Nàng vốn chỉ trêu ghẹo. Những đồ vật đó cũng chỉ là những món đồ lặt vặt, cũng không đáng bao nhiêu bạc. Không nghĩ tới vai ác lại nghiêm túc trả lời: “Thời điểm mẫu thân ta còn sống có không ít cửa hàng. Bởi vì vị trí tốt nên cũng có chút lợi nhuận. Cho nên, mỗi tháng ta cũng có thể góp một phần tiền hàng tháng cho công quỹ gia tộc.”

Thời An thấy hắn trả lời nghiêm túc, không biết tại sao lại có ảo giác rằng nửa câu còn lại của hắn ý nói là hắn có thể gánh vác trách nhiệm nuôi dưỡng gia đình.

Nàng vội vàng lắc đầu, nhanh chóng vứt bỏ ý tưởng vớ vẩn này ra khỏi đầu.

Lần đầu tiên, vai ác chủ động nhắc về chuyện của mẫu thân trước mặt nàng. Thời An muốn hỏi một câu, nếu có thể cởi bỏ khúc mắc cho đối phương thì tốt quá. Nhưng hiện tại tiếng người nói ồn ào, cũng không phải thời điểm thích hợp.

Mục Trì Thanh nói xong, hồi hộp chờ Thời An trả lời. Kỳ thật, tài sản trên tay hắn nhiều hơn như vậy rất nhiều. Nếu cho hắn thêm vài năm nữa, bất kể là vật báu gì, chỉ cần Thời An muốn, hắn đều có thể mang đến trước mặt nàng.

Lại thấy không biết vì sao Thời An lắc đầu, trâm cài tóc theo động tác của nàng đung đưa thành một vòng cung rất đẹp. Đôi môi đỏ của nàng hé mở, giọng điệu gấp gáp: “Vậy ta không cần lo lắng về sau ngươi sẽ chết đói rồi.”

Đôi mắt Thời An tràn đầy ý cười, dưới ánh sáng phá lệ động lòng người, rồi lại như hoa trong gương, rất khó để phân biệt.

Mục Trì Thanh cụp mắt xuống, chậm rãi trả lời.

Hai người mất hơn nửa canh giờ đi từ đầu chợ đến cuối chợ. Thu hoạch được khá phong phú, chân Thời An cũng mỏi nhừ nhưng sự phấn khích trên mặt thì chưa hề giảm, rõ ràng vẫn có chút chưa đã thèm.

Khi đi bộ trở về, hai người đi ngang qua một quầy xem bói, Mục Trì Thanh bị người chủ quán mặc đạo bào gọi lại: “Hình như trong lòng vị công tử này có chấp niệm. Không bằng, để cho lão hủ đoán cho ngài một quẻ, hoặc hỗ trợ giải thích cho ngài, như thế nào?”

Thời An nghe vậy, tò mò dừng bước, nghiêng người nhìn sang, thấy sau chủ quán có treo một cái cờ vải lớn, bên trên viết to ba chữ —— Lưu bán tiên.

Đối phương thấy Mục Trì Thanh dừng bước, không ngừng cố gắng nói: “Nếu lão hủ có duyên với công tử, ta sẽ tặng cho công tử một lá thăm.”

Mục Trì Thanh cũng không tin những thứ này, số phận của hắn đã được định sẵn và người duy nhất có thể hóa giải đang ở bên cạnh hắn.

Thời An tin tưởng vững chắc vào chủ nghĩa duy vật nên đương nhiên là nàng cũng không tin chuyện này. Lúc nãy nàng chỉ cảm thấy tò mò, sau khi xem xong thì đã không còn hứng thú gì nữa.

Hôm nay đạo sĩ già đợi mãi cũng không có khách, vất vả lắm mới có một người khách cho nên nhìn thấy đối phương không hề dao động, muốn cất bước rời đi, tất nhiên là hắn không muốn buông tha nên lập tức chặn lại nói: “Công tử suy nghĩ xằng bậy sâu nặng không thể cưỡng cầu. Nếu cưỡng cầu thì phải gặp lo âu!”

Bước chân của Mục Trì Thanh ngừng lại, hàng mi dài khẽ run, hắn quay đầu lại nhìn đối phương, đôi mắt đen nhánh như mực xẹt qua một tia không vui nhỏ đến mức không thể phát hiện.

Thời An quay đầu nhìn thấy sắc mặt của phản diện thay đổi, thầm nghĩ chắc đây là bị nói trúng rồi?

Đạo sĩ già kia nói chuyện mơ hồ bị nói trúng cũng không kỳ quái, dù sao người sống trên đời luôn có thứ muốn mà chẳng có được. Vai ác đang nhớ lại chuyện của mẫu thân sao?

Nàng mím môi dưới lại, bước một bước về phía trước, duỗi tay giữ lấy cánh tay của phản diện rồi nói: “Đạo trưởng nhìn xem ta như thế nào?”

Đạo sĩ già sửng sốt, lúc này mới chú ý tới bên cạnh vị công tử này còn có một vị cô nương đang đứng, lại cẩn thận nhìn xem thì kim tôn ngọc quý, linh khí bức người. Tại sao vừa rồi hắn lại bỏ qua người này?

Thời An vốn định để đạo sĩ già tùy tiện nói cái đó, chỉ cần hắn nói thì nàng có thể chọc phá ngay lập tức. Ngoài ra vai ác đã tin tưởng thân phận tiên nữ của nàng không hề nghi ngờ, đến lúc đó chắc chắn sẽ không tin lời nói vừa rồi của đối phương.

Ai ngờ đối phương nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, vậy mà run rẩy nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, hôm nay đôi mắt của lão phu vụng về, mạo phạm tiên tử, tội lỗi, tội lỗi!”

Dứt lời, hắn cũng không đợi Thời An nói chuyện thì cuốn cờ vải lại, rời đi không hề quay đầu lại.

Thời An trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin tưởng. Nếu không phải thân phận tiên nữ là do nàng bịa ra thì nàng cũng sắp phải tin lời hắn rồi, cái này kêu nàng phải chọc phá như thế nào đây.

Bên kia, đạo sĩ già chạy nhanh rời khỏi chợ, tìm một nơi không người, gỡ bỏ bộ râu trên mặt xuống, lộ ra phía dưới là gương mặt nhỏ trắng nõn không có nếp nhăn, trong miệng lầm bầm lầu bầu nhắc mãi: “Vị cô nương vừa rồi chắc không phải là quý nhân trong cung đấy chứ?”

Cách ăn mặc vừa rồi không giống như người hiển quý bình thường, hắn càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, không khỏi cảm thấy hối hận vì bản thân lắm miệng. Nếu không phải gọi công tử bên cạnh lại thì làm sao có những chuyện này chứ. (người hiển quý: người có chức tước cao)

Ở chợ lớn phía nam ngoại ô, người đi vừa nhiều vừa phức tạp nên hắn suy nghĩ nói lời nói may mắn gì đó để có một chút tiền thưởng. Tại sao lại gặp phải người trong cung, còn may là hắn thấy tình huống không đúng nên lập tức chạy đi. Nếu không lỡ như bị bắt vì tội lừa gạt quý nhân thì chính là tội chém đầu.

Bên kia, Thời An mặt đầy xấu hổ nhìn về phía vai ác, không xác định nói: “Chắc ngươi không tin là thật đấy chứ?”

Vẻ mặt của Mục Trì Thanh như thường, nhìn Thời An một lát, thả lỏng gương mặt rồi cười khẽ một tiếng: “Ừ, khi hắn rời đi, thân hình mạnh mẽ, không phải là một ông già.”

Ngoài ra thần linh đang ở bên cạnh hắn, hắn cần gì phải dễ dàng tin tưởng những người khác.

Thời An thở phào một hơi, nàng nói mà, vừa rồi chủ quán kia chắc chắn là đoán mò bậy bạ.

Đối phương đi quá nhanh nên ống thẻ còn nằm trên bàn nhỏ, từ bên trong rớt ra một thẻ tre. Thời An duỗi tay cầm lên thì thấy trên đó viết hai câu thiêm: “Thiên đích dã giải hòa nhân ý, huân phong phất phất tự nhiên lương.”

Đây đúng là một thẻ thiêm hay, nàng cong mi mỉm cười, đưa thẻ tre cho người bên cạnh “Cùng nhau cố gắng.”

Mục Trì Thanh cầm lấy thẻ tre, ánh mắt lướt qua câu thiêm trên đó, cất vào trong ống tay áo.

Khi trở về từ ngoại ô phía nam thì đã là đêm khuya.

Thời An mệt đến mức ngón tay cũng không giơ lên nổi, nàng rửa mặt qua loa xong thì lập tức ngã đầu xuống ngủ. Ngày thứ hai khi tỉnh lại thì Mục Trì Thanh đã kết thúc luyện tập buổi sáng, Thời An nhìn thân thể cao lớn của hắn, lại nhớ đến thành tích 800m của mình rồi yên lặng hâm mộ.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Thời An nhìn vai ác chuẩn bị dẫn nàng đi dạo trong vườn nên nàng nhắc nhở nói: “Đã đến giờ này rồi, nếu như ngươi không đi điểm mão thì có phải sẽ đi trễ không?” (điểm mão: thời xưa, vào khoảng từ 5 đến 7 giờ sáng điểm danh người đến làm việc)

“Không sao.” Mục Trì Thanh cười một cái, không để ý mấy, lấy một cái áo choàng khoác lên trên đầu vai của Thời An, “Tuy nói là đi dạo trong vườn nhưng vẫn còn khí lạnh.”

Hắn nói: “Hai ngày này vốn là ngày nghỉ tắm gội, ngoài ra công vụ đều đã được xử lý xong vào tối hôm qua nên không cần đi điểm mão làm việc.”

Thời An ngoan ngoãn gật đầu, chẳng trách ngày hôm qua thấy hắn vội vàng cả ngày.

Mục gia từ sau khi dựng nước đều là mấy đời huân quý, diện tích của phủ Quốc công tất nhiên là không nhỏ. Thời An vừa mới rẽ vào trong góc thì nhịn không được bắt đầu đau lòng cho vai ác, sinh sống trong hoàn cảnh thuận lợi như vậy đến tám tuổi đột nhiên bị đưa đến nước Văn Uyên, trong giây lát hoàn cảnh sống thay đổi như trời với đất, nỗi đau trải qua trong đó khiến người khác khó có thể tưởng tượng được.

Nàng đột nhiên hiểu được tại sao sau này Mục Trì Thanh hắc hóa, tại sao sẽ biến thành một người vô tâm vô tình.

Hệ thống đột nhiên xuất hiện, ho hai tiếng, “Ký chủ, nhiệm vụ, nhiệm vụ!”

Thời An bị nó làm cho hoảng sợ, thầm nói trong lòng: “Tôi nhớ mà, tôi cũng sẽ không khuyên hắn làm điều ác. Cậu căng thẳng như vậy làm gì chứ?”

Hệ thống ngượng ngùng nói: “Nếu ký chủ hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên thì tôi có thể nhận được phần thưởng công nhân tốt nhất tháng này!”

Thời An: “……”

Sau khi đi dạo trong vườn nửa ngày, tất cả những người gặp được họ đều có thái độ vô cùng cung kính với Mục Trì Thanh. Chỉ là thái độ cung kính khách sáo này mang theo vẻ xa cách rõ ràng, không giống như đối với công tử trong phủ mà giống như đối với một vị khách.

Thời An nhìn sang bên cạnh, nhìn thẳng vào ánh mắt của Mục Trì Thanh, thấy vẻ mặt của đối phương tự nhiên giống như không hề để ý, cúi đầu xuống hỏi nàng: “Chuyện gì vậy?”

Nàng kéo lấy cổ tay áo của Mục Trì Thanh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta quay đầu lại đi, ta đi mệt rồi.”

Nếu tiếp tục đi về phía trước thì người họ gặp gỡ chắc chắn không phải chỉ là người hầu, dù có là người ếch ngồi đáy giếng cũng biết được thái độ của người cầm quyền Mục gia đối với Mục Trì Thanh là như thế nào. Mặc dù phản diện không hề để ý nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn bị ngó lơ.

Mục Trì Thanh cũng không dẫn nàng quay trở về đường cũ mà là đi qua con đường nhỏ bên cạnh hồ phía đông. Đi được nửa đường, ở giữa hồ có một cái đình để cho người khác có thể ngắm cá và nghỉ chân một chút.

Thời An chống tay lên lan can bằng đá và nhìn về phía xa, liếc mắt nhìn thử, không thấy được cửa chính của phủ Quốc công, nàng nhịn không được cảm thán: “Thật sự rất lớn nha!”

Nàng nhón chân lên, dò người ra một chút, gió thổi qua mang theo tóc mai bên tai của thiếu nữ.

Trái tim của Mục Trì Thanh đột nhiên nhảy dựng, bỗng dưng hắn dâng lên một loại ảo giác Thời An muốn theo cơn gió rời đi. Vào khi hắn ý thức được suy nghĩ của bản thân thì đã nắm chặt cổ tay của nàng lại trước.

Thời An cảm thấy đau đớn nên kêu lên một tiếng, quay đầu khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Mục Trì Thanh rũ lông mi xuống, buông tay ra nói: “Cẩn thận rơi xuống nước.”

Thời An mỉm cười, cảm thấy hắn đã lo lắng quá nhiều, lan can bằng đá cao như vậy nàng muốn rơi xuống cũng không dễ dàng đâu. Tuy nhiên vai ác biết quan tâm người khác, nàng vẫn rất hưởng thụ, vui vẻ đáp: “Biết rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện