Tiết Cảnh Lam nói xong, đứng dậy, tay áo xanh lam phấp phới, kiếm ý sắc nhọn như thủy mặc theo động tác hắn nổi lên.

Tề Hà bị khí thế quanh thân của hắn bức cho ngửa ra sau một chút, hắn âm thầm suy nghĩ nói không chừng Tiết Cảnh Lam này có thể hàng phục ác quỷ kia thật.

“Được rồi, ta cũng nên trở về.” Tiết Cảnh Lam mỉm cười nói Tề Hà, “Đan Hà Môn hôm nay xây dựng kiến trúc cho Thiên Lam Môn ta, cũng không biết như thế nào.”

“Được, Tiết chân nhân đi thong thả.” Tề Hà đưa Tiết Cảnh Lam ra ngoài điện.

“Cũng không biết Âm Phong Cốc bị bố trí thành cái dạng gì, ta còn có chút chờ mong.” Tiết Cảnh Lam xoa xoa tay, có chút chờ mong mà lẩm bẩm, một người bay về phía chân trời.

Vào lúc này ở Thiên Lam Môn, Dung Chân đứng song song với Tư Hàn, A Huyền ngồi xổm trên vai nàng.

Nàng ngửa đầu nhìn mảng kiến trúc được liên kết phía trước, phong cách người máy cao ngất chọc trời, hô hấp ngừng lại.

Nói sao đây, cái thành phẩm này, so bản vẽ còn đẹp hơn, cá nhân Dung Chân thấy rất vừa lòng.

Cũng không biết Tu chân giới cổ đại có người tiếp thu được không.

Dung Chân gật đầu với Tư Hàn, nói cảm tạ.

Tư Hàn đứng ở một bên, hình như đang cùng người trong sư môn truyền âm, nghe được Dung Chân nói lời cảm tạ, hắn xoay đầu qua.

“Dung đạo hữu, trước mắt thành phẩm chính là như vậy.” Tư Hàn mày nhíu lại, tựa hồ nghe được tin tức không tốt.

“Ngươi hình như có chuyện?” Dung Chân tò mò hỏi.

“Sư môn vừa mới truyền tin cho ta, nói là một con ác quỷ ngục Cửu Uyên chạy trốn tới Nguyệt Chi Vực, rất nhiều tu sĩ tông môn đều bị ác quỷ kia đánh bị thương, sư phụ nhắc ta trở về cẩn thận một chút.” Tư Hàn than nhẹ một hơi, giải thích với Dung Chân.

Lúc này, ngồi xổm trên vai Dung Chân đôi mắt sắc bén của A Huyền híp lại, tựa như đang tự hỏi cái gì.

“Ngục Cửu Uyên……” Dung Chân nhấm nuốt hai chữ này, nàng nhớ tới cái gì đó.

Cốt truyện của nguyên tác, nàng quên gần như hết sạch, thường xuyên phải dựa vào sự kiện đặc biệt mới dẫn phát được ký ức.

Hiện tại Nguyệt Chi Vực phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nghe có điểm giống khúc dạo đầu nàng xem trong quyển tiểu thuyết……

Dung Chân rơi vào trầm tư, tiếng nói của Tư Hàn lôi nàng trở lại hiện thực.

“Dung đạo hữu, ác quỷ kia chỉ cảm thấy hứng thú với tu sĩ Nguyên Anh, cô không cần sợ hãi.” Tư Hàn còn tưởng rằng Dung Chân là bị chuyện ác quỷ kia dọa, “Mấy ngày nay ở Thiên Lam Môn tu luyện sẽ tốt thôi.”

“Được.” Dung Chân tạm thời vứt suy nghĩ loạn xạ sau đầu, nàng đưa đoàn người Đan Hà Môn ra Thiên Lam Môn, chia tay bọn họ, “Các vị trên đường đi cẩn thận.”

Tu sĩ Đan Hà Môn rời khỏi, tầm mắt Dung Chân dừng ở sơn môn Thiên Lam Môn mới tu sửa tốt, về sau nếu có tu sĩ bên ngoài tới chơi, liền tới nơi này chào hỏi chủ nhân.

Nàng dẫm lên bậc thang dùng kim loại chế tác dưới chân, sáng đến độ có thể soi bóng người, ở giữa dùng gỗ cây màu ngăm đen trang trí, xoắn ốc mà lên, thẳng tới tầng cao.

Thiết kế của Tư Hàn vừa lớn mật lại vừa kỳ lạ, Dung Chân không thể không cảm thán hắn ở phương diện này quả thật là thiên tài.

Người đều rời đi, nàng mới tĩnh tâm tự hỏi cốt truyện.

Lúc này, A Huyền vẫn luôn ngồi xổm trên đầu vai nàng không biết đi nơi nào, Dung Chân bước dọc theo bậc thang xoắn ốc đi lên, ở một chỗ cao nhất trên nóc nhà phát hiện bóng dáng A Huyền, hắn ngồi xổm ở phần mũi nhọn trên cánh tay người máy, đoan chính nhìn phương xa.

Dung Chân chỉ nghĩ miêu miêu đều thích chỗ cao nên nàng cho rằng A Huyền đem nhà mới trở thành nhà cây kiểu lớn dành cho mèo, liền tạm thời không quấy rầy hắn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng ngồi ở bậc thang bên cửa sổ tháp cao, bắt đầu nhớ về cốt truyện.

Khúc dạo đầu của truyện tu tiên này hình như là nữ chủ bị ác quỷ ngục Cửu Uyên công kích chạy ra, Tiết Cảnh Lam đi ngang qua cứu nàng, thấy nàng linh căn cực kỳ tốt, liền thu vào trong môn.

Nguyệt Chi Vực hiện tại chỉ có một con ác quỷ chạy ra, chắc là không lâu nữa là khúc dạo đầu của quyển sách kia? Sau đó nàng liền có thêm sư muội, cốt truyện cũng bắt đầu đi theo quỹ đạo……

Dung Chân nhấp môi, hàng mi dài xinh đẹp run nhè nhẹ, mặc dù biết được cốt truyện tương lai, cũng biết được kết cục cuối cùng của chính mình, nàng vẫn cảm thấy có chút sợ hãi, đối với tử vong là một loại sợ hãi không thể trốn tránh.

Khi nàng đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, A Huyền nhẹ nhàng dừng ở trên đỉnh đầu nàng, chân mèo mềm như bông giống như một bông hoa tuyết ấn xuống.

Dung Chân bị hắn làm cho có chút ngứa, nàng giơ tay ôm thân mình A Huyền, kéo hắn xuống, ôm vào trong ngực.

Nàng dùng sức sờ soạng một phen bụng mèo, vừa mềm lại vừa dày dặn, tâm tình tốt lên đôi chút.

“A Huyền, nếu ta gặp được nguy hiểm, ngươi sẽ bảo hộ ta sao?” Dung Chân nhìn chằm chằm đôi mắt sắc bén của hắn, nghiêm túc hỏi.

A Huyền cũng cho rằng Dung Chân là bị tin ác quỷ chạy ra dọa sợ rồi, nhưng Dung Chân căn bản không cần thiết sợ hãi chúng nó.

Bởi vì nếu đã nắm giữ linh hồn chi lực, muôn vàn ác quỷ ngực Cửu Uyên đều chỉ là cá trên thớt.

A Huyền nhìn về phía Dung Chân ánh mắt lạnh băng hờ hững như cũ, hắn sẽ không hứa hẹn bất cứ cái gì với Dung Chân, cho nhân loại hy vọng, là một sự tàn nhẫn.

Dung Chân nhìn ánh mắt từ đầu đến đến cuối không đổi của hắn, “Xì” một tiếng cười, nàng đang cười nhạo chính mình.

Nàng như thế nào cảm thấy một con mèo con có thể bảo vệ nàng?

Đến lúc Hạ Huyền Linh thật sự tới, nàng cũng muốn kêu A Huyền chạy mau chút.

Một người một mèo ông nói gà bà nói vịt như vậy trong chốc lát, phía chân trời xuất hiện một đạo kiếm quang ở trên núi tuyết rơi xẹt ngang qua như một bức tranh thủy mặc.

Là Tiết Cảnh Lam!

Dung Chân nhón chân, hướng xa xa hưng phấn vẫy tay với hắn.

Kết quả ngay sau đó, nàng trơ mắt mà nhìn Tiết Cảnh Lam ngự kiếm luôn luôn ổn từ không trung ngã xuống, thủy mặc kiếm quang giữa không trung tạo ra một đường cong chữ “U”.

Tiết Cảnh Lâm từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy kiến trúc của Thiên Lam Môn liền cảm thấy sắp không thể hô hấp, hắn không nghĩ tới nhà mình lại biến thành như vậy.

Phía trên hồ sâu giữa sơn cốc, một dạng máy móc hình người sắt thép khổng lồ đứng sừng sững, là kiến trúc có thể cho người ở thật sao?

Còn có cái sơn môn sáng tạo khác người kia, cầu thang xoắn ốc vừa giống mê cung vừa giống dây leo cùng nhau quấn lên xà, đủ để cho mỗi một vị khách tới thăm cảm nhận cảm giác hít thở không thông được ập vào mặt.

Mặc dù đã làm đủ tâm lý chuẩn bị, Tiết Cảnh Lam không nghĩ tới ánh mắt Dung Chân có thể kém như vậy.

Hắn từ từ rơi xuống đất, thu kiếm, thân hình hơi hơi lay động, ánh mắt mê ly.

Dung Chân ôm mèo, đầy cõi lòng chờ mong hỏi: “Sư phụ, Thiên Lam Môn trở nên đẹp đúng không?”

“Đúng vậy.” Tiết Cảnh Lam dại ra gật đầu.

Dung Chân cảm thấy trạng thái của sư phụ lúc này rất giống chính mình trước khi xuyên thư xem qua tiết mục nghiệm thu, nhà thầu giao nhà cho chủ hộ.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tiết Cảnh Lam điều tức qua lại vài cái, cuối cùng tiếp nhận sự thật trước mắt, không có biện pháp, tiền mua đất là của Dung Chân, cơ hội kêu gọi trang hoàng miễn phí cũng là Dung Chân kiếm.

“Người có thể ở lại là được.” Hắn bảo trì sung sướng mỉm cười nói với Dung Chân.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Dung Chân còn lo lắng Tiết Cảnh Lam sẽ không tiếp thu được.

Tiết Cảnh Lam ở Thiên Lam Môn đi dạo một vòng, thế nhưng quỷ dị mà bắt đầu yêu thích loại phong cách này.

Dung Chân có điểm chột dạ, chui vào phòng bếp, bắt đầu chủ động làm bữa tối, nàng dọn ra nguyên liệu nấu ăn tươi tốt nhất từ không gian túi gấm, mọi thứ đều gửi vào tủ bát, mỗi một cái tủ bát của Tu chân giới đều là tủ lạnh phiên bản thăng cấp, bất luận là thứ gì bỏ vào, đều có thể đủ bảo trì trạng thái ban đầu.

Tiết Cảnh Lam ôm kiếm, xuất hiện ở cửa phòng bếp, hắn nhìn về phía Dung Chân cùng A Huyền đang ngồi xổm trên bàn cơm.

“Ta đêm nay không tích cốc.” Tiết Cảnh Lam mở miệng nói, “Cho ta ăn ké một chút.”

“Được, sư phụ.” Dung Chân lên tiếng.

Cơm chiều nàng chỉ hấp phân nửa con gà, đem đi lóc xương để vào trong mâm, đặt trước mặt A Huyền trước mặt.

“Ăn đi ăn đi.” Dung Chân sợ hắn đói.

A Huyền không cảm thấy hứng thú với đồ ăn loài người, hắn ngửi ngửi tượng trưng, sau đó mặt vô biểu tình mà ăn .

Dung Chân và Tiết Cảnh Lam ngồi cùng nhau ăn bữa cơm, bên tay trái A Huyền ngồi xổm trên bàn ăn .

Nàng cúi đầu và một ngụm cơm, tinh tế nhai, lại gắp một cây măng tây đưa vào trong miệng.

Tiết Cảnh Lam cầm một cái đùi gà ở gặm, hắn một bên gặm một bên nói: “Ta báo trước một chút, ba ngày sau tạm thời rời Thiên Lam Môn.”

Dung Chân ánh mắt hơi ngưng, nàng gật gật đầu: “Vâng.”

“Một con ác quỷ ngục Cửu Uyên chạy trốn tới Nguyệt Chi Vực, có treo thưởng linh thạch, ta muốn đi tróc nã nó.” Tiết Cảnh Lam không chút để ý nói.

Dung Chân gắp đồ ăn tay khựng lại, quả nhiên là như thế.

“Lúc trước ta không ở bên cạnh con, Bích Nguyệt Tông khinh người quá đáng, bây giờ con có khó khăn có thể đi Hà Loan Tông tìm người, ta đã qua đánh tiếng cho họ rồi.” Tiết Cảnh Lam biết tình cảnh gian nan của người tu vi thấp giống như Dung Chân ở Tu chân giới như thế nào.

“Được.” Dung Chân lại lên tiếng.

“Bất quá tróc nã ác quỷ, có chút nguy hiểm, ta không biết lựa chọn của mình có sáng suốt không, cho nên vẫn là tới hỏi một chút ý kiến của con, A Dung, con nói ta có nên đi hay không?” Tiết Cảnh Lam bỗng nhiên mở miệng hỏi, hắn đối với thực lực của mình có suy tính, tiền thưởng ác quỷ tuy cao, nhưng cũng không dễ lấy.

Dung Chân biết sư phụ sẽ không có nguy hiểm, lại còn cứu về một người.

Nhưng…… Hiện tại Tiết Cảnh Lam tự mình hỏi ý kiến nàng, nếu nàng nói không, Tiết Cảnh Lam khẳng định sẽ không xuất phát, có lẽ cốt truyện kế tiếp sẽ không thể đã xảy ra, không chừng bởi vì cốt truyện thay đổi, nàng cũng không cần chết.

Dung Chân dư quang hướng bên cạnh nhìn, nàng thấy được cái đuôi thon dài của A Huyền từ trên bàn cơm hơi quơ quơ.

Vậy đi, nàng có lẽ sẽ chết ở tương lai một ngày nào đó, nhưng nếu Tiết Cảnh Lam không rời khỏi Thiên Lam Môn, không lâu sau, sẽ có một cái nữ hài chết dưới tay ác quỷ, sẽ không ai cứu nàng.

Dung Chân do dự không quá một cái chớp mắt, nàng lập tức kiên định ngẩng đầu lên, đối Tiết Cảnh Lam gật gật đầu: “Sư phụ, người đi đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện