Sau ngày hôm đó, Dụ Quân Chước liền đóng cửa không ra ngoài suốt mấy ngày.

Đến 12 tháng Chạp, y sai Lưu quản gia đến Tuần Phòng Doanh, truyền lời cho Dụ Quân Hoằng rằng y muốn gặp mặt.

Từ khi hồi Kinh, hai huynh đệ chỉ vội vàng nói được mấy câu.

Dụ Quân Hoằng từng đến Hoài Vương phủ, nhưng Chu Viễn Hồi đã ra lệnh từ trước—— Vĩnh Hưng Hầu phủ không có tư cách bước vào cửa phủ này.

Dụ Quân Chước chưa từng hay biết chuyện này.

Hôm nay, vừa nghe tin Dụ Quân Chước muốn gặp, Dụ Quân Hoằng liền lập tức đồng ý. Địa điểm gặp mặt được ấn định tại một gian nhã lâu trong trà lâu.

Nhưng khi Dụ Quân Hoằng đến nơi, bên trong lại trống không.

Nơi này là sản nghiệp của Chu Viễn Hồi, tuyệt đối an toàn.

Trong nhã gian của Dụ Quân Hoằng ngồi, trên vách tường có một lỗ ngầm bị hoa văn chạm khắc che khuất.

Lỗ ngầm này được đặt ở vị trí đặc biệt, từ phía bên này vách tường rất khó phát hiện, nhưng nếu đứng ở mặt bên kia, không chỉ có thể nghe rõ âm thanh bên này mà còn quan sát được tình hình trong nhã gian.

Dụ Quân Chước đứng trước lỗ ngầm, cách một bức tường lặng lẽ nhìn huynh trưởng của mình.

Có lẽ vì kiếp trước đã chịu quá nhiều ác ý, nên y chẳng còn nhớ rõ Dụ Quân Hoằng đã từng đối xử với mình ra sao.

Vị đại ca này ngày thường rất ít khi chạm mặt y, mà dù có gặp cũng chỉ là lãnh đạm xa cách, chưa bao giờ mỉa mai hay trách móc điều gì.

So với những người khác trong Vĩnh Hưng Hầu phủ, Dụ Quân Hoằng lại là người dễ chung sống nhất.

Còn ở kiếp này, huynh trưởng đối xử với y ôn hòa đến mức gần như hiền hậu. Khi y rời Kinh và lúc trở về, đều là đối phương đích thân tiễn đưa và đón chào.

Chỉ tiếc rằng, sự "Đưa" và "Đón" này, trong những ngày gần đây, lại bị nhuốm thêm một tầng nghi hoặc, khiến y không khỏi hoài nghi, liệu có ẩn ý nào khác đằng sau đó hay không.

Trong khi Dụ Quân Hoằng đang đợi ở trà lâu, thì Chu Viễn Hồi lại rẽ sang Vĩnh Hưng Hầu phủ.

Đây là lần đầu tiên từ sau khi thành thân với Dụ Quân Chước, hắn đặt chân đến nơi này với thân phận Hoài Vương.

Nghe tin báo, Dụ phu nhân lập tức dẫn người ra đón, còn Vĩnh Hưng Hầu vì thương thế chưa lành, tinh thần kém cỏi, nên không thể ra tiếp khách.

"Hôm nay bổn vương đặc biệt đến để xin lỗi Hầu gia." Chu Viễn Hồi nói, ra hiệu cho người bên cạnh đặt lễ vật xuống.

Vĩnh Hưng Hầu nhìn khay lễ vật mà Lưu quản gia đang bưng, ngay lập tức sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, trên đó chỉ có duy nhất một gốc nhân sâm.

Từ sau khi bị thương, Thành Quận Vương ngày ngày mang canh sâm đến cho ông ta uống, bây giờ ông ta chỉ cần ngửi thấy mùi nhân sâm là đã muốn nôn ra.

Vậy mà hôm nay Hoài Vương điện hạ lại mang theo nhân sâm đến xin lỗi? Rõ ràng là cố ý sỉ nhục ông ta!

"Lần trước bổn vương vô ý đánh rơi phát quan của Hầu gia, thật sự là có nỗi niềm khó nói."

Chu Viễn Hồi hoàn toàn không nhắc đến vết thương trên vai Vĩnh Hưng Hầu, mà chỉ đề cập đến chuyện tóc quan bị tước mất, bởi vì mất phát quan so với bị thương còn mất mặt hơn.

"Hầu gia chắc cũng nghe nói, bổn vương trúng độc ở Đông Châu, mắt bị mù một thời gian. Sau khi giải độc xong, lại dẫn đến chứng điên loạn, lúc đó mới huy đao chém bừa." Chu Viễn Hồi nghiêm túc nói, "Nếu Hầu gia không tin, có thể sai người đến Thái Y Viện tra xét y án."

Vĩnh Hưng Hầu không muốn tra xét, mà cũng không dám tỏ thái độ, chỉ có thể nén giận, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, trông vô cùng khó chịu.

"Thật ra bổn vương cũng không định đến xin lỗi, nhưng dù gì Hầu gia cũng là phụ thân của avương phi... Chậc."

Chu Viễn Hồi thở dài ra vẻ bất đắc dĩ, lấy từ trong ngực ra một quyển sổ con, đưa đến trước mặt Vĩnh Hưng Hầu.

"Đây là sổ con thỉnh phong Thế tử của Hầu gia, bệ hạ đã có trả lời."

Lời này vừa dứt, Vĩnh Hưng Hầu lập tức sững người, bàn tay run rẩy tiếp nhận quyển sổ.

Câu trả lời của Hoàng đế không rõ ràng, không đồng ý, nhưng cũng không từ chối.

Chỉ để lại một câu hàm ý mơ hồ: Hãy để Dụ Quân Hoằng thể hiện thật tốt trong trận đông chinh này.

Thể hiện tốt... rồi sau đó thì sao?

Hoàng đế không nói thêm gì.

Đây có phải là một lời ám chỉ?

Hay còn hàm ý nào khác?

Vĩnh Hưng Hầu nhất thời không đoán ra, nhưng việc Hoàng đế không từ chối cũng có nghĩa là vẫn còn đường xoay chuyển.

Đúng lúc Vĩnh Hưng Hầu còn đang suy nghĩ, thì Đàm Nghiên Bang bất ngờ xông vào, sắc mặt hoảng loạn.

"Vương gia, không hay rồi!"

Chu Viễn Hồi nhíu mày, giọng trách cứ: "Hoảng cái gì?"

"Vương phi... Vương phi bị đâm rồi!"

Khoảnh khắc ấy, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh đến đáng sợ.

Ánh mắt Chu Viễn Hồi tối sầm lại, dư quang lướt qua Vĩnh Hưng Hầu và Dụ phu nhân trong phòng.

Dụ phu nhân vẻ mặt hoảng sợ, định mở miệng nói gì đó nhưng lại nhịn xuống, rồi vô thức quay đầu nhìn về phía Vĩnh Hưng Hầu.

Đây chính là phản ứng thường thấy khi nghe tin có kẻ khác gặp nạn, trước tiên là kinh ngạc, rồi lập tức suy tính đến mối liên hệ lợi hại trong đó, cuối cùng theo bản năng nhìn về phía người có thể đưa ra quyết định.

Trái lại, biểu cảm của Vĩnh Hưng Hầu thì lại mang một tầng ý vị sâu xa hơn.

Ngay khi nghe tin Dụ Quân Chước bị ám sát, ánh mắt ông ta khẽ lóe lên, sau đó... nhìn về phía Chu Viễn Hồi.

Nhưng khi chạm phải ánh mắt u trầm của Hoài Vương điện hạ, Vĩnh Hưng Hầu không hề mở miệng hỏi về tình trạng sống chết của Dụ Quân Chước. Ngược lại, ông ta theo bản năng dời ánh mắt đi chỗ khác.

"Quân Chước thế nào rồi?" Dụ phu nhân nhịn không được lên tiếng hỏi.

"Vương phi bị thương, nhưng thích khách đã bị bắt....." Đàm Nghiên Bang dừng lại một chút.

Giữa hai hàng lông mày của Vĩnh Hưng Hầu khẽ nhíu lại, gần như không nhận ra.

Nhưng ngay sau đó, Đàm Nghiên Bang tiếp tục: "Đáng tiếc, kẻ đó đã tự sát bằng độc dược, chết ngay tại chỗ."

Lúc này, Vĩnh Hưng Hầu đã kịp kiềm chế cảm xúc, không để lộ bất cứ sơ hở nào.

"Hồi phủ." Chu Viễn Hồi đứng dậy, lạnh giọng ra lệnh.

Ngay sau đó, đoàn người nhanh chóng rời khỏi Vĩnh Hưng Hầu phủ.

Trà lâu.

Dụ Quân Tề vội vã chạy đến, hơi thở gấp gáp.

Dụ Quân Hoằng nhìn thấy dáng vẻ hoảng hốt của gã, không khỏi sững sờ.

"Sao đệ lại tới đây?"

"Đại ca, Dụ Quân Chước bị đâm!" Dụ Quân Tề thở hổn hển, nói như thể sợ chậm một giây sẽ bỏ lỡ điều gì quan trọng.

Gã vốn được phụ thân sai đi tìm đại ca, ban đầu đến Tuần Phong Doanh nhưng không thấy, sau đó phải chạy đôn chạy đáo mới tìm được đến trà lâu. Rõ ràng là vô cùng nôn nóng.

"Chuyện xảy ra khi nào?" Dụ Quân Hoằng hỏi.

"Là hôm nay, phụ thân sau khi nghe nói, liền sai đệ đi tìm huynh trở về."

Dụ Quân Hoằng ngồi ngây người tại chỗ, hồi lâu vẫn không nói một lời.

Sau vách tường, Dụ Quân Chước nín thở quan sát cảnh tượng trước mắt, nhưng trên mặt đại ca y không hề có chút biểu cảm khác thường.

"Đi thôi, đại ca." Dụ Quân Tề giục.

"Đã chết rồi sao?" Dụ Quân Hoằng bỗng nhiên hỏi.

Đã chết rồi sao?

Câu hỏi này, nghe thoáng qua thì không có gì đặc biệt, nhưng càng nghĩ lại càng thấy bất thường.

Nếu đổi lại là cữu cữu hoặc Thành Quận Vương nhận được tin này, phản ứng đầu tiên chắc chắn sẽ là: "Không sao chứ?"

Con người khi rơi vào tình huống hoảng loạn thường theo bản năng hỏi điều mà họ mong chờ nhất.

Nhưng Dụ Quân Hoằng lại hỏi—

Đã chết rồi sao?

Dụ Quân Chước nhìn hai vị huynh trưởng, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.

"Nói là chưa chết."

"Kẻ ra tay đâu?"

"Đại ca yên tâm, đã uống thuốc độc rồi." Dụ Quân Tề đáp.

Nếu trước đó Dụ Quân Chước vẫn còn chút do dự, thì đến khi nghe được hai chữ 'Yên tâm' thốt ra từ miệng gã, trái tim y hoàn toàn lạnh giá.

"Ừ." Dụ Quân Hoằng như thể thở phào nhẹ nhõm, "Về nhà rồi bàn tiếp."

Sau đó, hai huynh đệ cùng nhau rời khỏi trà lâu.

Dụ Quân Chước quay sang một ám vệ bên cạnh, ra lệnh: "Theo dõi bọn họ, xem có phải lập tức trở về Vĩnh Hưng Hầu phủ không."

Ám vệ nhận lệnh rời đi, chẳng bao lâu sau quay lại bẩm báo: xe ngựa quả thực đang hướng về Vĩnh Hưng Hầu phủ, không hề đi về phía Hoài Vương phủ.

Dụ Quân Chước phất tay cho ám vệ lui, rồi ở lại nhã gian ấy rất lâu.

Y đã từng nghĩ đến kẻ đứng sau là Vĩnh Hưng Hầu. Đã từng nghĩ đến Dụ Quân Hoằng.

Nhưng duy nhất không ngờ tới—

Là cả ba phụ tử bọn họ đều đồng lòng ra tay.

Bọn họ là phụ tử, là huynh đệ ruột thịt cơ mà.

Dù có xa cách đến đâu, sao lại nỡ lấy mạng y?

Không bao lâu sau, Chu Viễn Hồi bước vào từ ngoài cửa, vòng tay ôm lấy y từ phía sau, bàn tay lớn phủ lên mu bàn tay y.

"Vương gia, có một điều ta nghĩ mãi không ra. Tại sao bọn họ lại dám to gan đến vậy?" Dụ Quân Chước hỏi.

"Chưa chắc đã là gan lớn." Chu Viễn Hồi đáp, "Nếu không phải em nhận ra người của Hồng Diệp Các ở Ngọc Thương, e rằng đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa biết có kẻ muốn ra tay với em."

Nghe vậy, Dụ Quân Chước lập tức bừng tỉnh.

Chuyện này với y mà nói, vạch trần ra thật sự quá dễ dàng, đó là bởi vì đời trước y đã chết một lần, nên lần này mới có sự đề phòng trước.

Nếu y hoàn toàn không hay biết gì, đột nhiên bỏ mạng ở Kinh thành, vậy thì Chu Viễn Hồi phải điều tra thế nào đây?

Huống hồ, người của Hồng Diệp Các đã nhận được tin tức từ trước khi bọn họ đến Kinh thành. Khi ấy, Chu Viễn Hồi vẫn chưa giải hết độc, mắt còn chưa hồi phục.

Dù có thế nào, ba phụ tử Vĩnh Hưng Hầu cũng không thể ngờ, Dụ Quân Chước là người sống lại. Lại càng không ngờ rằng, Hoài Vương điện hạ chẳng những giải được độc, mà đôi mắt cũng đã khỏi.

Nếu biết trước điều này, bọn họ chắc chắn đã không dám hành động.

"Em chọn một ngày đi, bổn vương đích thân ra tay gi.ết sạch bọn chúng, không chừa lại một ai." Chu Viễn Hồi lạnh giọng nói.

"Không." Dụ Quân Chước quay đầu nhìn hắn, ánh mắt kiên định, "Ngài đừng làm gì cả."

"Đến nước này rồi, em vẫn không xuống tay được sao?"

"Ch.ết quá dễ dàng." Dụ Quân Chước lẩm bẩm, giọng nói khẽ khàng nhưng lạnh lẽo, "Lưỡi dao trắng đâm vào, lưỡi dao đỏ rút ra. Một nhát không đủ thì cứa thêm lần nữa. Chỉ trong nháy mắt mà thôi."

Vĩnh Hưng Hầu cả đời này coi trọng nhất là thanh danh của Hầu phủ.

Dụ Quân Hoằng quan tâm nhất chính là vị trí Thế tử.

Còn Dụ Quân Tề... đơn giản chỉ là ha.m m.uốn sự che chở của phụ huynh và vinh hoa quyền thế của Hầu phủ

Dụ Quân Chước nhìn về phía xa, ánh mắt lạnh như băng, nhưng không có nước mắt.

Thứ chưa từng thuộc về mình, mất đi cũng chẳng có gì đáng để đau lòng.

Chỉ khi mất đi thứ quan trọng nhất, con người ta mới thực sự cảm nhận được nỗi thống khổ...

Trở về Hoài Vương phủ, Dụ Quân Chước liền đi thẳng đến Vọng Nguyệt Các.

Y ngồi trong đó rất lâu, mãi đến khi Chu Viễn Hồi không chịu nổi nữa, trực tiếp ôm y bế thẳng về Noãn Các.

"Em định tự làm mình đông ch.ết sao?"

Vừa nói, hắn vừa luồn tay vào áo y, dùng đôi bàn tay ấm áp x.oa n.ắn làn da lạnh buốt. Dụ Quân Chước không giãy giụa, chỉ lặng lẽ để mặc hắn làm, gương mặt tái nhợt dần dần hồng lên.

"Đừng nghĩ đến bọn họ nữa, được không?" Chu Viễn Hồi khẽ hỏi.

"Vương gia." Dụ Quân Chước đưa tay ôm lấy mặt hắn.

Những đầu ngón tay lạnh lẽo khiến Chu Viễn Hồi nhíu mày, liền nắm chặt hai tay y, nhét thẳng vào lòng ngực mình.

Lồng ng.ực hắn trước nay vẫn luôn ấm áp. Đầu ngón tay Dụ Quân Chước chạm vào một vết sẹo trên ngực hắn, theo bản năng nhẹ nhàng xoa lên.

Chu Viễn Hồi thoáng sững người, rồi chợt nhớ ra điều gì, muốn rút tay y ra.

Nhưng lại nghe Dụ Quân Chước khẽ nói: "Ta có thể nhìn một chút không?"

"Có gì đẹp đâu?"

"Ngài có thể nhìn ta, chẳng lẽ ta lại không được nhìn ngài?"

Chu Viễn Hồi không tiếp tục truy hỏi, chỉ lặng lẽ kéo tay thiếu niên ra, ôm trọn cả người y vào lồng ng.ực ấm áp.

"Hôm nay em đã nói gì với nhạc mẫu?" Hắn hỏi.

"Không nói gì nhiều, chỉ ở lại đó một lúc."

Thật ra, trong lòng Dụ Quân Chước đã nói với mẫu thân rất nhiều điều.

Y không hiểu, vì sao một người làm phu quân, làm phụ thân lại có thể nhẫn tâm đến vậy? Sau đó, không biết vì sao, y lại nghĩ đến Chu Viễn Hồi.

Chính xác hơn, là nghĩ đến mẫu thân của Chu Dung.

Nàng là vu nữ phương xa ở Nam Cảnh, là người đã trị khỏi thương tích cho Chu Viễn Hồi, cũng là người đã sinh ra nhóc con...

Nhưng hôm nay thì sao?

Chu Viễn Hồi ôm y vào lòng, gần gũi và dịu dàng đến thế, nhưng chưa bao giờ nhắc đến mối tình xưa cũ ấy.

Dụ Quân Chước không thể hiểu được sự tuyệt tình của nam nhân này.

Dù bản thân cũng là nam nhân, y vẫn không khỏi cảm thấy lạnh lòng.

"Vương gia, ngài nói... phụ thân đối với mẫu thân ta, liệu có từng thật lòng không?"

"Nếu ông ta từng thật lòng, sao có thể nhẫn tâm đối xử với em như vậy?"

Cũng phải.

Người ta, nếu thực sự yêu ai, ắt sẽ thương cả những gì thuộc về người đó.

Vĩnh Hưng Hầu yêu thương Dụ phu nhân hiện tại, nên đối với Dụ Quân Hoằng và Dụ Quân Tề cũng đặc biệt khoan dung.

Chu Viễn Hồi cũng rất mực yêu quý Chu Dung.

Nếu đã như vậy... hắn đối với mẫu thân Chu Dung, hẳn cũng có vài phần tình ý, phải không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện