Đoạn Lệ cầm lấy tờ mua sắm trên bàn, không nói gì thêm.
Đáy lòng hắn cảm thấy ý tưởng này của Kỳ Vô Quá có chút vớ vẩn, vẽ ra vật phẩm trên đơn đặt hàng là có thể nhận được đồ giống nhau như đúc, chuyện này rất không hợp lẽ thường.
Tuy Đoạn Lệ là thiên sư, cuộc sống hơi khác với người thường nhưng vẫn là một người vừa lý trí vừa nghiêm túc. Bởi vì địa vị trong gia tộc nên hắn chưa từng tiếp xúc với những người đầu tràn ngập những suy nghĩ và hành động tùy ý như Kỳ Vô Quá.
Nếu có vãn bối dám đứng trước mặt hắn nói ra mấy lời bất thường này, hắn chắc chắn sẽ trách cứ đối phương vài câu.
Nhưng mà ngay lúc này, đứng trước con người đó, hắn lại chỉ nói một câu: “Đi thôi, vào thôn.”
Hơn mười phút sau, hai người đã đi vào thôn.
Quầy tạp hóa trong thôn nằm trên con đường nhỏ giao giữa trọ và lối vào thôn.
Bề ngoài quầy tạp hóa trông không khác là mấy so với những căn nhà trong thôn, là loại nhà sàn thường thấy. Điểm khác biệt duy nhất là ngoài cửa treo một tấm bảng gỗ, bên trên viết ba chữ “Tiệm tạp hóa.”
Mấy chữ kia trông xiêu vẹo xấu xí quá mức, có vẻ như là do thôn dân tự tay viết.
Hai người Kỳ Vô Quá đi dọc theo bậc thang đi lên, đẩy cửa căn nhà đang khép hờ.
Cách bày biện của tiệm tạp hóa rất đơn giản, ngoại trừ một cái quầy và người canh ra thì không còn thứ đồ nào khác.
Quầy hàng là loại thủy tinh kiểu cũ, bên trong chất đủ loại hàng hóa, bất kể là trên quầy hay trong quầy đều phủ đầy bụi bặm.
Thoạt trông toàn bộ quầy rất xám xịt, cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa được dọn dẹp.
Ngồi phía sau quầy là thôn dân giống như các thôn dân khác trong làng, khuôn mặt mờ mịt ánh mắt tan rã, duy trì trạng thái ngồi im không nhúc nhích, trông như một con rối hình người.
Kỳ Vô Quá đi thẳng vào, đứng trước quầy thủy tinh.
Dù sao thì người này cũng chỉ là một xác chết di động khoác tấm da người mà thôi, Kỳ Vô Quá thấy không có gì phải sợ. Dưới cái nhìn của cậu, đây là một NPC nhằm phát triển cốt truyện.
NPC sống hay chết, hay nửa sống nửa chết thật ra cũng không quan trọng.
Kỳ Vô Quá cười cười, lễ phép chào hỏi: “Đồng hương, làm ăn thế nào rồi?”
Thôn dân không nói gì, đến cả biểu cảm cũng không có bất cứ biến hóa gì, cứ như người đang đứng trước mặt gã chỉ là một tầng không khí mà thôi.
Kỳ Vô Quá nhướng mày, lại lên tiếng: “Ông chủ, mua đồ đây.”
Thôn dân vẫn không hề phản ứng, chỉ thỉnh thoảng chớp đôi mắt chứng minh gã còn sống chứ không phải con rối.
Kỳ Vô Quá bị làm lơ cũng không tức giận, bởi vì đó là kết quả nằm trong dự đoán. Kỳ Vô Quá chưa lấy đơn mua sắm ra mà đang muốn trao đổi một chút với thôn dân quầy, chứ không phải là đi gây sự.
Cậu thông qua những cuộc đối thoại này để xác nhận suy đoán trong lòng.
Hiện tại Kỳ Vô Quá đã chiếm được kết quả như mong muốn, không làm mấy chuyện thừa thãi nữa, móc hai tờ đơn mua sắm ra đặt lên quầy.
Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta là giúp việc của trọ, đây là hóa đơn mua hàng hôm nay.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, thôn dân ngồi phía trong quầy hệt như được bấm nút mở công tắc, đột nhiên trở nên rất sinh động. Tuy rằng mặt vẫn vô cảm như vậy, nhưng ít nhất cũng trông giống người sống hơn.
“Xin chào, cậu muốn mua gì?”
Kỳ Vô Quá đẩy đơn mua sắm qua: “Đây là hàng hóa mà trọ yêu cầu, đã viết hết vào đơn rồi.”
Cậu nói xong thì nhìn chằm chằm vào thôn dân, cố gắng thu hết phản ứng của đối phương vào mắt.
Thôn dân kia nhận lấy hai tờ đơn mua sắm nhìn lướt qua, biểu cảm vẫn không có biến hóa gì, tựa như những thứ trên giấy đều là đồ bình thường, không có gì khác biệt.
Gã nói: “Chờ một lát, tôi đi lấy đồ.”
Nói xong câu đó, thôn dân đứng dậy đi vào bên trong.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ, nói: “Anh xem, thôn dân rất giống với trình tự cốt truyện, cho dù đồ vẽ trên đơn mua sắm có vớ vẩn chừng nào đi chăng nữa, chỉ cần đưa đơn đó ra là gã có thể cung cấp đồ giống hệt vậy.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi vốn tưởng cậu đang suy nghĩ mấy thứ không đâu, không ngờ lại đúng.”
Chỉ mười lăm phút sau, ông chủ quầy tạp hóa đã quay trở ra.
Ông ta cầm một chiếc hộp nhỏ bỏ lên trên quầy, sau đó lại lấy ra một quyển sổ ghi chép rất dày.
“Cậu ký vào đây là được.”
Kỳ Vô Quá mở sổ ra, phát hiện những dãy ký tên trước đó đều là Tiểu Hứa hoặc Thập Nhất, lật đến trang trước nữa thì nhìn không biết tên ai.
Điều thú vị chính là, trước Thập Nhất là Thập, trước Thập là Cửu, nhờ đó mà biết suy đoán trước đó của Kỳ Vô Quá không sai, Thập Nhất là chủ trọ thứ mười một.
Còn ông chủ trước đó đi đâu rồi, không cần nghĩ cũng biết, hoặc là đã biến thành thức ăn cho heo, hoặc là đã trở thành một thôn dân nào đó khoác trên mình tấm da người.
Hàng hóa trên sổ đa dạng gì cũng có. Thậm chí Kỳ Vô Quá còn thấy mấy loại hàng như linh kiện máy kéo, mấy thứ gia cụ cỡ lớn này nọ.
Cậu thoáng liếc qua ông chủ đang đứng sau quầy tạp hóa nhỏ gọn này, càng thêm xác định thôn này là một nơi không cần quy tắc cơ bản.
Người phụ trách mua sắm là Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá giao vở cho Đoạn Lệ để cho hắn ký tên.
Còn cậu mở thùng giấy xác nhận hàng hóa bên trong, phần lớn trong thùng giấy đều là que cay, vỏ ngoài giống hệt như những gì Kỳ Vô Quá vẽ.
Sự xuất hiện của que cay là chuyện rất bình thường, Kỳ Vô Quá vốn dựa theo vỏ ngoài của nó mà vẽ lên đơn, còn thứ không bình thường là túi da nhỏ đặt trong góc hộp.
Kỳ Vô Quá mở túi ra nhìn thoáng qua, quả nhiên tinh thể bên trong giống cậu vẽ như đúc. Hình dạng thì giống như tinh thể màu lam trong túi Thập Nhất, còn màu thì khác nhau.
Sau khi mua xong, hai người không trì hoãn thêm mà mang thẳng hàng hóa về tới trọ.
Thập Nhất còn chưa trở về, vừa đúng lúc cho Kỳ Vô Quá đánh tráo.
Đoạn Lệ vẫn ở phía trên trông chừng như lần trước, Kỳ Vô Quá xuống dưới đổi đồ. Cậu không đổi tất cả số tinh thể hình tròn mà chỉ đổi lấy một nửa.
Như vậy trong ánh sáng mờ tối trông mới không khác nhau là mấy, Thập Nhất cũng khó phát hiện được đầu mối.
Còn que cay mua được từ tiệm tạp hóa, tất nhiên là Kỳ Vô Quá không đưa lên tầng hai cho Sử Mạnh Huy.
Tuy rằng tình huống hiện tại của Sử Mạnh Huy rất bất thường, nhưng nếu ăn ít được chút nào hay chút nấy, nếu may mắn thì không chừng còn có thể chừa được cái mạng mà qua cửa.
Sau đó Kỳ Vô Quá gọi tất cả mọi người tập trung xuống tầng một, Sử Mạnh Huy lúc này vẫn từ chối hợp tác cùng các người chơi khác, nói rằng muốn ở yên trong phòng.
Dưới phòng khách, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ nói rõ mọi suy đoán ra cho mọi người, đương nhiên việc tráo đổi túi da phải che giấu, vì những điều này còn chưa kiểm chứng được, không thích hợp để nói ra.
Cuối cùng, Kỳ Vô Quá cảnh cáo mọi người đừng động vào đồ vật đặc thù trong phòng, cho dù phải chịu mê hoặc đến mức nào cũng không được động tới.
Không cần cậu nói ra nguyên nhân, những tay lão luyện này cũng biết, một khi dùng những thứ kia sẽ lập tức biến thành Sử Mạnh Huy thứ hai.
Hơn nữa mấy người cũng đã dùng di động để liên lạc với bạn bè nhân vật, dùng đủ mọi cách để đào ra giả thiết nhân vật của mình, hoàn toàn nhất trí với suy đoán của Kỳ Vô Quá.
Chủ tuyến của trò chơi đến tận đây đã lộ rõ, chỉ đợi đến buổi lửa trại sám hối tối nay sẽ nghiệm chứng tất cả.
Màn đêm buông xuống, thời khắc mấu chốt đã đến.
Mọi người trong trọ ngồi vây quanh lửa trại, trên mỗi khuôn mặt vô cảm lại là tâm tư khác nhau. Tình huống trước mặt lại như đè khớp lên cốt truyện của game.
Lặp đi lặp lại như một vòng nguyền rủa tuần hoàn.
Thập Nhất vẫn theo thói quen mở livestream, hỏi xem có người chơi nào muốn được sám hối như hai hôm trước hay không.
Chúng người chơi đều duy trì sự im lặng.
Sau đó Thập Nhất móc chiếc túi da nhỏ ra, lấy đồ bên trong rải vào đống củi, thoáng cái ngọn lửa bùng lên, biến thành màu lục lam.
Tất cả các bước đều rất chính xác như được thiết lập sẵn.
Kỳ Vô Quá nhìn Thập Nhất cùng Tiểu Đặng, biểu cảm hai người tạm thời không có gì thay đổi, vừa đờ đẫn vừa để lộ sự thành kính cuồng nhiệt.
Bước tiếp theo là Tiểu Đặng bắt đầu sám hối.
Mọi thứ đều thuận lợi như trước đó, không xảy ra chuyện gì.
Ngay khi Kỳ Vô Quá hoài nghi phán đoán của mình, biến hóa bắt đầu phát sinh.
Thập Nhất giơ di động lên, hỏi: “Mọi người có đồng ý tha thứ cho cậu ta không?”
Ngay giờ khắc này, Tiểu Đặng đột nhiên đứng lên.
Cậu ta cướp lấy di động trong tay Thập Nhất ném thật mạnh xuống đất, sau đó tiến lên định dập tắt lửa trong chậu than.
Phản ứng của Thập Nhất cũng rất nhanh, trong khoảnh khắc di động vừa chạm đất đã nhào lên ôm chặt Tiểu Đặng.
Tiểu Đặng thường làm việc phía sau bếp, sức lực không nhỏ, mà Thập Nhất cũng là người quanh năm làm việc, một thân cơ bắp không kém gì cậu ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giằng co nhau, cứ vậy mà vật nhau ngã trên mặt đất.
Tiểu Đặng không cam lòng, dùng khuôn mặt dữ tợn gào rống: “Tha thứ cái gì! Sám hối cái gì! Đây là nơi quái quỷ nào? Cái trọ này điên rồi!”
Biểu cảm trên mặt Thập Nhất lại càng thêm điên cuồng, anh ta nói: “Tội nghiệt trong lòng cậu lại khống chế cậu! Đừng từ bỏ! Phải chiến thắng nó! Tiêu diệt nó! Cậu sẽ nhận được sự tha thứ cuối cùng!”
Đám người chơi trợn mắt há mồm nhìn màn vật lộn điên cuồng này, thậm chí còn không rõ cốt truyện rốt cuộc là như thế nào.
Tiểu Đặng không bị Thập Nhất trấn áp mà khuôn mặt cậu ta còn càng lúc càng giận giữ, cả khuôn mặt vì lửa giận mà đỏ bừng, chỗ cổ thậm chí còn nổi gân xanh.
“Tôi phải rời khỏi đây! Rời khỏi nơi quỷ quái này! Buông tôi ra!”
Kỳ Vô Quá nhìn hai người đang giằng co bên kia, đảo mắt liền nhìn thấy đồ vật rớt bên chân họ.
Thập Nhất lúc này hẳn là không để ý tới cái di động đó.
Kỳ Vô Quá nhặt di động lên quan sát, phát hiện chất lượng di động này không tồi, bị đập xuống đất rồi mà màn hình vẫn sáng.
Phòng livestream vẫn mở, chỉ là bình luận trong đó đã thay đổi rất nhiều.
“Đúng là đám khán giả nhạt nhẽo.” Kỳ Vô Quá nói.
Phần bình luận trong phòng livestream nhìn như một mớ spam, bình luận của người xem đều được chỉnh sang màu đỏ, rợp kín màn hình như đang chảy máu.
Kỳ Vô Quá giơ tay ấn nút rời đi, phát hiện không có phản ứng, ấn nút tắt máy cũng không có phản ứng, thậm chí màn hình còn chưa tắt đi.
Cậu thở dài, lại nghe Đoạn Lệ hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Món đồ này tắt không được, cảm giác không tốt lắm.”
Cậu vừa dứt lời liền thấy trên màn hình di động nổi lên một hàng chữ.
“Người không tự nhận thức được tội nghiệt của mình phải bị phạt.”
Đáy lòng hắn cảm thấy ý tưởng này của Kỳ Vô Quá có chút vớ vẩn, vẽ ra vật phẩm trên đơn đặt hàng là có thể nhận được đồ giống nhau như đúc, chuyện này rất không hợp lẽ thường.
Tuy Đoạn Lệ là thiên sư, cuộc sống hơi khác với người thường nhưng vẫn là một người vừa lý trí vừa nghiêm túc. Bởi vì địa vị trong gia tộc nên hắn chưa từng tiếp xúc với những người đầu tràn ngập những suy nghĩ và hành động tùy ý như Kỳ Vô Quá.
Nếu có vãn bối dám đứng trước mặt hắn nói ra mấy lời bất thường này, hắn chắc chắn sẽ trách cứ đối phương vài câu.
Nhưng mà ngay lúc này, đứng trước con người đó, hắn lại chỉ nói một câu: “Đi thôi, vào thôn.”
Hơn mười phút sau, hai người đã đi vào thôn.
Quầy tạp hóa trong thôn nằm trên con đường nhỏ giao giữa trọ và lối vào thôn.
Bề ngoài quầy tạp hóa trông không khác là mấy so với những căn nhà trong thôn, là loại nhà sàn thường thấy. Điểm khác biệt duy nhất là ngoài cửa treo một tấm bảng gỗ, bên trên viết ba chữ “Tiệm tạp hóa.”
Mấy chữ kia trông xiêu vẹo xấu xí quá mức, có vẻ như là do thôn dân tự tay viết.
Hai người Kỳ Vô Quá đi dọc theo bậc thang đi lên, đẩy cửa căn nhà đang khép hờ.
Cách bày biện của tiệm tạp hóa rất đơn giản, ngoại trừ một cái quầy và người canh ra thì không còn thứ đồ nào khác.
Quầy hàng là loại thủy tinh kiểu cũ, bên trong chất đủ loại hàng hóa, bất kể là trên quầy hay trong quầy đều phủ đầy bụi bặm.
Thoạt trông toàn bộ quầy rất xám xịt, cũng không biết đã bao nhiêu năm chưa được dọn dẹp.
Ngồi phía sau quầy là thôn dân giống như các thôn dân khác trong làng, khuôn mặt mờ mịt ánh mắt tan rã, duy trì trạng thái ngồi im không nhúc nhích, trông như một con rối hình người.
Kỳ Vô Quá đi thẳng vào, đứng trước quầy thủy tinh.
Dù sao thì người này cũng chỉ là một xác chết di động khoác tấm da người mà thôi, Kỳ Vô Quá thấy không có gì phải sợ. Dưới cái nhìn của cậu, đây là một NPC nhằm phát triển cốt truyện.
NPC sống hay chết, hay nửa sống nửa chết thật ra cũng không quan trọng.
Kỳ Vô Quá cười cười, lễ phép chào hỏi: “Đồng hương, làm ăn thế nào rồi?”
Thôn dân không nói gì, đến cả biểu cảm cũng không có bất cứ biến hóa gì, cứ như người đang đứng trước mặt gã chỉ là một tầng không khí mà thôi.
Kỳ Vô Quá nhướng mày, lại lên tiếng: “Ông chủ, mua đồ đây.”
Thôn dân vẫn không hề phản ứng, chỉ thỉnh thoảng chớp đôi mắt chứng minh gã còn sống chứ không phải con rối.
Kỳ Vô Quá bị làm lơ cũng không tức giận, bởi vì đó là kết quả nằm trong dự đoán. Kỳ Vô Quá chưa lấy đơn mua sắm ra mà đang muốn trao đổi một chút với thôn dân quầy, chứ không phải là đi gây sự.
Cậu thông qua những cuộc đối thoại này để xác nhận suy đoán trong lòng.
Hiện tại Kỳ Vô Quá đã chiếm được kết quả như mong muốn, không làm mấy chuyện thừa thãi nữa, móc hai tờ đơn mua sắm ra đặt lên quầy.
Kỳ Vô Quá nói: “Chúng ta là giúp việc của trọ, đây là hóa đơn mua hàng hôm nay.”
Câu này vừa ra khỏi miệng, thôn dân ngồi phía trong quầy hệt như được bấm nút mở công tắc, đột nhiên trở nên rất sinh động. Tuy rằng mặt vẫn vô cảm như vậy, nhưng ít nhất cũng trông giống người sống hơn.
“Xin chào, cậu muốn mua gì?”
Kỳ Vô Quá đẩy đơn mua sắm qua: “Đây là hàng hóa mà trọ yêu cầu, đã viết hết vào đơn rồi.”
Cậu nói xong thì nhìn chằm chằm vào thôn dân, cố gắng thu hết phản ứng của đối phương vào mắt.
Thôn dân kia nhận lấy hai tờ đơn mua sắm nhìn lướt qua, biểu cảm vẫn không có biến hóa gì, tựa như những thứ trên giấy đều là đồ bình thường, không có gì khác biệt.
Gã nói: “Chờ một lát, tôi đi lấy đồ.”
Nói xong câu đó, thôn dân đứng dậy đi vào bên trong.
Kỳ Vô Quá nhìn Đoạn Lệ, nói: “Anh xem, thôn dân rất giống với trình tự cốt truyện, cho dù đồ vẽ trên đơn mua sắm có vớ vẩn chừng nào đi chăng nữa, chỉ cần đưa đơn đó ra là gã có thể cung cấp đồ giống hệt vậy.”
Đoạn Lệ nói: “Tôi vốn tưởng cậu đang suy nghĩ mấy thứ không đâu, không ngờ lại đúng.”
Chỉ mười lăm phút sau, ông chủ quầy tạp hóa đã quay trở ra.
Ông ta cầm một chiếc hộp nhỏ bỏ lên trên quầy, sau đó lại lấy ra một quyển sổ ghi chép rất dày.
“Cậu ký vào đây là được.”
Kỳ Vô Quá mở sổ ra, phát hiện những dãy ký tên trước đó đều là Tiểu Hứa hoặc Thập Nhất, lật đến trang trước nữa thì nhìn không biết tên ai.
Điều thú vị chính là, trước Thập Nhất là Thập, trước Thập là Cửu, nhờ đó mà biết suy đoán trước đó của Kỳ Vô Quá không sai, Thập Nhất là chủ trọ thứ mười một.
Còn ông chủ trước đó đi đâu rồi, không cần nghĩ cũng biết, hoặc là đã biến thành thức ăn cho heo, hoặc là đã trở thành một thôn dân nào đó khoác trên mình tấm da người.
Hàng hóa trên sổ đa dạng gì cũng có. Thậm chí Kỳ Vô Quá còn thấy mấy loại hàng như linh kiện máy kéo, mấy thứ gia cụ cỡ lớn này nọ.
Cậu thoáng liếc qua ông chủ đang đứng sau quầy tạp hóa nhỏ gọn này, càng thêm xác định thôn này là một nơi không cần quy tắc cơ bản.
Người phụ trách mua sắm là Đoạn Lệ, Kỳ Vô Quá giao vở cho Đoạn Lệ để cho hắn ký tên.
Còn cậu mở thùng giấy xác nhận hàng hóa bên trong, phần lớn trong thùng giấy đều là que cay, vỏ ngoài giống hệt như những gì Kỳ Vô Quá vẽ.
Sự xuất hiện của que cay là chuyện rất bình thường, Kỳ Vô Quá vốn dựa theo vỏ ngoài của nó mà vẽ lên đơn, còn thứ không bình thường là túi da nhỏ đặt trong góc hộp.
Kỳ Vô Quá mở túi ra nhìn thoáng qua, quả nhiên tinh thể bên trong giống cậu vẽ như đúc. Hình dạng thì giống như tinh thể màu lam trong túi Thập Nhất, còn màu thì khác nhau.
Sau khi mua xong, hai người không trì hoãn thêm mà mang thẳng hàng hóa về tới trọ.
Thập Nhất còn chưa trở về, vừa đúng lúc cho Kỳ Vô Quá đánh tráo.
Đoạn Lệ vẫn ở phía trên trông chừng như lần trước, Kỳ Vô Quá xuống dưới đổi đồ. Cậu không đổi tất cả số tinh thể hình tròn mà chỉ đổi lấy một nửa.
Như vậy trong ánh sáng mờ tối trông mới không khác nhau là mấy, Thập Nhất cũng khó phát hiện được đầu mối.
Còn que cay mua được từ tiệm tạp hóa, tất nhiên là Kỳ Vô Quá không đưa lên tầng hai cho Sử Mạnh Huy.
Tuy rằng tình huống hiện tại của Sử Mạnh Huy rất bất thường, nhưng nếu ăn ít được chút nào hay chút nấy, nếu may mắn thì không chừng còn có thể chừa được cái mạng mà qua cửa.
Sau đó Kỳ Vô Quá gọi tất cả mọi người tập trung xuống tầng một, Sử Mạnh Huy lúc này vẫn từ chối hợp tác cùng các người chơi khác, nói rằng muốn ở yên trong phòng.
Dưới phòng khách, Kỳ Vô Quá cùng Đoạn Lệ nói rõ mọi suy đoán ra cho mọi người, đương nhiên việc tráo đổi túi da phải che giấu, vì những điều này còn chưa kiểm chứng được, không thích hợp để nói ra.
Cuối cùng, Kỳ Vô Quá cảnh cáo mọi người đừng động vào đồ vật đặc thù trong phòng, cho dù phải chịu mê hoặc đến mức nào cũng không được động tới.
Không cần cậu nói ra nguyên nhân, những tay lão luyện này cũng biết, một khi dùng những thứ kia sẽ lập tức biến thành Sử Mạnh Huy thứ hai.
Hơn nữa mấy người cũng đã dùng di động để liên lạc với bạn bè nhân vật, dùng đủ mọi cách để đào ra giả thiết nhân vật của mình, hoàn toàn nhất trí với suy đoán của Kỳ Vô Quá.
Chủ tuyến của trò chơi đến tận đây đã lộ rõ, chỉ đợi đến buổi lửa trại sám hối tối nay sẽ nghiệm chứng tất cả.
Màn đêm buông xuống, thời khắc mấu chốt đã đến.
Mọi người trong trọ ngồi vây quanh lửa trại, trên mỗi khuôn mặt vô cảm lại là tâm tư khác nhau. Tình huống trước mặt lại như đè khớp lên cốt truyện của game.
Lặp đi lặp lại như một vòng nguyền rủa tuần hoàn.
Thập Nhất vẫn theo thói quen mở livestream, hỏi xem có người chơi nào muốn được sám hối như hai hôm trước hay không.
Chúng người chơi đều duy trì sự im lặng.
Sau đó Thập Nhất móc chiếc túi da nhỏ ra, lấy đồ bên trong rải vào đống củi, thoáng cái ngọn lửa bùng lên, biến thành màu lục lam.
Tất cả các bước đều rất chính xác như được thiết lập sẵn.
Kỳ Vô Quá nhìn Thập Nhất cùng Tiểu Đặng, biểu cảm hai người tạm thời không có gì thay đổi, vừa đờ đẫn vừa để lộ sự thành kính cuồng nhiệt.
Bước tiếp theo là Tiểu Đặng bắt đầu sám hối.
Mọi thứ đều thuận lợi như trước đó, không xảy ra chuyện gì.
Ngay khi Kỳ Vô Quá hoài nghi phán đoán của mình, biến hóa bắt đầu phát sinh.
Thập Nhất giơ di động lên, hỏi: “Mọi người có đồng ý tha thứ cho cậu ta không?”
Ngay giờ khắc này, Tiểu Đặng đột nhiên đứng lên.
Cậu ta cướp lấy di động trong tay Thập Nhất ném thật mạnh xuống đất, sau đó tiến lên định dập tắt lửa trong chậu than.
Phản ứng của Thập Nhất cũng rất nhanh, trong khoảnh khắc di động vừa chạm đất đã nhào lên ôm chặt Tiểu Đặng.
Tiểu Đặng thường làm việc phía sau bếp, sức lực không nhỏ, mà Thập Nhất cũng là người quanh năm làm việc, một thân cơ bắp không kém gì cậu ta.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người giằng co nhau, cứ vậy mà vật nhau ngã trên mặt đất.
Tiểu Đặng không cam lòng, dùng khuôn mặt dữ tợn gào rống: “Tha thứ cái gì! Sám hối cái gì! Đây là nơi quái quỷ nào? Cái trọ này điên rồi!”
Biểu cảm trên mặt Thập Nhất lại càng thêm điên cuồng, anh ta nói: “Tội nghiệt trong lòng cậu lại khống chế cậu! Đừng từ bỏ! Phải chiến thắng nó! Tiêu diệt nó! Cậu sẽ nhận được sự tha thứ cuối cùng!”
Đám người chơi trợn mắt há mồm nhìn màn vật lộn điên cuồng này, thậm chí còn không rõ cốt truyện rốt cuộc là như thế nào.
Tiểu Đặng không bị Thập Nhất trấn áp mà khuôn mặt cậu ta còn càng lúc càng giận giữ, cả khuôn mặt vì lửa giận mà đỏ bừng, chỗ cổ thậm chí còn nổi gân xanh.
“Tôi phải rời khỏi đây! Rời khỏi nơi quỷ quái này! Buông tôi ra!”
Kỳ Vô Quá nhìn hai người đang giằng co bên kia, đảo mắt liền nhìn thấy đồ vật rớt bên chân họ.
Thập Nhất lúc này hẳn là không để ý tới cái di động đó.
Kỳ Vô Quá nhặt di động lên quan sát, phát hiện chất lượng di động này không tồi, bị đập xuống đất rồi mà màn hình vẫn sáng.
Phòng livestream vẫn mở, chỉ là bình luận trong đó đã thay đổi rất nhiều.
“Đúng là đám khán giả nhạt nhẽo.” Kỳ Vô Quá nói.
Phần bình luận trong phòng livestream nhìn như một mớ spam, bình luận của người xem đều được chỉnh sang màu đỏ, rợp kín màn hình như đang chảy máu.
Kỳ Vô Quá giơ tay ấn nút rời đi, phát hiện không có phản ứng, ấn nút tắt máy cũng không có phản ứng, thậm chí màn hình còn chưa tắt đi.
Cậu thở dài, lại nghe Đoạn Lệ hỏi: “Sao thế?”
Kỳ Vô Quá nói: “Món đồ này tắt không được, cảm giác không tốt lắm.”
Cậu vừa dứt lời liền thấy trên màn hình di động nổi lên một hàng chữ.
“Người không tự nhận thức được tội nghiệt của mình phải bị phạt.”
Danh sách chương