Cậu bé kia đưa chị gái đến ven đường, sau đó dừng lại nói : “Chị ơi, đã tới nhà vệ sinh rồi, em ra bên ngoài đợi chị, chị mau vào đi thôi!”

Lâm Nhất Niệm đang ngồi xổm bên ven đường, vì vậy mà cậu bé kia khả năng không nhìn thấy cô, bằng không cũng sẽ không có cái lá gán lớn này.

Trên đầu Lâm Nhất Niệm càng ngày càng nhiều dấu hỏi chấm , “???”

Đem chị gái đang say rượu mang ra đường lớn, đây là em trai hay là kẻ thù a? Cô gái này đúng là nghe theo em trai, bước loạng choạng về phía trước.

Mắt thấy cô gái càng ngày càng đi gần vào giữa dòng xe, Lâm Nhất Niêm không do dự, đứng dậy bước một bước, túm lấy quần áo cô gái kéo trở lại ven đường.

Cô gái không phòng bị, hơn nữa cũng đang say, không giữ được thăng bằng liền ngã ngồi trên mặt đất. Lâm Nhất Niệm liền kéo cô gái vào chỗ an toàn.
Cậu nhóc bị sự xuất hiện đột ngột của Lâm Nhất Niệm làm cho hoảng sợ, cậu ta không nghĩ tới, ở nơi này hiện đang có người.

Trong mắt cậu ta có chút hoảng loảng, còn chưa nghĩ ra được cách ứng phó thì phía sau truyền tới một giọng nữ.

“Khả Khả, sao cô lại ngồi dưới đất?”



Cậu nhóc kia nháy mắt liền trấn định lại, cái khó ló cái khôn, cậu ta liền chỉ ngón tay thẳng vào Lâm Nhất Niệm, cắn ngược một ngụm: “Chị Thấm Tuyết, cô gái này bắt nạt chị gái em, cô ta đẩy chị em ngã ngồi trên mặt đất, bây giờ còn muốn đánh chị ấy a”.

Lâm Nhất Niệm nghe thấy cậu ta nói vậy, cũng không ngạc nhiên gì. Vốn dĩ có thể đem chị gái của mình đẩy vào trong dòng xe cộ thì lời gì mà cậu ta chẳng nói được, làm được.
Mặt hàng độc ác này lúc Lâm Nhất Niệm cô còn ở mạt thế đã thấy được nhiều rồi, cũng không cảm thấy kỳ quái.

Lâm Nhất Niệm quay đầu lại nhìn thẳng vào chị Thẩm Tuyết trong miệng cậu ta thì ngạc nhiên một chút.

Người tới lại là đạo diễn Giang Thẩm Tuyết của bộ phim “hỏi” vừa đóng máy ngày hôm qua.

Giang Thấm Tuyết nhanh chân chạy tới, nôn nóng ôm lấy Khả Khả, “Khả Khả, cô làm sao vậy? Sao cô lại uống rượu?”

Cậu nhóc kia vẫn còn tiếp tục chỉ vào Lâm Nhất Niệm nói thêm : “Chị Thẩm Tuyết, cô gái này bắt nạt chị gái em”.

Lâm Nhất Niệm đến ánh mắt cũng không cho cậu ta một lần nào, trực tiếp nói rõ cho Giang Thẩm Tuyết : “Cậu ta không phải là em trai ruột của cô ấy đúng không? Cậu ta đỡ cô gái này đến ven đường tìm nhà vệ sinh, nếu không phải tôi nhanh tay kéo một phen, cô gái này liền xảy ra chuyện rồi”.
Giang Thấm Tuyết nghe xong lời này, cô ấy bỗng nhiên quay đầu lại nhìn cậu nhóc. Quả nhiên, Giang Thẩm Tuyết nhìn thấy trong mắt của cậu ta sự hoảng loạng không che giấu được, nhưng cậu ta lại nhanh chóng trấn định lại bản thân, tỏ ra không liên quan đến mình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện