Diệp Dạng vừa tỉnh lại thì lập tức nhớ ra hôm qua mình đã làm những gì, nhào vào lồng ngực Hạ Đông không nói, còn bị anh ép nói nhiều điều thật xấu hổ.
Trên mặt Diệp Dạng nóng bừng, cậu nhẹ nhàng xuống giường định bụng vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng chưa đến mép giường đã bị Hạ Đông dùng một tay kéo về.
"Em làm gì, ăn sạch anh rồi muốn chạy sao?"
Diệp Dạng bắt cánh tay của Hạ Đông, không nhịn được biện giải:
"Rốt cuộc là ai ăn ai ạ?"
Hạ Đông tựa đầu vào đỉnh đầu bạn nhỏ, bật cười. Ngôn Tình Xuyên Không
"Em nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc ai ăn ai?"
"..."
Diệp Dạng phải mất mấy giây mới hiểu được, mặt càng đỏ hơn, cậu nhỏ giọng nói thầm:
"Biến thái!"
Hạ Đông xoay người Diệp Dạng để cậu đối mặt với anh.
"Em đói chưa?"
Diệp Dạng trả lời:
"Chưa đói ạ."
"Vậy nằm thêm với anh một lát, dậy sớm thế làm gì?"
Diệp Dạng kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã hơn mười một giờ.
Trong nhóm lớp tin nhắn ồ ạt kéo đến, Triệu Thăng đã tag tên cậu vài lần.
Ngày nghỉ đầu tiên, mỗi người đều rất hưng phấn ai cũng dậy sớm, tin nhắn đầu tiên trong ngày gửi vào nhóm chỉ mới hơn sáu giờ.
Diệp Dạng xem lướt qua một lần, đại ý là mọi người trong lớp đang thảo luận xem nên ăn liên hoan ở đâu, cô giáo Triệu cũng mời đến, sau lại bàn xem kỳ nghỉ hè này đi chơi thế nào.
Suy cho cùng, kỳ nghỉ hè này của họ không có bất luận bài tập hay áp lực nào.
Diệp Dạng trả lời tin nhắn gần nhất mà Triệu Thăng nhắc đến cậu: Hai ngày nữa tôi phải đi biển.
— Đi cùng người yêu? — Ừm.
Có lẽ lúc đầu Triệu Thăng muốn nói là bạn trai, nhưng nghĩ đang trong nhóm lớp nên đổi thành người yêu.
Mấy dòng tin nhắn ngắn ngủn này làm cả nhóm xôn xao: Vãi, Diệp Dạng có bạn gái?
— Hình như thế, sự thật bài lộ, không ngờ cậu là người thoát kiếp độc thân sớm như vậy.
— Hai người giấu kỹ thật, không bị bắt à, đừng nói là Trần Quả bên lớp bốn nha?
Diệp Dạng vội vàng trả lời: Không phải cậu ấy, lần đó là hiểu nhầm.
— Vậy liên hoan tối nay có dẫn bạn gái đi cùng không?
Diệp Dạng chần chừ, trả lời: Không tiện lắm...
Không phải cậu không muốn, đã tốt nghiệp rồi nên cậu không quan tâm nếu comeout thì có vấn đề gì không, nhưng không phải ai cũng chấp nhận, cậu không muốn Hạ Đông trở thành đề tài bàn tán cho những người đó sau bữa tiệc.
Một bạn học nam nói đùa: Có gì không tiện, tốt nghiệp rồi còn muốn giấu à?
— Đúng, đúng. Giới thiệu với chúng tôi vị tiên nữ nào mê hoặc được người trong lớp chúng ta.
Diệp Dạng lâm vào thế khó xử, không biết nên trả lời như thế nào. Cậu có tư tâm, dường như muốn thông báo với cả thế giới, nhưng lại sợ có người người chỉ trích bàn tán tình cảm của họ.
Hạ Đông mở mắt ra phát hiện Diệp Dạng vẫn nhìn di động.
"Nhắn tin với ai vậy?"
Diệp Dạng đáp:
"Trong nhóm lớp ạ."
Hạ Đông suy nghĩ một chốc.
"Hôm nay lớp em có tiệc liên hoan đúng không?"
Diệp Dạng gật đầu.
"Đã quyết định rồi ạ, sáu giờ tối nay trên phố đi bộ bên kia."
Hạ Đông ngủ nghiêng người cả đêm, cánh tay hơi nhức. Anh xoay người lại để Diệp Dạng tựa vào vai mình, lặng lẽ nhìn Diệp Dạng trả lời tin nhắn trong nhóm.
Diệp Dạng nói với Hạ Đông:
"Họ muốn em dẫn bạn gái theo."
Hạ Đông nhướng mày, hỏi:
"Bạn gái em đâu nhỉ? Sao anh không nhìn thấy?"
Diệp Dạng vội vàng nói lại:
"Bạn trai ạ."
Hạ Đông cố ý gây sự.
"Nhưng bọn nhóc này kêu em dẫn bạn gái theo, bạn trai như anh có giúp được gì đâu?"
Diệp Dạng bực mình, xoay người lại cắn lên ngực Hạ Đông.
"Bây giờ em đi tìm bạn gái luôn."
Hạ Đông không chọc cậu nữa, nghiêm túc nói:
"Em bảo anh có việc, không đến được."
Sợ bạn nhỏ không vui, Hạ Đông giải thích:
"Nếu bạn học em không chấp nhận thì sao, anh đến đó chẳng khác nào phá hỏng bữa tiệc? Nếu vẫn muốn công khai thì khi tan tiệc có thể gặp mặt một chút, khi đó anh đến đón em về."
"Được ạ."
Diệp Dạng trả lời vài câu trong nhóm lớp thì buông điện thoại xuống, cậu còn nói thêm một câu không phải người trong trường.
Nhiều người thấy tin nhắn này của cậu nhưng không để ý lắm, cứ nghĩ là lỗi đánh máy.
...
Trong buổi liên hoan hôm ấy, có một bạn nam dẫn theo người yêu, bạn gái cậu ta là người bên lớp hai, hẹn hò từ lớp mười một. Trừ giáo viên, bạn bè cùng lớp đều biết chuyện tình cảm của hai người.
Chẳng qua, Triệu Lai không kinh ngạc chút nào, người bạn học nam nọ nói:
"Cô Triệu biết lúc nào vậy cô?"
Đã tốt nghiệp nên Triệu Lai bỏ đi nét mặt nghiêm túc, buồn cười đáp:
"Em cho rằng ít kỹ năng diễn xuất đó cũng lừa được cô sao? Lần trước hai đứa lén lút hôn nhau trong rừng trúc đã bị thầy giám thị thấy, do cô dẫn thầy ấy đi đấy."
Bạn học nam lập tức nịnh hót:
"Cô Triệu muôn năm!"
Triệu Lan trừng mắt nhìn cậu ta.
"Nếu không phải thành tình của em cũng nhìn được thậm chí còn tăng hạng thì hai đứa được mời lên văn phòng uống trà miễn phí rồi."
Mặt bạn nữ ấy hơi đỏ lên, Triệu Lai xoa đầu cô bạn.
"Vất vả cho em, năm cuối áp lực lớn như vậy vẫn lo được cho trò ấy."
"Không vất vả ạ."
Cô bạn nhỏ giọng đáp:
"Em muốn cùng vào một trường đại học với cậu ấy."
"Được, cô đợi tin tốt từ hai em."
Hôm nay cả lớp chia làm bốn bàn, những người quan hệ tốt ngồi cùng một bàn, Triệu Thăng đặt mông ngồi cạnh Diệp Dạng bỏ lại một bàn anh em thân thiết phía sau.
Diệp Dạng hỏi:
"Cậu không qua đó uống rượu với họ sao?"
Triệu Thăng chột dạ nhưng vẫn hợp tình hợp lý nói:
"Lão Triệu ở đây thì tôi nhất định cũng phải ngồi chỗ này."
Triệu Lai nghe vậy thì nhìn cậu ta một cái.
"Gọi tiếng 'lão Triệu' rất rành rọt nhờ?"
Triệu Lai vừa dứt lời, mọi người đều phá lên cười, tiếng "lão Triệu" cũng là bình thường lén gọi thôi, đây là lần đầu có người gọi thẳng ra trước mặt Triệu Lai thế này.
Triệu Lai liếc nhìn Triệu Thăng.
"Xưng hô đàng hoàng."
Triệu Thăng buồn bực hô lên một tiếng:
"Dì cả."
Người ngồi cùng bàn lớp trưởng lập tức kêu lên:
"Cậu là họ hàng với cô Triệu hả, hèn gì trước giờ thấy hai người giống giống nhau."
Đồ ăn lên rất nhanh, Triệu Lai ngồi bên trái Diệp Dạng, cô đặt ít đồ ăn trước mặt cậu.
"Cô xem nguyện vọng một của em, với thành tích hiện tại hẳn không có vấn đề."
Má Diệp Dạng hơi đỏ lên, chạm ly với Triệu Lai.
"Cảm ơn cô một năm nay đã giúp đỡ em ạ."
Triệu Lai uống cạn ly, bật cười.
"Ơn nghĩa gì chứ? Do em tự mình nỗ lực, thành tích chưa từng làm cô nhọc lòng, không giống Triệu Thăng, ép mãi mới bằng lòng ngồi học."
Triệu Thăng lập tức đáp:
"Dì nói thì nói đừng kiếm chuyện với con chứ!"
Triệu Lai cười, gắp đồ ăn cho Triệu Thăng, thấy Triệu Thăng đang nhắn tin với lớp trưởng. Triệu Lai mới nhẹ giọng nói chuyện với Diệp Dạng.
"Em nên cảm ơn anh trai của em hơn, lần đầu tiên cô thấy có phụ huynh chăm chỉ gọi điện cho cô như vậy. Không những quan tâm chuyện học của em mà còn lo em không quen, sợ bạn học bắt nạt."
Diệp Dạng sửng sốt.
"Anh ấy chưa từng nói với em."
Triệu Lai cười một lát.
"Người nọ không phải anh ruột của em đúng không?"
Dạng Dạng do dự.
"Anh ấy là..."
Triệu Lai tiếp lời của cậu:
"Bạn trai?"
Diệp Dạng kinh ngạc thốt lên:
"Sao cô biết ạ?"
Triệu Lai mỉm cười gắp đồ ăn cho cậu.
"Từng thấy em tan học mấy lần, người đón em không giống phụ huynh bình thường lắm."
Dù sao cô đa hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm cũng kha khá, tuy rằng học trò của mình đang hẹn hò với một người đàn ông nhưng Triệu Lai cũng không can thiệp quá nhiều.
Một mặt, ngoài trừ chuyện này Diệp Dạng không có điều gì đáng chỉ trích. Mặt khác, Diệp Dạng và Hạ Đông cũng không phải người yêu bình thường. Có thể đã ra mắt người nhà, nếu không số điện thoại khẩn cấp liên lạc với người thân Diệp Dạng sao lại điền của Hạ Đông, hiển nhiên đã được gia đình ngầm chấp nhận.
Lần họp phụ huynh trước đó, Triệu Lai nghĩ người đến sẽ là Hạ Đông nhưng không ngờ lại là một người phụ nữ khá trẻ thanh nhã.
Điều này càng làm Triệu Lai xác định quan hệ của Hạ Đông và Diệp Dạng đã được người nhà tán thành, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Triệu Lai dạy học nhiều năm, có gì chưa từng thấy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, không tổn hại đến học sinh của cô thì không phải là vấn đề lớn.
Chẳng qua Triệu Lai vẫn hiểm lầm chút chuyện, lần họp phụ huynh đó không phải là mẹ Diệp Dạng mà là người mẹ trên danh nghĩa của Hạ Đông – Chúc Anh.
Ngày đó, Hạ Đông còn đùa với Diệp Dạng rằng, có lẽ cậu là người đầu tiên trong lịch sử nhà trường mời "mẹ chồng" đến họp phụ huynh cho mình.
Triệu Lai chạm ly Diệp Dạng lần nữa.
"Con đường này không dễ đi, nhưng gặp đúng người thì dù ngăn trở thế nào đều hóa thành động lực, cậu trai nọ cũng tốt với em, cô chờ ngày nào đó được tặng tiền mừng cho em."
Diệp Dạng ấm áp trong lòng.
"Cảm ơn cô ạ."
Triệu Lai nói xong thì quay sang nói chuyện phiếm với các bạn học khác. Diệp Dạng nhìn bát đồ ăn trước mặt một lúc, bàn tay lấy sợi dây chuyền từ bên trong cổ áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Trên vòng cổ treo một chiếc nhẫn, là chiếc lần trước Hạ Đông mua tặng dịp sinh nhật của cậu.
Lúc đầu Diệp Dạng đeo nó trên trên tay, nhưng sau này nhà trường không cho phép đeo trang sức thì cậu đã mua một chiếc vòng cổ, xỏ chiếc nhẫn vào đeo lên cổ.
Tuy rằng Hạ Đông nói đây là nhẫn đính hôn không muốn đeo ở ngón áp út, Diệp Dạng cũng không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy có lẽ Hạ Đông muốn mua thêm một đôi nữa.
Nhưng lời của cô Triệu nói lại làm Diệp Dạng cảm thấy khó hiểu. Cậu và Hạ Đông là hai người đàn ông thì làm sao kết hôn?
Trong lòng Diệp Dạng rất muốn chung một quyển sổ hộ khẩu với Hạ Đông, nhưng pháp luật quốc gia hiện tại vẫn chưa cho phép kết hôn đồng giới.
Nếu có một ngày nào đó, hai người đàn ông có thể quang minh chính đại vào Cục Dân Chính thì thật tốt.
Triệu Thăng hay để ý phía Diệp Dạng, thấy cậu đờ người thì quay đầu sang, chú ý đến chiếc nhẫn trong tay cậu thì hỏi:
"Cái này... Bạn trai tặng cậu?"
Diệp Dạng nói "Ừ", hoàn hồn đáp:
"Không biết khi nào tôi mới có thể kiếm được tiền."
Triệu Thăng bật cười.
"Cậu thiếu tiền à? Bạn trai cậu hình như rất giàu mà?"
Diệp Dạng lắc đầu.
"Khi có thể kiếm được tiền rồi, tôi muốn mua một cặp nhẫn."
"..."
Triệu Thăng không kịp cảnh giác bị thồn một họng cơm chó, cậu ta nhìn Diệp Dạng chìm vào trầm tư, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Từ khi nào chứ...
Triệu Thăng không nhớ rõ, tự lúc nào tình cảm của cậu ta với Diệp Dạng dần thay đổi. Cậu ta không thể đối xử với Diệp Dạng như một người bạn bình thường, luôn cảm thấy cậu thật yếu ớt muốn bảo vệ cậu, muốn chạm vào cậu.
Ngay cả khi cả nhóm cùng ra ngoài chơi, vài người lấy điện thoại ra chia sẻ cho cậu ta vài bức ảnh nóng, Triệu Thăng vừa nhìn thấy lập tức che màn hình lại không muốn cho Diệp Dạng xem, cảm thấy những thứ ấy sẽ làm bẩn đôi mắt cậu.
Khi cậu ta nhận thức được là vào ngày sinh nhật hôm ấy, cậu ta đến nhà vệ sinh tìm Diệp Dạng, bên ngoài nghe được cuộc đối thoại của Trịnh Hòa và Diệp Dạng.
Mỗi một câu của Trịnh Hòa đều đâm vào lòng Triệu Thăng, lúc ấy cậu ta đã nghĩ, nếu Diệp Dạng thật sự bị ai đó bao nuôi, cậu ta cũng có thể.
Ý tưởng vừa mới nảy ra, cậu ta đã bị tiếng bước chân của Diệp Dạng dọa sợ. Tiếp đó là cuộc trò chuyện với Diệp Dạng, quá khứ của cậu, những chuyện xấu xa bẩn thỉu của Trịnh Hòa vả cả Hạ Đông. Mỗi khi nhắc đến Hạ Đông, đôi mắt Diệp Dạng luôn lấp lánh ánh sáng.
Cậu ta nghe Diệp Dạng nói rằng:
"Tôi không thích đàn ông, chỉ thích anh ấy thôi."
Triệu Thăng chợt thấy may mắn, khi thứ tình cảm này chưa đâm chồi bén rễ quá sâu cậu ta đã biết Diệp Dạng có bạn trai. Cậu có thể dập tắt những ý nghĩ không nên có này, bình thản làm một người bạn bình thường.
Trên mặt Diệp Dạng nóng bừng, cậu nhẹ nhàng xuống giường định bụng vào phòng tắm rửa mặt.
Nhưng chưa đến mép giường đã bị Hạ Đông dùng một tay kéo về.
"Em làm gì, ăn sạch anh rồi muốn chạy sao?"
Diệp Dạng bắt cánh tay của Hạ Đông, không nhịn được biện giải:
"Rốt cuộc là ai ăn ai ạ?"
Hạ Đông tựa đầu vào đỉnh đầu bạn nhỏ, bật cười. Ngôn Tình Xuyên Không
"Em nghĩ kỹ lại xem, rốt cuộc ai ăn ai?"
"..."
Diệp Dạng phải mất mấy giây mới hiểu được, mặt càng đỏ hơn, cậu nhỏ giọng nói thầm:
"Biến thái!"
Hạ Đông xoay người Diệp Dạng để cậu đối mặt với anh.
"Em đói chưa?"
Diệp Dạng trả lời:
"Chưa đói ạ."
"Vậy nằm thêm với anh một lát, dậy sớm thế làm gì?"
Diệp Dạng kiểm tra thời gian trên điện thoại, đã hơn mười một giờ.
Trong nhóm lớp tin nhắn ồ ạt kéo đến, Triệu Thăng đã tag tên cậu vài lần.
Ngày nghỉ đầu tiên, mỗi người đều rất hưng phấn ai cũng dậy sớm, tin nhắn đầu tiên trong ngày gửi vào nhóm chỉ mới hơn sáu giờ.
Diệp Dạng xem lướt qua một lần, đại ý là mọi người trong lớp đang thảo luận xem nên ăn liên hoan ở đâu, cô giáo Triệu cũng mời đến, sau lại bàn xem kỳ nghỉ hè này đi chơi thế nào.
Suy cho cùng, kỳ nghỉ hè này của họ không có bất luận bài tập hay áp lực nào.
Diệp Dạng trả lời tin nhắn gần nhất mà Triệu Thăng nhắc đến cậu: Hai ngày nữa tôi phải đi biển.
— Đi cùng người yêu? — Ừm.
Có lẽ lúc đầu Triệu Thăng muốn nói là bạn trai, nhưng nghĩ đang trong nhóm lớp nên đổi thành người yêu.
Mấy dòng tin nhắn ngắn ngủn này làm cả nhóm xôn xao: Vãi, Diệp Dạng có bạn gái?
— Hình như thế, sự thật bài lộ, không ngờ cậu là người thoát kiếp độc thân sớm như vậy.
— Hai người giấu kỹ thật, không bị bắt à, đừng nói là Trần Quả bên lớp bốn nha?
Diệp Dạng vội vàng trả lời: Không phải cậu ấy, lần đó là hiểu nhầm.
— Vậy liên hoan tối nay có dẫn bạn gái đi cùng không?
Diệp Dạng chần chừ, trả lời: Không tiện lắm...
Không phải cậu không muốn, đã tốt nghiệp rồi nên cậu không quan tâm nếu comeout thì có vấn đề gì không, nhưng không phải ai cũng chấp nhận, cậu không muốn Hạ Đông trở thành đề tài bàn tán cho những người đó sau bữa tiệc.
Một bạn học nam nói đùa: Có gì không tiện, tốt nghiệp rồi còn muốn giấu à?
— Đúng, đúng. Giới thiệu với chúng tôi vị tiên nữ nào mê hoặc được người trong lớp chúng ta.
Diệp Dạng lâm vào thế khó xử, không biết nên trả lời như thế nào. Cậu có tư tâm, dường như muốn thông báo với cả thế giới, nhưng lại sợ có người người chỉ trích bàn tán tình cảm của họ.
Hạ Đông mở mắt ra phát hiện Diệp Dạng vẫn nhìn di động.
"Nhắn tin với ai vậy?"
Diệp Dạng đáp:
"Trong nhóm lớp ạ."
Hạ Đông suy nghĩ một chốc.
"Hôm nay lớp em có tiệc liên hoan đúng không?"
Diệp Dạng gật đầu.
"Đã quyết định rồi ạ, sáu giờ tối nay trên phố đi bộ bên kia."
Hạ Đông ngủ nghiêng người cả đêm, cánh tay hơi nhức. Anh xoay người lại để Diệp Dạng tựa vào vai mình, lặng lẽ nhìn Diệp Dạng trả lời tin nhắn trong nhóm.
Diệp Dạng nói với Hạ Đông:
"Họ muốn em dẫn bạn gái theo."
Hạ Đông nhướng mày, hỏi:
"Bạn gái em đâu nhỉ? Sao anh không nhìn thấy?"
Diệp Dạng vội vàng nói lại:
"Bạn trai ạ."
Hạ Đông cố ý gây sự.
"Nhưng bọn nhóc này kêu em dẫn bạn gái theo, bạn trai như anh có giúp được gì đâu?"
Diệp Dạng bực mình, xoay người lại cắn lên ngực Hạ Đông.
"Bây giờ em đi tìm bạn gái luôn."
Hạ Đông không chọc cậu nữa, nghiêm túc nói:
"Em bảo anh có việc, không đến được."
Sợ bạn nhỏ không vui, Hạ Đông giải thích:
"Nếu bạn học em không chấp nhận thì sao, anh đến đó chẳng khác nào phá hỏng bữa tiệc? Nếu vẫn muốn công khai thì khi tan tiệc có thể gặp mặt một chút, khi đó anh đến đón em về."
"Được ạ."
Diệp Dạng trả lời vài câu trong nhóm lớp thì buông điện thoại xuống, cậu còn nói thêm một câu không phải người trong trường.
Nhiều người thấy tin nhắn này của cậu nhưng không để ý lắm, cứ nghĩ là lỗi đánh máy.
...
Trong buổi liên hoan hôm ấy, có một bạn nam dẫn theo người yêu, bạn gái cậu ta là người bên lớp hai, hẹn hò từ lớp mười một. Trừ giáo viên, bạn bè cùng lớp đều biết chuyện tình cảm của hai người.
Chẳng qua, Triệu Lai không kinh ngạc chút nào, người bạn học nam nọ nói:
"Cô Triệu biết lúc nào vậy cô?"
Đã tốt nghiệp nên Triệu Lai bỏ đi nét mặt nghiêm túc, buồn cười đáp:
"Em cho rằng ít kỹ năng diễn xuất đó cũng lừa được cô sao? Lần trước hai đứa lén lút hôn nhau trong rừng trúc đã bị thầy giám thị thấy, do cô dẫn thầy ấy đi đấy."
Bạn học nam lập tức nịnh hót:
"Cô Triệu muôn năm!"
Triệu Lan trừng mắt nhìn cậu ta.
"Nếu không phải thành tình của em cũng nhìn được thậm chí còn tăng hạng thì hai đứa được mời lên văn phòng uống trà miễn phí rồi."
Mặt bạn nữ ấy hơi đỏ lên, Triệu Lai xoa đầu cô bạn.
"Vất vả cho em, năm cuối áp lực lớn như vậy vẫn lo được cho trò ấy."
"Không vất vả ạ."
Cô bạn nhỏ giọng đáp:
"Em muốn cùng vào một trường đại học với cậu ấy."
"Được, cô đợi tin tốt từ hai em."
Hôm nay cả lớp chia làm bốn bàn, những người quan hệ tốt ngồi cùng một bàn, Triệu Thăng đặt mông ngồi cạnh Diệp Dạng bỏ lại một bàn anh em thân thiết phía sau.
Diệp Dạng hỏi:
"Cậu không qua đó uống rượu với họ sao?"
Triệu Thăng chột dạ nhưng vẫn hợp tình hợp lý nói:
"Lão Triệu ở đây thì tôi nhất định cũng phải ngồi chỗ này."
Triệu Lai nghe vậy thì nhìn cậu ta một cái.
"Gọi tiếng 'lão Triệu' rất rành rọt nhờ?"
Triệu Lai vừa dứt lời, mọi người đều phá lên cười, tiếng "lão Triệu" cũng là bình thường lén gọi thôi, đây là lần đầu có người gọi thẳng ra trước mặt Triệu Lai thế này.
Triệu Lai liếc nhìn Triệu Thăng.
"Xưng hô đàng hoàng."
Triệu Thăng buồn bực hô lên một tiếng:
"Dì cả."
Người ngồi cùng bàn lớp trưởng lập tức kêu lên:
"Cậu là họ hàng với cô Triệu hả, hèn gì trước giờ thấy hai người giống giống nhau."
Đồ ăn lên rất nhanh, Triệu Lai ngồi bên trái Diệp Dạng, cô đặt ít đồ ăn trước mặt cậu.
"Cô xem nguyện vọng một của em, với thành tích hiện tại hẳn không có vấn đề."
Má Diệp Dạng hơi đỏ lên, chạm ly với Triệu Lai.
"Cảm ơn cô một năm nay đã giúp đỡ em ạ."
Triệu Lai uống cạn ly, bật cười.
"Ơn nghĩa gì chứ? Do em tự mình nỗ lực, thành tích chưa từng làm cô nhọc lòng, không giống Triệu Thăng, ép mãi mới bằng lòng ngồi học."
Triệu Thăng lập tức đáp:
"Dì nói thì nói đừng kiếm chuyện với con chứ!"
Triệu Lai cười, gắp đồ ăn cho Triệu Thăng, thấy Triệu Thăng đang nhắn tin với lớp trưởng. Triệu Lai mới nhẹ giọng nói chuyện với Diệp Dạng.
"Em nên cảm ơn anh trai của em hơn, lần đầu tiên cô thấy có phụ huynh chăm chỉ gọi điện cho cô như vậy. Không những quan tâm chuyện học của em mà còn lo em không quen, sợ bạn học bắt nạt."
Diệp Dạng sửng sốt.
"Anh ấy chưa từng nói với em."
Triệu Lai cười một lát.
"Người nọ không phải anh ruột của em đúng không?"
Dạng Dạng do dự.
"Anh ấy là..."
Triệu Lai tiếp lời của cậu:
"Bạn trai?"
Diệp Dạng kinh ngạc thốt lên:
"Sao cô biết ạ?"
Triệu Lai mỉm cười gắp đồ ăn cho cậu.
"Từng thấy em tan học mấy lần, người đón em không giống phụ huynh bình thường lắm."
Dù sao cô đa hơn bốn mươi tuổi, kinh nghiệm cũng kha khá, tuy rằng học trò của mình đang hẹn hò với một người đàn ông nhưng Triệu Lai cũng không can thiệp quá nhiều.
Một mặt, ngoài trừ chuyện này Diệp Dạng không có điều gì đáng chỉ trích. Mặt khác, Diệp Dạng và Hạ Đông cũng không phải người yêu bình thường. Có thể đã ra mắt người nhà, nếu không số điện thoại khẩn cấp liên lạc với người thân Diệp Dạng sao lại điền của Hạ Đông, hiển nhiên đã được gia đình ngầm chấp nhận.
Lần họp phụ huynh trước đó, Triệu Lai nghĩ người đến sẽ là Hạ Đông nhưng không ngờ lại là một người phụ nữ khá trẻ thanh nhã.
Điều này càng làm Triệu Lai xác định quan hệ của Hạ Đông và Diệp Dạng đã được người nhà tán thành, cô cũng không nghĩ nhiều nữa.
Triệu Lai dạy học nhiều năm, có gì chưa từng thấy. Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học, không tổn hại đến học sinh của cô thì không phải là vấn đề lớn.
Chẳng qua Triệu Lai vẫn hiểm lầm chút chuyện, lần họp phụ huynh đó không phải là mẹ Diệp Dạng mà là người mẹ trên danh nghĩa của Hạ Đông – Chúc Anh.
Ngày đó, Hạ Đông còn đùa với Diệp Dạng rằng, có lẽ cậu là người đầu tiên trong lịch sử nhà trường mời "mẹ chồng" đến họp phụ huynh cho mình.
Triệu Lai chạm ly Diệp Dạng lần nữa.
"Con đường này không dễ đi, nhưng gặp đúng người thì dù ngăn trở thế nào đều hóa thành động lực, cậu trai nọ cũng tốt với em, cô chờ ngày nào đó được tặng tiền mừng cho em."
Diệp Dạng ấm áp trong lòng.
"Cảm ơn cô ạ."
Triệu Lai nói xong thì quay sang nói chuyện phiếm với các bạn học khác. Diệp Dạng nhìn bát đồ ăn trước mặt một lúc, bàn tay lấy sợi dây chuyền từ bên trong cổ áo ra, nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Trên vòng cổ treo một chiếc nhẫn, là chiếc lần trước Hạ Đông mua tặng dịp sinh nhật của cậu.
Lúc đầu Diệp Dạng đeo nó trên trên tay, nhưng sau này nhà trường không cho phép đeo trang sức thì cậu đã mua một chiếc vòng cổ, xỏ chiếc nhẫn vào đeo lên cổ.
Tuy rằng Hạ Đông nói đây là nhẫn đính hôn không muốn đeo ở ngón áp út, Diệp Dạng cũng không nghĩ nhiều chỉ cảm thấy có lẽ Hạ Đông muốn mua thêm một đôi nữa.
Nhưng lời của cô Triệu nói lại làm Diệp Dạng cảm thấy khó hiểu. Cậu và Hạ Đông là hai người đàn ông thì làm sao kết hôn?
Trong lòng Diệp Dạng rất muốn chung một quyển sổ hộ khẩu với Hạ Đông, nhưng pháp luật quốc gia hiện tại vẫn chưa cho phép kết hôn đồng giới.
Nếu có một ngày nào đó, hai người đàn ông có thể quang minh chính đại vào Cục Dân Chính thì thật tốt.
Triệu Thăng hay để ý phía Diệp Dạng, thấy cậu đờ người thì quay đầu sang, chú ý đến chiếc nhẫn trong tay cậu thì hỏi:
"Cái này... Bạn trai tặng cậu?"
Diệp Dạng nói "Ừ", hoàn hồn đáp:
"Không biết khi nào tôi mới có thể kiếm được tiền."
Triệu Thăng bật cười.
"Cậu thiếu tiền à? Bạn trai cậu hình như rất giàu mà?"
Diệp Dạng lắc đầu.
"Khi có thể kiếm được tiền rồi, tôi muốn mua một cặp nhẫn."
"..."
Triệu Thăng không kịp cảnh giác bị thồn một họng cơm chó, cậu ta nhìn Diệp Dạng chìm vào trầm tư, vẻ mặt trở nên phức tạp.
Từ khi nào chứ...
Triệu Thăng không nhớ rõ, tự lúc nào tình cảm của cậu ta với Diệp Dạng dần thay đổi. Cậu ta không thể đối xử với Diệp Dạng như một người bạn bình thường, luôn cảm thấy cậu thật yếu ớt muốn bảo vệ cậu, muốn chạm vào cậu.
Ngay cả khi cả nhóm cùng ra ngoài chơi, vài người lấy điện thoại ra chia sẻ cho cậu ta vài bức ảnh nóng, Triệu Thăng vừa nhìn thấy lập tức che màn hình lại không muốn cho Diệp Dạng xem, cảm thấy những thứ ấy sẽ làm bẩn đôi mắt cậu.
Khi cậu ta nhận thức được là vào ngày sinh nhật hôm ấy, cậu ta đến nhà vệ sinh tìm Diệp Dạng, bên ngoài nghe được cuộc đối thoại của Trịnh Hòa và Diệp Dạng.
Mỗi một câu của Trịnh Hòa đều đâm vào lòng Triệu Thăng, lúc ấy cậu ta đã nghĩ, nếu Diệp Dạng thật sự bị ai đó bao nuôi, cậu ta cũng có thể.
Ý tưởng vừa mới nảy ra, cậu ta đã bị tiếng bước chân của Diệp Dạng dọa sợ. Tiếp đó là cuộc trò chuyện với Diệp Dạng, quá khứ của cậu, những chuyện xấu xa bẩn thỉu của Trịnh Hòa vả cả Hạ Đông. Mỗi khi nhắc đến Hạ Đông, đôi mắt Diệp Dạng luôn lấp lánh ánh sáng.
Cậu ta nghe Diệp Dạng nói rằng:
"Tôi không thích đàn ông, chỉ thích anh ấy thôi."
Triệu Thăng chợt thấy may mắn, khi thứ tình cảm này chưa đâm chồi bén rễ quá sâu cậu ta đã biết Diệp Dạng có bạn trai. Cậu có thể dập tắt những ý nghĩ không nên có này, bình thản làm một người bạn bình thường.
Danh sách chương