Người phụ nữ luôn cắn chặt lấy môi dưới, không phát ra tiếng.

Trần Thiệu Hoàn rõ ràng nhìn thấy hận ý trong mắt cô, có điều anh cũng không quan tâm, nắm chặt lấy cằm của cô, ép buộc cô đối diện anh.

"Nếu như không phải tôi." Giọng nói của anh rất lạnh lùng, lạnh đến giống như căn bản không phải ở trong loại tình cảnh này, "Cô biết sẽ có kết cục gì không?"

Đường Mạn Văn không lên tiếng.

Anh nắm chặt lấy sau gáy cô, ép buộc cô cúi đầu, nhìn xuống, nhìn anh làm sao làm nhục tiến vào cô.

Đường Mạn Văn lập tức nhắm mắt, cô giãy dụa vài cái, lại giống như chú cá thoát khỏi nước đang hấp hối, căn bản chẳng ăn thua gì.

Trần Thiệu Hoàn cũng cúi đầu, vết máu kích thích anh càng thêm hưng phấn, anh nâng mặt Đường Mạn Văn lên, "Nếu như không phải tôi, bây giờ thứ cô phải nhận lấy có thể không chỉ là một người như tôi, cho nên không cần giống như người chết."

Nước mắt từ trong khóe mắt Đường Mạn Văn chảy xuống.

Cô nhắm chặt mắt lại, lại không ngừng được nức nở.

Trần Thiệu Hoàn bỏ mặc cô ra, một tay xé toạc nút áo sơ mi vẻn vẹn trên người cô, từng hạt nút rơi xuống như nước đổ.

....

Mưa ngừng lại, mây đen tan, phía chân trời vậy mà tràn ra ánh sáng hoàng hôn, giống như trận mưa to này chưa từng xảy ra, tà dương đẹp như tranh vẽ.

Đường Mạn Văn giống như một con búp bê vải rách bị vứt trên mặt đất.

Người đàn ông thong thả chỉnh lại quần áo, hồi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Anh ta liếc nhìn cô gái trên mặt đất.

Anh đi ra khỏi sảnh phụ, gọi nữ giúp việc đến, dặn dò hai câu.

Nữ giúp việc cung kính đáp ứng.

Ánh mắt Đường Mạn Văn trống rỗng, nhìn chằm chằm sàn nhà.

Vết thương trong lòng bàn tay bị mảnh sứ vỡ đã kết vảy, mảnh vụn đâm vào trong thịt.

Cô cảm thấy đây là một giấc mộng, sau khi tỉnh mộng cô vẫn là Đường Mạn Văn lúc ban đầu.

Đáng tiếc sự đau đớn vô cùng sống động này nói cho cô, đây không phải là mộng.

Nữ giúp việc tiến vào sảnh phụ, duỗi tay đỡ Đường Mạn Văn dậy, "Đường tiểu thư, nước tắm với quần áo đã chuẩn bị tốt cho cô rồi, đồ ăn cũng đã làm xong."

Đường Mạn Văn một phát tránh khỏi tay nữ giúp việc, nghĩ đến trước đó cô cầu cứu với cô ta chẳng ăn thua gì, thấy trong ánh mắt cô ta viết đầy chán ghét.

Cô chống đỡ cặp chân cư/ơng c/ứng của bản thân đứng lên, chống tường, tự mình đi vào phòng tắm.

Đường Mạn Văn đem toàn thân chà xát đến tróc da đỏ ửng lên, sau đó nhắm mắt lại, cảm giác bàn tay cầm thú di chuyển lại xuất hiện.

Cô đột nhiên cảm thấy ghê tởm, muốn nôn, nôn khan hai tiếng, nhưng mà bởi vì trong bụng không có gì nên nôn không ra.

Cô nhìn thấy những vết tích trên thân mình, thậm chí muốn đập đầu vào tường để chết, đáng tiếc cô không dám, cô sợ đau, cô tham sống sợ chết.

Cô hận bản thân tham sống sợ chết như vậy.

Đường Mạn Văn mở vòi sen ngồi trong góc phòng tắm, mãi đến khi quá lâu, nữ giúp việc ở bên ngoài gõ cửa.

Đường Mạn Văn lau khô người, đổi quần áo, đi ra.

Nữ giúp việc mang đồ ăn, Đường Mạn Văn sớm đã bụng đói kêu vang, cho dù không hợp khẩu vị cũng ăn sạch sẽ.

Cô ăn xong đồ ăn bổ sung thể lực, xuống lầu, đi đến cổng lớn căn nhà lớn, muốn rời đi.

Cảnh vệ ở cổng lớn lại duỗi tay ngăn cản cô, "Đường tiểu thư."

Đường Mạn Văn thấy cánh tay cản phía trước bản thân, chau mày,"Tránh ra, tôi muốn ra ngoài."

Cảnh vệ biểu tình lạnh lùng, "Trần sư trưởng đã dặn dò, không có mệnh lệnh của ngài, bất kỳ ai cũng không thể thả cô rời khỏi nơi này."

Đường Mạn Văn vừa nghe xong trong lòng nhất thời có chút hoảng loạn, cô ra sức đẩy cánh tay của cảnh vệ đang chắn trước mặt mình.

"Thả tôi ra! Trần Thiệu Hoàn dựa vào cái gì nhốt tôi ở đây! Tôi muốn ra ngoài! Tôi muốn ra ngoài!"

Đáng tiếc cô căn bản đã yếu ớt, không những không đẩy được cảnh vệ, bản thân ngược lại ngã mông xuống mặt đất.

Cảnh vệ vừa nghe cô mở miệng gọi một tiếng "Trần Thiệu Hoàn", chau mày, "Đường tiểu thư, mong cô đối với Trần sư trưởng tôn trọng một chút."

Đường Mạn Văn từ mặt đất bò dậy, "Tôn trọng? Tôi tại sao phải tôn trọng một tên cư/ỡng h/i/ếp! Cậu con chó này, cậu thả tôi ra!"

Cảnh vệ chau mày, dứt khoát không để ý đến cô, trực tiếp đóng cửa lại.

Đường Mạn Văn bổ qua mở cửa, cửa đã bị khóa lại từ bên ngoài.

Cô đập lên mặt cửa, "Thả tôi ra ngoài!"

Cảnh vệ nghe thấy tiếng đập cửa, bất vi sở động.

Sau đó anh ta nghe thấy trong phòng truyền đến âm thanh đồ vật vỡ vụn.

Đường Mạn Văn đập nát tất cả đồ vật có để đập vỡ, "Thả tôi ra! Thả tôi ra!"

Không ai để ý cô.

Đường Mạn Văn tốn hết thời gian hai ngày, cuối cùng mới hoàn toàn chấp nhận, bản thân đã bị Trần Thiệu Hoàn nhốt ở đây.

Trần Thiệu Hoàn đang trả thù cô.

Nữ giúp việc nơi này, có cảnh vệ, cô đập vỡ đồ, cô ta sẽ chỉ mặt không đổi sắc dọn dẹp đồ vật, sau đó bày trí cái mới, cô muốn nói chuyện với họ, lại không ai muốn nói với cô một câu.

Trần Thiệu Hoàn cũng không có xuất hiện qua.

Đường Mạn Văn cảm thấy bản thân giống như cái xác không hồn, nếu như không phải còn có đau đớn nhắc nhở cô.

Vết thương bị mảnh sứ cắt trong lòng bàn tay chưa có xử lý qua, mảnh vỡ luôn ở trong vết thương, lúc cô đi tắm lại dính nước, vết thương chậm rãi bắt đầu nứt mủ.

Cô phát sốt nhẹ.

Có điều không có ai để ý, nữ giúp việc chỉ cần nhìn chằm chằm cô ăn xong một ngày ba bữa, cảnh vệ chỉ cần nhìn cô không cho cô chạy trốn với tự sát.

Đường Mạn Văn đột nhiên thích lúc sốt đến mơ hồ đi gảy nứt mủ vết thương của bản thân, đau đớn sâu sắc sẽ kí ch thích đầu óc cô nhất thời thanh tỉnh.

Cô gan bé, không dám đụng đầu chết, nhưng nếu như như vậy hồ đồ bệnh chết trong một đêm nào đó, chắc là sẽ tốt hơn một chút.

Trần Thiệu Hoàn vào nơi này lần nữa là một tuần sau đó.

Trần Thiêm Hoằng hôm trước đi Cam Túc, để anh ở lại Tây An, nhắc nhở anh đừng buông lỏng cảnh giác. Vài ngày trước anh gặp phải một trận ám sát, là một đám buôn thuốc phiện bị đánh tan năm ngoái. Bọn đến trả thù, đa số đều bị bắt đến bắn chết, những vẫn còn vài tên chạy trốn ở bên ngoài, đang bị truy nã.

Trần Thiệu Hoàn bận vài ngày, cuối cùng có thời gian rảnh đến nơi này.

Anh tuy rằng một tuần không đến, có điều mỗi ngày đều có người đến báo cáo với anh, nói Đường tiểu thư ăn được ngủ được, cũng không tiếp tục đập phá đồ đạc nữa, rất yên tĩnh.

Nữ giúp việc nói Đường tiểu thư ở trong phòng.

Trần Thiệu Hoàn cũng không gõ cửa, đi đến phòng ngủ, Đường Mạn Văn đang nằm trên giường, co thành một đoàn, chắc là đang nghỉ trưa.

Trần Thiệu Hoàn đến gần, nhìn thấy Đường Mạn Văn chỉ có khuôn mặt nhỏ lộ ra từ bên trong chăn, chắc là nóng nên hai má hơi ửng đỏ.

Anh dùng mu ngón tay vuốt ve trên má cô, nhìn thấy lông mi cô hơi động đậy.

Rõ ràng nói cô có khỏe mạnh ăn cơm, không biết tại sao cảm thấy vẫn là gầy đi không ít, trên mặt đều không có thịt rồi.

Anh biết cô tỉnh rồi, một tay vén mở chăn, Đường Mạn Văn mặc một chiếc váy ngủ màu trắng, chân váy đã chạy đến trên eo, lộ ra đôi chân thon dài tinh tế.

Trần Thiệu Hoàn đậy lại.

Đường Mạn Văn mở trừng mắt, cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn trần nhà.

Hôm nay thời gian nhiều, Trần Thiệu Hoàn có nhẫn nại làm màn dạo đầu, anh muốn xem trong mắt cô nhiễm phải sắc dục, muốn cô nhịn không được phát ra tiếng, chỉ là khi Trần Thiệu Hoàn chạm vào làn da nhẵn bóng của cô, mới phát hiện da cô hơi nóng.

Nóng không bình thường.

Anh duỗi tay sờ trán cô.

Thế nhưng đang sốt cao.

Anh phát hiện tay trái của cô luôn nắm chặt, ép buộc cô xòe mở lòng bàn tay, nhìn thấy lòng bàn tay cô đã có nước mủ màu vàng nhạt, da thịt bên ngoài lật ngược, hình dạng đáng sợ.

Trần Thiệu Hoàn bị thương nhiều lần, vừa nhìn liền biết vết thương bị đâm rất sâu, chưa kịp thời xử lý đã bị nhiễm trùng, cả người sẽ mới phát sốt.

Thuộc hạ đến báo cáo lại nói cô luôn rất yên tĩnh, chưa từng nói cô kêu đau.

Trần Thiệu Hoàn cũng không biết bây giờ bản thân là tức giận hay nóng ruột, trực tiếp ôm ngang  người lên, gọi bác sĩ tư nhân.

...

Bác sĩ tư nhân mang theo hộp thuốc nhanh chóng chạy đến.

Vừa nhìn liền biết vết thương trên tay Đường Mạn Văn kéo dài quá lâu, thậm chí còn có mảnh sứ vỡ đâm vào bên trong, nếu muốn xử lý, trước tiên cần cắt bỏ phần hoại tử.

Trần Thiệu Hoàn nghe đến mấy chữ "cắt bỏ phần hoại tử" liền chau mày.

Đó có nghĩa là phải dùng dao đem miếng sứ vỡ, thịt thối, nước mủ, toàn bộ thanh lý sạch sẽ, mùi vị đó chính là trực tiếp dùng dao cắt thịt của bạn.

Thuốc giảm đau cũng không ăn thua gì.

Bác sĩ mở rộng lòng bàn tay của Đường Mạn Văn, trong tay cầm lấy một bình nước muối dùng cho cắt bỏ hoại tử.

"Đường tiểu thư, từ lúc này bắt đầu có thể có chút đau, cô nhịn một chút."

Đường Mạn Văn không lên tiếng.

Trần Thiệu Hoàn chau mày lại, để nữ giúp việc cầm đến một chiếc khăn lông, ném cho Đường Mạn Văn.

Đường Mạn Văn hiểu rõ ý anh, đem khăn lông đặt ngay miệng cắn lấy.

Bắt đầu cắt bỏ.

Trần Thiệu Hoàn nhìn thấy bác sĩ vừa đổ nước muối vừa dùng cái nhíp luồn vào trong vết thương, tìm mảnh sứ vỡ ở bên trong.

Tìm xong mảnh vỡ, lại dùng dao gọt nhỏ, từng chút một cắt đi thịt thối, làm sạch mủ.

Anh liếc nhìn Đường Mạn Văn.

Cô gắt gao cắn khăn lông trong miệng, giống như muốn cắn nát nó, cả người cô hơi run rẩy, mồ hôi trên trán từng giọt chảy xuống.

Anh chịu nhiều vết thương, do dao do súng, cũng cắt bỏ qua phần hoại tử, biết sẽ rất đau, anh vốn cho rằng Đường Mạn Văn sẽ hét lên sẽ kêu khóc sẽ ngất đi, lại không ngờ được cô thế nhưng có thế nhịn như vậy.

Trần Thiệu Hoàn rũ mắt, đang nghĩ đến cô bé rõ ràng cô cùng yếu ớt đó trong trí nhớ.

Trong lòng anh đột nhiên nổi lên một chút buồn bực, thúc giục nói, "Nhanh chút."

Trán của bác sĩ cũng có một lớp mồ hôi mỏng, "Vâng."

Cắt bỏ xong, tay của Đường Mạn Văn được gói lại giống như bánh chưng, lại uống xong thuốc hạ sốt với thuốc giảm nhiệt.

Cả người cô giống như từ trong nước vớt ra, mồ hôi ướt sũng.

Bác sĩ dặn dò một số việc chú ý như không nên đụng nước,...

"Sẽ để lại sẹo sao?" Trần Thiệu Hoàn cũng không biết tại sao, đột nhiên hỏi như vậy.

Bác sĩ vẻ mặt khó xử, "Vết thương của Đường tiểu thư rất sâu, lại kéo dài lâu như vậy hóa thành mủ, cho nên nhất định sẽ để lại sẹo."

"Có điều sau này có thể dùng chút dược vật làm mờ sẹo."

Trần Thiệu Hoàn gật đầu.

Bác sĩ vác hòm thuốc rời đi.

Đường Mạn Văn sau khi uống thuốc xong cả người hôn mê, mí mắt đánh nhau.

Đường Mạn Văn cảm nhận được Trần Thiệu Hoàn đặt cô lên giường.

Cô duỗi tay nắm lấy góc áo anh.

Trần Thiệu Hoàn quay đầu lại.

Đường Mạn Văn giãy dụa ngồi dậy, lúc này mới lên tiếng.

Cô rõ ràng sắc mặt trắng bệch, xương gò má lại lộ ra đỏ ửng khi sốt cao.

Giọng nói của cô rất nhỏ, hữu khí vô lực.

"Trương… không, Trần Thiệu Hoàn."

"Chuyện lúc nhỏ là tôi không đúng, tôi xin nhận lỗi với anh, xin lỗi, thật sự xin lỗi."

"Anh muốn báo thù tôi, chẳng lẽ bây giờ như vậy còn không đủ sao, tôi đâu có dùng dao khoét thịt của anh."

"Lúc đó tôi chỉ mới 8 tuổi."

"Tôi xin anh, anh tha cho tôi đi, anh tha cho tôi đi được không, tôi cầu xin anh."

Trần Thiệu Hoàn nghe vậy, đột nhiên cảm thấy buồn cười.

Không khoét thịt anh, đúng không? Anh không quên được đôi chân trống không của cha, quên không được cảm giác khi tự tay chôn cất cha mẹ mình, nếu như không phải không có cách nào, ai lại muốn vác họ của người khác, làm con trai người khác.

Anh là Trương Trình không phải Trần Thiệu Hoàn.

Trần Thiệu Hoàn nâng cằm Đường Mạn Văn lên, anh đột nhiên ngoan lệ, một phát đẩy Đường Mạn Văn ra.

Đường Mạn Văn đột nhiên bị đẩy ra, sau gáy đụng phải đầu giường, bộp một tiếng, mắt nổ đom đóm.

Trần Thiệu Hoàn nắm chặt lấy cánh tay trai bị bó giống bánh chưng của cô, chống xuống, không cho lộn xộn.

Anh đ è xuống.

Đường Mạn Văn vừa mới từ trong cảm giác chóng mặt nổ đom đóm trở lại, nhìn thấy Trần Thiệu Hoàn phủ lên, hiểu rõ anh ta muốn làm gì, sợ hãi đến cực điểm.

Quần áo bị xé nát, cô hét ầm lên tê tâm phế liệt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện