"Thẩm Vọng của Sanh Sanh."
Đại não của Thẩm Vọng hoàn toàn trống rỗng trong 10 giây, lúc này trong đầu anh như có hàng ngàn cái pháo hoa nở tưng bừng. Hai tay anh nắm chặt tay vịn xe lăn, cả người cứng đờ như khúc gỗ, mặc cho Cố Sanh Sanh đang làm nũng trước ngực.
Cố Sanh Sanh quỳ trên giường, nghiêng cơ thể ra trước chôn bên gáy Thẩm Vọng cọ qua cọ lại, hệt như con mèo để lại ký hiệu trên đồ vật của mình, lại giống như đang chờ đợi một câu trả lời.
Thẩm Vọng ôm cô, cánh môi giật nhẹ, giờ phút này anh thật sự không thể nghĩ ra nổi bất cứ lời nói âu yếm ngọt ngào nào.
Chờ anh lấy lại tinh thần, Cố Sanh Sanh đã nhích hông, nhẹ nhàng chui ra khỏi người anh. Cô xốc chăn quấn quanh người mình: "Lạnh quá."
Thẩm Vọng cuối cùng cũng biết phải trả lời như thế nào, nhưng đã để vụt mất cơ hội mở miệng, nên không khỏi ảo não trong lòng.
Cố Sanh Sanh nói: "Người anh lạnh quá, lúc nãy đi đâu vậy?"
Thẩm Vọng thản nhiên đáp: "Ném rác."
"Mấy chuyện này bảo người hầu làm cũng được mà." Cố Sanh Sanh rúc vào chăn, chỉ thò ra cặp mắt trong veo ướt sũng: "Trong này lạnh quá, mau đến làm ấm giường đi."
"Buổi tối còn phải ăn cơm."
"Vậy nên mới phải nắm chắc thời gian đó." Cố Sanh Sanh chống đầu nghiêng người, vén chăn lên vỗ vỗ: "Lên đây mau."
"... Đến đây." Thẩm Vọng kéo cà vạt ra.
Chờ Thẩm Vọng nằm vào chăn, Cố Sanh Sanh liền xoay người nằm sấp trên người anh, bốn mắt nhìn nhau.
Thẩm Vọng bật cười: "Như thế này làm sao mà ngủ?"
Cố Sanh Sanh vùi mặt vào hõm vai của Thẩm Vọng, ăn vạ không chịu đi: "Tôi muốn ngủ thế này, nệm cứng lắm."
Thẩm Vọng thì thầm: "Tôi còn cứng hơn."
Đáp lại anh là tiếng ngáy khoa trương của Cố Sanh Sanh.
Hai người một hỏi một đáp, mặc dù có hơi không cùng tần số, nhưng vẫn rất vui vẻ.
Nhiệt độ cơ thể Thẩm Vọng rất cao, trong chăn ngay lập tức liền ấm lên. Cố Sanh Sanh thích thú duỗi người một cái, ngược lại không còn buồn ngủ nữa, mà nổi hứng lăn lộn trong chăn.
Thẩm Vọng nhắm mắt nằm yên ổn: "Đừng phá nữa, ngủ đi."
Cố Sanh Sanh nói: "No quá, ngủ không được."
Thẩm Vọng đưa tay sang sờ, Cố Sanh Sanh kéo tay anh xuống dưới: "Bụng ở đây này."
Thẩm Vọng nhẹ nhàng vuốt thử, cái bụng nhỏ đúng là có hơi căng lên. Anh mở mắt nhìn về phía cái bàn, một đĩa bánh sữa đã biến mất từ lúc nào: "... Ăn rồi lại ngủ, sau này đừng khóc lóc đòi giảm béo."
"Đang ăn tết, không được nói mấy lời xúi quẩy." Cố Sanh Sanh nghiêm túc phê bình anh.
Thẩm Vọng khẽ nhéo khối thịt mềm dưới tay, trả lời rất thức thời: "Ừ, em không mập."
Dạo gần đây nuôi heo khá tốt, khuôn mặt nhỏ của Cố Sanh Sanh hình như đã đầy đặn hơn, cảm giác lúc ôm cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Tiếc là Cố Sanh Sanh chẳng thèm tin anh, cô muốn đứng dậy chờ cho tiêu hết thức ăn rồi mới ngủ tiếp. Thẩm Vọng mặc kệ cô: "Tốt, đừng quên mặc áo."
Cố Sanh Sanh mặc áo len của Thẩm Vọng vào rồi đi tới đi lui trong phòng. Cô cực kỳ hứng thú với nơi ở trước kia của Thẩm Vọng, cho nên chỗ này lật một cái, chỗ kia ngó một cái.
Bên ngoài hành lang bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu: "Ối, là thiếu gia Thế Ân mà?! Cậu làm gì mà cả người ướt nhẹp vậy?"
Giọng Thẩm Thế Ân yếu ớt: "Đừng... đừng la lớn. Hắt xì!"
Nữ giúp việc nói: "Vâng, vậy cậu tranh thủ về phòng thay đồ đi, nhiệt độ hôm nay thấp lắm, chắc sẽ bị cảm."
Phòng ở chính là điểm thiếu sót duy nhất của căn nhà này: các gian phòng đều tập trung tại một khu, khả năng cách âm rất kém. Cố Sanh Sanh đến gần nhìn qua khe cửa, cô thấy Thẩm Thế Ân lúc này giống hệt như một con chó bị rơi xuống nước, trên tóc còn dính vài vụn lá cây, đang run lập cập đi về phòng riêng.
Nghĩ đến dáng vẻ si mê đánh giá mình của hắn, Cố Sanh Sanh cảm thấy cực kỳ hả giận, thầm mắng một câu đáng đời rồi không thèm quan tâm nữa, tiếp tục khám phá căn phòng.
Cố Sanh Sanh hỏi: "Thẩm Vọng, tôi mở cái rương này được không?"
Thẩm Vọng nằm trên giường nhắm mắt nghỉ ngơi: "Tất cả mọi thứ đều có thể."
Cố Sanh Sanh mở rương ra, ngoài mong đợi phát hiện một kho báu. Trong rương có vài món đồ chơi, vài cuộn giấy, còn có mấy mô hình thủ công.
Cố Sanh Sanh mở cuộn giấy Tuyên có hơi ngả vàng ra trước, trên đó có vài chữ viết khá vụng về của con nít: "Tình không nhất hạc bài vân thượng."
Trong sách gốc, Thẩm Vọng chỉ được miêu tả là một ông trùm phản diện rất sơ sài, giống như vừa sinh ra đã mạnh mẽ cay nghiệt, tác giả hẳn là không muốn lãng phí bút mực để nói về quá trình trưởng thành cùng những gì mà anh đã trải qua.
Cố Sanh Sanh lần lượt đọc từng con chữ trên giấy, tựa như được trông thấy hình ảnh cậu bé Thẩm Vọng ngồi sau bàn đọc sách luyện chữ, gió mặc gió, mưa mặc mưa, từ một bánh bao nhỏ nghiêm túc dần dần lớn lên thành thiếu niên kiên cường ác liệt.
Những tờ giấy này chỉ là bản nháp, nhưng đều được cẩn thận lưu giữ lại, phía trên còn có ghi chú ngày tháng. Cố Sanh Sanh nhìn ra có một khoảng thời gian trống từ lúc Thẩm Vọng 6 tuổi đến 12 tuổi.
Cố Sanh Sanh chưa kịp tìm hiểu đã bị những thứ đồ chơi khác thu hút lực chú ý.
"Thẩm Vọng cũng chơi ná cao su và xe oto nè." Cố Sanh Sanh cầm ná cao su lên, trên đó cũng có khắc mấy chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: "Ná cao su của Thẩm Vọng."
Cố Sanh Sanh lại nhìn mấy món đồ chơi, mô hình khác, bao gồm cả bàn cờ, không một thứ nào là không có khắc tên của Thẩm Vọng. Tưởng tượng khung cảnh bánh bao nhỏ Thẩm Vọng ngồi chăm chỉ khắc tên mình lên từng món bảo bối, thật đáng yêu biết bao nhiêu! Lúc mò đến lớp cuối cùng, Cố Sanh Sanh lại phát hiện ra bảo bối khác --- là một cuốn album ảnh.
Cố Sanh Sanh lấy cuốn album ra, lau bụi bám bên ngoài rồi ôm chạy về giường. Thẩm Vọng đang mơ màng ngủ, Cố Sanh Sanh chui vào chăn nằm sấp người, háo hức lật ra xem.
Tấm hình đầu tiên lọt vào mắt chính là Thẩm Vọng vừa tròn một tuổi. Một đôi nam nữ trẻ bế bé con Thẩm Vọng, Thẩm Vọng lúc đó bé như cục bột, con mắt đen láy nhìn thẳng ống kính, nhoẻn miệng cười toe toét để lộ hai cái răng sữa nhỏ xíu.
Trong tấm ảnh là Thẩm Quốc Xương phong lưu anh tuấn thời còn chưa u mê tửu sắc, nhưng người phụ nữ ngồi bên cạnh ông sắc mặt lại rất buồn bã ảm đạm.
Đây là mẹ của Thẩm Vọng sao? Cố Sanh Sanh không kìm được, cẩn thận quan sát bà thật kỹ, mẹ Thẩm Vọng có vẻ ngoài không tính là xinh đẹp, nhưng khí chất lại hết sức cao quý, nhìn một cái liền biết bà là người có xuất thân khác thường. Cặp mắt phượng kia với Thẩm Vọng như cùng một khuôn đúc ra, là vẽ rồng điểm mắt*, lúc nhìn Thẩm Vọng dịu dàng như nước, giảm đi vài phần lạnh lùng.
*Họa long điểm tinh (畫龍點睛), nghĩa là "vẽ rồng điểm mắt", thành ngữ chữ Hán mang ý nghĩa là vẽ thân trước rồi mới vẽ hai mắt. Câu thành ngữ này thường dùng để ví trong hội họa, văn chương hoặc lời nói chỉ cần chấm phá thêm ở một đôi chỗ quan trọng sẽ làm cho nó càng thêm sinh động và có thần.
Cố Sanh Sanh tiếp tục lật ra sau, tất cả đều là ảnh chụp lúc nhỏ của Thẩm Vọng, tấm nào cũng hoàn hảo bắt trọn khoảnh khắc sinh động đáng yêu nhất của anh. Tiểu Thẩm Vọng ăn chanh chua nhăn hết mặt mũi, tiểu Thẩm Vọng nắm chặt râu ông nội không chịu buông, tiểu Thẩm Vọng chạy theo chú vịt vàng đang bơi trong hồ, tiểu Thẩm Vọng cau có ngồi trên sàn nhà...
Bé con Thẩm Vọng từ một cục bột chậm rãi lớn lên thành bánh bao nhỏ xinh đẹp. Số lần Thẩm Quốc Xương lên ảnh ngày một ít đi, phần lớn đều là Thẩm Vọng chụp chung với mẹ. Từ năm 5 tuổi trở về sau, cũng không thấy bà xuất hiện nữa.
Khoảng thời gian này hình chụp rất ít, phần lớn là tiểu Thẩm Vọng ngồi trước bàn chăm chú luyện chữ, hoặc là tham gia cuộc thi giành được giải thưởng. Trong ảnh, tiểu Thẩm Vọng không còn tươi cười nhìn vào máy ảnh, khuôn mặt nghiêm túc, nét con nít mũm mĩm cũng dần biến mất.
Trái tim Cố Sanh Sanh cũng tê tái theo. Lật sang trang sau, cuối cùng cũng thấy được gương mặt tươi cười của tiểu Thẩm Vọng: anh và một bé trai nữa đang ngồi xổm trong vườn hoa, trong ngực ôm một chú chó rất nhỏ. Trên mặt và quần áo của tiểu Thẩm Vọng có vài vết bẩn, nhưng vẫn cười rất vui vẻ, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Còn Cố Sanh Sanh thì cười không nổi. Mấy tấm hình tiếp theo đều bị xé rách, chỉ còn một góc nhỏ của chú chó con kia.
Càng về sau, càng không thấy chú chó con đó nữa. Địa điểm chụp hình cũng được đổi từ biệt thự thành nhà cũ.
Thẩm Vọng đã thành một thiếu niên anh tuấn lạnh lùng, một mình anh đứng dưới tán cây ở nhà cũ, hờ hững nhìn về phía ống kính.
Đó cũng chính là tấm hình cuối cùng trong cuốn album.
Cố Sanh Sanh chui lại vào chăn, cả người lạnh ngắt. Thẩm Vọng bị đánh thức cũng không khó chịu, anh đưa tay kéo người cô vào lòng.
Thật ra Cố Sanh Sanh có rất nhiều thứ muốn hỏi, lời đến khóe miệng rồi, rốt cuộc chỉ buồn rầu nói một câu: "Thẩm Vọng, anh thích chó con không?"
Thẩm Vọng ngừng một chút, giọng nói có phần mệt mỏi: "Đừng hỏi ngốc nữa. Ngủ đi."
Cố Sanh Sanh: "Muốn được ôm ngủ."
Thẩm Vọng ôm Cố Sanh Sanh rồi nhẹ nhàng đặt lên mái tóc cô một nụ hôn.
Cảm giác trĩu nặng trong lòng dần tiêu tán, Cố Sanh Sanh nhích người tới, mềm mại dán chặt trước vòm ngực anh.
Hai người ôm nhau tiến vào giấc mộng.
Tia nắng màu vàng kim xuyên qua song cửa sổ, chiếu lấm tấm trên nền gạch bóng loáng, thời gian tĩnh mịch vẫn còn tiếp diễn bên trong căn nhà cũ.
Cố Sanh Sanh ngủ rất ngon, tỉnh lại rồi vẫn tiếp tục gối đầu trên đùi Thẩm Vọng. Mà Thẩm Vọng đã dậy từ sớm, đang dùng máy tính bảng làm việc.
Từ góc độ của Cố Sanh Sanh, mặt Thẩm Vọng vẫn đẹp trai như cũ khiến cho trái tim cô không ngừng đập loạn.
Trước khi Cố Sanh Sanh tỉnh táo hoàn toàn, Thẩm Vọng nói: "Vẫn còn sớm, ngủ thêm đi."
"Không ngủ nữa, ưʍ..." Cố Sanh Sanh duỗi người, đưa tay lên định ôm Thẩm Vọng, lẳng lặng đẩy máy tính bảng ra.
Thẩm Vọng cúi đầu xuống, để hai tay cô vòng lên cổ mình, rồi nâng từ dưới lưng cô lên ôm lại. Cố Sanh Sanh mềm mại như không xương chôn trong hõm vai anh.
Hôm nay Cố Sanh Sanh đột nhiên thích làm nũng lạ thường. Thẩm Vọng vuốt tóc cô, thầm nghĩ có phải việc về lại nhà cũ đã dọa cô sợ hay không: "Ngày mai bái đầu năm xong, chúng ta lập tức trở về."
Cố Sanh Sanh tức khắc ngẩng đầu lên: "Như vậy sao được? Ngày mai là mùng 1 đầu năm đó. Mấy lần trước ông gọi điện cho tôi cứ nhắc mãi, ông muốn lần này anh về ở lại lâu thêm vài ngày."
Thẩm Vọng xem xét nét mặt của cô, nói: "Nếu em không thích ở lại đây thì chúng ta trở về. Không cần nghĩ đến ông cụ, tôi có thể mời ông về thành phố A."
Ngữ khí ân cần lo lắng của Thẩm Vọng khiến Cố Sanh Sanh cảm thấy ngọt ngào trong lòng, cô lắc đầu nói: "Tôi không có không thích nơi này. Anh tình nguyện cùng tôi xem , tôi cũng có thể cùng anh ở lại chúc tết."
Vì sự hi sinh to lớn của Cố Sanh Sanh, Thẩm Vọng đã đền ơn cô bằng một nụ hôn chào buổi tối, chỉ là lướt nhẹ rồi thôi, hôn lên mí mắt đang rung động của Cố Sanh Sanh.
Cố Sanh Sanh đỏ mặt đợi nửa ngày, cô lén mở một mắt ra, liền đối diện với ánh mắt tỉnh táo của Thẩm Vọng.
"Em chu miệng lên làm gì?"
"..." Cố Sanh Sanh càng dẩu môi cao hơn, tức tối lấy gối đè chết Thẩm Vọng.
Lồng ngực Thẩm Vọng phập phồng, giọng nói trầm khàn từ dưới gối phát ra: "Muốn hôn môi sao?"
"Hôn cái đầu anh ấy!" Cố Sanh Sanh bùng nổ triệt để, cách lớp gối bông nện Thẩm Vọng một trận.
Tuy trong phòng rất ồn ào, nhưng tiếng động bên ngoài hành lang còn lớn hơn. Các gian phòng trong nhà đều tập trung tại một chỗ, âm thanh mở cửa vang lên không ngừng, một loạt bóng người chạy ngang qua như đèn kéo quân.
"Bên ngoài có chuyện gì vậy? Không lẽ cháy nhà rồi sao?" Cố Sanh Sanh khẩn trương nói, "Anh mau dậy đi Thẩm Vọng."
Thẩm Vọng gạc cái gối trên mặt ra rồi nắm chặt tay Cố Sanh Sanh: "Đừng lo, lửa cháy sẽ có chuông báo."
Cố Sanh Sanh hiếu kỳ hỏi: "Vậy là chuyện gì?"
Thẩm Vọng ngồi dậy: "Chút nữa rồi biết. Giúp tôi thay đồ đi."
Cố Sanh Sanh cực kỳ nóng lòng, một bên giúp Thẩm Vọng mặc quần áo, một bên hối thúc: "Mặc nhanh lên, còn phải đi hóng chuyện nữa!"
Bất thình lình có tiếng đập cửa chen vào: "Thiếu gia Thẩm Vọng, cậu đã dậy chưa ạ?"
Cố Sanh Sanh thu lại vẻ mặt tinh ranh, lễ độ đáp lại: "Vào đi. Có chuyện gì không?"
Vú Lâm tiến vào, thấy Cố Sanh Sanh đang cài nút áo giúp Thẩm Vọng liền vội vàng cúi đầu: "Thiếu gia Đình Sâm về rồi ạ."
Cố Sanh Sanh tỏ vẻ thất vọng: "Trở về thì trở về, có gì phải ngạc nhiên như thế?"
Vú Lâm nói tiếp: "Cậu ấy không về một mình."
=====
Truyện chỉ được đăng tải tại truyenwiki1.com @hanthy915 và micasacua3dua.wordpress.com.