Edit: hanthy915

được quay tại một thôn trong thị trấn cổ thuộc thành phố A. Kiến trúc cổ xưa ở nơi này được bảo tồn rất hoàn chỉnh, lại không bị khai thác thành địa điểm du lịch, là một nơi cực kỳ thích hợp để quay phim.

Đồng nghĩa với đó là sự vắng vẻ và lạc hậu. Cố Sanh Sanh mỗi ngày ngoài quay phim ra thì chính là giơ điện thoại tìm tín hiệu quanh thôn.

Thẩm Ngôn cầm quạt điện mini đuổi theo sau lưng Cố Sanh Sanh: "Chị Sanh Sanh, trời nóng thế này, cẩn thận bị cảm nắng đó. Mình quay về xe nghỉ ngơi nhé?"

Cố Sanh Sanh: "Chị qua kia gửi tin nhắn đã. Ở đây tín hiệu kém quá, tin nhắn gửi cho Thẩm Vọng không đi gì cả."

Thẩm Ngôn: "Anh họ chưa nhận được?"

Cố Sanh Sanh chỉ chăm chăm vào cái điện thoại: "Ừ, anh ấy không nhắn tin cho chị đã một ngày rồi."


"Thẩm Vọng Thẩm Vọng, hôm nay thời tiết nóng lắm, điều hòa ở khách sạn cũng hỏng, nóng quá đi."

"Em bị muỗi cắn mấy nốt rồi nè."

"Cắn ở ngực đó, không tin anh nhìn thử xem."

*Hình ảnh*.

Thẩm Vọng lập tức trả lời lại: "Hình gửi bị lỗi rồi, em gửi lại đi."

"Anh nhận được tin nhắn hả?"

Cố Sanh Sanh nhanh nhẹn gửi mấy tin nhắn giọng nói đến: "Mấy hình ảnh với tin nhắn em gửi anh đã nhận được chưa thế? Khách sạn chỗ này cũ lắm, trên rèm cửa sổ có thằn lằn nữa đó."

Tốc độ nói của Cố Sanh Sanh rất chậm, giọng cô vừa mềm vừa ngọt tựa như mật đường tan chảy, kể cho Thẩm Vọng biết cô chịu khổ cực lớn như thế nào.

Thẩm Vọng giống như thấy con mèo con lật ngửa bụng ra, mềm mại như một viên kẹo, muốn chủ nhân ôm vào lòng để mà dỗ dành.

Thẩm Vọng nắn vuốt ngón tay, chưa kịp định thần lại đã có cuộc gọi mới đến.


Thật muốn bắt cô ấy về nhà quá đi, Thẩm Vọng nghĩ thầm trong lòng, ngón tay nhanh chóng nhấn nút chấp nhận cuộc gọi: "Dính người thế à."

Vẫn là giọng nói cuốn hút mang theo ý cười khiến cho lòng người gợn sóng đó.

Hoàng Phủ Du Du chưa bao giờ được nghe thấy kiểu giọng cười cợt ngả ngớn này của Thẩm Vọng, nhiệt huyết lập tức xông thẳng lên đầu, suýt chút nữa đánh rơi điện thoại: "Hình... hình em gửi cho anh, anh đã nhận được chưa?"

Đầu bên kia im lặng phút chốc, ngữ khí lại lạnh lùng như cũ: "Là cô à."

Gương mặt của Hoàng Phủ Du Du đỏ bừng, trước khi đại não kịp tỉnh táo đã quăng trước một lọ giấm: "Anh nghĩ là ai? Cố Sanh Sanh ở đoàn phim vui vẻ đến quên trời đất, đã sớm anh anh em em với Tạ Tử Khanh rồi, anh nghĩ cô ta thèm gọi điện cho anh sao?"

Hoàng Phủ Du Du dùng tốc độ tia chớp bắn một tràng, bên kia điện thoại vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Cô nhìn màn hình mới nhận ra cuộc gọi đã bị ngắt từ lúc nào.


Cuộc trò chuyện dài 5 giây.

Đây mới là phong cách xưa nay của Thẩm Vọng.

Quản gia dè dặt nhắc nhở: "Tiểu thư, Thẩm nhị thiếu gia đã chờ cô lâu lắm rồi."

Hoàng Phủ Du Du cầm ly thủy tinh ném về phía cửa: "Để anh ta chờ đi! Cũng có phải tôi hẹn với anh ta đâu, phiền chết được!"

Bên ngoài không còn tiếng động nữa.

Hoàng Phủ Du Du nằm trên giường, trừng mắt nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, nhớ đến câu "dính người thế à" kia của Thẩm Vọng lại nghiến răng nghiến lợi, muốn tức điên lên.

Phía bên kia, Thẩm Vọng cúp máy xong mới thấy tin nhắn mới của Cố Sanh Sanh: "Anh không để ý em, em ghét anh!"

Thẩm Vọng nhíu mày, lập tức gọi lại cho Cố Sanh Sanh nhưng không có ai nghe máy.

Cố Sanh Sanh tập thoại với Tạ Tử Khanh xong thì tiến hành quay phim. Phân cảnh này quay từ sáng sớm đến tận chạng vạng tối, sau khi kết thúc công việc, Cố Sanh Sanh mệt đến nỗi mở mắt không nổi, tắm xong liền lăn thẳng ra giường ngủ mất.
Ngủ một giấc đến sáng hôm sau, ánh nắng mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu lên khuôn mặt Cố Sanh Sanh, làn da trắng nõn phiếm hồng dưới ánh nắng, tựa như có Thẩm Vọng đang dùng bàn tay thô ráp vuốt ve gò má cô.

Cố Sanh Sanh rêи ɾỉ vài tiếng, xoay người theo thói quen, nhưng không có lồng ngực ấm áp quen thuộc, chỉ có ván giường trống không.

Cố Sanh Sanh mở điện thoại, thấy một chuỗi tin nhắn chưa đọc từ Thẩm Vọng.

Hai mắt tức khắc trợn tròn lên.

Chuyện lớn à nha, Thẩm Vọng lúc nào cũng lạnh lùng, bình thường toàn là Cố Sanh Sanh nhắn hơn chục tin, anh đáp lại có một hai tin, tích chữ như vàng, hôm nay lại nhắn một hơi bảy tin.

Cố Sanh Sanh nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, ngồi bên cửa sổ kéo về tin nhắn cũ nhất, đọc từng cái một thật trân trọng.

"Sao không bắt máy thế? Tin nhắn đến chậm, không phải anh không để ý em."
"Sanh Sanh?"

"Thẩm Ngôn nói em vừa về là ngủ luôn, nhớ ăn cơm đầy đủ."

"Hình lúc nãy gửi thất bại rồi, tỉnh dậy thì gửi lại nhé."

"Dậy rồi à? Nhớ ăn cơm với gửi hình đó."

"Hình."

Tin nhắn cuối cùng từ 5 phút trước: "Ngủ từ 8 giờ tối đến bây giờ, em là heo à?"

Nụ cười ngọt ngào của Cố Sanh Sanh cứng đờ trên mặt: "... Tình yêu sẽ biến mất đúng không.jpg."

Thẩm Vọng: "Ừ."

Cố Sanh Sanh liền gọi điện cho anh, lăn lộn khắp giường nói: "Anh mau nói thu hồi đi! Thu hồi mau!"

Thẩm Vọng bắt máy ngay khi chuông điện thoại vang lên: "Thu hồi câu nào?"

Cố Sanh Sanh muốn bảo Thẩm Vọng thu hồi câu cuối cùng, không hiểu sao lại thấy xấu hổ: "... Thì câu cuối cùng đó."

Mi tâm chau chặt của Thẩm Vọng thoáng giãn ra, tiếng nói ẩn chứa ý cười: "Em là heo?"

Cố Sanh Sanh phồng má tròn cả mặt: "Em ghét anh!"
Nụ cười của chàng trai đứng ngoài cửa sổ cứng ngắc dần, đôi mắt hẹp dài lộ ra vẻ hoang mang, cánh tay cầm bánh sandwich lơ lửng giữa không trung, đến không được, về không xong.

Cố Sanh Sanh vội vàng khoát tay với anh: "Không phải nói anh, không nói anh đâu."

Lúc này Tạ Tử Khanh mới thấy cô đang nghe điện thoại, anh thở phào, đẩy bọc giấy đến gần cửa sổ: "Tôi mời đoàn phim ăn nhẹ, đây là phần của cô."

Đoàn đội của Tạ Tử Khanh rất hay mời mọi người ăn bánh uống trà sữa, Cố Sanh Sanh thoải mái nhận lấy, cười nói: "Vừa đúng loại tôi thích, cảm ơn nhé."

Tạ Tử Khanh ngượng ngùng gãi mũi: "Sáng nay tôi khá rảnh, có thể tập thoại với cô."

"Được!" Cố Sanh Sanh đồng ý ngay.

Tạ Tử Khanh nói xong thì rời đi.

Lúc này Cố Sanh Sanh mới nhớ tới điện thoại đang để bên tai: "Nói đến đâu rồi nhỉ?"
Thẩm Vọng không nói gì, đầu bên kia truyền đến tiếng hít thở có phần trầm xuống.

Nửa ngày sau, Thẩm Vọng rốt cuộc cũng chịu mở miệng, ngữ khí rất nhạt: "Nói em ghét anh. Vậy em thích ai? Tên nhóc họ Tạ kia?"

Đồ quỷ hẹp hòi Thẩm Vọng. Cố Sanh Sanh mỉm cười xé giấy bọc, cắn một miếng sandwich. Bánh mì xốp mềm, salad cá ngừ vừa tươi vừa thanh đạm. Cô mãn nguyện lắc lư người, đáp lại qua loa: "Em thích bánh sandwich của Tạ Tử Khanh cho."

Đầu bên kia truyền đến một tiếng vang từ phía xa, giống như vừa có vật gì rơi xuống.

Cố Sanh Sanh liền căng thẳng: "Làm sao vậy?"

Thẩm Vọng gằn giọng từng chữ, giọng điệu cay nghiệt mà lạnh buốt: "Không được ăn đồ của hắn cho. Anh bỏ đói em sao? Đồ người nào cho cũng ăn được?"

Cố Sanh Sanh có thể tưởng tượng ra biểu cảm lúc này của Thẩm Vọng, sắc mặt u ám đến dọa người, lồng ngực phập phồng lên xuống.
Vành mắt Cố Sanh Sanh thoáng ửng đỏ, lời nói ra chẳng có chút khí thế nào: "Thẩm Vọng, anh lại hung dữ với em rồi."

Âm cuối xen lẫn chút nghẹn ngào.

Cố Sanh Sanh vội vã cúp điện thoại, đầu mũi chua xót hết sức khó chịu, gặm tiếp bánh sandwich trong vô vị.

Từ lúc Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng yêu nhau cho đến nay, chưa bao giờ cô chịu tủi thân như bây giờ. Cố Sanh Sanh đờ đẫn ngồi trên giường, trông cô hệt như con mèo con vô tội bị đá một cái.

Rất nhanh sau, điện thoại lại vang lên lần nữa, tên Thẩm Vọng lấp lóe không ngừng trên màn hình.

Cố Sanh Sanh xụ mặt, chậm rãi nhặt điện thoại lên. Cũng không đợi cô nhấc máy, điện thoại đã cúp trước.

Từng hạt nước mắt thật to trôi ra ngoài, Cố Sanh Sanh khóc đến thở không ra hơi, một đoạn tin nhắn thật dài để mắng Thẩm Vọng vừa được soạn xong cuối cùng bị xóa gần hết, chỉ để lại vỏn vẹn ba chữ: "Em ghét anh!"
Bấm nút gửi.

Tin nhắn liền chuyển thành trạng thái đã đọc.

Phía trên khung chat hiện chữ "Đối phương đang soạn tin nhắn", nhưng đợi mãi cũng không thấy tin nào đến.

Cố Sanh Sanh trực tiếp kéo Thẩm Vọng vào danh sách đen.

Toàn bộ đoàn phim đều cảm nhận được tâm trạng ủ dột của Cố Sanh Sanh.

Mấy hôm nay Cố Sanh Sanh lạnh như băng, trên mặt chỉ thiếu viết mấy chữ "bà đây thất tình". Tạ Tử Khanh liên tục mua trà sữa và bánh ngọt cho cô, Cố Sanh Sanh cũng chỉ liếc mắt một chút, sau đó ngửa cần cổ thiên nga của mình tiếp tục uống nước khoáng.

Đến đêm, Cố Sanh Sanh liền biến thành người dùng thâm niên của Netease Cloud, liên tục chia sẻ các bài nhạc buồn về tình yêu trong vòng bạn bè, chữ ký cá nhân đổi thành "Nếu không lay được núi thì sẽ làm tra nữ".

Tịch Tuyết Nhi xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, bình luận bên dưới: "Người đã có chồng cosplay thất tình gì đây?"
Cố Sanh Sanh lãnh khốc đáp lại: "Tớ không thất tình, chỉ có ở góa."

Tịch Tuyết Nhi: "?"

An Hà: "Xảy ra chuyện gì rồi?"

Km: "Phu nhân, cô mãi mãi là phu nhân duy nhất của lòng tôi."

Chu Vị: "Phu nhân ơi, cầu xin cô mở lòng từ bi tha thứ cho boss đi, mấy hôm nay chúng tôi thảm lắm rồi *đáng thương* *đáng thương* *đáng thương*."

Lý Cạnh: "Chu Vị, bớt bán thảm đi."

Tịch Tuyết Nhi: "Trợ lý Lý cũng lướt vòng bạn bè à! Sao tôi không thấy vòng bạn bè của anh vậy?"

Lý Cạnh: "Ngại quá, tôi không cập nhật vòng bạn bè."

Chu Vị: "Láo toét, tối qua còn thấy anh cập nhật ảnh đi uống rượu với boss."

Tịch Tuyết Nhi: "Giải thích tôi nghe đi @Lý Cạnh."

Tịch Tuyết Nhi: "Hé lô? @Lý Cạnh."

Một lát sau, hệ thống thông báo: "Thẩm Vọng" đã like trạng thái.

Mọi người: "!!!"

Tất cả mọi người cuối cùng cũng nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nên lập tức vỗ đầu xóa hết bình luận và bỏ like trạng thái.
Tịch Tuyết Nhi và An Hà điên cuồng vào nhóm chị em tra hỏi lý do Cố Sanh Sanh và Thẩm Vọng cãi nhau: "Cậu chia sẻ mấy trạng thái kiểu này phải hạn chế Thẩm Vọng chứ, suýt chút nữa bị cậu bẫy chết rồi!"

Cố Sanh Sanh: "Sống vì người, thật có lỗi quá. *Tra nữ hút thuốc.jpg*"

Tịch Tuyết Nhi: "..."

An Hà: "..."

An Hà: "Sanh Sanh, không sao chứ?"

Tịch Tuyết Nhi: "Không phải, Sanh Sanh, có gì thì nói với bọn tớ, đừng im lặng như thế."

Tịch Tuyết Nhi: "Sanh Sanh?"

An Hà: "Sanh Sanh? Đừng dọa tớ mà."

...

Truyện chỉ được đăng tải tại w.a.tt.p.a.d @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com. Vui lòng đọc đúng chỗ để ủng hộ editor và cập nhập chương mới sớm nhất.

Truyenw*ki1, truyenf*ll là đồ ăn cắp.

...

2 giờ chiều, ngôi làng tĩnh mịch không tiếng nói, bụi bay mù mịt trong tia nắng, chú chó vàng ghé vào mái hiên thoáng mát lè lưỡi hít thở. Một chiếc xe con màu đen không tiếng động lái vào trong thôn, thân xe đen bóng toát lên sự đắt đỏ, chẳng hợp với thôn làng cổ xưa một chút nào.
Chú chó ngửi được mùi của người lạ liền nhảy dựng lên sủa gâu gâu, hướng về phía chiếc xe làm bộ muốn lao đến.

Chu Vị chỉ vào cách đó không xa: "Tiên sinh, đoàn phim ở ngay phía trước."

"Gâu gâu gâu gâu!"

Chu Vị: "Bên ngoài rất nóng, tôi đi qua chào đạo diễn trước, anh chờ trên xe nhé?"

"Gâu gâu gâu!"

Chu Vị: "Hình như phu nhân đang quay phim ở đây!"

"Gâu gâu gâu!"

Chu Vị: "..."

Chú chó càng sủa hung hơn, chân trước hạ thấp xuống như sắp phóng đến.

Cửa sổ xe hạ xuống, một đôi mắt phượng sắc bén lộ ra.

Chú chó vàng đang "gâu gâu" cụp đuôi, lùi về bên trong rên ư ử.

Bên tai thanh tịnh hẳn, Chu Vị thở phào một hơi định nói tiếp, Thẩm Vọng đã đẩy cửa xe, trực tiếp bước xuống.

"Tiên sinh!" Chu Vị vội vàng xuống xe, bung dù che lên đầu Thẩm Vọng.

Thẩm Vọng sải chân tiến về phía trước, Chu Vị cầm dù theo sát phía sau. Người Chu Vị có 1m8, đứng bên cạnh Thẩm Vọng cao kều có phần thấp bé hơn, nên không cẩn thận che dù khuất mất tầm mắt của boss đại nhân.
Trái tim Chu Vị suýt chút nữa ngừng đập.

Thẩm Vọng duỗi một ngón tay chậm rãi đẩy dù ra.

Bóng dù đen đổ xuống trước mắt Thẩm Vọng, ánh mặt trời chiếu rọi lên sống mũi cao thẳng của anh khiến cho các đường nét trên khuôn mặt càng thêm rõ ràng. Khóe môi hơi nhếch, nhìn không ra biểu cảm gì.

Men theo tầm mắt của anh liền thấy một con sông trong vắt uốn lượn.

Nước sông chảy róc rách, ven bờ có cây liễu to cỡ ba người ôm, bóng râm do cây tạo ra khá rộng. Một cô gái mặc sườn xám màu hồng ngồi trên cành cây, mũi chân trắng bóng đá mấy cái xuống mặt nước, từng vòng tròn gợn sóng xuất hiện rồi lan rộng dần.

Chàng trai mặc quần áo thô kệch đứng sau lưng, cúi đầu nói chuyện với cô.

Thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhân viên đoàn phim tản ra xung quanh, người đi điều chỉnh thiết bị dụng cụ, người thì tụ lại uống nước tám chuyện. Chỉ có nhân vật nam nữ chính người ngồi người đứng, cầm kịch bản trên tay nhỏ giọng bàn luận.
Quả là một đôi trời sinh.

Cố Sanh Sanh với quả tóc mái ngang trán cầm kịch bản che trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ, trắng lấn át cả phấn, rực rỡ sức sống tựa như đóa hoa đào mới nở, chẳng có chút điểm tiều tụy đau lòng nào.

Cũng không biết nói đến chuyện hăng hái gì, Cố Sanh Sanh vui quá, cơ thể nhoáng một cái rơi thẳng xuống sông.

Đám người tri hô lên, trong khi chưa ai kịp phản ứng lại, Tạ Tử Khanh đứng cạnh cô đã vội vàng đưa tay ra, một vật thể nhẹ nhàng như bột liền chui vào vòng tay anh.

Thơm thơm mềm mềm, hệt như mèo con.

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Tử Khanh tiếp xúc thân mật với con gái, lúc quay phim anh đều đã từng thử qua ôm hôn các loại, nhưng chưa bao giờ sinh ra cảm giác rung động mãnh liệt như thế này.

Anh cúi đầu nhìn người trong lòng, mắt hạnh má đào, đôi môi có màu hồng nhàn nhạt.
Tạ Tử Khanh thất thần trong chốc lát.

Đúng lúc đó, một lực mạnh mẽ từ phía sau ập đến, trước ngực anh bỗng trống không, Cố Sanh Sanh đã bị người nào đó cướp đi.

Cố Sanh Sanh bị vác thốc trên vai thấp giọng kêu lên, cặp chân trắng nõn không ngừng huơ loạn giữa không trung, khung cảnh giống hệt như thổ phỉ cướp dâu: "Làm gì đó!"

Tạ Tử Khanh lấy lại tinh thần, trợn mắt bước lên: "Anh muốn làm gì! Thả cô ấy ra!"

Người đàn ông vác Cố Sanh Sanh nghiêng đầu nhìn lại. Anh có một bờ vai rộng cùng vòng eo hẹp, khuôn mặt trông còn sang quý hơn cả bộ vest trên người, cực kỳ thích hợp để xuất hiện trong tạp chí hay thảm đỏ thời trang Paris, chứ không phải đến nơi thôn làng vắng vẻ này diễn màn thổ phỉ cướp cô dâu.

Đoàn làm phim chứng kiến khung cảnh cẩu huyết trước mặt, không một ai dám thở mạnh.
Tạ Tử Khanh nhận ra anh: "Anh là... Thẩm Vọng?"

Thẩm Vọng đưa tay giữ cổ chân Cố Sanh Sanh, bắt cô yên tĩnh lại, ánh mắt lạnh lùng lướt qua Tạ Tử Khanh: "Cháu trai của Tạ gia."

Có thể nói trong lĩnh vực kinh doanh, Thẩm Vọng xứng đáng ngồi ngang hàng với bậc cha chú của Tạ Tử Khanh, một câu nói nhẹ nhàng cũng đủ khiến Tạ Tử Khanh tức đến trợn mắt, khí huyết sùng sục.

Anh cắn răng nói: "Anh thả cô ấy xuống đi."

Cố Sanh Sanh đã sớm giấu mặt đi, lúc này cô níu tay áo khoác của Thẩm Vọng, nhỏ giọng nói: "Thẩm Vọng, đưa em đi mau."

Đáy mắt Thẩm Vọng xẹt qua một tia vui vẻ, anh quay sang nhả từng chữ với Tạ Tử Khanh: "Nghe thấy gì không? Cô ấy tình nguyện đi theo tôi."

Lửa giận của Tạ Tử Khanh bốc lên ngùn ngụt, trông anh y hệt như chú sói con non nớt đang nhe nanh múa vuốt. Thẩm Vọng keo kiệt ném lại cho anh một ánh mắt, sau đó xoay người đưa Cố Sanh Sanh đi.
Cho dù anh có là lão tử Thiên Vương đi nữa cũng không thể cướp nữ chính đi ngay trước mắt mọi người được. Đạo diễn Trương tiến lên muốn nói chuyện, Chu Vị cười tủm tỉm chặn người lại: "Tôi là trợ lý của tổng giám đốc Thẩm thị, người vừa rồi chính là tổng giám đốc của chúng tôi."

Đạo diễn Trương nhìn tấm danh thiếp trong tay: "Tổng giám đốc Thẩm thị... là Thẩm Vọng á? Người đầu tư lớn nhất cho bộ phim của chúng tôi á?"

Chu Vị cười nói: "Tiên sinh và phu nhân của chúng tôi luôn tình tứ như thế, đừng căng thẳng làm gì."

Đạo diễn Trương đã lấy lại tinh thần nhưng vẫn lo lắng cho sự an toàn của Cố Sanh Sanh: "Nhưng... cái này..."

Thẩm Vọng dừng chân, nhìn lướt một vòng qua những ánh mắt sáng như đèn pha ô tô xung quanh, tiếng nói không cao không thấp thản nhiên phát ra: "Sanh Sanh bị trật chân, tôi đưa cô ấy về băng bó."
Trước ánh mắt của Thẩm Vọng, mọi người lần lượt rũ mắt nín thở, vô thức bị thuần phục bởi khí thế khiếp người này.

Không còn gì để nói, Thẩm Vọng tiếp tục đưa Cố Sanh Sanh đi.

Sau lưng bắt đầu bàn tán xôn xao.

"Là Thẩm Vọng! Thẩm Vọng thật đó! Tổng tài đại nhân người thật đẹp trai hơn cả trong hình nữa!"

"Chân dài quá đi!"

"Cố Sanh Sanh cứ thế bị vác đi, sức của boss mạnh quá mạnh!"

"Tổng tài bá đạo yêu đương chiếm hữu hàng real, tôi cũng muốn! Aaaaa!"

Tổng tài bá đạo Thẩm Vọng một hơi vác Cố Sanh Sanh về thẳng khách sạn.

Tòa nhà ngoằn ngoèo màu đỏ gạch yên ắng không bóng người, chỉ có cây dâu trong sân lay động xào xạc trong gió. Tà váy tơ lụa màu anh đào chập chờn, thỉnh thoảng cọ vào sườn mặt Thẩm Vọng, mềm mềm lạnh lạnh, mang theo mùi hương đặc thù của Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh xấu hổ, trên đường đi đều rất ngoan, giấu mặt thật kỹ. Đến khi về tới dưới lầu thì bắt đầu giãy giụa: "Anh bỏ em xuống, để em tự đi được rồi."

Giày da giẫm trên bậc thang xi măng tạo thành tiếng vọng rất nhỏ. Thẩm Vọng bước từng bước một, hai chân anh chưa được khôi phục hoàn toàn, vác Cố Sanh Sanh đi một lúc lâu đã là cố gắng lắm rồi, Cố Sanh Sanh vừa giãy lên, mi tâm anh liền xoắn lại.

Đi đến trước cửa, Thẩm Vọng dùng một tay mở khóa, còn lạnh lùng đe dọa: "Bị ngã đừng có mà khóc."

Nền xi măng dưới đất vừa ố vàng vừa cứng ngắt, giữa các khe hở còn mọc rêu xanh, bị ngã chắc chắn sẽ rất đau.

Cố Sanh Sanh sợ đến sắp khóc, cô thút thít nắm chặt áo khoác của Thẩm Vọng, quả nhiên không dám quậy nữa: "Ngã thì ghét anh luôn."

Cửa mở ra, Thẩm Vọng nhanh chân đưa người vào, đôi chân dài dứt khoát đạp lên cửa "phạch" một tiếng.
Cố Sanh Sanh vừa định phàn nàn anh thô bạo, liền thật sự bị thô bạo ném xuống giường.

Chiếc giường được phủ một lớp chăn mềm mại như mây mang đến từ Thẩm gia, ánh nắng xuyên thấu từ khung cửa sổ khiến cho chăn ấm nóng hẳn. Cố Sanh Sanh ngã người xuống, bị khiêng đi khiêng lại nửa ngày, đầu óc có chút choáng váng, nhất thời không đứng dậy được.

Bóng đen u tối từ trên cao hắt xuống mặt giường trắng như tuyết, bao phủ Cố Sanh Sanh, bí bách cực kỳ.

Viêm dương khí tràn trề sức sống ập vào mặt, Cố Sanh Sanh bị hơi nóng kiên cố kìm kẹp, cô cố gắng vùng vẫy mấy lần cũng không thoát ra nổi, suy nghĩ mơ hồ đầu tiên xuất hiện trong đầu lại chính là: "Anh không thấy nóng hả?"

Sự giãy giụa yếu ớt cùng với sức sống tươi trẻ của Cố Sanh Sanh cực kỳ thỏa mãn ham muốn xâm chiếm của tên thợ săn. Thẩm Vọng giữ chặt mắt cá chân cô, kéo về dưới thân mình.
Bàn tay thô ráp nóng hổi mà mạnh mẽ, cọ sát vào phần da mỏng manh phía dưới mắt cá chân.

Cố Sanh Sanh đá vào chân anh để thoát ra: "Bỏ ra..."

Cặp chân mày và đôi mắt đen nhánh của Thẩm Vọng thấm mồ hôi càng thêm sắc bén, ẩn chứa tức giận như giông tố sắp phun trào, bàn tay to lớn bóp vòng eo nhỏ nhắn của Cố Sanh Sanh: "Bỏ ra à, không bỏ, em gặp anh không còn gì khác muốn nói sao?"

Cố Sanh Sanh bị chăn đệm mềm mại xóc nảy, sắc mặt càng thêm tái nhợt: "Em... em muốn nôn..."

Thẩm Vọng: "..."

Cố Sanh Sanh nôn khan một tiếng, Thẩm Vọng nhanh tay lẹ mắt đỡ người cô lên, một tay khác kéo thùng rác sạch sẽ sát bên qua: "Nôn vào đây đi."

Cố Sanh Sanh lại nôn khan mấy tiếng. Bàn tay to lớn kia vẫn nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng cô, cảm giác buồn nôn chậm rãi qua đi, sau đó nằm thoi thóp trên mép giường.
Thẩm Vọng quấn tay áo lên, cởi nút áo bộ sườn xám hồng của Cố Sanh Sanh ra rồi ôm cô vào lòng đút nước súc miệng, tiếp theo nhúng khăn lông, lau mồ hôi trên mặt, giúp cô hạ nhiệt độ.

Cố Sanh Sanh mệt mỏi nằm trong lòng Thẩm Vọng, vành mắt đỏ au, hàng mi dày đậm dính vài giọt nước, khuôn mặt ửng hồng bất thường.

Hết thảy suy nghĩ và tức giận của Thẩm Vọng lẳng lặng cuốn gói ra đi, anh không chọc cô nổi nóng nữa mà thấp giọng nói: "Anh đi rót cho em ly nước ấm uống thuốc giải cảm nhé."

Cố Sanh Sanh cuối cùng cũng mấp máy môi, giống như định nói gì đó.

Thẩm Vọng cúi đầu nghe được giọng nói thều thào của Cố Sanh Sanh: "Chân anh có đau không?"

===

Nay cre cộc quá quý dị ơi :
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện