Lâm Tê Nham vừa nghe điện thoại vừa nhìn Lục Áo.

Lục Áo đã mặc xong áo lặn đang chuẩn bị xuống nước.

Lâm Tê Nham liền nói với người kia rằng: "Vậy để tôi hỏi trước, có câu trả lời sẽ báo lại anh sau."

"Làm phiền rồi, tôi tên là Tạ Linh Tầm. Đến lúc đó cậu gọi đến số này của tôi là được."

Lâm Tê Nham cụp máy nhìn về phía Lục Áo bọn họ, miệng hỏi:" Sao nào, các cậu đồng ý không?"

Không đợi Lục Áo trả lời, cậu ấy lại nói: "Thực ra lời lắm đó. Một ngày 3.000 tệ, năm ngày liền có 15.000 tệ rồi."

Lục Áo lười biếng duỗi đôi chân dài của mình ra, tựa người lên lan can, "Không nhận, thuyền này chẳng phải đang cho các cậu mượn hay sao?"

"Thực ra chúng tôi cũng không dùng hết con thuyền lớn như vậy, nếu cậu có việc để làm chỉ cần nói với giáo sư Hoàng một tiếng, chúng tôi lại đi thuê con thuyền khác thôi."

"Không cần thiết. Lăn qua lộn lại làm khổ một chuyến, trừ tiền xăng dầu nhân công, cũng chẳng kiếm được bao nhiêu tiền." Lục Áo nhìn bầu trời vẫn trong xanh, nói: "Hơn nữa, thêm 2 ngày nữa sẽ có bão, ra biển đánh bắt rất nguy hiểm."

"Chẳng phải nói chưa chắc sao?"

Lục Áo ung dung "Chắc chắn sẽ có bão."

Lâm Tê Nham không quá tin tưởng, có điều cậu đã nói thế, Lâm Tê Nham không tiện phản bác.

Lục Áo đứng lên, "Trước xuống biển xem tình huống đã."

Lâm Tê Nham phản ứng lại, vội vã mặc đồ trang bị.

Mấy ngày này cậu ấy đều phải lặn biển quay chụp nhờ vậy mà kỹ thuật lặn được nâng cao một mảng lớn.

Cậu ấy vừa mặc xong, Lục Áo đã ngửa ra sau, "Bùm" một tiếng, cả người chìm vào trong nước.

Giây tiếp theo, Lục Áo trồi lên mặt nước nhìn cậu ấy.

Tư thế xuống nước của Lâm Tê Nham không có gì đặc biệt, vẫn là chân chạm nước trước, nước văng tung tóe.

Lục Áo cười một cái, bơi qua đỡ cậu ấy.

Hai người lặn xuống, Tống Châu ở trên thuyền chờ bọn họ

Ánh sáng của buổi chạng vạng tạm được, ngẩng đầu có thể nhìn thấy một mảng ráng chiều, cho dù lặn xuống nước nơi độ sâu hơn chục mét vẫn có thể trông thấy bầu trời.

Lâm Tê Nham nhịn không được cầm lấy máy quay nhắm ngay không trung ghi lại cảnh này.

Hơn 10 phút sau, bọn họ đã để khu vực san hô sinh trưởng.

Mấy ngày này Lục Áo và Tống Châu đều lặn lẽ truyền thêm sinh mệnh lực cho chúng, tình huống của san hô bên dưới chuyển biến tốt đẹp hơn không ít.

Bãi san hô ban đầu sắp bị tẩy trắng hoàn toàn nay lại được nhuộm lên màu sắc rực rỡ, vàng rực, hồng hây hây, đỏ chói lóa, nhiều màu sắc như thế dưới ánh sáng của chạng vạng có vẻ vô cùng xinh đẹp.

Khi mặt trời chìm hẳn vào bên kia biển, đủ loại cá tôm đều sôi nổi bơi ra kiếm ăn.

Bọn họ mới vừa quay được 5 phút, Lục Áo liền thấy được một con rùa biển chậm rì rì lội tới.

Con rùa biển này rất lớn, khi nó từ tốn bơi trong nước, bọn họ nhìn nó cứ ngỡ như mình đang đến thủy cung.

Lục Áo khe khẽ vươn tay.

Rùa biển hết sức tò mò, nó bơi lại gần rồi duỗi đầu ra nhìn cậu.

Lục Áo nhẹ nhàng sờ mai rùa của nó, nó vội vàng bơi đi.

Lâm Tê Nham ở bên cạnh nhìn thấy vô cùng ngưỡng mộ, cũng muốn sờ rùa biển, chỉ là cậu ấy vừa tới gần, rùa biển đã mau chóng bơi đi mất.

Xét về khả năng tương tác với sinh vật biển, cậu ấy thua xa Lục Áo.

Lâm Tê Nham buồn bực đạp nước tại chỗ vài giây, sau đó chỉ đành quay lại ngắm san hô.

May mắn thay, san hô không làm cậu ấy thất vọng, vẫn đẹp đẽ như ngày nào.

Lâm Tê Nham ngày nào cũng sẽ xuống đây quay san hô, công việc chủ yếu của cậu ấy là ghi chép.

Phạm vi gieo trong 10.000 nhánh san hô không phải lớn, cậu ấy chỉ tốn khoảng hơn 10 phút đã quay xong rồi, nhưng vì cân nhắc đến vấn đề an toàn bọn họ tốn hơn nửa tiếng mới trồi lên mặt biển.

Khi họ leo lên boong tàu, Hoàng Trữ Nạp đã đứng ở đó.

Thấy Lục Áo và Lâm Tê Nham lên rồi, Hoàng Trữ Nạp vẫy tay chào hỏi, "San hô bên dưới sinh trưởng thế nào rồi?"

"Cực kỳ tốt, sức sống bừng bừng, cá biển cũng trở về rồi."

Hoàng Trữ Nạp nghe vậy đòi xem video.

Lâm Tê Nham đưa máy quay cho ông, bản thân ngồi một bên, vừa cởi đồ lặn vừa thở dốc.

Lặn biển quay phim thực sự rất mệt, với thân hình nhỏ nhắn của cậu ấy, lần nào xuống đó quay xong đều phải ngồi nghỉ một hồi lâu.

Lục Áo đỡ hơn cậu ấy nhiều, trông cậu như chẳng hề hứng gì, còn hơi còn sức nói chuyện với Hoàng Trữ Nạp, "Giáo sư Hoàng, ông cảm thấy san hô bây giờ thế nào?"

"Cái khác không dám nói, nếu chúng nó có thể tiếp tục duy trì trạng thái hiện tại, mẻ san hô này có hơn 50% khả năng sống sót."

Hoàng Trữ Nạp vừa nói vừa tiện thể tải video lên laptop, bắt đầu xem trạng thái san hô vừa quay.

Lục Áo đặt chân vịt qua một bên, hỏi: "Hôm nay tôi xem dự báo thời tiết nói qua 2 ngày nữa sẽ có bão?"

Hoàng Trữ Nạp gật đầu, "Tôi cũng thấy rồi, tôi còn đặc biệt đi hỏi ông bạn, ông ấy nói từ ảnh vệ tinh hiện tại cho thấy, khả năng qua 2 ngày nữa sẽ có mưa là rất lớn."

"Nếu nói vậy có nghĩa là mẻ san hô lần này về cơ bản không còn vấn đề gì nữa phải không?"

Hoàng Trữ Nạp không dám khẳng định, "Nếu có thể thuận lợi vào thu."

Thành phố Kiềm Vĩnh thuộc khí hậu cận nhiệt đới ẩm, trước đây việc bước vào thu vào tháng 10 không khó.

Lục Áo nghe ông nói vậy, trong lòng tự tin thêm đôi phần.

Hoàng Trữ Nạp xem xong video, quay lại nói với cậu chuyện con thuyền, "Gần đây có phải cậu cần dùng thuyền không, nếu cậu cần dùng cứ việc lấy về đi không sao cả, chúng tôi sẽ tìm cách khác."

"Không sao." Lục Áo nói với ông, "Chẳng phải sắp có bão sao? Dù cho có thuyền, chúng tôi cũng không dám đi biển."

"Lời này cũng đúng, những ngày trời bão không nên đi biển vẫn tốt hơn." Hoàng Trữ Nạp cười cười, "Dù sao thì lúc nào cậu cần dùng cứ nói với chúng tôi một tiếng, chúng tôi sẽ dọn ra ngay, không thể làm cản trở các cậu kiếm tiền được."

"Tôi biết rồi."

Lục Áo và Tống Châu xem xong san hô liền cố tình ở thành phố Kiềm Vĩnh ăn tối xong mới về.

Hai người đều biết nấu ăn, chỉ có điều 2 người đàn ông đàn ang, ngày ngày nấu cơm cũng thấy phiền, cảm giác lâu lâu ăn ngoài một bữa rất tuyệt.

Ăn ở ngoài không cần rửa chén, cũng không cần dọn dẹp phòng bếp, ăn xong dắt tay nhau đi về, vừa khéo có thể ngắm sao sáng trên trời.

Bầu không khí lãng mạn lan tràn giữa hai người, đột nhiên tiếng điện thoại vang lên trong túi Lục Áo phá tan phong cảnh.

Lục Áo lấy điện thoại ra, cậu tưởng là Tạ Linh Tầm, không ngờ sau khi cuộc gọi kết nối, một giọng nam lớn tuổi vang lên, "Alo, xin chào, xin hỏi có phải Lục Áo, cậu Lục không?"

"Là tôi, xin hỏi ông là?"

"Chào cậu, tôi là Triệu Hạnh Lập của Sở Nghiên Cứu Nông Nghiệp Tây Nam, hôm nay chúng tôi nhìn thấy ngỗng của cậu, cảm thấy vô cùng hứng thú, không biết cậu có tiện bán vài quả trứng ngỗng để chúng tôi làm nghiên cứu không? Giá cả có thể thương lượng, chúng tôi có thể cùng cậu chia sẽ thành quả nghiên cứu."

"Thật ngại quá." Lục Áo dừng lại, "Ngỗng tôi nuôi là loài ngỗng sư tử bình thường, nếu ông đặt kỳ vọng cao vào việc này, tôi e rằng ông sẽ thất vọng đấy."

"Không không không, chúng tôi nghiên cứu ngỗng nhiều năm như thế, ngỗng nhà cậu tuyệt đối không phải ngỗng sư tử, hoặc nói ngỗng sư tử nhà cậu đã biến dị, chúng tôi cảm thấy rất hứng thú với nó, không biết nếu thuận tiện, chúng ta có thể gặp mặt bàn bạc không?"

"Chúng ta gặp mặt ở đâu?"

"Nếu được, chúng tôi muốn đích thân đến thôn cậu để bàn chuyện, tiện thể xem thử môi trường sống của chúng."

Lục Áo ngơ người một hồi.

Bên kia sợ cậu không đồng ý, lại gọi một tiếng, "Cậu Lục?"

"Ừm." Lục Áo nói, "Các ông đến bàn chuyện cũng được, chừng nào các ông đến?"

"Nếu cậu đồng ý, bây giờ chúng tôi chuẩn bị đáp máy bay qua đó, đại khái sáng mai sẽ đến."

"Không cần gấp đến thế, ngày kia hẳn đến nhé." Lục Áo trầm ngâm, "Tôi cần chuẩn bị một chút, nếu tiện ngày kia sẽ tiếp đón các ông, cũng phiền các ông khi đến mang theo giấy tờ tương quan."

"Được được, không thành vấn đề, cảm ơn cậu. Vậy sáng ngày kia chúng tôi sẽ đúng giờ đến nơi."

Lục Áo đồng ý rồi cúp máy.

Cậu tiếp tục nắm tay Tống Châu đi bộ về thôn, nào ngờ còn chưa đi được hơn 10 mét, điện thoại lại reo lần nữa.

Biểu cảm của Lục Áo như thể muốn dứt khoát ném cái điện thoại xuống đất.

Tống Châu quay đầu nhìn cậu, anh thuận tay đáp lên vai cậu, kéo người vào trong lòng mình, "Người nổi tiếng nhiều thị phi, đại khái là như vậy đó."

Lục Áo lầm bầm, "Em cũng đâu tính là nổi tiếng."

Lần này vẫn là số lạ gọi đến, Lục Áo không cách nào phán đoán ra đối phương là ai, chỉ đành nghe máy.

Giọng nói của đối phương vô cùng dè dặt, "Alo, xin hỏi có phải ngài Lục không?"

"Đúng vậy, là tôi, anh tìm tôi có việc gì?"

"Chào cậu, tôi là Tạ Linh Tầm, tôi muốn hỏi xem cậu có rảnh để cùng chúng tôi đi một chuyến không, đi câu cá vẩu? Không tốn nhiều thời gian đâu, 1-2 ngày được rồi."

Cá vẩu là một loài cá vô cùng ngang ngạnh.

Lúc câu loài cá này, nếu không giằng co đến khi nó hoàn toàn không còn hơi sức, nó tuyệt đối không cam lòng để loài người kéo lên bờ.

Có rất nhiều người cảm thấy khi vật lộn với loài cá này như thể đang vật lộn với sự sống vậy, chỉ có cảm nhận được sự sống mới biết tôn trọng sự sống.

Cá vẩu là ước mơ của hầu hết người yêu thích bộ môn câu cá biển, đời người sẽ không trọn vẹn nếu như chưa từng câu được nó.

Dù cho chỉ vì danh tiếng không vì lý tưởng, rất nhiều cần thủ cũng muốn câu qua một lần xem như điểm danh.

Lục Áo vừa nghe liền từ chối, "Hai ngày này tôi bận việc, 2 ngày kế tiếp lại có bão, e rằng không tiện đi biển cùng các anh."

"Không sao, nếu cậu chịu đồng ý, đợi khi bão tan, chúng ta đi biển cũng được."

Lục Áo nói: "Câu cá vẩu không hề khó, các anh có thể tìm thuyền trưởng khác, theo như tôi biết, có rất nhiều thuyền trưởng giàu kinh nghiệm đều biết đàn cá vẩu thường lảng vảng ở nơi nào."

Tạ Linh Tầm vội vàng giải thích, "Trước đó chúng tôi đã liên hệ với thuyền trưởng Trần, ông ấy giới thiệu tôi tìm cậu, còn nói những thuyền trưởng khác hoặc không đủ kinh nghiệm, hoặc không đủ vận may, muốn tìm được đàn cá vẩu rất khó, nhưng nếu tìm cậu thì trên cơ bản sẽ không có vấn đề gì khó."

Lục Áo có chút bất ngờ, không nghĩ tới đơn hàng này lại do thuyền trưởng Trần giới thiệu.

Nếu là thuyền trưởng Trần, việc đám người này có số điện thoại của Lâm Tê Nham liền không có gì kỳ lạ.

Trước kia cậu và Lâm Tê Nham nhận lời mời đi cùng đội câu nào đó đi câu cá ngừ vây xanh, chính là ngồi thuyền của thuyền trưởng Trần.

Thuyền trưởng Trần đã giúp đỡ bọn họ rất nhiều, giao tình hai bên khá tốt.

Người mà đối phương giới thiệu qua, cậu không tiện từ chối.

Lục Áo dịu giọng vài phần, "Hai ngày này tôi bận thật, nếu các anh đồng ý đợi, hạ tuần của tháng này tôi sẽ rút ra thời gian khoảng 1 tuần đi một chuyến với các anh." (Hạ tuần:10 ngày cuối cùng của tháng)

Giọng nói của Tạ Linh Tầm trở nên phấn khởi, vội nói: "Không thành vấn đề, chừng nào cậu rảnh thì chừng đó đi, chỉ cần hẹn trước là được rồi, chúng tôi đi câu loài cá khác trước."

Lục Áo nói: "Tôi xem lịch trước đã, lát nữa sẽ gửi tin nhắn cho anh chính xác này nào thì có thời gian."

Tạ Linh Tầm ngại ngùng, "Hay là cậu đồng ý kết bạn Wechat của tôi nhé? Tôi vừa gửi yêu cầu qua đó, chúng ta bàn chuyện qua Wechat?"

"Cũng được, lát nữa sẽ nhắn tin cho anh."

Lục Áo cúp điện thoại xong liền chuyển sang chế độ im lặng, cậu không muốn nhận thêm bất kỳ cuộc gọi nào trước khi về nhà."

Tống Châu nắm tay cậu.

Hai người chậm rãi về nhà.

Lục Áo chuẩn bị hết một ngày, sáng sớm ngày thứ 3, cậu vừa thức dậy chợt nghe bên ngoài có người đang gõ cửa.

Tiếng đập cửa này cực kỳ kiềm chế, Lục Áo có chút khó hiểu thò đầu ra.

Tống Châu đang nấu ăn trong phòng bếp, nghe thấy tiếng gõ cửa, anh giương giọng, "Tiểu Lục, ra mở cửa."

"Ò."

Lục Áo vuốt vuốt tóc, mang đôi dép lê đi mở cửa, cửa vừa mở liền thấy bên ngoài có vài người đàn ông trung niên mang theo đủ loại hộp quà trái cây đứng đợi.

"Cậu Lục phải không? Chào cậu chào cậu."

Người đàn ông dẫn đầu buông gói quà to trên tay xuống đất, bắt tay với Lục Áo, "Tôi là Triệu Hạnh Lập của Sở Nghiên Cứu Nông Nghiệp Tây Nam, thật ngại quá, làm phiền các cậu rồi."

Lục Áo hai mắt nhìn thoáng qua, thấy lòng bàn tay ông ấy đỏ bừng, không hiểu sao có chút mền lòng.

Triệu Hạnh Lập không cảm giác được gì, nét mặt vô cùng niềm nở, không đợi Lục Áo nói gì, ông ấy đã từ trong túi lấy ra căn cước, tiếp tục nói, "Đây là thẻ căn cước của tôi, thẻ công tác, còn có giấy tờ của đơn vị."

Lục Áo không giả vờ giả vịt, cậu nhận lấy toàn bộ giấy tờ rồi nghiêm túc xem xét, lát sau cậu gật đầu, "Giáo sư Triệu, chào mọi người. Mời vào ngồi."

Triệu Hạnh Lập và đồng nghiệp của ông cùng theo sau đi vào trong sân nhà Lục Áo.

Căn nhà này của Lục Áo được xây từ thời cha mẹ cậu, Lục Áo không thay mới các đồ dùng trong nhà, nhìn qua không khác gì với những căn nhà nông thôn bình thường khác, ngay gia cụ cũng là gỗ thông tương đối kém.

Ở trong mắt của Triệu Hạnh Lập, đây là một ngôi nhà nông nghèo khó. Ánh mắt nhìn Lục Áo không khỏi ấm áp hơn.

Lục Áo không biết bọn họ đang suy nghĩ gì, cậu lấy ly dùng một lần ra rót trà cho bọn họ, "Trước uống miếng nước đã, bữa sáng sẽ làm xong nhanh thôi."

Triệu Hạnh Lập vội hỏi: "Không cần gấp, chúng tôi ăn xong bữa sáng mới đến đây."

Lục Áo liền thôi không mời nữa, "Vậy các ông đợi một chút, tôi lấy trứng ngỗng ra cho mọi người xem."

"Được được, làm phiền cậu."

Lục Áo rót nước cho bọn họ xong liền vào trong phòng bếp lấy trứng ra cho bọn họ xem.

Tống Châu đang nấu ăn, thấy cậu đi vào, cười khẽ, "Thế nào, thoạt nhìn có khó ở không?"

"Tạm được, họ khá khách sáo." Lục Áo ngồi xổm xuống, đem cả sọt trứng ngỗng ra, nói rằng: "Không cần làm bữa sáng cho họ, bọn họ đã ăn rồi."

"Bọn họ nói ăn rồi mới đến, không cần phải khách sáo với họ sao?"

Lục Áo rầu rĩ, "Không cần khách sáo, dù sao đều là người lạ."

Cho dù không phải người lạ, cậu cũng không muốn Tống Châu nấu cơm cho người khác ăn.

Ôm sọt trứng ngỗng trong tay, Lục Áo thuận thế hôn sườn mặt Tống Châu một cái, "Em đi đưa trứng ngỗng đây."

"Được. Bữa sáng sắp xong rồi, đợi lát nữa đi ăn trước."

"Không thành vấn đề, em đoán bọn họ nhìn thấy trứng ngỗng rồi sẽ không quan tâm chúng ta ăn gì đâu, anh đợi chút, em đi ra sẽ quay vào ngay."

Lục Áo ôm non nửa sọt trứng ra ngoài phòng khách.

Triệu Hạnh Lập bọn họ đang trò chuyện, thấy Lục Áo đi vào, Triệu Hạnh Lập chào cậu, ánh mắt thì đóng đinh trên sọt trứng trong lòng cậu.

Lục Áo đặt cả sọt lên bàn, "Giáo sư Triệu, các ông xem trước đi, tôi vào trong ăn sáng, lát nữa sẽ ra trò chuyện với mọi người."

"Không thành vấn đề, ăn sáng quan trọng hơn, cậu đi ăn trước đi, chúng tôi ở đây nghiên cứu trứng ngỗng là được."

Triệu Hạnh Lập nói xong đã nhịn không được đưa tay lấy quả trứng, đồng nghiệp của ông cũng như vậy.

Tất cả mọi người trong phòng khách, ngoại trừ Lục Áo ai náy cũng là kiểu khát cầu tri thức, ngược lại Lục Áo không dám làm phiền bọn họ, đành phải buông trứng ngỗng xuống vội vàng đi ra.

Tống Châu bưng bữa sáng ra, thấy bộ dạng này của cậu liền cười, "Sao lại căng thẳng vậy?"

"Không, bầu không khí trong đó nghiêm túc quá, lúc em vừa đi ra đã thấy bọn họ đã lấy bảng biểu ra điền rồi."

"Nào có khoa trương đến thế?"

"Có đó."

"Ăn thêm 2 chén cơm nhé, đè xuống nỗi căng thẳng trong lòng." Tống Châu bớt chén cơm chiên cho cậu, hỏi, "Lúc em dẫn họ đi xem chuồng ngỗng có cần anh đi cùng không?"

"Này thì không cần, đều là dân trí thức hết không làm được gì em đâu, em tự mình dẫn họ đi được rồi."

Hiện tại Lục Áo khá hiểu giá trị vũ lực của mình, đừng nói một nhóm dân trí thức, cho dù một đám giặc cũng không thắng nổi cậu.

Tống Châu nói:" Vậy anh đi làm đây, giữa trưa sẽ không về ăn cơm, em dẫn họ lên trấn trên ăn nhé."

"Ừm, em thấy họ lái xe đến đây, đến chừng đó có lẽ sẽ trực tiếp dẫn họ đi huyện thành ăn cơm, em đoán bọn họ sẽ không ở lại chỗ này lâu đâu."

"Đi đâu cũng được, chú ý an toàn."

"Biết rồi." Lục Áo ho nhẹ một tiếng, lại nói, "Buổi chiều về sớm một chút, chúng ta đi xem san hô."

Tống Châu ăn xong bữa sáng liền đi làm.

Người nấu cơm không cần rửa chén, toàn bộ chén dĩa do Lục Áo rửa hết, cậu rửa xong chén dĩa lau khô tay trở lại phòng khác, một nhóm giáo sư còn đang nghiên cứu trứng ngỗng nhà cậu.

"Cậu Lục, "Triệu Hạnh Lập ngẩng đầu, tha thiết nói: "Trứng ngỗng của cậu quả thực vô cùng đặc biệt, chỉ bằng mắt thường thôi chúng tôi không thể nhìn ra được gì, không biết cậu có tiện bán lại cho chúng tôi vài quả không, để chúng tôi mang về nghiên cứu?"

"Tặng các ông vài quả nhé." Lục Áo nói, "Những quả này đều là trứng chưa được thụ tinh, đợi lát nữa chúng ta đi tìm trong chuồng ngỗng xem có quả nào được thụ tinh không, nếu có các ông lại mang thêm vài quả về."

"Vậy chúng tôi liền không khách sáo, thực sự rất cảm ơn cậu."

"Không cần khách sáo, cũng không phải đồ quý giá gì. Các ông đã chuẩn bị xong chưa? Nếu xong rồi, nhân lúc trời còn sớm chúng ta xuất phát đi xem chuồng ngỗng, bằng không chút nữa sẽ nóng lắm."

"Chuẩn bị xong rồi, không thành vấn đề." Triệu Hạnh Lập phấn khích nói, "Chuồng ngỗng ở nơi nào, chúng ta lái xe qua đó."

"Chuồng ngỗng xây ở bờ sông, chúng ta có thể lái xe một đoạn, sau đó phải đi bộ." Lục Áo nhìn giày của bọn họ, nhắc nhở, "Đường có hơi trơn trượt, lại mọc đầy cây cỏ, các ông mang giày da có lẽ sẽ hơi khó đi."

Mấy người Triệu Hạnh Lập bọn họ đều mặc âu phục mang giày da, thoạt nhìn rất nho nhã đẹp mắt, cũng rất xứng với thân phận của bọn họ, nhưng mà một thân quần áo này nếu phải đi đường núi thì thực sự rất vất vả.

Triệu Hạnh Lập không rõ ý của Lục Áo rốt cuộc là gì, ông cười ha hả nói, "Không sao, đừng nhìn chúng tôi như vậy, chúng tôi đi từ nam ra bắc, sức khỏe tốt lắm."

Lục Áo nghe vậy cũng không phản đối, "Chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."

Xe của Lục Áo đậu ở bãi phơi lúa của thôn, cậu đi lái xe về đây.

Triệu Hạnh Lập và ba người đồng nghiệp của ông lái một chiếc khác theo sau Lục Áo chậm rãi đi về phía bờ sông.

Hiện tại đang là giờ lên lớp, bọn trẻ con trong thôn thấy xe của bọn họ hết sức tò mò, từng đôi mắt to tròn đen lúng liếng quan sát bọn họ.

Lục Áo lái xe hơn 5 phút liền đậu xe ở bên đường, cậu lấy hạt kê trên xe xuống, nói rằng: "Quãng đường kế tiếp chúng ta phải đi bộ. Mọi người theo sau tôi, nhớ phải cẩn thận một chút."

Mấy người Triệu Hạnh Lập cũng dừng xe lại, đi bộ theo sau Lục Áo.

Người trong thôn Lục Áo không nhiều, phần lớn người trẻ tuổi đều đi ra ngoài làm việc, ruộng đất ở bờ sông đều bỏ hoang, giờ đây xanh tươi một mảng, phong cảnh thoạt nhìn không tồi.

Triệu Hạnh Lập bọn họ hết nhìn trái rồi nhìn phải, trên mặt đều mang theo dáng tươi cười như thể đang nhàn nhã đi chơi trong tiết Thanh Minh.

Một vị giáo sư phía sau Triệu Hạnh Lập còn ý thơ dạt dào mà ngâm một câu thơ, sau đó các giáo sư bắt đầu ngâm thơ đối câu.

Lục Áo thấy bọn họ như vậy cũng không nói gì, chỉ một tay xách thùng, một tay cầm gậy dài gõ gõ con đường phía trước.

Hiện tại thời tiết còn nóng, hai bên đường có thể có rắn, bản thân cậu thì không sợ, rắn sẽ không cắn cậu.

Có điều Triệu Hạnh Lập bọn họ hình như không quá quen với việc đi dã ngoại, vẫn phải cẩn thận rắn và côn trùng.

Triệu Hạnh Lập bọn họ đều là người làm công tác văn hóa, lại làm giáo sư nhiều năm như vậy nên trình độ văn hóa khá cao, đi một đường, bọn họ ngâm thơ một đường, từ ngâm thơ điền viên bàn đến phái ẩn sĩ, rồi lại bàn tới chính trị qua các thời kỳ.

Lục Áo ở bên cạnh nghe, cảm thấy học hỏi được thêm nhiều điều.

Đoàn người đi một mạch, bình thường tự mình Lục Áo đi tốn khoảng 30 phút mới đến vị trí chuồng ngỗng, hôm nay dẫn theo vài vị giáo sư, Lục Áo không dám đi nhanh, kết quả tốn gần 50 phút mà vẫn chưa đến nơi.

Thời tiết nóng như vậy, các giáo sư lại mặc quần tây áo sơ mi, cho dù là người chú trọng phong độ đi nữa, lúc này cũng cảm thấy không chịu nổi.

Bọn họ đầu đầy mồ hôi, vừa nóng vừa khát, vừa nhìn trời vừa nhìn Lục Áo, vẻ mặt đau khổ.

Triệu Hạnh Lập nhịn không được hỏi Lục Áo, "Còn phải đi bao lâu nữa?"

Lục Áo ngẩng đầu nhìn một cái, động viên bọn họ, "Đại khái 10 phút nữa."

Triệu Hạnh Lập vừa thở dốc vừa nói: "Sao cậu lại nuôi ngỗng ở nơi hẻo lánh như vậy, mỗi ngày đến đây cho ngỗng ăn không cảm thấy rất phiền sao?"

"Tàm tạm, mỗi ngày tôi đi tầm 30 phút là đến nơi." Lục Áo nói, "Vị trí chuồng không phải do tôi chọn, là đàn ngỗng tự mình chọn."

"Điều này khá thú vị, sao chúng nó lại chọn một hơi hẻo lánh như vậy?"

"Có thể bởi vì lúc đó chúng muốn đẻ trứng nên mới chọn một nơi tương đối an toàn."

Lục Áo đang nói chuyện với bọn họ, bỗng nhiên dùng gậy tách một bụi cỏ ra, "Tới rồi."

Triệu Hạnh Lập nhìn chuồng ngỗng trước mắt, thở dài một hơi, nhịn không được nói, "Đúng là trùng điệp núi sông ngờ hết lối, liễu xanh hoa thắm lại một thôn."

Giáo sư phía sau ông cũng chống đầu gối cười, "Núi quanh đường co, người xưa thật không lừa ta."

Bọn họ nói xong, lấy điện thoại trong túi ra chụp hình.

Lục Áo cũng không ngăn cản, chỉ đứng một bên canh chừng, tùy ý bọn họ chụp hình.

Vị giáo sư kia mở đèn flash, răng rắc chụp một hồi.

Lục Áo đang muốn hỏi bọn họ chụp xong chưa, đột nhiên sắc mặt chợt biến, quay đầu trầm ngâm nhìn nơi xa.

Vị giáo sư kia nhìn thấy bộ dạng này của cậu khó hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Lục Áo hô: "Cẩn thận!"

Ông ấy còn chưa hiểu hết ý Lục Áo, một hồi tiếng đập cánh vang lên.

Các giáo sư ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một đàn ngỗng vỗ cánh ùn ùn bay đến.

Các giáo sư nghiên cứu về gia cầm nhiều năm như thế, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy loại tình huống này, thế cho nên tất cả mọi người sửng sốt, đứng đực tại chỗ không kịp phản ứng.

Lục Áo quát những con ngỗng kia: "Quay về hết cho tao!"

Đàn ngỗng kêu "cạc cạc", căn bản không dừng lại được, chỉ có thể tiếp tục bay tới.

Cây gậy trong tay Lục Áo đã giơ lên, sắc mặt ngưng trọng nhìn đàn ngỗng trước mắt.

Nếu như đàn ngỗng này thực sự làm bị thương người ta, hôm nay cậu sẽ tẩn hết chúng nó.

Cậu rất ít khi dẫn người lạ đến, trước đây có dẫn theo Lâm Tê Nham và Cát Nhiêm Châu, khi đó chúng còn nhỏ không như hiện tại con nào cũng hơn 5 kg.

Một đàn ngỗng béo to như thế, quạt cánh nhào tới mang đến cảm giác áp bức về thị giác.

Triệu Hạnh Lập hoang mang sợ hãi, "Lui về sau!"

Các giáo sư khác không cần ông nói, đều đã chạy đi tìm chỗ núp rồi.

Những con ngỗng này cánh tung ra có ít nhất nửa mét, vuốt chân vừa nhọn vừa bén, vô cùng hung mãnh.

Cái khác không nói, vừa nghe tiếng kêu lại nhìn ánh mắt của chúng, các giáo sư liền biết đàn ngỗng này cực kỳ không dễ chọc.

Động tác của các giáo sư cực kỳ bối rối, lúc này khuyết điểm của việc mang giày da của họ liền hiện rõ, giày da của họ căn bản không chống trượt, khi bị đàn ngỗng ép lui, ai náy đều nhao nhao vấp té.

May mắn là nơi này cách con sông hơi xa, dù cho có ngã sấp xuống nhưng không đến nỗi rơi xuống sông.

Mọi việc diễn ra trong nháy mắt.

Trong lúc nhất thời, tiếng ngỗng kêu, tiếng kêu của các giáo sư, tiếng trượt chân, đủ loại âm thanh giao hòa với nhau.

Đàn ngỗng rất sợ Lục Áo, bọn chúng đột nhiên ngừng lại khi cách bọn họ còn tầm 2 mét.

Đàn ngỗng chen chúc với nhau kêu "cạc cạc", chúng nhìn Lục Áo rồi nhìn những người phía sau cậu, có nhiều con nhân lúc Lục Áo không chú ý liền xông lên muốn mổ các giáo sư.

Lục Áo nhìn đàn ngỗng to trước mặt, khua khua cây gậy, oai phong chỉ về phía trước, "Đi về!"

Ngỗng duỗi cái cổ dài, "Dát."

Đây là tiếng kêu hết sức không phục, chúng đã lui về sau nhưng tầm mắt vẫn còn dán trên người nhóm giáo sư.

Lục Áo lại khua gậy lần nữa, chúng mới không cam lòng lui về sau thêm lần nữa, chậm rãi quay về chuồng ngỗng.

Lục Áo tiến lên một bước, đóng cửa chuồng ngỗng, khóa lại.

Các giáo sư lòng còn sợ hãi, dìu nhau đứng dậy, phủi phủi quần áo, chỉnh chỉnh đầu tóc của nhau, họ nói với Lục Áo:" Ngỗng nhà cậu dữ quá, không khác gì với chó săn người ta nuôi."

Lục Áo nói: "Từ khi chúng còn nhỏ tôi đã nuôi thả rồi, có một khoảng thời gian chúng tự mình kiếm ăn ở bên ngoài, dã tính trong chúng nhiều hơn vài phần so với những đàn ngỗng khác."

Triệu Hạnh Lập nói: "Tôi thấy không phải chỉ vài phần đâu mà là rất nhiều luôn đấy, có điều cũng rất thần kỳ, đàn ngỗng này hung dữ như vậy, lại biết sợ cậu, cậu vừa đến gần chúng liền ngoan ngoãn nghe lời.

Một giáo sư khác không thèm quan tâm quần áo của mình hỗn loạn, hăng hái dạt dào nhìn đàn ngỗng cười nói, "Tôi thấy khả năng xua đuổi kẻ thù của chúng rất tốt, nếu như có thể nhân giống đến chừng đó sẽ có chân trong thị trường thú cưng trông nhà."

"Ngỗng vốn dĩ có tác dụng trông coi nhà cửa, cũng rất trung thành." Triệu Hạnh Lập đối với việc này cũng rất thích thú, "Nếu như chúng nó có thể giống như thế này, trung thành với chủ nhân, hung dữ với người ngoài, vậy sẽ càng thêm hoàn mỹ."

Lục Áo không giải thích.

Cậu căn bản không phải người, đàn ngỗng có thể đã cảm giác được gì đó, việc chúng sợ cậu cũng bình thường.

Nếu đổi thành người khác, đàn ngỗng có nghe lời hay không, Lục Áo không dám cam đoan.

Các giáo sư bước tới, đứng trước chuồng ngỗng quan sát.

Rất nhanh họ phát hiện ngỗng con trong đàn ngỗng.

Triệu Hạnh Lập hỏi: "Ngỗng con chắc chỉ vừa mới ra đời không bao lâu nhỉ? Thảo nào chúng nó dữ thế, hóa ra là bảo vệ con non nha."

"Đúng vậy, đầu tháng này phá vỏ."

"Hèn chi. Những con ngỗng con này nuôi thế nào? Trực tiếp giao cho đàn ngỗng chăm sóc, hay cậu phải đút cho ăn chút thức ăn gia súc gì gì đó?"

"Lúc đầu định mang chúng về nhà cho ăn thức ăn gia súc, đợi khi chúng khỏe mạnh hơn sẽ thả về, sau lại phát hiện căn bản không cần tôi phải lo, ngỗng lớn chăm sóc con chúng rất tốt, tôi liền không nhúng tay."

Lục Áo biết gì nói náy, "Những con ngỗng con này cũng do ngỗng lớn tự mình ấp nở, tôi căn bản không tham gia vào."

"Này thực sự rất tài ba nha, không biết có tiện bắt hai con ngỗng con cho chúng tôi xem không?"

"Các ông đợi chút."

Lục Áo tự mình đi vào chuồng ngỗng, bắt hai con ngỗng con ra.

Lứa ngỗng này cậu nuôi đều là màu trắng, nhưng ngỗng con lại là màu xám.

Ngỗng con còn quá nhỏ, lông tơ trên người còn chưa rút đi, cầm trong tay cảm giác long xù xù.

Chúng bị Lục Áo cầm trong tay chả hề sợ hãi, chỉ là nhỏ giọng kêu "cạc cạc" vài tiếng, dùng cái miệng nhỏ nhắn mổ mổ tay Lục Áo.

Sức của chúng nó nhỏ vô cùng, Lục Áo chỉ thấy ngứa chứ không thấy đau.

Lục Áo đem chúng đưa tới trước mặt Triệu Hạnh Lập, "Lứa ngỗng con đầu tiên không nhiều lắm, đến bây giờ tổng cộng 27 con, còn có hơn chục con đang chuẩn bị phá vỏ."

"Số lượng này không phải ít đâu, không biết tỷ lệ sống sót của chúng là bao nhiêu?"

Lục Áo dừng một chút, "Tỷ lệ này có nghĩa gì?"

Một vị giáo sư khác giành trả lời: "Chính là từ khi chúng còn trong trứng đến lúc phá vỏ chui ra đã chết bao nhiêu con, sau này trong quá trình nuôi dưỡng lại chết bao nhiêu con."

Đàn ngỗng này có Lục Áo chăm lo, tỷ lệ sống là 100%.

Lục Áo không trả lời chính xác, chỉ nói: "Không nhớ lắm."

"Không nhớ cũng không sao, đến lúc đó chúng tôi làm thí nghiệm, xem thử tỷ lệ sống của chúng là bao nhiêu sẽ biết ngay."

Các giáo sư rất có hứng thú với ngỗng cậu nuôi, trước xem trạng thái ngỗng hoạt động trong chuồng rồi nhờ Lục Áo dẫn bọn họ đi xem môi trường xung quanh.

Bên này rất hiếm có người khác xuất hiện, ngoại trừ Lục Áo, trên cơ bản không còn ai khác, trước khi các giáo sư đến đây tham quan, đàn ngỗng của cậu vẫn luôn hoạt động tự do.

Các giáo sư quan sát và chụp ảnh khu vực xung quanh, hơn nữa còn làm bản ghi chép, bọn họ cũng đã nhìn ra, đàn ngỗng của Lục Áo chủ yếu áp dụng hình thức nuôi thả.

Thật ngạc nhiên khi nuôi thả lại cho ra kết quả tốt đến thế.

Các nông dân thà rằng nuôi vịt không muốn nuôi ngỗng, một trong những nguyên nhân hàng đầu chính là ngỗng con cực kỳ yếu ớt, không cẩn thận sẽ chết bệnh.

Nếu có thể giải quyết vấn đề về tỷ lệ sống sót của ngỗng con, tin chắc rằng sẽ có rất nhiều người sẵn lòng nuôi ngỗng.

Xem xong ngỗng, Triệu Hạnh Lập bọn họ bắt đầu bàn việc mua ngỗng và trứng ngỗng với Lục Áo.

Triệu Hạnh Lập thăm dò đưa ra nhu cầu của bọn họ, "Chúng tôi cần 10 con ngỗng thành niên, 10 con ngỗng con, trứng ngỗng càng nhiều càng tốt, trứng đã thụ tinh và chưa được thụ tinh chúng tôi đều cần. Về phương diện giá cả, chúng tôi có thể ra giá cao gấp 10 lần giá thị trường để mua."

Lục Áo lắc đầu, "Việc này không được."

"Do giá thấp quá sao?" Triệu Hạnh Lập vội hỏi, "Ngỗng nhà cậu quả thật nuôi rất tốt, chúng tôi ngoại trừ việc sẵn lòng dùng giá thị trường để mua ra, chúng tôi sẵn lòng chia sẻ thành quả nghiên cứu với cậu, đến lúc đó sẽ thêm tên cậu vào."

"Không phải vấn đề này, ngỗng nhà tôi không bán." Lục Áo nói, "Nếu các ông thực lòng cảm thấy hứng thú, tôi có thể cho 10 quả trứng đã thụ tinh và chưa thụ tinh cho các ông, đến chừng đó các ông có thể tự mình ấp trứng."

Triệu Hạnh Lập nói:" Số lượng này có hơi ít, có thể thương lượng lại chút không? Chúng tôi cam đoan toàn bộ đều dùng để nghiên cứu khoa học."

Một vị giáo sư khác nhịn không được nói: "Chỉ có 10 quả trứng được thụ tinh, chúng tôi sợ rằng sẽ không ra được dù chỉ 1 con."

Lục Áo nghĩ nghĩ, "Sản lượng trứng của ngỗng nhà tôi khá bình thường, tôi cần khá lâu mới gom đủ 20 quả trứng cho các ông."

"Sản lượng trứng xác thực là một vấn đề, nếu khả năng đẻ trứng bình thường, như vậy đi, bằng không mỗi tháng cậu cho chúng tôi 20 quả trứng? Chúng tôi mua với giá cao gấp 10 lần giá thị trường."

"Mua thì thôi vậy, đến chừng đó các ông nghiên cứu ra thành quả gửi cho tôi một phần. Nếu như nghiên cứu ra kết quả, tôi hy vọng các ông sẽ áp dụng nó vào trong sản xuất nông nghiệp thực tế."

"Này là đương nhiên, chung tôi là sở nghiên cứu nông nghiệp, nghiên cứu ra thành quả đương nhiên phải vì dân phục vụ"

Lục Áo gật đầu.

Cậu cũng vì nể mặt họ là cơ quan nhà nước mới đồng ý cung cấp nhiều trứng ngỗng như thế.

Những quả trứng đó nếu có giá trị nghiên cứu, bọn họ sẽ từ trong đó đạt được điều gì đó, nếu như không có dù cho bây giờ cậu có nói hết bí mật của ngỗng cho họ cũng không có tác dụng gì.

Chung quy không thể nói với họ rằng, ngỗng nhà cậu sở dĩ có biểu hiện xuất sắc như thế, chủ yếu vì ngày nào cũng tiếp xúc với một con rồng? Lục Áo dẫn bọn họ về nhà, các giáo sư đi đi về về một chuyến, mỗi người đều rất chất vật.

Trên người bọn họ ai cũng có chút vết thương, nhưng tâm tình của họ rất tốt.

Trong phòng khách, Lục Áo pha trà cho bọn họ uống, lại đem trứng ngỗng vừa mới nhặt trong nhà ra, đã thụ tinh và chưa thụ tinh mỗi loại lựa ra 10 quả đặt hết vào trong hộp trái cây.

Triệu Hạnh Lập nói: "Chúng ta lên trấn trên tìm một tiệm photocopy đem toàn bộ nội dung đã bàn hôm nay lấy hình thứ hợp đồng ký kết nhé?"

"Không thành vấn đề." Lục Áo xem sắc trời, "Hôm nay có hơi trễ rồi, tôi không giữ các ông ở lại nhà ăn cơm, chúng ta lên trấn trên ăn nhé."

"Cũng được."

Đoàn người uống xong trà lại đi lên trấn trên.

Sau khi bọn họ giải quyết xong mọi việc đã hơn 1 giờ, lại ăn thêm bữa cơm, thời gian sấp xỉ 2 giờ.

Các giáo sư thoạt nhìn đều có 40-50 tuổi, buổi sáng lăn lê bò lết một thân mồ hôi, hiện tại cơm nước xong, bọn họ mệt mỏi không chịu nổi, sắp nằm ngủ trên bàn cơm rồi.

Lục Áo nhíu nhíu mày, nói với Triệu Hạnh Lập: "Hay là các ông ở lại trấn trên nghỉ ngơi một ngày, tôi giúp đặt phòng ha?"

" Không cần, ngày phép của chúng tôi không nhiều, hôm nay phải trở về." Triệu Hạnh Lập cười, "Chúng tôi ngủ một lát, đợi lát nữa sẽ ngồi tàu cao tốc trong huyện thành."

Lục Áo nhíu mày, "Các ông xem đã mệt thành thế này tôi, tôi lái xe đưa các ông đi huyện thành."

Triệu Hạnh Lập nói: "Nếu như không làm lỡ thời gian của cậu, có thể quá giang một đoạn thì tốt quá rồi, bộ xương già của chúng tôi quả thật ăn không tiêu."

Lục Áo nhìn ông, nhịn không được hỏi thẳng một vấn đề vẫn luôn nghẹn ở trong lòng, "Giáo sư Triệu, sao chỉ có các ông đến đây, các ông không dẫn theo học trò lái xe chạy vặt sao?"

Lục Áo biết bên trong sở nghiên cứu khoa học to to này sẽ có học trò đang theo học nghiên cứu sinh, dù cho không có học trò, thì cũng có hậu bối, hoàn toàn không cần mấy vị giáo sư trung niên bọn họ ngựa xe mệt nhọc đến đây.

Triệu Hạnh Lập cười cười, "Bài vở của học sinh nhiều lắm, chúng tôi còn chưa dám khẳng định sẽ đưa những con ngỗng này vào hạng mục nghiên cứu, suy đi nghĩ lại cứ qua xem thử thế nào. Nếu như không được, chúng tôi coi như ra ngoài cho khuây khỏa. Đợi khi xác định hạng mục này, lần sau chúng tôi sẽ dẫn theo học trò cùng đi."

Lục Áo nói: "Vậy thì không cần, trứng ngỗng các ông cần, lần sau tôi gửi qua là được."

" Nếu thực sự được đưa vào hạng mục nghiên cứu, sau này sẽ có hạng mục nghiên cứu môi trường sống, đến lúc đó thời gian hợp tác của chúng ta còn dài dài." Triệu Hạnh Lập ở bên cạnh cậu nói, "Sau này phải làm phiền cậu rồi."

Lục Áo gật đầu, "Nếu có gì cần giúp đỡ, các ông cứ liên hệ tôi."

"Ha ha ha được, không phải cậu đã thầu một ngọn núi sao? Lần sau khi chúng tôi đến sẽ mang theo theo cây ăn quả của sở nghiên cứu cho cậu."


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện