếp thu loại chuyện này hay không, hay là anh sẽ nghĩ cậu bị ảo tưởng?
Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Giản Nại lại nghe được Lục Trạch Phong nói: "Sau đó thì sao?"
Những lời này giống như cho Giản Nại thêm dũng khí, cho cậu cơ hội giải thích với Lục Trạch Phong: "Trước kia ở Trái Đất em là một minh tinh, em không có chơi game, nhưng ngày hôm đó bạn thân của em bị lừa tình, em..."
Chuyện kể ra thì dài dòng.
Nhưng Giản Nại từ từ kể ra cũng xong, Lục Trạch Phong an tĩnh nghe, không có quấy rầy cậu kể chuyện.
Giản Nại nhắc đến chuyện mỗi ngày cậu đều online để chờ anh, kể đến những lần cậu không thể liên lạc cho anh được, hốc mắt cậu đỏ au, thậm chí còn giận dỗi nhìn Lục Trạch Phong: "Anh nhẫn tâm thật đấy."
Lục Trạch Phong ôm người vào lòng, an ủi tính vỗ vỗ lưng Giản Nại.
Sau khi Giản Nại kể xong chuyện của Lục Kiệt thì Lục Trạch Phong ấn người vào lòng mình, anh cúi đầu hôn khoé mắt Giản Nại, thấp giọng nói: "Trước khi gặp được em, ta có một người phó quan, hắn lớn lên cùng ta, nhưng trong một trận chiến, hắn lại phản bội ta..."
Đây là lần đầu tiên bọn họ tâm sự.
Lục Trạch Phong bình tĩnh kể chuyện của mình, Giản Nại nghe xong thì xúc động trong lòng.
Cuối cùng Lục Trạch Phong nói: "Ta cho rằng em cũng lừa gạt phản bội ta, cho nên..."
Giản Nại nhìn anh, ánh mắt khẽ run, nhỏ giọng nói: "Thế, tại sao sau đó anh lại tha thứ cho em? Là bởi vì chúng mình không cẩn thận nên bị trúng thuốc rồi ngủ với nhau cho nên anh mới cưới em sao?"
Tuy cậu đã khẳng định là nguyên nhân này, nhưng Giản Nại vẫn hỏi ra.
Bầu không khí trầm xuống.
Lòng Giản Nại thấp thỏm.
Khi cậu đang cảm thấy hồi hộp thì Lục Trạch Phong hôn lên môi cậu, là một nụ hôn sâu, thậm chí còn khiến Giản Nại thở không được, lúc nụ hôn này vừa dứt, cậu há mồm thở dốc, nghe được giọng của Lục Trạch Phong nói ở bên tai, giọng anh khàn khàn, như chứa đầy tình cảm trong đó, thấp giọng nói: "Bởi vì anh yêu em."
......
Không một lời âu yếm nào có thể khiến người ta động tình bằng câu nói này.
Trái tim Giản Nại đập liên hồi, ngay khi cậu chuẩn bị cúi người muốn hôn anh thì bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa, là giọng của phó quan: "Đại nhân, công chúa muốn gặp ngài, có chuyện cần nói với ngài."
Là công chúa và hoàng thất của hành tinh này,
Gương mặt Giản Nại ửng đỏ, nhiệt độ căn phòng cũng nóng lên theo,Lục Trạch Phong nói: "Bảo cô ta đi đi."
Giản Nại kéo cổ áo anh, thấp giọng nói: "Đừng, đừng bởi vì em mà chậm trễ công việc, em vào trong tránh mặt một lát, anh cứ làm việc đi nhé."
Lục Trạch Phong vẫn còn ôm cậu, Giản Nại lại rất hiểu chuyện đứng lên, đi ra đằng sau tránh mặt.
Rất nhanh bên ngoài đã truyền tới tiếng động, lúc công chúa tiến vào, tiếng giày cao gót chạm vào sàn nhà của cô ta cũng vang lên, cô ta cúi người nhặt từng mảnh vỡ của chiếc ly lên, dịu dàng nói: "Thiếp tới thay thế phụ vương tới xin lỗi đại nhân."
Giọng Lục Trạch Phong có chút miễn cưỡng: "Không cần."
"Là hành tinh của thiếp mang tới phiền toái cho ngài." Giọng công chúa càng mềm mại hơn, còn mang theo một chút nức nở: "Thiếp có nghe nói tới chuyện liên minh, bên thiếp đồng ý tiếp nhận phán xét và cách xử lý của liên minh, thiếp biết nếu không phải đại nhân ngài kịp thời cứu viện, thì có lẽ mọi người đã không sống được tới ngày hôm nay."
Lục Trạch Phong thấp giọng: "Hành động quân sự quốc tế thôi, các ngươi là nước phụ thuộc của chúng ta, tiếp viện các ngươi là chủ nghĩa nhân đạo, ngươi không cần để ở trong lòng"
Đôi mắt công chúa nhìn Lục Trạch Phong tỏa sáng lấp lánh, người đàn ông ngồi ở trên sô pha này đã hơi khác so với lúc lần đầu tiên gặp mặt, không phải là do cái dáng người to cao kia, cũng không phải là do sự lạnh lùng nọ, nhìn anh bây giờ gợi cảm cực kỳ, mỗi một hành động đều tỏa ra hormone nam tinh cực quyến rũ, âu cũng là do quyền lực tối cao và năng lực của anh.
Công chúa hiểu điều đó, nếu bị thẩm phán chuyển tới một hành tinh lạc hậu nào đó thì dù cô ta có là công chúa đi chăng nữa cũng sẽ bị biếm thành nô lệ.
Nhưng nếu...
Có thể leo lên giường của Lục Trạch Phong thì sẽ khác.
Ám Tinh là hành tinh mạnh nhất vũ trụ, đi theo ngài ấy là có thể hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Giọng công chúa uyển chuyển, cô ta đến gần: "Đại nhân khách khí qúa rồi, ơn cứu mạng sao lại quên được chứ, lần này thiếp tới, là muốn tha thiết cảm ơn đại nhân..."
Danh sách chương