“Thực xin lỗi!” Dung Chân thấy tu sĩ trước mắt bị A Huyền cào ra vết máu trên mặt, kinh hoảng thất thố.

Nàng không biết bây giờ nên làm cái gì mới tốt, giơ tay chuẩn bị giúp hắn thi triển pháp thuật trị liệu, tu sĩ này lại nghiêng đầu đi.

Ngón tay thon dài của hắn ở trên má nhẹ nhàng sờ sờ, ánh sáng màu lam hiện lên trên đầu ngón tay, vết thương nháy mắt biến mất không thấy đâu.

A Huyền nhàn nhã ngồi xổm trên đỉnh đầu Dung Chân, hai vuốt mèo đã cất vào ngực, làm bộ dáng vô tội ta cái gì cũng chưa làm .

“Không có việc gì.” Hắn nhẹ giọng nói với Dung Chân, “Là ta mạo phạm.”

Nói xong, hắn ngước mắt nhìn xem tình huống ngoài ngõ nhỏ, đường phố không người trở nên ồn ào, vài vị tu sĩ Đế Huyền Điện mặc đồng phục màu lam tới gần hướng này, hình như đang tìm kiếm cái gì đó.

Dung Chân nhón chân, lướt qua đầu vai tu sĩ áo xanh, muốn nhìn xem người Thủy Nguyệt Các đi nơi nào rồi.

Hai người đều phát hiện ra một tình huống xấu hổ, đó chính là bọn họ dường như đều trốn tránh một phương thế lực truy tung nào đó, đương nhiên, hai người cũng trong lòng hiểu rõ mà không nói ra việc này.

Dung Chân lo lắng tu sĩ Thủy Nguyệt Các tu sĩ đuổi lại đây, liền vội vội vàng vàng lên tiếng: “Ta đi trước.”

Tu sĩ gật gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Dung Chân, trận phấp che giấu vốn hoàn mỹ không khuyết điểm cũng bởi vậy có một cái chỗ hổng.

Dung Chân từ một đầu khác của hẻm nhỏ chạy ra ngoài, sau khi lẫn vào đám người, nàng còn có chút kinh hồn chưa ổn định.

Nàng cũng chưa kịp trách cứ A Huyền tùy tùy tiện tiện liền cào mặt người khác, chỉ ôm bao dược liệu trong lòng ngực, một đường trốn trở về khách điếm.

Mà ở bên kia hẻm nhỏ, bởi vì tu sĩ mở một miệng nhỏ của trận pháp che giấu, tuy rằng hắn đã thu liễm hơi thở, nhưng vẫn là khiến cho tu sĩ Thủy Nguyệt Các chú ý.

Ẩn ẩn có mùi hương hoa quế từ nhỏ ngõ nhỏ bay ra, tu sĩ áo xanh trong ngõ nhỏ cũng chú ý tới.

Hắn cúi đầu, nhặt hộp trâm cài đầu hoa quế Dung Chân đánh rơi, lúc này, tu sĩ Thủy Nguyệt Các đã không khỏi phân trần mà xông tới, sắc mặt không tốt.

Nhờ phúc của bọn họ ban tặng, người Đế Huyền Điện cũng phát hiện ra hắn.

Tu sĩ Thủy Nguyệt Các không thấy rõ bóng người trong ngõ nhỏ, trực tiếp đặt câu hỏi: “Xin hỏi các hạ mua nhũ mao chó sói Ngân Tông để làm gì?”

Bên kia người Đế Huyền Điện bên ngoài cung kính kêu: “Chúc sư huynh, ngài còn không ra sao?”

Tu sĩ áo xanh thầm than một tiếng, thu hộp trang sức trâm cài đầu lại, bất đắc dĩ đi ra khỏi ngõ nhỏ.

“Cái gì mà nhũ mao chó sói Ngân Tông?” Hắn hỏi tu sĩ Thủy Nguyệt Các trước, “Ta cho tới bây giờ chưa từng mua qua thứ này.”

Đương nhiên, tu sĩ Thủy Nguyệt Các khi nghe được người Đế Huyền Điện, cũng đã ngây ngẩn cả người.

Chúc sư huynh, toàn bộ Đế Huyền Điện, chẳng lẽ còn có Chúc sư huynh thứ hai sao? Chúc Hàng Hạc, đệ tử thân truyền chi chủ của Đế Ngô Đế Huyền Điện, thiên tư tuyệt diễm, chỉ nhập đạo mới 20 năm, đã là tu vi Nguyên Anh, tương lai thành tựu không thể đo lường.

Do Đế Ngô bị thương nặng, bế quan tu dưỡng, địa vị của vị đệ tử thân truyền này ở Đế Huyền Điện cũng càng thêm quan trọng, nguyên bản sự vụ lớn nhỏ do Đế Ngô giải quyết, quyền quyết định đều đã chuyển giao đến tay hắn.

Chúc Hàng Hạc vì sao xuất hiện ở chỗ này, tu sĩ Thủy Nguyệt Các nghĩ trăm lần cũng không ra, nhưng bọn hắn hiện tại càng hy vọng Chúc Hàng Hạc quên chuyện mới mạo phạm vừa rồi.

Ngay sau đó, nguyên nhân Chúc Hàng Hạc chạy trốn tìm được rồi, tu sĩ Đế Huyền Điện từ túi gấm không gian móc ra chồng sách cao ước chừng nửa người, đôi tay trình đi lên: “Chúc sư huynh nhìn xem, mấy cái quyết nghị này đều cần ngài xem qua đồng ý.”

Chúc Hàng Hạc nhéo nhéo giữa mày, hắn đã chạy tới trấn Thục Kiều rồi, vì sao vẫn là trốn không thoát?

“Quay về điện rồi xem.” Chúc Hàng Hạc nhìn mấy thứ này liền đau đầu, hắn xoay đầu nhìn lại mấy tu sĩ Thủy Nguyệt Các đang ngây người, “Chư vị Thủy Nguyệt Các, vấn đề mới vừa rồi của ta, các ngươi còn không có trả lời.”

Tu sĩ Thủy Nguyệt Các hai mặt nhìn nhau, không dám mở miệng.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Nhũ mao chó sói Ngân Tông, ta có ấn tượng, đây không phải tài liệu chế tác Chuyển Hồn Đan sao?” Chúc Hàng Hạc lo chính mình nói, “À ra vậy, một con ác quỷ chạy trốn tới Nguyệt Chi Vực, các ngươi có phối phương, chế tác Chuyển Hồn Đan cứu trị người bị thương cũng cần thiết.”

Thủy Nguyệt Các bán Chuyển Hồn Đan là một chuyện, Đế Huyền Điện cũng không cảm kích, rốt cuộc trời cao hoàng đế xa, nhưng nếu bị Đế Huyền Điện biết được bọn họ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bán giá cao gom tiền lại là một chuyện khác, chỉ sợ sẽ đưa tới phiền toái cho Thủy Nguyệt Các.

Cho nên, hiện tại tu sĩ Thủy Nguyệt Các im re như gà, một câu cũng không dám nói.

“Chúc sư huynh, đến lúc trở về rồi.” Tu sĩ Đế Huyền Điện phía sau nhắc nhở.

“Được.” Chúc Hàng Hạc bất đắc dĩ than nhẹ, hắn cảm thấy thái độ Thủy Nguyệt Các rất kỳ quái, nhưng trực tiếp truy hỏi lại không tốt.

Chúc Hàng Hạc nghĩ cái trâm cài đầu này chắc là của cô nương vừa rồi làm rơi, nhìn dáng vẻ của tu sĩ Thủy Nguyệt Các, bọn họ hình như đang truy đuổi nàng, chỉ bởi vì nàng mua nhũ mao chó sói Ngân Tông, bọn họ cứ phải truy đuổi một tiểu tu sĩ tu vi không đến Kim Đan như thế?

“A……” Chúc Hàng Hạc lúc này mới hậu tri hậu giác mà chụp một chút trán, quay đầu lại nhìn lên, tu sĩ Thủy Nguyệt Các đã chạy trốn không còn thấy bóng.

“Thủy Nguyệt Các có chút kỳ quái.” Chúc Hàng Hạc khoanh tay chậm rì rì mà đi tới, nói với tu sĩ bên người, “Rảnh có thể đi tra xem bọn họ bán Chuyển Hồn Đan như thế nào.”

“Vâng.” Tu sĩ Đế Huyền Điện lĩnh mệnh, không dám chậm trễ.

Bên này Dung Chân đã chạy về tới khách điếm, xác nhận phía sau không có ai truy đuổi, nàng mới mở cửa phòng mới đi vào.

Trở lại phòng kiểm kê vật phẩm, Dung Chân mới phát hiện cái trâm cài đầu mình mới vừa mua không biết rớt từ khi nào.

Nàng cảm thấy thật đau lòng, nhưng cũng không dám quay lại tìm.

Sắp xếp lại mọi chuyện xong xuôi, Dung Chân lúc này mới nhớ tới chuyện xấu A Huyền mới vừa làm.

Nàng ôm A Huyền vẫn luôn ghé vào trên bàn nghỉ ngơi qua: “Sao ngươi lại cào người khác?”

May mắn đối phương tính tình ít nhiều cũng gọi là tốt, nếu đổi tu sĩ trọng mặt mũi khác, phỏng chừng ngay trên đường đánh người, người kia thoạt nhìn lợi hại như vậy, nàng làm sao đánh thắng được?

A Huyền căn bản không đem lời Dung Chân nói nghe vào, hắn cào người sao? Hắn không có.

Hắn chỉ là trùng hợp cọ xát một chút móng vuốt mà thôi, A Huyền nghĩ vậy.

Vì thế hắn quay đầu, làm bộ không nghe được lời Dung Chân nói.

Đương nhiên, Dung Chân không thể tức giận đối với một con mèo, rốt cuộc khi đó nàng thật sự bị dọa, cảm giác bị người xa lạ kéo vào trong hẻm nhỏ thấy thế nào cũng vô cũng nguy hiểm.

Nàng lại dùng sức sờ soạng đầu A Huyền một phen, sau đó liền bắt đầu làm việc của mình.

Trấn Thục Kiều không nên lưu lại quá lâu, nhân lúc mấy ngày này nàng luyện chế xong Chuyển Hồn Đan, việc này liền qua.

Người nên cứu đã cứu, Thủy Nguyệt Các cũng bán không được Chuyển Hồn Đan rồi, rốt cuộc ác quỷ ngục Cửu Uyên còn chưa hoàn toàn mất khống chế, một con chạy trốn tới Nguyệt Chi Vực cũng chỉ là ngẫu nhiên.

Dung Chân lấy dược đỉnh ra, nói với A Huyền: “Ta muốn luyện dược.”

A Huyền lắc lắc cái đuôi, tỏ vẻ đồng ý, hắn nhảy dựng lên, móng vuốt ấn vào ấn ký nội phủ trên cổ Dung Chân, trở lại nội phủ nàng nghỉ ngơi.

Bởi vì A Huyền phát hiện lúc Dung Chân ở luyện dược, nàng vẫn luôn dùng thần thức khống chế độ lửa cùng thành phần liều thuốc vào dược đỉnh, cho nên ở trong nội phủ nàng, tốc độ hắn khôi phục lực lượng so ngày thường càng nhanh.

Dung Chân cũng biết mèo con này chuẩn bị đi nghỉ ngơi, liền vận pháp thuật bậc lửa lên, bắt đầu luyện chế đan dược.

Phòng trong khách điếm chuyên môn cung cấp cho tu sĩ, cũng suy xét tới nhu cầu luyện dược của tu sĩ, phóng ra trận pháp thông gió bài khí để khi luyện chế đan dược, cuồn cuộn khói đặc cũng sẽ không hun mãi ở trong phòng.

Dung Chân cảm thấy trận pháp này dùng rất tốt, tính toán về Thiên Lam Môn cũng học dựng một cái.

Nàng tốn mất bốn ngày mới luyện chế đủ yêu cầu số lượng Chuyển Hồn Đan, trong lúc Diêu Thanh Lộ đại phát thiện tâm lại đây giúp nàng chuẩn bị tài liệu, chuẩn bị tốt lý do là “Dù sao cũng nhàn rỗi, làm xong việc này sớm một chút nàng còn phải về Bích Nguyệt Tông.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Có Diêu Thanh Lộ trợ giúp, Dung Chân hiệu suất cao hơn rất nhiều, sáng sớm ngày thứ tư, nàng giao Chuyển Hồn Đan cho Diêu Thanh Lộ.

“Nguyệt Chi Vực chỉ còn vài vị tu sĩ bị ác quỷ gây thương tích.” Diêu Thanh Lộ cất kỹ hộp dược, nhướng mày nói, “Sau khi ta bán Chuyển Hồn Đan xong, cọc giao dịch liền tính hoàn thành.”

“Ừ.” Dung Chân ngồi ở bàn cơm trong khách điếm cúi đầu ăn cháo, lên tiếng.

“May mắn Thủy Nguyệt Các còn có chút liêm sỉ.” Diêu Thanh Lộ chống cằm cười nhạo nói, “Chỉ dám âm thầm ngáng chân, làm ta ngược lại giống như sợ bóng sợ gió.”

“Ngày ấy ta ra cửa mua nhũ mao chó sói Ngân Tông, suýt nữa bị bọn họ phát hiện.” Dung Chân nhớ tới đêm đó, kinh hồn còn chưa định.

Chẳng qua may mắn, vị tu sĩ nhân tiện túm nàng vào hẻm nhỏ cũng không tệ lắm, để nàng rời đi trước, bằng không nàng khẳng định sẽ bị Thủy Nguyệt Các nhớ kỹ diện mạo.

“Bọn họ ở trong trấn Thục Kiều không dám gây ra động tĩnh lớn.” Diêu Thanh Lộ đứng dậy, cùng Dung Chân cáo biệt, “Bán Chuyển Hồn Đan thu được linh thạch, ta nhờ người chuyển giao cho ngươi.”

“Được.” Dung Chân đáp ứng.

Diêu Thanh Lộ chuẩn bị rời đi là lúc Tiết Cảnh Lam dẫn theo kiếm về tới khách điếm, hắn liếc mắt một cái liền thấy được Dung Chân ngồi ở đại sảnh lầu một ăn cháo.

“A Dung.” Hắn gọi, quay đầu lại nhìn thoáng qua Diêu Thanh Lộ, “Nha, Diêu tiểu cô nương cũng ở đây.”

Diêu Thanh Lộ xoay đầu đi, chỉ lễ phép mà kêu một tiếng: “Tiết chân nhân.”

Nàng không thích Tiết Cảnh Lam, cầm đồ vật liền rời đi.

Chuyện ở đây xong rồi, Dung Chân cùng Tiết Cảnh Lam cũng rời đi Thục Kiều trấn.

Dung Chân ngồi ở trên phi kiếm “Phong Mặc” của Tiết Cảnh Lam, nói với hắn sự tình phát sinh buổi chiều ngày đó.

“Con nói con suýt nữa bị tu sĩ Thủy Nguyệt Các phát hiện, đang chạy trốn thì gặp được một vị áo xanh bị tu sĩ Đế Huyền Điện đuổi theo?” Tiết Cảnh Lam một bên ngự sử phi kiếm, một bên hỏi, gió mạnh thổi tới làm sợi tóc của hắn dựng lên.

“Đúng vậy.” Dung Chân ôm A Huyền, chôn đầu tránh né cuồng phong ập vào trước mặt, trả lời, “A Huyền cào hắn một móng vuốt.”

Tiết Cảnh Lam nhịn không được bật cười: “Thú vị.”

“Cũng không biết hắn có bị người đuổi theo không.” Dung Chân lầm bầm lầu bầu nói.

A Huyền súc ở trong lòng ngực nàng giãy giụa một chút, hắn cảm thấy Dung Chân thật sự là xen vào việc người khác.

Dung Chân cùng Tiết Cảnh Lam nói xong việc này, cũng không muốn tới không gian phi kiếm của hắn ngốc nữa, nàng tính toán thử pháp bảo phi hành mới của mình.

Nàng lấy Định Ba ra, cỗ kim tác trong không trung đẩy ra, theo mà đến chính là một tảng lớn sóng biển.

Dung Chân bước lên sóng biển này, cảm giác chính mình đứng ở một miếng thảm mềm mại , Định Ba tốc độ rất nhanh, mặc dù có thể khó khăn lắm mới đuổi theo được tốc độ phi kiếm của Tiết Cảnh Lam —— đương nhiên, dưới tình huống là Tiết Cảnh Lam cố tình thả chậm tốc độ.

A Huyền cực kỳ ghét bỏ mà đứng trên đỉnh đầu Dung Chân đỉnh đầu, bốn con móng vuốt gắt gao ôm đầu nàng, tuy rằng hắn biết Dung Chân sẽ không ném hắn xuống, nhưng hắn thật sự ghét nước, mặc dù là nước giả, hắn cũng không tiếp thu được.

Dung Chân giơ tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu hắn, cảm thụ được cái bụng mềm như bông của miêu mễ dán ở trên đỉnh đầu nàng, nàng đối với miêu mễ lạnh lùng này ngẫu nhiên gần sát mà cảm thấy được sủng mà sợ.

Mấy ngày sau, thầy trò hai người cùng một con mèo, rốt cuộc đã trở về Thiên Lam Môn.

Dung Chân mở ra sơn môn cấm chế, cùng Tiết Cảnh Lam đi vào, nơi xa một đen một trắng, một lớn một nhỏ, hai cái thân ảnh chạy vội tới.

Cái thân ảnh vừa to vừa đen đó, là cổ điêu, nó ném chiếc đuôi to lông xù xù từ trong nước chạy lên.

Thân ảnh vừa nhỏ vừa trắng, tất nhiên là Kiều Tuyết Tung, nàng đang ngồi xổm cạnh hồ sâu cho cổ điêu ăn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện