Lúc Cố Chi nhìn thấy hai chữ “độc sủng” trên báo, vẻ mặt phút chốc cứng lại.
Cô nhìn lướt qua bên dưới tiêu đề bài báo, là hình ảnh phú bà thần bí thành phố Thượng Hải, còn có một chàng trai thần bí thân hình cao lớn nhìn từ sau gáy thì có lẽ là ngoại hình rất không tệ, lần lượt đi vào khách sạn Westin và một căn phòng.
Lần trước cùng phú bà xuất hiện trong một tấm hình là năm chàng trai non nớt, hơn nữa còn là đều xếp hàng nghe dạy dỗ, mà lúc này chỉ có một người, chẳng những không bị dạy dỗ mà còn ở một mình trong phòng khách sạn với phú bà trong hai tiếng đồng hồ làm cho người ta suy nghĩ xa xôi, cho nên hàm cấp của hắn cũng không ở trong hàng ngũ năm chàng trai kia mà là được tòa soạn thăng cấp làm “độc sủng”.
Cố Chi đầu tiên là ở trong lòng “Xí” một tiếng, loại đàn ông chó hung hãn ghen tuông thích tranh giành tình cảm như Hoắc Đình Sâm làm sao xứng làm độc sủng của phú bà, cô chậm rãi kéo tờ báo đang che mặt xuống, chỉ lộ ra đôi mắt, sau đó vừa vặn đối đầu với ánh mắt tra hỏi của Cố Dương.
Cố Chi: “... … …”
Quần áo mũ kính của phú bà trên báo đều là đồ hôm qua cô mặc lúc đi ra ngoài, cho nên dù có thế nào cô cũng không thể chối cãi nói không phải cô.
Cố Dương rầu rĩ nói: “Chị, không phải hôm qua chị nói chị có việc gì đều không dối gạt em sao?”
“Ờ…” Ánh mắt Cố Chi trốn tránh, suy nghĩ cái cớ và tìm lý do hồi lâu, cuối cùng cô nhìn Cố Dương một cái, vẫn lựa chọn nói thật: “Người đó ờ, là gia sư bình thường không có gì lạ mà chị nói với em, em đừng suy nghĩ nhiều, hôm qua tụi chị ở trong khách sạn hai tiếng là để học, chị thề!” Cố Chi vì thề, ăn không nói có mà giơ ba ngón tay lên.
Chỉ là lần trước Cố Dương tin tưởng năm chàng trai non nớt là nhân viên công ty, lần này để cậu tin tưởng là gia sư thì dường như có chút khó khăn.
Cố Dương đáng giá bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông trên báo: “Đây thật sự là thầy giáo sao, em nhìn cũng không thấy bình thường không có gì lạ.”
Cố Chi: “Vô cùng bình thường không có gì lạ! Thật sự cực kỳ bình thường không có gì lạ, anh ta cũng chỉ có bóng lưng là nhìn tốt hơn một chút, chính diện bình thường đến mức có thể bày bánh rán, cả Thượng Hải không có ai bình thường không có gì lạ hơn anh ta.”
Cố Dương nửa tin nửa ngờ: “Thật không?”
Cố Chi nói láo mà mặt không biến sắc: “Đó còn có thể giả à.”
Cố Dương: “Vậy vì sao hai người không học ở nhà mà phải chạy đến khách sạn học.”
Cố Chi gượng cười: “Đây không phải là sợ quấy rầy em sao, chị để lại thư phòng cho em, em nên ở trong đó đọc sách.”
“Ồ.” Cố Dương gật đầu, xem chừng thì cũng không biết là tin hay không tin, chỉ là cậu không hỏi tới nữa.
Cố Chi hơi thở phào nhẹ nhõm.
“Chị.” Cố Dương đột nhiên lại nói.
Cố Chi: “Hả?”
Ánh mắt Cố Dương nghiêm túc: “Sau này có anh rể thì phải nói cho em biết.”
“Hả?” Cố Chi nghe xong thì ngẩn người, ngay sau đó lại cười gật đầu: “Được.”
Cô không đành lòng nói với Cố Dương, đoán chừng là đời này em cũng sẽ không có anh rể.
----
Hoắc thị.
Văn phòng Giám đốc.
Khuôn mặt Hoắc Đình Sâm không chút thay đổi mà xem tờ báo mới ra lò hôm nay.
Trần Gia Minh lặng lẽ nhìn người “độc sủng của phú bà” ở đối diện, may mà vừa rồi trước khi vào mình đã cười đủ rồi, cho nên bây giờ anh ta sẽ nhịn được mà không bật cười.
Phóng viên tòa soạn này lúc chụp lén vậy mà không nhận ra “độc sủng của phú bà” kia là nhà tư bản Hoắc Đình Sâm vô cùng thông minh, không có nhân tính nhất Thượng Hải.
Có điều Trần Gia Minh cảm thấy không nhận ra cũng nói xuôi được, đổi vị trí để suy nghĩ một chút, nếu như anh ta là phóng viên, cho dù cảm thấy người kia nhìn giống Hoắc Đình Sâm cũng tuyệt đối không cho rằng là anh.
Bởi vì Hoắc tổng nhà anh ta hôm qua ra ngoài một mình, lúc đi ra ngoài vô cùng khiêm tốn, ăn mặc cũng rất biết điều, khác biệt rất lớn với thiếu đông Hoắc thị trong ấn tượng của người ngoài khi ra ngoài sẽ có một đống thư ký vây quanh, lại nói, nếu thật sự là Hoắc Đình Sâm thì muốn ngủ với phụ nữ nào mà không được, làm sao có thể lén lút chạy đến khách sạn thuê phòng hai tiếng đồng hồ làm độc sủng của phú bà.
Xem ra sức tưởng tượng của phóng viên bây giờ vẫn chưa đủ phong phú, đã to gan suy đoán rồi, chẳng lẽ bản thân Hoắc Đình Sâm lại không thể làm độc sủng của phú bà sao?
Trần Gia Minh không nhịn được mà cười trộm.
Hoắc Đình Sâm âm u từ trong báo giương mắt, nhìn thấy Trần Gia Minh vất vả nhịn cười trước mặt.
Trần Gia Minh cười cười, đột nhiên phát hiện ra sau lưng lạnh lẽo.
Sau đó anh ta phát hiện ra không biết ánh mắt của Hoắc Đình Sâm đã chuyển qua người hắn ta từ lúc nào.
!
Trần Gia Minh lập tức cúi đầu, hơi khom eo: “Hoắc tổng.”
Hoắc Đình Sâm thả báo trong tay ra, đang chuẩn bị phê bình thư ký này một phen thì điện thoại trên bàn làm việc của anh đột nhiên vang lên.
Hoắc Đình Sâm lại nhìn Trần Gia Minh một cái, sau đó anh nhận điện thoại: “Alo.”
“Ờ, chào anh, cái đó, xin hỏi anh là giáo viên dạy chữ cho tiểu thư Cố Chi sao?”
Sau khi Hoắc Đình Sâm nghe thấy giọng nói của người bên kia điện thoại thì hơi nhíu mày lại. Nghe giọng người kia thì là một thiếu niên.
“Phải.” Hắn trả lời.
“Chào thầy giáo, tôi là em trai của tiểu thư Cố Chi, tôi tên là Cố Dương.”
Hoắc Đình Sâm nghĩ thầm, quả nhiên anh không đoán sai: “Chào cậu.”
Ở đầu bên kia điện thoại, Cố Dương ôm ống nghe, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự căng thẳng.
Cậu phát hiện ra một dãy số điện thoại trên sách học trong thư phòng của chị cậu, trước dãy số còn viết hai chữ “xx”, thế là cậu ôm tâm thái thử một chút mà gọi điện thoại qua, không nghĩ tới là đúng.
Hoắc Đình Sâm cách điện thoại cũng có thể nghe ra được sự căng thẳng của Cố Dương, anh cười một tiếng: “Có chuyện gì không? Người bạn nhỏ.”
Rõ ràng là Cố Dương vô cùng để ý đến ba chữ “người bạn nhỏ” này: “Tôi không phải là người bạn nhỏ, tôi đã mười lăm rồi! Đừng gọi tôi là người bạn nhỏ!”
“Vậy được thôi.” Hoắc Đình Sâm đổi tay cầm điện thoại: “Tiểu Cố tiên sinh, xin hỏi có chuyện gì không?”
“Tiểu Cố” tiên sinh ở bên kia điện thoại trầm ngâm hồi lâu, sau đó hỏi: “Tôi gọi điện thoại cho anh chủ yếu là muốn hỏi anh và chị tôi rốt cuộc là có quan hệ như thế nào.”
“Chị tôi nói hai người đi khách sạn chỉ là đi học, nhưng mà tôi không tin.”
“Chị tôi đẹp như thế, hát lại hay, chị ấy cái gì cũng tốt, là cô gái đẹp nhất trên thế giới, trừ phi anh không phải là đàn ông, nếu không thì sẽ không có ai lại không thích chị tôi.”
Hoắc Đình Sâm nghe được thì cười cười: “Cậu rất thông minh, Tiểu Cố tiên sinh.”
Cố Dương vừa nghe thấy thì lòng liền lạnh đi, giọng điệu cũng thay đổi: “Tôi cảnh cáo anh, anh đừng ỷ vào việc chị tôi xinh đẹp có tiền còn chưa từng đi học mà anh liền quyến rũ chị ấy, loại đàn ông muốn gả vào nhà giàu có như anh trong lòng có quỷ gì tôi liếc mắt một cái là nhìn ra, anh đừng tưởng rằng tôi không biết anh muốn tiền của chị ấy, tôi cho anh biết, chỉ cần có tôi ở đây thì loại âm mưu quỷ kế này của anh sẽ không được như ý!”
Cố Dương nói đến mức rất tức giận, cậu có thể tin tưởng năm người kia là nhân viên công ty, dù sao thì bọn họ cũng bị chị cậu dạy dỗ, nhưng cậu không tin vì sao đi học với giáo viên bình thường không có gì lạ lại phải đến phòng khách sạn.
Cậu là đàn ông, đứng ở góc độ của đàn ông để suy nghĩ một chút, phụ nữ có tiền có mỹ mạo, quan trọng là còn chưa từng đi học như chị cậu, trong mắt của bất cứ người đàn ông nào cũng là một miếng thịt mỡ di động.
Chắc chắn sẽ có đàn ông xông tới như tre già măng mọc, ham muốn tiền của chị cậu, sắc đẹp của chị cậu, hòng gả vào nhà giàu có, sau khi được như ý thì từ đây vợ đẹp trong ngực, còn có tiền tiêu không hết, không cần cố gắng liền đi đến đỉnh cao cuộc đời.
Giáo viên dạy chữ bình thường không có gì kỳ lạ đi dạy học cứ phải dạy trong phòng khách sạn này chắc chắn chính là như vậy.
Lúc nói những lời này trong sự kích động Cố Dương nói rất lớn, Trần Gia Minh loáng thoáng nghe thấy nội dung cuộc gọi của Hoắc Đình Sâm, trong lúc nhất thời anh ta dường như còn đau trứng hơn cả người trong cuộc.
Hóa ra Hoắc tổng của anh ta cũng có ngày muốn gả vào nhà giàu có sao.
Lúc Hoắc Đình Sâm nghe thấy mấy chữ “quyến rũ”, “gả vào nhà giàu” thì lông mày nhướng lên.
Anh hít vào một hơi để cho mình nhẫn nhịn: “Tiểu Cố tiên sinh, tôi rất thích chị của cậu, nhưng những chuyện như muốn tiền của cô ấy, ý đồ gả vào nhà giàu thì cậu hiểu lầm tôi rồi.”
Ngược lại là một người phụ nữ nào đó, năm đó đường đường chính chính muốn tiền của anh.
Cố Dương: “Anh đừng tưởng rằng tôi sẽ tin vào những lời ngon ngọt này của anh, tôi cũng không phải là chị tôi.”
Hoắc Đình Sâm cười lắc đầu, nghĩ thầm chị cậu thông minh hơn cậu tưởng nhiều, sau đó anh nói: “Nếu cậu không tin lời tôi nói, vậy thì chúng ta có thể gặp mặt một lần.”
“Gặp mặt?” Thiếu niên bên kia điện thoại do dự một hồi, cuối cùng cậu đáp: “Được.”
----
Ở Âu Nhã Lệ Quang, Cố Dương đột nhiên nói mình muốn ra ngoài.
“Đi đâu vậy?” Cố Chi hỏi, cô phát hiện ra hôm nay Cố Dương ăn mặc có vẻ như có chút không giống với bình thường, cậu đeo nơ, trên tóc hình như là vuốt gel của cô, giống như người “nhớn” vậy.
Ánh mắt Cố Dương lơ lửng: “Em ờ, hôm nay hẹn bạn học ra ngoài.”
“Hôm qua sao không nghe em nói có hẹn.” Cố Chi lẩm bẩm, thật sự không hỏi nhiều, sau đó cô nói: “Các em hẹn ở đâu? Chị bảo Tạ Dư lái xe đưa em đi.”
“Không cần đâu chị.” Cố Dương vội vàng từ chối: “Em đi tàu điện ngầm qua đó là được, tạm biệt chị!”
“Ài.” Cố Chi nhìn thấy Cố Dương chạy ra ngoài giống như con thỏ.
…
Ở quán cà phê Tước Lam, Cố Dương chuyển hai chuyến tàu điện mới đi đến được nơi này.
Ngoài cửa có nhân viên phục vụ đặc biệt chờ cậu, vừa nhìn thấy cậu liền hỏi: “Là Tiểu Cố tiên sinh sao?”
Cố Dương gật đầu, được người phục vụ dẫn tới bên trong phòng.
Người phụ vụ mở cửa, Cố Dương hít một hơi thật sâu, sau đó điều chỉnh cái nơ ở cổ để mình có vẻ trưởng thành một chút rồi đi vào.
Cậu nhìn thấy bên trong có hai người đàn ông, một người ngồi, một người đứng.
Cố Dương quan sát hai người này một cách sơ lược, nhớ lại hình dung của Cố Chi đối với người thầy này.
Bình thường không có gì lạ, hơn nữa còn là khuôn mặt bình thường không có gì lạ đến mức có thể bày bánh rán.
Thế là cuối cùng Cố Dương đưa ánh mắt lên trên người của người đàn ông đang đứng.
Cậu đi qua, vươn tay về phía người đàn ông bình thường không có gì lạ đang đứng đó, trịnh trọng chào hỏi: “Là anh sao, thầy giáo dạy chữ.”
Hoắc Đình Sâm: “... … …”
Trần Gia Minh: “... … …”
Trần Gia Minh cười toe toét, nụ cười hết sức khó xử, kéo bàn tay thiếu niên duỗi về phía anh ta hướng về Hoắc Đình Sâm ngồi bên cạnh: “Ngại quá Tiểu Cố tiên sinh, vị này mới đúng.”
Hoắc Đình Sâm đứng dậy, thật sự như vậy mà bắt tay với Cố Dương.
Lúc này Cố Dương mới nhìn kỹ tướng mạo của người đàn ông không phải bình thường không có gì lạ, sau đó bỗng dưng cậu cảm thấy nhìn cực kỳ quen mắt.
Hoắc Đình Sâm: “Tôi họ Hoắc, Hoắc Đình Sâm.”
Rõ ràng là cả người thiếu niên cứng đờ.
Cuối cùng cậu cũng biết vì sao cậu thấy khuôn mặt người đàn ông này quen mắt, bởi vì cậu từng nhìn thấy ở trên báo.
“Ngồi đi.” Hoắc Đình Sâm ra hiệu với Cố Dương.
Cố Dương chậm rãi ngồi xuống, sau đó cậu cảnh giác quan sát hoàn cảnh xung quanh, là biểu hiện của sự bất an.
“Không phải là tôi đi nhầm chứ.” Cố Dương cười gượng hai tiếng.
Hoắc Đình Sâm: “Không nhầm đâu, là tôi đang dạy chị gái Cố Chi của cậu.”
Thật sự là Hoắc, Hoắc Đình Sâm?
Thiếu niên nhớ tới lời cậu đã nói với vị tiên sinh Hoắc Đình Sâm này ở trong điện thoại, khuôn mặt cậu trong nháy mắt bất ngờ đỏ lên.
Cậu đã nói anh có ý đồ quyến rũ chị cậu, muốn tiền của chị cậu, muốn gả vào nhà giàu.
Hai tay của Cố Dương đan mười ngón vào nhau để lên bàn, cậu cúi đầu.
Với sự hiểu biết của cậu đối với nhà họ Hoắc thì hẳn là không cần tiền của chị cậu, dùng hết âm mưu quỷ kế để gả vào nhà cậu.
Cố Dương lại lặng lẽ ngẩng đầu, nhìn thấy Hoắc Đình Sâm, cậu nghĩ chị của cậu khi nào thì lại quen biết Hoắc Đình Sâm vậy.
Cố Dương lập tức tự an ủi mình, bây giờ chị cậu có tiền như vậy, quen biết được mấy người có tiền ở Thượng Hải cũng rất bình thường, không phải là chuyện ghê gớm gì.
Hoắc Đình Sâm cười cười: “Bây giờ chắc hẳn Tiểu Cố tiên sinh nên yên tâm về tôi rồi nhỉ.”
“Tôi không có ý mưu đồ tài sản của chị cậu.”
Sau khi Cố Dương đụng phải ánh mắt của Hoắc Đình Sâm thì lập tức thu tầm mắt lại, cậu gật đầu: “Vâng.”
“Vậy anh…”
Hoắc Đình Sâm tựa như đoán được cậu muốn hỏi cái gì: “Trước mắt tôi đang theo đuổi chị cậu.”
Cố Dương “Ồ” một tiếng, nhớ tới Hà Thừa Ngạn trước đó cũng nói với cậu là đang theo đuổi chị cậu. Loại phú bà có tiền lại xinh đẹp giống như chị cậu, bên cạnh có mấy người theo đuổi cũng không có gì kỳ lạ.
Sau đó cậu lại nghĩ tới lời nói trước đó Cố Chi nói với cậu, không được ở bên ngoài nhận anh rể lung tung, càng không được nối dây tơ hồng lung tung cho chị ấy.
Thế là Cố Dương nói: “Vậy thì anh theo đuổi đi”
Nụ cười trên mặt Hoắc Đình Sâm cứng đờ.
Anh nhớ rõ ràng, trước đó lúc đối mặt với Hà Thừa Ngạn, tên nhóc này nhiệt tình cỡ nào, bày mưu tính kế, ngay cả tiếng “anh rể” cũng gọi rồi.
Hoắc Đình Sâm cho Trần Gia Minh một ánh mắt, Trần Gia Minh lấy ra đồ đã được chuẩn bị trước đó.
Hoắc Đình Sâm đẩy hộp đến trước mặt Cố Dương: “Lần đầu gặp mặt, cho Tiểu Cố tiên sinh một chút tâm ý nhỏ.”
Là cái hộp chỉ lớn bằng bàn tay, Cố Dương hơi nghi ngờ nhận lấy rồi mở ra, sau đó cậu “Woa” lên một tiếng.
Bên trong là một dãy…
Đạn viên chỉnh tề.
Trước mắt Thượng Hải thực hiện quản chế súng ống, người muốn nắm giữ súng ống phải trải qua tầng tầng phê duyệt khắc nghiệt, tất cả chỉ có một bộ phận người cực ít có thể nắm giữ.
Hoắc Đình Sâm nghĩ loại con trai trẻ tuổi như Cố Dương, tặng bút máy đồng hồ thì có vẻ không thú vị, mang súng thì không dám nghĩ, đạn bình thường đối với bọn họ mà nói là đã rất đã ghiền rồi.
Vả lại chỉ có đạn mà thôi, đã làm khô để làm kỷ niệm, không gây tổn thương cho người.
Để cho an toàn, anh còn cố ý đổi thuốc nổ trong mấy viên này thành cát, trọng lượng không thay đổi, nhìn vẻ ngoài cũng giống nhau như đúc.
Cố Dương không nhịn được mà cầm lấy một viên ước lượng, nhìn không lớn, cầm trong tay ước lượng lại rất nặng.
Lúc Cố Dương một lần nữa nhìn Hoắc Đình Sâm thì ánh mắt cũng thay đổi: “Cảm ơn Hoắc tiên sinh.”
Hoắc Đình Sâm không nghĩ tới tặng quà đi rồi mà xưng hô với mình vẫn là “Hoắc tiên sinh”.
Cố Dương cảm thấy mình phải nói chút gì đó, cậu suy nghĩ hồi lâu: “Chị của em ấy, ừm, chị ấy rất tốt.”
Hoắc Đình Sâm gật đầu: “Anh biết.”
Cô là một cái cây xiêu vẹo rất tốt.
Cố Dương: “Khi còn bé chị ấy đã nhiều rất nhiều khổ cực, không có cách nào cho nên mới không đi học, anh đừng ghét bỏ chị ấy.”
Hoắc Đình Sâm: “Không đâu.”
Cố Chi không biết sự lơ ngơ ngơ ngác rất đáng yêu, dáng vẻ Cố Chi bây giờ trong lúc học, cắn đầu bút nhận biết chữ càng đáng yêu hơn.
Cố Dương gãi gãi sau gáy, mắt nhìn Hoắc Đình Sâm, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở anh: “Thứ Bảy tuần sau là sinh nhật chị ấy.”
“Em đi học rồi, đến lúc đó anh có thể tặng chút quà gì đó cho chị ấy, chị ấy vẫn luôn không đón sinh nhật cho nên không ai biết.”
Hoắc Đình Sâm quả thật không biết sinh nhật của Cố Chi là vào lúc nào, anh lập tức gật đầu: “Được, cảm ơn.”
Tin tức này của Cố Dương đối với anh mà nói dường như là quá có ích rồi.
Nếu như cậu không nói, sinh nhật năm nay của Cố Chi, người phụ nữ này chắc chắn cũng sẽ không nói cho người khác biết, chỉ biết giấu đi, một mình lẻ loi trơ trọi chúc bản thân sinh nhật vui vẻ.
Hoắc Đình Sâm tựa như đã nghĩ đến dáng vẻ Cố Chi vào thứ Bảy tuần sau một mình lẻ loi trơ trọi ở nhà tự mình đón sinh nhật, sau đó hắn bắt đầu đau lòng.
Cố Dương nói cô chưa từng cho bản thân mình đón sinh nhật đàng hoàng.
Hoắc Đình Sâm đột nhiên đau lòng không thôi.
Mấy ngày sau khi gặp mặt Cố Dương, Hoắc Đình Sâm vẫn luôn chuẩn bị làm thế nào để đón sinh nhật Cố Chi.
Mua quà gì, đặt bánh gato gì.
Chính là ở Âu Nhã Lệ Quang, thứ bảy, ngày đó sau khi hắn dạy học xong, cô cho rằng hắn không biết nhưng thật ra là hắn biết.
Không cần làm tiệc tùng long trọng gì, chỉ có hai người bọn họ là được.
Ánh mắt Hoắc Đình Sâm dịu dàng.
Hắn không mong đợi cái cây xiêu vẹo này sẽ cảm động, hắn chỉ mong cho cô được một sinh nhật ra hình ra dáng.
Không muốn để cô một mình lẻ loi trơ trọi nữa.
Hoắc Đình Sâm nhớ tới ba năm trước đó, đột nhiên ảo não, cũng may mà năm nay hắn sẽ không bỏ lỡ nữa.
Hoắc Đình Sâm đang nghĩ ngợi thì điện thoại đột nhiên vang lên.
Hắn nhận máy. Là Cố Chi gọi tới.
“Cố Chi.” Giọng nói của Hoắc Đình Sâm có sự mềm mại mà trước giờ chưa từng có.
Cố Chi ở đầu bên kia điện thoại nghe được mà có chút khó chịu, không biết hắn đây là làm sau, sau đó cô quấn lấy dây điện thoại, quyết định đi thẳng vào vấn đề, cô hỏi hắn:
“Thứ bảy tuần sau sinh nhật tôi, tôi muốn làm ở, bữa tiệc tiểu tình nhân.”
“Anh tới không?”
Danh sách chương