Kỳ Vô Quá dừng bước, cậu chỉ thấy con quỷ này có gì đó kỳ lạ.

Ban đầu khi lệ quỷ xuất hiện, lệ khí rất lớn, Kỳ Vô Quá cũng vì cảm thấy nguy hiểm nên mới gỡ khuyên tai xuống.

Chỉ là không biết vì sao, bọn họ càng tới gần, lệ khí trên người con quỷ kia cũng từ từ biến mất. Hiện tại, nó hoàn toàn thu đi lệ khí ngất trời, nếu không nói thì người khác cũng chỉ thấy đó là một thanh niên bình thường tay trói gà không chặt mà thôi.

Ba người đối lập, mỗi người một ý, trong khoảng thời gian ngắn, không ai mở miệng.

Đương nhiên Kỳ Vô Quá sẽ không tự sướng rằng vì đối phương cảm nhận được sự tồn tại của quỷ sai nên mới biểu hiện như vậy, tuy rằng bây giờ cậu có thể mượn một ít năng lực của quỷ sai, nhưng thực tế không khác người bình thường là mấy.

Đoạn Lệ nhìn lệ quỷ trước mặt, trong lòng hơi cảnh giác, lại không biết vì sao trông nó không hề có gì nguy hiểm.

Trên mặt Khưu Lương thoạt trông bình tĩnh, trong lòng lại hoảng loạn không thôi.

Cậu ta thấy ánh mắt Đoạn Lệ nhìn mình đầy xa lạ, lúc này mới nhớ ra Đoạn Lệ đang trong trạng thái không có ký ức.

“Nếu gặp tôi trong không gian quỷ vực thì cứ coi tôi như người chơi bình thường.”

Trước khi Đoạn Lệ rời đi đã giao kèo như vậy. Khưu Lương nghĩ tới đây mới miễn cưỡng trở lại bình thường.

Cậu ta nói: “Các người dùng cách bạo lực để qua cửa, chạm tới mấu chốt của tôi.”

Kỳ Vô Quá xoa cằm, đánh giá lệ quỷ trước mắt một chút, thấy biểu hiện trên mặt đối phương tuy hơi hung dữ, nhưng lại không có cảm giác nguy hiểm.

Con quỷ này thật là thú vị, vừa có lý trí lại có thể đè nén lệ khí.

“Cậu tên gì?” Kỳ Vô Quá nói, “Tôi là Kỳ Vô Quá, vị bên cạnh là Đoạn Lệ.”

Khưu Lương sửng sốt, không rõ đây là tình huống gì. Cậu ta vốn đã chuẩn bị đánh nhau thật thành giả, nói vài câu tàn nhẫn, sau đó ra phán định qua cửa rồi rời đi, miễn cho bị Đoạn đại ca không có ký ức tàn nhẫn đánh chết.

Ánh mắt Khưu Lương mơ hồ, nhân cơ hội nhìn thoáng qua Đoạn Lệ.

Vừa mới nhìn qua, Khưu Lương càng có cảm giác mình không nên xuất hiện ở chỗ này. Đoạn Lệ căn bản không nhìn cậu ta, ánh mắt chỉ dừng lại trên người thanh niên tên Kỳ Vô Quá.

Người chơi bình thường, người chơi bình thường, đúng, hai người này chỉ là người chơi bình thường.

Khưu Lương điều chỉnh lại tâm thái, cuối cùng hoàn toàn nhập vai vào boss trong trò chơi.

Cậu ta nói: “Khưu Lương, đã từng làm lập trình viên, chuyên ra điều kiện phán định. Phán định ải thôn Thiên Đường là phát hiện chân tướng cùng khốn cục bên trong.”

Kỳ Vô Quá nghe tới đó, phát hiện lập trình viên này hình như không giống như cậu đã đoán, dùng cảm xúc của bản thân để phán định cái chết cho người khác.

Cậu hỏi: “Thật ra tôi hơi ngạc nhiên, nếu như không dùng bạo lực phá cục, vậy thì phương pháp qua cửa bình thường là gì?”

Khưu Lương hơi nhướng mày: “Người chơi này, cậu đừng có được một tấc…”

Lời còn chưa dứt, đã thấy ánh mắt uy hiếp của Đoạn Lệ quét qua. Thật ra ánh mắt của hắn rất bình thản, không có bất cứ uy hiếp gì.

Nhưng mà nhiều năm thành quán tính, khiến cho Khưu Lương thoáng cái đã đổi giọng: “Cách qua cửa chính xác là tìm cách xoay ngược lại, nhóm người chơi phải tìm ra câu chuyện của nhân vật để xoay ngược.”

“Xoay ngược?” Kỳ Vô Quá nói, “Mặc dù đã mắt thấy tai nghe nhưng cũng không phải là thật, huống gì là trên mạng có rất nhiều người xem, lấy chủ quan phán xét gì gì đó, cửa này đúng là thú vị.”

Khưu Lương được khích lệ, trong lòng bỗng dâng lên mấy phần tự hào: “Phán xét qua internet vốn dựa vào tâm trạng để phát triển, không có lý trí. Sau khi tôi chết trở thành du hồn, lúc trước bị vây khốn trong thế giới ảo, phải chịu ảnh hưởng từ những thứ đó, trong trạng thái vô ý thức đã tạo ra thôn Thiên Đường.”

Cậu ta thở dài: “May mà tôi kịp thời tỉnh ngộ, không tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng. Sau khi tới không gian quỷ vực, tôi cảm thấy thôn Thiên Đường rất thú vị, còn ẩn giấu một ải nhỏ, có thể thử thách toàn diện người chơi, quá hoàn mỹ.”

Khưu Lương là người nói nhiều, Kỳ Vô Quá mới chỉ nhử bằng mấy câu, cậu ta đã kể hết cả gốc gác, hơn nữa còn có xu hướng nói liên tục không dứt.

Kỳ Vô Quá đánh giá Khưu Lương, càng ngày càng cảm thấy thanh niên này là một thiên tài.

Người sau khi chết sẽ ở trong một khoảng thời gian mờ mịt hỗn loạn, trong khoảng thời gian này chúng gần như không có lý trí, chỉ làm việc thông qua chấp niệm.

Hồn phách lúc này rất dễ chịu ảnh hưởng từ các cảm xúc tiêu cực. Người đột tử như thế, chấp niệm còn chưa tan, quả thật chính là một bình hấp thụ cảm xúc tiêu cực di động.

Với tình huống của Khưu Lương, làm ra một không gian giống với thôn Thiên Đường trên mạng cũng không tính là tạo quá nhiều nghiệp chướng. Từ khí tức trên người cậu ta có thể thấy chưa từng làm hại người vô tội.

Khái niệm “Người vô tội” của địa phủ cũng không phải chỉ có bản thân vô tội, mà là nhân quả tuần hoàn khi người đó là ác quỷ.

Người khi còn sống phạm phải tội lỗi sẽ chịu xét xử của luật pháp trên dương thế, sau khi chết thì giao cho cõi âm ty, tất cả nhân quả đều có quy tắc.

Nếu như thôn Thiên Đường này tồn tại trong thế giới hiện thực, tiến hành phán xét người sống, thậm chí là hại đến tính mạng của bọn họ, vậy thì đã đi quá giới hạn. Điều đó thuộc phạm trù của địa phủ, nếu muốn đi đầu thai, trước đó phải chịu phán xét của ác ty.

“…”

Khưu Lương đột nhiên ngừng lại, bây giờ cậu ta là quỷ, mặc dù lý trí đã quay về, rất ít khi bị lệ khí khống chế, nhưng cậu ta vẫn là một con quỷ.

Quỷ không biết lạnh, bởi vì bản thân đã lạnh rồi.

Đây là lẽ thường.

Nhưng mà, ban nãy Khưu Lương lại cảm thấy toàn thân run lên, cứ như có một luồng khí lạnh len lỏi từ lòng bàn chân ra khắp người.

Cậu ta tỉnh lại khỏi cảm giác kích động khi được người ta khen, nhìn về hai người trước mắt.

Người chơi tên Kỳ Vô Quá đang dùng một ánh mắt kỳ lạ đánh giá mình, không biết nên miêu tả như thế nào, hơi giống cảm giác khi cậu ta đi phỏng vấn trước đây bị HR đánh giá.

Còn Đoạn đại ca đứng bên cạnh, cậu ta lấy dũng khí nhìn sang, lập tức nổi hết da gà.

Rõ ràng là mang vẻ mặt bình thản, Khưu Lương lại nhìn ra sát khí ngút trời trong đó.

Khưu Lương thầm nghĩ, có lẽ là biểu hiện của cậu ta không được bình thường lắm, là nhân viên quản lý Thiên tự, sao có thể tỏ ra bình dị gần gũi trước mặt người chơi như vậy được, chẳng trách Đoạn đại ca không hài lòng.

Thật ra cái này cũng không trách Khưu Lương được, nghiêm túc mà nói, Khưu Lương vốn không có kinh nghiệm trực tiếp đối mặt với người chơi.

Đã từng có người chơi mở thôn Thiên Đường có ải phụ, chỉ là Khưu Lương còn chưa xuất hiện, bọn họ đã chết trong kết cục không thể phá giải.

Khưu Lương lên tinh thần, nghĩ mình nên xem xét ghi chép qua cửa, xem biểu hiện của mấy con boss kia, sau đó nhìn mèo vẽ hổ.

Kỳ Vô Quá thấy lệ khí bỗng tràn ra xung quanh người Khưu Lương, màu sắc trên khuôn mặt thanh tú bỗng thay đổi, trên làn da trắng nõn là từng dòng hoa văn hệt như gân xanh bò lên.

Những hoa văn kia đều được tạo thành từ 0 và 1, tỏa ra ánh sáng màu xanh lục.

Những con chữ trong không gian phía sau Khưu Lương cũng điên cuồng nhảy lên.

Toàn bộ thôn Thiên Đường đều tối lại.

Mây đen không biết từ đâu kéo đến bao phủ không trung, bốn phía nổi lên từng đợt gió mạnh, thổi bay cỏ dại trên mặt đất.

Kỳ Vô Quá nhìn cảnh tượng trước mắt, thầm nghĩ, quả là đáng tiếc.

Phần lớn nam thanh niên trong xã hội hiện đại đều mặc đồ bình thường đi làm, tức là trở thành ác quỷ rồi vẫn mặc bộ quần áo khi chết.

Như vậy sẽ tạo thành hậu quả là, dù Khưu Lương đã huy động cả thôn Thiên Đường, nhưng dưới cơn cuồng phong kia, mái tóc ngắn của cậu ta vẫn bất động, quần bò áo thun không thể bay theo gió, trông sao cũng thấy thiếu mất khí thế của một con boss.

Cũng may Khưu Lương không biết suy nghĩ trong lòng Kỳ Vô Quá, bằng không có lẽ sẽ bị đối phương chọc tức đến mức biến thành bộ dáng của boss thật.

Khưu Lương tự cho rằng bầu không khí này đã ổn rồi, sau đó lên tiếng.

“Dù các người đã phá hủy khốn cục phán định qua internet, có thể cho qua cửa, nhưng vì tạo BUG trong chương trình hoàn mỹ của tôi, cho nên các người phải trả đại giá.”

Cậu ta giơ tay, chỉ về phía xa: “Người chơi ở đây có thể qua cửa, nhưng người đề xuất hủy diệt khu trọ phải trả giá, phải ở lại, gia nhập thôn Thiên Đường…”

Âm thanh cứng nhắc lạnh nhạt, không có bất kỳ thanh điệu nào vang lên như dòng thông báo của máy tính, truyền đi khắp toàn bộ thôn Thiên Đường.

Mấy người Mã San San đứng ở phía xa cũng nghe được, hơn nữa còn nghe rất rõ ràng.

Sắc mặt của họ dần trắng bệch, chẳng lẽ phải để lại một người mới qua cửa được sao? Khưu Lương thấy thế, cảm giác lần đe dọa này có hiệu quả không tệ, chừng nào Đoạn đại ca tới kiểm tra sẽ không cảm thấy năng lực của cậu ta không đủ để làm nhân viên quản lý Thiên tự nữa.

“Tôi.”

Đoạn Lệ bước lên trước một bước.

“?”

Khuôn mặt Khưu Lương cứng lại, những con số 0 và 1 trên mặt cũng dừng trong nháy mắt.

“Hả?”

“Chuyện nổ trọ, là do tôi nói.”

“…”

Khưu Lương không còn gì để nói.

Kỳ Vô Quá đứng sau Đoạn Lệ, quan sát tất cả mọi chuyện, cảm thấy khá thú vị.

Con quỷ tên Khưu Lương này có vẻ sợ Đoạn Lệ.

“Anh muốn ở lại?” Khưu Lương miễn cưỡng tỏ ra mấy phần khí thế của boss, nguy hiểm khó lường nói.

Đoạn Lệ trả lời: “Nếu cậu có bản lĩnh.”

Nếu không phải kiêng kỵ thân phận của mình, Khưu Lương sẽ gần như không khống chế được mà điên cuồng lắc đầu, trong lòng gào thét: Em không có bản lĩnh đâu, em không dám, thật đó!

Nhưng mà bên ngoài, Khưu Lương vẫn phải gánh cục tạ tên boss, điên cuồng suy nghĩ xem lời này của Đoạn đại ca có phải có thâm ý gì khác hay không, cậu ta nên phối hợp thế nào mới được.

Kỳ Vô Quá thấy bầu không khí lại bắt đầu giằng co, cảm thấy tiếp tục như vậy thì không được, vẫn nên giải quyết chuyện chính thôi.

Cậu vỗ vỗ vai Đoạn Lệ, nói: “Để tôi nhé?”

Đoạn Lệ khẽ gật đầu, lui về sau một bước, nhường lại không gian cho cậu.

*********************

Lảm nhảm: Các cô tưởng Khưu Lương là boss màn này ư? Sai gòi, boss màn này là anh Đoạn nhé, anh nói một Khưu Lương sao dám nói hai =))))))
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện