🍓Editor: 2712, Dâu

              🍓Beta: Dâu



Hứa Thiện Ý cực kì kinh ngạc: “Chu Cận? Sao cậu lại ở đây?”



“Đi ngang qua.” Chu Cận không giải thích nhiều, nói xong cậu đi xuống xe máy, lấy nón bảo hiểm đi về phía cô.

Hứa Thiện Ý mơ hồ cảm thấy Chu Cận sắp làm chuyện giống như lần cậu đưa cô về nhà trước đó vậy.



Cô vô thức lùi về phía sau, mở miệng từ chối: “Không phiền cậu đưa, tôi tự bắt taxi được.”



“Đi taxi phí tiền lắm, tôi đưa cậu về chẳng phải tốt hơn sao?” Cuối cùng Chu Cận vẫn đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn cô, cười quyến rũ: “Tôi không lấy tiền của cậu, đối với cậu, tôi sẽ mãi mãi luôn miễn phí.”



Nói xong thì Chu Cận đội nón vào cho cô, sau đó lại muốn bế cô. Hứa Thiện Ý vốn muốn tránh, nhưng vừa cử động thì đã bị cậu nhìn ra ý đồ, cậu lập tức khom lưng, duỗi tay ra. Giây tiếp theo, cô đã bị Chu Cận bế lên.



Chiều nay Hứa Thiện Ý rất mệt, da thịt trên người đều có cảm giác đau nhức.

Sau khi bị bế lên, cô vừa vùng vẫy thì cơ thể lại bắt đầu đau.



Nên cô chỉ có thể cau mày từ chối cậu: “Chu Cận, cậu mau thả tôi xuống, nhanh lên, tôi không nói đùa với cậu đâu.”



Chu Cận hoàn toàn không để lời nói của cô vào tai, nhanh chóng đặt cô lên xe máy. Sau đó, cậu lên xe, dặn cô phải ôm cậu giống như lần trước, rồi khởi động xe chở cô đi.



Hứa Thiện Ý không thể chống cự, bất đắc dĩ đành phải ôm cậu, dù sao thì cô cũng không muốn bị té chết đâu.



Hai người không hề biết rằng, tại tầng trên cao của tòa nhà công ty Tinh Thần, có một người đang đứng trước cửa sổ sát đất, phấn khích nhìn bọn họ rời đi.



“Quá tốt rồi, cuối cùng thì thằng nhóc thối nhà mình cũng thông suốt.” Mẹ Chu kích động đến đỏ bừng cả mặt.

Lúc trưa, khi ăn cơm cùng với Hứa Thiện Ý, nghe cô nói hiện tại chưa muốn yêu đương, mẹ Chu còn lo lắng cho con trai bà không theo đuổi được người ta.



Nhưng không ngờ, vừa rồi con trai bà có thể bế Hứa Thiện Ý lên xe dễ dàng như vậy.



Mẹ Chu đứng ở cửa sổ sát đất, cho đến khi không nhìn thấy xe máy của con bà, mới từ từ bước đến sô pha ngồi xuống.

_____



Bên kia.



Sau vài phút, Chu Cận thấy người phía sau đã bình tĩnh, cậu mới chạy chậm lại, cố ý hỏi: “Sao cậu lại đến công ty Tinh Thần? Cậu đến đó làm gì?”



Hứa Thiện Ý nghe thấy cậu hỏi, cô hơi do dự một chút, cuối cùng cũng chọn việc không nói dối cậu: “Tôi đi đến đó để làm việc.”



“Làm việc? Tại sao chứ?” Tuy rằng Chu Cận đã biết trước chuyện cô đến đó để làm việc, nhưng cậu thật sự không biết tại sao cô lại không đi học nhu đạo* như bình thường, mà lại đến đây làm việc.



(*Nhu đạo là Judo- một môn võ thuật của người Nhật Bản)



Hứa Thiện Ý không muốn nói rõ ràng sự việc, cô im lặng một lúc mới mở miệng: “Không tại sao hết, cậu hỏi để làm gì chứ?”



Bị hỏi lại, Chu Cận sửng sốt một chút: “Tôi lo cho cậu.”



“Nghe nói công ty Tinh Thần rất tốt, cậu lo cho tôi gì chứ?” Hứa Thiện Ý cảm thấy xe máy đã chậm lại, nên cũng không ôm eo cậu nữa. Cô ngồi phía sau một bên trả lời cậu, một bên từ từ nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo.



Động tác nhỏ của cô lập tức bị Chu Cận phát hiện.



Chu Cận định chạy nhanh hơn một chút nhưng sợ cô sẽ bị té xuống xe. Đến lúc đó cô bị thương, cậu hối hận cũng vô ích.



Cậu đành chịu, không tăng tốc lên.

“Những nơi như công ty giải trí, chắc chắn sẽ có lục đục với nhau, làm không tốt còn có sắc, mê mê đại thúc*, cậu thật sự không sợ chút nào à?” Chu Cận trong đầu nghĩ ra một đống chuyện, sau đó cố ý hù dọa cô.



(Khúc này tui không biết sửa làm sao để cả câu không bị cấn á. Nếu ai biết thì nói tui sửa nha)



“Sao cậu lại biết mấy chuyện này?” Mặc dù Hứa Thiện Ý không hiểu rõ về giới giải trí, nhưng cô cũng không ngu ngốc, cô cho rằng tất cả những gì Chu Cận nói tuy không phải toàn bộ đều là sự thật nhưng chắc chắn cũng có một phần đúng, nhưng cậu lại làm cho cô tò mò.



Nhìn Chu Cận không giống một người yêu thích theo dõi giới giải trí, làm sao cậu lại hiểu được mấy chuyện này?



“Cậu còn chưa trả lời tôi tại sao lại muốn đi làm việc.” Chu Cận không trả lời, chỉ hỏi lại.



Hứa Thiện Ý uể oải trả lời cậu: “Đã gọi là đi làm việc thì đương nhiên là vì tiền rồi.”



Đột nhiên, xe máy dừng lại ở ven đường.



Hứa Thiện Ý hoảng sợ, cô cau mày nhìn Chu Cận: “Cậu làm sao thế?”



Đột nhiên dừng lại, xém nữa là cô ngã xuống đất rồi.



Chu Cận quay đầu nhìn cô: “Cậu cần tiền? Cha mẹ cậu không cho cậu tiền tiêu vặt sao?”



“Cha mẹ tôi đương nhiên là có cho, nhưng mà tôi muốn tự kiếm tiền, chuyện này rất kì lạ sao?” Hứa Thiện Ý cảm thấy vẻ mặt kinh ngạc của cậu có chút khó hiểu.



Chu Cận im lặng một lúc lâu, im lặng đến mức Hứa Thiện Ý nghĩ cậu không muốn nói chuyện. Khi cô chuẩn bị cởi món bảo hiểm xuống xe thì Chu Cận đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, giọng điệu nghiêm túc nói: “Cậu có thể nói cho tôi biết cậu làm việc gì ở Tinh Thần không?”



“Sao cậu đột nhiên lại tò mò chuyện này như vậy?” Hôm nay Chu Cận hỏi quá nhiều chuyện. Hứa Thiện Ý do dự một chút, cuối cùng nghĩ đến việc hôm nay cô ngồi xe của cậu, nếu cãi nhau với cậu thì không tốt lắm. Cô nói thẳng với cậu: “Tôi muốn kiếm tiền nên sau đó đến Tinh Thần. Đúng lúc bọn họ tuyển người quay quảng cáo. Tôi vô tình lại được chọn. Về sau, nếu tôi có thời gian rảnh sẽ đến đây quay quảng cáo. Ngoại trừ cái này thì không còn gì hết, cậu đừng hỏi nữa nhé?”



“Vậy hiện tại chắc chắn cậu không có người đại diện cũng không có trợ lí với vệ sĩ. Thế bắt đầu từ hôm nay, tôi làm người đại diện kiêm trợ lí với vệ sĩ của cậu được không?” Khóe môi Chu Cận nhếch nhẹ, nhanh chóng tiếp tục nói.

Hứa Thiện Ý sửng sốt, có chút phản ứng không kịp.



Chu Cận sợ cô từ chối, nên không đợi cô trả lời, cậu đã khởi động xe máy lần nữa, dặn cô ôm chặt cậu, sau đó chạy đi.



Chờ lúc Hứa Thiện Ý phản ứng lại, cô đã ở sau lưng Chu Cận, tóc bị gió thổi đến che lại mặt.



Hơn nữa tốc độ xe rất nhanh, cô muốn nói câu gì cũng không thể nói được chỉ có thể tức giận mà ngậm miệng.

_____



Thời điểm đến nhà của Hứa Thiện Ý, cô vừa xuống xe lập tức muốn nói đến vấn đề vừa rồi, muốn cự tuyệt đề xuất lúc nãy của Chu Cận.



Nhưng cậu biết rõ cô đang muốn nói việc gì, chờ cô xuống xe, cậu lập tức phóng xe chạy đi, vừa đi vừa lớn tiếng dặn dò cô: “Cậu mau quay về nghỉ ngơi đi, sáng mai tôi tới đón cậu. Yên tâm đi, tôi không cần lương. ”



Vừa hết câu, Chu Cận đã phóng xe máy biến mất ngay tại cổng lớn của tiểu khu.

Hứa Thiện Ý sững sờ đứng tại chỗ, muốn chửi cũng không được, muốn đuổi theo cậu nói rõ ràng lại càng không thể.



Cuối cùng, cô chỉ đành thở dài quay về nhà.



Sau khi mở cửa, trong nhà là một màu tối đen, mẹ Hứa vẫn còn đang ở bệnh viện, nhìn dạng này, chắc là ba Hứa cũng không về nhà.



Hứa Thiện Ý đóng kỹ cửa, sau đó đi vào bếp, chuẩn bị làm một ít đồ ăn tối đem đến bệnh viện.



Nhưng rất nhanh, cô lại nhận được điện thoại của ba Hứa.



Ba Hứa quan tâm dặn dò cô qua điện thoại: "Thiện Thiện à, hai ngày nay tình trạng của mẹ con đang chuyển biến tốt lên, tiền viện phí ba đã đóng rồi, con không cần lo lắng cái gì cả, chỉ lo đi học nhu đạo là tốt rồi. Đúng rồi, tối nay ba ở bệnh viện chăm sóc mẹ con nên không về nhà, con ở nhà một mình phải cẩn thận, nhớ đóng kỹ cửa và cửa sổ, biết không? "



"Con biết rồi, ba yên tâm đi. Ba và mẹ đã ăn cơm chưa? " Hứa Thiện Ý rất muốn đi đưa cơm cho ba mẹ Hứa.



Nếu không phải hôm nay bận đến tối mới về, thì cô đã sớm làm cơm mang đến bệnh viện cho họ.



"Ba mẹ đã ăn từ sớm rồi, còn con? Nếu chưa ăn thì nên ăn sớm một chút, đừng thức khuya." Giọng ba Hứa tràn đầy yêu thương dặn dò.



Lúc sau, Hứa Thiện Ý biết được mẹ Hứa đang ngủ, lát nữa ba Hứa cũng phải vào trong phòng bệnh chăm sóc mẹ, thế nên cô không quấy rầy họ nữa.



Sau khi cúp điện thoại, bởi vì chỉ có một mình nên cô cũng lười nấu cơm, tùy tiện ăn xong một tô mì, lập tức tắm rửa rồi quay về phòng ngủ.



Hiện tại còn sớm, cô liền mở máy tính và điện thoại ra, lại lấy ra bản hợp đồng lúc sáng, sau đó bắt đầu tra tư liệu trên mạng, và dò hỏi những người có hiểu biết về việc này.



Cô không có thời gian lẫn tiền bạc để đi tìm luật sư giúp đỡ xem hợp đồng, càng không muốn làm cho ba mẹ Hứa biết được chuyện cô đang đi làm kiếm tiền.



Cho nên Hứa Thiện Ý quyết định tra tư liệu trên mạng để xem bản hợp đồng này có vấn đề hay không.



Đến tận nửa đêm, Hứa Thiện Ý mới tra xong các điều khoản trên hợp đồng, xác định trên hợp đồng không có một cái bẫy này, cô mới an tâm ký tên lên.



Sau khi ký tên, cô lập tức bò lên giường ngủ.



Sáng sớm hôm sau, đồng hồ báo thức vừa vang lên, cô lập tức tỉnh dậy.



Nhưng bởi vì nghỉ ngơi không đủ, nên cô cảm thấy rất mơ màng.



Sau khi rời giường, cô mơ hồ một hồi lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, vì đã lâu không thức đêm, vả lại mấy ngày trước ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ Hứa, cô đều ngủ đến khi tự tỉnh lại.



Nhớ tới hôm nay phải đi làm kiếm tiền, năm phút sau, Hứa Thiện Ý vỗ vỗ mặt, đứng dậy đi vào phòng tắm.



Nửa tiếng sau, cô cầm một miếng bánh mì, vội vàng ra cửa.



Cửa vừa mở ra, cô đã bị người đứng bên ngoài làm cho hoảng sợ.



"A!!!!" Hứa Thiện Ý ngày thường rất im lặng, nay bị dọa tới nỗi la rất lớn.



Làm gì có ai không nói tiếng nào mà đứng ở trước cửa nhà người khác không nhúc nhích? Không biết làm như vậy rất đáng sợ sao?



"Xin lỗi, dọa cậu rồi." Người ở ngoài cửa thấy đã dọa cô sợ, lập tức lên tiếng xin lỗi.



Hứa Thiện Ý cảm giác đầu của mình bị cậu xoa nhẹ một chút, tiếp đó, một phần bánh rán vẫn còn độ nóng được nhét vào tay cô.



Lúc này cô mới ngẩng đầu, tức giận hỏi thiếu niên trước mặt: "Cậu làm gì mà đứng ở chỗ này dọa người? Cậu đã đứng đây bao lâu? Tại sao không nói tiếng nào?"



Cô có cảm giác hồn phách đều bị cậu dọa chạy đi mất mấy phần.



Sắc mặt Chu Cận có chút xấu hổ: "Tôi vừa tới, đang muốn gõ cửa."



Cậu đâu biết rằng Hứa Thiện Ý vừa vặn ra tới.



Nếu biết được, cậu khẳng định sẽ nhắc nhở cô một chút, sao cậu nỡ dọa cô.



Hứa Thiện Ý thấy cậu đã xin lỗi, cô cũng không nên nói thêm cái gì nữa, cô đem bánh rán trả lại cho cậu, cúi đầu nói: "Cậu không cần mua đồ cho tôi, còn hôm nay cùng sau này, cậu không cần đến chở tôi, chúng ta chỉ là bạn học bình thường mà thôi, cậu làm như vậy sẽ gây nên hiểu lầm."



Nói xong, Hứa Thiện Ý đi ra khỏi nhà, lấy chìa khóa khóa cửa lại.



Sau khi xong việc, cô lập tức chuẩn bị rời đi.



Cô nghĩ cô đã nói đủ rõ ràng, tin chắc sau này Chu Cận sẽ không đến dây dưa cùng cô.



Nhưng vừa đi được hai bước, cổ tay đã bị Chu Cận năm chặt. Tay cậu đột nhiên dùng sức, Hứa Thiện Ý bị cậu kéo trở lại, cậu kéo cô đến trước mặt mình, cúi đầu nhìn cô, nét tươi cười, xấu hổ lúc nãy đã biến mất toàn bộ.



Cô nhìn thấy trong mắt cậu ngập tràn sự không vui.



Chu Cận cắn răng nói: "Chúng ta, cũng chỉ là bạn học bình thường?"

        ___________🍓🍓🍓____________



Ôi hoàng tử, hãy tha thứ cho người em gái học lệch một phía về tự nhiên nhưng lại thích đua đòi đi edit này🥲



Hello mọi người, đã lâu chưa gặp, tui comeback rồi nè👏



Tự nhiên lâu lâu khả năng đặt câu, sắp xếp lại từ ngữ nó mất ngang á mọi người, đánh chữ nào cũng thấy sai trái😭 Đừng ai hỏi tui tại sao lâu ra chương mới🥲 thử nghĩ xem, đang beta hay edit mà khả năng sắp xếp từ ngữ mất ngang thì còn làm ăn được gì nữa🥲



Tui thi đại học xong rồi🎊 năm nay tới bé 2712 với bé Rew đi thi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện