Dùng xong bữa sáng đã hơn mười giờ, hai người bắt đầu thu xếp đồ đạc.

Hai người đàn ông không giống phụ nữ, lần nào đi đâu cũng phải mang thêm rất nhiều đồ trang điểm hay sản phẩm dưỡng da gì đó, họ chỉ cần mang một ít quần áo và tiền là được.

Chỉ là ngoài bờ biển tia UV rất mạnh, Hạ Đông sợ hại đến làn da trắng nõn của bạn nhỏ nên đã nhờ Tô Tri Vi mua kem chống nắng dạng kem và xịt phun sương.

Tô Tri Vi đưa tay ra.

"Tiền."

Hạ Đông cầm điện thoại lên.

"Bao nhiêu?"

"Một chai kem chống nắng 1200, loại phun sương thì 600."

Tô Tri Vi bình tĩnh nói.

"Vì nhóc Tiểu Diệp nên giảm giá cho cậu, 1000 tệ là được."

Hạ Đông nhìn chai kem chống nắng chỉ 50ml, khóe miệng hơi giật giật.

Sân bay hôm nay rất nhiều người, đa phần là các gia đình dẫn con em mình du lịch.

Hạ Đông sợ hai người lạc nhau, nên nắm tay cậu đến nơi kiểm tra an ninh.

Vì vali nhỏ nên họ không ký gửi nó.

Quá trình kiểm tra an ninh khá chậm, trước mặt họ là một cô gái bị tịch thu một đống đồ đạc, nào là tông đơ tỉa lông mày, sạc dự phòng còn có một chiếc bật lửa.

Hạ Đông biết thương hiệu của chiếc bật lửa này, khá đắt đỏ. Cô gái hình như đang rất vội, cô vừa lưu luyến nhìn chiếc bật lửa vừa rời khỏi khu kiểm tra an ninh.

Chuyến bay kéo dài hơn hai giờ, lúc Hạ Đông đặt vé khoang hạng nhất đã hết vé, cuối cùng anh đặt được vé hạng thương gia, Diệp Dạng tựa vào vai Hạ Đông ngủ suốt hai giờ.

Giữa chừng có tỉnh lại một lần để ăn ít thức ăn trên máy bay, sau lại ngủ đến khi máy bay hạ cánh.

Hạ Đông lấy vali của hai người, hỏi.

"Còn nghẹt mũi không?"

Diệp Dạng dụi dụi đôi mắt.

"Tốt hơn rồi ạ."

Họ theo dòng người xuống máy bay, khoảng trống để đứng không nhiều, Diệp Dạng tựa đầu sau lưng Hạ Đông nhỏ giọng nói:

"Nãy giờ em chưa nhìn rõ quang cảnh bên ngoài nữa."

Đây là lần đầu tiên Diệp Dạng ngồi máy bay, nhưng máy bay vừa cất cánh cậu đã buồn ngủ, khi lên cao thì trực tiếp ngủ luôn.

Hạ Đông cười nói:

"Lượt về rồi xem."

Diệp Dạng đáp "Dạ", âm cuối kéo dài, hai người đi thẳng đến bãi đỗ xe, Quất Tử đã chờ sẵn ở đấy.

Hạ Đông hỏi:

"Cậu mua xe mới?"

Quất Từ là người duy nhất trong nhóm họ có bằng lái nhưng vẫn chưa mua xe, vì trước kia đều ở nước ngoài không có cơ hội mua xe ở quốc nội.

"Không phải."

Quất Tử lắc đầu.

"Mượn bạn."

Hạ Đông nhướng mày, tuy rằng nơi này là quê mẹ của Quất Tử, nhưng cô không sống ở đây quá lâu.

"Bạn nam hay nữ?"

Diệp Dạng cũng tò mò nhìn về phía cô, Quất Tử vừa thấy vẻ mặt của hai người thì biết họ đang suy nghĩ gì, bất đắc dĩ đáp.

"Bạn nữ, chỉ là bạn bè bình thường."

Diệp Dạng "Ồ" lên.

"Có khả năng phát triển lâu dài không ạ?"

Quất tử dở khóc dở cười nhìn về phía Hạ Đông.

"Thằng nhóc quỷ nhà cậu sao thế này, học hư rồi, còn biết chọc ghẹo người khác."

Hạ Đông hỏi:

"Không đáng yêu sao?"

Diệp Dạng đỏ mặt nói theo:

"Không đáng yêu sao ạ?"

Quất Tử nhìn họ một cái.

"Hai người đừng có rãi cơm chó trên xe đấy, nếu không tôi bị nghẹn cầm tay lái không chắc đâu."

Từ sân bay đến khách sạn họ đặt sẵn mất hai tiếng đồng hồ đi xe, Quất Tử thả họ xuống thì chuẩn bị rời đi ngay.

"Ra biển nhớ bôi kem chống nắng, đừng ăn khuya bên ngoài, cẩn thận bị chém giá."

Hạ Đông gật đầu.

"Cậu về cẩn thận."

Quất Tử gật đầu, lái xe rời đi.

Hạ Đông một tay kéo vali, một tay nắm Diệp Dạng vào quầy lễ tân nhận phòng. Khách sạn tuy đắc nhưng rất tiện nghi.

Trong phòng có một phòng bếp nhỏ, ban công tầm năm mét vuông có thể ngắm biển từ đây.

Bầu trời vẫn còn sáng, ánh đèn nhiều màu sắc rực rỡ khắp nơi. Từ nơi này, nhìn thoáng về phía biển, đường chân trời tựa như biến mất, biển xanh thẳm giao nhau với bầu trời tạo thành một đường cong không thấy điểm cuối, tầm nhìn trống trải rộng lớn làm lòng người cảm thấy vui vẻ thư thái.

Diệp Dạng chụp một tấm ảnh đăng trên Moments*, tiện thể kiểm tra tin nhắn trên WeChat, nhóm lớp hoạt động sôi nổi vô cùng, mọi người đang bàn luận nghỉ hè đi đâu chơi.

(*Moments (hay khoảnh khắc/vòng tròn bạn bè): là một tính năng trên WeChat tương tự như tính năng Story/tin trên FB hoặc IG, cho phép người dùng đăng nội dung (có thể kèm nhạc từ ứng dụng khác) trong thời gian giới hạn. Nội dung có thể đăng lên đa dạng như hình ảnh, văn bản hoặc video. Bạn bè có thể thích hoặc bình luận bên dưới, nhưng khá giống Zalo, tuân theo tiêu chí "bạn của bạn không phải bạn của tôi" nên chỉ những người là bạn bè với nhau mới có thể thấy lượt "thích" và "bình luận" của nhau)

Có một nam sinh muộn màng tag tên Diệp Dạng: Tối qua tôi uống nhiều nên hoa mắt hay sao ấy, cậu nói người yêu đón cậu đúng không, sao tôi lại nhìn giống nam vậy...

Lớp trưởng trả lời còn nhanh hơn Diệp Dạng: Đừng nghi ngờ, là nam thật.

Người kia trả lời lại: Người yêu cậu rất đẹp trai.

Diệp Dạng đỏ mặt lên, nhân lúc Hạ Đông không để ý thì trả lời bình luận nọ: Tôi cũng cảm thấy vậy.

Một bạn nữ trong lớp hỏi: Trời ạ, cậu muốn phát cơm chó à? — Không vấn đề gì, phát nhiều lên, tốt nhất là nghẹn chết tôi luôn!

— Trước kia chỉ nghĩ rằng hai anh đẹp trai yêu nhau chỉ có trong tiểu thuyết, không ngờ có ngày tôi lại có thể nhìn thấy bằng chính đôi mắt này!

— Không sao, tới đi, mình còn chịu được!

Các bạn nữ như đang mở máy hát:

— Bạn trai cậu là sinh viên hả?

— Đã đi làm.

— Hai người yêu nhau lâu chưa?

— Hơn một năm.

— Comeout rồi à?

— Đã gặp gia đình.

— Woww, quá hạnh phúc!

Trong nhóm lớp, các bạn học đối với chuyện yêu đương của Diệp Dạng đều tỏ vẻ thiện chí, các câu hỏi đều bình thường, Diệp Dạng trả lời từng cái một.

— Thật ra tôi có một vấn đề rất tò mò nhưng không thể hỏi.

— Thật ra mình cũng có.

— Hình như chúng ta có cùng suy nghĩ.

— Giống như trên.

— Giống như trên.

Nhìn các bạn nữ nhắn một hàng dài giống nhau, các nam sinh đều nghệch mặt ra không hiểu, chỉ có tên nửa cong như Triệu Thăng mới nhận ra điều các nữ sinh muốn hỏi là gì.

Diệp Dạng cũng hiểu, nhưng cậu không trả lời chỉ hồi âm một câu: Tôi đi ăn cơm trước, lát nữa nói sau.

Giọng nói xen lẫn tiếng cười của Hạ Đông vang lên từng phía sau:

"Sao lại không hỏi thử các bạn học của em thắc mắc điều gì?"

Diệp Dạng ho khan một tiếng.

"Có lẽ mọi người muốn hỏi anh đang làm gì đó..."

"Phải không?"

Hạ Đông lẹ tay cầm điện thoại trên tay Diệp Dạng.

"Hay để anh hỏi giúp em?"

"Anh Đông!"

Diệp Dạng vội bổ nhào lên người Hạ Đông lấy điện thoại, sợ anh sẽ hỏi thật.

Hạ Đông ôm bạn nhỏ vào lòng ngã xuống giường, ném điện thoại sang một bên.

"Để anh đoán thử xem họ muốn hỏi gì ha?"

"Có lẽ là muốn hỏi, anh và em ai trên ai dưới, cũng có lẽ là hỏi anh gia cảnh anh ổn không, có làm em thoải mái hay không..."

Mặt Diệp Dạng đỏ bừng, vùi vào ngực Hạ Đông không chịu ngẩng đầu lên.

Hạ Đông xoa cái đầu nhỏ của cậu, bật cười.

"Nghĩ nhiều như vậy, không sợ buồn bực chết mình sao?"

Diệp Dạng ngẩng đầu, dùng sức mà cắn lên xương quai xanh của Hạ Đông, tức giận nói:

"Anh mới nghĩ nhiều ấy!"

Hạ Đông nắm eo Diệp Dạng, kéo cậu lên một chút, để Diệp Dạng đối diện với mình.

"Em muốn thỏa mãn miệng trước hay phía sau trước?"

Dù có ở cạnh Hạ Đông bao lâu, Diệp Dạng mãi mãi vẫn bị anh làm cho mặt đỏ tai hồng.

Hạ Đông tiếp tục nói:

"Hỏi em đấy, miệng hay phía sau đây?"

Diệp Dạng chỉ nghĩ đơn thuần, cho rằng Hạ Đông hỏi cậu muốn ăn cơm trước hay làm tình trước.

"Miệng ạ."

Vừa dứt lời cậu đã thấy khóe môi Hạ Đông nở một nụ cười đầy ẩn ý, Diệp Dạng cảm thấy không ổn, lập tức trèo xuống khỏi người Hạ Đông nhưng vẫn bị anh dùng một tay kéo về.

"Anh cũng nghĩ như vậy, nói cho cùng thì làm có hơi lâu, trễ giờ cơm mất dùng miệng trước vẫn tốt hơn."

"... Lão biến thái!"

Hạ Đông nhướng mày, có tiến bộ, thăng cấp cho anh từ biến thái lên luôn lão biến thái.

Tuy nói như vậy, nhưng Diệp Dạng vẫn ngoan ngoãn di chuyển xuống dưới.

Vì câu mắng lão biến thái của Diệp Dạng mà Hạ Đông vẫn kiềm chế, đến khi khóe miệng Diệp Dạng đau nhức phải nhả ra mà nói:

"Anh nhanh lên!"

Hạ Đông tươi cười đáp:

"Anh có già không?"

"... Không già không già."

Diệp Dạng nhắm mắt nói dối:

"Anh Đông vĩnh viễn 18 tuổi!"

Hạ Đông không muốn Diệp Dạng khó chịu quá lâu, trực tiếp vào nhà tắm, tắm rửa đơn giản.

"Đánh răng đi, chúng ta ăn cơm."

Diệp Dạng đánh răng sạch sẽ, Hạ Đông cũng tắm xong, hai người chuẩn bị ra ngoài ăn cơm.

Hạ Đông nắm tay Diệp Dạng ra khỏi khách sạn.

"Em muốn ăn gì?"

Diệp Dạng không kén chọn thức ăn lắm.

"Ăn gì cũng được ạ."

Trời đã hoàn toàn tối đen, ánh đèn điện hai bên đường rực rỡ màu sắc.

Diệp Dạng và Hạ Đông đi dạo chốc lát, phát hiện không có nhiều lựa chọn lắm, đa phần đều là nhà hàng hải sản và món Pháp.

Hạ Đông không hứng thú với đồ Pháp, nhưng vẫn hỏi:

"Chúng ta đi ăn hải sản không?"

"Được ạ."

Nói là ăn hải sản, Hạ Đông đúng thật gọi món hải sản, anh gọi một con tôm hùm, một cá biển, hai con cua và một phần tôm tích, cuối cùng Diệp Dạng gọi thêm một món chay.

Tôm hùm trên đĩa đỏ rực, tuy được hấp chín nhưng vẫn được nhà bếp cắt thành từng miếng và xếp lại thành hình.

Diệp Dạng ước lượng bằng mắt một lát, lớn gần bằng hai bàn tay cậu cộng lại.

Diệp Dạng hỏi:

"Con này nặng bao nhiêu ạ."

Người phục vụ vừa mới nói, Hạ Đông nhớ lại.

"Bốn ký ba."

Hạ Đông đeo bao tay vào, lấy một phần thịt thân tôm hùm.

"Em ăn thử đi, thịt rất mềm."

Diệp Dạng cắn miệng thịt ấy ngay trên tay Hạ Đông, đúng thật là rất mềm, thịt vừa mềm vừa dai, không nát chút nào.

Hạ Đông đặt một chén nước chấm trước mặt Diệp Dạng.

"Chấm thêm nước sốt cũng khá ngon."

Nhà hàng này kinh doanh không tệ, các cặp đôi đến rất nhiều, nhóm gia đình càng nhiều hơn.

Tuy vậy nhưng không quá ồn ào, Diệp Dạng và Hạ Đông ngồi bàn cạnh cửa sổ, vừa thưởng thức hải sản vừa ngắm cảnh đêm.

Hạ Đông có vẻ rất thích đút cho Diệp Dạng, bản thân ăn được vài miếng thì toàn bộ quá trình đều đút đến bên miệng cậu.

Diệp Dạng hoàn toàn không cần động tay động chân, cậu và Hạ Đông một người miệt mài ăn một người miệt mài bóc vỏ. Hương vị tươi ngon được đưa vào miệng, Diệp Dạng đột nhiên hiểu tại sao có nhiều người lại thích ăn hải sản như vậy, quả thật là mỹ vị.

Hạ Đông bóc phần đầu tôm, dùng thìa múc ít trứng tôm cho Diệp Dạng.

"Ăn thử một miếng."

Diệp Dạng lùi lại một chút, cậu đối với những loại thực phẩm này đều trong trạng thái "xin thứ lỗi cho kẻ bất tài".

"Không ăn ạ."

Hạ Đông dỗ dành bạn nhỏ.

"Ăn thử xem, anh đảm bảo rất ngon."

Diệp Dạng do dự nhưng vẫn há miệng, để trứng tôm vào miệng mình.

Hương vị vừa vào miệng có hơi là lạ, nhưng để lại hậu vị mùi umami tươi ngọt.

"Ngon quá ạ..."

__________

E/n: Bản thân tui chưa từng dùng WeChat cho nên không biết chính xác tính năng Moments hoạt động như thế nào, phần chú thích được tui tham khảo trên Wikipedia, Baidu và một số trang mạng bên mình (không chính thống). Nên phần thời gian đăng tải tui không để chính xác được là bao lâu, theo Baidu thì là 3 ngày, theo vài trang mạng khác thì chỉ 24h (giống Story) và sẽ tự mất. Vậy nên, bạn nào thấy có gì sai thì bình luận góp ý nha.

Hai đứa ve vãn nhau cho đã, rồi H kéo kèm:)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện