Kỳ Vô Quá còn chưa kịp nghĩ kỹ thứ trên tay đã nghe tiếng người khác hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, thấy Đoàn Lệ xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào.
Cậu hơi ngạc nhiên nói: “Xong rồi à?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì khó.”
Kỳ Vô Quá cảm thấy trong câu này của hắn vẫn còn rất nhiều mâu thuẫn, rõ ràng phải tìm mấy đồ đệ nhà họ Đoàn giúp đỡ, sau đó lại biến nó thành vấn đề nhỏ.
Có lẽ là xuất phát từ lòng tự tôn nghề nghiệp.
Kỳ Vô Quá cũng là đàn ông, có thể thấu hiểu điều này, tất nhiên sẽ không thẳng thừng vạch trần đối phương.
Cậu hỏi: “Món đồ bên trong đâu?”
Đoàn Lệ nói: “Duệ Thành đang xử lý, trông cậu hơi khác thường, có chuyện gì à?”
Kỳ Vô Quá đưa điện thoại cho hắn, nói: “Kỳ Hãn Dật đăng bài lên trang cá nhân, có mấy tấm ảnh kỳ lạ.”
Đoàn Lệ nhận lấy, phát hiện trên ảnh là một tòa cao ốc phủ vải, mà thời gian đăng bài là ngày hôm qua.
“Đây là đâu?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu, nói: “Không biết, hơn nữa tôi nghĩ là bài này không phải do Kỳ Hãn Dật đăng, ít nhất không phải là Kỳ Hãn Dật còn sống đăng.”
Đúng lúc này Đoàn Duệ Thành ôm bể cá đi ra, cậu ta đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên chiếc điện thoại trong tay Đoàn Lệ.
“Ơ? Không phải đây là trường thi à?”
Đoàn Lệ quay qua nhìn cậu ta: “Trường thi?”
Bình thường Đoàn Lệ không quan tâm mấy chuyện thế này cho lắm, là kiểu người có năng lực thật sự thường ít xuất hiện trước mặt người khác. Vì vậy có rất nhiều chuyện mà cháu trai Đoàn Duệ Thành của hắn còn hiểu biết hơn cả hắn.
Đoàn Duệ Thành thả chậu cá xuống, hỏi: “Cho tôi xem được không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, tỏ ý cứ tự nhiên.
Đoàn Duệ Thành cầm di động, phóng lớn hình ảnh quan sát thật kỹ, nói: “Đúng rồi, đúng là nơi này, đây là trường thi khảo nghiệm tư cách hành nghề thiên sư.”
Trường thi tổ chức khảo nghiệm lần này nằm ở phía nam thành phố H, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thành phố H đã phát triển, trở thành đô thị loại I vô cùng tiềm năng.
Thành phố phát triển nhanh chóng tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều hạng mục quy hoạch được khai phá, chỉ là chính sách đột ngột thay đổi, sự phát triển của thành phố này bị trì trệ. Đất đai bỏ hoang, để lại số lượng lớn các tòa cao ốc phủ vải.
Tòa cao ốc này cũng thuộc một trong số đó, nơi này đã từng xảy ra sự cố, thường xuyên lan truyền lời đồn có quỷ phá phách. Trước đây có một vài thanh niên không sợ chết đi thám hiểm, kết quả sau khi quay về bị dọa không hề nhẹ.
Hiệp hội Thiên Sư nhận được ủy thác, sau khi để các thiên sư có kinh nghiệm đi thăm dò, phát hiện quỷ quái nơi này không hung dữ cho lắm, vị trí địa lý cũng tốt, nằm cách xa nơi đông dân, rất hợp để dùng làm trường thi khảo nghiệm tư cách hành nghề.
Đoàn Lệ nghe xong, nói: “Cậu đi đặt hai vé máy bay, chúng ta qua đó một chuyến.”
Đoàn Duệ Thành gật đầu, nói: “Được, để cháu quay về chuẩn bị một chút.”
“Cậu?” Đoàn Lệ hỏi, “Cậu chuẩn bị gì?”
Đoàn Duệ Thành chỉ vào mũi mình, khó tin hỏi: “Chú, không phải vừa rồi chú mới bảo đặt hai vé máy bay à? Chẳng lẽ vé còn lại không phải cho cháu?”
“Không phải.”
“…”
Cuối cùng Đoàn Lệ không chịu nổi độ mặt dày lì lợm của Đoàn Duệ Thành, đồng ý đổi hai vé thành ba vé.
Kỳ Vô Quá vừa thấy Đoàn Duệ Thành rời đi, di động trong tay liền rung lên. Tin nhắn do Đoàn Duệ Thành gửi tới, thế nhưng nội dung lại khiến Kỳ Vô Quá không hiểu nổi.
“Không phải tôi muốn quấy rầy các anh đâu, nhưng cách làm việc của chú quá hung tàn, tôi phải đi kèm chú ấy, xin lỗi nhiều.”
Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua Đoàn Lệ đang ngồi tập trung nghiên cứu chậu cá vàng, chỉ cảm thấy Đoàn Duệ Thành thật kỳ quái. Chuyện của nhà họ Đoàn, Đoàn Duệ Thành đi theo là điều bình thường, cần gì phải giải thích với cậu? “Cậu mau qua đây nhìn xem.”
Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh, cậu thấy Đoàn Lệ đã phá bỏ lá bùa trên bể cá, vẫy tay với mình.
Kỳ Vô Quá đi qua ngồi xuống, chỉ thấy trong bể cá diễn ra cảnh tượng kỳ diệu.
Con cá nhỏ màu đỏ kia dần dần nở tan trong nước. Cơ thể của nó từ từ mờ đi, thay vào đó là hai giọt đỏ tươi.
“Là máu?” Kỳ Vô Quá hỏi.
“Ừ.”
Hai giọt máu trong bể như được trao sinh mệnh, bơi lội vờn nhau trong nước. Chỉ là chúng cứ quẩn quanh cạnh nhau, sau đó tăng tốc, hết như một con cá nhỏ màu đỏ tươi.
Kỳ Vô Quá nhìn một lát, chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Hẳn một trong số đó là Kỳ Hãn Dật, vậy giọt còn lại là của ai?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Hắn thò tay vào trong bể cá, không biết vì sao khi Đoàn Lệ vừa chạm vào, hai giọt máu tươi kia lập tức ngừng bơi.
Sau đó Đoàn Lệ vươn tay ra trước mặt Kỳ Vô Quá, để lộ hai giọt máu lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Hẳn cậu có thể phân biệt được.”
Kỳ Vô Quá cau mày, đột nhiên nhanh trí gỡ khuyên tai bên trái xuống.
Cậu cúi đầu ngửi lòng bàn tay Đoàn Lệ, nói: “Giọt này là của Kỳ Hãn Dật.”
“Giọt còn lại…”
Đoàn Lệ thấy biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá chợt thay đổi, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh còn nhớ phướn dẫn hồn nhà họ Chu không? Tôi thấy giọt máu náy có chút gì đó giống với phướn dẫn hồn.”
Đoàn Lệ thả hai giọt máu về lại bể cá, lần nữa dán bùa lên.
Hai giọt máu kia hòa tan vào nhau, trở lại thành một con cá đỏ tươi.
“Phướn dẫn hồn?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tôi cho rằng làn sương xám được tạo ra từ phướn dẫn hồn có tác dụng giống với sương xám trong không gian quỷ vực.”
Không gian quỷ vực, phướn dẫn hồn, còn có mệnh cách bị đánh cắp của bản thân, rốt cuộc nhà họ Chu muốn làm gì đây?
***
Dù chân tướng như thế nào đi chăng nữa, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ vẫn phải lên máy bay khởi hành đến thành phố H ngay trong đêm.
Lúc máy bay hạ cánh thì trời đã trở sáng.
Đoàn Duệ Thành liên lạc với khách mời họ Đoàn, biết thí sinh trong kỳ thi này vẫn không liên lạc được, chỉ là lá bùa chỗ giám khảo có thể cho họ biết mấy người kia chưa gặp nguy hiểm tới tính mạng. Đây là nguyên tắc tham gia thi lấy tư cách hành nghề thiên sư, khi không có gì nguy hiểm tới tính mạng, nhóm giám khảo đều sẽ không ra tay.
Dù sao nghề thiên sư luôn tiếp xúc với âm dương, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Nếu muốn trở thành thiên sư, nhất định phải gặp tình huống như vậy.
Vào những lúc như thế này, tùy tiện đi vào tòa nhà phủ vải không phải là lựa chọn đúng đắn, bây giờ đang ở gần, một khi có nguy hiểm xảy ra, việc cứu người sẽ được ưu tiên hàng đầu.
Hơn nữa có Đoàn Lệ ở đây, có lẽ sẽ không có chuyện gì lớn.
Những lời đó là do Đoàn Duệ Thành nói, cậu ta luôn mang theo sự sùng bái mù quáng đối với chú mình. Loại sùng bái mù quáng này không sụp đổ dù ngày hôm sau nhìn thấy Đoàn Lệ đi ra từ phòng Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá không biết suy nghĩ trong lòng Đoàn Duệ Thành, buổi sáng hắn xuất hiện trong phòng cậu là vì chút vấn đề về Tỏa Hồn Trận trên lưng cậu mà thôi.
Vào khoảng rạng sáng, trận pháp trên lưng Kỳ Vô Quá lại phát động thêm lần nữa, khiến cậu thậm chí còn mơ mình đang ngủ trong miệng núi lửa.
Kỳ Vô Quá bị Đoàn Lệ đánh thức, hắn nói vì lần trước dùng máu để áp chế trận pháp, cho nên chỉ cần trận pháp khởi động hắn sẽ cảm ứng được.
Sau đó Đoàn Lệ tạm thời khống chế trận pháp, chờ đến lúc tất cả mọi thứ trở lại bình thường thì đã hừng đông.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không buồn ngủ nữa, định ở trong phòng tìm nguyên nhân Tỏa Hồn Trận bị phát động.
Đoàn Lệ tìm nơi âm khí tỏa ra bằng một lá bùa. Luồng âm khí kia không đến từ cơ thể Kỳ Vô Quá mà đến từ bên ngoài.
Là Kỳ Hãn Dật.
Lúc ấy cả hai chỉ nghĩ tới cái tên này.
Dù thế nào đi chăng nữa, Kỳ Hãn Dật và Kỳ Vô Quá cũng là một đôi song sinh. Bây giờ Kỳ Hãn Dật đã chết, từ âm khí nồng đậm trên người gã ảnh hưởng tới Kỳ Vô Quá có thể xác minh được hai sự thật.
Một là Kỳ Hãn Dật đang ở gần đây, cái còn lại là gã đã thành lệ quỷ.
Cái chết của Kỳ Hãn Dật không thoát khỏi liên hệ với nhà họ Chu.
Lúc Kỳ Vô Quá tế tổ, bỏ lại Chu Lập và Kỳ Phú Quý quay về với Đoàn Lệ, từ thông tin sau đó có thể thấy, Kỳ Phú Quý và Kỳ Hãn Dật được “mời” đến nhà họ Chu làm khách.
Bây giờ Kỳ Hãn Dật đã chết, trường thi khảo nghiệm làm thiên sư gặp vấn đề, lần này vừa hay có mấy đệ tử nhà họ Đoàn tham gia thi.
Chỉ cần Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không phải tên ngốc, lập tức có thể nhìn thấy vấn đề trong đó. Cho nên Đoàn Lệ quyết định lấy danh nghĩa của mình để vào tòa nhà phủ vải một phen.
Nguyên nhân đã có sẵn, em ruột song sinh của Kỳ Vô Quá mất tích, mà trên trang cá nhân lại đăng ảnh chụp tòa nhà phủ vải.
Kỳ Vô Quá “quan tâm” em trai, tất nhiên sẽ tìm mọi cách liên lạc với thiên sư mạnh như Đoàn Lệ, vào tòa nhà phủ vải tìm người. Lý do rất đầy đủ, dù các bậc cao của hiệp hội Thiên Sư đều có mặt cũng không thể tìm được chỗ bắt bẻ.
Dù sao cũng là chuyện liên quan tới tính mạng, không thể chỉ vì thi mà bỏ tìm người được.
Đây là lúc Kỳ Vô Quá phát huy khả năng diễn xuất của mình, sắm vai người anh hoàn hảo lo lắng cho em trai. Tất cả giám khảo trong hiệp hội Thiên Sư đều bị thuyết phục, đồng ý yêu cầu dẫn cậu vào theo của Đoàn Lệ.
Tuy rằng giám khảo chính là người nhà họ Chu nhưng không phải nhánh chính họ Chu, cũng không biết rõ chuyện nhà họ Chu cho lắm.
Thanh niên trước mặt đã nói đến nước này, hơn nữa đối phương chỉ là người bình thường, còn có ảnh chụp của cậu trong giới bạn bè. Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có chỗ nào từ chối được.
Cuối cùng sau khi đảm bảo sẽ không quấy nhiễu trường thi, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi vào tòa nhà phủ vải. Đoàn Duệ Thành ở lại phía sau, đề phòng người nhà họ Chu giở trò.
Ô tô dừng lại bên ngoài tòa nhà, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ bước xuống xe.
Trước đây tòa nhà này là một thương nghiệp tổng hợp lớn, từ văn phòng làm việc đến khách sạn, rồi từ khách sạn tới chung cư, thứ gì cũng có. Sau khi chủ đầu tư phá sản, khu vực khai thác bước vào giai đoạn đình trệ, chuỗi tài chính bất động sản đứt gãy, không thể xây dựng tiếp.
Sở dĩ tòa nhà phủ vải trở thành nhà ma vì có công nhân bị khất nợ tiền lương nên uy hiếp ông chủ sẽ tự sát nếu không kết toán lương, kết quả lại trượt chân ngã xuống. Lúc ấy có vài công nhân bị chết, mà thương nghiệp lẫn nhà môi giới phụ trách xây dựng nơi này không lâu sau cũng nhảy xuống từ trên tòa nhà.
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu, thấy Đoàn Lệ xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào.
Cậu hơi ngạc nhiên nói: “Xong rồi à?”
Đoàn Lệ gật đầu: “Chuyện nhỏ thôi, không có gì khó.”
Kỳ Vô Quá cảm thấy trong câu này của hắn vẫn còn rất nhiều mâu thuẫn, rõ ràng phải tìm mấy đồ đệ nhà họ Đoàn giúp đỡ, sau đó lại biến nó thành vấn đề nhỏ.
Có lẽ là xuất phát từ lòng tự tôn nghề nghiệp.
Kỳ Vô Quá cũng là đàn ông, có thể thấu hiểu điều này, tất nhiên sẽ không thẳng thừng vạch trần đối phương.
Cậu hỏi: “Món đồ bên trong đâu?”
Đoàn Lệ nói: “Duệ Thành đang xử lý, trông cậu hơi khác thường, có chuyện gì à?”
Kỳ Vô Quá đưa điện thoại cho hắn, nói: “Kỳ Hãn Dật đăng bài lên trang cá nhân, có mấy tấm ảnh kỳ lạ.”
Đoàn Lệ nhận lấy, phát hiện trên ảnh là một tòa cao ốc phủ vải, mà thời gian đăng bài là ngày hôm qua.
“Đây là đâu?”
Kỳ Vô Quá lắc đầu, nói: “Không biết, hơn nữa tôi nghĩ là bài này không phải do Kỳ Hãn Dật đăng, ít nhất không phải là Kỳ Hãn Dật còn sống đăng.”
Đúng lúc này Đoàn Duệ Thành ôm bể cá đi ra, cậu ta đảo mắt một vòng rồi dừng lại trên chiếc điện thoại trong tay Đoàn Lệ.
“Ơ? Không phải đây là trường thi à?”
Đoàn Lệ quay qua nhìn cậu ta: “Trường thi?”
Bình thường Đoàn Lệ không quan tâm mấy chuyện thế này cho lắm, là kiểu người có năng lực thật sự thường ít xuất hiện trước mặt người khác. Vì vậy có rất nhiều chuyện mà cháu trai Đoàn Duệ Thành của hắn còn hiểu biết hơn cả hắn.
Đoàn Duệ Thành thả chậu cá xuống, hỏi: “Cho tôi xem được không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, tỏ ý cứ tự nhiên.
Đoàn Duệ Thành cầm di động, phóng lớn hình ảnh quan sát thật kỹ, nói: “Đúng rồi, đúng là nơi này, đây là trường thi khảo nghiệm tư cách hành nghề thiên sư.”
Trường thi tổ chức khảo nghiệm lần này nằm ở phía nam thành phố H, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, thành phố H đã phát triển, trở thành đô thị loại I vô cùng tiềm năng.
Thành phố phát triển nhanh chóng tất nhiên sẽ kéo theo rất nhiều hạng mục quy hoạch được khai phá, chỉ là chính sách đột ngột thay đổi, sự phát triển của thành phố này bị trì trệ. Đất đai bỏ hoang, để lại số lượng lớn các tòa cao ốc phủ vải.
Tòa cao ốc này cũng thuộc một trong số đó, nơi này đã từng xảy ra sự cố, thường xuyên lan truyền lời đồn có quỷ phá phách. Trước đây có một vài thanh niên không sợ chết đi thám hiểm, kết quả sau khi quay về bị dọa không hề nhẹ.
Hiệp hội Thiên Sư nhận được ủy thác, sau khi để các thiên sư có kinh nghiệm đi thăm dò, phát hiện quỷ quái nơi này không hung dữ cho lắm, vị trí địa lý cũng tốt, nằm cách xa nơi đông dân, rất hợp để dùng làm trường thi khảo nghiệm tư cách hành nghề.
Đoàn Lệ nghe xong, nói: “Cậu đi đặt hai vé máy bay, chúng ta qua đó một chuyến.”
Đoàn Duệ Thành gật đầu, nói: “Được, để cháu quay về chuẩn bị một chút.”
“Cậu?” Đoàn Lệ hỏi, “Cậu chuẩn bị gì?”
Đoàn Duệ Thành chỉ vào mũi mình, khó tin hỏi: “Chú, không phải vừa rồi chú mới bảo đặt hai vé máy bay à? Chẳng lẽ vé còn lại không phải cho cháu?”
“Không phải.”
“…”
Cuối cùng Đoàn Lệ không chịu nổi độ mặt dày lì lợm của Đoàn Duệ Thành, đồng ý đổi hai vé thành ba vé.
Kỳ Vô Quá vừa thấy Đoàn Duệ Thành rời đi, di động trong tay liền rung lên. Tin nhắn do Đoàn Duệ Thành gửi tới, thế nhưng nội dung lại khiến Kỳ Vô Quá không hiểu nổi.
“Không phải tôi muốn quấy rầy các anh đâu, nhưng cách làm việc của chú quá hung tàn, tôi phải đi kèm chú ấy, xin lỗi nhiều.”
Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua Đoàn Lệ đang ngồi tập trung nghiên cứu chậu cá vàng, chỉ cảm thấy Đoàn Duệ Thành thật kỳ quái. Chuyện của nhà họ Đoàn, Đoàn Duệ Thành đi theo là điều bình thường, cần gì phải giải thích với cậu? “Cậu mau qua đây nhìn xem.”
Kỳ Vô Quá chợt bừng tỉnh, cậu thấy Đoàn Lệ đã phá bỏ lá bùa trên bể cá, vẫy tay với mình.
Kỳ Vô Quá đi qua ngồi xuống, chỉ thấy trong bể cá diễn ra cảnh tượng kỳ diệu.
Con cá nhỏ màu đỏ kia dần dần nở tan trong nước. Cơ thể của nó từ từ mờ đi, thay vào đó là hai giọt đỏ tươi.
“Là máu?” Kỳ Vô Quá hỏi.
“Ừ.”
Hai giọt máu trong bể như được trao sinh mệnh, bơi lội vờn nhau trong nước. Chỉ là chúng cứ quẩn quanh cạnh nhau, sau đó tăng tốc, hết như một con cá nhỏ màu đỏ tươi.
Kỳ Vô Quá nhìn một lát, chỉ cảm thấy kỳ lạ: “Hẳn một trong số đó là Kỳ Hãn Dật, vậy giọt còn lại là của ai?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu: “Không biết.”
Hắn thò tay vào trong bể cá, không biết vì sao khi Đoàn Lệ vừa chạm vào, hai giọt máu tươi kia lập tức ngừng bơi.
Sau đó Đoàn Lệ vươn tay ra trước mặt Kỳ Vô Quá, để lộ hai giọt máu lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Hẳn cậu có thể phân biệt được.”
Kỳ Vô Quá cau mày, đột nhiên nhanh trí gỡ khuyên tai bên trái xuống.
Cậu cúi đầu ngửi lòng bàn tay Đoàn Lệ, nói: “Giọt này là của Kỳ Hãn Dật.”
“Giọt còn lại…”
Đoàn Lệ thấy biểu cảm trên mặt Kỳ Vô Quá chợt thay đổi, hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Anh còn nhớ phướn dẫn hồn nhà họ Chu không? Tôi thấy giọt máu náy có chút gì đó giống với phướn dẫn hồn.”
Đoàn Lệ thả hai giọt máu về lại bể cá, lần nữa dán bùa lên.
Hai giọt máu kia hòa tan vào nhau, trở lại thành một con cá đỏ tươi.
“Phướn dẫn hồn?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, nói: “Tôi cho rằng làn sương xám được tạo ra từ phướn dẫn hồn có tác dụng giống với sương xám trong không gian quỷ vực.”
Không gian quỷ vực, phướn dẫn hồn, còn có mệnh cách bị đánh cắp của bản thân, rốt cuộc nhà họ Chu muốn làm gì đây?
***
Dù chân tướng như thế nào đi chăng nữa, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ vẫn phải lên máy bay khởi hành đến thành phố H ngay trong đêm.
Lúc máy bay hạ cánh thì trời đã trở sáng.
Đoàn Duệ Thành liên lạc với khách mời họ Đoàn, biết thí sinh trong kỳ thi này vẫn không liên lạc được, chỉ là lá bùa chỗ giám khảo có thể cho họ biết mấy người kia chưa gặp nguy hiểm tới tính mạng. Đây là nguyên tắc tham gia thi lấy tư cách hành nghề thiên sư, khi không có gì nguy hiểm tới tính mạng, nhóm giám khảo đều sẽ không ra tay.
Dù sao nghề thiên sư luôn tiếp xúc với âm dương, bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm. Nếu muốn trở thành thiên sư, nhất định phải gặp tình huống như vậy.
Vào những lúc như thế này, tùy tiện đi vào tòa nhà phủ vải không phải là lựa chọn đúng đắn, bây giờ đang ở gần, một khi có nguy hiểm xảy ra, việc cứu người sẽ được ưu tiên hàng đầu.
Hơn nữa có Đoàn Lệ ở đây, có lẽ sẽ không có chuyện gì lớn.
Những lời đó là do Đoàn Duệ Thành nói, cậu ta luôn mang theo sự sùng bái mù quáng đối với chú mình. Loại sùng bái mù quáng này không sụp đổ dù ngày hôm sau nhìn thấy Đoàn Lệ đi ra từ phòng Kỳ Vô Quá.
Kỳ Vô Quá không biết suy nghĩ trong lòng Đoàn Duệ Thành, buổi sáng hắn xuất hiện trong phòng cậu là vì chút vấn đề về Tỏa Hồn Trận trên lưng cậu mà thôi.
Vào khoảng rạng sáng, trận pháp trên lưng Kỳ Vô Quá lại phát động thêm lần nữa, khiến cậu thậm chí còn mơ mình đang ngủ trong miệng núi lửa.
Kỳ Vô Quá bị Đoàn Lệ đánh thức, hắn nói vì lần trước dùng máu để áp chế trận pháp, cho nên chỉ cần trận pháp khởi động hắn sẽ cảm ứng được.
Sau đó Đoàn Lệ tạm thời khống chế trận pháp, chờ đến lúc tất cả mọi thứ trở lại bình thường thì đã hừng đông.
Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không buồn ngủ nữa, định ở trong phòng tìm nguyên nhân Tỏa Hồn Trận bị phát động.
Đoàn Lệ tìm nơi âm khí tỏa ra bằng một lá bùa. Luồng âm khí kia không đến từ cơ thể Kỳ Vô Quá mà đến từ bên ngoài.
Là Kỳ Hãn Dật.
Lúc ấy cả hai chỉ nghĩ tới cái tên này.
Dù thế nào đi chăng nữa, Kỳ Hãn Dật và Kỳ Vô Quá cũng là một đôi song sinh. Bây giờ Kỳ Hãn Dật đã chết, từ âm khí nồng đậm trên người gã ảnh hưởng tới Kỳ Vô Quá có thể xác minh được hai sự thật.
Một là Kỳ Hãn Dật đang ở gần đây, cái còn lại là gã đã thành lệ quỷ.
Cái chết của Kỳ Hãn Dật không thoát khỏi liên hệ với nhà họ Chu.
Lúc Kỳ Vô Quá tế tổ, bỏ lại Chu Lập và Kỳ Phú Quý quay về với Đoàn Lệ, từ thông tin sau đó có thể thấy, Kỳ Phú Quý và Kỳ Hãn Dật được “mời” đến nhà họ Chu làm khách.
Bây giờ Kỳ Hãn Dật đã chết, trường thi khảo nghiệm làm thiên sư gặp vấn đề, lần này vừa hay có mấy đệ tử nhà họ Đoàn tham gia thi.
Chỉ cần Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không phải tên ngốc, lập tức có thể nhìn thấy vấn đề trong đó. Cho nên Đoàn Lệ quyết định lấy danh nghĩa của mình để vào tòa nhà phủ vải một phen.
Nguyên nhân đã có sẵn, em ruột song sinh của Kỳ Vô Quá mất tích, mà trên trang cá nhân lại đăng ảnh chụp tòa nhà phủ vải.
Kỳ Vô Quá “quan tâm” em trai, tất nhiên sẽ tìm mọi cách liên lạc với thiên sư mạnh như Đoàn Lệ, vào tòa nhà phủ vải tìm người. Lý do rất đầy đủ, dù các bậc cao của hiệp hội Thiên Sư đều có mặt cũng không thể tìm được chỗ bắt bẻ.
Dù sao cũng là chuyện liên quan tới tính mạng, không thể chỉ vì thi mà bỏ tìm người được.
Đây là lúc Kỳ Vô Quá phát huy khả năng diễn xuất của mình, sắm vai người anh hoàn hảo lo lắng cho em trai. Tất cả giám khảo trong hiệp hội Thiên Sư đều bị thuyết phục, đồng ý yêu cầu dẫn cậu vào theo của Đoàn Lệ.
Tuy rằng giám khảo chính là người nhà họ Chu nhưng không phải nhánh chính họ Chu, cũng không biết rõ chuyện nhà họ Chu cho lắm.
Thanh niên trước mặt đã nói đến nước này, hơn nữa đối phương chỉ là người bình thường, còn có ảnh chụp của cậu trong giới bạn bè. Tất cả đều hợp tình hợp lý, không có chỗ nào từ chối được.
Cuối cùng sau khi đảm bảo sẽ không quấy nhiễu trường thi, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ đi vào tòa nhà phủ vải. Đoàn Duệ Thành ở lại phía sau, đề phòng người nhà họ Chu giở trò.
Ô tô dừng lại bên ngoài tòa nhà, Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ bước xuống xe.
Trước đây tòa nhà này là một thương nghiệp tổng hợp lớn, từ văn phòng làm việc đến khách sạn, rồi từ khách sạn tới chung cư, thứ gì cũng có. Sau khi chủ đầu tư phá sản, khu vực khai thác bước vào giai đoạn đình trệ, chuỗi tài chính bất động sản đứt gãy, không thể xây dựng tiếp.
Sở dĩ tòa nhà phủ vải trở thành nhà ma vì có công nhân bị khất nợ tiền lương nên uy hiếp ông chủ sẽ tự sát nếu không kết toán lương, kết quả lại trượt chân ngã xuống. Lúc ấy có vài công nhân bị chết, mà thương nghiệp lẫn nhà môi giới phụ trách xây dựng nơi này không lâu sau cũng nhảy xuống từ trên tòa nhà.
Danh sách chương