Thuyền đã cập bờ, bọn người Chung Hồng Hải nhanh chóng mang theo cá rời đi, không hề chào tạm biệt hai người Lục Áo.

Lâm Tê Nham lặng lẽ thu dọn đồ, không nói gì.

Lần hợp tác này của bọn họ xem như kết thúc rồi.

Trước khi xuống thuyền Lục Áo hỏi cậu ấy: " Tôi phải giao cá đi thành phố Tây Đỉnh, cậu tự mình về được không?"
"Không thành vấn đề.

Cậu thực sự không cần tôi giúp sao?"
"Không cần, để người chuyên nghiệp họ xử lý được rồi.

"
Lần này con cá Lục Áo bắt được quá to, cậu đã thuê hẳn 2 chiếc trực thăng, trong đó có 1 chiếc là chuyên dùng để vận chuyển hàng.

Chỉ tính tiền thuê trực thăng đã mất hết 50.

000 tệ rồi.

Khi cậu lên trực thăng, cơ trưởng còn nói đùa, "Ngài Lục, hay là ngài làm thẻ hội viên tại công ty của chúng tôi đi, về sau dùng trực thăng cũng tiện hơn.

"
Lục Áo trầm ngâm, "Cái này cũng được, chỗ các anh làm thẻ ở đâu?"
Cơ trưởng không ngờ cậu thật sự đồng ý, "Khụ, phía công ty tạm thời chưa bàn xong về hạng mục này, nếu không tôi hỏi quản lí giúp ngài nhé?"
"Làm phiền rồi, chúng ta kết bạn Wechat trước đi.

"
Lục Áo thuận lợi lấy được ID Wechat của cơ trưởng, sau đó kết bạn.

Cơ trưởng nói đúng, cậu phải nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề tạo một mối hợp tác lâu dài với các công ty vận chuyển hàng không, về sau có chuyện gì, cũng có thể kịp thời gọi được trực thăng, tránh việc đợi chờ.

Tốc độ của trực thăng rất nhanh, 11h07 phút sáng, Lục Áo đã đến sân bay tại thành phố Tây Đỉnh.

Ông Khiêm đã đứng tại bãi đổ đợi cậu.

Hai người hội hợp, Ông Khiêm nói: " Lần này chúng ta rất may mắn, công ty bán đấu giá của bạn của bạn tôi nói rằng họ đang tìm cá ngừ vây xanh, tuy rằng cá của chúng ta có hơi nhỏ, nhưng miễn cưỡng vẫn đủ dùng, đủ tư cách để đưa bán đấu giá trực tiếp.

"
"Trong quá trình có cần phải bôi trơn quan hệ gì không?"
"Tạm thời không cần.


Công ty bán đấu giá Phương Chu không biết cậu có nghe qua chưa? Họ rất nổi tiếng tại nước R.

"
"Có nghe sơ qua.

"
"Công ty bán đấu giá đó đã có lịch sử gần trăm năm, danh tiếng cũng được, đưa hàng sang đó bán chắc sẽ không có nguy hiểm gì.

" Ông Khiêm nói, "Tôi đã cho người đi xử lý những thủ tục kiểm dịch liên quan rồi, chờ khi làm xong tôi sẽ đi, tôi tự mình chạy một chuyến, nếu có vấn đề gì sẽ tìm cơ hồi khác để bán nó đi.

"
Lục Áo không ngờ anh ta sẽ tự mình chạy một chuyến như thế, nghe xong liền nói: " Có làm phiền anh quá không?"
"Không có, tôi vốn định đi nước R để đặt một lô nguyên liệu về, vừa hay có thể giải quyết cả 2 việc cùng 1 lúc.

"
"Vất vả cho anh rồi, trong quá trình có chuyện gì tôi có thể làm, anh cứ việc nói.

"
"Chuyện làm ăn mà, làm gì có vất vả không vất vả chứ, cậu đừng khách sáo.

" Ông Khiêm nói, "Chúng ta cứ thử hợp tác trước, nói không chừng về sau còn rất nhiều cơ hội cùng kiếm tiền kia kìa.

"
"Đúng là nói không chừng thật đấy.

"
Khi hai người đang nói chuyện, chiếc trực thăng chở cá mặt trời và một con cá ngừ khác đã đến.

Lục Áo gọi Ông Khiêm đến xem.

Ông Khiêm dẫn theo cấp dưới là giám đốc phòng thu mua qua xem, sau khi đôi bên xác định không có vấn đề gì, lại liên hệ cho nhân viên của cơ quan chính phủ có liên quan, để nhân viên đó đến đây đăng ký và kiểm dịch.

Một loạt quy trình vừa thông qua, Ông Khiêm vội vàng đi nước R, Lục Áo thì cùng cấp dưới của anh ta xử lý những công việc còn lại.

Cứ thế làm hết hơn 4h chiều mới giải quyết xong toàn bộ công việc, Lục Áo rời khỏi khách sạn của Ông Khiêm, dự định quay về thôn.

Theo lý cậu phải ngồi xe lửa sau đó lại chuyển sang xe hơi từ từ chạy về thôn, nhưng mấy ngày này thực sự quá mệt mỏi, cậu hiếm khi nổi lên ý nghĩ muốn làm biếng, không muốn phải tự làm khổ bản thân như thế, cậu trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho Tống Châu.

Bên trong điện thoại có âm thanh của dòng điện lưu rất nhỏ, người khác có lẽ sẽ không nghe ra, nhưng nghe vào tai Lục Áo lại rất rõ ràng.

Cậu không chỉ nghe thấy âm thanh điện lưu, còn nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập thình thịch trong lồng ngực.

Trái tim này đập nhanh như thế, gấp như thế, giống như một chiếc xe hơi bị đứt phanh không ngừng lao nhanh về phía trước, điều này làm cho Lục Áo nhận thức được sự bất thường.

Đáng lý cậu không nên rạo rực đến thế, dù rằng đã qua mấy ngày không gặp Tống Châu.

Giữa bạn bè với nhau, vốn không nên tồn tại loại cảm xúc mãnh liệt đến vậy.

Trừ phi cảm xúc mà cậu dành cho Tống Châu đã vượt qua ranh giới của bạn bè.

"Đô ---- đô ----"
Điện thoại vang lên tiếng thứ hai, bên kia đã có người bắt máy, "Lục Áo, cậu về rồi sao?"
Giọng nói này quá gần bên tai, giống như Tống Châu đang kề sát bên tai cậu nói chuyện vậy, gần đến mức hơi thở có thể chạm lên trái tai cậu.

Cậu "Ừm" một tiếng.

"Cậu đang ở đâu, tôi lập tức qua đóng cậu.

"
"Đang ở Tây Đỉnh.

" Lục Áo nhìn trái nhìn phải, "Ở một con hẻm nhỏ không có camera của thành phố Tây Đỉnh.

"
Cậu đã làm tốt công tác chuẩn bị để Tống Châu tới đón cậu, nếu Tống Châu trong nháy mắt xuất hiện, chỗ này không có người ngoài, toàn bộ những gì khác thường sẽ không khiến người ta để ý đến, cực kỳ an toàn.

Tống Châu cười một tiếng, âm thanh trầm thấp như thực sự chạm vào trái tai cậu.

"Cậu đợi một lát, tôi lập tức tới đón cậu.

"
"Không gấp, anh cứ từ từ, không sao cả.

"
Hai người cúp máy, Lục Áo cắm tay vào trong túi quần, cậu nhìn xung quanh, hơn 4h chiều, mặt trời còn đó, gió còn đó.

Rõ ràng thời tiết đang rất nóng nực, nhưng cậu lại hoàn toàn không cảm thấy nóng, ngược lại còn rất ấm áp.

Trong sân nhỏ bên cạnh hẻm, không biết là cây hoa ngọc lan nhà ai có một phần chạc cây chìa ra bên ngoài.

Đoá hoa tuyết trắng tản ra hương hoa thơm ngát, Lục Áo ngửi mùi hương này, nhớ tới những chuyện lúc còn nhỏ.

Ba cậu đã mua tặng mẹ cậu một vòng tay hoa ngọc lan.


Năm hào một chuỗi vòng hoa ngọc lan, người ba tiết kiệm của cậu lại ròng rã mua trọn một mua hè.

Thế nên trên tay trên mẹ cậu lúc nào cũng thoang thoảng mùi hoa ngọc lan.

Sự giác ngộ của con người cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Lục Áo từ trước đến giờ chưa đừng ý thức được rõ ràng như thế, cậu thích Tống Châu.

Thích đến cảm nhận cơn gió cũng nghĩ đến anh, nhìn thấy hoa cũng nghĩ đến anh, nhìn thấy con đường bình thường nhàm chán cũng nghĩ đến anh.

Một lát sau, Tống Châu xuất hiện trước mặt cậu, trông thấy cậu cười một chút, "Đang nghĩ gì vậy? Sao lại tập trung đến ngây người ra thế?"
"Không nghĩ gì cả.

" Lục Áo thấp giọng ho nhẹ, hai tai đỏ rực, cậu không biết làm sao để che giấu loại cảm xúc này, cũng không biết có nên trực tiếp giải phóng nó ra.

Cậu quyết định để bản thân bình tĩnh lại trước.

Tống Châu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp da mỏng manh nơi cổ tay truyền tới, trong nháy mắt Lục Áo cực kỳ không tự nhiên.

Sự không tự nhiên này nhanh chóng bị Lục Áo đè nén xuống, giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tống Châu:" Tôi còn chút việc chưa xử lý xong, cậu đến văn phòng cùng tôi trước được không?"
"Không thành vấn đề.

" Lục Áo nói xong còn bổ sung một câu, "Đi đâu cũng được.

"
Tống Châu lại cười một chút, Lục Áo chỉ cảm thấy hoa mắt.

Ngay sau đó, hai người đã có mặt tại phòng làm việc cổ kính từng xuất hiện trong giấc mơ của cậu.

Tống Châu nói: " Cậu ngồi đây trước, tôi còn hai văn kiện chưa làm xong.

"
"Được.

"
Lục Áo thò đầu ra nhìn, trong sân có một gốc cây to xanh biếc.

Tán cây màu xanh đậm che lấp cả bầu trời.

Lục Áo cảm thấy trên thân cây hình như có đôi mắt đang đối diện với cậu.

Khi cậu muốn xem thử rốt cuộc như thế nào, bỗng nhiên trông thấy một người đàn ông cao gầy bưng một cái mâm lớn từ đầu bên kia hành lang đi tới chỗ họ.

Người đang ông cười, nâng cao giọng nó, "Đây là kem thủ công do chúng tôi tự làm, cậu thử xem có thích không nhé?"
Nói rồi người đàn ông tới gần trước mặt, cách khung cửa sổ đưa kem cho cậu.

Lục Áo nhận lấy, "Cảm ơn.

"
Kem được đựng bên trong một cái chén thuỷ tinh cực đại, bên trong chén có một cái muỗng dài màu vàng.

Kem chủ yếu là vani, bên trên rưới một lớp sữa đặc và trang trí bằng hạt cùng đủ loại hoa quả với màu sắc khác nhau, cực kỳ hấp dẫn người nhìn.

Lục Áo không ăn ngay, Tống Châu ngẩng đầu lên nói: " Ăn thử đi, tay nghề của anh ta cũng được.

"
Người đàn ông cười: " Tôi không ngờ anh lại đánh giá tôi cao đến thế.

"
Tống Châu không đáp.

Người đàn ông nói với Lục Áo: " Tôi tên Hữu Lê, rất vui được gặp cậu.

"
"Tôi tên Lục Áo, chữ Áo mà phía trên là chữ Yêu phía dưới là chữ Sơn.

" ( 陆岙: trên chữ 夭, dưới chữ 山)
"Tên của tôi là vậy nè.

" Hữu Lê lấy điện thoại ra gõ chữ cho cậu nhìn, "Có chút khó viết, như lại dễ nhớ.

" ( Thanh niên Hữu Lê: 有黎)
Lục Áo gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Hữu Lê hỏi:" Đây là lần thứ 2 cậu đến chỗ chúng tôi sao?"
"Nếu tính cả lần trước thì đây là lần thứ 2.

"
"Cảm thấy thế nào, có cần đưa cậu đi dạo một vòng không?"

Tống Châu đang cúi đầu xem văn kiện, nghe vậy ngẩng đầu nói, "Hôm nay anh rất rảnh rỗi?"
Hữu Lê kêu oan, "Bận đến chân không chạm đất đây này.

"
"Vậy sao anh còn đến đây quấy rối người của tôi?"
"Nói quấy rối thì có hơi quá rồi, tôi chỉ là thể hiện sự hiếu khách của chúng ta mà thôi.

Lục Áo, đi không? Sân sau của chúng tôi thực ra rất lớn đấy.

"
"Cậu ấy không đi, lần trước tôi đã dẫn cậu ấy đi xem qua rồi.

"
Tống Châu vừa nói vừa lưu loát phê lên một hàng chữ trên văn kiện, sau đó ném văn kiện lên núi văn kiện kế bên, "Chuyện của hôm nay tôi đã xử lý xong rồi, cậu về xem thử đi, có vấn đề gì thì kịp thời nói với tôi, chúng tôi đi về trước.

"
"Cứ vậy đi về à?"
"Ừm.

" Tống Châu làm ra tư thế tiễn khách.

Hữu Lê đành phải ôm đống văn kiện mà anh đã xử lý xong rời đi.

Lục Áo còn chưa ăn xong kem, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm gì.

Tống Châu nói: " Chúng ta mang về ăn.

"
Lục Áo lắc đầu từ chối, "Thôi, mang chén của các anh về cũng không hay lắm.

"
Cậu mơ hồ nói xong, tăng tốc ăn hết kem.

Kem ăn rất ngon, chất kem mềm mại, trái cây ngọt dịu, hạt khô giòn ngon, phần sữa đặc cũng rất tuyệt vời.

Lục Áo một hơi ăn hết, thoả mãn híp hai mắt lại.

Tống Châu cười, "Thích đến vậy sao? Lần sao nói họ làm thêm cho cậu.

"
"Cũng được.

"
Tống Châu trả chén thuỷ tinh và muỗng về phòng bếp xong trở ra tìm cậu.

"Chúng ta về thôi.

"
"Được.

"
Tống Châu mang theo Lục Áo về lại trong sân.

Tường nhà Lục Áo xây khá cao, hiện tại trời cũng đã sập tối rồi, thời tiết nóng nực tan đi, chỉ còn lại sân nhà thanh u.

Lục Áo trước tiên chạy đến xem cây nho góc tường, muốn kiểm tra xem nó có thực sự đã ra quả chưa.

Tống Châu thấy vậy, cười nói:" Thực đấy, ở bên dưới kia.

"
"Tôi thấy rồi, quả lớn lắm.

"
"Đúng là khá lớn, nhưng mà lớp vỏ cũng khá dày, mùi vị còn có chút chua.

" Tống Châu nói, "Ăn thì có thể không ngon lắm, làm rượu thì tạm được.

".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện