Lan Tuyết Hoài nhìn hắn chằm chằm, Nhàn Đăng chớp chớp mắt, sau đó chợt hiểu ra, vội vàng ngồi xuống, lấy ra chiếc kính chiếu yêu để dùng làm gương soi, dùng tay dính một chút phù dung tơ vàng, thật cẩn thận bôi ở trên mặt.

Quả nhiên giống như miêu tả của tiểu nhị, sau khi thuốc bôi lên trên mặt, cảm giác nóng rát của vết thương đã biến mất, hiện tại chỉ còn cảm giác lành lạnh, rất dễ chịu.Thuốc mỡ này dùng rất tốt, Nhàn Đăng trong lòng càng cảm kích Lan Tuyết Hoài hơn.Đặc biệt là, kể từ khi mình và hắn bắt đầu gặp mặt, Lan Tuyết Hoài chưa bao giờ cho hắn sắc mặt tốt, luôn khiến hắn cảm thấy giây tiếp theo đối phương sẽ đánh hắn, hiện tại đóa hoa lạnh lùng đột nhiên có một khía cạnh dịu dàng như vậy, điều này rất khó có được, Nhàn Đăng quý trọng nó đến mức không nỡ dùng nhiều phù dung tơ vàng, mỗi lần chỉ bôi một ít lên vết thương.Lan Tuyết Hoài nhìn không được, hắn đoạt lấy phù dung tơ vàng, đổ hơn phân nửa bình ở trên tay, sau đó lau lên mặt của Nhàn Đăng.Mặc dù huynh ấy nhìn rất hùng hổ, nhưng kỳ thật xuống tay cũng không nặng, Nhàn Đăng híp mắt hưởng thụ mỹ nhân phục vụ.Tuy rằng hắn cũng không thích nam nhân, nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc hắn thưởng thức gương mặt này của Lan Tuyết Hoài, cũng không ảnh hưởng đến việc hắn cảm thấy tâm viên ý mã.Sau khi Lan Tuyết Hoài bôi xong, nhìn thấy vẻ mặt của Nhàn Đăng, hắn lạnh lùng mà cảnh cáo: “Ngươi còn dùng loại ánh mắt này nhìn ta, ta sẽ móc tròng mắt của ngươi ra.”Nhàn Đăng rùng mình, vội vàng thanh tỉnh.Hắn quay đầu lại, nhớ tới công việc mà mình muốn làm, lập tức dò hỏi tiểu nhị, gần đây trong Tầm Dương thành có xảy ra chuyện kỳ ​​lạ gì không.Tiểu nhị nghe xong: “Chuyện lạ? Chẳng phải bản thân của huynh cũng là một chuyện kỳ lạ sao? Một quái nhân không tháo được mặt nạ ở trên mặt.”Nhàn Đăng hỏi: “Trừ ta ra? Còn có chuyện kỳ lạ nào không?”Tiểu nhị trầm ngâm một lát: “Nếu nói đến chuyện kỳ quái, thật sự là có một cái.


Từ nơi này đi thẳng tới phía trước, có một nhà thương hộ, họ Hà.

Chúng ta kêu hắn là Hà viên ngoại, năm ngoái, Hà viên ngoại đã mua cho nhi tử Hà Đại của mình một chức quan nhỏ như hạt mè, làm việc ở nha môn Tầm Dương thành, ban đầu cuộc sống của hắn cũng rất tốt, ai ngờ đầu năm nay Hà Đại đột nhiên bị điên rồi.”Nhàn Đăng hỏi: “Ồ? Tại sao lại bị điên? Không đi tìm đại phu khám à?”Tiểu nhị cười một tiếng: “Cũng bởi vì đại phu khám không ra, nên mới được xem là một chuyện lạ.

Không biết vì sao Hà Đại lại bị điên, nhưng khi hắn nhìn thấy người liền bắt lại hỏi “ngươi thấy ta giống ai”, “ngươi thấy ta giống ai”, nếu không nói, liền sẽ bị hắn cắn đến đổ máu.

Nếu như nói, ngày hôm sau sẽ thành một kẻ điên giống như hắn ta.”Nhàn Đăng hỏi: “Bệnh điên cũng có thể lây bệnh?”Tiểu nhị: “Cho nên mới kỳ quái.


Hà viên ngoại đã mời không ít đạo sĩ và hòa thượng, nhưng không có ai giải quyết được.

Sau khi Hà Đại bị điên, dáng người của hắn đã trở nên gầy gò, cơ thể vốn cường tráng của hắn cũng trở nên khô héo, còn chảy nước dãi, không thể đi lại bằng hai chân, chỉ bò ở dưới đất, giống như…… giống như……”Nhàn Đăng: “Giống cái gì?”Tiểu nhị xoa xoa cánh tay đang nổi da gà: “Ta cũng không biết, nghe nói dáng vẻ của Hà Đại rất kỳ quái, đã không còn giống người.

Nếu huynh có hứng thú thì tự mà đi xem.” Nói xong, tiểu nhị lại hỏi: “Chuyện lạ về chiếc mặt nạ của huynh đã bắt đầu từ khi nào?”Nhàn Đăng: “Mới vừa rồi.”Tiểu nhị: “Vậy huynh cũng nên cẩn thận, chỉ trong một ngày mà Hà Đại đã trở nên điên như vậy, nếu huynh cũng đụng phải chuyện tà môn như vậy, ngàn vạn không cần cậy mạnh tự mình có thể giải quyết, theo ta thì huynh vẫn nên chạy nhanh đi tìm Thiên Cơ Biến đi!”Nhàn Đăng nghe xong, nhất thời không nói nên lời: Thiên Cơ Biến? Bọn hắn không tới tìm hắn thì đã tốt lắm rồi, sao hắn có thể vội vàng đi tìm chết chứ?※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※Rống rống! Nhàn Đăng thật ngu ngốc!Lan tiểu mỹ nhân khẩu thị tâm phi nha.


hì hì hì hiTích —— chúc mừng tiểu mỹ nhân đạt được một tấm thẻ người tốt…********************Lại nói chuyện với tiểu nhị hai câu, Nhàn Đăng liền đứng dậy cáo từ.Lan Tuyết Hoài đứng sau lưng của hắn, nhìn qua cũng không có ý hành động một mình.

Nhàn Đăng vẫn chưa quyết định được, trong lòng thấp thỏm một lát, cân nhắc tìm câu từ thích hợp, nói: “Tiểu tiên quân, tiếp theo huynh đi cùng ta hay là…”Nhàn Đăng vừa nói vừa quan sát sắc mặt của Lan Tuyết Hoài, hắn mới nói được một nửa đã vội vàng sửa lời: “Ta thấy một mình ta chắc chắn không giải quyết được chuyện này, mong tiểu tiên quân giúp ta một tay, vất vả cho huynh rồi.”Lan Tuyết Hoài lộ ra biểu cảm nằm trong dự kiến, nói: “Đã biết ngươi làm không được, còn không mau đi.”Nhàn Đăng vâng dạ, hắn muốn sờ mũi, kết quả vừa giơ tay sờ thì đụng vào măt nạ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện