Khương Đản mang vẻ đồng tình nửa thật nửa giả, tựa như đang xuyên qua camera nhìn vào Tu Từ với vẻ ác ý khó tả.
"Cậu ấy thật sự không dễ dàng gì, đám người kia đều là cặn bã."
— Có ý gì? Tu Từ cũng là nạn nhân của sự kiện 163?? — Đệt!! Tôi nhìn không ra đấy, nhưng mà tối qua xem show, thấy Tu Từ đúng là không có dáng vẻ hoạt bát của người thường...
— Lừa người chứ gì... không phải Tu Từ và đạo diễn Phó bên nhau 5 năm sao...
— Thật ra ngẫm lại thấy cũng đúng, Tu Từ với đạo diễn Phó yêu nhau 5 năm là rõ, nhưng giữa lúc đấy chắc chắn bọn họ đã tách ra, mấy bồ đừng quên hai năm trước đạo diễn Phó ở bên nước ngoài!
— Đúng, nếu như bọn họ không chia cách, lấy tài lực và giao thiệp của đạo diễn Phó, Tu Từ bây giờ không đến nỗi còn là một diễn viên tuyến mười tám thông thường không nổi bật...
— Cậu ấy bị cha mẹ đưa vào sao? Thật là đáng sợ quá đi...
— Bỗng đau đau sao ấy, nếu giống như mọi người suy đoán thì trong thời gian cậu ấy và đạo diễn Phó tách ra cậu ấy đã phải ăn bao nhiêu đắng chứ?
— Vậy là, Tu Từ cũng từng bị mấy cái kia ư?
Cảm giác nghẹt thở bao vây Tu Từ, cậu đầu óc trống rỗng nhìn chằm chằm vào màn hình, những tin nhắn riêng đến từ cư dân mạng hoặc là quan tâm hoặc là ác ý lần lượt xuất hiện.
— Ôm anh một cái, tất cả rồi sẽ ổn thôi, anh mãi mãi là người giỏi nhất, bọn họ sẽ phải trả giá thật đắt!
— Lúc mới biết anh và đạo diễn Phó yêu nhau em đã rất hâm mộ anh vì có thể gặp được một anh người yêu như vậy, bây giờ nghĩ lại chỉ thấy đau lòng thôi, không có người nào vừa sinh ra đã có được tất cả, ôm một cái, nhất định phải vui lên đó!
...
Trừ cái này ra, có không ít người không liên quan tới đây khoắng đục nước, thậm chí còn có không ít người gửi những tin nhắn riêng đầy ác ý.
— Tò mò thật í, cậu thật sự từng bị cưỡng d.â.m sao, có những ai vậy, Lâm Trình An, Đỗ Thu Xuyến?
— Đạo diễn Phó có biết cậu từng bị những người đó chơi không? Mà đừng nói là cậu tìm một người hiền lành để đổ vỏ đấy?
— Nói thật nhé, tuy những việc cậu từng trải qua được rất nhiều người đồng cảm, nhưng cậu đã không còn xứng với đạo diễn Phó nữa rồi.
...
Một tin nhắn mới nhất:
— Thật sự rất đau lòng, nhưng không sao, cậu còn có đạo diễn Phó, còn có rất nhiều người yêu thương cậu, cố lên!
Những câu chữ trên màn hình tựa như một con dao sắc bén, cuồn cuộn không ngừng khoét vào vết thương đau xót trong cậu.
Một đôi tay chẳng biết đã đưa về phía cậu từ khi nào: "Đừng nhìn, chúng ta..."
"Bộp" một tiếng, Tu Từ chợt đẩy tay Phó Sinh ra, đẩy xong cậu bỗng tỉnh lại, nhìn tay Phó Sinh bơ vơ giữa không trung, nhất thời dấy lên nỗi hoảng hốt khôn nguôi.
Xung quanh tất cả đều là nhân viên trong đoàn phim không phản ứng lại, nhưng đã có người vừa ăn cơm vừa lướt weibo nhìn thấy hot search này, dùng ánh mắt dị dạng liếc nhìn Tu Từ rồi huých huých cánh tay người bên cạnh...
"Em không có..." Toàn thân Tu Từ run lẩy bẩy, "Em thật sự không có..."
Phó Sinh ngẩn ra: "Tôi biết, tôi biết mà."
Anh lại đưa tay về phía Tu Từ, lúc này Tu Từ không làm ra phản ứng nào quá khích nữa. Phó Sinh dễ như ăn cháo ôm Tu Từ vào lòng mình.
Tu Từ siết chặt lấy áo anh, cơ thể không ngừng run rẩy: "Anh phải tin em... Em không làm..."
"Đương nhiên tôi tin em, tôi biết."
Phó Sinh vừa đau lòng vừa hối hận, anh bế Tu Từ đi về phòng nghỉ, vội vã lên tiếng chào hỏi Giang Huy trên đường: "Suất diễn buổi chiều anh phải chịu khổ cực rồi, toàn bộ giao anh lo liệu."
"Ok..." Giang Huy vẫn chưa ăn cơm, vừa mới hết bận, còn chưa biết có chuyện gì xảy ra, nhất thời không nhận rõ tình hình.
Phó Sinh ôm Tu Từ đi rất nhanh, bỏ lại những nhân viên công tác đang ngơ ngác nhìn nhau.
Chờ đến khi bóng dáng Phó Sinh và Tu Từ hoàn toàn biến mất, tiếng bàn luận nhất thời vang lên, mỗi một câu đều không khỏi dính dáng đến tên Tu Từ.
"Trời ạ, tôi đã bảo là cảm giác cậu ấy thường ngày có gì đó hơi bất bình thường mà..."
"Thời điểm gần đây nhất tôi còn cảm thấy cậu ấy có chứng tự kỉ, không nói chuyện với người khác cũng chẳng thèm cười, ngày ngày theo sau đạo diễn Phó..."
"Đáng thương thật, ở trong đó xong đi ra còn gặp nhiều người như vậy, tâm lý chắc chắn không bình thường rồi."
"Mấy người còn nhớ lúc mới khai máy không hiểu kiểu gì mà cậu ấy làm Lạc Kỳ Phong bị thương không, không thì bây giờ vai nam chính..."
Người này nói được một nửa mới nhận ra Bạch Đường Sinh cũng ở đây, hắn len lén liếc thử sắc mặt lạnh lùng của Bạch Đường Sinh, sợ điều mình vừa nói bị nghe thấy.
Diệp Thanh Trúc là người đầu tiên mở miệng, sắc mặt kém vô cùng: "Mọi người ăn xong thì đi làm việc đi, đừng ở đây nói luyên thuyên."
Bạch Đường Sinh thì vội vã tới một góc, gọi điện cho Ô Bách Chu: "Anh thấy hot search chưa... đúng rồi, có thể tìm tới Khương Đản không?"
Đầu bên kia không biết nói cái gì, Bạch Đường Sinh khẽ thở ra một hơi, nhưng anh vẫn cau mày nói: "Lần này trông là biết có người cố ý gây sự, anh có thể giúp em một tay xóa hot search đi không? Nếu đối phương có bối cảnh, e rằng hai người họ sẽ hơi vất vả..."
Ô Bách Chu trả lời một tiếng ngắn gọn: "Được."
Vu Mạc và Tiêu Duyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, không ngờ lại có chuyện như vậy xảy ra.
"Làm sao bây giờ đây, cái thằng Khương Đản này là đồ ngu hay gì?" Tiêu Duyệt thốt hẳn những lời thô tục, hình tượng thục nữ hoàn toàn biến mất.
"Trông hắn thế này chắc chắn là cố ý, có khi là vì ganh ghét Tu Từ bây giờ sống tốt nên mới rỗi hơi gây sự."
Vu Mạc cau mày: "Nhưng bây giờ chúng ta cũng không có cách nào để giúp đỡ, dư luận là thứ khó có thể khống chế nhất..."
Phong Thừa mím môi, nhìn những nhân viên công tác khe khẽ bàn tán, rồi lại nhìn Diệp Thanh Trúc mặt lạnh như băng và Ngụy Lạc đang thở dài, cậu cúi đầu nhìn mặt đất.
Cúp điện thoại xong, Bạch Đường Sinh khẽ than với Diệp Thanh Trúc một tiếng: "Hắn làm vậy là muốn thừa cơ ra mắt, hiện giờ là lúc mọi người dành nhiều sự đồng cảm nhất cho người bị hại của sự kiện 163, nếu tự hủy bản thân như vậy sẽ có vô số cư dân mạng cũng như fan ủng hộ hắn, chẳng khác gì kiếm được lưu lượng miễn phí."
...
Dù cuộc thảo luận bên ngoài có sôi nổi đến thế nào, trong phòng vẫn yên tĩnh đến mức ngột ngạt.
Tu Từ co rúm trốn trong lòng Phó Sinh, dù Phó Sinh có nói gì cậu cũng không trả lời, chỉ chăm chăm lặp lại "Em không có".
Cánh tay Phó Sinh ôm Tu Từ nổi gân xanh, anh chỉ hận không thể xách Khương Đản đi gặp Đỗ Thu Xuyến.
"Tôi tin em mà." Dù nội tâm có thô bạo đến đâu, lời Phó Sinh nói ra khỏi miệng chỉ được dịu dàng nhất có thể: "Tôi biết em không có, là hắn nói láo, không phải em từng bảo hắn thích nói dối sao, người khác sẽ không tin đâu."
Phó Sinh ôm thật chặt đứa nhỏ run rẩy, không ngừng hôn lên đỉnh đầu cậu, một lần lại một lần lặp lại rằng tôi tin em.
"Em thật sự không có..." Hai mắt Tu Từ đỏ hoe, trong mắt tất cả đều là kinh hoàng và giãy dụa, "Em không hề để người khác chạm vào, em vẫn sạch sẽ..."
"Tôi biết, tôi biết mà em, bé con sạch sẽ nhất."
Trái tim Phó Sinh đau đớn tựa như bị thứ gì đó bóp lấy. Trạng thái của Tu Từ dạo gần đây vất vả lắm mới tốt lên đôi chút, không ngờ lại phải nghênh đón vụ việc lần này, đã thế đây còn là một đòn giáng chí mạng.
Người nào ở trong cái giới này cũng biết, dư luận đáng sợ ra sao, nó có thể thổi phồng người ta cao bao nhiêu, cũng có thể khiến người ta rơi xuống đau đớn bấy nhiêu.
Lòng Phó Sinh dấy lên vẻ tàn nhẫn, nhưng lý trí vẫn hiểu rõ giây phút này bọn họ không nên ở lại đoàn phim.
Anh bảo rằng: "Chúng ta về khách sạn trước được không em?"
Tu Từ vẫn chỉ run lẩy bẩy, bám víu lấy Phó Sinh thật chặt, không nói lời nào.
Phó Sinh không hỏi nữa, nâng thẳng đùi cậu lên ôm người vào lòng. Cả khuôn mặt Tu Từ đều rúc vào cổ anh, toàn thân đang trong trạng thái run rẩy.
Vừa ra phòng nghỉ liền bắt gặp Diệp Thanh Trúc, cô dùng ánh mắt dò hỏi: "Thế nào rồi?"
Phó Sinh lắc đầu một cái: "Tôi dẫn em ấy về khách sạn trước."
"Được..."
Diệp Thanh Trúc nhìn bóng lưng xa xa của Phó Sinh và Tu Từ, đứng yên tại chỗ rất lâu.
Chỉ hy vọng, Tu Từ sẽ không trở thành một Bùi Nhược tiếp theo, hay là một Hoàng Nhạc...
...
Một đường trở về phòng khách sạn, Phó Sinh đặt Tu Từ lên giường, hôn lên trán cậu: "Không sao đâu, tôi sẽ giải quyết, tin tôi đi."
"Em không có..."
"Tôi biết."
Phó Sinh vừa định lấy điện thoại gọi một cuộc bỗng nhiên bị Tu Từ khẽ đẩy ra: "Anh lừa em, anh căn bản cũng không tin em!"
Phó Sinh ngẩn ra: "Anh tin em mà, bé..."
"Anh cũng như bọn họ, cũng cảm thấy em đã bị người khác chạm vào rồi phải không?"
Dưới vành mắt đỏ ửng của Tu Từ cuối cùng cũng chảy xuống hai hàng lệ nóng hổi, cậu hệt như một con thú con lúc gặp nguy hiểm sẽ xù hết lông lên, đã hoàn toàn đánh mất lí trí.
"Đến anh cũng không tin em..."
"Tôi tin em, vẫn luôn tin em mà." Phó Sinh tiến lên vững vàng siết chặt người vào lòng, vỗ lưng cậu an ủi, âm thanh khàn khàn: "Là hắn nói dối, tôi biết, hắn sẽ phải trả giá, phải không em?"
Vành mắt Phó Sinh cũng ửng đỏ, vừa thương cho Tu Từ, cũng là đè nèn lửa giận trong lòng.
Tu Từ còn đang giãy dụa trong lòng anh, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng sức lực không lớn bằng Phó Sinh, thành ra chỉ có phí công.
Cậu vẫn giống như lần trước, không hề lý trí mở miệng, chợt cắn chặt vai Phó Sinh.
Phó Sinh mới đầu còn đau đến mức nhíu mày, về sau lại chẳng động đậy mặc cho cậu cắn: "Đau đớn thì trút hết ra đi em, tôi ở đây, vẫn luôn ở đây..."
Vai đau đến mức hơi choáng, chắc là chảy máu rồi, cường độ giãy dụa của Tu Từ vơi đi, không còn nỗ lực chui ra khỏi lòng anh nữa.
Cậu chậm rãi dời miệng, bên môi dính máu tươi của Phó Sinh: "Anh nói dối, anh không tin em..."
"Không phải tôi đã bảo em phải tin tôi rồi sao?"
Phó Sinh kiên nhẫn hôn lên vành tai cậu: "Tôi tin em, nhưng em cũng phải tin tưởng tôi, được không?"
"Dối trá." Ánh mắt Tu Từ trống rỗng nhìn vào không trung, "Anh cũng đâu chạm vào em."
Phó Sinh chợt choáng váng.
Anh chưa từng nghĩ tới phương diện này, lúc trước cứ đến tối là Tu Từ lại thích trêu chọc anh, anh chỉ muốn chứng minh cho Tu Từ rằng mình có cảm giác với cậu, cũng như yêu thích cậu, vậy mà...
Không ngờ Tu Từ vẫn luôn suy nghĩ nhiều như vậy.
Cho nên chẳng màng đến việc du͙ƈ vọиɠ giảm xuống vì uống thuốc, Tu Từ vẫn muốn hoạt động cùng anh, là vì lo lắng những thứ này.
Sợ anh không tin mình sạch sẽ.
Sợ anh nghi ngờ mình bẩn.
"Không lừa em." Phó Sinh ôm Tu Từ, đau đớn nhắm mắt, "Tôi biết em không có, Tu Tiểu Từ là người sạch sẽ nhất, là tôi không tốt, không về sớm hơn một tí."
Lỡ như Tu Từ thật sự bị người khác chạm vào, vậy sẽ ra sao, đó là lỗi của Tu Từ ư?
Không phải, là lỗi của anh.
Dù cho đã từng xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, Tu Từ vẫn luôn là người sạch sẽ nhất, vì Tu Từ vẫn chỉ một mực đợi anh.
Nhưng không thể nói những lời như này được, nói ra sẽ chỉ khiến Tu Từ cảm thấy bản thân mình không tin em ấy.
Phó Sinh ôm lấy Tu Từ run lẩy bẩy, rút điện thoại gọi một cuộc, trong giọng nói không giấu được vẻ tàn ác: "Tìm Khương Đản cho tôi."
Kẻ dối trá sẽ phải trả giá đắt.