Edit: Mila

Beta: Zen

_______

Một buổi sớm cuối hè, trời mưa lất phất, không có nắng, chút mát lạnh len lỏi đi vào khe cửa sổ, chạm vào da thịt khiến cho ai nấy đều phải run lên. 

Phó Sinh đã dậy từ lâu, anh cúi đầu nhìn Tu Từ đang cuộn tròn trong vòng tay anh, yên lặng chờ cậu thức dậy.

Cơ thể ấm áp toàn tâm toàn ý dựa vào cánh tay anh, khiến người ta có cảm giác thoải mái.

"Anh...Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Mái tóc mềm mại của đứa nhỏ cọ vào cổ Phó Sinh, cảm thấy hơi nhột, Phó Sinh vươn tay giúp cậu vuốt lại mái tóc rối bù, sau đó cúi đầu hôn cậu.

Tu Từ sững sờ trong giây lát, cho đến khi cảm giác cánh môi đang chạm vào sắp biến mất, cậu mới phản ứng lại mà ôm lấy cổ Phó Sinh yêu cầu thêm một cái nữa.

"Hôn nữa đi..." Tu Từ nhắm mắt dụi dụi môi Phó Sinh, "Hôm qua anh còn không hôn em."

Phó Dinh bất lực mà đau lòng lướt nhẹ quanh môi cậu nói: "Dậy, rửa mặt trước đi."

Phó Sinh có ý muốn ôm Tu Từ dậy, không ngờ Tu Từ lại chủ động đứng dậy, ngoan ngoãn ngồi ở bên giường, xỏ dép vào rồi đi về phía phòng tắm..

Thấy Phó Sinh không nhúc nhích, Tu Từ có chút thấp thỏm quay đầu lại: "Làm sao vậy?"

"..... Không có gì."

Hai người đứng song song trước chậu rửa tay đôi, Tu Từ cúi đầu húp một ngụm nước, súc sạch bọt trong miệng, đi tới đi lui mấy lần mới bắt đầu dùng nước rửa mặt.

Trong quá trình sinh hoạt cá nhân, bọn họ cũng không giao tiếp nhiều lắm, mãi đến khi cả hai chuẩn bị ra ngoài, Phó Sinh mới cầm chiếc túi nhỏ của Tu Từ đứng ở ngoài cửa, chờ Tu Từ mang giày vào, sau đó anh nghe cậu ngập ngừng nói: "Anh...Chúng ta đây là làm hòa rồi phải không?"

"... Phải."

Tu Từ nghe vậy cong cong khóe miệng, vui vẻ nắm tay Phó Sinh: "Vậy hôm nay anh có thể nói chuyện với em nhiều hơn được không?"

Phó Sinh khẽ thở dài: "... Không phải hôm qua em mới là người ngẩn ngơ rồi phớt lờ anh sao?"

Tu Từ sửng sốt một chút, theo bản năng muốn phủ nhận: "Em không có..."

"Không tin có thể hỏi lão Bạch." Phó Sinh vừa nắm tay cậu vừa ấn thang máy, "Anh hỏi em mấy lần đều không trả lời."

"..." Tu Từ tự nhiên cảm thấy có chút khó chịu, muốn quay lại ngày hôm qua đánh chính mình lơ là mà bỏ qua lời nói của Phó Sinh.

"Xin lỗi, em không cố ý."

"Anh biết."

Phó Sinh thay đổi tư thế nắm tay của hai người thành các ngón tay đan vào nhau, sau đó cầm ô và cùng nhau đi trên con đường dẫn đến đoàn làm phim.

Anh thăm dò hỏi: "Còn hơn mười ngày nữa mới đóng máy, mỗi sáng đều thức dậy cùng anh, em có buồn ngủ không?"

"Không." Tu Từ mím môi trả lời

"Được, nếu buồn ngủ cũng không sao, sáng mai có thể ở lại khách sạn ngủ một lát, buổi trưa anh đến đón em."

Phó Sinh cũng không bất ngờ với câu trả lời của cậu lắm, nếu Tu Từ trả lời có, chuyện đó mới lạ.

Đoàn làm phim chuẩn bị kết thúc thì anh sẽ có nhiều thời gian chăm sóc Tu Từ hơn.

Phó Sinh cầm lấy hai phần ăn sáng của bà chủ đưa cho, mưa càng ngày càng nặng hạt, trên mặt đất tích tụ một tầng nước, mỗi bước anh đi đều bắn lên tung tóe khắp nơi.

"Cầm lấy."

Tu Từ sửng sờ một giây, một tay bưng bữa sáng, một tay cầm ô, thấy Phó Sinh cúi người đưa tay về phía mình.

"Giữ chặt."

Tu Từ choàng tay qua cổ Phó Sinh và gác chân lên eo anh.

Cán ô vòng cung hình chữ J, vừa đủ để móc túi đồ ăn sáng.

Phó Sinh đỡ đùi Tu Từ, ngón trỏ và ngón đeo nhẫn móc vào chiếc ba lô nhỏ, vững vàng đi về phía đoàn làm phim.

Anh trực tiếp ôm Tu Từ không một chút do dự, đến mái hiên hành lang rồi mới buông tay, dọc đường có vài nhân viên nhìn thấy, đây chính là điều mà Phó Sinh muốn đạt được.

"Ăn bánh bao."

Phó Sinh đút bánh sữa trứng vào miệng Tu Từ: "Cắn thêm miếng nữa đi."

Miệng của Tu Từ thực sự rất nhỏ, cậu ăn và uống từng ngụm nhỏ.

Miếng nhân trứng sữa nhỏ được điểm xuyết trên môi cậu, hơi giống những thứ không chính đáng vào ban đêm.

Từ lần đầu tiên cậu ăn cái đó, Phó Sinh nghĩ về việc Tu Từ đã ăn nó như thế nào. Ngày hôm sau, Tu Từ y như đứa trẻ làm nũng nói với anh rằng quai hàm cậu bị đau. Từ đó, Phó Sinh không muốn để Tu Từ làm như vậy nữa.

Vì thế, trong ba năm qua, về cơ bản họ luôn đi thẳng vào vấn đề chính, hoặc Phó Sinh sẽ giúp Tu Từ.

Thẳng đến mấy tháng gần đây, Tu Từ nhiều lần chủ động giúp anh, mỗi khi cậu muốn quyến rũ anh, muốn cùng anh thân mật hơn một chút, đều sẽ chủ động làm như vậy.

Kỳ thật Phó Sinh hy vọng Tu Từ có thể kiêu ngạo và buông thả như trước, đừng để bản thân thiệt thòi và đừng làm những điều cậu không thích.

Khi họ chia tay, Phó Sinh không nghĩ nổi đến việc Tu Từ thật sự là một đứa trẻ ngoan ngoãn, tự chủ là tốt, sau đó cậu sẽ tin tưởng anh nhiều hơn một chút, đừng luôn cảm thấy rằng anh có việc bên ngoài.

"Ngày hôm qua em không uống thuốc?"

"Em có." Tu Từ gật đầu, sợ Phó Sinh không tin, nhấn mạnh nói: "Em thật sự có uống nha, không có nước, em nuốt xuống luôn..."

Phó Sinh bất đắc dĩ đứng dậy rót cho cậu một ly nước ấm để cậu uống thuốc: "Em có bị khờ không, không thể tự rót nước sao?"

Tu Từ có chút ủy khuất: "Anh rót cho mới được."

Phó Sinh cạn lời.

Chung quy đều là nước lã, được hay không cũng chả có cái gì khác nhau, do Tu Từ cảm thấy buồn bực, nên ngay cả nước cũng trở nên đắng chát.

Vì đoàn phim đi bước vào giai đoạn hoàn thành nên còn bận rộn hơn trước, người đến người đi ai ấy cũng vội vã, không có thời gian nói chuyện vui đùa.

Diệp Thanh Trúc cũng sắp đóng máy, những ngày qua kịch bản đa phần là thoại của cô ấy, nên hiện giờ cô đang nghiêm túc đọc kịch bản.

Điều đáng bất ngờ nhất là Phong Thừa vẫn chưa đi, cậu ta đến đoàn làm phim trước bữa trưa, nói rằng cậu ta muốn nói lời tạm biệt với Diệp Thanh Trúc.

Hai người đứng bên gốc cây cổ thụ, không biết bọn họ đã nói với nhau những gì, nhưng nhìn tâm trạng chán nản của Phong Thừa thì có thể đoán ra.

Vu Mạc chần chờ một chút, hỏi cậu ta: "Thế nào rồi?"

"Cô ấy nói—" Phong Thừa hít một hơi thật sâu, "Ai mà chẳng có một thời thanh xuân khó quên, cô ấy còn nói mong tôi quên đi càng sớm càng tốt."

— Rồi sẽ có một người tốt hơn đang đợi cậu.

Diệp Thanh Trúc không thể quên đi thanh xuân của mình, nhưng lại muốn Phong Thừa quên đi thanh xuân của mình, đó là điều khiến cậu ta thấy khó chịu.

Phong Thừa nắm chặt tay và vỗ vai Vu Mạc: "Quên đi, cô ấy không thể quên người đó đi...Tôi đi đây, sau này có dịp thì chúng ta gặp lại."

Vu Mạc: "..Được."

Sau khi trò chuyện với Vu Mạc, Phong Thừa cũng quay đầu lại và nói chuyện nghiêm túc với Tu Từ: "Tạm biệt Tu Từ, tôi hi vọng cậu và đạo diễn Phó sẽ luôn luôn tốt."

"Ừm..." Tu Từ nhìn cậu, "Tạm biệt."

Bóng lưng Phong Thừa dần dần khuất đi, có rất nhiều người nhìn theo bóng lưng của cậu ta, ngoại trừ Diệp Thanh Trúc.

Trong lòng Tu Từ cùng Vu Mạc đều rất rõ, sau khi Phong Thừa rời đi, cho dù tương lai có thể gặp lại bất kỳ ai, nhưng chuyện gặp lại Diệp Thanh Trúc đó là một khả năng cực kỳ mong manh.

Thời thanh xuân của mỗi người không phải đều là nấm mồ hết hay sao? Chôn giữ hết người này rồi lại đến kẻ khác chỉ để sống trong hồi ức.

Tu Từ nắm lấy tay Phó Sinh, như để xác nhận: "Anh ơi, nếu như em khoẻ lại rồi..."

"Chúng ta sẽ kết hôn."

"..."

Nếu bệnh của em khỏi hẳn, liệu anh có còn yêu em như bây giờ hay không? Nếu bệnh của em bình phục thì chúng ta cưới nhau.

Tu Từ kinh ngạc nhìn Phó Sinh, hốc mắt dần dần đỏ lên, giọng nói có chút run rẩy: "Anh nói cái gì?"

"Nếu một ngày nào đó em thực sự tin rằng anh yêu em bằng cả con tim, vậy thì chúng ta sẽ kết hôn."

Phó Sinh nhìn vào mắt cậu, giọng điệu không mấy trìu mến, như thường lệ, như thể đang nói chuyện bình thường.

"Có thể...nhưng..."

"Chúng ta có thể ra nước ngoài, có thể mời bạn bè chứng kiến, nếu muốn, chúng ta cũng có thể mở một buổi live stream trực tiếp cho các fan, anh có thể thề với cả thế giới, anh sẽ không bao giờ rời xa em."

Giọng điệu của Phó Sinh có phần dụ dỗ hơn: "Em không muốn sao?"

Tu Từ: "...Em muốn mà."

Làm sao có thể không muốn, làm sao có thể không muốn.

Phó Sinh nở một nụ cười trên môi: "Vậy thì em phải cố gắng lên. Khi Meilin nói rằng em đã khoẻ hơn, có thể ngừng uống thuốc, chúng ta sẽ kết hôn."

"Được ạ."

Đừng trách ý chí của Tu Từ không đủ kiên định, mà là sự cám dỗ của Phó Sinh đưa ra hết sức mê hoặc và quá tốt khiến cậu không thể cưỡng lại được.

Nếu cậu thực sự mang người này giấu đi, tất cả những gì cậu có thể nhận được chỉ là một cơ thể mà thôi.

Không biết từ lúc nào cậu càng ngày càng tham lam, lúc đầu chỉ muốn cơ thể của Phó Sinh, về sau càng muốn anh ở bên cạnh mình không phải vì nợ nhau, hiện tại lại càng muốn anh vĩnh viễn không phản bội lời hứa với cậu.

Nhưng còn quá nhiều chướng ngại vật trên đường đến với mục tiêu tốt đẹp của cậu.

Trong khi theo dõi quá trình bận rộn của Phó Sinh, Tu Từ đã trả lời lại yêu cầu ghép tủy xương của mẹ cậu:

— Tôi sẽ không hiến tủy cho nó, dù phù hợp hay không, bà muốn bao nhiêu tiền có thể nói cho tôi biết.

Tin nhắn này không nhận được hồi âm, đầu óc Tu Từ có chút mê mang không biết phải làm sao, lại không thể chiến tranh lạnh cùng Phó Sinh để giải quyết "việc nhà" được. Khi anh ấy tức giận, anh ấy sẽ khó chịu.

Cậu sợ một Phó Sinh như thế, Phó Sinh có thể trừng phạt cậu như thế nào tùy anh ấy, nhưng anh ấy không được rời xa cậu hoặc phớt lờ cậu, cậu không thể chịu đựng được.

"Có chuyện gì sao?" Điện thoại vang lên, là Lâm luật sư đã lâu không liên lạc.

"Con gái tôi đâu?"

"...Tôi không biết."

"Cậu không biết? Đứa nhỏ trước kia làm nhiều như vậy chuyện, cậu đừng có nói hai người không có liên lạc với nhau?" Lâm Kiến Thịnh cực kỳ tức giận nói: "Lúc trước nó bỏ đi nói muốn quên đi quá khứ, trải nghiệm một cuộc sống mới..."

Cho đến tuần trước, vào thứ Hai hàng tuần, Lâm Nhiễm đúng giờ sẽ gửi một bức ảnh cho gia đình để báo cáo sự an toàn của cô ấy, nhưng trong tuần này đã ba ngày trôi qua vẫn không có lấy một tin tức gì từ Lâm Nhiễm.

"...Tôi không biết cô ấy đã đi đâu."

Tu Từ ngữ khí lãnh đạm, đối với Lâm Kiến Thịnh không có một chút đồng tình: "Cô ấy đi nơi nào, lựa chọn nhân gian hay địa ngục, không phải đều do ông sao?"

Lâm Kiến Thịnh tức giận đến giọng nói cũng run run: "Tu Từ, để tôi nói cho cậu biết, con gái tôi sống không tốt, cậu cũng đừng hòng sống tốt. Nếu nó có chuyện gì bất trắc, tôi sẽ cho Phó Sinh biết bộ mặt thật của cậu."

Tu Từ hơi dừng một chút: "..."

"Sẽ ra sao, Phó Sinh sẽ nghĩ như thế nào nếu cậu ta biết rằng cậu chính là người cuối cùng nhìn thấy mẹ của cậu ta?" Lâm Kiến Thịnh cúp điện thoại với một nụ cười chế nhạo.

Tu Từ ở trạng thái xuất thần trong giây lát thì nghe thấy hai tiếng bíp bên tai.

Cậu chính là người cuối cùng nhìn thấy Khương Sam.

Nhưng chính người phụ nữ kia gọi cậu tới, vốn còn tưởng rằng sẽ được nghe vài lời tốt đẹp của người sắp chết, không ngờ lại chỉ là lời ác ý.

Dù cơ thể vô cùng yếu ớt nhưng Khương Sam vẫn cố gắng muốn tìm Tu Từ bảo cậu tránh xa con trai mình ra.

Bà ta muốn Tu Từ nhìn thấy bà ta chết, muốn cậu cảm thấy tội lỗi vì điều đó...

Nhưng bà lầm rồi, tiêu chuẩn đạo đức của Tu Từ không cao đến như vậy, để được ở bên Phó Sinh, những kiểu khó chịu nhỏ nhoi này chẳng là gì, niềm vui khi ở bên Phó Sinh có thể lấn át tất cả những thứ khác.

_______

Phó Sinh theo thói quen quay đầu tìm kiếm bóng dáng của Tu Từ nhưng không tìm thấy.

Anh cau mày vội vàng đi tới thì thấy Tu Từ đang đứng trước bồn rửa cạnh cây cổ thụ trong sân.

Đứa nhỏ đang duỗi tay lấy nước rửa cho mình, Phó Sinh nhíu mày nắm lấy tay cậu, phát hiện trên cánh tay cậu có một vết thương nhỏ còn mới.

"Tu Từ!"

Không đợi Phó Sinh nổi giận, Tu Từ vội vàng giải thích: "Vừa rồi em không để ý chạm phải nó, em không có..."

Phó Sinh không biết vì sao khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đỏ hoe của Tu Từ, lửa giận trong mắt dần dần lắng xuống.

Anh nghiêng người hôn Tu Từ, động tác tuy ôn nhu nhưng lời nói từ miệng ra lại không hề ôn nhu như vậy.

"Tu Từ, lúc trước anh nói rất nghiêm túc."

Phó Sinh xoa gáy Tu Từ: "Để anh phát hiện ra em làm điều gì tổn thương chính mình..."

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của đứa nhỏ, trái tim của Phó Sinh lập tức trở nên mềm mại, anh khẽ thở dài: "Chắc em nghĩ là anh không nỡ, phải không?"

Hốc mắt Tu Từ dần dần đỏ lên, ôm lấy eo Phó Sinh, vùi mặt vào ngực anh: "Em không có.. Anh đã hứa với em, là không bỏ rơi em..."

Phó Sinh nâng cằm Tu Từ lên, nhìn vào đôi mắt yếu đuối của cậu: "Là lỗi của anh, anh đã không thực hiện tốt lời hứa."

Phó Sinh đơn giản xin lỗi, sau đó nghiêm túc nói: "Vậy thì đổi cái khác đi. Nếu như anh phát hiện trên người em có thêm vết thương nào, thì nó cũng sẽ xuất hiện trên người anh giống vậy."

Cơ thể của Tu Từ cứng đờ, cả người giật mình tại chỗ.

"Anh ơi, đừng..."

"Anh không nói đùa với em."

Phó Sinh vén ống tay áo lên đưa cánh tay của mình cho Tu Từ xem, không biết từ lúc nào đã có một vết cắt ngang, không sâu cũng không dài, nhưng lại khiến Tu Từ vô cùng đau lòng.

"Sao lại, anh làm nào lại..." Tu Từ hoảng sợ không biết làm sao, cậu nắm lấy cánh tay của Phó Sinh xoa xoa, lại sợ làm anh đau, chỉ dám xoa nhẹ nhàng xung quanh vết thương.

"Đêm hôm kia, anh tìm thấy một lưỡi dao lam trong ngăn túi của em."

"Em không cố ý giữ lại nó..." Đôi mắt Tu Từ đỏ hoe, một giây sau dường như sắp khóc: "Đã lâu rồi em không có sử dụng."

"Vậy thì hy vọng em sau này đừng sử dụng nó nữa." Phó Sinh nhẹ nhàng giơ tay lên lau đi những giọt nước trên khóe mắt Tu Từ, "Nếu không, em bị thương chỗ nào, anh cũng sẽ làm như vậy."

"Em, em..." nước mắt Tu Từ giàn giụa, "Sao anh làm như vậy..."

"Anh làm em khó chịu?" Phó Sinh dùng tay còn lại vuốt v e bên mặt Tu Từ, "Vậy thì em có biết những vết thương này của em cũng làm anh khó chịu không?"

Tu Từ không thốt nên lời, chỉ có thể ôm cánh tay của Phó Sinh mà khóc, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Đứa nhỏ khẽ run, trong miệng khẽ kêu lên một tiếng, cung kính hôn lên vết sẹo mỏng trên cánh tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện