Ở quầy lễ tân của cửa hàng thú cưng, nữ nhân viên mỉm cười giới thiệu với Diệp Dạng:
"Bé này chỉ mới sinh được hai tháng, vẫn chưa có tên."
"Huyết thống cha mẹ bé này rất thuần khiến, mà bé cũng vậy, không có khuyết điểm nào."
Cô gái lén nhìn lên Hạ Đông, tiếp tục nói:
"Vốn cửa hàng chúng tôi không bán, ông chủ muốn tự nuôi nhưng tuần trước ngài Hạ vừa gọi cho ông chủ chúng tôi..."
Diệp Dạng nghi hoặc nhìn Hạ Đông, anh cười cười nói:
"Anh biết ông chủ của họ, vốn dĩ anh ta không định bán lại nhưng anh nói với anh ta là... Tặng cho người yêu."
Nữ nhân viên ở quầy lễ tân há miệng thành hình chữ O, Diệp Dạng mặt hơi đỏ lên.
"Có đắt lắm không ạ?"
"Không đắt."
Hạ Không mặt không đỏ tim không đập nhanh mà trả lời:
"Anh với anh ta là bạn học, giá cũng mềm hơn."
Nữ nhân viên muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Đông trừng một cái.
Họ mang theo một đống đồ dùng cho mèo, buổi tối Diệp Dạng hưng phấn đến mức đến tận nửa đêm mới ngủ, mèo con rất dính cậu, khi ngủ đến gần thì nghe thấy tiếng ngáy.
"Bé mèo này thích ngày ngủ vậy hay chúng ta gọi là Khò Khò đi, còn biệt danh là Lỗ Lỗ(*)."
"... Được."
Em vui là được.
Hai người ở căn hộ này thêm một đêm rồi chuẩn bị về, may là họ đến bằng ô tô nên mang thêm một chú mèo cũng tiện.
Diệp Dạng ngồi bên ghế phụ, Khò Khò nằm trong lòng cậu, vẫn đang ngủ.
Họ khởi hành từ sáng sớm đến lúc này đã là giữa trưa, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng ăn trưa tại một trạm dừng chân trên đường, đồng thời cho chú mèo một ít đồ ăn nhẹ.
Hạ Đông khởi động xe, không định nghỉ ngơi mà chuẩn bị tinh thần làm liền một mạch chạy thẳng về nhà.
"Nếu không có việc gì thì khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ về đến nơi."
Mặt mày Hạ Đông hiện lên nét mệt mỏi, Diệp Dạng hơi đau lòng, đút cho Hạ Đông một múi quýt. Vị quýt ngọt ngào quẩn quanh trong khoang miệng đến tận trong lòng, mệt mỏi cũng được xua đi vài phần.
Đến khi Diệp Dạng lại đút thêm một miếng, Hạ Đông cắn múi quýt tiện thể cắn luôn ngón tay Diệp Dạng không buông. Hạ Đông nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầu lưỡi lại không đứng đắn như vậy, nó nhẹ nhàng liếm láp đầu ngón tay bạn nhỏ.
"Anh Đông!"
Sắc mặt Diệp Dạng đỏ bừng lên, nhưng cậu không rút tay ra chỉ có thể để Hạ Đông muốn làm gì thì làm.
Di động Hạ Đông đột nhiên vang lên, giải cứu ngón tay đỏ rực của Diệp Dạng. Hạ Đông bắt máy nhưng chưa nói gì với người bên kia đã hạ giọng nói với Diệp Dạng:
"Quýt rất ngọt nhưng tay Dạng Dạng càng ngọt hơn..."
Giọng Tô Nhượng phát ra từ phía điện thoại di động:
"Cái gì càng ngọt hơn?"
Hạ Đông cười nhạo:
"Vừa mới ăn quýt, siêu ngọt."
"..."
Tô Nhượng không hiểu chuyện này có gì thú vị, hỏi tiếp:
"Hôm nay, Tô Tri có liên lạc với cậu không?"
"Không..."
Hạ Đông ngập ngừng đáp.
"Giữa trưa, cậu ấy đột nhiên gọi hỏi tôi có đang hẹn hò với ai không, tôi nói có, sau đó thì cậu ấy gác máy."
"Được rồi, Tiểu Dạng ở cùng với cậu phải không, giúp tôi hỏi xem Tô Tri Vi có liên hệ với..."
Tô Nhượng đang nói đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Đệt, cậu hẹn hò?"
Hạ Đông còn định trả lời thì Diệp Dạng đã lên tiếng, điện thoại di động của anh bật loa ngoài nên nói gì thì người bên cạnh cũng nghe thấy.
"Lúc giữa trưa chị Tri Vi có hỏi tôi dạo này tâm trạng thế nào, bao giờ về, tôi nói khá tốt, hôm nay về, sau đó chị ấy cũng gác máy..."
Hạ Đông phát hiện gì đó không đúng.
"Cậu ấy làm sao?"
Giọng nói Tô Nhượng có chút bực bội:
"Không thấy em ấy đâu, chúng tôi cũng không liên lạc được với em ấy."
Diệp Dạng vội vàng gọi điện cho chị Tri Vi, cuộc gọi kết nối nhưng không có ai trả lời.
Cậu có hơi hoảng hốt.
"Không có ai bắt máy hết, chị Tri Vi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?"
"Không sao đâu, em ấy lớn như vậy rồi sao có thể có chuyện gì chứ?"
Tô Nhượng an ủi nhưng trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
"Hai người đi đường cẩn thận."
Tô Nhượng cúp điện thoại, lúc này Hạ Đông mới rảnh tay nắm lấy bàn tay Diệp Dạng.
"Đừng lo lắng quá, chúng ta sắp qua cao tốc rồi, đến nơi sẽ cùng nhau tìm cậu ấy."
"Dạ vâng..."
Di động Diệp Dạng vang lên, cậu nhìn vào thấy một người gửi lời kết bạn với cậu trên WeChat, tên WeChat của người này là "Đông Kim".
Diệp Dạng qua trang thông tin thì phát hiện chủ tài khoản là nữ, địa chỉ ở thành phố H. Trong trang cá nhân chỉ có một tin:
[ Tôi hơi căng thẳng. ]
Tô Nhượng vừa mới thông báo Tô Tri Vi mất tích lại có người thêm bạn bè với cậu, Diệp Dạng quan tâm nên đâm ra rối loạn, sợ hai người này có liên quan gì với nhau nên thêm bạn bè ngay.
Cậu chủ động chào hỏi nhưng bên kia không có hồi âm nào.
Vì lo lắng cho Tô Tri Vi, nên Hạ Đông lái xe thẳng đến nhà Tô Tri Vi, trong phòng khách đã đầy người, sắt mặt Quất Tử rất khó coi.
"Vẫn chưa liên lạc được sao?"
Quất Tử rít một hơi thuốc lá, gạt tàn bên cạnh có vô số tàn thuốc hút dở.
"Không, từ trưa đến giờ vẫn chưa thể liên lạc được với cậu ấy."
Diệp Dạng nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã hơn bảy giờ...
Cậu mím môi nói:
"Để em ra ngoài tìm thử."
Tô Kiến Nghiệp vẻ mặt hốc hác, ông vẫn còn nhớ lời nói của con gái mình khi còn ở bệnh viện.
"Chị đã từng muốn tự tử."
"Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, những nơi Vi Vi hay ghé qua tôi cũng đã tìm... Cậu ấy có phải... Có phải còn nhớ chuyện năm đó không..."
Hạ Đông cau mày, cảm thấy Tô Tri Vi không phải loại người buông thả như vậy, không thể không nói một lời mà biến mất tăm. Càng không thể vì chuyện đã qua nhiều năm như vậy đột nhiên muốn tự sát...
"Gần đây cậu ấy có gì bất thường không?"
Mẹ Tô lau nước mắt nói:
"Không có, tâm trạng con bé gần đây khá tốt, hôm trước còn muốn đi chơi ngày quốc tế thiếu nhi."
Tô Nhượng cũng đáp:
"Tôi lúc đó còn bị câu nói của em ấy làm sặc chết, em ấy lớn thế rồi mà còn cầm đủ thứ đánh tôi, trông không giống tâm trạng xấu đi."
Quất Tử không nói gì, hình như đan tập trung nghĩ gì đó, Diệp Dạng mở miệng hỏi:
"Chị Quất, ngày thương hai chị ở cạnh nhau nhiều nhất, chị có nghĩ ra được điều gì không..."
Quất Tử hoàn hồn, đáp:
"Gần đây cậu ấy hình như ngủ hơi nhiều, buổi tối ngủ, ban ngày cũng ngủ...". Đam Mỹ Sắc
Dương Nhất Tỉnh từ bên ngoài đi vào, nghe vậy thì sửng sốt một lát mới nói:
"Chứng ngủ rũ(**)?"
Lần đầu tiên Diệp Dạng nghe thấy danh từ này.
"Chứng ngủ rũ là gì ạ?"
Dương Nhất Tỉnh ngồi xuống cạnh Tô Nhượng, giải thích:
"Đại khái là cảm thấy mệt mỏi, rất mệt, ban ngày rất dễ ngủ đột ngột, chẳng hạn đang ngồi một lát thì ngủ gật."
Quất Tử cau mày.
"Cậu ấy giống vậy. Có lúc hai chúng tôi đang nói chuyện, tôi vừa mới đi lấy cốc nước, quay lại thì thấy cậu ấy ngủ mất."
Cô ảo não nói tiếp:
"Giá như tôi nhận ra sớm hơn thì tốt rồi."
Dương Nhất Tỉnh an ủi:
"Không trách cậu, hội chứng này ít thấy, có liên quan đến tâm lý cá nhân. Nếu người bình thường nhận thấy có lẽ chỉ nghĩ họ ham ngủ thôi."
Hạ Đông chợt lên tiếng:
"Tôi gọi hỏi thăm bên chỗ mẹ tôi chút."
Năm phút sau, anh cúp máy với Chúc phu nhân.
"Mẹ tôi nói chứng ngủ rũ không phải một hội chứng quá nghiêm trọng không khó trị, có thể điều trị bằng thuốc. Nhưng nếu không quan tâm kịp thời thì có thể một ngày nào đó, có khả năng cậu ấy ngủ quên, không thức dậy nữa."
Sắt mặt mẹ Tô tái nhợt đi, Hạ Đông tiếp tục nói:
"Mọi người đừng lo lắng quá, trường hợp đó rất hiếm xảy ra, có lẽ hôm nay cậu ấy ngủ quên ở chỗ nào đó mà không để ý."
Sắt mặt Quất Tử hơi dịu đi.
"Giữa trưa cậu ấy có nói muốn đi mua đồ."
Lời vừa dứt, điện thoại Quất Từ reo lên.
Cô vừa cúp điện thoại, sắt mặt thả lỏng thấy rõ.
"Phán Tử nói Vi Vi đang ở trong tiệm."
Mọi người nói muốn đi qua, Tô Kiến Nghiệp xua xua tay, cười nói:
"Không có việc gì nữa thì mấy đứa về nghỉ đi, bác với cô qua xem."
Mẹ Tô gật gật đầu, dặn dò:
"Quất Từ này, Vi Vi thật sự mắc chứng ngủ rũ thì con phải bắt nó uống thuốc!"
Cựu Lâm.
Tô Tri Vi khó hiểu nhìn đám người trước mặt.
"Sao mọi người đến đây hết vậy?"
"Em nói thử coi?"
Tô Nhượng nghiến răng nghiến lợi, câu cổ Tô Tri Vi.
"Em xem thông báo trên điện thoại xem, bọn anh gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi hả?"
"..."
Tô Tri Vi mở ra điện thoại ra xem, nhìn thông báo 99+ trên WeChat mà ngu người.
Cô xấu hổ giải thích:
"Em đi mua Lego, trên đường thì ngủ quên trên xe bus nên chạy đến trạm cuối luôn. Sau đó khi quay về cũng ngủ quên..."
Mọi người không nói nên lời, Quất Tử thở dài.
"Ngày mai cậu đi bệnh viện với tôi."
Tô Tri Vi nghe vậy thì lo lắng hỏi:
"Cậu không khỏe chỗ nào hả?"
"..."
Tô Nhượng tức giận nói:
"Không phải cậu ấy không khỏe mà là em không khỏe."
Dương Nhất Tỉnh gật đầu, khéo léo nói:
"Gần đây có phải giấc ngủ của em không bình thường không?"
Hạ Đông lại thẳng thắng hơn:
"Có thể cậu mắc chứng ngủ rũ, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra chút."
Lúc này Tô Tri Vi mới chú ý đến Hạ Đông cùng Diệp Dạng đứng ở một góc, cô hung ác trừng mắt nhìn Hạ Đông, nói với Diệp Dạng:
"Tiểu Dạng qua đây, tránh xa tên khốn này ra."
"..."
Từ khi nào anh thành một tên khốn thế? Diệp Dạng bước lên phía trước, Tô Tri Vi bèn kéo cậu ngồi vào sofa.
"Cái này cho em nè."
Trên ghế sofa còn một hộp Lego ngoại cỡ, Diệp Dạng hoàn toàn sửng sốt, không ngờ chị Tri Vi lại ra ngoài mua Lego cho cậu...
Tô Tri Vi nói:
"Lần trước, Tiểu Ngư Nhi chụp ảnh Lego với bạn cùng phòng của cậu ta trong nhóm, chị cảm thấy em hình như rất thích..."
Diệp Dạng thật sự rất thích, nhưng chơi Lego chẳng khác gì đang đốt tiền, trước đó cậu chỉ có thể đụng đến ở chỗ của... Trịnh Hòa, cha mẹ cậu tuyệt đối sẽ không mua cho câu.
Khóe mắt Diệp Dạng có chút đỏ lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tri Vi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"Em..."
Tô Tri Vi nghe âm thanh nghẹn ngào của Diệp Dạng, dường như sắp khóc, cô vừa trừng Hạ Đông vừa nói:
"Em thích thì tốt, đừng đau lòng quá. Chơi lego không cần người nào đó vẫn vui hơn nhiều, đúng không?"
Hạ Đông bị trừng đến khó hiểu, vài người khác cũng thấy lạ, hỏi:
"Gần đây cậu làm gì?"
Hạ Đông vô tội trả lời:
"Tôi chẳng làm gì cả?"
Chẳng qua là theo đuổi bạn trai nhỏ của mình thôi...
Diệp Dạng cũng có vẻ bối rối.
"Chị Tri Vi, em không đau lòng đâu ạ."
Đôi mắt Tô Tri Vi đảo qua đảo lại giữa hai người Diệp Dạng và Hạ Đông mấy lần, cô thì thầm vào tai Diệp Dạng:
"Không phải em thích Hạ Đông sao?"
Quất Tử ở ngay bên cạnh, nghe thế suýt nữa sặc nước miếng chết, ho khan vài tiếng.
Mặt Diệp Dạng có hơi đỏ lên, nhưng không định lừa gạt Tô Tri Vi.
"Sao chị Tri Vi lại biết thế?"
"Hừ, em xem lại bản thân đi, em ngoan với cậu ta thế nào, cậu ta bảo em đi hướng đông em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, cậu ta hơi đụng chạm chút là mặt em lại đỏ lên... Em tiếp xúc với người khác thì vẫn bình thường."
Tô Tri Vi trợn mắt nhìn cậu, nói tiếp:
"Chị cũng không bị ngốc... Còn nhìn không ra thì mấy chục năm chị sống trên đời này xem như bỏ..."
Cô nói một lúc, thì hỏi:
"Không phải à? Em không đau lòng thật? Không phải đang giả vờ?"
Diệp Dạng càng ngượng ngùng hơn, không có chút nào đau lòng.
"Em không đau lòng thật ạ."
"..."
Tô Tri Vi muốn lấy từ chỗ Quất Tử một điếu, cảm thấy bản thân cần bình tĩnh lại một chút.
"Mấy người mở Weibo ra nhìn đi, hot search thứ chín."
Hạ Đông linh cảm việc này có liên quan đến mình, nhanh tay mở điện thoại lên, hot search thứ chín đúng là "Hé lộ danh tính người tình thần bí của Ngụy Lạc".
___________
(*)呼噜: từ tượng thanh chỉ tiếng ngáy, ngáy khò khò, ngáy o o.
噜噜 (Lỗ Lỗ): lải nhải hoặc nói huyên thuyên.
(Theo tui tìm hiểu là vậy, tên thì gọi là Khò Khò, còn biệt danh cho Khò Khò thì tui không biết nên để thế nào nên giữ nguyên âm hán việt là Lỗ Lỗ nha)
(**)Chứng ngủ rũ là một liên quan đến việc giảm khả năng điều chỉnh. Các triệu chứng bao gồm thời gian thường kéo dài từ vài giây đến vài phút và có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Những trải nghiệm này có thể do những cảm xúc mạnh mẽ. Ít phổ biến hơn, người bệnh có thể hoặc sống động trong khi ngủ hoặc thức dậy. Những người mắc chứng ngủ rũ có xu hướng với cùng số giờ mỗi ngày như những người không mắc bệnh, nhưng chất lượng giấc ngủ có xu hướng tồi tệ hơn. (Chi tiết tham khảo thêm tại Wikipedia)
"Bé này chỉ mới sinh được hai tháng, vẫn chưa có tên."
"Huyết thống cha mẹ bé này rất thuần khiến, mà bé cũng vậy, không có khuyết điểm nào."
Cô gái lén nhìn lên Hạ Đông, tiếp tục nói:
"Vốn cửa hàng chúng tôi không bán, ông chủ muốn tự nuôi nhưng tuần trước ngài Hạ vừa gọi cho ông chủ chúng tôi..."
Diệp Dạng nghi hoặc nhìn Hạ Đông, anh cười cười nói:
"Anh biết ông chủ của họ, vốn dĩ anh ta không định bán lại nhưng anh nói với anh ta là... Tặng cho người yêu."
Nữ nhân viên ở quầy lễ tân há miệng thành hình chữ O, Diệp Dạng mặt hơi đỏ lên.
"Có đắt lắm không ạ?"
"Không đắt."
Hạ Không mặt không đỏ tim không đập nhanh mà trả lời:
"Anh với anh ta là bạn học, giá cũng mềm hơn."
Nữ nhân viên muốn nói gì đó nhưng bị Hạ Đông trừng một cái.
Họ mang theo một đống đồ dùng cho mèo, buổi tối Diệp Dạng hưng phấn đến mức đến tận nửa đêm mới ngủ, mèo con rất dính cậu, khi ngủ đến gần thì nghe thấy tiếng ngáy.
"Bé mèo này thích ngày ngủ vậy hay chúng ta gọi là Khò Khò đi, còn biệt danh là Lỗ Lỗ(*)."
"... Được."
Em vui là được.
Hai người ở căn hộ này thêm một đêm rồi chuẩn bị về, may là họ đến bằng ô tô nên mang thêm một chú mèo cũng tiện.
Diệp Dạng ngồi bên ghế phụ, Khò Khò nằm trong lòng cậu, vẫn đang ngủ.
Họ khởi hành từ sáng sớm đến lúc này đã là giữa trưa, Hạ Đông dẫn Diệp Dạng ăn trưa tại một trạm dừng chân trên đường, đồng thời cho chú mèo một ít đồ ăn nhẹ.
Hạ Đông khởi động xe, không định nghỉ ngơi mà chuẩn bị tinh thần làm liền một mạch chạy thẳng về nhà.
"Nếu không có việc gì thì khoảng hai tiếng nữa chúng ta sẽ về đến nơi."
Mặt mày Hạ Đông hiện lên nét mệt mỏi, Diệp Dạng hơi đau lòng, đút cho Hạ Đông một múi quýt. Vị quýt ngọt ngào quẩn quanh trong khoang miệng đến tận trong lòng, mệt mỏi cũng được xua đi vài phần.
Đến khi Diệp Dạng lại đút thêm một miếng, Hạ Đông cắn múi quýt tiện thể cắn luôn ngón tay Diệp Dạng không buông. Hạ Đông nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt nghiêm túc nhưng đầu lưỡi lại không đứng đắn như vậy, nó nhẹ nhàng liếm láp đầu ngón tay bạn nhỏ.
"Anh Đông!"
Sắc mặt Diệp Dạng đỏ bừng lên, nhưng cậu không rút tay ra chỉ có thể để Hạ Đông muốn làm gì thì làm.
Di động Hạ Đông đột nhiên vang lên, giải cứu ngón tay đỏ rực của Diệp Dạng. Hạ Đông bắt máy nhưng chưa nói gì với người bên kia đã hạ giọng nói với Diệp Dạng:
"Quýt rất ngọt nhưng tay Dạng Dạng càng ngọt hơn..."
Giọng Tô Nhượng phát ra từ phía điện thoại di động:
"Cái gì càng ngọt hơn?"
Hạ Đông cười nhạo:
"Vừa mới ăn quýt, siêu ngọt."
"..."
Tô Nhượng không hiểu chuyện này có gì thú vị, hỏi tiếp:
"Hôm nay, Tô Tri có liên lạc với cậu không?"
"Không..."
Hạ Đông ngập ngừng đáp.
"Giữa trưa, cậu ấy đột nhiên gọi hỏi tôi có đang hẹn hò với ai không, tôi nói có, sau đó thì cậu ấy gác máy."
"Được rồi, Tiểu Dạng ở cùng với cậu phải không, giúp tôi hỏi xem Tô Tri Vi có liên hệ với..."
Tô Nhượng đang nói đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Đệt, cậu hẹn hò?"
Hạ Đông còn định trả lời thì Diệp Dạng đã lên tiếng, điện thoại di động của anh bật loa ngoài nên nói gì thì người bên cạnh cũng nghe thấy.
"Lúc giữa trưa chị Tri Vi có hỏi tôi dạo này tâm trạng thế nào, bao giờ về, tôi nói khá tốt, hôm nay về, sau đó chị ấy cũng gác máy..."
Hạ Đông phát hiện gì đó không đúng.
"Cậu ấy làm sao?"
Giọng nói Tô Nhượng có chút bực bội:
"Không thấy em ấy đâu, chúng tôi cũng không liên lạc được với em ấy."
Diệp Dạng vội vàng gọi điện cho chị Tri Vi, cuộc gọi kết nối nhưng không có ai trả lời.
Cậu có hơi hoảng hốt.
"Không có ai bắt máy hết, chị Tri Vi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ ạ?"
"Không sao đâu, em ấy lớn như vậy rồi sao có thể có chuyện gì chứ?"
Tô Nhượng an ủi nhưng trong giọng nói không giấu được sự lo lắng.
"Hai người đi đường cẩn thận."
Tô Nhượng cúp điện thoại, lúc này Hạ Đông mới rảnh tay nắm lấy bàn tay Diệp Dạng.
"Đừng lo lắng quá, chúng ta sắp qua cao tốc rồi, đến nơi sẽ cùng nhau tìm cậu ấy."
"Dạ vâng..."
Di động Diệp Dạng vang lên, cậu nhìn vào thấy một người gửi lời kết bạn với cậu trên WeChat, tên WeChat của người này là "Đông Kim".
Diệp Dạng qua trang thông tin thì phát hiện chủ tài khoản là nữ, địa chỉ ở thành phố H. Trong trang cá nhân chỉ có một tin:
[ Tôi hơi căng thẳng. ]
Tô Nhượng vừa mới thông báo Tô Tri Vi mất tích lại có người thêm bạn bè với cậu, Diệp Dạng quan tâm nên đâm ra rối loạn, sợ hai người này có liên quan gì với nhau nên thêm bạn bè ngay.
Cậu chủ động chào hỏi nhưng bên kia không có hồi âm nào.
Vì lo lắng cho Tô Tri Vi, nên Hạ Đông lái xe thẳng đến nhà Tô Tri Vi, trong phòng khách đã đầy người, sắt mặt Quất Tử rất khó coi.
"Vẫn chưa liên lạc được sao?"
Quất Tử rít một hơi thuốc lá, gạt tàn bên cạnh có vô số tàn thuốc hút dở.
"Không, từ trưa đến giờ vẫn chưa thể liên lạc được với cậu ấy."
Diệp Dạng nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, đã hơn bảy giờ...
Cậu mím môi nói:
"Để em ra ngoài tìm thử."
Tô Kiến Nghiệp vẻ mặt hốc hác, ông vẫn còn nhớ lời nói của con gái mình khi còn ở bệnh viện.
"Chị đã từng muốn tự tử."
"Chúng tôi đã tìm kiếm khắp nơi, những nơi Vi Vi hay ghé qua tôi cũng đã tìm... Cậu ấy có phải... Có phải còn nhớ chuyện năm đó không..."
Hạ Đông cau mày, cảm thấy Tô Tri Vi không phải loại người buông thả như vậy, không thể không nói một lời mà biến mất tăm. Càng không thể vì chuyện đã qua nhiều năm như vậy đột nhiên muốn tự sát...
"Gần đây cậu ấy có gì bất thường không?"
Mẹ Tô lau nước mắt nói:
"Không có, tâm trạng con bé gần đây khá tốt, hôm trước còn muốn đi chơi ngày quốc tế thiếu nhi."
Tô Nhượng cũng đáp:
"Tôi lúc đó còn bị câu nói của em ấy làm sặc chết, em ấy lớn thế rồi mà còn cầm đủ thứ đánh tôi, trông không giống tâm trạng xấu đi."
Quất Tử không nói gì, hình như đan tập trung nghĩ gì đó, Diệp Dạng mở miệng hỏi:
"Chị Quất, ngày thương hai chị ở cạnh nhau nhiều nhất, chị có nghĩ ra được điều gì không..."
Quất Tử hoàn hồn, đáp:
"Gần đây cậu ấy hình như ngủ hơi nhiều, buổi tối ngủ, ban ngày cũng ngủ...". Đam Mỹ Sắc
Dương Nhất Tỉnh từ bên ngoài đi vào, nghe vậy thì sửng sốt một lát mới nói:
"Chứng ngủ rũ(**)?"
Lần đầu tiên Diệp Dạng nghe thấy danh từ này.
"Chứng ngủ rũ là gì ạ?"
Dương Nhất Tỉnh ngồi xuống cạnh Tô Nhượng, giải thích:
"Đại khái là cảm thấy mệt mỏi, rất mệt, ban ngày rất dễ ngủ đột ngột, chẳng hạn đang ngồi một lát thì ngủ gật."
Quất Tử cau mày.
"Cậu ấy giống vậy. Có lúc hai chúng tôi đang nói chuyện, tôi vừa mới đi lấy cốc nước, quay lại thì thấy cậu ấy ngủ mất."
Cô ảo não nói tiếp:
"Giá như tôi nhận ra sớm hơn thì tốt rồi."
Dương Nhất Tỉnh an ủi:
"Không trách cậu, hội chứng này ít thấy, có liên quan đến tâm lý cá nhân. Nếu người bình thường nhận thấy có lẽ chỉ nghĩ họ ham ngủ thôi."
Hạ Đông chợt lên tiếng:
"Tôi gọi hỏi thăm bên chỗ mẹ tôi chút."
Năm phút sau, anh cúp máy với Chúc phu nhân.
"Mẹ tôi nói chứng ngủ rũ không phải một hội chứng quá nghiêm trọng không khó trị, có thể điều trị bằng thuốc. Nhưng nếu không quan tâm kịp thời thì có thể một ngày nào đó, có khả năng cậu ấy ngủ quên, không thức dậy nữa."
Sắt mặt mẹ Tô tái nhợt đi, Hạ Đông tiếp tục nói:
"Mọi người đừng lo lắng quá, trường hợp đó rất hiếm xảy ra, có lẽ hôm nay cậu ấy ngủ quên ở chỗ nào đó mà không để ý."
Sắt mặt Quất Tử hơi dịu đi.
"Giữa trưa cậu ấy có nói muốn đi mua đồ."
Lời vừa dứt, điện thoại Quất Từ reo lên.
Cô vừa cúp điện thoại, sắt mặt thả lỏng thấy rõ.
"Phán Tử nói Vi Vi đang ở trong tiệm."
Mọi người nói muốn đi qua, Tô Kiến Nghiệp xua xua tay, cười nói:
"Không có việc gì nữa thì mấy đứa về nghỉ đi, bác với cô qua xem."
Mẹ Tô gật gật đầu, dặn dò:
"Quất Từ này, Vi Vi thật sự mắc chứng ngủ rũ thì con phải bắt nó uống thuốc!"
Cựu Lâm.
Tô Tri Vi khó hiểu nhìn đám người trước mặt.
"Sao mọi người đến đây hết vậy?"
"Em nói thử coi?"
Tô Nhượng nghiến răng nghiến lợi, câu cổ Tô Tri Vi.
"Em xem thông báo trên điện thoại xem, bọn anh gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi hả?"
"..."
Tô Tri Vi mở ra điện thoại ra xem, nhìn thông báo 99+ trên WeChat mà ngu người.
Cô xấu hổ giải thích:
"Em đi mua Lego, trên đường thì ngủ quên trên xe bus nên chạy đến trạm cuối luôn. Sau đó khi quay về cũng ngủ quên..."
Mọi người không nói nên lời, Quất Tử thở dài.
"Ngày mai cậu đi bệnh viện với tôi."
Tô Tri Vi nghe vậy thì lo lắng hỏi:
"Cậu không khỏe chỗ nào hả?"
"..."
Tô Nhượng tức giận nói:
"Không phải cậu ấy không khỏe mà là em không khỏe."
Dương Nhất Tỉnh gật đầu, khéo léo nói:
"Gần đây có phải giấc ngủ của em không bình thường không?"
Hạ Đông lại thẳng thắng hơn:
"Có thể cậu mắc chứng ngủ rũ, tốt nhất là đến bệnh viện kiểm tra chút."
Lúc này Tô Tri Vi mới chú ý đến Hạ Đông cùng Diệp Dạng đứng ở một góc, cô hung ác trừng mắt nhìn Hạ Đông, nói với Diệp Dạng:
"Tiểu Dạng qua đây, tránh xa tên khốn này ra."
"..."
Từ khi nào anh thành một tên khốn thế? Diệp Dạng bước lên phía trước, Tô Tri Vi bèn kéo cậu ngồi vào sofa.
"Cái này cho em nè."
Trên ghế sofa còn một hộp Lego ngoại cỡ, Diệp Dạng hoàn toàn sửng sốt, không ngờ chị Tri Vi lại ra ngoài mua Lego cho cậu...
Tô Tri Vi nói:
"Lần trước, Tiểu Ngư Nhi chụp ảnh Lego với bạn cùng phòng của cậu ta trong nhóm, chị cảm thấy em hình như rất thích..."
Diệp Dạng thật sự rất thích, nhưng chơi Lego chẳng khác gì đang đốt tiền, trước đó cậu chỉ có thể đụng đến ở chỗ của... Trịnh Hòa, cha mẹ cậu tuyệt đối sẽ không mua cho câu.
Khóe mắt Diệp Dạng có chút đỏ lên, nhẹ nhàng ôm lấy Tô Tri Vi, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải.
"Em..."
Tô Tri Vi nghe âm thanh nghẹn ngào của Diệp Dạng, dường như sắp khóc, cô vừa trừng Hạ Đông vừa nói:
"Em thích thì tốt, đừng đau lòng quá. Chơi lego không cần người nào đó vẫn vui hơn nhiều, đúng không?"
Hạ Đông bị trừng đến khó hiểu, vài người khác cũng thấy lạ, hỏi:
"Gần đây cậu làm gì?"
Hạ Đông vô tội trả lời:
"Tôi chẳng làm gì cả?"
Chẳng qua là theo đuổi bạn trai nhỏ của mình thôi...
Diệp Dạng cũng có vẻ bối rối.
"Chị Tri Vi, em không đau lòng đâu ạ."
Đôi mắt Tô Tri Vi đảo qua đảo lại giữa hai người Diệp Dạng và Hạ Đông mấy lần, cô thì thầm vào tai Diệp Dạng:
"Không phải em thích Hạ Đông sao?"
Quất Tử ở ngay bên cạnh, nghe thế suýt nữa sặc nước miếng chết, ho khan vài tiếng.
Mặt Diệp Dạng có hơi đỏ lên, nhưng không định lừa gạt Tô Tri Vi.
"Sao chị Tri Vi lại biết thế?"
"Hừ, em xem lại bản thân đi, em ngoan với cậu ta thế nào, cậu ta bảo em đi hướng đông em tuyệt đối sẽ không đi hướng tây, cậu ta hơi đụng chạm chút là mặt em lại đỏ lên... Em tiếp xúc với người khác thì vẫn bình thường."
Tô Tri Vi trợn mắt nhìn cậu, nói tiếp:
"Chị cũng không bị ngốc... Còn nhìn không ra thì mấy chục năm chị sống trên đời này xem như bỏ..."
Cô nói một lúc, thì hỏi:
"Không phải à? Em không đau lòng thật? Không phải đang giả vờ?"
Diệp Dạng càng ngượng ngùng hơn, không có chút nào đau lòng.
"Em không đau lòng thật ạ."
"..."
Tô Tri Vi muốn lấy từ chỗ Quất Tử một điếu, cảm thấy bản thân cần bình tĩnh lại một chút.
"Mấy người mở Weibo ra nhìn đi, hot search thứ chín."
Hạ Đông linh cảm việc này có liên quan đến mình, nhanh tay mở điện thoại lên, hot search thứ chín đúng là "Hé lộ danh tính người tình thần bí của Ngụy Lạc".
___________
(*)呼噜: từ tượng thanh chỉ tiếng ngáy, ngáy khò khò, ngáy o o.
噜噜 (Lỗ Lỗ): lải nhải hoặc nói huyên thuyên.
(Theo tui tìm hiểu là vậy, tên thì gọi là Khò Khò, còn biệt danh cho Khò Khò thì tui không biết nên để thế nào nên giữ nguyên âm hán việt là Lỗ Lỗ nha)
(**)Chứng ngủ rũ là một liên quan đến việc giảm khả năng điều chỉnh. Các triệu chứng bao gồm thời gian thường kéo dài từ vài giây đến vài phút và có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Những trải nghiệm này có thể do những cảm xúc mạnh mẽ. Ít phổ biến hơn, người bệnh có thể hoặc sống động trong khi ngủ hoặc thức dậy. Những người mắc chứng ngủ rũ có xu hướng với cùng số giờ mỗi ngày như những người không mắc bệnh, nhưng chất lượng giấc ngủ có xu hướng tồi tệ hơn. (Chi tiết tham khảo thêm tại Wikipedia)
Danh sách chương