Một câu lay tỉnh người trong mộng, Kỳ Vô Quá phát hiện trước đây mình đã tự đẩy mình vào ngõ cụt, hoàn toàn tách hẳn người chơi và NPC ra khỏi nhau.

Nhưng ở trong cửa này thì không phải như vậy.

Phượt thủ đi vào nơi này với danh nghĩa chuộc tội, thật ra là bị đồng hóa vào thôn Thiên Đường.

Từ góc độ này suy xét, kỳ thực giới hạn giữa NPC và người chơi không có giới hạn rõ ràng như vậy.

Người thứ bảy chính là Thập Nhất.

Nghĩ đến đây, Kỳ Vô Quá lại nhíu mày nói: “Nhưng mà đây mới chỉ là suy đoán mà thôi, chưa có bằng chứng, nếu muốn biết được chủ tuyến trò chơi thì phải có chứng cứ, nhưng trong phòng Thập Nhất lại không có gì cả.”

Thập Nhất ở trong ký túc xá giúp việc dưới tầng một, mà trong ký túc xá đó lại sạch sẽ như không có người ở, dù là ra ngoài chuẩn bị dụng cụ cũng không hề có bất cứ một đồ dùng cá nhân nào, càng đừng nói là manh mối có liên quan đến bối cảnh của Thập Nhất.

Đoạn Lệ nói: “Sau khi Tiểu Lý chết, hành lý của cô sẽ không đột nhiên xuất hiện.”

Những lời này tuy đơn giản nhưng lượng tin tức lại rất lớn.

Thôn Thiên Đường thoạt trông không bình thường, nhưng quy tắc cơ bản vẫn phải hoàn thành, đồ dùng cá nhân của giúp việc không ở trong phòng mình, nhưng cần phải có chỗ bảo quản.

Thập Nhất trong giai đoạn này mới chỉ là người thường, anh ta không thể hô biến ra balo hành lý được.

Ánh mắt Kỳ Vô Quá sáng lên, nói: “Đúng rồi, sau khi Tiểu Lý chết, Thập Nhất lập tức đi chôn balo hành lý của cô trước, xem ra nơi chứa đồ chỉ có thể là trọ mà thôi.”

Nghĩ đến đây, ngay cả dụng cụ quét dọn trên tay Kỳ Vô Quá cũng không thèm để ý, hơi nghiêng người áp lên tường vọt đi, chỉ mấy bước đã chạy xuống dưới lầu.

Còn nhiệm vụ quét tước thì để sau rồi nói, bỏ lỡ mất thời cơ tốt nhất để xác định chủ tuyến trò chơi mới là chuyện lớn.

Lý do Kỳ Vô Quá đi gấp như vậy rất đơn giản, phỏng theo thời gian biểu một ngày của Thập Nhất, rất có thể lát nữa anh ta sẽ mở khóa nơi cất đồ của giúp việc trong trọ.

Sáng hôm qua phát hiện thi thể Tiểu Lý trong phòng vệ sinh, Thập Nhất cùng giúp việc khác đã dọn thi thể ra sau bếp xử lý.

Chỉ bằng một giúp việc duy nhất sau bếp là Tiểu Đặng thì không thể xử lý thi thể nhanh như vậy được, Tiểu Hứa lại là con gái, nhân số không đủ, cho nên người giúp đỡ chỉ có thể là Thập Nhất.

Kỳ Vô Quá quét tước tầng một xong, pháp hiện Thập Nhất đang chôn balo hành lý xuống dưới sàn gỗ sân thượng, sau đó lại mở máy kéo chở thi thể đã xử lý vào thôn.

Từ thời gian có thể đoán, bây giờ hẳn là lúc đến tầng một tìm chỗ giấu đồ.

Chờ Kỳ Vô Quá đi xuống tầng một rồi, cậu đi thẳng về phía sau bếp.

Còn chưa tới sau cửa bếp, cậu đã nghe được tiếng băm chém truyền ra từ bên trong.

Từ âm thanh có thể thấy không chỉ có một nhát dao, quả nhiên Thập Nhất đang ở trong phòng bếp.

Kỳ Vô Quá vừa quay đầu là đi ngay, đi tới đại sảnh thì thấy Đoạn Lệ đang đứng trước sảnh vẫy tay.

Vừa rồi hai người ăn ý chia thành hai đường, Kỳ Vô Quá ra sau bếp xác nhận hướng di chuyển của Thập Nhất, còn Đoạn Lệ ở phía kia tìm nơi ẩn nấp phù hợp để có thể quan sát toàn bộ tầng một.

Tuy rằng nhà trọ này rất nhỏ, nhưng dù sao cũng có một quầy tiếp tân loại nhỏ, công việc tiếp tân vốn do Tiểu Hứa đảm nhận.

Bây giờ Tiểu Hứa không còn nữa, trước đài không còn ai.

Chỉ là cái quầy này thật sự rất nhỏ, phù hợp với kích cỡ với tiếp tân vóc dáng nhỏ, chứa hai tên đàn ông cao to lại hơi khó khăn.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đều thuộc dạng thân cao chân dài, muốn nhét hết được vào quầy thì rất khó chọn tư thế cùng vị trí.

Kỳ Vô Quá kéo Đoạn Lệ khom người đi vào trong quầy, đầu tiên là xếp cho hai người đối diện nhau, lại phát hiện chân hai người không có chỗ để, cứ dính lấy nhau trông kiểu gì cũng không thoải mái lắm.

Không gian quá hẹp, toàn bộ quầy nhanh chóng bị choán mất.

Kỳ Vô Quá thử một lúc lâu, nói: “Vậy không được, chiều dài không đủ, ngồi xuống rồi thì bên trên vẫn còn trống một khoảng.”

Cậu đánh giá sự chênh lệch cân nặng lẫn hình thể giữa mình với Đoạn Lệ, nhìn cơ thể đầy cơ bắp của Đoạn Lệ có thể thấy, nếu để đối phương nửa ngồi lên đùi của mình, Kỳ Vô Quá rất tự giác biết mình không thể chịu nổi.

Kỳ Vô Quá nói: “Anh không ngại để tôi ngồi lên đùi anh chứ?”

“Không ngại.”

Vì vậy, qua một phen điều chỉnh đầy gian nan, Đoạn Lệ gập chân ngồi dựa lên quầy hàng, còn Kỳ Vô Quá lấy tư thế ngồi nửa quỳ nửa dựa vào đùi Đoạn Lệ.

Dù là như thế nào, cuối cùng hai người vẫn có thể giấu hẳn người ra sau quầy.

Sau khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, trong không gian chật chội thiếu ánh sáng, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của nhau.

Không khí bỗng trở nên vừa xấu hổ vừa ám muội.

Kỳ Vô Quá trước nay thần kinh thô vẫn không dám nhìn thẳng mặt Đoạn Lệ.

Ánh mắt cậu hơi dao động rồi dừng lại phía sau quầy.

Quầy tiếp tân này được thiết kế rất tinh xảo, mặt trên quầy là được chạm trổ hoa văn. Phần rỗng được lắp gương lên, từ bên ngoài nhìn vào chỉ có thể thấy bóng mình phản chiếu.

Nhưng từ bên trong gương lại có thể nhìn xuyên ra bên ngoài, hơn nữa tầm nhìn còn rất rộng, còn có thể thu hết cảnh tượng vào trong mắt.

Bên ngoài vẫn rất yên tĩnh, không khí trong quầy càng thêm ám muội.

Kỳ Vô Quá chỉ nghĩ được rằng mình phải nói gì đó để phá vỡ bầu không khí quỷ dị hiện tại.

Cậu ghé sát vào tai Đoạn Lệ, thấp giọng nói: “Xem đi, đây quả nhiên là thiết lập cốt truyện của trò chơi mà, bình thường sao có thể sử dụng kính đơn hướng như đồ trang trí được, vừa rồi không phải anh quan sát được đây là kính đơn hướng mới đề nghị sang đây trốn đấy chứ.”

Đoạn Lệ trầm mặc một lát mới nói: “Tôi vốn không nghĩ tới cái đó.”

“…”

Kỳ Vô Quá nghĩ lại, với tính cách của Đoạn Lệ quả thật sẽ không thể nghĩ đến cái quầy nhỏ này.

Cậu xoa xoa mũi, cảm thấy hình như mình vừa nghĩ sai gì đó.

“Vậy ý định của anh là gì?”

“Nấp ở sau quầy, kéo mấy bồn cây lớn kia qua chắn một chút.”

Lúc này Kỳ Vô Quá mới phát hiện dường như mình đã phức tạp hóa vấn đề lên, Thập Nhất đang vội xử lý thi thể cùng hành lý, cho nên sẽ không để ý tới sự thay đổi trong đại sảnh.

Kỳ Vô Quá xấu hổ cười cười, nói: “Hay là ra ngoài đi, chỗ này chật quá.”

Nói xong cậu liền động đậy cơ thể muốn bò ra khỏi quầy.

Chỉ là tay chân Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ quấn quít vào nhau, muốn bò ra ngoài phải tốn chút công sức, Kỳ Vô Quá loay hoay một lúc lâu, còn chưa bò được ra ngoài đã bị Đoạn Lệ siết chặt eo.

“Cứ vậy đi, đừng nhúc nhích.”

Thanh âm Đoạn Lệ hơi trầm xuống, giọng nói còn mang theo chút cứng ngắc.

Kỳ Vô Quá còn thông qua nơi tiếp xúc với đối phương mà phát hiện, cơ đùi Đoạn Lệ hơi căng lên.

Cậu đang muốn mở miệng nói gì đó, lại nghe trong bếp có động tĩnh truyền đến.

Động tác của Kỳ Vô Quá chợt dừng lại, mà tay Đoạn Lệ vẫn chưa thả xuống, cứ vậy đặt bên hông cậu.

Hai người nín thở tập trung, từ phần hoa văn chạm rỗng trên kính đơn hướng nhìn ra ngoài.

Thập Nhất xuất hiện trong sảnh, trên người còn đeo chiếc tạp dề.

Tạp dề này là loại những người bán cá bán rong hay dùng, nó được làm từ cao su không thấm nước.

Phòng Thập Nhất hẳn là không có mỡ rồi, từ vết bẩn màu nâu vương trên tạp dề có thể thấy đó là dấu vết khi xử lý Tiểu Hứa, có lẽ còn có Tiểu Lý và các giúp việc khác.

Thập Nhất đi thẳng qua đại sảnh, ngừng lại trước lối đi lên tầng hai.

Toàn bộ thang đều được làm bằng gỗ, phong cách rất tương xứng với trọ.

Kỳ Vô Quá thấy anh ta sau khi lần mò trong khe thì dời luôn cả tấm ván gỗ, để lộ ra một không gian đen ngòm.

Ngay sau đó, Thập Nhất đi vào, tiện tay đậy tấm ván gỗ lại.

Một lát sau, tấm ván gỗ lại lần nữa mở ra, Thập Nhất ôm theo một chiếc balo đi về cánh cửa gỗ che khuất sân kia.

Thêm một lúc lâu nữa, chờ đại sảnh không có bất kỳ động tĩnh nào, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ mới bò ra khỏi quầy tiếp tân.

Kỳ Vô Quá trộm nhìn về phía sân, trên đó không có người, xem ra Thập Nhất hẳn là đang chuẩn bị chôn hành lý đây.

Tiểu Đặng ở sau bếp thường sẽ không xuất hiện tại đại sảnh, hơn nữa thi thể kia còn phải xử lý tiếp.

Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất.

Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ đi đến bậc thang, tới nơi ban nãy Thập Nhất đứng lần mò.

Chỉ nghe một tiếng rắc nhẹ nhàng vang lên, một miếng gỗ hoàn chỉnh bị tách ra, để lộ một chiếc cầu thang bắc xuống.

Kỳ Vô Quá nói: “Không ngờ trọ này lại có ba tầng.”

Đoạn Lệ nói: “Nhìn cấu tạo thì có vẻ phòng dưới đất cũng không lớn, cậu xuống dưới đi, để tôi canh chỗ này cho.”

Không cần giải thích nhiều, Kỳ Vô Quá cũng biết đây là phương án tốt nhất của Đoạn Lệ.

Nếu cả hai đều cứng đầu cứng cổ đi vào, lỡ may Tiểu Đặng xuất hiện hay Thập Nhất quay về, nhốt luôn cả hai vào tầng hầm, vậy thì chuyện vui chắc sẽ hay lắm đây.

Bên trong tầng hầm hẳn là chỉ có một ít balo hành lý cùng vật phẩm tư nhân.

Mà người trông chừng ở bên ngoài phải có giá trị vũ lực đủ để áp chế được Thập Nhất cùng Tiểu Đặng.

Không cần nghĩ nhiều, bây giờ chỉ có thể phân công được như thế.

Kỳ Vô Quá gật đầu, khom lưng bước vào bên trong.

Cậu vừa bước được một bước đã bị Đoạn Lệ giữ lại.

“Nếu có nguy hiểm thì cứ gọi tôi, thứ này có thể chắn cho cậu một lần.”

Sau đó Kỳ Vô Quá thấy có một món đồ nho nhỏ cưng cứng được nhét vào trong tay mình.

Cậu cúi đầu nhìn thì phát hiện đó là một tấm thẻ gỗ đen nhánh, lành lạnh nằm trong lòng bàn tay, nhìn qua là biết không phải vật phàm.

“Đây là gì?”

Đoạn Lệ nói: “Bùa hộ mệnh.”

*****************

Lảm nhảm: Bạn thụ vừa đùa với lửa mà không biết kìa =)))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện