Sau khi quay về không gian quỷ vực, Đoàn Lệ gọi Khưu Lương và Cổ Ngưng Ninh cùng tới cánh cửa không gian.
Cổ Ngưng Ninh vừa bước vào cửa, sắc mặt không tốt cho lắm. Cô thấy Đoàn Lệ và Lôi Tranh cùng đứng trước cánh cửa không gian quỷ vực hỗn độn, cau mày đi tới.
“Chuyện gì thế?”
Lôi Tranh thoáng nhìn qua Cổ Ngưng Ninh, biết lý do vì sao cô xuất hiện ở đây. Cổ Ngưng Ninh cũng đến từ loạn thế giống Lôi Tranh, từng bị mảnh thuần ác ý lây nhiễm.
Đoàn Lệ nói: “Có một số không gian bị lây nhiễm.”
Cổ Ngưng Ninh biến sắc: “Lây nhiễm? Lớn chuyện rồi đây.”
Lý do Đoàn Lệ gọi Cổ Ngưng Ninh đến rất đơn giản, trước đây hắn đưa cô đến không gian quỷ vực, biết Cổ Ngưng Ninh căm thù ác ý tới tận xương tủy. Cho nên những chuyện ở không gian có mảnh ác ý có thể tin tưởng nhất vào Lôi Tranh và Cổ Ngưng Ninh, cùng với Khưu Lương sau biến cố nọ mới tiến vào không gian.
Có lẽ trong số các quản lý Thiên tự có người muốn làm phản. Nếu không phải như vậy, mảnh ác ý sẽ không dễ dàng lây nhiễm cho tiểu không gian quỷ vực.
Có lẽ là bị lây nhiễm, cũng có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân khác, từ lúc phát sinh bạo động, người này đã trở thành tay chân cho kẻ đầu sỏ.
Đoàn Lệ nói với Khưu Lương: “Cậu đi thông báo cho tất cả quản lý Huyền tự và Hoàng tự tạm dừng mở rộng không gian, đình chỉ hệ thống, tạm thời dừng khảo hạch thăng cấp.”
Khưu Lương gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Đoàn Lệ nói nguyên lý lây nhiễm của mảnh ác ý cho Lôi Tranh và Cổ Ngưng Ninh nghe, yêu cầu hai người đi vào tiểu không gian xử lý việc này. Nhóm Lôi Tranh rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với mảnh ác ý, đi xử lý lây nhiễm mảnh ác ý quy mô nhỏ không thành vấn đề.
Còn người đứng sau màn…
Đoàn Lệ nhìn lướt qua cánh cửa dẫn đến quỷ vực hỗn độn, chờ lỗ hổng trong không gian quỷ vực bị phá hỏng, người này sẽ không nhịn được mà lộ ra chân thân.
Đương nhiên trừ việc tác oai tác quái ở không gian quỷ vực, người này còn gây ra không ít rắc rối ở thế giới thực. Như vậy tiếp theo hắn và Kỳ Vô Quá phải áp chế được nhà họ Chu trong thế giới thực rồi.
Đoàn Lệ nghĩ vậy, trước khi trời sáng quay về nhà Kỳ Vô Quá. Nhưng khác với tưởng tượng, chờ đợi hắn không phải là Kỳ Vô Quá say ngủ mà là một căn nhà trống trải lạnh lẽo.
Đoàn Lệ nắm chặt mảnh giấy Kỳ Vô Quá để lại, yên lặng ngồi trên giường.
Không sao, chỉ chờ đợi mà thôi, hắn quen rồi.
Chẳng qua cảnh tượng ấy lại khá quen thuộc, cứ như rất lâu về trước đã từng có những hình ảnh tương tự, nhưng người nọ một đi không trở về.
Đoàn Lệ nắm chặt tay, tờ giấy kia bị vo thành cục. Hắn tin tưởng Kỳ Vô Quá, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an.
***
Bên này Kỳ Vô Quá đang đi theo Tạ Tất An tới con đường đã từng làm việc mấy ngàn năm.
Trần gian thay đổi chỉ trong chớp mắt, địa phủ lại gần như vĩnh viễn không thay đổi.
Quỷ môn quan, đá Tam Sinh, cầu Nại Hà vẫn im lặng đứng sừng sững ở đó chờ đợi hồn phách đến từ dương thế. Điều thay đổi duy nhất có lẽ là quần áo mặc trên những quỷ hồn chết lặng.
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Lần trước tôi ký hợp đồng cho một con quỷ xuống đây quy hoạch, nghĩ có thể thay đổi tạo hình thiết kế cho các cậu, bằng không sẽ chán lắm.”
Tạ Tất An mỉm cười: “Tôi cũng thấy vậy, hơn nữa còn có thể tổ chức lễ hội gì đó, nhưng Thôi Giác không cho.”
Thôi Giác là người cứng nhắc, kỷ luật nhất âm phủ. Kỳ Vô Quá nhún vai, sửa lại áo choàng trên người, không để da mình lộ ra ngoài. Cậu không muốn nhuốm phải âm khí ở địa phủ mà bỏ mình ngoài ý muốn đâu, nếu như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là cậu quay về âm phủ đi làm.
Hai người tiếp tục bước đi, Kỳ Vô Quá lại nhận ra điểm khác thường. Nơi bọn họ đi không phải Âm Luật Tư của Thôi Giác mà là Đệ Thập Điện.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Không phải Thôi Giác tìm tôi à?”
Tạ Tất An nói: “Đúng là Thôi Giác tìm cậu, bây giờ cậu ta đang ở Đệ Thập Điện.”
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới những gì Tạ Tất An nói trước đó, Chuyển Luân Vương đã thức tỉnh vài ngày trước, trong lòng chợt hiểu rõ: “Là Chuyển Luân Vương tìm tôi à?”
Tạ Tất An buông thõng tay: “Tôi không biết, sau khi Chuyển Luân Vương tỉnh lại, Thôi Giác vào đó ở một thời gian, còn bọn họ đã nói gì thì tôi không biết.”
Kỳ Vô Quá trầm tư, nếu Chuyển Luân Vương tìm cậu, vậy chỉ sợ ảnh hưởng sự kiện mảnh ác kia không hề nhỏ. Chuyển Luân Vương cai quản Đệ Thập Điện, lúc chúng thần chưa ngủ say, ông ở ngoài U Minh Ốc Thạch, nằm ngoài vùng Ngũ Trọc(1)của thế gian.
Tất cả các quỷ hồn sau khi nhận thẩm phán chịu hình ở các điện sẽ được giải đến đây, để Chuyển Luân Vương phê chuẩn đưa đến Tứ Đại Bộ Châu(2).
Linh khí điêu tàn, chúng thần ngủ say, Tứ Đại Bộ Châu chỉ nằm trên Nam Thiệm Bộ Châu(3) loài người cư trú, mặc dù phần lớn Thập Điện Diêm La đều đã ngủ say cũng không ảnh hưởng đến đường vận chuyển của địa phủ.
Sau khi Thập Điện Diêm La tỉnh lại cũng không hỏi quá nhiều đến công việc ngày thường, chỉ khi có công việc quan trọng, bọn họ mới xuất hiện.
Hai người nhanh chóng đi đến trước Đệ Thập Điện, Tạ Tất An bày tư thế mời, sau đó dừng chân. Kỳ Vô Quá đẩy cửa đi vào, thấy ngay Chuyển Luân Vương uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên điện. Phán quan Thôi Giác mặc quan phục triều Đường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ngồi một bên án kỷ sau điện.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy cảnh tượng này, trong lúc bừng tỉnh chợt có cảm giác quay về mấy trăm năm trước. Cậu bước lên chắp tay, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Chuyển Luân Vương cười nói: “Ta không ngờ ngủ một giấc dậy mà cậu đã rời khỏi địa phủ.”
Thật ra Kỳ Vô Quá đã từng hợp tác với Thập Điện Diêm La một thời gian rất dài, thậm chí còn lâu hơn rất nhiều so với lúc nhóm Thôi Giác đến địa phủ.
Không ai biết Kỳ Vô Quá trở thành quỷ sai từ lúc nào, tuy chức vụ của cậu trong âm phủ không cao, nhưng thời gian làm việc lâu, gần như chứng kiến địa phủ từ những ngày thành lập đến hiện tại.
Tất nhiên khi đối diện với người bạn già của mình, Chuyển Luân Vương cũng sẽ không bày ra dáng vẻ của Quỷ Đế, ông đứng dậy đi xuống thang. Chuyển Luân Vương vừa đứng dậy, cảnh tượng xung quanh ba người lập tức thay đổi. Đại điện uy nghiêm biến thành một đình hóng gió trên núi cao nguy nga, dưới chân núi là sông Vong Xuyên uốn lượn, trên có cầu Nại Hà, bóng quỷ trên cầu chật như nêm.
Kỳ Vô Quá thấy thế, tuy trong lòng hơi lo lắng dòng chảy thời gian giữa âm phủ và dương gian nhưng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Cả ba ngồi bên bàn đá, trên bàn là một bầu rượu.
Chuyển Luân Vương cười nói: “Lâu rồi không gặp, lúc này lấy rượu ôn chuyện.”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua rượu trên bàn, nói: “Bây giờ tôi là người phàm, uống rượu địa phủ chỉ sợ không về được.”
Chuyển Luân Vương không giận, ông nhìn chằm chằm Kỳ Vô Quá hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Không quay về được chỉ là cái cớ, sợ là trong lòng cậu có vướng bận, muốn quay về sớm đúng không?”
Kỳ Vô Quá thản nhiên gật đầu: “Tất nhiên rồi, tốc độ dòng chảy thời gian giữa âm phủ và dương thế không giống nhau, tôi sợ say xỉn xong quay về, khuôn mặt người chờ tôi cũng đã già đi rồi.”
Chuyển Luân Vương tỏ ra hơi ngạc nhiên, nói: “Không ngờ sau khi chuyển thế cậu lại có người trong lòng, đúng là thế sự vô thường.”
Kỳ Vô Quá chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, lên tiếng xác nhận: “Đúng vậy, bây giờ tôi mới phát hiện mấy ngàn năm chăn đơn gối chiếc đúng là nhàm chán.”
“…”
Chuyển Luân Vương quyết định nên vào chủ đề chính thì tốt hơn: “Cậu còn nhớ chuyện Tinh Quân ngủ say không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, tất nhiên cậu sẽ không quên chuyện này.
Sau khi linh khí điêu tàn, trời đất đã không thể chịu nổi nhiều nguồn năng lượng như vậy, dưới tác dụng của Thiên Đạo, chúng thần lập tức chìm vào ngủ say. Giấc ngủ bắt đầu từ tất cả các vị cai quản Tam Thanh Thiên Tôn, cuối cùng là Tinh Quân. Từ đó về sau, trong trời đất gần như chỉ còn lại loài người nhỏ bé đông đúc, còn có địa phủ cai quản luân hồi chuyển thế của nhân gian.
Chuyển Luân Vương nói: “Vào lúc hợp thời thế, Tinh Quân sẽ đầu thai làm người, trước khi đầu thai bọn họ sẽ tới âm phủ uống chén canh Mạnh Bà, sau khi quy vị sẽ lên Nghiệt Kính Đài nhìn toàn bộ những gì mình đã trải qua ở trần thế.”
Kỳ Vô Quá cũng biết những việc này. Văn Võ Khúc Tinh Quân(4) thường đầu thai chuyển thế làm người trong những thời thịnh thế, Phá Quân Tinh(5) và Tham Lang Tinh(6) thường chuyển thế trong thời loạn lạc. Tham Lang Tinh Quân mang đến loạn thế, Phá Quân Tinh Quân lại lấy giết chóc bài trừ quẻ tượng cổ xưa, gột rửa trầm kha, lấy sự tinh khiết tươi mới của núi sông để đón Đế tinh Tử Vi(7).
“Ta có một tin xấu và một tin tốt.” Chuyển Luân Vương nói, “Tin xấu là trong lần loạn thế mấy trăm năm trước, Tham Lang và Phá Quân vẫn chưa quy vị.”
Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên: “Chưa quy vị?”
Chuyển Luân Vương gật đầu: “Sau khi hai vị Tinh Quân rời khỏi Chuyển Sinh Đài của địa phủ thì không quay về nữa.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức hiểu ý Chuyển Luân Vương: “Ý ngài là sự kiện mảnh ác ý có liên quan đến hai vị Tinh Quân?”
Chuyển Luân Vương nói: “Đúng vậy, Tham Lang Tinh Quân và Phá Quân Tinh Quân cùng hiện thế thời loạn, trong loạn thế mới xuất hiện thuần ác ý. Tất nhiên các mảnh ác ý này có liên quan đến hai vị Tinh Quân không quy vị kia rồi.”
Kỳ Vô Quá im lặng một lát, nghĩ đến nhân vật tai to mặt lớn sống lại như nhà họ Chu đã nói. Hay người mà nhà họ Chu nhắc đến kia là Tinh Quân? Nếu đứng sau lưng nhà họ Chu là một vị Tinh Quân, vậy một Tinh Quân khác có lẽ là người điều khiển giấu mặt sau không gian quỷ vực. Như thế có thể giải thích điểm giống và khác nhau giữa sương xám trong phướn dẫn hồn và không gian quỷ vực.
Tuy Tham Lang và Phá Quân cùng xuất phát từ thời loạn thế, nhưng giữa hai vị Tinh Quân vẫn có điểm khác nhau. Tham Lang Tinh Quân chủ quản dục vọng, trong thời loạn thế, toàn bộ dục vọng là nơi bắt nguồn từ ác ý. Trong thế giới hỗn loạn mất đi quy tắc trói buộc, dục vọng sinh tồn, quyền thế, tham lam đều sẽ chuyển thành ác ý thuần khiết.
Phá Quân Tinh Quân chưởng quản hủy diệt, trong thời loạn thế không phá thì không xây được, chỉ khi có Phá Quân Tinh Quân giáng thế, hủy diệt nhân sinh mới có tân sinh. Nếu hai vị Tinh Quân chưa quy vị ngủ say, vậy thì mọi việc sẽ trở nên nghiêm trọng.
Sau khi loạn thế sẽ có Đế tinh Tử Vi giáng thế, khép lại thế cục loạn lạc. Hiện giờ Đế tinh Tử Vi đã ngủ say, hai vị Tinh Quân kia có thể nói là ngựa hoang thoát cương.
Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Tuy khi thấy mảnh ác ý tôi đã thấy không ổn, nhưng không ngờ việc này lại có liên quan đến bề trên.”
Chuyển Luân Vương vuốt chòm râu ngắn của mình, nói: “Tin xấu là hai vị Tinh Quân chưa quy vị, tin tốt cũng là bọn họ chưa quy vị.”
Tuy ông nói không đầu không đuôi, nhưng Kỳ Vô Quá lại hiểu ý ông. Tinh Quân chưa quy vị cũng chỉ như người phàm, sức hủy diệt không quá lớn.
Kỳ Vô Quá nói: “Ý ngài là?”
Chuyển Luân Vương nói: “Nếu Tinh Quân vẫn chưa quy vị thì được tính là người phàm, tất nhiên sẽ thuộc vào phạm vi quản lý của địa phủ.”
Kỳ Vô Quá không nhịn được trợn trắng mắt: “Nếu chuyện đơn giản như vậy, ngài cứ sai Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn không phải xong rồi à?”
Chuyển Luân Vương vươn tay chấm vào không trung, âm khí quanh mình vặn vẹo thành một mặt gương. Chuyển Luân Vương cai quản Nghiệt Kính Đài, chiếc gương này có cùng nguồn gốc với nó, có thể soi rọi tất cả những người phàm chuyển thế từ địa phủ. Nhưng sau khi xuất hiện, trong gương chỉ có một làn sương đen vặn xoắn.
“Bọn họ chưa quy vị, như vậy không tính là tồn tại, ta không thấy được họ.”
Nói đến đây, Kỳ Vô Quá đã hiểu ý Chuyển Luân Vương.
Hiện tại địa phủ không còn can thiệp vào dương gian, dù hai vị Tinh Quân ở lại dương thế, địa phủ cũng không biết bọn họ ở đây, cũng không thể sai người đưa họ quay về.
Kỳ Vô Quá rũ vai, nói: “Ngài biết làm khó người khác quá, bắt quan văn như tôi đi tóm Phá Tinh Quân chủ sát, thế có khác nào tìm chết không?”
Chuyển Luân Vương bật cười, nói: “Cậu làm với ta đã nhiều năm, đừng dùng mấy lý do đó qua mắt ta, chẳng qua cậu chỉ lười mà thôi. Được rồi, đến lúc đó địa phủ có thể phá lệ, mở rộng quỷ môn quan, lệnh cho muôn vàn âm binh nghe lệnh cậu.”
Kỳ Vô Quá được hứa hẹn lại muốn được voi đòi tiên: “Trước đây trong hợp đồng mời quay lại làm việc không đề cập đến sự kiện Tinh Quân, bây giờ lượng công việc nhiều thêm…”
Chuyển Luân Vương biết tính Kỳ Vô Quá, thẳng thắn nói: “Ta không có nhiều thời gian lắm, có chuyện gì cậu cứ nói với Thôi Giác, việc này chấm dứt tại đây, cậu muốn ở lại trần gian hưởng phúc cũng không sao.”
Nói xong, Chuyển Luân Vương vẫy vẫy tay, ba người lại lần nữa xuất hiện trên đại điện. Kỳ Vô Quá nhìn Chuyển Luân Vương một tay chống trán, hai mắt nhắm lại, nói với Thôi Giác: “Đi thôi.”
Kỳ Vô Quá và Thôi Giác sóng vai rời khỏi Đệ Thập Điện, hai người nhìn đại điện nguy nga dần đóng cửa lại, cả tòa đại điện lần nữa chìm vào sương mù. Chuyển Luân Vương lại chìm vào giấc ngủ say, chờ đến lúc tỉnh lại, thương hải tang điền, không biết thế gian đã trở nên như thế nào.
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Những vị thần mạnh mẽ, tuổi thọ vô tận như họ bây giờ lại rơi vào ngủ say, chẳng bằng có tuổi thọ ngắn như loài người.”
Thôi Giác nói: “Cậu lựa chọn chuyển thế là vì sợ có ngày mình sẽ ngủ say à?”
Kỳ Vô Quá thõng tay, nói: “Cậu nhầm rồi, tôi chỉ không muốn làm việc mà thôi.”
Kỳ Vô Quá vốn định rời đi, không ngờ Thôi Giác lại nói: “Khó có khi cậu xuống đây một chuyến, hơn nữa tôi nghĩ hôm nay phải nói cho cậu biết một số việc.”
Kỳ Vô Quá tính toán một lát, bây giờ trên trần đã một ngày trôi qua. Cậu viết giấy thông báo cho Đoàn Lệ, nói có thể mình sẽ rời khỏi đó khoảng một ngày. Đoàn Lệ là người nghiêm túc, nếu cậu đi quá thời gian, không biết đối phương có lo lắng gì hay không.
Thấy cậu tỏ ra khó xử, Thôi Giác nói: “Tôi sẽ phái người đi lên báo một tiếng, việc này… có liên quan tới biến động của cậu, có lẽ còn có liên quan tới Tinh Quân và ác ý cùng hiện thế.”
Thôi Giác đã nói đến nước này, Kỳ Vô Quá cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu: “Được.”
Thôi Giác phất tay, đang định gọi một quỷ sai tới. Kỳ Vô Quá ngẫm nghĩ, nói: “Vẫn phải phiền Tạ Tất An một chuyến, Đoàn Lệ chưa từng gặp quỷ sai khác, chưa chắc anh ta đã tin.”
Tạ Tất An mặt ủ mày ê rời đi, hắn không hiểu vì sao mình đường đường là Tạ Thất gia của đại phủ lại trở thành chân chạy vặt.
Hơn nữa còn chối không nổi.
Tạ Tất An thoáng nhìn Kỳ Vô Quá, thở dài nhận lấy phong thư từ tay cậu, xoay người rời đi.
Kỳ Vô Quá thấy thế, lúc này mới nói với Thôi Giác: “Đi thôi, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
************
Cổ Ngưng Ninh vừa bước vào cửa, sắc mặt không tốt cho lắm. Cô thấy Đoàn Lệ và Lôi Tranh cùng đứng trước cánh cửa không gian quỷ vực hỗn độn, cau mày đi tới.
“Chuyện gì thế?”
Lôi Tranh thoáng nhìn qua Cổ Ngưng Ninh, biết lý do vì sao cô xuất hiện ở đây. Cổ Ngưng Ninh cũng đến từ loạn thế giống Lôi Tranh, từng bị mảnh thuần ác ý lây nhiễm.
Đoàn Lệ nói: “Có một số không gian bị lây nhiễm.”
Cổ Ngưng Ninh biến sắc: “Lây nhiễm? Lớn chuyện rồi đây.”
Lý do Đoàn Lệ gọi Cổ Ngưng Ninh đến rất đơn giản, trước đây hắn đưa cô đến không gian quỷ vực, biết Cổ Ngưng Ninh căm thù ác ý tới tận xương tủy. Cho nên những chuyện ở không gian có mảnh ác ý có thể tin tưởng nhất vào Lôi Tranh và Cổ Ngưng Ninh, cùng với Khưu Lương sau biến cố nọ mới tiến vào không gian.
Có lẽ trong số các quản lý Thiên tự có người muốn làm phản. Nếu không phải như vậy, mảnh ác ý sẽ không dễ dàng lây nhiễm cho tiểu không gian quỷ vực.
Có lẽ là bị lây nhiễm, cũng có lẽ là xuất phát từ nguyên nhân khác, từ lúc phát sinh bạo động, người này đã trở thành tay chân cho kẻ đầu sỏ.
Đoàn Lệ nói với Khưu Lương: “Cậu đi thông báo cho tất cả quản lý Huyền tự và Hoàng tự tạm dừng mở rộng không gian, đình chỉ hệ thống, tạm thời dừng khảo hạch thăng cấp.”
Khưu Lương gật đầu: “Vâng.”
Sau đó Đoàn Lệ nói nguyên lý lây nhiễm của mảnh ác ý cho Lôi Tranh và Cổ Ngưng Ninh nghe, yêu cầu hai người đi vào tiểu không gian xử lý việc này. Nhóm Lôi Tranh rất có kinh nghiệm trong việc đối phó với mảnh ác ý, đi xử lý lây nhiễm mảnh ác ý quy mô nhỏ không thành vấn đề.
Còn người đứng sau màn…
Đoàn Lệ nhìn lướt qua cánh cửa dẫn đến quỷ vực hỗn độn, chờ lỗ hổng trong không gian quỷ vực bị phá hỏng, người này sẽ không nhịn được mà lộ ra chân thân.
Đương nhiên trừ việc tác oai tác quái ở không gian quỷ vực, người này còn gây ra không ít rắc rối ở thế giới thực. Như vậy tiếp theo hắn và Kỳ Vô Quá phải áp chế được nhà họ Chu trong thế giới thực rồi.
Đoàn Lệ nghĩ vậy, trước khi trời sáng quay về nhà Kỳ Vô Quá. Nhưng khác với tưởng tượng, chờ đợi hắn không phải là Kỳ Vô Quá say ngủ mà là một căn nhà trống trải lạnh lẽo.
Đoàn Lệ nắm chặt mảnh giấy Kỳ Vô Quá để lại, yên lặng ngồi trên giường.
Không sao, chỉ chờ đợi mà thôi, hắn quen rồi.
Chẳng qua cảnh tượng ấy lại khá quen thuộc, cứ như rất lâu về trước đã từng có những hình ảnh tương tự, nhưng người nọ một đi không trở về.
Đoàn Lệ nắm chặt tay, tờ giấy kia bị vo thành cục. Hắn tin tưởng Kỳ Vô Quá, nhưng trong lòng vẫn không khỏi bất an.
***
Bên này Kỳ Vô Quá đang đi theo Tạ Tất An tới con đường đã từng làm việc mấy ngàn năm.
Trần gian thay đổi chỉ trong chớp mắt, địa phủ lại gần như vĩnh viễn không thay đổi.
Quỷ môn quan, đá Tam Sinh, cầu Nại Hà vẫn im lặng đứng sừng sững ở đó chờ đợi hồn phách đến từ dương thế. Điều thay đổi duy nhất có lẽ là quần áo mặc trên những quỷ hồn chết lặng.
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Lần trước tôi ký hợp đồng cho một con quỷ xuống đây quy hoạch, nghĩ có thể thay đổi tạo hình thiết kế cho các cậu, bằng không sẽ chán lắm.”
Tạ Tất An mỉm cười: “Tôi cũng thấy vậy, hơn nữa còn có thể tổ chức lễ hội gì đó, nhưng Thôi Giác không cho.”
Thôi Giác là người cứng nhắc, kỷ luật nhất âm phủ. Kỳ Vô Quá nhún vai, sửa lại áo choàng trên người, không để da mình lộ ra ngoài. Cậu không muốn nhuốm phải âm khí ở địa phủ mà bỏ mình ngoài ý muốn đâu, nếu như vậy, kết quả cuối cùng sẽ là cậu quay về âm phủ đi làm.
Hai người tiếp tục bước đi, Kỳ Vô Quá lại nhận ra điểm khác thường. Nơi bọn họ đi không phải Âm Luật Tư của Thôi Giác mà là Đệ Thập Điện.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Không phải Thôi Giác tìm tôi à?”
Tạ Tất An nói: “Đúng là Thôi Giác tìm cậu, bây giờ cậu ta đang ở Đệ Thập Điện.”
Kỳ Vô Quá đột nhiên nhớ tới những gì Tạ Tất An nói trước đó, Chuyển Luân Vương đã thức tỉnh vài ngày trước, trong lòng chợt hiểu rõ: “Là Chuyển Luân Vương tìm tôi à?”
Tạ Tất An buông thõng tay: “Tôi không biết, sau khi Chuyển Luân Vương tỉnh lại, Thôi Giác vào đó ở một thời gian, còn bọn họ đã nói gì thì tôi không biết.”
Kỳ Vô Quá trầm tư, nếu Chuyển Luân Vương tìm cậu, vậy chỉ sợ ảnh hưởng sự kiện mảnh ác kia không hề nhỏ. Chuyển Luân Vương cai quản Đệ Thập Điện, lúc chúng thần chưa ngủ say, ông ở ngoài U Minh Ốc Thạch, nằm ngoài vùng Ngũ Trọc(1)của thế gian.
Tất cả các quỷ hồn sau khi nhận thẩm phán chịu hình ở các điện sẽ được giải đến đây, để Chuyển Luân Vương phê chuẩn đưa đến Tứ Đại Bộ Châu(2).
Linh khí điêu tàn, chúng thần ngủ say, Tứ Đại Bộ Châu chỉ nằm trên Nam Thiệm Bộ Châu(3) loài người cư trú, mặc dù phần lớn Thập Điện Diêm La đều đã ngủ say cũng không ảnh hưởng đến đường vận chuyển của địa phủ.
Sau khi Thập Điện Diêm La tỉnh lại cũng không hỏi quá nhiều đến công việc ngày thường, chỉ khi có công việc quan trọng, bọn họ mới xuất hiện.
Hai người nhanh chóng đi đến trước Đệ Thập Điện, Tạ Tất An bày tư thế mời, sau đó dừng chân. Kỳ Vô Quá đẩy cửa đi vào, thấy ngay Chuyển Luân Vương uy nghiêm ngồi ngay ngắn trên điện. Phán quan Thôi Giác mặc quan phục triều Đường, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú ngồi một bên án kỷ sau điện.
Kỳ Vô Quá nhìn thấy cảnh tượng này, trong lúc bừng tỉnh chợt có cảm giác quay về mấy trăm năm trước. Cậu bước lên chắp tay, nói: “Lâu rồi không gặp.”
Chuyển Luân Vương cười nói: “Ta không ngờ ngủ một giấc dậy mà cậu đã rời khỏi địa phủ.”
Thật ra Kỳ Vô Quá đã từng hợp tác với Thập Điện Diêm La một thời gian rất dài, thậm chí còn lâu hơn rất nhiều so với lúc nhóm Thôi Giác đến địa phủ.
Không ai biết Kỳ Vô Quá trở thành quỷ sai từ lúc nào, tuy chức vụ của cậu trong âm phủ không cao, nhưng thời gian làm việc lâu, gần như chứng kiến địa phủ từ những ngày thành lập đến hiện tại.
Tất nhiên khi đối diện với người bạn già của mình, Chuyển Luân Vương cũng sẽ không bày ra dáng vẻ của Quỷ Đế, ông đứng dậy đi xuống thang. Chuyển Luân Vương vừa đứng dậy, cảnh tượng xung quanh ba người lập tức thay đổi. Đại điện uy nghiêm biến thành một đình hóng gió trên núi cao nguy nga, dưới chân núi là sông Vong Xuyên uốn lượn, trên có cầu Nại Hà, bóng quỷ trên cầu chật như nêm.
Kỳ Vô Quá thấy thế, tuy trong lòng hơi lo lắng dòng chảy thời gian giữa âm phủ và dương gian nhưng chỉ đành bất đắc dĩ ngồi xuống.
Cả ba ngồi bên bàn đá, trên bàn là một bầu rượu.
Chuyển Luân Vương cười nói: “Lâu rồi không gặp, lúc này lấy rượu ôn chuyện.”
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua rượu trên bàn, nói: “Bây giờ tôi là người phàm, uống rượu địa phủ chỉ sợ không về được.”
Chuyển Luân Vương không giận, ông nhìn chằm chằm Kỳ Vô Quá hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Không quay về được chỉ là cái cớ, sợ là trong lòng cậu có vướng bận, muốn quay về sớm đúng không?”
Kỳ Vô Quá thản nhiên gật đầu: “Tất nhiên rồi, tốc độ dòng chảy thời gian giữa âm phủ và dương thế không giống nhau, tôi sợ say xỉn xong quay về, khuôn mặt người chờ tôi cũng đã già đi rồi.”
Chuyển Luân Vương tỏ ra hơi ngạc nhiên, nói: “Không ngờ sau khi chuyển thế cậu lại có người trong lòng, đúng là thế sự vô thường.”
Kỳ Vô Quá chưa bao giờ biết xấu hổ là gì, lên tiếng xác nhận: “Đúng vậy, bây giờ tôi mới phát hiện mấy ngàn năm chăn đơn gối chiếc đúng là nhàm chán.”
“…”
Chuyển Luân Vương quyết định nên vào chủ đề chính thì tốt hơn: “Cậu còn nhớ chuyện Tinh Quân ngủ say không?”
Kỳ Vô Quá gật đầu, tất nhiên cậu sẽ không quên chuyện này.
Sau khi linh khí điêu tàn, trời đất đã không thể chịu nổi nhiều nguồn năng lượng như vậy, dưới tác dụng của Thiên Đạo, chúng thần lập tức chìm vào ngủ say. Giấc ngủ bắt đầu từ tất cả các vị cai quản Tam Thanh Thiên Tôn, cuối cùng là Tinh Quân. Từ đó về sau, trong trời đất gần như chỉ còn lại loài người nhỏ bé đông đúc, còn có địa phủ cai quản luân hồi chuyển thế của nhân gian.
Chuyển Luân Vương nói: “Vào lúc hợp thời thế, Tinh Quân sẽ đầu thai làm người, trước khi đầu thai bọn họ sẽ tới âm phủ uống chén canh Mạnh Bà, sau khi quy vị sẽ lên Nghiệt Kính Đài nhìn toàn bộ những gì mình đã trải qua ở trần thế.”
Kỳ Vô Quá cũng biết những việc này. Văn Võ Khúc Tinh Quân(4) thường đầu thai chuyển thế làm người trong những thời thịnh thế, Phá Quân Tinh(5) và Tham Lang Tinh(6) thường chuyển thế trong thời loạn lạc. Tham Lang Tinh Quân mang đến loạn thế, Phá Quân Tinh Quân lại lấy giết chóc bài trừ quẻ tượng cổ xưa, gột rửa trầm kha, lấy sự tinh khiết tươi mới của núi sông để đón Đế tinh Tử Vi(7).
“Ta có một tin xấu và một tin tốt.” Chuyển Luân Vương nói, “Tin xấu là trong lần loạn thế mấy trăm năm trước, Tham Lang và Phá Quân vẫn chưa quy vị.”
Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên: “Chưa quy vị?”
Chuyển Luân Vương gật đầu: “Sau khi hai vị Tinh Quân rời khỏi Chuyển Sinh Đài của địa phủ thì không quay về nữa.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, lập tức hiểu ý Chuyển Luân Vương: “Ý ngài là sự kiện mảnh ác ý có liên quan đến hai vị Tinh Quân?”
Chuyển Luân Vương nói: “Đúng vậy, Tham Lang Tinh Quân và Phá Quân Tinh Quân cùng hiện thế thời loạn, trong loạn thế mới xuất hiện thuần ác ý. Tất nhiên các mảnh ác ý này có liên quan đến hai vị Tinh Quân không quy vị kia rồi.”
Kỳ Vô Quá im lặng một lát, nghĩ đến nhân vật tai to mặt lớn sống lại như nhà họ Chu đã nói. Hay người mà nhà họ Chu nhắc đến kia là Tinh Quân? Nếu đứng sau lưng nhà họ Chu là một vị Tinh Quân, vậy một Tinh Quân khác có lẽ là người điều khiển giấu mặt sau không gian quỷ vực. Như thế có thể giải thích điểm giống và khác nhau giữa sương xám trong phướn dẫn hồn và không gian quỷ vực.
Tuy Tham Lang và Phá Quân cùng xuất phát từ thời loạn thế, nhưng giữa hai vị Tinh Quân vẫn có điểm khác nhau. Tham Lang Tinh Quân chủ quản dục vọng, trong thời loạn thế, toàn bộ dục vọng là nơi bắt nguồn từ ác ý. Trong thế giới hỗn loạn mất đi quy tắc trói buộc, dục vọng sinh tồn, quyền thế, tham lam đều sẽ chuyển thành ác ý thuần khiết.
Phá Quân Tinh Quân chưởng quản hủy diệt, trong thời loạn thế không phá thì không xây được, chỉ khi có Phá Quân Tinh Quân giáng thế, hủy diệt nhân sinh mới có tân sinh. Nếu hai vị Tinh Quân chưa quy vị ngủ say, vậy thì mọi việc sẽ trở nên nghiêm trọng.
Sau khi loạn thế sẽ có Đế tinh Tử Vi giáng thế, khép lại thế cục loạn lạc. Hiện giờ Đế tinh Tử Vi đã ngủ say, hai vị Tinh Quân kia có thể nói là ngựa hoang thoát cương.
Kỳ Vô Quá cau mày, nói: “Tuy khi thấy mảnh ác ý tôi đã thấy không ổn, nhưng không ngờ việc này lại có liên quan đến bề trên.”
Chuyển Luân Vương vuốt chòm râu ngắn của mình, nói: “Tin xấu là hai vị Tinh Quân chưa quy vị, tin tốt cũng là bọn họ chưa quy vị.”
Tuy ông nói không đầu không đuôi, nhưng Kỳ Vô Quá lại hiểu ý ông. Tinh Quân chưa quy vị cũng chỉ như người phàm, sức hủy diệt không quá lớn.
Kỳ Vô Quá nói: “Ý ngài là?”
Chuyển Luân Vương nói: “Nếu Tinh Quân vẫn chưa quy vị thì được tính là người phàm, tất nhiên sẽ thuộc vào phạm vi quản lý của địa phủ.”
Kỳ Vô Quá không nhịn được trợn trắng mắt: “Nếu chuyện đơn giản như vậy, ngài cứ sai Hắc Bạch Vô Thường đi câu hồn không phải xong rồi à?”
Chuyển Luân Vương vươn tay chấm vào không trung, âm khí quanh mình vặn vẹo thành một mặt gương. Chuyển Luân Vương cai quản Nghiệt Kính Đài, chiếc gương này có cùng nguồn gốc với nó, có thể soi rọi tất cả những người phàm chuyển thế từ địa phủ. Nhưng sau khi xuất hiện, trong gương chỉ có một làn sương đen vặn xoắn.
“Bọn họ chưa quy vị, như vậy không tính là tồn tại, ta không thấy được họ.”
Nói đến đây, Kỳ Vô Quá đã hiểu ý Chuyển Luân Vương.
Hiện tại địa phủ không còn can thiệp vào dương gian, dù hai vị Tinh Quân ở lại dương thế, địa phủ cũng không biết bọn họ ở đây, cũng không thể sai người đưa họ quay về.
Kỳ Vô Quá rũ vai, nói: “Ngài biết làm khó người khác quá, bắt quan văn như tôi đi tóm Phá Tinh Quân chủ sát, thế có khác nào tìm chết không?”
Chuyển Luân Vương bật cười, nói: “Cậu làm với ta đã nhiều năm, đừng dùng mấy lý do đó qua mắt ta, chẳng qua cậu chỉ lười mà thôi. Được rồi, đến lúc đó địa phủ có thể phá lệ, mở rộng quỷ môn quan, lệnh cho muôn vàn âm binh nghe lệnh cậu.”
Kỳ Vô Quá được hứa hẹn lại muốn được voi đòi tiên: “Trước đây trong hợp đồng mời quay lại làm việc không đề cập đến sự kiện Tinh Quân, bây giờ lượng công việc nhiều thêm…”
Chuyển Luân Vương biết tính Kỳ Vô Quá, thẳng thắn nói: “Ta không có nhiều thời gian lắm, có chuyện gì cậu cứ nói với Thôi Giác, việc này chấm dứt tại đây, cậu muốn ở lại trần gian hưởng phúc cũng không sao.”
Nói xong, Chuyển Luân Vương vẫy vẫy tay, ba người lại lần nữa xuất hiện trên đại điện. Kỳ Vô Quá nhìn Chuyển Luân Vương một tay chống trán, hai mắt nhắm lại, nói với Thôi Giác: “Đi thôi.”
Kỳ Vô Quá và Thôi Giác sóng vai rời khỏi Đệ Thập Điện, hai người nhìn đại điện nguy nga dần đóng cửa lại, cả tòa đại điện lần nữa chìm vào sương mù. Chuyển Luân Vương lại chìm vào giấc ngủ say, chờ đến lúc tỉnh lại, thương hải tang điền, không biết thế gian đã trở nên như thế nào.
Kỳ Vô Quá thở dài, nói: “Những vị thần mạnh mẽ, tuổi thọ vô tận như họ bây giờ lại rơi vào ngủ say, chẳng bằng có tuổi thọ ngắn như loài người.”
Thôi Giác nói: “Cậu lựa chọn chuyển thế là vì sợ có ngày mình sẽ ngủ say à?”
Kỳ Vô Quá thõng tay, nói: “Cậu nhầm rồi, tôi chỉ không muốn làm việc mà thôi.”
Kỳ Vô Quá vốn định rời đi, không ngờ Thôi Giác lại nói: “Khó có khi cậu xuống đây một chuyến, hơn nữa tôi nghĩ hôm nay phải nói cho cậu biết một số việc.”
Kỳ Vô Quá tính toán một lát, bây giờ trên trần đã một ngày trôi qua. Cậu viết giấy thông báo cho Đoàn Lệ, nói có thể mình sẽ rời khỏi đó khoảng một ngày. Đoàn Lệ là người nghiêm túc, nếu cậu đi quá thời gian, không biết đối phương có lo lắng gì hay không.
Thấy cậu tỏ ra khó xử, Thôi Giác nói: “Tôi sẽ phái người đi lên báo một tiếng, việc này… có liên quan tới biến động của cậu, có lẽ còn có liên quan tới Tinh Quân và ác ý cùng hiện thế.”
Thôi Giác đã nói đến nước này, Kỳ Vô Quá cũng không tiện nói thêm gì nữa, gật đầu: “Được.”
Thôi Giác phất tay, đang định gọi một quỷ sai tới. Kỳ Vô Quá ngẫm nghĩ, nói: “Vẫn phải phiền Tạ Tất An một chuyến, Đoàn Lệ chưa từng gặp quỷ sai khác, chưa chắc anh ta đã tin.”
Tạ Tất An mặt ủ mày ê rời đi, hắn không hiểu vì sao mình đường đường là Tạ Thất gia của đại phủ lại trở thành chân chạy vặt.
Hơn nữa còn chối không nổi.
Tạ Tất An thoáng nhìn Kỳ Vô Quá, thở dài nhận lấy phong thư từ tay cậu, xoay người rời đi.
Kỳ Vô Quá thấy thế, lúc này mới nói với Thôi Giác: “Đi thôi, cậu muốn dẫn tôi đi đâu?”
************
Danh sách chương