Kỳ Vô Quá vẫn luôn ngồi bên mép giường quan sát thay đổi của Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ bây giờ còn chưa thể che hết đi tình cảm, tạo ra gương mặt sóng gió không đổi khiến người khác không nhìn thấy tâm tư của hắn. Thậm chí Kỳ Vô Quá còn có thể đọc ra đối phương đang nghĩ gì thông qua sự thay đổi trên mặt hắn.
Y giơ tay rồi lại rụt về.
Giác quan của Đoàn Lệ rất nhạy bén, vừa rồi Kỳ Vô Quá cầm lòng không đặng chạm vào hắn một chút, hắn đã tỉnh lại ngay. Đối với Đoàn Lệ hiện tại mà nói, để hắn nghi ngờ những chuyện đó không hề tốt cho hắn.
Đoàn Lệ đứng dậy đi đến bên án thư, bắt đầu nghiên cứu quân vụ giống những ngày trước đây.
***
Từ hôm đó trở đi, Kỳ Vô Quá vẫn luôn đi theo bên cạnh Đoàn Lệ, nhìn hắn chinh chiến thiên hạ, nhìn hắn từng bước trưởng thành.
Một tướng công thành vạn xác tan, Đoàn Lệ đã quen với sống chết cũng dần biến thành Đoàn Lệ kiệm lời lãnh đạm mà Kỳ Vô Quá quen thuộc.
Lại một trận đại chiến kết thúc, Kỳ Vô Quá đứng cách chiến trường một khoảng xa, nhìn những tiểu binh quét dọn chiến trường bên dưới. Đoàn Lệ dụng binh như thần, trận này đại thắng, dù vậy vẫn không thể tránh khỏi thương vong.
Vào thời khắc này, Kỳ Vô Quá vẫn đứng từ nơi có tầm nhìn tốt quan sát chiến trường bên dưới. Lúc này ở đó chỉ còn lại bóng ma chen chúc, những thứ Kỳ Vô Quá có thể nghe được hoặc là đau khổ, hoặc là thù hận vang vọng không trung.
Y lật tay, chiếc đàn vô danh dần hiện lên.
Đây là chuyện Kỳ Vô Quá sẽ làm sau mỗi một trận chiến lớn kết thúc. Một khúc Trấn Hồn trấn an những linh hồn đau khổ vương vấn, giúp bọn họ bình tĩnh lại, chờ quỷ sai đến câu hồn.
Mình đã từng làm như vậy, sau mỗi trận chiến lớn chấm dứt đều làm vậy.
Kỳ Vô Quá vẫn không thể nhớ nổi cảm xúc trong đoạn trí nhớ kia, thứ đã từng bị Thiên Đạo hủy diệt không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường. Chỉ là trong khoảng thời gian đi cùng Đoàn Lệ chứng kiến hết thảy, dù không nhớ ra, y cũng đã biết tâm trạng của mình.
Đoàn Lệ phía bên kia bàn bạc chút chuyện với phó tướng thân cận đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn về một hướng nào đó, biểu cảm trên mặt hơi kỳ lạ.
Phó tướng hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu, hỏi: “Ngươi nghe thấy không?”
Phó tướng nghe vậy, nghiêng tai lắng nghe: “Không ạ, có mai phục à?”
Đoàn Lệ nhìn hắn, không nói tiếp nữa mà vẫy tay nói: “Ngươi đi đi.”
Phó tướng nhận mệnh rời đi, Đoàn Lệ vẫn đứng ở đó nhìn về phía triền núi. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn đã thấy có người ngồi dưới tàng cây đánh đàn.
Đoàn Lệ không thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng khi hắn nhắm mắt lại có thể mường tượng ra một khuôn mặt quen thuộc trong đầu.
Sau mỗi lần đại chiến chấm dứt, hắn đều có thể nghe được âm thanh này, là tiếng đàn từ xa xưa.
Khúc nhạc này rất đặc biệt.
Đoàn Lệ biết nhược điểm của mình là gì, tuy ngoài mặt hắn chưa bao giờ rung động vì ngoại vật, không có gì có thể ảnh hưởng đến nội tâm vững chắc của hắn. Nhưng trên chiến trường hắn sẽ bị lệ khí ngút trời ảnh hưởng, sát ý hay nhuệ khí sẽ luôn gợi lên mặt khát máu nhất chôn vùi trong đáy lòng hắn.
Đó là bản tính.
Năm đó khi Đoàn Lệ quay về phủ An Bắc Vương, chú hắn đã giao di vật của mẫu thân cho hắn, hắn phát hiện một bức đoán mệnh bên trong. Khi ấy còn nhỏ nên hắn không hiểu lắm, chỉ nhìn thoáng qua một chút đã bị chú phát hiện thu mất. Về sau Đoàn Lệ nhớ lại, trên tờ giấy đoán mệnh đó nói hắn trời sinh lệ khí rất nặng, mang tướng Phá Quân, cuối cùng biến giết chóc thành tính, diệt vì Thiên Đạo.
Mỗi lần nghe khúc nhạc kia, Đoàn Lệ có thể tỉnh táo lại, từ từ bình tĩnh trong luồng lệ khí va chạm sâu tận linh hồn. Hắn không đi trên con đường mà tờ giấy đã đoán mệnh, vẫn chưa giết chóc thành tính.
Khúc nhạc kết thúc, Đoàn Lệ mở to mắt nhìn về phía kia, quả nhiên người dưới tàng cây đã biến mất.
Hắn nở nụ cười trào phúng: “Rõ ràng tiên sinh đã chết, ngươi không còn là đứa trẻ yếu đuối kia nữa.”
Đoàn Lệ lên ngựa, thúc ngựa quay đầu phóng đi. Kỳ Vô Quá đứng dưới tàng cây nhìn bóng lưng Đoàn Lệ, không đi theo sau.
Qua mấy ngày nữa đại quân sẽ đi ngang qua nơi này, đến lúc đó y đuổi theo vẫn kịp. Đoàn Lệ không phải là Nhị Bảo lúc nào cũng cần người chăm sóc, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không đi theo hắn không rời.
***
Lại mấy tháng trôi qua, đêm nay đại quân Đoàn Lệ đóng quân cách kinh đô trăm dặm.
Trận chiến lớn như quả bom chạm vào là nổ. Thế cục thắng bại của chiến dịch này gần như đã định, hoàng đế ngu ngốc, gian thần lộng hành, hiện giờ lớp phòng ngự của kinh đô đã chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Mọi người đều cho rằng An Bắc Vương sẽ leo lên vị trí cao không chạm tới kia, dù sao trong thiên hạ này không có ai có thể chống lại sự mê hoặc ngập trời của quyền thế. Đối với An Bắc Vương mà nói, lấy vị trí kia dễ như trở bàn tay.
Kỳ Vô Quá lại biết Đoàn Lệ không có ý định xưng đế, chí hướng từ trước tới nay của hắn không ở trong triều đình. Đoàn Lệ cũng biết mình không thích hợp làm hoàng đế, hắn đã sớm liên lạc được với phế Thái tử vì bị gian thần làm hại mà biếm thành dân thường.
Mục đích Đoàn Lệ dẫn quân đánh vào kinh thành một là thanh trừng nịnh thần, thứ hai là ép hoàng đế thoái vị nhường ngôi cho phế Thái tử.
Trước khi bị phế, vị Thái tử này có danh tiếng rất cao, làm ra không ít chuyện có lợi cho thiên hạ. Có lợi cho dân sẽ phạm tới lợi ích của ai đó trong triều, trong đó có cả hữu tướng quyền thế ngập trời. Cuối cùng hữu tướng thao túng triều chính, lục soát ra long bào trong phủ Thái tử.
Thái tử bị phế, hết thảy những thần tử theo phe Thái tử đều bị tra xét. Tất cả mọi người trong triều đều cho rằng Thái tử sẽ phải sống như vậy cả đời.
Góc nhìn của Kỳ Vô Quá lại không giống thế, y biết thân phận của phế Thái tử, đó là Tử Vi Đế Tinh chuyển thế. Tất cả những gì Đoàn Lệ làm bây giờ đều vì để dọn sạch con đường phía trước cho Tử Vi Đế Tinh mà thôi.
Trừ những việc đã trở thành dĩ vãng trong lịch sử, có một số chuyện khiến Kỳ Vô Quá càng cảm thấy lạ. Khi y vừa đi vào không gian này đã có chút linh cảm. Một số việc xảy ra trong không gian quỷ vực không chỉ xuất phát từ ký ức của Đoàn Lệ mà còn có ký ức của Kỳ Vô Quá. Số ký ức đó Kỳ Vô Quá còn không nhớ nổi, sao Đoàn Lệ lại biết? Quỷ sai rất am hiểu về hồn phách, Kỳ Vô Quá lại càng hiểu, có thể nói trên trời dưới đất, không có ai hiểu về hồn phách hơn y. Cách phong ấn ký ức quỷ sai âm phủ là do Kỳ Vô Quá nghĩ ra. Trừ việc này, y còn có một ngón để dùng riêng, hơn nữa không để lộ ra.
Sau khi nhóm quỷ sai bị phong ấn ký ức sẽ như một kho hàng phân loại cỡ lớn, gặp được người liên quan sẽ nhớ ra. Cách ngầm của Kỳ Vô Quá là lấy ký ức ra, sau đó chia sẻ cho người khác.
Đây là cách y nghiên cứu chỉ để dùng cho những lúc không có linh cảm, có thể lật lại ký ức của mình, sau đó dùng để vẽ tranh mà thôi. Y biết môn pháp này không thể cho quá nhiều người biết, cho nên chưa từng nói với ai.
Từ tình huống của không gian quỷ vực, có thể thấy y đã từng chia sẻ ký ức cho Đoàn Lệ, bây giờ mới xuất hiện ký ức liên quan đến quỷ sai.
Nói như thế, nguyên lý xây dựng toàn bộ tiểu không gian có liên quan đến môn pháp của y, còn các không gian riêng được sáng tạo theo ký ức của boss.
Xem ra năm đó mình đã truyền thừa cho Đoàn Lệ hết rồi.
Không sai, y đang ngồi trên con chiến mã của Đoàn Lệ. Dù sao y cũng không có trọng lượng, không tạo thành sức nặng quá lớn cho Đoàn Lệ. Kỳ Vô Quá thẳng thừng bỏ qua tri giác nhạy bén của động vật, đôi tai thỉnh thoảng đong đưa vì bất an.
Đoàn Lệ thấy ngựa hơi bất an, giơ tay xoa lên lớp lông màu đen của chiến mã, nói: “Ngươi cũng cảm nhận sự khác biệt của nơi này ư? Trước kia nơi này không phải như thế này.”
Kỳ Vô Quá vốn đang suy tư, nghe Đoàn Lệ nói vậy mới chợt bừng tỉnh.
Khung cảnh trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Thì ra hướng Đoàn Lệ muốn đi là thôn trang mà bọn họ đã cùng chung sống nhiều năm. Nghĩ cũng phải, thôn này vốn ở gần kinh thành, năm đó vương phi mới có thể ôm theo Nhị Bảo chạy trốn tới gần đây.
Đoàn Lệ giơ tay, ý bảo binh lính phía sau dừng lại: “Các ngươi chờ ở đây, không cần đi theo nữa.”
“Nhưng mà…”
Nơi này có vẻ không an toàn, một thân binh trong số đó có ý định ngăn cản hành vi nguy hiểm của chủ soái. Đoàn Lệ chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, liền nghe những thân binh kia hô to: “Vâng thưa tướng quân.”
Thật ra Kỳ Vô Quá không lo Đoàn Lệ cho lắm, Phá Quân Tinh Quân thời này có thể nói là được trời cao che chở, không có bất cứ kẻ nào hay con quỷ nào có thể đoạt được tính mạng của Đoàn Lệ.
Còn về sau…
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, âm thầm tính toán trong lòng.
Đoàn Lệ cứ vậy cưỡi ngựa dọc theo lối nhỏ quen thuộc, từ từ tiến về phía trước, khi ở một mình, hắn sẽ nói nhiều hơn lúc đứng trước mặt người khác.
Hắn nói: “Cái cây này không khác gì so với mười mấy năm trước.”
Kỳ Vô Quá nói: “Mười mấy năm đối với một cái cây không tính là quá dài. Đối với chúng ta lại càng là trong một cái chớp mắt.”
Y biết Đoàn Lệ không nghe được giọng mình, nhưng mấy năm nay y đã quen sống chung như vậy. Mặc dù bây giờ Đoàn Lệ không nghe được, nhưng sau khi ra khỏi không gian quỷ vực, trong trí nhớ đối phương sẽ có những ký ức này.
Đoàn Lệ tiến về phía trước, sau khi vòng ra sau bụi cỏ rậm rạp đã tìm được cái cây hắn muốn.
Kỳ Vô Quá hơi tò mò, trước đây khi Đoàn Lệ vẫn còn là Nhị Bảo vô ưu vô lo, hắn thích nhất là chơi trong rừng cây. Đương nhiên trẻ con trong thôn đều thích chơi ở đây. Trong rừng không có thú hoang nguy hiểm, Kỳ Vô Quá không phải lo Nhị Bảo sẽ bị thương.
Đoàn Lệ ngồi xuống dưới một gốc cây, rút một thanh đoản đao từ dưới giày bắt đầu đào gốc cây.
Dưới gốc cây là một cái hộp sắt, Kỳ Vô Quá khá quen với cái hộp này. Đó là món quà sinh nhật năm tuổi y bỏ tiền nhờ thợ rèn trong thôn đánh ra tặng Nhị Bảo. Đương nhiên đây là yêu cầu của hắn, với thẩm mỹ của Kỳ Vô Quá, y chỉ thấy cái hộp này xấu vô cùng, nhưng Nhị Bảo lại rất thích.
Nhưng không lâu sau, Kỳ Vô Quá không còn thấy cái hộp sắt kia nữa, hỏi Nhị Bảo mà nó không chịu nói. Y vốn tưởng trẻ con làm mất đồ, không ngờ lại chôn ở đây.
Đoàn Lệ cầm hộp tới, vén vạt áo cẩn thận lau sạch chiếc hộp, trông rất trân quý nó. Kỳ Vô Quá hơi tò mò, rốt cuộc bên trong có gì mà lại khiến Đoàn Lệ đối xử nghiêm túc như vậy.
Một lát sau, Đoàn Lệ cuối cùng cũng lau sạch hộp, sau đó mở ra.
Trong hộp không có gì đặc biệt, chỉ có những con hạc giấy. Đoàn Lệ mở con hạc giấy ra, sau đó nhìn thấy mấy chữ mình viết lúc nhỏ. Trên giấy chỉ viết một câu: Con hy vọng về sau có thể làm quan lớn, để tiên sinh ngày nào cũng có thể vẽ tranh thỏa thích.
Đây là trò chơi lưu truyền giữa trẻ con trong thôn thời đó, cũng không biết truyền từ đâu ra. Chúng nói chỉ cần vào ngày sinh nhật, viết điều ước của mình lên giấy chôn dưới tàng cây sẽ trở thành sự thật.
Đoàn Lệ cười khẽ, cười nhạo năm đó mình đúng là đáng chê. Đối với người và chuyện mình coi trọng lại muốn dựa vào trời cao từ bi chứ không phải chính mình.
Hắn xoay người lấy ra một cái túi treo phía sau ngựa. Kỳ Vô Quá có thể đoán ra đó là đồ thuộc về Nhị Bảo trong quá khứ.
Đoàn Lệ mở túi, đổ toàn bộ thứ bên trong vào hộp sắt. Số lượng hạc giấy trong túi quá nhiều, hộp sắt nho nhỏ vốn không thể đựng xuể.
Đoàn Lệ cũng không thèm để ý, hắn đứng đó ngẩn ra nhìn từng đôi hạc giấy, sau đó châm một mồi lửa đốt sạch. Mãi tới khi con hạc giấy cuối cùng thành tro tàn, ánh lửa lụi đi, Đoàn Lệ mới lên ngựa rời khỏi đây.
Rất nhanh, một người một ngựa đã đi ra ngoài thôn. Thôn trang vốn yên bình xinh đẹp nay đã thành một mảnh đất hoang vắng, cỏ dại mọc thành chùm. Từ khi ngọn lửa lớn kia thiêu cháy thôn trang, bên này không còn ai ở nữa.
Đoàn Lệ buộc ngựa ở cửa thôn, đi bộ đi vào. Kỳ Vô Quá đi theo sau hắn, nhìn địa phương quen thuộc biến thành một mảnh đất khô cằn. Y hiểu cảm xúc của Đoàn Lệ, đối với Đoàn Lệ mà nói, nơi này đại diện cho tuổi thơ thuần túy nhất của hắn.
Khi đi đến nơi hai người từng ở, Kỳ Vô Quá lại ngây ngẩn cả người. Phần viện kia vậy mà vẫn còn sừng sững ở đó, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ những gì phát sinh trước đó, khu viện của y hẳn cũng đã bị thiêu hủy.
Đoàn Lệ đi qua, giơ tay vuốt lên gờ cửa, nói: “Vẫn không giống.”
Kỳ Vô Quá nghe xong liền hiểu ngay, khu viện này do Đoàn Lệ sai người tu sửa lại. Chỉ là nó đã bị hủy hoại, dù trùng tu như thế nào cũng không phải là phần viện trước kia. Nhưng Kỳ Vô Quá vẫn không hiểu vì sao Đoàn Lệ lại tới đây.
Trong mấy năm nay chinh chiến bốn phương, Đoàn Lệ đã trưởng thành như một sự tồn tại giống núi cao sừng sững không phá vỡ nổi. Hắn không nên bi thương vì chốn cũ, cũng sẽ không vì vậy mà dao động.
Vậy rốt cuộc vì sao Đoàn Lệ lại đi đến nơi này?
Đoàn Lệ đẩy cửa đi vào, sau đó mở hầm viện. Hầm được bảo quản rất tốt, dù bị ngọn lửa lớn thiêu đốt vẫn không thể hủy hết đồ trong hầm.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ ôm một vò rượu ra khỏi hầm, đó là rượu nhưỡng trước đó y thử ủ trong lúc nhàn hạ. Khi vò rượu này được chôn xuống, Nhị Bảo mới năm tuổi. Lúc ấy Nhị Bảo ồn ào đòi uống thử rượu, Kỳ Vô Quá dùng câu vạn năng chờ con lớn lên rồi tính để đuổi hắn đi.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ, thầm nghĩ thì ra đối phương tới để thực hiện lời hứa lúc trước.
Đoàn Lệ đặt rượu lên bàn đá trong viện, không bật nắp lên. Kỳ Vô Quá đi theo sau hắn, nói: “Mở ra ngửi thử đi, rượu này chắc thơm lắm, chỉ lời cho thằng nhóc Nhị Bảo nhà anh thôi.”
Tất nhiên Đoàn Lệ sẽ không đáp lại Kỳ Vô Quá, hắn đi thẳng vào trong, cầm một cái cần câu ra.
Kỳ Vô Quá ngạc nhiên với mức trùng tu viện, trước đó y cũng thích mang cần đi câu cá.
Đoàn Lệ đến bên hồ câu một con cá, sau đó quay về viện vào phòng bếp.
Toàn bộ gia vị đến đồ làm bếp đều đầy đủ trong phòng, bên trong cũng được quét dọn rất sạch sẽ, xem ra Đoàn Lệ đã cho người định kỳ tới xử lý.
Đoàn Lệ bắt đầu nhóm lửa, sau đó nấu một nồi cá kho. Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, không ngờ tay nghề của Đoàn Lệ tốt tới vậy. Phải biết rằng những năm gần đây y đi theo Đoàn Lệ chinh chiến khắp thiên hạ, nhưng chưa từng thấy Đoàn Lệ xuống bếp.
Tất nhiên lãnh soái một quân sẽ không đi làm những việc này. Vậy thì tay nghề nấu nướng của Đoàn Lệ chỉ có thể luyện ra trong phủ An Bắc Vương. Kỳ Vô Quá thở dài, trong lòng hơi chua xót.
Đoàn Lệ chuẩn bị hết mọi thứ, lúc này mới ngồi xuống bàn đá. Trên bàn có một đĩa cá, một vò rượu, hai đôi bát đũa, hai chén rượu.
Kỳ Vô Quá nhận ra điều gì, ngồi đối diện với Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ giơ tay rót đầy chén rượu trước mặt Kỳ Vô Quá, sau đó nâng chén nói: “Tiên sinh, ta tới để cáo biệt người.”
Kỳ Vô Quá giơ tay, bàn tay lại xuyên qua cái chén. Bây giờ y là quỷ sai, không chạm vào được vật dương thế, chỉ có thể nhìn Đoàn Lệ ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Về sau Đoàn Lệ không nói gì nữa, chỉ uống liên tiếp từng chén rượu, nhưng lại không động vào cá trên bàn.
Rượu không tính là quá mạnh, nhưng cũng không chịu nổi cách uống như uống nước lã của Đoàn Lệ. Kỳ Vô Quá chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Lệ nâng chén với cố nhân không biết đang ở phương nào trong lòng, sau đó một mình uống hết số rượu bỏng cháy cổ họng.
Uống hết một vò rượu, ánh mắt Đoàn Lệ hơi dại ra, nhưng hắn vẫn không say. Hắn trầm mặc đứng dậy, xoay người đi ra khỏi tiểu viện.
Kỳ Vô Quá không đi theo sau mà đứng ở trong viện, giơ tay chấm lên không trung, một con chim đen xuất hiện. Chim đen có thể câu thông âm dương, tất nhiên có thể chạm vào vật dương thế. Người dưới âm muốn uống rượu trần, ăn đồ trần gian chỉ có thể thông qua cúng bái.
Đoàn Lệ không thể không biết điều này, có lẽ sâu trong lòng hắn vẫn giữ lại tia hy vọng cuối cùng.
Chim đen bay qua bàn, chén rượu theo tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Cùng lúc đó, trên tay Kỳ Vô Quá xuất hiện một cái chén tương tự, y nâng chén nơi Đoàn Lệ vừa rời đi, sau đó uống cạn một hơi. Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Đoàn Lệ đẩy cửa vào, khuôn mặt hơi vội vàng. Vừa rồi khi hắn xoay người đóng cửa, dường như đã thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện trong sân, cầm chén rượu giơ hướng cửa. Nhưng trong viện vẫn trống rỗng, không khác gì lúc hắn rời đi, chỉ có chén rượu kia như bị gió quật đổ, rơi trên đất vỡ tan tành.
“Xem ra là ta say rồi.”
Đoàn Lệ đóng cửa, xoay người rời đi. Phía sau hắn còn có muôn vàn tướng sĩ cùng vạn dặm non sông gió mưa thổi tới, Nhị Bảo mềm yếu ngây thơ kia chỉ tồn tại trong viện này mà thôi.
Lúc hắn lên ngựa lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó rời đi không chút do dự.
Sau khi tất cả yên ổn, vì nghi ngờ cũng vì để không nổi sóng gió, Đoàn Lệ quyết định dùng quãng đời còn lại trấn thủ biên cương, không bước chân vào thành nội nửa bước. Điều đó cũng đồng nghĩa đêm nay là lời cáo biệt quá khứ lần cuối cùng của hắn.
Hôm sau.
Đại quân khởi hành, tiến thẳng vào kinh thành. Dưới sự chỉ huy của Đoàn Lệ, đại quân ùa vào như thế chẻ tre, lớp phòng ngự đối thủ không chịu nổi một kích. Cuối cùng Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ tự tay chém sạch hữu tướng họa loạn triều cương, quét sạch triều đình, ép hoàng đế nhường ngôi cho phế Thái tử.
Lại sau đó, Đoàn Lệ từ chối hết phần thưởng của tân hoàng, chỉ xin được ở lại biên cương, đồng thời hạ lời thề An Bắc Vương sẽ không bước vào kinh thành nửa bước. Tuy nhiên đế vương là một kẻ đa nghi, được chim bẻ ná được cá quên nơm. Quyền mưu của đế vương vĩnh viễn luôn có hai chữ vô tình đi trước. Dù Đoàn Lệ đã chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế vẫn không thể dập tắt nỗi nghi kỵ của tân đế.
Vận mệnh của hắn đã sớm được sắp đặt.
Đoàn Lệ bây giờ còn chưa thể che hết đi tình cảm, tạo ra gương mặt sóng gió không đổi khiến người khác không nhìn thấy tâm tư của hắn. Thậm chí Kỳ Vô Quá còn có thể đọc ra đối phương đang nghĩ gì thông qua sự thay đổi trên mặt hắn.
Y giơ tay rồi lại rụt về.
Giác quan của Đoàn Lệ rất nhạy bén, vừa rồi Kỳ Vô Quá cầm lòng không đặng chạm vào hắn một chút, hắn đã tỉnh lại ngay. Đối với Đoàn Lệ hiện tại mà nói, để hắn nghi ngờ những chuyện đó không hề tốt cho hắn.
Đoàn Lệ đứng dậy đi đến bên án thư, bắt đầu nghiên cứu quân vụ giống những ngày trước đây.
***
Từ hôm đó trở đi, Kỳ Vô Quá vẫn luôn đi theo bên cạnh Đoàn Lệ, nhìn hắn chinh chiến thiên hạ, nhìn hắn từng bước trưởng thành.
Một tướng công thành vạn xác tan, Đoàn Lệ đã quen với sống chết cũng dần biến thành Đoàn Lệ kiệm lời lãnh đạm mà Kỳ Vô Quá quen thuộc.
Lại một trận đại chiến kết thúc, Kỳ Vô Quá đứng cách chiến trường một khoảng xa, nhìn những tiểu binh quét dọn chiến trường bên dưới. Đoàn Lệ dụng binh như thần, trận này đại thắng, dù vậy vẫn không thể tránh khỏi thương vong.
Vào thời khắc này, Kỳ Vô Quá vẫn đứng từ nơi có tầm nhìn tốt quan sát chiến trường bên dưới. Lúc này ở đó chỉ còn lại bóng ma chen chúc, những thứ Kỳ Vô Quá có thể nghe được hoặc là đau khổ, hoặc là thù hận vang vọng không trung.
Y lật tay, chiếc đàn vô danh dần hiện lên.
Đây là chuyện Kỳ Vô Quá sẽ làm sau mỗi một trận chiến lớn kết thúc. Một khúc Trấn Hồn trấn an những linh hồn đau khổ vương vấn, giúp bọn họ bình tĩnh lại, chờ quỷ sai đến câu hồn.
Mình đã từng làm như vậy, sau mỗi trận chiến lớn chấm dứt đều làm vậy.
Kỳ Vô Quá vẫn không thể nhớ nổi cảm xúc trong đoạn trí nhớ kia, thứ đã từng bị Thiên Đạo hủy diệt không nghĩ ra cũng là chuyện bình thường. Chỉ là trong khoảng thời gian đi cùng Đoàn Lệ chứng kiến hết thảy, dù không nhớ ra, y cũng đã biết tâm trạng của mình.
Đoàn Lệ phía bên kia bàn bạc chút chuyện với phó tướng thân cận đột nhiên dừng lại. Hắn nhìn về một hướng nào đó, biểu cảm trên mặt hơi kỳ lạ.
Phó tướng hỏi: “Có gì không ổn sao?”
Đoàn Lệ khẽ lắc đầu, hỏi: “Ngươi nghe thấy không?”
Phó tướng nghe vậy, nghiêng tai lắng nghe: “Không ạ, có mai phục à?”
Đoàn Lệ nhìn hắn, không nói tiếp nữa mà vẫy tay nói: “Ngươi đi đi.”
Phó tướng nhận mệnh rời đi, Đoàn Lệ vẫn đứng ở đó nhìn về phía triền núi. Trong lúc hoảng hốt, dường như hắn đã thấy có người ngồi dưới tàng cây đánh đàn.
Đoàn Lệ không thấy rõ khuôn mặt của người đó, nhưng khi hắn nhắm mắt lại có thể mường tượng ra một khuôn mặt quen thuộc trong đầu.
Sau mỗi lần đại chiến chấm dứt, hắn đều có thể nghe được âm thanh này, là tiếng đàn từ xa xưa.
Khúc nhạc này rất đặc biệt.
Đoàn Lệ biết nhược điểm của mình là gì, tuy ngoài mặt hắn chưa bao giờ rung động vì ngoại vật, không có gì có thể ảnh hưởng đến nội tâm vững chắc của hắn. Nhưng trên chiến trường hắn sẽ bị lệ khí ngút trời ảnh hưởng, sát ý hay nhuệ khí sẽ luôn gợi lên mặt khát máu nhất chôn vùi trong đáy lòng hắn.
Đó là bản tính.
Năm đó khi Đoàn Lệ quay về phủ An Bắc Vương, chú hắn đã giao di vật của mẫu thân cho hắn, hắn phát hiện một bức đoán mệnh bên trong. Khi ấy còn nhỏ nên hắn không hiểu lắm, chỉ nhìn thoáng qua một chút đã bị chú phát hiện thu mất. Về sau Đoàn Lệ nhớ lại, trên tờ giấy đoán mệnh đó nói hắn trời sinh lệ khí rất nặng, mang tướng Phá Quân, cuối cùng biến giết chóc thành tính, diệt vì Thiên Đạo.
Mỗi lần nghe khúc nhạc kia, Đoàn Lệ có thể tỉnh táo lại, từ từ bình tĩnh trong luồng lệ khí va chạm sâu tận linh hồn. Hắn không đi trên con đường mà tờ giấy đã đoán mệnh, vẫn chưa giết chóc thành tính.
Khúc nhạc kết thúc, Đoàn Lệ mở to mắt nhìn về phía kia, quả nhiên người dưới tàng cây đã biến mất.
Hắn nở nụ cười trào phúng: “Rõ ràng tiên sinh đã chết, ngươi không còn là đứa trẻ yếu đuối kia nữa.”
Đoàn Lệ lên ngựa, thúc ngựa quay đầu phóng đi. Kỳ Vô Quá đứng dưới tàng cây nhìn bóng lưng Đoàn Lệ, không đi theo sau.
Qua mấy ngày nữa đại quân sẽ đi ngang qua nơi này, đến lúc đó y đuổi theo vẫn kịp. Đoàn Lệ không phải là Nhị Bảo lúc nào cũng cần người chăm sóc, tất nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không đi theo hắn không rời.
***
Lại mấy tháng trôi qua, đêm nay đại quân Đoàn Lệ đóng quân cách kinh đô trăm dặm.
Trận chiến lớn như quả bom chạm vào là nổ. Thế cục thắng bại của chiến dịch này gần như đã định, hoàng đế ngu ngốc, gian thần lộng hành, hiện giờ lớp phòng ngự của kinh đô đã chỉ còn là cái vỏ rỗng.
Mọi người đều cho rằng An Bắc Vương sẽ leo lên vị trí cao không chạm tới kia, dù sao trong thiên hạ này không có ai có thể chống lại sự mê hoặc ngập trời của quyền thế. Đối với An Bắc Vương mà nói, lấy vị trí kia dễ như trở bàn tay.
Kỳ Vô Quá lại biết Đoàn Lệ không có ý định xưng đế, chí hướng từ trước tới nay của hắn không ở trong triều đình. Đoàn Lệ cũng biết mình không thích hợp làm hoàng đế, hắn đã sớm liên lạc được với phế Thái tử vì bị gian thần làm hại mà biếm thành dân thường.
Mục đích Đoàn Lệ dẫn quân đánh vào kinh thành một là thanh trừng nịnh thần, thứ hai là ép hoàng đế thoái vị nhường ngôi cho phế Thái tử.
Trước khi bị phế, vị Thái tử này có danh tiếng rất cao, làm ra không ít chuyện có lợi cho thiên hạ. Có lợi cho dân sẽ phạm tới lợi ích của ai đó trong triều, trong đó có cả hữu tướng quyền thế ngập trời. Cuối cùng hữu tướng thao túng triều chính, lục soát ra long bào trong phủ Thái tử.
Thái tử bị phế, hết thảy những thần tử theo phe Thái tử đều bị tra xét. Tất cả mọi người trong triều đều cho rằng Thái tử sẽ phải sống như vậy cả đời.
Góc nhìn của Kỳ Vô Quá lại không giống thế, y biết thân phận của phế Thái tử, đó là Tử Vi Đế Tinh chuyển thế. Tất cả những gì Đoàn Lệ làm bây giờ đều vì để dọn sạch con đường phía trước cho Tử Vi Đế Tinh mà thôi.
Trừ những việc đã trở thành dĩ vãng trong lịch sử, có một số chuyện khiến Kỳ Vô Quá càng cảm thấy lạ. Khi y vừa đi vào không gian này đã có chút linh cảm. Một số việc xảy ra trong không gian quỷ vực không chỉ xuất phát từ ký ức của Đoàn Lệ mà còn có ký ức của Kỳ Vô Quá. Số ký ức đó Kỳ Vô Quá còn không nhớ nổi, sao Đoàn Lệ lại biết? Quỷ sai rất am hiểu về hồn phách, Kỳ Vô Quá lại càng hiểu, có thể nói trên trời dưới đất, không có ai hiểu về hồn phách hơn y. Cách phong ấn ký ức quỷ sai âm phủ là do Kỳ Vô Quá nghĩ ra. Trừ việc này, y còn có một ngón để dùng riêng, hơn nữa không để lộ ra.
Sau khi nhóm quỷ sai bị phong ấn ký ức sẽ như một kho hàng phân loại cỡ lớn, gặp được người liên quan sẽ nhớ ra. Cách ngầm của Kỳ Vô Quá là lấy ký ức ra, sau đó chia sẻ cho người khác.
Đây là cách y nghiên cứu chỉ để dùng cho những lúc không có linh cảm, có thể lật lại ký ức của mình, sau đó dùng để vẽ tranh mà thôi. Y biết môn pháp này không thể cho quá nhiều người biết, cho nên chưa từng nói với ai.
Từ tình huống của không gian quỷ vực, có thể thấy y đã từng chia sẻ ký ức cho Đoàn Lệ, bây giờ mới xuất hiện ký ức liên quan đến quỷ sai.
Nói như thế, nguyên lý xây dựng toàn bộ tiểu không gian có liên quan đến môn pháp của y, còn các không gian riêng được sáng tạo theo ký ức của boss.
Xem ra năm đó mình đã truyền thừa cho Đoàn Lệ hết rồi.
Không sai, y đang ngồi trên con chiến mã của Đoàn Lệ. Dù sao y cũng không có trọng lượng, không tạo thành sức nặng quá lớn cho Đoàn Lệ. Kỳ Vô Quá thẳng thừng bỏ qua tri giác nhạy bén của động vật, đôi tai thỉnh thoảng đong đưa vì bất an.
Đoàn Lệ thấy ngựa hơi bất an, giơ tay xoa lên lớp lông màu đen của chiến mã, nói: “Ngươi cũng cảm nhận sự khác biệt của nơi này ư? Trước kia nơi này không phải như thế này.”
Kỳ Vô Quá vốn đang suy tư, nghe Đoàn Lệ nói vậy mới chợt bừng tỉnh.
Khung cảnh trước mắt vừa xa lạ vừa quen thuộc.
Thì ra hướng Đoàn Lệ muốn đi là thôn trang mà bọn họ đã cùng chung sống nhiều năm. Nghĩ cũng phải, thôn này vốn ở gần kinh thành, năm đó vương phi mới có thể ôm theo Nhị Bảo chạy trốn tới gần đây.
Đoàn Lệ giơ tay, ý bảo binh lính phía sau dừng lại: “Các ngươi chờ ở đây, không cần đi theo nữa.”
“Nhưng mà…”
Nơi này có vẻ không an toàn, một thân binh trong số đó có ý định ngăn cản hành vi nguy hiểm của chủ soái. Đoàn Lệ chỉ quay đầu nhìn thoáng qua, liền nghe những thân binh kia hô to: “Vâng thưa tướng quân.”
Thật ra Kỳ Vô Quá không lo Đoàn Lệ cho lắm, Phá Quân Tinh Quân thời này có thể nói là được trời cao che chở, không có bất cứ kẻ nào hay con quỷ nào có thể đoạt được tính mạng của Đoàn Lệ.
Còn về sau…
Kỳ Vô Quá ngẩng đầu nhìn bầu trời xám xịt, âm thầm tính toán trong lòng.
Đoàn Lệ cứ vậy cưỡi ngựa dọc theo lối nhỏ quen thuộc, từ từ tiến về phía trước, khi ở một mình, hắn sẽ nói nhiều hơn lúc đứng trước mặt người khác.
Hắn nói: “Cái cây này không khác gì so với mười mấy năm trước.”
Kỳ Vô Quá nói: “Mười mấy năm đối với một cái cây không tính là quá dài. Đối với chúng ta lại càng là trong một cái chớp mắt.”
Y biết Đoàn Lệ không nghe được giọng mình, nhưng mấy năm nay y đã quen sống chung như vậy. Mặc dù bây giờ Đoàn Lệ không nghe được, nhưng sau khi ra khỏi không gian quỷ vực, trong trí nhớ đối phương sẽ có những ký ức này.
Đoàn Lệ tiến về phía trước, sau khi vòng ra sau bụi cỏ rậm rạp đã tìm được cái cây hắn muốn.
Kỳ Vô Quá hơi tò mò, trước đây khi Đoàn Lệ vẫn còn là Nhị Bảo vô ưu vô lo, hắn thích nhất là chơi trong rừng cây. Đương nhiên trẻ con trong thôn đều thích chơi ở đây. Trong rừng không có thú hoang nguy hiểm, Kỳ Vô Quá không phải lo Nhị Bảo sẽ bị thương.
Đoàn Lệ ngồi xuống dưới một gốc cây, rút một thanh đoản đao từ dưới giày bắt đầu đào gốc cây.
Dưới gốc cây là một cái hộp sắt, Kỳ Vô Quá khá quen với cái hộp này. Đó là món quà sinh nhật năm tuổi y bỏ tiền nhờ thợ rèn trong thôn đánh ra tặng Nhị Bảo. Đương nhiên đây là yêu cầu của hắn, với thẩm mỹ của Kỳ Vô Quá, y chỉ thấy cái hộp này xấu vô cùng, nhưng Nhị Bảo lại rất thích.
Nhưng không lâu sau, Kỳ Vô Quá không còn thấy cái hộp sắt kia nữa, hỏi Nhị Bảo mà nó không chịu nói. Y vốn tưởng trẻ con làm mất đồ, không ngờ lại chôn ở đây.
Đoàn Lệ cầm hộp tới, vén vạt áo cẩn thận lau sạch chiếc hộp, trông rất trân quý nó. Kỳ Vô Quá hơi tò mò, rốt cuộc bên trong có gì mà lại khiến Đoàn Lệ đối xử nghiêm túc như vậy.
Một lát sau, Đoàn Lệ cuối cùng cũng lau sạch hộp, sau đó mở ra.
Trong hộp không có gì đặc biệt, chỉ có những con hạc giấy. Đoàn Lệ mở con hạc giấy ra, sau đó nhìn thấy mấy chữ mình viết lúc nhỏ. Trên giấy chỉ viết một câu: Con hy vọng về sau có thể làm quan lớn, để tiên sinh ngày nào cũng có thể vẽ tranh thỏa thích.
Đây là trò chơi lưu truyền giữa trẻ con trong thôn thời đó, cũng không biết truyền từ đâu ra. Chúng nói chỉ cần vào ngày sinh nhật, viết điều ước của mình lên giấy chôn dưới tàng cây sẽ trở thành sự thật.
Đoàn Lệ cười khẽ, cười nhạo năm đó mình đúng là đáng chê. Đối với người và chuyện mình coi trọng lại muốn dựa vào trời cao từ bi chứ không phải chính mình.
Hắn xoay người lấy ra một cái túi treo phía sau ngựa. Kỳ Vô Quá có thể đoán ra đó là đồ thuộc về Nhị Bảo trong quá khứ.
Đoàn Lệ mở túi, đổ toàn bộ thứ bên trong vào hộp sắt. Số lượng hạc giấy trong túi quá nhiều, hộp sắt nho nhỏ vốn không thể đựng xuể.
Đoàn Lệ cũng không thèm để ý, hắn đứng đó ngẩn ra nhìn từng đôi hạc giấy, sau đó châm một mồi lửa đốt sạch. Mãi tới khi con hạc giấy cuối cùng thành tro tàn, ánh lửa lụi đi, Đoàn Lệ mới lên ngựa rời khỏi đây.
Rất nhanh, một người một ngựa đã đi ra ngoài thôn. Thôn trang vốn yên bình xinh đẹp nay đã thành một mảnh đất hoang vắng, cỏ dại mọc thành chùm. Từ khi ngọn lửa lớn kia thiêu cháy thôn trang, bên này không còn ai ở nữa.
Đoàn Lệ buộc ngựa ở cửa thôn, đi bộ đi vào. Kỳ Vô Quá đi theo sau hắn, nhìn địa phương quen thuộc biến thành một mảnh đất khô cằn. Y hiểu cảm xúc của Đoàn Lệ, đối với Đoàn Lệ mà nói, nơi này đại diện cho tuổi thơ thuần túy nhất của hắn.
Khi đi đến nơi hai người từng ở, Kỳ Vô Quá lại ngây ngẩn cả người. Phần viện kia vậy mà vẫn còn sừng sững ở đó, hệt như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ những gì phát sinh trước đó, khu viện của y hẳn cũng đã bị thiêu hủy.
Đoàn Lệ đi qua, giơ tay vuốt lên gờ cửa, nói: “Vẫn không giống.”
Kỳ Vô Quá nghe xong liền hiểu ngay, khu viện này do Đoàn Lệ sai người tu sửa lại. Chỉ là nó đã bị hủy hoại, dù trùng tu như thế nào cũng không phải là phần viện trước kia. Nhưng Kỳ Vô Quá vẫn không hiểu vì sao Đoàn Lệ lại tới đây.
Trong mấy năm nay chinh chiến bốn phương, Đoàn Lệ đã trưởng thành như một sự tồn tại giống núi cao sừng sững không phá vỡ nổi. Hắn không nên bi thương vì chốn cũ, cũng sẽ không vì vậy mà dao động.
Vậy rốt cuộc vì sao Đoàn Lệ lại đi đến nơi này?
Đoàn Lệ đẩy cửa đi vào, sau đó mở hầm viện. Hầm được bảo quản rất tốt, dù bị ngọn lửa lớn thiêu đốt vẫn không thể hủy hết đồ trong hầm.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ ôm một vò rượu ra khỏi hầm, đó là rượu nhưỡng trước đó y thử ủ trong lúc nhàn hạ. Khi vò rượu này được chôn xuống, Nhị Bảo mới năm tuổi. Lúc ấy Nhị Bảo ồn ào đòi uống thử rượu, Kỳ Vô Quá dùng câu vạn năng chờ con lớn lên rồi tính để đuổi hắn đi.
Kỳ Vô Quá nhìn thoáng qua Đoàn Lệ, thầm nghĩ thì ra đối phương tới để thực hiện lời hứa lúc trước.
Đoàn Lệ đặt rượu lên bàn đá trong viện, không bật nắp lên. Kỳ Vô Quá đi theo sau hắn, nói: “Mở ra ngửi thử đi, rượu này chắc thơm lắm, chỉ lời cho thằng nhóc Nhị Bảo nhà anh thôi.”
Tất nhiên Đoàn Lệ sẽ không đáp lại Kỳ Vô Quá, hắn đi thẳng vào trong, cầm một cái cần câu ra.
Kỳ Vô Quá ngạc nhiên với mức trùng tu viện, trước đó y cũng thích mang cần đi câu cá.
Đoàn Lệ đến bên hồ câu một con cá, sau đó quay về viện vào phòng bếp.
Toàn bộ gia vị đến đồ làm bếp đều đầy đủ trong phòng, bên trong cũng được quét dọn rất sạch sẽ, xem ra Đoàn Lệ đã cho người định kỳ tới xử lý.
Đoàn Lệ bắt đầu nhóm lửa, sau đó nấu một nồi cá kho. Kỳ Vô Quá hơi ngạc nhiên, không ngờ tay nghề của Đoàn Lệ tốt tới vậy. Phải biết rằng những năm gần đây y đi theo Đoàn Lệ chinh chiến khắp thiên hạ, nhưng chưa từng thấy Đoàn Lệ xuống bếp.
Tất nhiên lãnh soái một quân sẽ không đi làm những việc này. Vậy thì tay nghề nấu nướng của Đoàn Lệ chỉ có thể luyện ra trong phủ An Bắc Vương. Kỳ Vô Quá thở dài, trong lòng hơi chua xót.
Đoàn Lệ chuẩn bị hết mọi thứ, lúc này mới ngồi xuống bàn đá. Trên bàn có một đĩa cá, một vò rượu, hai đôi bát đũa, hai chén rượu.
Kỳ Vô Quá nhận ra điều gì, ngồi đối diện với Đoàn Lệ.
Đoàn Lệ giơ tay rót đầy chén rượu trước mặt Kỳ Vô Quá, sau đó nâng chén nói: “Tiên sinh, ta tới để cáo biệt người.”
Kỳ Vô Quá giơ tay, bàn tay lại xuyên qua cái chén. Bây giờ y là quỷ sai, không chạm vào được vật dương thế, chỉ có thể nhìn Đoàn Lệ ngửa đầu uống cạn chén rượu.
Về sau Đoàn Lệ không nói gì nữa, chỉ uống liên tiếp từng chén rượu, nhưng lại không động vào cá trên bàn.
Rượu không tính là quá mạnh, nhưng cũng không chịu nổi cách uống như uống nước lã của Đoàn Lệ. Kỳ Vô Quá chỉ có thể trơ mắt nhìn Đoàn Lệ nâng chén với cố nhân không biết đang ở phương nào trong lòng, sau đó một mình uống hết số rượu bỏng cháy cổ họng.
Uống hết một vò rượu, ánh mắt Đoàn Lệ hơi dại ra, nhưng hắn vẫn không say. Hắn trầm mặc đứng dậy, xoay người đi ra khỏi tiểu viện.
Kỳ Vô Quá không đi theo sau mà đứng ở trong viện, giơ tay chấm lên không trung, một con chim đen xuất hiện. Chim đen có thể câu thông âm dương, tất nhiên có thể chạm vào vật dương thế. Người dưới âm muốn uống rượu trần, ăn đồ trần gian chỉ có thể thông qua cúng bái.
Đoàn Lệ không thể không biết điều này, có lẽ sâu trong lòng hắn vẫn giữ lại tia hy vọng cuối cùng.
Chim đen bay qua bàn, chén rượu theo tiếng rơi xuống đất vỡ tan.
Cùng lúc đó, trên tay Kỳ Vô Quá xuất hiện một cái chén tương tự, y nâng chén nơi Đoàn Lệ vừa rời đi, sau đó uống cạn một hơi. Nhưng vào lúc này, cửa đột nhiên bị đẩy ra. Đoàn Lệ đẩy cửa vào, khuôn mặt hơi vội vàng. Vừa rồi khi hắn xoay người đóng cửa, dường như đã thấy hình bóng quen thuộc xuất hiện trong sân, cầm chén rượu giơ hướng cửa. Nhưng trong viện vẫn trống rỗng, không khác gì lúc hắn rời đi, chỉ có chén rượu kia như bị gió quật đổ, rơi trên đất vỡ tan tành.
“Xem ra là ta say rồi.”
Đoàn Lệ đóng cửa, xoay người rời đi. Phía sau hắn còn có muôn vàn tướng sĩ cùng vạn dặm non sông gió mưa thổi tới, Nhị Bảo mềm yếu ngây thơ kia chỉ tồn tại trong viện này mà thôi.
Lúc hắn lên ngựa lại quay đầu nhìn thoáng qua, sau đó rời đi không chút do dự.
Sau khi tất cả yên ổn, vì nghi ngờ cũng vì để không nổi sóng gió, Đoàn Lệ quyết định dùng quãng đời còn lại trấn thủ biên cương, không bước chân vào thành nội nửa bước. Điều đó cũng đồng nghĩa đêm nay là lời cáo biệt quá khứ lần cuối cùng của hắn.
Hôm sau.
Đại quân khởi hành, tiến thẳng vào kinh thành. Dưới sự chỉ huy của Đoàn Lệ, đại quân ùa vào như thế chẻ tre, lớp phòng ngự đối thủ không chịu nổi một kích. Cuối cùng Kỳ Vô Quá nhìn Đoàn Lệ tự tay chém sạch hữu tướng họa loạn triều cương, quét sạch triều đình, ép hoàng đế nhường ngôi cho phế Thái tử.
Lại sau đó, Đoàn Lệ từ chối hết phần thưởng của tân hoàng, chỉ xin được ở lại biên cương, đồng thời hạ lời thề An Bắc Vương sẽ không bước vào kinh thành nửa bước. Tuy nhiên đế vương là một kẻ đa nghi, được chim bẻ ná được cá quên nơm. Quyền mưu của đế vương vĩnh viễn luôn có hai chữ vô tình đi trước. Dù Đoàn Lệ đã chắp tay nhường ngôi vị hoàng đế vẫn không thể dập tắt nỗi nghi kỵ của tân đế.
Vận mệnh của hắn đã sớm được sắp đặt.
Danh sách chương