Kỳ Vô Quá nhìn ảnh chụp trầm tư, tầm mắt con người nếu dừng lại lâu trên một món đồ sẽ luôn có cảm giác món đồ kia thay đổi.
Đây là một loại ảo giác của con người, bây giờ Kỳ Vô Quá cũng có ảo giác ấy.
Người trên ảnh như đang cử động, miệng cô ta mấp máy với biên độ rất nhỏ. Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm, lúc này mới phát hiện tất cả những gì đang xảy ra đều không phải ảo giác.
Người phụ nữ trong ảnh động đậy thật.
Cô ta há miệng, càng há càng lớn, nhanh chóng vượt qua mức độ bình thường của loài người. Rõ ràng chỉ là một đôi môi anh đào, vậy mà lại chiếm hết khoảng không từ mũi đến cằm.
Dù vậy vẫn chưa kết thúc, cái miệng trong ảnh tiếp tục lớn lên, cho đến khi toàn bộ khuôn mặt đều bị nuốt sạch. Cuối cùng trên mặt chỉ còn lại một cái hố đen ngòm.
Kỳ Vô Quá bình thản quan sát quá trình thay đổi, sau đó lại nhìn qua tấm ảnh bên cạnh.
Quả nhiên tất cả ảnh chụp đều biến thành như vậy. Người vẫn là người cũ, quần áo vẫn giữ nguyên, khung cảnh trong ảnh bất biến. Thứ thay đổi duy nhất là vị trí trên khuôn mặt thay bằng một bóng ma tối om.
Kỳ Vô Quá lui ra sau vài bước, không đến gần mấy tấm ảnh đó. Lúc này cậu thấy cái bóng của mình xuất hiện trên bàn trang điểm.
Không đúng, cái bóng này không đúng.
Rõ ràng cậu đứng nghiêng người với gương, vậy mà ảnh ngược trong gương lại là chính diện.
Cậu trong gương cũng há miệng, càng há càng lớn, từ từ nuốt mất cằm, nuốt cả khuôn mặt mà vẫn chưa dừng lại, tiếp tục mở rộng ra.
Sau khi toàn bộ mặt người trong gương biến thành cái hố đen, “cậu” từ từ kề sát vào mặt gương. “Cậu” cách gương càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Sau đó cái mặt hố đen kia đột nhiên phá kính xông ra.
Kỳ Vô Quá mặt không đổi sắc, thậm chí cậu còn tiến lên trước một bước, cẩn thận quan sát mặt gương.
Lúc này không thể đập vỡ gương. Nếu đập vỡ gương, có lẽ cơ thể cậu cũng sẽ vỡ vụn thành từng mảnh như nó.
Trong tay Kỳ Vô Quá có con át chủ bài, đối phó với mấy con quỷ kia, cậu không thấy có vấn đề gì khi dùng đi dùng lại một cách.
Rất nhanh, con chim đen lại âm thầm bay vào. Những gì xảy ra tiếp theo không khác vừa rồi là mấy.
Con quỷ trong gương phát ra tiếng hét chói tai, sau đó quay về dáng vẻ vốn có. Đó là một nữ quỷ có khuôn mặt giống trong ảnh chụp. Cô ta tỏ ra vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng biến mất trong gương.
Kỳ Vô Quá nhìn quỷ anh bị chim đen cắp dưới vuốt, nói: “Vất vả cho mày rồi.”
Nói xong, cậu đi thẳng tới cửa. Sau khi mở cửa, Kỳ Vô Quá nhướng mày. Cảnh sắc xuất hiện nằm ngoài dự đoán của cậu. Theo lý mà nói, cậu chủ cưới tám bà vợ lẽ, bây giờ mới xuất hiện bốn người. Theo như Kỳ Vô Quá đoán, nếu chưa nhìn thấy phòng của từng bà vợ sẽ không thể thấy được cảnh bên ngoài.
Nhưng xuất hiện trước mắt cậu lúc này lại là khoảng sân quen thuộc. Trong sân đã trở về như cũ, cây hòe già và giếng đứng sừng sững giữa sân. Gạch đá xanh trong sân hơi sứt sẹo nhưng không có dấu vết bị ăn mòn.
Kỳ Vô Quá lại đi qua, chuẩn bị nhìn xuống giếng. Nếu miệng giếng đã xuất hiện trong sơ lược cốt truyện, vậy chắc chắn sẽ liên quan đến chủ tuyến.
Kỳ Vô Quá vừa tới gần giếng cúi đầu nhìn vào, đột nhiên cảm thấy bốn phía chìm vào bóng tối. Cậu ngẩng đầu, lại thấy bóng cây khổng lồ, còn có không trung bị chia thành từng hình tròn.
Kỳ Vô Quá giơ tay sờ lên vách giếng lạnh lẽo. Cậu rơi xuống giếng rồi à? Khi Kỳ Vô Quá đang tự hỏi mình, một đôi cánh tay trắng tinh từ từ bò lên vai cậu. Kỳ Vô Quá vươn tay muốn thoát khỏi nó, lại bị một đôi tay khác quấn lên hông. Một đôi tay nắm lấy cánh tay cậu, một đôi tay nhẹ nhàng ấn lên vai.
Kỳ Vô Quá thở dài, quả nhiên người ta nói rất đúng, ơn huệ của người đẹp khó nhận nhất. Huống chi tay mấy người đẹp này đều vươn ra từ trong vách giếng, chỉ có một đôi tay, trừ nó ra thì không còn gì khác.
Kỳ Vô Quá nâng tay, bóng ma dần ngưng tụ, bút Phán Quan thoáng cái biến thành xích câu hồn.
Cậu vung tay lên, xích câu hồn lập tức quấn chặt lấy mấy đôi tay kia. Kỳ Vô Quá không có ý gì khác, dù sao mục đích đi vào không gian này không phải trảm yêu trừ ma. Ác quỷ trong không gian tồn tại song song với nó, chỉ cần không gian không biến mất, lệ quỷ sẽ vĩnh viễn không chết.
Cho nên giết chúng cũng không được gì, Kỳ Vô Quá chỉ muốn kéo con quỷ nấp trong giếng ra để xem mặt mà thôi, dù sao chiếc giếng này có liên quan mật thiết tới chủ tuyến trò chơi.
Chỉ là xích câu hồn vừa quấn lên tay, Kỳ Vô Quá còn chưa kịp dùng sức, xung quanh đã hóa thành từng luồng sương đen. Chờ xung quanh trở nên rõ ràng trở lại, Kỳ Vô Quá mới phát hiện mình đã đứng trong viện. Cậu vẫn duy trì tư thế đứng cạnh giếng, một đầu xích câu hồn trong tay rỗng tuếch như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chạy rồi à.”
Kỳ Vô Quá không thấy tiếc, câu hồn không nằm trong phạm vi làm việc của cậu, là lĩnh vực ngoài ngành, không câu được cũng là bình thường.
Cậu nhìn thoáng qua miệng giếng, bên trong có nước, không phải là miệng giếng cạn vừa rồi. Trừ điều này ra thì không còn gì kỳ lạ.
Kỳ Vô Quá chờ một lát mà vẫn không thấy gì, xoay người rời đi.
Cậu đi đến cửa sân, chuẩn bị mở cửa. Theo những tình tiết đã xảy ra qua hai lần vừa rồi, hẳn sau khi mở cửa, cậu sẽ lại nhìn thấy sân và giếng giống trước đó. Kỳ Vô Quá kéo cửa, trong lòng âm thầm tính toán thử, tiếp theo có lẽ sẽ là bà vợ thứ năm xuất hiện, không biết người này sẽ thay đổi như thế nào.
Không ngờ sau khi kéo cửa ra, cậu thấy một gương mặt quen thuộc.
Kỳ Vô Quá tạm thời chưa thoát khỏi cảnh Đoàn Lệ giả mặc áo cưới, cậu chớp chớp mắt, hỏi: “Sao lại là cô nữa?”
“Cậu nói gì thế?”
Lúc người đứng đối diện cất tiếng, Kỳ Vô Quá mới nhận ra người này là Đoàn Lệ thật, không phải ảo ảnh do quỷ biến thành.
Kỳ Vô Quá quay lại, phát hiện sân đã quay về khung cảnh cũ: Không giếng, không cây hòe, cũng không phải khu viện mà mợ Tuệ ở.
Lúc này trên bầu trời đã có mây rạng, trời sắp trở sáng tới nơi. Kỳ Vô Quá ra dấu im lặng rồi chỉ vào sương phòng. Cậu không muốn đánh thức bà vú kia, mấy bà già tầm tuổi này lải nhải đau hết đầu.
Hai người lén lút đi vào phòng Kỳ Vô Quá, cài then chốt cửa, lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Đoàn Lệ không trả lời mà đi dạo một vòng trong phòng, nói: “Phòng cậu âm khí nặng, vẫn còn chưa tản đi hết.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ đứng thật lâu trước giường không nói gì nên đi qua.
“Sao vậy?”
Đoàn Lệ chỉ vào giường, nói: “Giường này có vấn đề.”
Kỳ Vô Quá hơi khó hiểu: “Chắc chắn là có vấn đề rồi, cái yếm đột nhiên xuất hiện hôm qua đã chứng minh đấy thôi.”
Đoàn Lệ nói: “Âm khí trên giường nặng hơn hôm qua nhiều.”
“…”
Kỳ Vô Quá nhớ lại những gì mình vừa trải qua, nói: “Vừa rồi tôi đã tới một nơi khác.”
Nghe Kỳ Vô Quá kể lại chuyện vừa rồi, Đoàn Lệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó mạnh tay xốc khăn trải giường và chăn lên. Hắn trèo lên giường lục lọi như muốn tìm gì đó. Kỳ Vô Quá không hỏi nhiều, lên giúp hắn một tay. Không biết Đoàn Lệ muốn tìm gì, nhưng tóm lại là thứ không nên tồn tại trên chiếc giường này.
Cả hai nhanh chóng có thu hoạch.
Đoàn Lệ tìm ra một cơ quan nhỏ khó phát hiện trên đầu khung giường, sau khi ấn xuống, bên trong có một ngăn kéo bật ra.
Trong ngăn kéo là một bức thư.
Hai người ngồi trên giường xé bao bì thư. Trên phong thư dùng keo dán chặt, thoạt trông không giống thư đơn giản. Sau khi mở ra, bên trong có hai mảnh giấy, trên giấy viết mấy thứ như thiên can địa chi gì đó.
Đoàn Lệ nhìn một lát, nói: “Đây là bát tự sinh thần.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Nếu một trong số đó là cậu chủ, vậy tờ còn lại của ai?”
Đoàn Lệ ngẫm nghĩ, đứng lên lục lọi trong ngăn kéo kia.
Kỳ Vô Quá nói: “Ngăn kéo kia nhỏ như vậy, nếu có gì khác cũng chỉ có thể giấu ở tầng trong. Đáng tiếc đặt chỗ cao như vậy, không dễ tìm tầng khác.”
Cậu vừa dứt lời, liền nghe rắc một tiếng.
Lại sau đó, Đoàn Lệ cầm ra một ngăn kéo nhỏ ngồi xuống.
Kỳ Vô Quá há hốc quan sát, nói: “Sao anh mang được nó xuống vậy?”
Đoàn Lệ nói: “Dùng thêm chút sức là bẻ xuống được.”
Thấy Kỳ Vô Quá nhìn mình đầy kỳ quặc, hắn giải thích thêm: “Sức tôi khá lớn.”
Kỳ Vô Quá gõ vào giường, nói: “Chiếc giường này được làm từ gỗ ít nhất trăm năm tuổi, anh bẻ gãy được thì cũng…”
Đoàn Lệ nhìn khuôn mặt cậu, có vẻ Kỳ Vô Quá đang nhìn hắn như quái thú bèn giải thích: “Chất liệu làm ngăn kéo không giống, cũng không cứng cho lắm.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhận lấy ngăn kéo trong tay Đoàn Lệ, nói: “Hình như làm từ gỗ hòe?”
Hòe là loài không thích để làm đồ dùng gia đình, dù là theo tính chất hay phong thủy, không ai chọn hòe để đục thành đồ dùng. Nhà nghèo không làm, mấy gia đình giàu có này lại càng không. Như vậy dùng hòe để làm đồ đựng tất nhiên sẽ có dụng ý khác.
Kỳ Vô Quá gõ vào đáy ngăn kéo, bên trong trống rỗng, quả nhiên là có tầng ẩn. Cậu cẩn thận sờ vào, sau đó nhấn ngón tay mở đáy ra.
Bên trong ngăn kéo có một tờ giấy đỏ rực.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua, nói: “Hình như là hôn thư?”
Đoàn Lệ cầm hôn thư lên quan sát, sau đó nói: “Âm hôn.”
Cuối cùng đã có thể lý giải toàn bộ, vì sao bà chủ không cho cậu chủ cưới vợ, vợ cả trong sơ lược cốt truyện, còn có giá giường làm từ cây hòe trong phòng ngủ cậu chủ.
Tất cả những thứ này đều là vì âm hôn.
Cậu chủ có một người vợ đã chết, cho nên cậu ta không thể cưới thêm vợ.
Đây là một loại ảo giác của con người, bây giờ Kỳ Vô Quá cũng có ảo giác ấy.
Người trên ảnh như đang cử động, miệng cô ta mấp máy với biên độ rất nhỏ. Kỳ Vô Quá nhìn chằm chằm, lúc này mới phát hiện tất cả những gì đang xảy ra đều không phải ảo giác.
Người phụ nữ trong ảnh động đậy thật.
Cô ta há miệng, càng há càng lớn, nhanh chóng vượt qua mức độ bình thường của loài người. Rõ ràng chỉ là một đôi môi anh đào, vậy mà lại chiếm hết khoảng không từ mũi đến cằm.
Dù vậy vẫn chưa kết thúc, cái miệng trong ảnh tiếp tục lớn lên, cho đến khi toàn bộ khuôn mặt đều bị nuốt sạch. Cuối cùng trên mặt chỉ còn lại một cái hố đen ngòm.
Kỳ Vô Quá bình thản quan sát quá trình thay đổi, sau đó lại nhìn qua tấm ảnh bên cạnh.
Quả nhiên tất cả ảnh chụp đều biến thành như vậy. Người vẫn là người cũ, quần áo vẫn giữ nguyên, khung cảnh trong ảnh bất biến. Thứ thay đổi duy nhất là vị trí trên khuôn mặt thay bằng một bóng ma tối om.
Kỳ Vô Quá lui ra sau vài bước, không đến gần mấy tấm ảnh đó. Lúc này cậu thấy cái bóng của mình xuất hiện trên bàn trang điểm.
Không đúng, cái bóng này không đúng.
Rõ ràng cậu đứng nghiêng người với gương, vậy mà ảnh ngược trong gương lại là chính diện.
Cậu trong gương cũng há miệng, càng há càng lớn, từ từ nuốt mất cằm, nuốt cả khuôn mặt mà vẫn chưa dừng lại, tiếp tục mở rộng ra.
Sau khi toàn bộ mặt người trong gương biến thành cái hố đen, “cậu” từ từ kề sát vào mặt gương. “Cậu” cách gương càng lúc càng gần, càng lúc càng gần. Sau đó cái mặt hố đen kia đột nhiên phá kính xông ra.
Kỳ Vô Quá mặt không đổi sắc, thậm chí cậu còn tiến lên trước một bước, cẩn thận quan sát mặt gương.
Lúc này không thể đập vỡ gương. Nếu đập vỡ gương, có lẽ cơ thể cậu cũng sẽ vỡ vụn thành từng mảnh như nó.
Trong tay Kỳ Vô Quá có con át chủ bài, đối phó với mấy con quỷ kia, cậu không thấy có vấn đề gì khi dùng đi dùng lại một cách.
Rất nhanh, con chim đen lại âm thầm bay vào. Những gì xảy ra tiếp theo không khác vừa rồi là mấy.
Con quỷ trong gương phát ra tiếng hét chói tai, sau đó quay về dáng vẻ vốn có. Đó là một nữ quỷ có khuôn mặt giống trong ảnh chụp. Cô ta tỏ ra vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng biến mất trong gương.
Kỳ Vô Quá nhìn quỷ anh bị chim đen cắp dưới vuốt, nói: “Vất vả cho mày rồi.”
Nói xong, cậu đi thẳng tới cửa. Sau khi mở cửa, Kỳ Vô Quá nhướng mày. Cảnh sắc xuất hiện nằm ngoài dự đoán của cậu. Theo lý mà nói, cậu chủ cưới tám bà vợ lẽ, bây giờ mới xuất hiện bốn người. Theo như Kỳ Vô Quá đoán, nếu chưa nhìn thấy phòng của từng bà vợ sẽ không thể thấy được cảnh bên ngoài.
Nhưng xuất hiện trước mắt cậu lúc này lại là khoảng sân quen thuộc. Trong sân đã trở về như cũ, cây hòe già và giếng đứng sừng sững giữa sân. Gạch đá xanh trong sân hơi sứt sẹo nhưng không có dấu vết bị ăn mòn.
Kỳ Vô Quá lại đi qua, chuẩn bị nhìn xuống giếng. Nếu miệng giếng đã xuất hiện trong sơ lược cốt truyện, vậy chắc chắn sẽ liên quan đến chủ tuyến.
Kỳ Vô Quá vừa tới gần giếng cúi đầu nhìn vào, đột nhiên cảm thấy bốn phía chìm vào bóng tối. Cậu ngẩng đầu, lại thấy bóng cây khổng lồ, còn có không trung bị chia thành từng hình tròn.
Kỳ Vô Quá giơ tay sờ lên vách giếng lạnh lẽo. Cậu rơi xuống giếng rồi à? Khi Kỳ Vô Quá đang tự hỏi mình, một đôi cánh tay trắng tinh từ từ bò lên vai cậu. Kỳ Vô Quá vươn tay muốn thoát khỏi nó, lại bị một đôi tay khác quấn lên hông. Một đôi tay nắm lấy cánh tay cậu, một đôi tay nhẹ nhàng ấn lên vai.
Kỳ Vô Quá thở dài, quả nhiên người ta nói rất đúng, ơn huệ của người đẹp khó nhận nhất. Huống chi tay mấy người đẹp này đều vươn ra từ trong vách giếng, chỉ có một đôi tay, trừ nó ra thì không còn gì khác.
Kỳ Vô Quá nâng tay, bóng ma dần ngưng tụ, bút Phán Quan thoáng cái biến thành xích câu hồn.
Cậu vung tay lên, xích câu hồn lập tức quấn chặt lấy mấy đôi tay kia. Kỳ Vô Quá không có ý gì khác, dù sao mục đích đi vào không gian này không phải trảm yêu trừ ma. Ác quỷ trong không gian tồn tại song song với nó, chỉ cần không gian không biến mất, lệ quỷ sẽ vĩnh viễn không chết.
Cho nên giết chúng cũng không được gì, Kỳ Vô Quá chỉ muốn kéo con quỷ nấp trong giếng ra để xem mặt mà thôi, dù sao chiếc giếng này có liên quan mật thiết tới chủ tuyến trò chơi.
Chỉ là xích câu hồn vừa quấn lên tay, Kỳ Vô Quá còn chưa kịp dùng sức, xung quanh đã hóa thành từng luồng sương đen. Chờ xung quanh trở nên rõ ràng trở lại, Kỳ Vô Quá mới phát hiện mình đã đứng trong viện. Cậu vẫn duy trì tư thế đứng cạnh giếng, một đầu xích câu hồn trong tay rỗng tuếch như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Chạy rồi à.”
Kỳ Vô Quá không thấy tiếc, câu hồn không nằm trong phạm vi làm việc của cậu, là lĩnh vực ngoài ngành, không câu được cũng là bình thường.
Cậu nhìn thoáng qua miệng giếng, bên trong có nước, không phải là miệng giếng cạn vừa rồi. Trừ điều này ra thì không còn gì kỳ lạ.
Kỳ Vô Quá chờ một lát mà vẫn không thấy gì, xoay người rời đi.
Cậu đi đến cửa sân, chuẩn bị mở cửa. Theo những tình tiết đã xảy ra qua hai lần vừa rồi, hẳn sau khi mở cửa, cậu sẽ lại nhìn thấy sân và giếng giống trước đó. Kỳ Vô Quá kéo cửa, trong lòng âm thầm tính toán thử, tiếp theo có lẽ sẽ là bà vợ thứ năm xuất hiện, không biết người này sẽ thay đổi như thế nào.
Không ngờ sau khi kéo cửa ra, cậu thấy một gương mặt quen thuộc.
Kỳ Vô Quá tạm thời chưa thoát khỏi cảnh Đoàn Lệ giả mặc áo cưới, cậu chớp chớp mắt, hỏi: “Sao lại là cô nữa?”
“Cậu nói gì thế?”
Lúc người đứng đối diện cất tiếng, Kỳ Vô Quá mới nhận ra người này là Đoàn Lệ thật, không phải ảo ảnh do quỷ biến thành.
Kỳ Vô Quá quay lại, phát hiện sân đã quay về khung cảnh cũ: Không giếng, không cây hòe, cũng không phải khu viện mà mợ Tuệ ở.
Lúc này trên bầu trời đã có mây rạng, trời sắp trở sáng tới nơi. Kỳ Vô Quá ra dấu im lặng rồi chỉ vào sương phòng. Cậu không muốn đánh thức bà vú kia, mấy bà già tầm tuổi này lải nhải đau hết đầu.
Hai người lén lút đi vào phòng Kỳ Vô Quá, cài then chốt cửa, lúc này mới nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
Kỳ Vô Quá hỏi: “Sao anh lại tới đây?”
Đoàn Lệ không trả lời mà đi dạo một vòng trong phòng, nói: “Phòng cậu âm khí nặng, vẫn còn chưa tản đi hết.”
Kỳ Vô Quá thấy Đoàn Lệ đứng thật lâu trước giường không nói gì nên đi qua.
“Sao vậy?”
Đoàn Lệ chỉ vào giường, nói: “Giường này có vấn đề.”
Kỳ Vô Quá hơi khó hiểu: “Chắc chắn là có vấn đề rồi, cái yếm đột nhiên xuất hiện hôm qua đã chứng minh đấy thôi.”
Đoàn Lệ nói: “Âm khí trên giường nặng hơn hôm qua nhiều.”
“…”
Kỳ Vô Quá nhớ lại những gì mình vừa trải qua, nói: “Vừa rồi tôi đã tới một nơi khác.”
Nghe Kỳ Vô Quá kể lại chuyện vừa rồi, Đoàn Lệ ngẫm nghĩ một lát, sau đó mạnh tay xốc khăn trải giường và chăn lên. Hắn trèo lên giường lục lọi như muốn tìm gì đó. Kỳ Vô Quá không hỏi nhiều, lên giúp hắn một tay. Không biết Đoàn Lệ muốn tìm gì, nhưng tóm lại là thứ không nên tồn tại trên chiếc giường này.
Cả hai nhanh chóng có thu hoạch.
Đoàn Lệ tìm ra một cơ quan nhỏ khó phát hiện trên đầu khung giường, sau khi ấn xuống, bên trong có một ngăn kéo bật ra.
Trong ngăn kéo là một bức thư.
Hai người ngồi trên giường xé bao bì thư. Trên phong thư dùng keo dán chặt, thoạt trông không giống thư đơn giản. Sau khi mở ra, bên trong có hai mảnh giấy, trên giấy viết mấy thứ như thiên can địa chi gì đó.
Đoàn Lệ nhìn một lát, nói: “Đây là bát tự sinh thần.”
Kỳ Vô Quá hỏi: “Nếu một trong số đó là cậu chủ, vậy tờ còn lại của ai?”
Đoàn Lệ ngẫm nghĩ, đứng lên lục lọi trong ngăn kéo kia.
Kỳ Vô Quá nói: “Ngăn kéo kia nhỏ như vậy, nếu có gì khác cũng chỉ có thể giấu ở tầng trong. Đáng tiếc đặt chỗ cao như vậy, không dễ tìm tầng khác.”
Cậu vừa dứt lời, liền nghe rắc một tiếng.
Lại sau đó, Đoàn Lệ cầm ra một ngăn kéo nhỏ ngồi xuống.
Kỳ Vô Quá há hốc quan sát, nói: “Sao anh mang được nó xuống vậy?”
Đoàn Lệ nói: “Dùng thêm chút sức là bẻ xuống được.”
Thấy Kỳ Vô Quá nhìn mình đầy kỳ quặc, hắn giải thích thêm: “Sức tôi khá lớn.”
Kỳ Vô Quá gõ vào giường, nói: “Chiếc giường này được làm từ gỗ ít nhất trăm năm tuổi, anh bẻ gãy được thì cũng…”
Đoàn Lệ nhìn khuôn mặt cậu, có vẻ Kỳ Vô Quá đang nhìn hắn như quái thú bèn giải thích: “Chất liệu làm ngăn kéo không giống, cũng không cứng cho lắm.”
Kỳ Vô Quá nghe xong, nhận lấy ngăn kéo trong tay Đoàn Lệ, nói: “Hình như làm từ gỗ hòe?”
Hòe là loài không thích để làm đồ dùng gia đình, dù là theo tính chất hay phong thủy, không ai chọn hòe để đục thành đồ dùng. Nhà nghèo không làm, mấy gia đình giàu có này lại càng không. Như vậy dùng hòe để làm đồ đựng tất nhiên sẽ có dụng ý khác.
Kỳ Vô Quá gõ vào đáy ngăn kéo, bên trong trống rỗng, quả nhiên là có tầng ẩn. Cậu cẩn thận sờ vào, sau đó nhấn ngón tay mở đáy ra.
Bên trong ngăn kéo có một tờ giấy đỏ rực.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua, nói: “Hình như là hôn thư?”
Đoàn Lệ cầm hôn thư lên quan sát, sau đó nói: “Âm hôn.”
Cuối cùng đã có thể lý giải toàn bộ, vì sao bà chủ không cho cậu chủ cưới vợ, vợ cả trong sơ lược cốt truyện, còn có giá giường làm từ cây hòe trong phòng ngủ cậu chủ.
Tất cả những thứ này đều là vì âm hôn.
Cậu chủ có một người vợ đã chết, cho nên cậu ta không thể cưới thêm vợ.
Danh sách chương