【 Muốn xăm chữ kí của anh, lại bị nạt... còn đánh tôi, tê quá.

Nhưng anh ấy nói tôi không cần xăm, anh sẽ kí cho tôi cả đời —

Nói lời phải giữ lời. 】

--

Cơ thể ấm nóng áp sát vào lồng ngực của mình, phải qua một lúc lâu Phó Sinh mới cảm thấy hoàn toàn yên lòng.

"Cái lần em nói chia tay với tôi..."

Phó Sinh đột nhiên mở đề tài, thân thể trong lòng rõ ràng cứng lại: "Tôi biết chuyện đấy không phải lỗi của em, là tôi cân nhắc thiếu chu đáo, làm em tổn thương..."

"Không phải..." Tu Từ buông cổ Phó Sinh ra, luống cuống thấp giọng nói, "Anh không làm sai..."

Phó Sinh xoa gáy Tu Từ, nghiêm túc nói: "Lần ấy tôi rất thương tâm, đặc biệt là vào lúc trở về tìm em, lại phát hiện em biến mất."

"Em..."

"Lần này tôi cũng đau thương như lần ấy vậy." Phó Sinh và đôi mắt xinh đẹp của Tu Từ nhìn nhau, "Bé con, lần sau đừng như vậy, được không em?"


"... Vâng ạ." Tu Từ sững sờ, cúi đầu rúc vào lòng Phó Sinh lần nữa.

"Đừng âm thầm rời đi nữa, dù xảy ra chuyện gì cũng phải nói với tôi, chuyện không giải quyết được tôi sẽ giải quyết —"

Phó Sinh ôm lấy eo Tu Từ, hơi dừng lại: "Cho dù là vì không thích tôi, muốn được tự do, cũng phải nói với tôi một tiếng, đừng chẳng nói chẳng rằng mà biến mất như vậy."

"Em sẽ không." Viền mắt Tu Từ dần nóng lên, cậu rúc trong cổ Phó Sinh, nhỏ giọng nói, "Em sẽ không không thích anh."

Cả đời này cậu sẽ không buông tay.

Lòng Phó Sinh như nhũn ra, cuối cùng không nỡ nói nặng với Tu Từ.

Anh nửa đùa nửa thật hỏi: "Anh của em tuổi không trẻ, tim không chịu nổi em hành hạ như thế, nếu còn thêm mấy lần nữa tôi phải đi trước em mất."

Tuy rằng thân thể Phó Sinh rất tốt, tim cũng không có gì đáng lo, nhưng Tu Từ lại dằn vặt thân thể của mình vài lần nữa, anh sợ mình không bệnh cũng tức đến bênh tim.


"Đừng nói bừa." Tu Từ mất hứng dùng cái đầu lông xù đẩy đẩy cổ Phó Sinh, "Anh sẽ sống lâu trăm tuổi."

"Nhóc lưu manh." Phó Sinh đánh xuống mông Tu Từ, nửa câu sau anh không nói ra, có Tu Từ ở đây anh có thể sống đến sáu mươi, bảy mươi tuổi là đã cảm tạ trời đất rồi.

Bây giờ anh cũng không cầu sống lâu trăm tuổi gì, chỉ hi vọng Tu Từ có thể khỏe mạnh đi bên anh đến khi tóc mai điểm bạc là đã đủ.

"Đừng làm nũng, ngồi xuống ăn cơm, nhiều người nhìn đấy."

Tu Từ bất đắc dĩ ngồi xuống, nhưng lại không ngồi đối diện, mà chen chúc bên cạnh Phó Sinh.

Vị trí của bọn họ được coi như ở trong góc. Bấy giờ thật ra trong quán rất ít người, "nhiều người nhìn" trong miệng Phó Sinh cũng chỉ là hai người phục vụ có vẻ nhận ra bọn họ thôi.

Lúc lấy đồ ăn Tu Từ đeo khẩu trang, nhưng bây giờ dùng cơm nên đương nhiên phải tháo xuống.


Phó Sinh ở bên ngoài sẽ không nuông chiều Tu Từ, bản thân anh thì không ngại, chỉ là có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào, nếu đút Tu Từ ăn cơm, bị người ta chụp đăng weibo, không biết sẽ mắng Tu Từ ra kiểu gì đây.

"Ăn thêm một ít." Dỗ Tu Từ ăn thêm đôi chút, chính Phó Sinh lại không có khẩu vị gì. Anh cầm tay trái Tu Từ, ngón tay cẩn thận vuốt ve vài cái trên băng gạc.

"Sao em lại có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy?" Phó Sinh than thở một tiếng, mang theo sự bất đắc dĩ nhàn nhạt cùng đau lòng.

"..." Tu Từ mím môi dưới, "Không phải em cố ý."

"Lần sau không được viện cớ này nữa." Phó Sinh lo trên tay cậu có vết thương, bèn tự mình giúp cậu cắt bít tết bên cạnh, "Nếu còn lần sau nữa em sẽ ăn đòn."

"... Em biết rồi." 

Tu Từ thất thần nhìn thịt bò tái chín, chắc là lần cuối cùng, ít nhất là... khi cậu còn tỉnh táo.
Người phục vụ dò hỏi đánh gãy sự ngơ ngẩn của Tu Từ, mang theo vẻ hưng phấn tột độ: "Là Tu Từ phải không? Tôi là fan cậu, có thể kí tên cho tôi không?"

Tu Từ theo bản năng nhìn về phía Phó Sinh, Phó Sinh gật đầu cho phép, đưa bút máy trong túi cho Tu Từ, đáy mắt mang theo ý cười nhạt: "Ký đi."

Tu Từ mím môi, mới đầu còn không quá muốn ký, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tâm tình không tệ của Phó Sinh, cậu bất đắc dĩ ký tên của mình xuống quyển sổ người phục vụ đưa cho.

"... Chữ không quá đẹp."

Hai chữ Tu Từ bị cậu ký khá nhẹ nhàng, không được coi là quá xuất sắc.

"Rất đẹp!" Phục vụ vui vẻ ôm lấy sổ, hơi do dự hỏi Phó Sinh bên cạnh, "Có thể xin đạo diễn Phó ký một chữ không ạ?"

"Được chứ." Phó Sinh đáp ứng, "Ký ở đây sao?"

Người phục vụ gật đầu: "Ngay bên cạnh Tu Từ là được rồi ạ!"
Phó Sinh nghiêm túc viết xong tên của chính mình, bút tích anh sắc bén, mang theo vẻ tùy ý đặc thù, nhìn rất cảnh đẹp ý vui.

Tu Từ cũng từng có chữ viết tay đẹp.

Khi cậu chưa quen biết Phó Sinh, chữ viết chẳng khác gì gà bới, thành tích cũng bình thường. Sau đó là Phó Sinh phụ đạo riêng cho cậu bài tập, dạy cậu luyện chữ.

Tu Từ vốn thích anh, nên đương nhiên không hề không tình nguyện xíu nào.

Hơn nữa, đại học văn hóa Phó Sinh muốn thi vào yêu cầu không thấp, Tu Từ cũng muốn thi, vậy nên phải nỗ lực hơn chút.

Mà luyện chữ là chuyện rèn tính kiên nhẫn, bấy giờ Tu Từ còn chưa muốn gì được nấy với Phó Sinh như bây giờ, tính tình có chút nóng nảy, luyện chưa được mấy ngày đã không chịu nổi.

Sau cùng vẫn là Phó Sinh nói với cậu, nếu muốn làm diễn viên, vậy thì phải luyện chữ đẹp, nếu không nhiều khi kí tên sẽ mất mặt.
Phó Sinh thậm chí còn bắt tay cho Tu Từ ngay từ đầu, dạy cậu từng bút từng nét luyện chữ, sửa lại từng lỗi sai trong nét bút của cậu.

Không giống như những cặp đôi khác, lần đầu nắm tay của bọn họ là ở trên bàn học.

Lồng ngực rắn chắc của Phó Sinh dán sát sau lưng Tu Từ, xen lẫn với tiếng tim đập như nổi trống, nhất thời không biết là của ai.

Nhưng lúc Phó Sinh định đưa sổ ghi chép cho phục vụ, lại bị Tu Từ ngăn lại.

Cậu nhịn xuống sự không thoải mái, cố gắng lễ phép nói với người phục vụ: "Quyển sổ này tôi có thể mua lại không?"

"... A?" Chị gái phục vụ bối rối thấy rõ.

"Bán cho tôi quyển sổ này, sau đó ký lại cho bạn." Tu Từ nắm thật chặt quyển sổ, dường như chỉ lo có người cướp của cậu.

Người phục vụ không hiểu, nhưng Phó Sinh lại nhận ra Tu Từ đang ghen.
Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, thuận ý Tu Từ cười cười với phục vụ: "Đây là lần đầu chúng tôi ký tên cho fan, có thể bán sổ cho chúng tôi được không?"

Phục vụ sửng sốt một giây, rồi lập tức tỉnh ngộ nói: "Không thành vấn đề! Không cần mua, xem như là một món quà nhỏ! Tôi đi lấy quyển mới ngay!"

Chị gái trở lại quầy bar, kích động kể với đồng nghiệp rằng hai người cực kỳ thân thiện, sau đó liền vội vã cầm một quyển mới qua. Quyển đưa cho Tu Từ là quyển cô đặc biệt mua không nỡ dùng, nhưng nếu có thể đưa cho đầu tường nhà mình thì tuyệt đối đáng giá.

Vừa đi đến gần bàn, phục vụ liền nghe thấy Phó Sinh nói với Tu Từ: "Chuyện này có gì mà phải tức giận, em muốn ký đợi về tôi ký cho em, ký ở đâu cũng được."

Người phục vụ ngoài mặt bình tĩnh, trong lòng: A a a a a!
Ký ở đâu cũng được? Cô rất muốn thay Tu Từ trả lời, muốn ký ở mấy địa phương dâʍ đãиɠ! Ví dụ như đùi trong không tệ nè, eo cũng được nè...

Phó Sinh ký lại lên sổ cho phục vụ: "Còn việc gì sao?"

"Tôi..." Người phục vụ xoắn xuýt một cái, "Tôi vừa chụp được ảnh hai người dính dính (*), có thể đăng weibo không?"

(*) 贴贴: Ngôn ngữ mạng, chỉ sự tương tác vô cùng thân mật giữa hai người, có thể là tình yêu, tình thân, tình bạn. Không biết từ thuần Việt nào hợp lí nên mình để như trên.

"Dính dính?" Tu Từ ngẩng đầu, không hiểu nghĩa của từ này.

"Là ảnh ôm một cái." Mặt phục vụ đỏ lên, "Không tiện cũng không sao đâu, tôi sẽ xóa!"

"Không sao, có thể đăng."

Nhận được sự đồng ý của Phó Sinh, phục vụ kích động ôm sổ quay về.

Thật ra hôm nay cả hai đều không có khẩu vị gì, Phó Sinh cầm hai tờ màu đỏ đặt dưới tấm gối đũa, dùng bút máy viết lên khăn giấy: Tiền vở, vô cùng cảm ơn.
( 2 tờ 100 tệ ≈ 700k)

Nửa đường trở về, Phó Sinh nhận được tin nhắn của Diệp Thanh Trúc, hỏi Tu Từ thế nào rồi, anh trả lời một câu vẫn ổn.

Đoàn phim.

Bọn họ vừa mới bắt đầu cảnh đầu của Tu Từ, Giang Huy tiến đến cạnh Phó Sinh nhỏ giọng nói: "Sáng sớm gọi điện thoại cho hai người không thấy nhận, tôi còn tưởng tối qua làm loạn dữ quá..."

"Trong nhà xảy ra chút chuyện." Phó Sinh viện bừa một cái cớ, anh bất đắc dĩ lắc đầu, "Anh Giang à, trong đầu anh cả ngày chỉ nghĩ gì đâu không?"

"Chuyện này không phải rất bình thường à?" Giang Huy cười, "Nhớ lúc tôi còn trẻ ấy, cũng hận không thể mỗi ngày đều dính trên giường với vợ tôi."

"..." Phó Sinh cong môi nở nụ cười, trêu chọc, "Không nhìn ra đấy?"

Giang Huy lườm một cái: "Tôi bây giờ là tu thân dưỡng tính, ngày thường ở nhà cũng chỉ một tuần một lần, lúc tôi còn ở tuổi cậu ấy, không nói một đêm bảy lần, nhưng bao giờ cũng ba lần..."
Một cậu trai trẻ tuổi bên cạnh nghe được mặt đỏ bừng, Giang Huy quay đầu cười cậu: "Còn không có bạn gái đi? Xấu hổ cái gì, nhanh đi tìm đối tượng..."

"Qua." Cảnh đầu thuận lợi thông qua, Phó Sinh vốn lo lắng Tu Từ không thể vào trạng thái, không ngờ cậu lại điều chỉnh bản thân rất khá.

Cảnh này không quay đến băng gạc trên cổ tay, cũng không để lộ.

Đáng lẽ ra Phó Sinh muốn cho Tu Từ hôm nay nghỉ ngơi, phần diễn để sắp xếp sau, nhưng Tu Từ khăng khăng muốn đi làm việc, Phó Sinh đành phải theo cậu.

"Đợi lát nữa chú ý chút, đừng để vết thương rách miệng."

Ngay cả việc Tu Từ thay quần áo hôm nay cũng là Phó Sinh tay dắt tay tự thay cho, chỉ lo tay cậu bị làm sao.

Bây giờ phải đổi sang bộ thứ hai, bởi áo trong cũng đổi, nên tất cả quần áo đều phải cởi ra.

Cuốn sổ da đen khi nãy họ ký tên được Tu Từ cẩn thận cất vào ba lô, kéo khóa thật kín.
Phó Sinh vuốt ve hình xăm nơi đùi trong Tu Từ: "Không phải em có một chữ kí ở đây rồi à?"

Tu Từ hơi ngứa, nhưng lại không tránh tay Phó Sinh, thoáng ấm ức nói: "Không phải anh ký."

"Vậy bây giờ tôi ký cho em một chữ, em đi xăm lên?" Phó Sinh nheo mắt.

Tu Từ nghiêm túc suy nghĩ một lát: "Có thể."

Vừa dứt lời đã nhận được một cái tát thật mạnh của Phó Sinh, tê rần nửa bên mông.

Phó Sinh tức mà cười nói: "Em còn dám làm ra vết thương trên người mình, xem tôi có đánh cho mông em nở hoa không."

Trí nhớ đúng là không tốt tí nào.

Tu Từ đứng trên sopha, cao hơn Phó Sinh rất nhiều, cậu khom người ôm lấy cổ Phó Sinh: "Đừng giận mà..."

Không giận nhưng không thể không tức giận, Phó Sinh cả ngày hôm nay chưa từng hết giận.

Anh từ sau lưng ôm lấy Tu Từ ngồi trên sopha, dang rộng chân Tu Từ như xi tiểu trẻ con, bút máy trong túi cũng đã rơi vào lòng bàn tay.
Tai Tu Từ bị hun đỏ, cậu hoảng sợ nhìn về phía cửa, tuy đã khóa trong nhưng vẫn sợ bây giờ có người gõ cửa, hiện tại cậu chỉ mặc độc một cái quần cộc.

Phó Sinh cầm bút máy lướt trên làn da mịn màng của Tu Từ: "Lần sau nếu muốn thì nói cho tôi, muốn bao nhiêu cũng được."

Hình xăm hoặc là để lưu lại gì đó, hoặc là để kỷ niệm gì đó, nhưng Tu Từ không cần.

Nếu như chỉ muốn ký tên, Phó Sinh có thể ký cả đời, luôn luôn đổi mới bút tích, cho đến khi già đi.

"..." Tu Từ thấy cửa không có động tĩnh, chắc không có ai lại đây, nên cậu nhỏ giọng nói một câu, "Trên eo cũng muốn."

"..." Phó Sinh híp mắt, thả Tu Từ được voi đòi tiên xuống, để cậu đứng dậy như học sinh tiểu học bị phạt đứng, "Tôi đột nhiên nghĩ ra —"

"Tu Từ, gan em lớn thật, cũng dám chuốc thuốc ngủ cho tôi?"
Tu Từ: "......"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện