Chu Viễn Hồi cẩn thận thu lại tất cả lễ vật mà Dụ Quân Chước tặng hắn, ngay cả chiếc hộp đựng đồ cũng không ngoại lệ.
"Trước đó ta còn lo Vương gia không thích mấy thứ này." Dụ Quân Chước nói, "Từ nhỏ đến lớn, ta chẳng có lấy một người bằng hữu, cũng chưa từng có ai chúc mừng sinh thần ta."
Ánh mắt Chu Viễn Hồi khẽ dao động, hắn hỏi: "Vậy ngươi đã từng nhận được quà sinh thần chưa?"
"Chưa từng. Người trong thôn trang tuy không bắt nạt ta quá đáng, nhưng cũng chẳng ai quan tâm đến ta." Dù sao y cũng chỉ là một đứa trẻ vô dụng bị gia đình ghét bỏ, "Hồi nhỏ, ta thậm chí còn không biết sinh thần mình là ngày nào, cũng không rõ bản thân bao nhiêu tuổi."
Mãi đến đời trước, sau khi trở về Hầu phủ, Dụ Quân Chước mới biết tuổi thật của mình.
Năm trước, phải nói là năm nay của đời trước, vào ngày mùng 6 tháng Chạp, Vĩnh Hưng Hầu tổ chức tiệc tại phủ, chúc mừng sinh thần 17 tuổi của Dụ Quân Chước. Hôm ấy, Vĩnh Hưng Hầu cùng phu nhân, còn có hai vị ca ca của Dụ Quân Chước đều có mặt.
Lúc đó Dụ Quân Chước còn tưởng, cuối cùng phụ thân đã bắt đầu quan tâm đến mình. Y nghĩ rằng, những khổ sở suốt đời này có lẽ đến đây là chấm dứt.
Nhưng chỉ 6 ngày sau sinh thần, vào ngày 12 tháng Chạp... y bị người ta cắt yết hầu giữa trời tuyết lớn.
"Vương gia, sinh thần ta là ngày mùng 6 tháng Chạp." Dụ Quân Chước đột nhiên nói.
"Ừ." Chu Viễn Hồi đã sớm biết điều này, trước đó trong hôn thư cũng có ghi rõ.
Dụ Quân Chước liếc nhìn Chu Viễn Hồi một cái, nghĩ rằng đối phương sẽ nói gì đó, hoặc ít nhất cũng cho y biết đến lúc đó sẽ chuẩn bị quà sinh thần. Nhưng Chu Viễn Hồi chỉ nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi không nói thêm gì nữa, dường như cũng chẳng mấy bận tâm đến ngày này.
"Kỳ thật... kỳ thật ta cũng không quá để tâm đến sinh thần." Dụ Quân Chước nói.
Chu Viễn Hồi không lên tiếng. Hắn không muốn để Dụ Quân Chước nuôi hy vọng.
Một thiếu niên đã sống 16 năm mà chưa từng nhận được quà, nếu lần này hắn tặng, e rằng đối phương sẽ ghi nhớ cả đời. Nhưng Chu Viễn Hồi không biết mình còn bao nhiêu thời gian, hắn không muốn trước khi chết lại để lại một ràng buộc sâu sắc như vậy trong lòng Dụ Quân Chước.
"Năm nay sinh thần, ngươi có thể cùng Kỳ chưởng quầy đón mừng. Đến lúc đó, Kỳ Phong hẳn cũng đã trở về, cả nhà sum vầy, náo nhiệt một chút." Chu Viễn Hồi lên tiếng.
"Ừ." Dụ Quân Chước gật đầu, giấu đi chút mất mát trong lòng. Hiện tại y đã có cữu cữu, cùng người nhà của cữu cữu đón sinh nhật cũng không tệ.
Thành Quận ?Vương mấy ngày nay liên tục gửi thư, thúc giục Chu Viễn Hồi và Dụ Quân Chước trở về Kinh thành.
Đúng lúc Dụ Quân Chước còn do dự không biết có nên hỏi lại Hoài Vương điện hạ hay không, Thượng Quan Tĩnh đột nhiên trở về Hoài Quận.
Lần này, cậu ta không trở về tay không mà mang theo một đống y thư và tạp ký từ Đông Châu.
"Có liên quan đến thuốc giải sao?" Dụ Quân Chước vội hỏi.
"Không phụ sự kỳ vọng... Vương phi điện hạ, xin xem qua." Thượng Quan Tĩnh vừa hành lễ với Dụ Quân Chước, vừa nói những lời mang phong cách Đại Du mới mẻ.
Dụ Quân Chước không bận tâm đến những thứ khác, lập tức tìm người am hiểu ngôn ngữ Đông Châu để dịch y thư, đồng thời triệu tập Tưởng thái y cùng các đại phu trong phủ Tướng quân. Y chỉ hận không thể lập tức bào chế thuốc giải ngay tại chỗ.
"Vương phi chớ sốt ruột, muốn xem hết đống y thư và tạp ký này, ít nhất cũng phải mất hơn nửa ngày. Vương phi hãy tạm thời nghỉ ngơi, một khi có manh mối, hạ quan sẽ lập tức sai người báo cho điện hạ." Tưởng thái y nói.
"Được, vậy nhờ vào các vị." Dụ Quân Chước hướng bọn họ hành lễ.
Thượng Quan Tĩnh mang y thư trở về, khiến tảng đá đè nặng trong lòng Dụ Quân Chước suốt gần một tháng, rốt cuộc cũng rơi xuống được một nửa.
Y bước vào trong viện, thấy Thượng Quan Tĩnh vẫn còn đứng đó chờ.
Thiếu niên phong trần mệt mỏi, rõ ràng là đã lên đường liên tục suốt mấy ngày qua.
"Vương phi điện hạ." Thượng Quan Tĩnh thấy y đi ra, liền hành lễ.
"Ngươi biết nói tiếng Đại Du?" Tâm trạng Dụ Quân Chước tốt lên, giọng điệu cũng ôn hòa hơn hẳn khi trò chuyện.
Thượng Quan Tĩnh ngượng ngùng cười: "Ta biết nói, nhưng không giỏi."
"Vậy là rất tốt rồi. Ta nhớ một tháng trước đâu có nghe ngươi nói."
"Vẫn luôn học, nhưng trước kia... không dám mở miệng."
"Không có gì phải ngại, càng nói nhiều thì học càng nhanh."
Thượng Quan Tĩnh như được cổ vũ, liền mạnh mẽ gật đầu.
Trước đây, vì lo lắng cho thân thể của Chu Viễn Hồi, Dụ Quân Chước chưa từng dành thời gian nghiêm túc tìm hiểu về vị Ngũ hoàng tử Đông Châu này. Hôm nay, cuối cùng y cũng có thể bình tĩnh mà ở chung với đối phương.
Có lẽ vì cả hai đều từng trải qua quãng thời gian không được phụ thân quan tâm, nên Dụ Quân Chước luôn mang theo vài phần đồng cảm với Thượng Quan Tĩnh.
"Vương phi điện hạ, sau này ta còn có thể đến bái kiến ngài không?" Thượng Quan Tĩnh hỏi.
"Nếu lần này có thể chế ra giải dược, công lao của ngươi không nhỏ. Chờ Vương gia giải độc xong, ta sẽ mời ngươi đến phủ Tướng quân làm khách."
"Thật sao?" Thượng Quan Tĩnh vui mừng ra mặt.
"Tự nhiên, ta sẽ không lừa ngươi." Dụ Quân Chước đáp.
Dưới hành lang cách đó không xa, Chu Viễn Hồi trầm mặc, sắc mặt lạnh băng, không nói một lời.
Đàm Nghiên Bang đứng bên cạnh, nghiêm túc thuật lại những gì mình nhìn thấy.
"Tên chất tử của Đông Châu đang cười với Vương phi, hình như Vương phi cũng cười. Nhưng vì quay lưng về phía bên này nên nhìn không rõ lắm."
Đàm Nghiên Bang nói tiếp: "Vương phi giơ tay vỗ vai chất tử kia, cậu ta cúi đầu... hình như mặt đỏ? Cũng có thể là bị phơi nắng."
Chu Viễn Hồi hít sâu một hơi, rồi trầm giọng nói: "Lát nữa đi hỏi người phiên dịch cho cậu ta, xem cậu ta vừa nói gì."
"Không có ai phiên dịch đâu, tiểu tử kia hình như đã học xong tiếng Đại Du rồi." Đàm Nghiên Bang đáp.
"Nhanh vậy sao?"
"Vâng, trước khi rời đi, chưa từng nghe cậu ta nói một câu nào."
Sắc mặt Chu Viễn Hồi lại lạnh đi vài phần, hắn ra lệnh: "Đưa cậu ta đến dịch quán đi."
"Rõ, thuộc hạ tự mình đưa đi." Đàm Nghiên Bang dứt lời, liền nhanh chóng tiến lên, mời Thượng Quan Tĩnh rời đi.
Thiếu niên nọ lưu luyến từng bước, trước khi đi xa, còn dùng thứ tiếng Đại Du mới mẻ kia mà nhắc nhở Dụ Quân Chước: "Đừng quên ước định."
Đàm Nghiên Bang nhíu mày, quay sang hỏi: "Ước định gì?"
"Vương phi điện hạ đã có ước định với ta."
Đàm Nghiên Bang: ...
Tiểu tử này gan cũng lớn thật, may mà Vương gia nhà hắn ta không đứng ngay bên cạnh.
Hôm nay, Tưởng thái y cùng các đại phu và những người có thể phiên dịch tiếng Đông Châu đã bận rộn suốt hơn nửa ngày. Cuối cùng, đến tận đêm, họ cũng hoàn thành việc tổng hợp toàn bộ ghi chép về Vong Xuyên từ những quyển y thư và tạp ký mà Thượng Quan Tĩnh mang về.
"Thế nào rồi?" Dụ Quân Chước căng thẳng hỏi.
"Mấy quyển y thư có một số điểm khác nhau trong ghi chép, nhưng về tổng thể vẫn tương đồng, chứng tỏ thông tin này có độ tin cậy nhất định." Tưởng thái y nói.
Thế nhưng, không đợi mọi người vui mừng, ông lại tiếp: "Chỉ là chuyện này liên quan đến an nguy của Vương gia, hạ quan không dám tự mình quyết định. Nếu có thể mời Viện phán đại nhân cùng các đồng liêu khác hỗ trợ, mọi việc sẽ càng chắc chắn hơn."
"Ý ông là... phải về Kinh thành?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Tốt nhất là Vương gia cũng có thể cùng trở về, tránh phải bôn ba qua lại. Nếu Vương gia có mặt, việc châm chước dùng thuốc của chúng ta cũng sẽ thuận tiện hơn nhiều."
Dụ Quân Chước nhìn sang Chu Viễn Hồi: "Vương gia?"
"Vậy trở về đi." Chu Viễn Hồi đáp.
Đến lúc này, chuyện giải độc cuối cùng cũng có một tia hy vọng.
Sau khi xác định sẽ hồi Kinh, Dụ Quân Chước liền đến Kỳ phủ một chuyến.
Hiện tại, thương hội vừa mới khởi đầu, y lại phải rời đi một thời gian dài, trong lòng có chút băn khoăn. Nhưng Kỳ chưởng quầy rất thấu tình đạt lý, không hề gây khó dễ, thậm chí còn an ủi y, bảo rằng không cần lo lắng chuyện ở Hoài Quận.
"Thân thể Vương gia quan trọng nhất, lần này có thể thuận lợi tìm được giải dược, cữu cữu cũng rất vui mừng." Kỳ chưởng quầy nói.
"Tưởng thái y nói còn phải về Kinh để bàn bạc thêm với các thái y khác, nhưng ít nhất cũng đã có chút manh mối." Dụ Quân Chước nói.
"Cữu cữu nhớ báo tin cho biểu ca, nói cho huynh ấy biết chuyện này, tránh để huynh ấy lo lắng khi còn ở bên ngoài."
"Ừ, chuyện bên này cháu không cần bận tâm. Nếu Kỳ Phong có tin tức gì, ta cũng sẽ cho người báo lại cho cháu."
"Còn một chuyện nữa." Dụ Quân Chước chậm rãi nói, ánh mắt có chút u buồn, "Trước khi cháu đến Hoài Quận, Bệ hạ đã hạ chỉ cho Công bộ sửa sang lại mộ phần của mẫu thân. Lần này trở về, nếu có thể chọn được ngày thích hợp, cháu muốn dời mộ mẫu thân. Đến lúc đó, nếu cữu cữu, cữu mẫu và biểu ca có thể cùng đi..."
"Tất nhiên là phải đi rồi. Cháu cứ định ngày trước, rồi sai người báo tin cho ta." Kỳ chưởng quầy nói.
"Vâng."
Dụ Quân Chước trò chuyện với cữu cữu một lúc, sau đó đi đến từ đường dâng hương cho mẫu thân.
Khi y bước ra, Kỳ phu nhân đã chuẩn bị sẵn vài thứ, nói là để y mang theo trên đường.
"Nơi này gói hai cái áo choàng, là ta rảnh rỗi không có việc gì thì tự mình thêu. Một cái lớn là cho cháu, cái nhỏ hơn là cho Thế tử." Kỳ phu nhân nói, "Còn đây là đặc sản Hoài Quận, ta đã nhờ người chuẩn bị cho cháu mang về làm quà tặng. Tuy không phải thứ gì quý giá, nhưng ở Kinh thành lại không mua được."
Dụ Quân Chước vô cùng cảm động, cúi người hành lễ với Kỳ phu nhân, rồi đưa tay nhận lấy đồ, đưa cho hộ vệ mang theo.
"Nhất định phải tự chăm sóc bản thân cho tốt." Kỳ chưởng quầy chỉnh lại vạt áo giúp y, nhân lúc hộ vệ đang đặt đồ lên xe ngựa, liền thấp giọng nói, "Còn một chuyện nữa. Trước đây cữu cữu từng hỏi cháu một lần, lần này lại muốn hỏi lại. Hiện giờ đã có manh mối giải độc cho Vương gia, nếu ngài ấy bình yên vượt qua kiếp nạn này, tương lai cháu có tính toán gì không?"
Dụ Quân Chước nhìn ông, chậm rãi hỏi: "Cữu cữu muốn hỏi điều gì?"
Kỳ chưởng quầy nhìn thẳng vào y: "Cữu cữu muốn biết, tình cảm của cháu dành cho Hoài Vương điện hạ, rốt cuộc sâu đậm đến đâu?"
Dụ Quân Chước có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn đáp: "Vương gia có ơn với cháu. Nếu không có ngài ấy, cả đời này cháu cũng không gặp được cữu cữu. Hơn nữa, suốt thời gian ở Hoài Quận, ngài ấy vẫn luôn đối xử với cháu rất tốt."
"Vậy ngoài ân tình ra thì sao?"
"Cháu và ngài ấy đã thành thân, như vậy cũng... cũng rất tốt rồi, cháu không có suy nghĩ gì khác." Dụ Quân Chước khẽ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt cữu cữu.
"Nếu như, nếu như Vương gia chủ động đồng ý để cháu rời đi thì sao? Nếu ngài ấy cho phép cháu cưới một nữ tử bình thường, cháu có bằng lòng không?"
"Cháu cũng không ái mộ nữ tử, mà chưa chắc có nữ tử nào sẽ thích cháu." Dụ Quân Chước đỏ mặt, giọng hơi thấp xuống, "Cháu và Vương gia, nếu cứ tiếp tục như thế này... cháu cảm thấy cũng thành."
Câu "Cũng thành" này thoạt nghe như là chấp nhận miễn cưỡng, nhưng Kỳ chưởng quầy lại hiểu rõ. Cháu ngoại của mình nói vậy không phải vì không vui, cũng không phải vì uất ức, mà chỉ là ngại ngùng không muốn nói thẳng mà thôi.
Lúc này, dù có đặt thư hòa ly trước mặt, Dụ Quân Chước chắc chắn cũng sẽ không ký.
"Ừ, cữu cữu đã biết." Kỳ chưởng quầy mỉm cười.
"Thế, cháu đi đây." Dụ Quân Chước lưu luyến nhìn ông thật lâu, rồi mới xoay người rời đi.
Kỳ chưởng quầy dõi theo bóng lưng cháu ngoại, mãi một lúc sau mới thu lại ánh mắt.
"Lão gia thấy khó chịu sao?" Kỳ phu nhân hỏi.
"Cũng không hẳn là khó chịu, ta dường như cũng đã nghĩ thông suốt." Kỳ chưởng quầy thở dài, "Nếu nó có thể lấy thê sinh con thì dĩ nhiên là tốt, nhưng Hoài Vương đối xử với nó rất tốt, trước mặt người khác cũng không hề che giấu. Hai người bọn họ, ngoài chuyện không thể có con, thì thật sự không có gì để chê trách."
Kỳ phu nhân dịu dàng nói: "Chỉ cần đối xử tốt với nó, vậy là đủ rồi."
"Ừ." Kỳ chưởng quầy cười bất đắc dĩ, như thể cuối cùng cũng buông xuống được mối bận lòng này.
Dù sao, thư hòa ly của Hoài Vương vẫn còn nằm trong tay ông. Nếu sau này đối phương thay đổi ý định, ông vẫn có thể lấy ra, đảm bảo cho cháu ngoại mình một con đường lui.
Ngày khởi hành trở về Kinh thành được ấn định vào ngày 28 tháng 10.
Mấy ngày trước khi lên đường, Dụ Quân Chước mới biết lần này hồi Kinh sẽ mang theo hai chất tử đồng hành.
Thượng Quan Tĩnh dường như đã nghe được tin tức, liền cố ý đến phủ Tướng quân một chuyến để gặp y.
"Vương phi điện hạ, ngài trở về Kinh thành rồi, còn quay lại đây không?" Thượng Quan Tĩnh lắp bắp hỏi.
"Đương nhiên, Hoài Quận là đất phong của Vương gia, hơn nữa cữu cữu ta cùng thương hội đều ở đây." Dụ Quân Chước nói, "So với Kinh thành, ta quả thực thích Hoài Quận hơn."
"Vương phi điện hạ, có thể cầu xin ngài một chuyện không? Cho ta ở lại Hoài Quận đi."
"Ngươi không muốn đi Kinh thành?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Nơi đó quá xa, ta không quen biết ai. Nếu ở lại Hoài Quận, về sau Vương phi điện hạ có thể che chở ta." Thượng Quan Tĩnh nói rất thẳng thắn, không hề giấu diếm ý định muốn ở lại.
Dụ Quân Chước hiểu rõ tình cảnh của thiếu niên này. Một chất tử đến từ nước địch, thân phận vốn đã đặc thù, nếu không có ai che chở, e rằng đến Kinh thành sẽ càng thêm gian nan. Giống như y trước kia ở Võ Huấn Doanh, dù đã dốc hết sức để phản kháng, thứ nhận lại cũng chỉ là sự bắt nạt nặng nề hơn mà thôi.
"Vương phi điện hạ, cầu ngài."
"Đưa ngươi về Kinh thành là ý chỉ của Bệ hạ, ta không thể quyết định." Dụ Quân Chước nói, "Nhưng ta có thể giúp ngươi hỏi Vương gia một câu."
"Đa tạ!" Thượng Quan Tĩnh vừa dứt lời, liền định quỳ xuống dập đầu.
Dụ Quân Chước vội đưa tay đỡ cậu ta dậy, nhịn không được thở dài.
Dù biết chuyện này khó có đường xoay chuyển, y vẫn đi hỏi Chu Viễn Hồi một tiếng.
"Ngươi cảm thấy thế nào?" Chu Viễn Hồi hỏi lại.
"Ta chỉ thấy cậu ta có chút đáng thương. Mới 12, 13 tuổi đã bị đưa đến làm chất tử." Dụ Quân Chước nói, "Nếu Hoài Quận là an toàn, vậy chất tử bị đưa đến Hoài Quận hay Kinh thành chẳng phải cũng không khác biệt? Người Đông Châu hẳn không có cách nào xông vào đây c·ướp người đi được, đúng không?"
Chu Viễn Hồi nghe thấy tiếng liền nhìn về phía Dụ Quân Chước, đáy mắt sâu thẳm, lạnh lẽo: "Giữ cậu ta lại Hoài Quận, sau này ngươi liền có thể che chở cậu ta, ý ngươi là vậy sao?"
"Ta biết Vương gia không thích người Đông Châu, ta cũng không thích bọn họ. Nếu không phải vì bọn họ, ngài cũng sẽ không thành ra thế này. Nhưng Thượng Quan Tĩnh là kẻ bị Đông Châu vứt bỏ, hơn nữa, cậu ta còn giúp chúng ta tìm về y thư."
"Việc này không cần thương lượng." Chu Viễn Hồi lạnh giọng nói.
"Vâng." Dụ Quân Chước không tiếp tục kiên trì, chỉ xoay người rời đi.
Chu Viễn Hồi trầm mặt, rõ ràng tâm trạng không tốt, Lưu quản gia đứng bên cạnh thấy thế, liền vội vàng hòa giải.
"Vương phi từ nhỏ đã bị Vĩnh Hưng Hầu đuổi ra khỏi Hầu phủ, có lẽ là nhìn thấy Ngũ điện hạ Đông Châu nên mới nhớ đến bản thân, vì thế mà động lòng trắc ẩn." Lưu quản gia nhẹ giọng nói, "Vương phi mềm lòng, điều này Vương gia hẳn cũng biết."
"Bổn vương tất nhiên biết."
"Cũng chẳng trách Ngũ điện hạ kia lại tìm đến Vương phi trước tiên. Ở Hoài Quận này, ai mà không biết Vương gia đối xử với Vương phi rất tốt?" Lưu quản gia lại nói.
"Trước đây Tam điện hạ ở Hoài Quận cũng thích cả ngày đi theo Vương phi. Còn có vị biểu công tử của Kỳ gia nữa... Vương phi tính tình tốt, ai gặp cũng muốn thân cận."
Những lời này quả thật không sai.
Đừng nói là Thượng Quan Tĩnh hay Thành Quận Vương, ngay cả những người trong đại doanh cũng rất quý mến Dụ Quân Chước. Người khác không nói, riêng Đàm Nghiên Bang đã chẳng ít lần chạy tới tìm Vương phi nói chuyện, sợ đối phương ở trước mặt Chu Viễn Hồi lỡ lời mà chịu thiệt.
"Dụ Quân Chước đối xử tốt với tất cả mọi người, nên ai ai cũng thích y."
Chu Viễn Hồi nghĩ thế cũng không có gì không tốt. Ít nhất, dù sau này bản thân có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, Vương phi cũng sẽ có người quan tâm.
Nhưng nghĩ lại, hắn lại cảm thấy không vui, Dụ Quân Chước đối tốt với mình, hóa ra cũng chỉ là một phần trong vô số cái "Tốt" dành cho người khác........
Ý nghĩ này khiến lòng hắn có chút chua lòm.