Giản Nại nhiệt huyết sôi trào quay lại trò chơi.

Chuyện thứ nhất khi onl game đó chính là tìm ID, nhìn xem Lục Trạch Phong có onl không.

Bởi vì không thêk bạn tốt, cho nên mỗi lần tìm chỉ có thể nhắm hai mắt truyền tống, như đi đánh bạc vậy, truyền tống đến nơi nào còn phải dựa vào vận may.

Không ngờ tới lại không onl.

Tìm không thấy Lục Trạch Phong, Giản Nại không có cách nào cũng chỉ có thể tự mình rảnh rỗi đi dạo trong game, mấy khu hoang dã cậu không dám đi, vì Huyền Thưởng Lệnh truy sát cậu quá nhiều, cho nên chỉ có thể ở trong khu an toàn của chủ thành đi dạo.

Giản Nại phát hiện: "À, được học mấy kỹ năng phụ nè."

《 Vấn Đạo 》 có xây dựng hệ thống kỹ năng sinh hoạt cho người chơi:

Luyện dược, hái lượm, rèn đúc.

Tác dụng của ba kỹ năng này hoàn toàn khác nhau, luyện dược có thể luyện chế các loại thuốc mà sinh hoạt hằng ngày yêu cầu, tỷ như thêm máu, hồi phục tinh lực, tăng giá trị may mắn này nọ.

Đốn củi cũng như là nghề mộc, chính là chế tác đồ dùng gia cụ.

Rèn đúc tương đương với thợ rèn, chuyên môn chế tạo các loại vũ khí và binh khí mà người chơi yêu cầu.

Loại sinh hoạt kỹ năng này đều có thể học tập, dựa vào yêu thích của người chơi rồi tự chọn kỹ năng cho mình, sau khi học được có thể căn cứ vào nhu cầu của bản thân rồi học lên cấp.

Giản Nại do dự một chút, rồi lựa chọn: "Luyện dược đi."

Tiểu tinh linh nhắc nhở: "Chúc mừng người chơi Vô Khả Nại Hà đã trở thành một luyện dược sư mới, mời ngài đi hiệu thuốc phía tây thành nam để đi mua các dược phẩm cần thiết."



Giản Nại nhận nhiệm vụ, đi về hướng thành nam.

Cậu là tân thủ nên không quá rành rọt, lúc đi được tới thành nam bằng cả thanh xuân thì lại không tìm được hiệu thuốc ở chỗ nào, thật vất vả mới tìm được một cửa hàng có ghi chữ "Dược" trước mặt tiền liền chạy vọt vào trong.

Chỗ này là đại sảnh tửu lâu, người đến người đi, có không ít người.

Từ trên lầu vừa lúc có một nhóm người thướt tha đi xuống, người đàn ông đi đầu mang theo khí vũ hiên ngang, khuôn mặt anh tuấn cùng quần áo có giá trị xa xỉ, có thể nhìn ra thân phận và địa vị của gã không tầm thường.

Người bên cạnh nói:

"Lão đại, lần này bí cảnh mở ra, có rất nhiều thế lực sẽ đi vào."

"Chúng ta nhất định phải nắm bắt được cơ hội."

"Có anh Kiệt của chúng ta ở đây, ai dám cùng chúng ta tranh giành tài nguyên chứ?"

Bang chủ phu nhân Văn Duyệt cũng ở bên người Lục Kiệt, nhỏ giọng: "A Kiệt, lần này anh có dự định gì không, chúng ta có cần hợp tác với các thế lực khác hay không, cơ hội thắng lớn hơn một chút."

Lục Kiệt nghe chữ có chữ không, còn đang suy tính.

Bỗng nhiên ——

Có người từ ngoài tửu lâu tiến vào, gã nhìn thoáng qua.

Ngay khi thân ảnh xanh lơ xẹt ngang qua, trên người mang theo mùi hoa mai nhàn nhạt, sườn mặt thanh tú kia dường như đã gặp qua hàng vạn lần ở trong mộng, tuy ngoại hình trong game và ngoài đời có hơi không giống lắm, nhưng bộ dáng của người này có hóa thành tro gã cũng sẽ không nhận sai! Lục Kiệt chợt xoay người, vội vàng giữ chặt người sắp lên lầu: "Khoan đã..."

Giản Nại đang chuẩn bị lên lầu bị người khác kéo lại.

Cậu bất ngờ quay đầu lại, đối diện với một khuôn mặt quen thuộc, là một người giống Lục Kiệt, gương mặt này cậu cũng rất quen, hóa thành tro cũng nhận ra, đây không phải là cái người cặp với mình ngoài đời rồi trong game vẫn đi tìm tình duyên à, là ghệ cũ cho mình nguyên cặp sừng đây sao?!

Lục Kiệt có chút kích động mở miệng, gọi cậu một tiếng: "Nại Nại, Nại Nại là em sao?"

Giản Nại chỉ ngây người một lát, ngay sau đó nhíu mày: "Anh nhận lầm người rồi."

Lục Kiệt lập tức: "Anh không có lầm."

Người của bang hội chưa từng gặp qua bang chủ kích động và hình tượng đổ bể đến thế, bởi vậy họ đều tò mò nhìn về phía Giản Nại, muốn biết vị này rốt cuộc là thần thánh phương nào mà lại lợi hại như vậy.

Trong lòng Giản Nại bắt đầu chậm rãi tụ tập lửa giận.



Chỉ có Lục Kiệt ở đó lải nhải không ngừng: "Nại Nại, sao em lại chơi game?"

Giản Nại: "Mắc mớ gì đến anh."

Lục Kiệt lập tức click mở thông tin của Giản Nại, bất ngờ phát hiện là mị ma!

Chơi《 Vấn Đạo 》 nhiều năm, Lục Kiệt sao có thể chưa từng nghe qua dang tiếng mị ma Tâm Tâm chứ, tên trapboi gặp ai cũng hốt, ngay cả lúc mình còn độc thân cũng đã từng tiếp xúc với Tâm Tâm.

Lục Kiệt lập tức phản ứng lại: "Acc này em mua lại hả?"

Giản Nại phiền muốn chết: "Liên quan gì đến anh chứ."

Thiếu niên mặc đồ xanh lơ đứng ở trên cầu thang bởi vì cảm xúc có hơi kích động cho nên khuôn mặt đỏ ửng lên, đôi mắt hoa đào xinh đẹp hàm chứa chút tức giận, tuy nói là mắng chửi nhưng khi âm thanh trong trẻo kia phát ra thì lại cứ như chẳng đem theo lực sát thương nào, người nghe còn cảm thấy muốn nhũn cả ra.

Mị ma trước nay đều hấp dẫn mọi người.

Có rất nhiều người dừng chân tại tửu lầu này, bắt đầu nghị luận:

"Là Tâm Tâm?"

"Mị ma á..."

"Sao cậu ta lại ở cùng với người của bang Nại Hà nhể."

"Vãi, chẳng lẽ có tình cảm gút mắt gì à!"

Từng ấy năm tới nay, chuyện Tâm Tâm thông đồng cùng với các đại lão, có thể nói là nổi danh nứt tiếng, thậm chí có rất nhiều lệnh truy nã ghi rõ rằng, nếu ai dám tò te cùng Tâm Tâm cũng sẽ bị đuổi giết.

Giản Nại nghe thấy lời những người này nói, trên mặt tỏ ra vui vẻ.

Đến lúc này, chẳng những cậu không sợ mà còn ghé sát vào, cúi người nói vào tai Lục Kiệt: "Dám tò te với tôi sẽ bị đuổi giết lây đó."

Sắc mặt Lục Kiệt biến đổi.

Giản Nại cười tủm tỉm nói: "Hơn nữa mọi người sẽ cảm thấy anh và mị ma không rõ ràng, đến lúc đó thanh danh của anh có thể sẽ bi huỷ hoại."

Lục Kiệt thu hồi tay như thể bị điện giật.

Ý cười dưới đáy mắt Giản Nại biến mất, chỉ còn lại hàn ý vô tận.

Vô cùng thất vọng với người đàn ông này.



Có lẽ Lục Kiệt cũng cảm thấy quẫn bách, lập tức ra vẻ muốn biện hô "Nại Nại, vấn đề này của acc em anh sẽ giúp em nghĩ cách, hiện tại em thế nào rồi, sao không nghe điện thoại của anh..."

Giản Nại nghe muốn lùng bùng lỗ tai.

Cậu thà đi đấu trí đấu dũng với trapboi chứ chẳng hề muốn nghe Lục Kiệt nói lấy một lời.

Khi nhìn lại thì phát hiện Văn Duyệt cũng đang nhìn mình.

Giản Nại nghiêng người dựa vào lan can, từ trên cao nhìn y, trên mặt gợi lên một nụ cười nhạt, cậu chậm rãi bước xuống thang lầu, đến bên cạnh người Văn Duyệt, chậm rãi mở miệng: "Cố mà giữ lấy đàn ông của mình đi."

Mặt Văn Duyệt trở nên trắng bệch.

Giản Nại nghênh ngang rời khỏi tửu lầu.

Lúc ra ngoài rồi vẫn còn có không ít quần chúng ăn dưa vây tới, nhìn thấy Giản Nại đi ra, còn ráng dò hỏi:

"Tâm Tâm, A Kiệt là mục tiêu mới của cậu à?"

"Có phải cậu muốn lợi dụng gã để tham gia ảo cảnh lần này không."

"Cậu định vào bang Nại Hà hả?"

"Bị Huyền Thưởng Lệnh truy nã nhiều quá nên cậu muốn tìm chỗ dựa mới sao?"

Nhìn như một nghệ sĩ có rất nhiều scandal được một đống paparazzi vây quanh, ở ngoài đời thực Giản Nại chưa từng nổi tiếng đến thế bao giờ.

Ánh mặt trời từ phía tửu lâu chiếu xuống người cậu, Giản Nại đứng ở ngạch cửa chỗ, cặp mắt đào hoa kia toát ra vẻ châm chọc, nhìn một đám người nhiều chuyện, khoé môi cậu giương lên, thong thả ung dung nói: "Anh ta xứng chắc."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện