Edit: hanthy915

Tại một câu lạc bộ tư nhân ở vùng ngoại ô.

Một chiếc xe Ferrari sặc sỡ dừng lại trước cửa.

Tạ Tử Khanh thò chân ra ngoài, hôm nay anh mặc quần jean áo phông, trên mặt không mang kính râm như mọi khi, trông cực kỳ năng động.

Vừa xuống xe, một giọng nói điệu đà liền vang lên: "Tử Khanh! Tôi ở đây!"

Cố Vân Yên mang khẩu trang kính râm kín mít, đang đứng dưới tán cây cạnh câu lạc bộ ra vẻ thiếu nữ thẹn thùng vẫy tay với anh.

Tạ Tử Khanh đi sang.

Dưới bóng cây, nhìn Tạ Tử Khanh có vẻ ngoài anh tuấn xuất chúng cộng với hương thơm cỏ cây thanh mát, một thời thanh xuân vườn trường đầy thơ mộng của thiếu niên ngây thơ hồn nhiên lại ùa về.

Mọi người gọi anh là giấc mơ của hàng triệu thiếu nữ.

Lúc này trong mắt anh lại chỉ có mỗi mình.


Lòng ham hư vinh trỗi dậy trong đầu Cố Vân Yên. Chợt cô vung tay, chạm vào tóc của Tạ Tử Khanh: "Tóc anh bị gió thổi rối rồi kìa."

Tạ Tử Khanh nghiêng đầu né tránh.

Gần như là trong tích tắc, một tia flash lóe lên lọt vào tầm mắt. Tạ Tử Khanh cực kỳ nhạy cảm với ánh đèn flash, anh quát lớn: "Ai chụp lén đó!"

Người đứng trong bụi cỏ nhanh nhẹn vọt ra, nhắm thẳng ống kính vào hai người họ.

Cố Vân Yên sợ hãi "á" một tiếng rồi trốn ra sau lưng Tạ Tử Khanh, Tạ Tử Khanh nhíu mày: "Bắt hắn lại!"

Cùng lúc đó, các vệ sĩ từ nhiều hướng phóng ra đuổi theo, nhưng dường như tên chụp lén rất quen thuộc địa hình, thoáng chốc đã biến mất không thấy bóng dáng.

Vệ sĩ trở về báo cáo với vẻ mặt căng thẳng: "Thiếu gia, không bắt được ạ. Có người giúp đỡ hắn, trong tay người đó cũng có camera."


Tạ Tử Khanh chậc một tiếng, bực bội nói với Cố Vân Yên: "Là cô tìm người đến chụp đúng không?"

Cố Vân Yên chứng kiến một màn, tinh thần vẫn còn ngây dại, nghe Tạ Tử Khanh chất vấn liền rơm rớm nước mắt: "Không… không phải tôi, chẳng lẽ trong mắt Tạ Tử Khanh anh, tôi là loại người như thế sao?"

"Không phải à?" Tạ Tử Khanh nhìn Cố Vân Yên cười lạnh, giọng điệu hết sức mỉa mai, "Giả danh người tôi thích, tìm người đến chụp lén để được lên hot search, đó không phải là những gì cô muốn sao?"

Bả vai Cố Vân Yên cứng đờ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: "Tử Khanh, gì… gì mà giả mạo chứ, anh đang nói cái gì vậy?"

Tạ Tử Khanh nhìn cô từ trên cao, ánh mắt thoáng hiện ra một tia hoang mang: "Chẳng lẽ cô cho rằng với kỹ thuật diễn xuất này của cô có thể lừa gạt được tôi sao?"


Trái tim Cố Vân Yên chùng xuống. Cô vội vàng phân bua: "Từ đầu đến cuối tôi chưa hề nói tôi là cô ấy. Là tự anh nhận nhầm người, tôi vẫn luôn muốn giải thích với anh…"

"Cô cố ý đánh rơi điện thoại trước mặt tôi, để tôi nhìn thấy hình chụp đồ ăn, khiến tôi nghĩ cô chính là cô ấy. Quay ba cái phim não tàn cho lắm rồi nghĩ ai cũng não tàn như mình à?" Tạ Tử Khanh chen ngang, mất kiên nhẫn nói luôn: "Cô biết cô ấy là ai đúng không? Nói tôi nghe, tôi sẽ giúp cô đè chuyện này xuống."

Cố Vân Yên lập tức đảo mắt: "Tôi… tôi không biết anh nói gì hết. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải áp chế tin tức này xuống, anh là ngôi sao đang hot, dính scandal yêu đương, sự nghiệp của anh sẽ sụp đổ đó. Quên chuyện năm đó của Lạc Tuyết Chi rồi sao?"

Trước khi Tạ Tử Khanh ra mắt, Lạc Tuyết Chi chính là đỉnh lưu dẫn đầu của giới giải trí. Tiếc là ngay lúc sự nghiệp đang rực rỡ như mặt trời giữa trưa, trong một buổi concert, anh lại công bố ra chuyện mình đã kết hôn.
Có thể nói buổi concert ngày hôm ấy đã biến thành một chiến trường đẫm máu thực sự. Hơn 10 ngàn fangirl quay đầu làm antifan, phải điều động cả cảnh sát đến mới trấn áp được hiện trường. Sau đó, bất kể công ty quản lý có cố cứu vãn thế nào cũng không ngăn được các fangirl thoát fan. Một thế hệ đỉnh lưu cứ vậy ngã xuống, từ đó về sau không ai nhìn thấy anh nữa.

Cố Vân Yên lôi chuyện của Lạc Tuyết Chi ra, ý muốn nhắc nhở Tạ Tử Khanh: hiện tại bọn họ đã là người cùng một thuyền, anh đừng nên có suy nghĩ đạp cô ra.

Tạ Tử Khanh cười: "Nếu cô cứ một mực lựa chọn con đường này, vậy thì tự chịu trách nhiệm đi nhé."

Tạ Tử Khanh đội mũ lưỡi trai lên, thong dong đi về phía xe.

Rốt cuộc Cố Vân Yên cũng bắt đầu sốt ruột, cô đuổi theo anh, gõ cộc cộc cửa xe: "Tạ Tử Khanh, anh thật sự không muốn biết người đó là ai sao?!"
Tạ Tử Khanh ngồi vào trong xe, hạ nửa cửa kính xuống: "Nói."

Cố Vân Yên cắn môi đầy yếu ớt.

Tạ Tử Khanh lạnh lùng: "Tôi không rảnh xem cô bày trò đâu, lái xe."

"Khoan đã!" Cố Vân Yên bám chặt cửa xe, "Chỉ cần anh giúp tôi làm dịu chuyện này, với bảo đạo diễn Trương giao vai nữ chính cho tôi!"

Tạ Tử Khanh cười thành tiếng: "Lại muốn đạp lên Cố Sanh Sanh à?"

Cố Vân Yên đỏ mặt nhìn Tạ Tử Khanh đăm đăm: "Ngoài tôi ra không còn người thứ hai biết thân phận của cô ấy đâu."

Chân mày Tạ Tử Khanh khẽ nhếch lên, anh nói với vẻ mặt vô cảm: "Vì sao?"

Cố Vân Yên vội dừng uy hiếp lại: "Xin anh đó, bộ phim này rất quan trọng với tôi."

Cố Vân Yên đưa ra sự lựa chọn gần như trong chớp mắt. Đoàn đội của Tạ Tử Khanh chắc chắn sẽ không bỏ mặc vụ lùm xùm này, nếu bị lên hot search thì cô cũng có thể hưởng ké được ít nhiệt. Nhưng cô bắt buộc phải giành được bộ phim này của đạo diễn Trương khỏi tay Cố Sanh Sanh.
Nghĩ đoạn, giọng điệu Cố Vân Yên càng thêm uyển chuyển: "Tạ Tử Khanh, một vai nữ chính mà thôi, đối với anh chỉ là chuyện nhỏ xíu ấy mà."

Tạ Tử Khanh im lặng một lát rồi nói: "Trước khi đến gặp cô, tôi đã định nếu cô ngoan ngoãn nói cho tôi biết sự thật thì sẽ cho cô vai nữ 2. Nhưng cô lại chơi thủ đoạn tìm phóng viên đến chụp tôi… Ông đây bẩm sinh ghét nhất kẻ nào nắm thóp ông, chuyện này tôi sẽ tự điều tra, còn cô… tự lo đi."

Hai mắt Cố Vân Yên trừng lớn hết cỡ. Thì ra Tạ Tử Khanh đã sắp đặt vai diễn cho mình… hóa ra cô hạ mình làm kẻ tiểu nhân uổng công rồi sao? "Phóng viên đó không phải tôi tìm đến! Thật sự không phải tôi… Tạ Tử Khanh! Tôi sẽ nói cho anh biết cô ấy là ai, đừng đi mà!"

Cố Vân Yên đập bịch bịch vào cửa sổ xe, nhưng tài xế đã giẫm ga đi mất. Cố Vân Yên thoáng lảo đảo, té xuống mặt đất.
"Vân Yên!"

Tần Chỉ nhào đến đỡ Cố Vân Yên dậy, đau lòng hỏi: "Em không sao chứ?"

Cố Vân Yên hoảng hốt giương mắt nhìn Tần Chỉ: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Tần Chỉ làm như không có gì, hỏi ngược lại cô: "Anh đến gặp khách hàng. Vậy còn em thì sao, lúc nãy là xe của Tạ Tử Khanh mới đi phải không? Không phải em đến đoàn phim ư? Sao lại đến chỗ này?"

Tròng mắt Cố Vân Yên xoay chuyển: "Em… em đang trên đường đi thì Tạ Tử Khanh gọi bảo em đến đây, không biết sao bị phóng viên chụp lại mất rồi."

Tần Chỉ quan sát cô: "Có scandal với Tạ Tử Khanh, không bao lâu nữa sẽ được lên hot search, như thế không phải rất có lợi sao?"

Cố Vân Yên sốt ruột nói: "Lợi chỗ nào! Fan bạn gái của Tạ Tử Khanh đáng sợ cỡ nào đâu phải anh không biết, lỡ mấy tấm hình đó bị đăng lên, chắc chắn em sẽ bị hắc chết mất!"
Tần Chỉ mỉm cười, xoa nhẹ đầu Cố Vân Yên: "Em yên tâm đi, có anh ở đây, sẽ không có kẻ nào làm tổn thương em được đâu."

"May mà có anh." Cố Vân Yên nở nụ cười yếu ớt, trong đầu lại tiếp tục tính kế để đá bay Tần Chỉ sớm hơn một chút.

Sau khi trở về, Cố Vân Yên liền nhắn tin cho Tạ Tử Khanh: "Điều kiện như cũ, nữ 2 cũng không tệ. Tôi sẽ nói cho anh biết thân phận của cô gái kia. Chờ anh hồi âm."

Tin nhắn luôn ở trạng thái chưa đọc.

Cố Vân Yên đợi một lúc lâu mà vẫn không thấy gì nên nằm xuống định đi ngủ. Không biết vì sao mà lăn qua lăn lại mãi cũng không thể ngủ nổi, trong lòng dường như có chút bất an.

Cùng thời gian đó, Cố Sanh Sanh đang nằm sấp trên giường đọc tiểu thuyết.

Điện thoại gác trên giá ba chân, camera nhắm thẳng vào mặt.

Hai người luôn như thế này, chỉ cần Thẩm Vọng đi công tác hoặc không có ở nhà, cả hai sẽ gọi video, Cố Sanh Sanh sẽ xem như mình đang livestream, người xem chỉ có một mình Thẩm Vọng.
Nhưng hôm nay bên phía Thẩm Vọng lại chẳng có tiếng động nào, Cố Sanh Sanh vừa nhìn màn hình vừa ăn hết một đĩa bánh hạnh nhân đầy rồi mà vẫn chưa thấy anh đâu.

Cố Sanh Sanh đành lật người phơi bụng, tiếp tục đọc truyện của mình.

"Đừng đọc như thế, sẽ ảnh hưởng đến mắt đó."

Cuối cùng tiếng nói trầm thấp kia cũng vang lên.

Cố Sanh Sanh không quan tâm, cố ý đưa sách vào sát mắt hơn.

Thẩm Vọng: "Không thèm để ý à? Vậy anh cúp đây."

Sách bị hạ xuống, một đôi mắt to tròn tràn ngập tức giận lộ ra.

Thẩm Vọng cười khẽ: "Sao lại đọc sách thế, bắt đầu có hứng với văn học rồi hả?"

"Em luôn thích đọc sách mà!" Cố Sanh Sanh mặt mày hớn hở, đắc ý nói: "Ngày nào cũng đọc đấy nhé."

Giọng Thẩm Vọng nghiêm túc hẳn: "Là cái 'Vương gia, vương phi đã bị treo trên tường thành ba ngày'?"
Cố Sanh Sanh phê bình anh: "Anh không biết gì hết. Bây giờ người ta chuộng 'Thiếu gia! Máu của phu nhân đã bị rút cạn, phát hiện trong bụng có một cặp song sinh, là của anh!' cơ."

Thẩm Vọng: "Được, anh sai."

Cố Sanh Sanh: "Không sao, em đọc đến chương 3273 rồi, mai mốt về em kể cho nghe."

Hừm, tự nhiên thấy hình như mình không phải muốn về nước cho lắm. Thẩm Vọng dừng một chút rồi nói sang chuyện khác: "Sách này cho phim mới của em à?"

"Chính xác luôn!"

Hôm đó phỏng vấn xong đạo diễn Trương không nói gì hết, xong việc lại sai trợ lý mang nguyên tác đến, có thể thấy ông rất kỳ vọng vào Cố Sanh Sanh.

Có điều bộ truyện này lấy bối cảnh thời dân quốc, giai đoạn thời đại khá đặc thù, Cố Sanh Sanh chật vật xem đến đau cả mắt.

Thẩm Vọng thấy cô lắc đầu thì nói: "Đọc đến đâu rồi?"
Cố Sanh Sanh rầm rì: "Đoạn Tuế Tuế từ biệt Thẩm Niên, lên xe lửa về thành."

Thẩm Vọng lên mạng mua bản ebook của truyện, sau đó kéo đến chương kia và bắt đầu đọc.

Giọng nói trầm thấp mê người, biến tiểu thuyết dài dòng thành thơ mười bốn chữ, từng hàng lọt thẳng vào tai Cố Sanh Sanh.

Cố Sanh Sanh ôm gối lầm bầm.

Thẩm Vọng nghe cô nói thì dừng lại: "Có chỗ nào không hiểu không?"

Cố Sanh Sanh giấu mặt sau gối, chỉ chừa ra cặp mắt như hai trái nho đen nhìn chằm chằm màn hình, quả là một dáng vẻ khiến người khác đau lòng.

Cổ họng Thẩm Vọng khô khốc, ánh mắt lướt trên màn hình nhìn xuống sâu hơn.

Cặp chân thẳng tắp của Cố Sanh Sanh đặt ngoài chăn, váy ngủ trên người lộn xộn kéo đến giữa đùi. Cô hồn nhiên không phát hiện ra, còn làm nũng với Thẩm Vọng: "Sao anh không bật video thế?"
Bên Thẩm Vọng có tiếng sột soạt, giọng anh hơi khàn: "Mới tắm xong, tóc hơi rối. Nhớ anh à?"

"Không nhớ." Cố Sanh Sanh không thừa nhận.

"Thế thì khỏi mở."

Cố Sanh Sanh lập tức bĩu môi.

Thẩm Vọng cười thấp hai tiếng, anh nói: "Không được bĩu môi. Muộn rồi, anh đọc cho em thêm chút nữa, mau ngoan ngoãn ngủ đi."

"Được." Cố Sanh Sanh xoay người nằm xuống, kéo chăn đắp kỹ càng.

Thẩm Vọng nhắc cô: "Chuyển camera qua kìa."

Cố Sanh Sanh duỗi tay điều chỉnh góc độ cho nhắm thẳng vào khuôn mặt xinh xắn nhỏ nhắn của cô, sau đó nhắm mắt lại: "Xong rồi."

Phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, chỉ còn tiếng nói trầm ấm của Thẩm Vọng từ từ phát ra, đưa Cố Sanh Sanh tiến vào giấc mộng đẹp.

Một giấc ngủ hết sức thoải mái. Cố Sanh Sanh ngủ đến tận 12 giờ trưa hôm sau.

Cô chậm chạp trở người tìm điện thoại, tiếp theo liền bị mấy trăm tin nhắn và cuộc gọi nhỡ dọa hết hồn.
Vừa nhấn mở một tin nhắn thì có cuộc gọi đến: "Cuối cùng cậu cũng nghe máy rồi, Sanh Sanh! Mau lên xem hot search đi!"

Cố Sanh Sanh còn đang ngây người, dụi mắt nói: "Tớ lại bị gì nữa à?"

Tịch Tuyết Nhi tức giận hét lớn: "Thế mà dám giấu bọn tớ chuyện cậu chính là Vượng tử không nghe lời!"

"À, ra là chuyện này." Cố Sanh Sanh có chút ngạc nhiên, sau đó liền cười ha ha: "Sớm muộn gì cũng bị lộ. Hihi."

"Hi cái đầu cậu á! Có biết đám người trên mạng mắng cậu là gì không?"

=====

Hôm nay bận quá, đến giờ mới lên chương được :(((
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện