Kỳ Vô Quá còn chưa hồi hồn, đã thấy biểu cảm Khưu Lan rất vi diệu. Sở dĩ Khưu Lan tỏ ra như vậy là vì bức tranh của Kỳ Vô Quá rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.

Từ góc độ thẩm mỹ thì tấm tranh này rất đẹp, từ kết cấu đến độ sáng đều mang vẻ đẹp quỷ dị.

Đó là một người đàn ông cực kỳ anh tuấn, đôi mắt nhắm lại, khuôn mặt lạnh lùng, chỉ với vài nét bút ít ỏi đã phác họa ra bầu không khí quỷ dị. Nói bức tranh này quỷ dị là vì trên cơ thể người đàn ông bị từng sợi dây cuốn chặt lại, hệt như những đóa hoa tượng trưng cho cái chết.

“…”

Kỳ Vô Quá trầm lặng một lát, nói: “Nếu tôi nói đây là nghệ thuật, cô có tin không?”

Khưu Lan cười gượng, nói: “Thật ra… đẹp lắm, thật đấy.”

Đúng lúc này, Đoàn Lệ đẩy cửa đi vào. Khưu Lan ngẩng đầu nhìn, không khỏi hoảng hốt. Vào khoảnh khắc ấy, cô đột nhiên cảm nhận được khí lạnh túa ra từ sâu trong cơ thể, tuy cô từ trước tới nay chưa từng thấy khuôn mặt Đoàn Lệ thay đổi, nhưng cô biết lúc này tâm trạng người nọ không tốt lắm.

Chẳng lẽ hắn nhìn thấy bức tranh của Kỳ Vô Quá rồi? Không thể nào, đứng xa như vậy không thể thấy được.

Đoàn Lệ đi tới, hắn nhìn Khưu Lan, hỏi: “Chuyện gì?”

Khưu Lan điên cuồng lắc đầu, nói: “Không, không có gì.”

Đoàn Lệ không nói nữa, Khưu Lan lại đọc được lệnh đuổi khách trong sự im lặng của hắn.

“Tôi đi làm việc trước đây.” Thân là một người trưởng thành đã lăn lộn nhiều ngoài xã hội, Khưu Lan tự nhận mình là bậc thức thời. Trên hành lang nhanh chóng chỉ còn lại Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ, Kỳ Vô Quá nhìn lướt qua bức tranh trong tay, đột nhiên cảm thấy hơi chột dạ.

Kỳ Vô Quá hơi rụt tay, muốn giấu bức tranh đi. Chỉ là cậu thấy sắc mặt Đoàn Lệ không tốt cho lắm, lại cảm thấy hành động này không ổn chút nào. Dù sao trước đó cậu còn thảo luận về bức tranh với Khưu Lan, bây giờ thấy Đoàn Lệ thì giấu đi, vậy có khác nào lạy ông tôi ở bụi này không?

Đây là nghệ thuật.

Kỳ Vô Quá cũng không biết vì sao mình lại vẽ ra bức tranh như vậy trong trạng thái hành động theo bản năng, hiện tại đã bị đương sự nhìn thấy, không bằng cứ bình tĩnh đi, ngược lại sẽ không xấu hổ quá.

“Tranh này tôi vẽ, đẹp không?”

Kỳ Vô Quá đưa tranh qua, Đoàn Lệ nhìn thấy, khuôn mặt biến đổi, dường như rất ngạc nhiên, hơn nữa còn có nghi ngờ. Kỳ Vô Quá thấy thế, cho rằng đối phương đang hiểu nhầm gì đó bèn giải thích: “Không phải tôi cố ý vẽ vậy đâu.”

“Linh cảm là thứ rất vi diệu, có đôi lúc linh cảm sẽ chi phối tay tôi, sau đó vẽ thành bức tranh như vậy.”

Ý của Kỳ Vô Quá chỉ để giải thích nguyên nhân vì sao cậu vẽ bức tranh kỳ lạ này, tuyệt đối không phải do cậu muốn, mà là kết quả do linh cảm chi phối.

Không ngờ Đoàn Lệ nghe xong, sắc mặt lại càng thêm cổ quái.

“…”

Bầu không khí dần lạnh đi, Đoàn Lệ im lặng quan sát bức vẽ, không biết đang nghĩ gì. Kỳ Vô Quá bắt đầu suy nghĩ lung tung, tự hỏi liệu bức tranh này có ý nghĩa đặc biệt gì với Đoàn Lệ không.

Cuối cùng Đoàn Lệ cũng lên tiếng, nói: “Bức tranh này…”

Hắn còn chưa dứt lời, đã thấy Giang Nhất Chu đột nhiên đẩy cửa nối đại sảnh ra. Trên mặt hắn còn nở nụ cười tươi rói, thoạt trông mang đến tin tốt.

Giang Nhất Chu nói: “Hộp xuất hiện rồi.”

Sự xuất hiện của hộp là kết quả mà người chơi chờ đợi đã lâu.

Đây không phải là lúc thảo luận về bức tranh, Kỳ Vô Quá gấp tranh lại, đang chuẩn bị bỏ vào túi thì bị Đoàn Lệ cản lại.

“Tranh… Cho tôi được không?”

Kỳ Vô Quá hơi sửng sốt, cảm thấy yêu cầu của đối phương rất bình thường, dù sao người trong tranh là Đoàn:ệ, khiến cho người xem thấy có chút vi diệu. Đoàn Lệ cẩn thận cất tranh, cả hai đi cùng Giang Nhất Chu ra đại sảnh tiệm net.

Khưu Lan đang đứng trước quầy, trong tay cầm một cái hộp quen mắt. Toàn bộ tiệm net đều như bị ngừng lại, hệt như đoạn video ấn vào nút tạm dừng. Tất cả NPC đều duy trì ở động tác cố định, chỉ còn bốn người chơi còn hoạt động.

Giang Nhất Chu nói: “Vừa rồi khi tôi quét dọn đã phát hiện hộp, nó nằm ở cửa ra vào.”

Khưu Lan nói: “Không biết xuất hiện từ bao giờ, sau khi anh ta cầm lấy hộp, tất cả đều ngừng lại.”

Toàn bộ dị trạng đều chứng minh cách qua cửa Kỳ Vô Quá đã đoán là hoàn toàn chính xác.

Chuyện tiếp theo phải làm là ghép các mảnh vé vào nhau. Tất cả đều vô cùng thuận lợi, sau khi các mảnh vé hợp vào, chiếc vé hoàn chỉnh nằm lơ lửng giữa không trung. Một luồng ánh sáng chói lòa tỏa ra, rất giống với quầng sáng trong giao diện chọn nhân vật. Ngay sau đó, một đoạn phim ngắn hiện ra, lật ngửa câu chuyện phía sau tấm vé. Câu chuyện này xảy ra đã lâu, lại khiến người ta không khỏi thổn thức.

Đại khái là một câu chuyện giữa một thiếu niên nghiện internet và cha mẹ. Bởi vì trầm mê trong thế giới ảo nên mối quan hệ giữa cậu ta và cha mẹ ngày càng kém đi, thậm chí mấy ngày liền không nói với nhau một câu nào. Cha mẹ đã từng nổi giận, từng mắng chửi, từng răn dạy cũng từng cầu xin, nhưng họ vẫn không thể thay đổi thiếu niên.

Về sau cha mẹ cậu ta đi tìm bác sĩ tâm lý. Dưới sự gợi ý của bác sĩ, họ quyết định dẫn con ra ngoài du lịch. Chỉ là lúc ấy thiếu niên vẫn chìm trong thế giới ảo, mặc kệ tất thảy những thứ bên người. Đối với cậu ta, đi du lịch còn không bằng đánh phó bản với đồng đội. Dưới sự cưỡng chế của cha mẹ, thiếu niên miễn cưỡng thu dọn hành lý ra sân bay. Lúc ngồi trong phòng chờ máy bay, cậu ta lại lôi laptop ra bắt wifi sân bay chơi game. 

Cha mẹ không nhịn được nữa, trong lúc mắng chửi đã đập vỡ máy tính cậu ta, thiếu niên giận dữ xé nát vé máy bay rời đi.

Lại sau đó, bi kịch xảy ra.

Thiếu niên ngồi xe rời đi, tắt di động tìm một tiệm net ở bảy ngày bảy đêm. Chờ đến lúc mở lại máy, cậu ta nhận được tin cha mẹ chết vì tai nạn xe cộ.

Cùng ngày sau khi cậu ta rời khỏi sân bay, cha mẹ vội vàng đuổi theo, trên đường đã gặp phải tai nạn xe, cả hai được đưa vào bệnh viện trong tình trạng bị thương nặng. Trong bảy ngày này, bệnh viện và người thân của thiếu niên vẫn luôn tìm cậu ta, thế nhưng không tài nào liên lạc được.

Cuối cùng cha mẹ cậu ta rời đi trong tiếc nuối. Thiếu niên sau khi mất đi người thân ruột thịt đã hoàn toàn tỉnh ngộ, cuối cùng không chịu nổi áy náy trong lòng, lựa chọn kết thúc cuộc đời non trẻ của mình.

Lúc sắp chết, cậu ta vẫn luôn cảm thấy vì mình quá trầm mê trong internet nên mới hủy hoại gia đình vốn êm ấp hạnh phúc. Chấp niệm này khiến cậu ta lảng vảng trong dương thế mười mấy năm, cậu ta chứng kiến mạng xã hội phát triển từ máy tính đến điện thoại, càng lúc càng xâm nhập vào từng góc cuộc sống.

Chấp niệm của thiếu niên càng lúc càng sâu, linh hồn bị nhốt trong tiệm net kia không được giải thoát.

Trong quầng sáng dần dần xuất hiện mấy chữ “Tiệm net Gia Đình Hạnh Phúc” đỏ tươi. Sau đó, mấy chữ đỏ dần biến mất, giữa quầng sáng hiện lên một xoáy nước màu đen. Xoáy nước quay vòng quanh, hút sạch quầng sáng vào trong, đau đó dần co dãn, biến thành một cánh cửa lớn.

Giang Nhất Chu và Khưu Lan vốn còn đang chìm trong quầng sáng bi kịch, chợt thấy cửa xuất hiện, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Mục đích của những người chơi khi giãy dụa cầu sinh trong không gian quỷ vực chính là cánh cửa tượng trưng “sự sống”. Khi nhìn thấy cánh cửa đại diện cho qua màn, lựa chọn đầu tiên của mọi người là lập tức rời đi. Tất nhiên Giang Nhất Chu và Khưu Lan cũng lựa chọn như thế, huống gì cả hai còn đang thổn thức vì câu chuyện vừa rồi, thấy cánh cửa xuất hiện, trong lòng chỉ nghĩ đến việc nhanh chóng rời đi.

Bọn họ tiến về phía trước vài bước, giơ tay muốn đẩy cửa, lại nghe phía sau có người nói.

“Đứng đó.”

Giang Nhất Chu và Khưu Lan theo bản năng dừng động tác, bọn họ quay đầu lại, thấy Kỳ Vô Quá cau mày đi tới.

“Cửa này không đúng.” Kỳ Vô Quá nói, “Các người có thấy nút bấm chúc mừng qua cửa không?”

Giang Nhất Chu sửng sốt, hồi hồn nói: “Không thấy.”

Khưu Lan cũng biến sắc, nói: “Tôi cũng không thấy.”

Đây là tình huống chưa từng thấy khi bọn họ chơi trò chơi. Cửa chưa bao giờ xuất hiện trực tiếp, chỉ khi nhấn vào nút qua cửa thì nó mới xuất hiện.

Kỳ Vô Quá nói: “Câu chuyện vừa rồi cũng không hợp lý, tôi chưa từng gặp boss nào đi phân tích nội tâm của mình như vậy.”

Chấp niệm của quỷ cũng đồng nghĩa với bí mật lớn nhất trong lòng chúng, không có con quỷ nào lại trắng trợn phơi bày bí mật sâu nhất của mình thành một bộ phim cho mọi người xem.

Giang Nhất Chu và Khưu Lan càng nghe càng cảm thấy sợ hãi, cánh cửa trước mắt cũng trở nên đáng sợ.

Giang Nhất Chu hỏi: “Vậy phải làm sao đây?”

Kỳ Vô Quá thấy cả hai hoảng hốt, đột nhiên cười nói: “Đương nhiên là phải trốn ra sau rồi.”

Đúng lúc này, cánh cửa âm thầm mở ra. Trên tay Kỳ Vô Quá chợt lóe lên ánh sáng đỏ, dây câu hồn đi mượn lập tức xuất hiện trong tay. Khi cửa vừa xuất hiện, Kỳ Vô Quá đã biết tình huống có biến, chuyện tiếp theo 90% rất khó đối phó.

Sau đó cậu thấy Đoàn Lệ vươn tay xoa vành tai trái của mình. Hắn không cần nói, Kỳ Vô Quá cũng biết ý Đoàn Lệ: Tình huống nguy cấp, gỡ khuyên xuống.

Kỳ Vô Quá dứt khoát lấy khuyên xuống, đúng lúc này cửa lại xuất hiện. Từ trong cánh cửa, cậu cảm nhận hơi thở quen thuộc. Nó đã từng xuất hiện trong sừng dê, phướn dẫn hồn, tòa nhà phủ vải, vừa giống vừa khác với không gian quỷ vực, kích động ác ý vô tận, hơi thở khiến người khác phản cảm.

Vào khoảnh khắc cửa mở, bên trong có tiếng động vọng ra. Khuôn mặt Giang Nhất Chu và Khưu Lan thoáng cái ngờ nghệch, bọn họ nghe thấy khát vọng sâu thẳm trong tâm hồn mình vọng lên, là tiếng gọi quay về.

Đến đây, vào cửa đi, các người sẽ có thứ mình muốn.

Cả hai vốn chỉ muốn nấp ở phía sau, cách thật xa cánh cửa quỷ quái này. Nhưng bây giờ lại khác, bọn họ chỉ cảm thấy trong cửa có thứ họ khao khát nhất, tuy không biết là gì nhưng lại không thể chống lại cám dỗ.

Khưu Lan tiến về phía trước một bước, gương mặt cũng trở nên căng thẳng. Nhưng đúng lúc này, một tiếng “Ting” réo rắt vang lên, xua tan toàn bộ sương mù. Xích câu hồn trong tay Kỳ Vô Quá đã biến thành chiếc đàn giản dị mộc mạc vô danh, cậu cầm tay cầm, nhướng mày nói: “Múa rìu qua mắt thợ.”

Biểu cảm mê mang trên mặt Giang Nhất Chu lẫn Khưu Lan đều biến mất, lại nghe thấy trong cửa có tiếng chói tai vọng ra. Rõ ràng là âm thanh khiến người ta khó chịu, phát ra ác cảm từ tận linh hồn, sao vừa rồi có thể hấp dẫn như vậy?

Giang Nhất Chu đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm đó khi hắn đi vào khu dân cư thần bí. Lúc ấy cũng là tình huống tương tự, rõ ràng là cảnh tượng khủng bố đáng sợ, vậy mà lúc hắn đi vào lại muốn tới gần, thậm chí nhớ tới khoảng thời gian tốt đẹp nhất thời thơ ấu.

Nghĩ đến đây, Giang Nhất Chu kéo Khưu Lan, cả hai im lặng tìm đến chỗ xa ẩn trốn. Còn Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ nhìn là biết không phải người thường, không cần bọn họ nhọc lòng.

Chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, thế cục đã xảy ra biến hóa. Những NPC bị tạm dừng lần nữa cử động, khách chơi, quản lý lẫn tiếp tân đều đứng lên. Chỉ là động tác của chúng cổ quái cứng đờ, hệt như rối gỗ bị điều khiển bay về phía cửa.

Cánh cửa bị lây nhiễm lần thứ hai biến hóa. Trong không trung như có một bàn tay thật lớn xoa nắn tạo hình cánh cửa kia. Xuất hiện trước mặt mọi người là một khung ảnh. Lúc nó hình thành, tượng tiệm nét, máy tính và toàn bộ những thứ khác dần hòa tan. Bên này bắt đầu hòa tan, trong ảnh dần xuất hiện cảnh tương đồng.

Kỳ Vô Quá cau mày vung tay, xích câu hồn trong tay chia thành mấy khúc, muốn vây khốn toàn bộ NPC chuẩn bị bước vào khung ảnh.

Khung ảnh này đang cắn nuốt không gian quỷ vực.

Sau sự kiện lây nhiễm ở không gian hải đảo, Kỳ Vô Quá đã đoán ra đặc tính của virus. Thông qua việc cắn nuốt không gian gốc, virus sẽ trở nên càng ngày càng mạnh, sau đó thay thế vào.

Nói một cách đơn giản, không gian gốc và virus sẽ một giảm một tăng.

Cho nên Kỳ Vô Quá và Đoàn Lệ không thể tổn thương những NPC đó, từ tình huống này có thể thấy boss có lẽ đã bị virus cắn nuốt, nếu giết chết những NPC này, biến bọn họ thành năng lượng, nó sẽ thành nguồn dinh dưỡng cung cấp cho đám virus.

Đoàn Lệ và Kỳ Vô Quá phối hợp vô cùng ăn ý, cậu vừa nhốt NPC vào, Đoàn Lệ đã đi thẳng đến chỗ khung ảnh. Thanh kiếm trong tay hắn cắm phập vào khung, treo giữa mấy chữ to “Gia Đình Hạnh Phúc.”

Một luồng năng lượng cuồn cuộn ùa ra khỏi ảnh. Trong khung ảnh xuất hiện một cái khe, từng đợt sương đen tràn ra. Ngón tay Đoàn Lệ sáng lên, lượng lớn chim lửa ngập tràn không gian trống rỗng, đánh lui sương đen có ý độ nhuộm dần những nơi khác. Khe hở trong khung ảnh càng lúc càng nhiều, cùng lúc đó, Kỳ Vô Quá nhìn thấy không gian cũng xuất hiện từng vết nứt. Những vết nứt ấy giống hệt những vết nứt trong ảnh.

Kỳ Vô Quá trầm giọng: “Đoàn Lệ!”

Đoàn Lệ nghe vậy, giương mắt nhìn lên, lập tức thấy trong khe hở bắt đầu có sương xám trào ra. Kỳ Vô Quá có thể cảm nhận số sương xám này không giống sương đen trong ảnh.

Sương xám chỉ đơn giản là sương mù nhằm tách biệt không gian quỷ vực mà thôi, một khi sương đen tiếp xúc với sương xám, thế cục lây nhiễm của virus sẽ khó mà cứu vãn.

Đoàn Lệ cau mày: “Virus đã dung hợp quá sâu với không gian này, lúc tôi rút kiếm, toàn bộ không gian cũng sẽ biến thành mảnh nhỏ.”

Giọng nói của Đoàn Lệ vẫn không dao động, ánh mắt lại trở nên nguy hiểm.

“Còn cách khác không?” Kỳ Vô Quá hỏi.

Sau khi không gian quỷ vực bị sương đen lây nhiễm, mọi chuyện càng lúc càng trở nên phiền toái, Kỳ Vô Quá không muốn tăng việc lên cho mình.

Đoàn Lệ nói: “Boss vẫn còn ở trong khung ảnh, chưa hoàn toàn dung hợp với virus.”

Kỳ Vô Quá nghe xong liền biết ý Đoàn Lệ. Cách giải quyết nguy cơ hiện giờ chính là tìm biện pháp kéo được boss đang bị nhốt trong khung ảnh ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện