Hôm nay, Dụ Quân Chước vẫn luôn mê man, gần như chưa từng tỉnh táo lại.

Trong mơ mơ màng màng, y cảm giác có người đút thuốc cho mình. Thuốc kia đắng đến tột cùng, y không sao nuốt trôi, liền bị người giữ cằm, ép phải nuốt xuống.

Nhưng sau khi uống xong bát thuốc đắng chát ấy, đầu lưỡi lại thoáng nếm được chút vị ngọt, chẳng rõ là đường phèn hay thứ gì khác.

Đến khi hoàng hôn buông xuống, y dần dần tỉnh lại. Trong doanh trại đã thắp đèn, ánh lửa chập chờn. Có lẽ sợ y bị chói mắt, ngọn đèn được đặt sau bình phong, ánh sáng lay động, bị che khuất quá nửa, khiến trong trướng không quá tối tăm mà cũng chẳng quá rực rỡ.

"A..."

Dụ Quân Chước khẽ rên một tiếng, vừa định xoay người, lại vô tình động đến vết thương, đau đến mức chỉ có thể nằm yên. Y thử cử động tay chân, nhưng toàn thân như tan ra, không có chỗ nào nghe theo sự sai khiến của y.

Ý thức dần dần trở về, những mảnh ký ức vụn vặt của đêm qua cũng lần lượt hiện lên...

Y nhớ rõ mình đã uống rượu thanh lâu vừa mua về như thế nào, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì thì chẳng còn rõ ràng nữa. Chỉ mơ hồ nhớ rằng mình đã khóc rất dữ, còn bị Chu Viễn Hồi hết lần này đến lần khác thay đổi tư thế...

Khó nhất trong lúc đó chính là... Đã mấy lần Chu Viễn Hồi muốn kết thúc, vậy mà y vẫn ôm lấy cổ nam nhân, khẽ nói khó chịu. Mỗi khi nghe thấy lời ấy, Chu Viễn Hồi liền im lặng ôm y một lúc, sau đó lại một lần nữa tiếp tục.

Quả thực là... quá mức không biết xấu hổ.

Thậm chí Dụ Quân Chước không dám thừa nhận, người đêm qua là chính mình.

"Tỉnh rồi?" Một giọng nam trầm thấp vang lên từ sau bình phong.

Dụ Quân Chước quay đầu nhìn lại, liền thấy Chu Viễn Hồi sải bước đi tới, đứng bên mép giường, từ trên cao nhìn xuống y.

Gương mặt Dụ Quân Chước bỗng chốc đỏ bừng, nhất thời không biết nên đối mặt thế nào với người trước mắt.

Chu Viễn Hồi lại đã khôi phục dáng vẻ lãnh đạm thường ngày, khoác trên người bộ võ phục đen tuyền, hoàn toàn không còn chút bóng dáng nào của kẻ cường thế đêm qua.

"Đầu còn đau không?" Hắn vươn tay đặt lên trán Dụ Quân Chước, nhẹ nhàng thăm dò.

"Không... không đau." Dụ Quân Chước cất lời, lúc này mới nhận ra giọng mình đã khàn đặc đến khó nghe.

Chu Viễn Hồi mang nước ấm đến, tự tay giúp y lau mặt, rửa tay, lại hầu hạ súc miệng, thay y phục.

Dụ Quân Chước có chút không được tự nhiên, nhưng toàn thân vô lực, chỉ có thể tùy ý để đối phương bày bố.

"Có đói không?" Chu Viễn Hồi hỏi.

"Ừm, có một chút."

Y nào chỉ đói một chút, rõ ràng là đói đến mức bụng lép dính lưng.

Chu Viễn Hồi hẳn đã dặn dò từ trước, cháo sớm đã được chuẩn bị sẵn, lúc này hâm nóng lại rồi bưng đến.

Dụ Quân Chước vốn định tự mình xuống giường dùng bữa, ai ngờ chân vừa chạm đất đã mềm nhũn, suýt nữa ngã nhào.

"Đừng lộn xộn." Chu Viễn Hồi đưa tay ôm lấy y, ngang nhiên bế lên, đặt ngồi xuống ghế bên bàn.

Dụ Quân Chước vừa ngồi xuống, chạm phải vết thương, đau đến mức hít mạnh một hơi.

"Đau lắm sao?" Chu Viễn Hồi cúi đầu nhìn y.

"Cũng... cũng tạm." Dụ Quân Chước ngoài miệng cứng rắn không chịu thừa nhận, nhưng giọng nói lại hơi run rẩy.

Chu Viễn Hồi liền lấy một tấm đệm mềm đến, lót xuống ghế cho y, lúc này Dụ Quân Chước mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Trên bàn chỉ có cháo, thoạt nhìn quá mức thanh đạm.

Nhưng y thực sự đã đói đến cồn cào, liền một hơi uống hơn nửa bát.

Chu Viễn Hồi vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn y, không nói một lời, thần sắc lại mang theo một loại ý vị khiến người ta khó nắm bắt.

Dụ Quân Chước mấy lần muốn mở miệng, nhưng cứ chạm phải ánh mắt lạnh nhạt của nam nhân, liền không biết nên nói gì nữa. Trong lòng y có chút khó hiểu, tại sao đêm qua hai người đã thân mật đến thế, vậy mà chỉ sau một giấc ngủ, Chu Viễn Hồi lại trở nên xa cách như vậy?

Chuyện này... hoàn toàn khác với những gì y tưởng tượng.

"No rồi sao?" Chu Viễn Hồi chờ y ăn xong, chậm rãi hỏi.

"Ừm." Dụ Quân Chước vẫn chưa thực sự no, nhưng lúc này cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa.

Chu Viễn Hồi đưa tay lau đi vệt cháo còn dính nơi khóe môi y, sau đó cúi người bế y trở lại giường.

"Lật người lại, để ta kiểm tra một chút." Chu Viễn Hồi nói.

"Kiểm tra... kiểm tra cái gì?" Dụ Quân Chước chần chừ hỏi, trong lòng mơ hồ dâng lên một dự cảm không rõ ràng.

"Kiểm tra vết thương trên người em." Chu Viễn Hồi chẳng buồn thương lượng, trực tiếp ra tay lật người y lại, thẳng thừng kéo quần xuống.

Dụ Quân Chước tức đến mức mặt đỏ bừng, nhưng khổ nỗi toàn thân không có chút sức lực nào, còn chưa kịp phản kháng, Chu Viễn Hồi đã nhanh chóng bôi thuốc cho y.

Cảm giác lạnh lẽo từ thuốc mỡ khiến y theo bản năng co rụt người lại, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Chu Viễn Hồi sao có thể đối xử với y như vậy chứ?

Một chút mặt mũi cũng không chừa lại, thật sự quá đáng!

"Còn khó chịu không?" Chu Viễn Hồi vừa hỏi, ngón tay lại nhẹ nhàng ấn xuống.

"A! Ngài..." Dụ Quân Chước khẽ rên một tiếng, suýt chút nữa lại khóc.

"Đau sao?"

"Không..."

Dụ Quân Chước kéo chăn phủ kín người, chỉ hận không thể chôn cả đầu vào, hoàn toàn không muốn nhìn người trước mắt.

Chu Viễn Hồi ngồi bên mép giường hồi lâu, cuối cùng nhẫn nhịn, chẳng nói thêm một lời.

Từ đêm qua, hắn đã biết Dụ Quân Chước uống rượu thanh lâu, trong lòng vốn bực bội không thôi. Nhưng nhìn người bị lăn lộn thành bộ dáng này, hắn lại không nỡ nặng lời, chỉ có thể cắn răng nhịn xuống.

Chuyện này tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua.

Hắn nhất định phải dạy dỗ người kia một bài học cho ra trò!

Chu Viễn Hồi không định để mọi chuyện mơ hồ trôi qua như vậy, dù lúc này Dụ Quân Chước trông có vẻ đáng thương vô cùng, hắn cũng không thể mềm lòng.

Hắn hiểu rõ con người Dụ Quân Chước, bề ngoài trông ngoan ngoãn, nhưng thật ra tâm tư còn lớn hơn bất kỳ ai. Nếu lần này hắn bỏ qua, ai biết sau này tên tiểu tổ tông này còn gây ra chuyện hoang đường gì nữa?

Vậy nên, Chu Viễn Hồi đã hạ quyết tâm, lần này nhất định phải nghiêm túc đối đãi.

Đáng thương thay, đến tận bây giờ Dụ Quân Chước vẫn chưa nhận ra bản thân đêm qua đã gây ra họa lớn đến nhường nào. Y chỉ thấy ấm ức, không hiểu vì sao Hoài Vương điện hạ sau một giấc ngủ lại giống như biến thành một người khác.

Rõ ràng đêm qua còn ôm y dịu dàng đến thế, vậy mà hôm nay đến một câu nói nhẹ nhàng cũng không buồn thốt ra.

Chẳng lẽ thật sự ứng với câu nói kia: Có được rồi, liền không còn trân trọng?

Chu Viễn Hồi không dỗ dành, cũng không rời đi, chỉ lặng lẽ canh giữ trong phòng.

Dụ Quân Chước chợt nhớ ra điều gì, giọng có chút khàn khàn hỏi: "Dung nhi đâu?"

"Dung nhi còn chưa trở về." Chu Viễn Hồi đáp.

Dụ Quân Chước thoáng sững người, quay đầu nhìn hắn.

"Qua hai ngày nữa sẽ trở lại."

Chu Viễn Hồi sợ y lo lắng, liền giải thích: "Ta thấy Dung nhi và ngoại tổ mẫu ở chung rất tốt, nên để bọn họ bên nhau thêm vài ngày. Bà ấy... Bà ấy rất giống mẫu thân của Dung nhi."

Ngoại tổ mẫu của Chu Dung, rất giống mẫu thân của nhóc.

Vậy nên, khi Chu Viễn Hồi nhìn thấy người đó, có phải cũng đã nhớ về quá khứ?

"Ta muốn ra ngoài đi một chút." Dụ Quân Chước nói.

"Trời đã tối rồi, em muốn đi đâu?"

"Không biết, trong phòng quá mức ngột ngạt." Giọng Dụ Quân Chước khàn đặc, hẳn là do đêm qua khóc quá nhiều.

Chu Viễn Hồi nghe thấy thanh âm của y, trong lòng không khỏi dâng lên một tia đau lòng, suýt chút nữa mềm giọng dỗ dành.

Nhưng sau một hồi đấu tranh, Hoài Vương điện hạ vẫn kiềm chế cảm xúc.

"Ta ôm em ra ngoài." Chu Viễn Hồi nói.

"Không cần, ta tự đi được."

Dụ Quân Chước như thể đang giận dỗi, nhất quyết không cho ai đỡ, tự mình gắng gượng bước xuống giường.

Thế nhưng, vừa đứng dậy, hai chân liền run lẩy bẩy, suýt nữa không thể đứng vững. Cơn mệt mỏi toàn thân ập đến như sóng lớn cuốn trôi, khiến y bất giác sinh ra một tia bực bội.

"Còn muốn cậy mạnh sao?" Chu Viễn Hồi hỏi.

Dụ Quân Chước không đáp, chỉ im lặng trở lại giường, lần này nằm xuống không động đậy nữa.

Y tự đưa ra quyết định, hôm nay tuyệt đối sẽ không chủ động nói chuyện với Chu Viễn Hồi. Dù đối phương có lên tiếng trước, y cũng không thèm đáp lại.

Y đang giận.

Rõ ràng những gì y làm đều vì Chu Viễn Hồi, thế mà tên kia lại đối xử với y như vậy, quả thực không thể nào chấp nhận!

Nhưng cơn giận này cũng chẳng kéo dài được bao lâu, bởi chẳng mấy chốc đã có người mang thuốc sắc đến.

Chu Viễn Hồi thử độ ấm của chén thuốc xong, liền đỡ y dậy, định đút cho uống.

"Ta không uống." Dụ Quân Chước mím môi, cố chấp không phối hợp.

"Không có quyền thương lượng." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói, không chút nể nang.

Thế nên, Hoài Vương điện hạ liền cứ thế ngậm một ngụm đầy thuốc đắng, bóp cằm Dụ Quân Chước rồi mạnh mẽ truyền sang.

"Ưm..." Dụ Quân Chước trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, nhưng lại không thể không nuốt xuống bát thuốc đắng chát ấy.

Cứ như vậy, Chu Viễn Hồi cưỡng ép y uống hết cả chén thuốc, từng ngụm từng ngụm, không để y có cơ hội từ chối.

"Ngài sao có thể làm như vậy?" Dụ Quân Chước tức giận kháng nghị.

"Sao lại không thể?" Chu Viễn Hồi không đáp, chỉ tiện tay lấy một chén nhỏ bên cạnh, ngậm thêm một ngụm gì đó, lại cúi xuống truyền sang.

Lần này là ngọt.

Dụ Quân Chước khẽ mấp máy môi, sắc mặt trở nên vô cùng phức tạp.

"Lúc em tự tiện rót rượu thanh lâu cho mình, cũng không thấy em thương lượng với bổn vương." Chu Viễn Hồi nói.

"Ta..." Dụ Quân Chước hé miệng, nhưng nhất thời không biết nên giải thích thế nào.

"Không còn gì để nói?" Chu Viễn Hồi hỏi, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm y.

Dụ Quân Chước cụp mắt, không cất tiếng.

Y không biết phải mở lời thế nào.

Chẳng lẽ lại nói rằng bản thân sợ hãi, nên mới mượn rượu thanh lâu để lấy thêm dũng khí?

Như vậy chẳng phải quá mất mặt rồi sao...

"Ngủ đi." Chu Viễn Hồi không muốn vào lúc này lại giáo huấn người kia.

Không nỡ, mà cũng không thể nhẫn tâm xuống tay.

Dụ Quân Chước kéo chăn trùm kín người, trong lòng vừa tủi thân vừa bực bội.

Y cảm thấy mình đã làm một chuyện vô cùng ngu ngốc.

Mà chuyện ngốc nghếch này dường như còn bị Hoài Vương nắm được nhược điểm.

Chu Viễn Hồi vẫn luôn ở bên trông chừng, mãi đến khi Dụ Quân Chước ngủ say, hắn mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Tối nay, ngoài Chu Viễn Hồi ra, vẫn còn một người khác cứ lo lắng thấp thỏm không yên, đó chính là Đàm Nghiên Bang.

Vì để thuận tiện cho Chu Viễn Hồi nguôi giận, hôm nay Đàm Nghiên Bang không dám đi xa, cứ canh ngoài phòng chờ lệnh. Mãi đến khi thấy có người mang cháo vào, hắn ta mới nhẹ nhàng thở ra, biết Vương phi hẳn là đã tỉnh.

"Vương gia." Nhìn thấy Chu Viễn Hồi bước ra khỏi phòng, Đàm Nghiên Bang lập tức tiến lên, bộ dạng như sẵn sàng chịu đánh chịu mắng.

"Đi tìm hai thanh trường thương tới." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.

Đàm Nghiên Bang: ...

Vương gia sẽ không thật sự muốn đánh chết hắn ta đấy chứ?

Không dám chậm trễ, Đàm Nghiên Bang vội vã đi lấy hai thanh trường thương. Chu Viễn Hồi tiếp nhận một thanh, chẳng buồn báo trước, lập tức đâm thẳng về phía hắn ta. Đàm Nghiên Bang lách mình tránh đi, tay kia cầm chặt trường thương nghênh đón.

Cứ thế, hai người liền giao đấu ngay trước doanh trại.

Chúng huynh đệ trong doanh đã lâu chưa từng thấy Hoài Vương điện hạ ra tay, liền ùn ùn kéo đến xem náo nhiệt. Chỉ riêng Đàm Nghiên Bang là toàn thân ướt đẫm mồ hôi, vừa nỗ lực tránh thế công sắc bén của đối phương, vừa cố gắng giữ bản thân không quá chật vật.

Chu Viễn Hồi một bụng lửa giận, chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng.

Dẫu bản thân Đàm Nghiên Bang không hề gì, nhưng bộ võ phục trên người đã bị Vương gia của hắn ta đâm thủng hơn chục lỗ.

Mãi đến khi thực sự không thể cầm cự thêm, trường thương trong tay bị đánh bay, Đàm Nghiên Bang mới hoàn toàn chịu thua. Lúc này, Chu Viễn Hồi mới chịu thu chiêu.

"Vương gia, thuộc hạ thật sự không xong rồi, muốn chém muốn giết, xin Vương gia cứ việc ra tay!" Đàm Nghiên Bang vô lực ngã vật xuống đất, toàn thân tê dại.

"Bổn vương tín nhiệm ngươi, mới đem Vương phi phó thác cho ngươi. Thế mà, ngày thứ nhất ngươi để em ấy trúng độc, ngày thứ hai lại để em đi mua rượu thanh lâu... May thay, đêm qua em ấy chỉ uống một vò."

Nếu không, hậu quả thế nào, chính Chu Viễn Hồi cũng không dám tưởng tượng.

"Vương gia, thuộc hạ thực sự không rõ. Nếu Vương phi không chê, uống chút rượu thanh lâu trợ hứng cũng chẳng phải chuyện gì xấu." Đàm Nghiên Bang nghĩ mãi không ra vì cớ gì Vương gia lại nổi trận lôi đình đến vậy, hận không thể muốn lấy mạng hắn ta.

"Ngươi biết cái rắm!"

Chu Viễn Hồi đánh một trận, cơn giận cũng tan đi quá nửa.

Hắn ngồi xuống bậc thềm trước căn phòng, không nhịn được thở dài.

"Nếu có một ngày ngươi thành thân, phát hiện thê tử của ngươi, thế mà muốn...." Muốn dựa vào rượu thanh lâu trợ hứng mới chịu cùng ngươi viên phòng, ngươi sẽ nghĩ thế nào?

Chuyện này nếu rơi xuống đầu ai, chỉ sợ chẳng ai có thể cười nổi.

Chu Viễn Hồi không muốn để lộ chuyện trong phòng của hai người cho kẻ khác biết, chỉ đành tự mình tiêu hóa cảm xúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện