Hạ Đông hôn hôn lên cổ Diệp Dạng.

"Muốn xuống chơi lát không, anh đỡ em."

Diệp Dạng do dự một lát, sợ Hạ Đông ôm cậu mãi thì mệt.

"Muốn ạ."

Nắng hôm nay không quá gắt, đặc biệt hôm nay có nhiều mây, nhiệt độ nước biển mát mẻ, đất dưới lòng biển khá mềm đi bộ cũng không quá khó chịu.

Nước ở đây vẫn quá sâu với Diệp Dạng, Hạ Đông ôm eo cậu đến nơi nông hơn.

Hạ Đôn đỡ tay Diệp Dạng, hỏi:

"Còn choáng váng không?"

Diệp Dạng lắc đầu, đáp:

"Tốt hơn nhiều rồi ạ."

Thực sự lúc mới đặt chân ra biển vẫn choáng váng, giờ đã thích nghi được nên đỡ hơn nhiều.

Diệp Dạng mặc áo phông trắng, còn Hạ Đông là màu xanh nhạt. Sau khi ngâm nước đã dính chặt vào người, nhất là chiếc áo phông trắng của Diệp Dạng, một vài chỗ trong suốt đến mức nhìn thấy da thịt bên trong.

Đường cong trên thân thể được miêu tả rõ ràng, thoáng còn trông thấy cơ bụng và cơ lưng của cậu.

Hạ Đông kéo Diệp Dạng đến trước mặt mình, nhéo vào ngực cậu một cái.

"Ăn mặc như vậy là muốn quyến rũ anh sao, bé cưng?"

"Anh Đông!"

Diệp Dạng nhỏ giọng hô lên, bắt được bàn tay hư hỏng của Hạ Đông.

Một cơn sóng chợt ập đến, Diệp Dạng không phản ứng kịp loạng choạng hụt chân, Hạ Đông vội đỡ được, ôm cậu vào lòng.

Khi con sóng qua đi, hai người tách ra thì toàn thân ướt đẫm, hai điểm hồng hồng trước ngực như hiện lên.

Yết hầu Hạ Đông lên xuống mấy lần.

"Bé cưng à, nếu không thì em cởi luôn đi.

Mặc như thế này còn quyến rũ hơn không mặc.

Diệp Dạng do dự gật đầu, cởi áo thun mình đi, cậu nhìn qua áo phông của Hạ Đông không thấy gì, Diệp Dạng nghiêm túc nói:

"Anh không được cởi."

"..."

Hạ Đông bế bạn nhỏ lần nữa, tìm một gốc không người.

"Vậy em phải trả tiền thù lao chứ."

Diệp Dạng nhón chân lên hôn lên khóe miệng Hạ Đông, còn liếm anh một cái.

Hạ Đông đè eo Diệp Dạng xuống, cắn môi trên của cậu sau đó hôn sâu, Diệp Dạng đẩy hai cái không ra, qua hồi lâu gần như thở không nổi mới được buông ra.

Hạ Đông cười chọc ghẹo.

"Lâu như vậy vẫn không học được cách thở sao?"

Diệp Dạng chọt Hạ Đông một cái, nhìn xung quanh không có ai để ý về phía này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Có nhiều người quá ạ!"

Cậu căng thẳng muốn chết, sao nhớ đến phải thở chứ? Người xung quanh không ít, nơi nơi tràn ngập tiếng nói tiếng cười, mấy đứa nhỏ thì chơi súng nước, người lớn thì lật tung vòng bơi của bạn mình rồi cười ha ha.

Diệp Dạng nhìn người nọ đứng dậy khó khăn từ trong nước, phun một đống nước biển ra khỏi miệng, không khỏi run rẩy.

"Quá thảm rồi..."

Hạ Đông buồn cười.

"Em sợ làm gì? Anh lại không làm vậy với em."

Diệp Dạng cảm thán.

"Thoạt nhìn khó chịu quá..."

Diệp Dạng còn chưa nói xong, người vừa bị sắc nước lúc nãy dùng tay ấn bàn mình xuống nước, cười hỏi:

"Thích không?"

"..."

Sắc trời càng lúc càng âm u, Diệp Dạng sờ thứ gì đó lạnh lẽo vừa rơi xuống mặt cậu, nghi hoặc ngẩng đầu.

"Có phải trời sắp mưa không ạ?"

Hạ Đông vươn tay, qua nhiên cảm nhận được vài giọt mưa.

"Trời mưa rồi."

Xem thời tiết hôm nay, có lẽ mưa không nhỏ, Hạ Đông vươn tay.

"Chúng ta phải về thôi."

Diệp Dạng ngoan ngoãn đặt tay mình lên tay Hạ Đông.

"Được ạ."

Không phải ai cũng kịp tránh mưa, có người chỉ thấy vài giọt mưa không nghĩ mưa sẽ lớn vẫn tiếp tục chơi dưới biển.

Diệp Dạng quay đầu nhìn thoáng qua, có một cặp vợ chồng dẫn theo đứa trẻ tầm bốn tuổi đang chơi đùa trong chiếc vòng phao cười đùa vui vẻ.

Diệp Dạng chỉ vào con sóng phía xa.

"Anh Đông, cơn sóng này thật lớn..."

Hạ Đông nhìn theo tầm mắt của cậu.

"Đúng là rất lớn, em muốn ở lại chơi thêm chút không?"

Diệp Dạng vội lắc đầu.

"Em không ạ."

Nếu bị đợt sóng này đánh trúng, có lẽ cậu sẽ bị sặc chết.

Sóng đánh rất nhanh vào bờ, Hạ Đông tiếp tục dẫn Diệp Dạng lên bãi cát, đột nhiên cách đó không xa vang lên tiếng hét:

"Con ơi!"

Diệp Dạng và Hạ Đông đồng thời quay đầu lại, đúng là gia đình ba người vừa rồi.

Cơn sóng lớn vừa qua, tóc người phụ nữ đã ướt đẫm vội vã tìm kiếm khu vực xung quanh. Người đàn ông vừa bơi vừa nhìn khắp nơi, đứa trẻ trên vòng phao đã biến mất.

Diệp Dạng giật mình chỉ về phía sau người đàn ông.

"Đứa bé phía bên trái của chú kìa!"

Hạ Đông nhíu mày, theo tầm nhìn của mình chỉ có thể thấy được một bàn tay nhỏ lờ mờ.

"Em tự lên bờ trước được không?"

Diệp Dạng hiểu ý Hạ Đông, cậu nắm chặt tay anh rồi buông ra.

"Anh cẩn thận ạ."

Hạ Đông vội vàng bơi về phía đứa trẻ nọ, Diệp Dạng căng thẳng nhìn theo bóng lưng Hạ Đông. Độ sâu của nước không ảnh hưởng quá lớn đến Hạ Đông, nhưng trong khoảnh khắc Hạ Đông hỏi cậu câu hỏi ấy, cậu đã muốn trả lời là "Không thể".

Cậu lo lắng an toàn của Hạ Đông, nhưng không lý nào lại làm nhắm mắt làm ngơ chuyện đứa trẻ.

Cặp vợ chồng đấy không nhìn thấy con họ, nếu không ai cứu, chỉ e là đứa trẻ nọ sẽ thật sự chết đuối.

Các nhân viên cứu hộ trên bờ cũng đã vội vàng xuống biển, nhưng chậm hơn Hạ Đông vài bước.

Diệp Dạng căng thẳng tại chỗ không nhúc nhích, cảm tưởng như mọi dây thần kinh trong cơ thể đề căng lên. Cậu âm thầm an ủi bản thân rằng, anh Đông sẽ không có chuyện gì, anh biết bơi còn bơi rất giỏi, trước đó cậu có nghe anh nói nhận được chứng chỉ lặn.

Tiếp đó Diệp Dạng không thấy bóng dáng đứa trẻ nữa mà Hạ Đông cứ ngày càng nhỏ dần... Lúc sau, Diệp Dạng thấy Hạ Đông lặn xuống biển.

Bên cạnh đó, có vài du khách bàn luận sôi nổi, một cô gái nhỏ giọng kêu lên:

"Có thể cứu đứa trẻ này được không?"

"Không biết nữa, tôi thấy có người nam nào đó bơi qua rồi, nhân viên cứu hộ cũng đến, chắc không sao đâu?"

"Loại việc này ai nói rõ được, trường hợp làm việc nghĩa hết mình nhưng bản thân cũng không cứu nổi còn thiếu à?"

"Đừng nói xui, mỉa mai người ta làm gì, dù sao cũng có ý tốt."

"Tôi chỉ nói sự thật thôi, nếu là tôi thì tôi không đi đâu, xui xẻo không cứu được thì thôi còn mạo hiểm mạng sống của mình..."

Diệp Dạng nắm chặt lòng bàn tay, quay đầu lại, lạnh lùng nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi vừa nói câu đấy.

"Hy vọng con anh sau này đuối nước cũng không có ai cứu!"

Tên đàn ông nọ sửng sốt.

"Cái gì? Cậu quan tâm như vậy sao không xuống cứu luôn đi?"

Diệp Dạng xiết chặt tay thành nắm đấm, thật ra cậu rất muốn đi, Hạ Đông đã lặn xuống biển rất lâu rồi.

Cậu không muốn cùng người nọ tranh cãi nữa, cả người đều căng thẳng nhìn mặt biển xa xăm, mỗi một gợn sóng cũng làm cậu căng thẳng vô cùng.

Lại qua thêm một phút, Hạ Đông vẫn chưa xuất hiện, Diệp Dạng đi về phía bên kia vài bước thì bị một du khách tóm lấy.

"Cậu đi làm gì, đừng đi. Nhân viên cứu hộ đã qua bên đó rồi, cứu không được cũng không còn cách nào khác."

Diệp Dạng cắn môi, cậu nếm được vị máu tanh trong miệng nhưng vẫn không tài nào không chế được đôi tay run rẩy.

"Anh Đông..."

Một khách du lịch bơi theo sau Hạ Đông đã trở lại, đứng trước mặt người phụ nữ nước mặt giàn giụa, áy náy nói:

"Tôi đã cố hết sức, thật sự không tìm thấy."

Nước mưa rơi lộp độp, rồi ào ào trút xuống, nhiều người quay lại bờ thay đồ, cũng có nhiều người vẫn đứng yên tại chỗ.

"Thanh niên hồi nãy chưa lên hả, có phải cũng có chuyện rồi không?"

"Còn trẻ như vậy..."

Diệp Dạng đột nhiên không dám trông về hướng đó nữa, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi vô cùng, cậu ngồi xổm xuống che thân thể run rẩy của mình.

Nhưng ngay sau đó, một du khách ngạc nhiên hỏi:

"Nhìn kìa, hình như không phải nhân viên cứu hộ!"

Diệp Dạng nghe vậy lập tức đứng phắt dậy, bước chân không vững mà lảo đảo ngã xuống mặt biển.

Diệp Dạng ngơ ngác nhìn về hướng đó, một hình dáng quen thuộc ôm một đứa trẻ đã ngất đi trong lòng.

Là Hạ Đông.

Hạ Đông giao đứa trẻ cho nhân viên cứu hộ thì ngồi xổm xuống muốn kéo Diệp Dạng lên.

"Không phải anh bảo em lên bờ trước sao?"

Diệp Dạng hoàn hồn, nhào vào ngực Hạ Đông, giọng nói cậu run rẩy:

"Sau lâu như vậy..."

Hạ Đông nhận thấy trên cổ ước đẫm, anh nhanh chóng ý thức được chuyện gì, xoa gáy Diệp Dạng an ủi.

"Đừng sợ, không phải nói với em rằng anh lặn rất giỏi sao?"

Diệp Dạng nghẹn ngào cắn lên cổ Hạ Đông, không chịu nói chuyện.

Cha của đứa trẻ được cứu đứng một bên, xấu hổ không biết có nên nói lời cảm tạ hay không.

Hạ Đông ôm Diệp Dạng đứng lên, một tay an ủi Diệp Dạng rồi quay sang hỏi người đàn ông nọ:

"Đứa bé có ổn không?"

Cha của đứa trẻ kích động đáp:

"Tốt, tốt lắm, bên đó nói không có vấn đề gì, cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Nói xong hắn còn quỳ xuống, nước văng tung tóe.

"Nếu không có cậu chắc con tôi đã không còn, thật sự cảm ơn cậu!"

Hạ Đông ôm Diệp Dạng tránh sang một bên, lúc này Diệp Dạng đã hoàn hồn, muốn xuống khỏi người anh nhưng bị giữ lại.

Hạ Đông cười nói:

"Chuyện nhỏ thôi, không tốn sức, nếu không có việc gì thì chúng tôi xin phép đi trước."

Cha của đứa trẻ vội lấy điện thoại ra.

"Phí cảm ơn cậu phải nhận!"

Hạ Đông không thiếu tiền, đương nhiên không cần phí cảm tạ, tiền còn không quan trọng bằng việc kịp thời an ủi bạn nhỏ đâu.

"Không cần, đứa bé không có việc gì là được."

Hạ Đông vỗ nhẹ lên gáy Diệp Dạng.

"Anh nhìn xem, em trai tôi bị dọa sợ rồi, tôi phải về dỗ em ấy, anh qua xem con mình đi."

Hạ Đông nói xong lập tức ôm Diệp Dạng đi, xung quanh có vài người quay chụp gì đó, Hạ Đông ấn đầu Diệp Dạng lên vai mình, không cho cậu lộ mặt trước máy ảnh.

Đến phòng thay đồ, Hạ Đông buông Diệp Dạng xuống, vươn tay lau những giọt nước mắt lẫn nước mưa còn ươn ướt trên khóe mắt Diệp Dạng.

"Được rồi, anh không sao."

Diệp Dạng mím môi.

"Lần sau đừng đi, em sợ lắm..."

Nói cậu ích kỷ cũng được, thế nào cũng không sao, chỉ cần nghĩ đến việc Hạ Đông vĩnh viễn chìm bên trong nước, Diệp Dạng không ngăn được trái tim mình đau nhói.

Hạ Đông mang đến ánh mặt trời cho cậu, mưa gió cũng do Hạ Đông che chắn cho cậu, cậu không thể nào tưởng tượng cuộc sống không có Hạ Đông, cậu có thể vượt qua thế nào được đây.

Hạ Đông vuốt ve dỗ dành.

"Không có lần sau đâu, ngoan."

Diệp Dạng dụi dụi vào cổ Hạ Đông.

"Anh có khó chịu không?"

Hạ Đông lắc đầu.

"Anh không, chỉ là hơi đau mắt."

Nước biển mặn, Hạ Đông không mang kính phòng hộ theo, khó tránh mắt sẽ sưng tấy lên.

Diệp Dạng quan tâm quá ắt loạn.

"Chúng ta đến bệnh viện xem."

Hạ Đông bật cười.

"Không nghiêm trọng như vậy đâu, em thổi thổi cho anh thì không sao nữa."

Diệp Dạng gật đầu không chút do dự, ôm lấy cổ Hạ Đông cẩn thận thổi vào mắt anh.

Thật sự không quá nghiêm trọng, khi về dùng nước muối sinh lý rửa chút là được, chẳng qua vì muốn an ủi Diệp Dạng, Hạ Đông mới nói như vậy.

Nhưng khi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Diệp Dạng, thật sự cẩn thận từng li từng tí, Hạ Đông chợt cảm thấy đôi mắt mình hình như không còn đau nhức nữa.

Diệp Dạng luôn luôn như vậy, đối với mỗi lời nói của anh đều cực kỳ nghiêm túc lắng nghe chưa bao giờ phần biệt thật giả hay chỉ vui đùa.

Thật ra, Diệp Dạng không phải chẳng phân biệt được nói thật hay đùa giỡn, chỉ là cậu bằng lòng ghi nhớ từng câu từng chữ của Hạ Đông.

Thấy Hạ Đông hồi lâu không phản ứng, Diệp Dạng thổi một lát, cuối cùng vẫn lo lắng nói:

"Nếu không thì cũng ta đến bệnh viện đi ạ..."

Hạ Đông cười đáp:

"Không cần, về rửa bằng nước muối sinh lý là được."

Hai người về khách sạn, Diệp Dạng bảo Hạ Đông tắm rửa thay quần áo trước, bản thân cậu lại xuống quầy lễ tân, nhờ họ mang nước muối sinh lý lên.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện