Khi hai người rời khỏi hoàng cung, trên môi Chu Viễn Hồi vẫn còn thấp thoáng nụ cười chưa tan hết.

Trên xe ngựa, Chu Viễn Hồi chợt hỏi: "Tay ngươi bị bỏng nặng lắm không?"

"Cũng không sao, chỉ hơi đỏ chút thôi." Dụ Quân Chước đáp.

"Đang yên đang lành, sao lại bị bỏng tay?"

"Ta lo lắng cho Vương gia, thất thần, nên lỡ tay làm đổ trà."

Y nói một cách thản nhiên, lại vô cùng thẳng thắn.

Chu Viễn Hồi như bị ai đó chọc vào lòng, vừa chua xót lại vừa ngứa ngáy.

Quyết định ngày hôm nay, vốn dĩ hắn tưởng rằng sẽ rất khó khăn, nhưng thực tế lại đơn giản hơn hắn tưởng rất nhiều.

Nếu là trước khi gặp Dụ Quân Chước, giữa mù lòa và điên loạn, hắn chắc chắn sẽ không chút do dự chọn cách kết thúc sinh mệnh của chính mình. Cả một đời ngang tàng phóng túng, hắn không muốn sống một cách tạm bợ.

Nhưng bây giờ, hắn lại trở nên tham lam.

Hắn luyến tiếc Dụ Quân Chước.

Luyến tiếc đôi môi mềm mại của thiếu niên đặt trên mắt hắn, mang theo sự an ủi dịu dàng.

Luyến tiếc thân thể ấm áp ấy khi tựa vào hắn, mang theo chút rụt rè, chút khẩn trương, lại ngoan ngoãn mặc cho hắn nắm lấy.

Luyến tiếc từng nhịp thở, từng cái cau mày, từng nụ cười của y...

Hắn không nỡ đánh mất điều đó.

Chu Viễn Hồi dao động.

Hắn biết cái chết sẽ là ranh giới vĩnh viễn ngăn cách hắn và Dụ Quân Chước.

Và hắn... không muốn rời xa y.

Ba ngày sau.

Kỳ chưởng quầy cùng Kỳ phu nhân đã đến Kinh thành.

Chu Viễn Hồi đã sai Đàm Nghiên Bang thông báo trước với lính canh thành, vì vậy ngay khi hai phu thê vào thành, tin tức lập tức được chuyển đến Hoài Vương phủ.

"Tin tức vừa mới được gửi đi, sao nhanh như vậy đã đến rồi?" Dụ Quân Chước ngạc nhiên.

"Có lẽ Kỳ chưởng quầy muốn sớm trở về, nên đã lên đường trước." Chu Viễn Hồi nói, "Trong Kinh thành chúng ta có mấy tòa nhà, bảo Lưu quản gia chọn một chỗ rộng rãi, sắp xếp cho họ ở tạm trước."

Dụ Quân Chước sững người. "Chúng ta có tòa nhà?"

"Những tòa nhà trước đây của bổn vương, bây giờ chẳng phải cũng là của chúng ta sao?"

Dụ Quân Chước thoáng cúi đầu, khóe môi hơi cong lên, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Trước đây, y chỉ bị động chấp nhận thân phận của mình, chấp nhận việc bản thân là Vương phi của Chu Viễn Hồi, chấp nhận chuyện hai người phải chung sống.

Nhưng không biết từ bao giờ, mọi thứ dường như đã không còn giống trước nữa...

"Thực ra, ban đầu Vương gia định để Kỳ chưởng quầy và Kỳ phu nhân ở lại Vương phủ." Lưu quản gia đứng bên cạnh giải thích, "Nhưng sau lại sợ họ không được tự nhiên, nên mới bảo lão nô thu xếp một tòa nhà khác."

Dụ Quân Chước nghe vậy, trong lòng không khỏi cảm động. Y không ngờ Chu Viễn Hồi lại chu đáo đến vậy.

"Đi thôi, bổn vương cùng em đi đón họ." Chu Viễn Hồi nói.

Lưu quản gia đã sắp xếp một tòa nhà không quá xa Vương phủ, không gian bên trong rộng rãi, thoải mái, rất thích hợp để ở.

Kỳ chưởng quầy trông có vẻ rất hài lòng.

Nhưng điều ông vừa lòng không phải là chỗ ở, mà là tấm lòng của Hoài Vương dành cho cháu ngoại mình.

"Cháu còn tưởng rằng cữu cữu và cữu mâcu sẽ đến muộn hơn một chút."

"Cháu vừa hồi Kinh đã đề cập đến chuyện dời mộ của mẫu thân, chúng ta nghĩ nên về sớm một chút, cũng tiện ở lại cùng cháu đón năm mới."

"Biểu ca sao không cùng đến?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Phong nhi có gửi tin về, nói sẽ cố gắng trở về sớm nhất có thể, bảo cháu đừng lo." Kỳ phu nhân nói, "Nếu nó không kịp, sau này tự mình đến trước mộ mẫu thân cháu dập đầu tạ tội."

Dụ Quân Chước thực ra không quá để tâm đến chuyện này, huống hồ lần này Kỳ Phong ra ngoài vốn là vì chạy vạy lo liệu giải dược Vong Xuyên cho Chu Viễn Hồi. Trong lòng y chỉ có cảm kích.

Hôm đó, mọi người cùng nhau dùng bữa.

Lưu quản gia vốn đã sắp xếp đầu bếp trong phủ, nhưng không ngờ lần này Kỳ chưởng quầy còn mang theo cả đầu bếp riêng, vì vậy bữa cơm được chuẩn bị vô cùng thịnh soạn.

"Cữu cữu đã quyết định ở lại ăn Tết, vậy có thể nhân dịp này nghỉ ngơi thư thái một thời gian." Trong bữa tiệc, Dụ Quân Chước quay sang Kỳ chưởng quầy nói, "Có chuyện này, cữu cữu vừa hay có thể giúp cháu tham khảo một chút."

"Ồ? Chuyện gì?" Kỳ chưởng quầy hỏi.

"Trước khi mẫu thân mất có để lại cho cháu mấy gian cửa hàng, nhưng mấy năm nay không ai quản lý tốt, thu không đủ chi. Trước đó cháu đã xem qua sổ sách và đích thân đến cửa hàng kiểm tra, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra cách chỉnh đốn cụ thể."

Trước khi rời Kinh thành, Dụ Quân Chước đã định sắp xếp lại những cửa hàng này, nhưng sau đó lại đến Hoài Quận, khiến việc này bị trì hoãn.

"Vậy cháu nói xem, những cửa hàng này gặp phải vấn đề gì?" Kỳ chưởng quầy nói.

Dụ Quân Chước lập tức kể lại những vấn đề y phát hiện, cùng với những ý tưởng sơ bộ về việc cải tổ. Kỳ chưởng quầy vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

Nhìn thấy biểu cảm này của cữu cữu, Dụ Quân Chước liền biết chuyện này không quá khó giải quyết, trong lòng cũng an tâm hơn.

Sau bữa cơm, nhân lúc Kỳ phu nhân đang trò chuyện với Dụ Quân Chước, Kỳ chưởng quầy kéo Chu Viễn Hồi ra ngoài.

Dụ Quân Chước chỉ nghĩ cữu cữu và Hoài Vương có công chuyện cần bàn, nên cũng không để tâm nhiều.

Bên ngoài, Kỳ chưởng quầy nghiêm mặt nói: "Điện hạ, lần này ta vội vã đến Kinh thành, không chỉ vì chuyện dời mộ của mẫu thân Quân Chước, mà còn vì tin tức từ Hồng Diệp Các."

Ánh mắt ông trầm xuống, rõ ràng là cực kỳ lo lắng.

Trước đây, khi còn ở Ngọc Thương, Dụ Quân Chước từng bị sát thủ của Hồng Diệp Các truy sát. Chu Viễn Hồi biết mạng lưới quan hệ của mình trên giang hồ không bằng Kỳ chưởng quầy, nên đã nhờ ông tìm cách kết nối với người trong Hồng Diệp Các, tránh để sau này rơi vào thế bị động.

Không ngờ, chuyện này thực sự lại có ngày phải dùng đến.

"Có kẻ thuê sát thủ, muốn lấy mạng Quân Chước."

Khi Kỳ chưởng quầy nói ra câu này, giọng ông run rẩy, khó có thể che giấu sự phẫn nộ và lo lắng: "Quân Chước đã đắc tội ai sao? Đang yên đang lành, vì cớ gì lại có người muốn giết nó?"

Chu Viễn Hồi nhíu chặt mày, trầm giọng hỏi: "Hồng Diệp Các không tra được ai là người thuê sao?"

"Vương gia không biết đấy thôi. Bọn họ có quy tắc, kẻ thuê sát thủ thường không lộ diện, cũng không để lại danh tính. Phần lớn đều nhờ người trung gian giao bạc, thông tin về mục tiêu và ngân lượng sẽ được đặt cùng nhau."

Chính vì điều này, những kẻ thuê giết người mới dám tìm đến Hồng Diệp Các, không sợ bị lộ tung tích.

"Không có thêm bất kỳ tin tức nào khác sao?"

"Chỉ biết thời hạn hành động. Bọn chúng dự định ra tay sau ngày mùng 6 tháng Chạp."

Kỳ chưởng quầy lo lắng ra mặt: "Mặc dù ta có chút quan hệ trên giang hồ, có thể bảo đảm Hồng Diệp Các không trực tiếp xuống tay với Quân Chước, nhưng ai dám chắc sau thời hạn đó, kẻ đứng sau không thuê người khác?"

Chu Viễn Hồi không lập tức lên tiếng, nhưng sát khí quanh người hắn lạnh lẽo đến đáng sợ.

Kỳ chưởng quầy thở dài, nói nhỏ: "Ta sợ Quân Chước lo lắng, nên chưa dám nói cho nó biết..."

"Không cần nhắc đến." Chu Viễn Hồi cắt ngang, giọng nói chắc nịch.

Dụ Quân Chước lần trước chỉ mới nhìn thấy sát thủ một lần đã bị dọa đến hoảng sợ. Nếu để y biết chuyện này, e rằng sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ. Huống hồ, y chưa từng học võ, dù biết trước cũng không thể tự bảo vệ bản thân. Thay vì khiến y kinh hãi, chi bằng âm thầm bố trí nhiều người bảo vệ hơn.

"Vương gia, chuyện này..."

"Vẫn còn thời gian. Đối phương đã thuê người của Hồng Diệp Các, dù có ra tay cũng sẽ đợi qua mùng 6 tháng Chạp." Chu Viễn Hồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, "Kỳ chưởng quầy có nhiều mối quan hệ trên giang hồ, việc này phải nhờ đến ngươi."

"Chỉ cần Quân Chước bình an vô sự, Kỳ mỗ chuyện gì cũng có thể làm."

"Bổn vương có thể bảo đảm rằng trong Vương phủ là nơi an toàn tuyệt đối. Chỉ cần y ở bên cạnh ta, sẽ không có nguy hiểm. Nhưng nếu không nhổ tận gốc kẻ đứng sau, chung quy vẫn khó an lòng." Đáy mắt Chu Viễn Hồi lạnh lẽo, sát ý cuồn cuộn.

Lần này, hắn nhất định phải lôi kẻ chủ mưu ra ánh sáng!

Tuy nhiên, trước mặt Dụ Quân Chước, hắn không để lộ chút gì khác thường.

Hiện tại vẫn chưa đến tháng Chạp, tạm thời Dụ Quân Chước vẫn an toàn.

Trên xe ngựa, Dụ Quân Chước tò mò hỏi: "Vương gia, cữu cữu đã nói gì với ngài vậy?"

"Chỉ là Chương Hiến nhờ ông ấy truyền lời, đều là chuyện liên quan đến đại doanh." Chu Viễn Hồi siết chặt tay Dụ Quân Chước, giọng nói trầm ổn, "Ra ngoài vội quá, quên bảo người chuẩn bị lò sưởi tay cho em rồi."

Dụ Quân Chước khẽ cười, nhẹ nhàng đáp: "Vương gia ấm áp hơn lò sưởi nhiều."

"Bổn vương trên người cũng rất ấm, nếu thấy lạnh, em có thể thò tay vào mà sưởi." Chu Viễn Hồi nói.

Hắn nói chuyện mặt không đổi sắc, nhưng Dụ Quân Chước lại không khỏi đỏ mặt.

Thực ra, y cũng muốn thử xem thế nào. Không phải vì có suy nghĩ không đứng đắn gì, mà đơn thuần là tò mò về thân thể của Chu Viễn Hồi.

Nam nhân này lúc nào cũng ăn mặc chỉnh tề, ngay cả khi tắm cũng không cho y nhìn. Đêm đó dù hai người thân mật đến thế, nhưng Chu Viễn Hồi vẫn không hề lộ ra chút gì, quần áo luôn được giữ kín. Điều này khiến Dụ Quân Chước cảm thấy có chút không công bằng, trong lòng luôn muốn biết bộ dáng của đối phương khi không mảnh vải che thân.

"Đang nghĩ gì vậy? Tim đập nhanh như thế." Chu Viễn Hồi bỗng nhiên lên tiếng, ánh mắt sắc bén.

Dụ Quân Chước giật mình, lúc này mới phát hiện hai ngón tay của đối phương đang đặt lên cổ tay mình, lặng lẽ bắt mạch.

"Không... không có gì." Y vội vàng lảng tránh, lòng đầy chột dạ.

Đúng lúc này, xe ngựa bỗng chấn động mạnh, khẽ lắc lư.

Dụ Quân Chước cả kinh, vội hỏi: "Sao vậy?" rồi định vén rèm xe nhìn ra ngoài.

Nhưng Chu Viễn Hồi đã nhanh hơn một bước, vòng tay kéo y ôm vào lòng, ánh mắt đầy cảnh giác.

"Vương gia?"

"Đừng ra ngoài."

Chu Viễn Hồi trong nháy mắt căng thẳng cả người, tựa như một cây cung đã kéo căng, chỉ chực bắ.n ra một mũi tên chí mạng.

Dụ Quân Chước chỉ nghĩ rằng hắn lo mình bị lạnh, nên ngoan ngoãn rúc vào lòng nam nhân, không hề động đậy.

Mãi đến khi xa phu lên tiếng xin lỗi, nói rằng vừa rồi vô ý đè phải một tảng đá trên đường, sắc mặt Chu Viễn Hồi mới dần dịu lại.

Xe ngựa tiếp tục chạy, thuận lợi về đến Vương phủ.

Vừa vào trong, Chu Viễn Hồi lập tức hạ lệnh cho Đàm Nghiên Bang gia cố thêm thủ vệ, dù trên thực tế, Hoài Vương phủ đã được canh gác nghiêm ngặt đến mức không kẽ hở.

Dù trước đây Chu Viễn Hồi còn nhìn thấy được, thì với võ nghệ thông thiên của hắn, kẻ khác cũng chưa chắc có thể lẻn vào.

"Vương gia, ngài không sao chứ?" Dụ Quân Chước thấy sắc mặt hắn không được tốt, không khỏi lo lắng.

"Không có việc gì." Chu Viễn Hồi kéo y vào lòng, cố gắng khiến giọng mình bình tĩnh như thường, "Trời lạnh, sau này nếu muốn ra ngoài, nhất định phải gọi bổn vương đi cùng."

"Ừ." Dụ Quân Chước ngoan ngoãn gật đầu.

"Tốt nhất là không nên đi ra ngoài."

Chu Viễn Hồi nhẹ nhàng sờ cằm y, đầu ngón tay dừng lại trên môi, nửa đùa nửa thật: "Bổn vương ghen lắm, không thích Vương phi quá thân cận với người khác."

Giọng điệu hắn như đang đùa, nhưng Dụ Quân Chước lại cảm nhận được chút cảnh cáo ẩn trong đó.

Y cẩn thận nghĩ lại, phát hiện ra bản thân cũng chẳng quen biết ai thân thiết đến mức khiến Hoài Vương điện hạ phải ghen cả.

Người duy nhất có thể miễn cưỡng tính vào... cũng không ở Kinh thành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện