Ba quả táo lớn được ném vào trong hốc cây, hồi lâu không có động tĩnh.

Dung Chân cho rằng gấu mèo còn đang ngủ đông, sẽ không phản ứng lại nàng thì hốc cây bỗng nhiên truyền đến tiếng “Răng rắc răng rắc”, hình như là gấu mèo đang gặm táo.

Dung Chân yên tâm, ôm A Huyền cảm thấy mỹ mãn rời đi.

A Huyền nghiêng đầu ở trong lòng ngực Dung Chân, hắn cảm thấy Dung Chân làm việc vô cùng không đàng hoàng, nếu nàng đã tìm được phương pháp tu luyện rồi thì nên nắm chặt linh hồn chi lực mà hấp thu mới đúng.

Kết quả hết một buổi sáng, thời gian của Dung Chân đều chỉ dùng để đưa mấy quả táo cho gấu nhỏ —— nàng tự mình lết tới, nói hoa mỹ là không muốn lãng phí pháp lực có hạn.

Dung Chân không thích làm chuyện chính sự, dù sao nàng tu luyện cũng không có hiệu quả gì, nàng cũng không cần dụng công nhiều .

Nàng nhặt cành khô trên mặt đất, rất nhanh tay đem cành khô đáp xuống nền tuyết thành một cái xe trượt có thể thông hành.

A Huyền nhẹ nhàng từ trong lòng ngực Dung Chân trốn ra ngoài, hắn cảm thấy Dung Chân khả năng sẽ làm chuyện không giống người.

Quả nhiên, Dung Chân đặt mông ngồi vào xe trượt tuyết nàng mới chế, hai tay nâng lên, gắt gao ôm chặt A Huyền: “Ta muốn trượt xuống!”

A Huyền: “???” Ngươi là tu sĩ, ngươi có thể bay, ngươi đang làm gì vậy? Dung Chân ngồi lên, hai chân giẫm xuống tuyết, ban đầu vị trí của bọn họ ở giữa sườn núi, nền tuyết lại trơn, xe trượt tuyết thật mau từ trên núi trượt xuống, tốc độ cực nhanh, gió thổi ào ào phất qua gương mặt, cây cối hai bên chỉnh tề bay vút ra sau.

“Xì….” Tốc độ xe trượt tuyết càng lúc càng nhanh, Dung Chân người ôm mèo, đầu chìm vào đống tuyết dưới chân núi.

Nàng từ trong đống tuyết ló đầu ra, lắc lắc đầu, lại bới A Huyền vùi sâu trong đống tuyết ôm ra, hưng phấn nói: “A Huyền, cái này so với phi kiếm của sư phụ có phải kích thích hơn không?”

A Huyền: “……”

Hắn trầm mặc, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy tới trên mặt đất, hơn nữa còn dùng móng vuốt đen tuyền lay cái gọi là xe trượt tuyết một chút.

Dung Chân đọc đã hiểu ý tứ của hắn, ý là còn muốn chơi lại lần nữa.

Đương nhiên, nàng lười động, tay vừa nhấc, bắt đầu vận pháp lực, đem xe trượt tuyết cách không trung nâng lên.

A Huyền lại nhảy dựng, nhảy tới trên xe trượt tuyết, Dung Chân thi pháp đưa xe trượt tuyết về giữa sườn núi, cho A Huyền tự mình trượt xuống dưới.

Dung Chân làm xong hết thảy, bỗng nhiên cảm giác vui sướng khi được dưỡng mèo cùng nuôi chó cùng một lúc.

Đương nhiên, nàng không dám đem tiếng lòng nói ra, bởi vì A Huyền hình như rất ghét người khác nói nó cùng sinh vật khác nhập làm một.

Ngay cả Dung Chân hoặc là Tiết Cảnh Lam kêu hắn mèo con, hắn đều phải sinh khí.

Chơi một buổi sáng như thế, Dung Chân cúi đầu bế A Huyền lên, đang chuẩn bị đi làm cơm trưa, lúc này, nàng lại cảm nhận được cấm chế Thiên Lam Môn bị kích phát dao động.

Tiết Cảnh Lam không ở trong môn, hẳn là không có người tới thăm mới đúng……

Dung Chân cảm thấy có chút kỳ quái, liền phi thân lên, trực tiếp đi sơn môn phụ cận.

Cấm chế sơn môn tồn tại, từ ngoài nhìn vào Thiên Lam Môn, chỉ là một cái sơn cốc trống rỗng, tựa hồ không có gì đặc biệt —— Nhưng một khi khởi động nhất định sẽ bảo hộ môn phái.

Đương nhiên, Dung Chân ở bên trong Thiên Lam Môn nhìn về phía bên ngoài, tất nhiên là nhìn không sót thứ gì.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dung Chân thấy được hai người quen.

Đứng ở phía trước chính là Đan Hà Môn Tư Hàn, hắn đi trước, nhẹ nhàng lay động cấm chế Thiên Lam Môn, tần suất lay động là một ngắn hai dài, đây là phương thức bái phỏng lễ phép của Tu chân giới khi làm lay động cấm chế, cùng ấn chuông cửa không khác nhau là mấy.

Mà hai người đứng ở phía sau……

Dung Chân nhíu mày, một người trong đó dung mạo diễm lệ, ăn mặc quý khí, đúng là người không lâu phía trước từng có mâu thuẫn với nàng Diêu Thanh Lộ.

Nàng rời khỏi Bích Nguyệt Tông thời gian không dài, hồi tưởng lại một số việc, thế nhưng dường như đã trải qua mấy đời.

Diêu Thanh Lộ đỡ một vị nữ tử trung niên sắc mặt tái nhợt, bộ dạng cùng nàng có tám phần tương tự, bà ấy vô lực mà dựa vào trên vai Diêu Thanh Lộ, tựa hồ toàn bộ thân thể đều mất đi chống đỡ.

Đây là tình huống như thế nào?

Nếu ngoài sơn môn chỉ có Diêu Thanh Lộ, Dung Chân tất nhiên sẽ không mở ra cấm chế, nhưng trước mắt tình huống hình như không có đơn giản.

Nàng mở cấm chế sơn môn, đầu tiên là gật đầu với Tư Hàn.

“Dung đạo hữu, là ta nửa đường gặp được bọn họ, nói là có quen biết, tới tìm cô.” Tư Hàn căn bản không biết ngọn nguồn sự tình liền đem chuyện hắn ngẫu nhiên gặp phải mẹ con Diêu Thanh Lộ đúng sự thật bẩm báo.

“Xác thật là quen biêt.” Dung Chân dịu dàng nói, trong lời nói không thấy oán khí.

“Thiên Lam Môn địa hình ẩn nấp, ta đưa các nàng đến liền rời đi trước.” Tư Hàn chỉ trợ giúp tìm người, sau khi chào hỏi Dung Chân liền rời đi.

Nơi đây chỉ còn lưu lại Dung Chân bọn họ ba người một mèo.

Dung Chân vuốt bộ lông mềm nhẹ của A Huyền trong lòng ngực, nhìn chăm chú nhìn Diêu Thanh Lộ, sóng mắt nhu hòa.

“Diêu cô nương, là vì chuyện gì?” Dung Chân mở miệng, không nhanh không chậm hỏi.

Diêu Thanh Lộ nhấp chặt môi, toàn thân căng chặt, chợt nghe Dung Chân hỏi chuyện, nàng không có khí tiết thở phào một hơi.

Nàng cho rằng Dung Chân sẽ không để ý tới nàng, hoặc là trực tiếp mở miệng nói móc, chung quy hai người đã từng kết thúc không được vui vẻ cho lắm.

“Cô……” Nàng mặt đỏ lên, xin Dung Chân giúp đỡ, mở miệng đối với nàng khó như lên trời.

Xin Thủy Nguyệt Các giúp đỡ, nàng cam tâm tình nguyện, bởi vì thực lực Thủy Nguyệt Các khổng lồ, nhưng Dung Chân…… không lâu trước, nàng chỉ là một vị đệ tử Trúc Cơ mà thôi.

“Ta làm sao?” Dung Chân lại hỏi.

“Cô có thể chế tác Chuyển Hồn Đan sao? Mẫu thân ta vì cứu thôn trang phàm nhân, bị ác quỷ xé rách hồn phách, hồn phách không được đầy đủ, mệnh sớm tối tàn.” Diêu Thanh Lộ cắn chặt răng, chịu đựng khuất nhục, đem ngọn nguồn sự tình nói ra.

Căn cứ vào phán đoán của trưởng lão trong môn, hồn phách Diêu Nhất Nhu sắp hoàn toàn yên lặng tan biến, nếu trong vòng bảy ngày không tìm thấy Chuyển Hồn Đan cứu mạng, sẽ chẳng còn có cơ hội nữa.

Diêu Thanh Lộ lo lắng thời gian đi đường không kịp, chỉ có thể mang theo Diêu Nhất Nhu cùng nhau tới, Dung Chân là hi vọng cuối cùng.

Lúc này, A Huyền ngồi xổm trên đầu vai Dung Chân so với nàng phản ứng càng nhanh, hắn nghe đến hai chữ “Ác quỷ”, đôi mắt sắc bén hiện lên ánh sáng, hắn cúi đầu, ưu nhã mà liếm liếm móng vuốt.

“Ta sẽ không làm.” Dung Chân trả lời nàng rất nhanh, nói từng chữ rõ ràng, không có chút nào giấu giếm, “Thời điểm ta bán ba viên Chuyển Hồn Đan cho chưởng quầy hiệu thuốc cũng đã nói, là ngoài ý muốn luyện được, chuyện ngoài ý muốn như vậy rất khó có lần thứ hai.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Mà chế tạo “Ngoài ý muốn” là A Huyền trong lời các nàng tất nhiên sẽ không nhảy ra nói hắn biết phối phương Chuyển Hồn Đan .

Hắn căn bản không thèm để ý sinh tử nhân loại, chết một trăm Diêu Nhất Nhu cũng không có biện pháp xúc động hắn nửa phần.

Huống chi, A Huyền cực kỳ chán ghét Diêu Thanh Lộ, hắn không có khả năng sẽ lại chế tạo một lần “Ngoài ý muốn” trợ giúp nàng.

“Cô……Cô gạt người!” Mặc dù đã biết đáp án, nhưng nghe Dung Chân chính miệng nói ra, Diêu Thanh Lộ vẫn nổi lên một tầng nước mắt.

“Diêu cô nương, ta không có gạt người.” Dung Chân lắc đầu.

Nàng lúc này tâm tình phức tạp, cũng không biết nói cái gì cho tốt, nhưng nàng xác thật không biết nên chế tác Chuyển Hồn Đan như thế nào.

Giúp cái này, nàng thật sự không giúp được.

“Núi sâu tuyết lớn, Diêu cô nương, sớm chút trở về Bích Nguyệt Tông đi.” Dung Chân đối Diêu Thanh Lộ không có gì cảm giác, nàng vẫn luôn chờ đợi một câu xin lỗi, trong lúc Tiết Cảnh Lam bức bách, Diêu Thanh Lộ cũng đã nói.

Đương nhiên, mặc dù giữa hai người không có khúc mắc, Dung Chân cũng sẽ không lanh chanh đi trợ giúp nhà người ta, huống chi, nàng quả thật không giúp được.

“Dung Chân!” Diêu Thanh Lộ ngẩng đầu lên, còn muốn nói nữa, Dung Chân đã xoay người đóng lại cấm chế sơn môn.

Nàng đỡ Diêu Nhất Nhu, lúc này trước mắt chỉ còn một mảnh trắng xoá núi tuyết cô tịch.

“Cầu xin ngươi……” Diêu Thanh Lộ tuyệt vọng nói, thanh âm càng ngày càng thấp, nhưng mà Dung Chân đã không nghe thấy.

Dung Chân ôm A Huyền, một đường chạy về phòng bếp, qua loa làm bữa cơm, nàng thất thần ăn cùng A Huyền.

A Huyền ăn xong, ngồi một bên, cái đuôi thon dài hơi đung đưa qua lại quan sát Dung Chân.

Dung Chân rũ mắt, như suy tư gì, trên mặt xuất hiện một chút rối rắm.

A Huyền nghĩ việc này vẫn ảnh hưởng đến nàng.

Hắn nghĩ rất chính xác, Dung Chân đã bắt đầu tự hỏi thời điểm luyện chế đan dược, nàng đi theo các bước như thế nào.

Dung Chân hiện tại hồi tưởng lại chỉ nhớ đỉnh dược toát ra cuồn cuộn khói đen mà thôi.

Nàng hít sâu một hơi để không cần suy nghĩ đến việc vô dụng, đã nói không là không.

Dung Chân bế A Huyền lên, làu bà làu bầu nói: “Đi, chúng ta đi tu luyện!”

A Huyền: “???” Ngươi tu luyện thì tu luyện, vì cái gì muốn thêm “Chúng ta”, cũng không phải là song tu.

Dung Chân ôm A Huyền, trở lại trong viện, từ chỗ cao nhìn xuống, còn có thể nhìn thấy Diêu Thanh Lộ ở rất xa vẫn như cũ canh giữ ngoài sơn môn.

Nàng ôm Diêu Nhất Nhu đến dưới tàng cây khô, dùng pháp lực làm ấm thân thể mẫu thân, tuyết càng lúc càng lớn.

Dung Chân nâng mi lên, lại nhắm mắt, đang chuẩn bị tiến vào trạng thái nhập định.

Lúc này, phía chân trời một tiếng kêu xẹt qua, như tiên nhạc tấu minh.

Dung Chân cảm thấy tiếng kêu này rất quen tai, nhưng thần thức nàng đã ly thể, tiến vào mặt trong thế giới ý thức.

Thần thức nàng hướng lên trên bay, ở trên bầu trời ngoài Thiên Lam Môn, phát hiện một vầng sáng linh hồn cô đọng màu xanh lơ.

Vầng sáng màu xanh lơ này mặt ngoài loang lổ rộng khắp, che kín rất nhiều vết thương khác nhau, mà Dung Chân cũng rất nhanh nhận ra chủ nhân của vầng ánh sáng linh hồn này.

Là Thanh Loan bị Diêu Thanh Lộ vứt bỏ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện