Thế nhưng mà cô khóc không nổi, Kiều Mạn Phàm nén nước mắt, nghĩ đến sau này mình phải tiếp tục sống dưới cái danh người phụ nữ ác độc, người bên cạnh thì toàn là những người muốn mình chết, khổ thật luôn á.

Tất cả đều do nguyên chủ chụp nồi lên, làm đủ trò xấu, kết quả là cô tới sau lại phải gánh lấy hậu quả, sau này còn có nguy cơ chết giữa đường giữa chợ nữa chứ.

Hoắc Sâm không phải là người dễ chọc vào, Kiều Mạn Phàm rất hoài nghi nội dung bên trong câu chuyện, những kẻ tiếp tay "giúp đỡ" nguyên chủ sa đọa là do Hoắc Sâm này sai khiến.

Nói không chừng, không chỉ có một mình Hoắc Sâm, mà còn rất nhiều người khác nữa, dù sao thì cũng có rất nhiều người hận nguyên chủ.

Cô thảm quá mà.


Lúc này, Kiều Mạn Phàm thật sự khóc, khóc rút ruột rút gan luôn, cô khóc cho tương lai bi thảm của chính mình, nước mắt cứ thế tuôn rơi.

Hai người phụ nữ khóc trôi nhà trôi cửa khiến Kiều Mạc Khiêm đau đầu, quay đầu lại còn nhìn thấy Kiều Mạn Phàm cũng đang lau nước mắt, làm hắn tức tới mức bật cười.

Khóc à, mày còn biết khóc nữa cơ à, chỉ cần là người có chút xíu đầu óc cũng sẽ không bao giờ làm ra chuyện ngu xuẩn như thế.

Phụ nữ khóc ai có thể dỗ nổi, mà Kiều Mạc Khiêm cũng không có kinh nghiệm dỗ người khóc, vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn ba người phụ nữ khóc lóc om sòm.

Tuy trong lòng Kiều Mạc Khiêm giận Kiều Mạn Phàm làm ra mấy chuyện ngu xuẩn, nhưng chuyện đã rồi, chỉ có thể tận lực cứu chữa, làm giảm bớt tổn thất của Kiều gia trong chuyện này.

Hắn gọi điện cho bộ phận PR của công ty, tận lực khống chế tin tiêu cực trên internet.

Quá tệ.

Kiều Mạc Khiêm cùng một hoàn cảnh với Kiều Mạn Phàm, đi chùi đ*t hộ người khác, trong lòng không muốn, nhưng lại không thể bỏ mặc được, bỏ thì thương vương thì tội.

Đến cả ý nghĩ muốn bóp cổ giết người cũng đã có trong đầu, Kiều Mạn Phàm và Kiều Mạc Khiêm đều muốn bóp chết nguyên chủ Kiều Mạn Phàm.

Nhưng nguyên chủ chết rồi, chỉ có cô còn sống, nếu mà nguyên chủ còn sống, thì cô đã toi đời từ lâu rồi.


Bên ngoài biệt thự vang lên tiếng động cơ, là gia chủ Kiều gia Kiều Thiệu Nguyên trở về.

Kiều Thiệu Nguyên là một người đàn ông trung niên rất có mị lực, trên người không hề có dấu hiệu phát tướng của người có tuổi, chỉ là giờ phút này trên mặt ông ấy mang theo tức giận cùng mệt mỏi.

Lúc bước vào phòng khách, ông thấy mọi ánh mắt đều chú ý lên người mình, "Nhìn cái gì, có cái gì đâu mà nhìn, đừng có mà nhìn tôi.

"
Toàn chuyện ruồi bâu gì đâu không, Kiều Thiệu Nguyên cảm thấy mặt mũi, thể diện nửa đời người của mình đều bị vứt cho chó ăn hết cả rồi.

Kiều Ngữ Phù rưng rưng nước mắt hỏi dò: " Ba ơi, nhà họ Hoắc bên kia nói thế nào?"
Còn cả Hoắc Sâm nữa, anh ấy nghĩ như thế nào?
Tuy không phải là đứa con gái lớn bên mình mỗi ngày, nhưng trong người con bé đang chảy dòng máu của mình, nên khi thấy con gái như vậy, Kiều Thiệu Nguyên rất đau lòng, "Không có chuyện gì đâu con.

"
"Thật không ạ?" Kiều Ngữ Phù khóc đứt ruột đứt gan, "Vậy thì tại sao Hoắc Sâm không gọi điện nói với con một câu?"
Kiều Thiệu Nguyên gật đầu, "Bên nhà họ Hoắc giờ cũng đang rất loạn, Hoắc Sâm phải cho trưởng bối nhà họ một câu trả lời thỏa đáng.


Không thể phủ nhận một điều, bây giờ nhà họ Kiều có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, người bên ngoài lúc này đang nghi ngờ gia giáo và hàm dưỡng của nhà họ Kiều.


Kiều Thiệu Nguyên trở về cũng không có lấy một lời trách cứ Kiều Mạn Phàm, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không lướt qua cô.

Như vậy còn khó chịu bức bách hơn là mở miệng trách cứ, trách móc giận dữ còn biểu thị là ông ấy còn để Kiều Mạn Phàm vào trong lòng, không nhìn như vậy chỉ sợ trong lòng đã từ bỏ Kiều Mạn Phàm.

Kiều Mạn Phàm không sợ nhà họ Kiều bỏ rơi cô, cùng lắm lại tiếp tục đi làm công ăn lương tự nuôi chính mình là được chứ gì, các cụ đã dạy, bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm, nói chung là vẫn có thể tự nuôi được lấy mình.

Không biết tại sao lại xuyên qua, thế nhưng nguyên chủ tạo nghiệt nhất định phải xin lỗi bọn họ, nếu cô đã chiếm lấy cơ thể này, thì phải cùng gánh lấy tội lỗi trong cơ thể này chứ.

Kiều Mạn Phàm quỳ cái rầm xuống đất, đầu gối chạm xuống đất kêu cái rầm, Kiều Mạn Phàm đau tới nỗi nhăn tít lông mày lại.

Úi trời, đau quá má ơi, nát đầu gối mất thôi.

Thấy cô quỳ xuống, người nhà họ Kiểu dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra.




Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện