Lúc này, trong chủ điện yên tĩnh của Bích Nguyệt Tông có một đại trận, tản ra ánh sáng sâu kín.
Mấy ngàn mệnh bài đang được thắp sáng, linh tinh rải rác bên trong như trời đêm lập loè đầy sao.
Lúc này, giữa trận một mệnh bài khắc ba chữ “Diêu Thanh Lộ” bỗng nhiên đứt gãy, máu tươi ngưng kết thành hình vẽ huyền ảo đã bị bổ ra từ giữa.
Một bóng hình suy sụp ngã vào trung tâm trận pháp, mảnh lụa mềm, trắng tinh lúc ban đầu bây giờ lây dính nước bùn, đen bẩn không chịu nổi.
Diêu Thanh Lộ đột nhiên mở hai tròng mắt, mồ hôi trên trán rơi xuống, nàng đang tu luyện thì bị bức tỉnh.
Nàng cảm giác được ngực mình truyền đến đau nhức, Diêu Nhất Nhu là mẫu thân nàng, vốn dĩ Diêu Nhất Nhu tới Nguyên Anh, mệnh bài liền mất đi tác dụng, nhưng Diêu Nhất Nhu cùng Diêu Thanh Lộ huyết mạch tương liên, cho nên mượn mệnh bài Diêu Thanh Lộ cũng có thể trở về.
Diêu Nhất Nhu động tĩnh lớn như vậy, Diêu Thanh Lộ tự động bừng tỉnh.
Trước đó vài ngày, Tiết Cảnh Lam ở Bích Nguyệt Tông cho nàng một cú không chịu đựng nổi, sau khi thầy trò hai người bọn họ rời khỏi, Diêu Thanh Lộ cố ý liên hệ mẫu thân nàng, xác nhận bà ấy trong vòng một tháng sẽ trở về, nàng còn ngóng trông Diêu Nhất Nhu về chống lưng cho nàng đi tìm Tiết Cảnh Lam gây chuyện.
Nhưng hiện tại…… Diêu Thanh Lộ rõ ràng cảm giác được Diêu Nhất Nhu gặp nguy hiểm.
“Mẹ!” Diêu Thanh Lộ một thân áo ngủ, thẳng tắp đẩy cửa chạy vội ra ngoài, âm thanh sắc nhọn đánh thức hơn phân nửa tu sĩ Bích Nguyệt Tông.
“Thanh Lộ sư tỷ! Ngài bình tĩnh một chút!”
“Thanh Lộ sư tỷ phát sinh chuyện gì?”
“Tông chủ! Hình như là tông chủ đã trở lại!”
Tiếng người vang lên hết đợt này đến đợt khác bao phủ toàn bộ Bích Nguyệt Tông.
“Thanh Lộ, tông chủ là bị ác quỷ đả thương.”
Ngón tay già nua của trưởng lão chuyên tu y thuật trong môn từ chỗ giữa mày hơi hơi trắng bệch của Diêu Nhất Nhu rời đi, hắn trầm giọng nói với Diêu Thanh Lộ .
“Ác…… Ác quỷ?” Diêu Thanh Lộ không dám tin, nàng biết tin tức này, nhưng nàng không nghĩ tới ác quỷ gây thương tích hơn mười dư vị tu sĩ Nguyên Anh trong đó sẽ có Diêu Nhất Nhu.
“Đúng vậy.” trưởng lão cau mày, trong mắt biểu lộ vẻ bi thương, “Mặc dù tông chủ sử dụng mệnh bài của con về tới Bích Nguyệt Tông, nhưng hồn phách của nàng đã bị ác quỷ xé rách một phần, sau này quãng đời còn lại, chỉ có thể hôn mê như thế, không có bất luận ý thức gì, không khác người chết .”
“Nhưng mà…… Nhưng mà!” Diêu Thanh Lộ không dám tin sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, nàng thở hổn hển, vừa run rẩy vừa nói, “Hẳn là có biện pháp…… Hồn phách bị hao tổn, cũng có biện pháp trị liệu…… Không phải sao?”
“Đúng là có biện pháp.” Trưởng lão quay người đi, bất đắc dĩ nói, “Phải dùng Chuyển Hồn Đan tu bổ hồn phách, nhưng Chuyển Hồn Đan có thể tu bổ hồn phách lại có số lượng rất nhỏ, lấy tình huống trước mắt tông chủ, một hai viên chỉ sợ không đủ.”
“Trước mắt phương thuốc chế tác Chuyển Hồn Đan ở Nguyệt Chi Vực chỉ có Thủy Nguyệt Các năm giữ, mà tính tình Thủy Nguyệt Các con cũng biết, muốn lấy Chuyển Hồn Đan từ trên tay bọn họ khó như lên trời.” Trưởng lão lắc đầu nói.
Thủy Nguyệt Các được xếp hạng trong mấy thế lực cường đại nhất Nguyệt Chi Vực, tông môn nhỏ như Bích Nguyệt Tông chỗ nào có thể so, Nguyên Anh chân nhân ở Thủy Nguyệt Các hoàn toàn không hiếm.
“Con……” Diêu Thanh Lộ nhất thời chân tay luống cuống, nàng vẫn luôn được trưởng bối ở sư môn bảo vệ, đột nhiên gặp chuyện như vậy, cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, một tu sĩ Bích Nguyệt Tông vẫn luôn vây quanh đột nhiên mở miệng nói: “Thanh Lộ sư tỷ, trưởng lão, Chuyển Hồn Đan ta có ấn tượng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cái gì ấn tượng?” Diêu Thanh Lộ đột nhiên xoay đầu tới hỏi, trong mắt tơ máu trải rộng.
“Là Dung Chân cùng Tiết chân nhân trước khi rời đi, Thanh Lộ sư tỷ còn nhớ không, Dung Chân đột nhiên có thật nhiều linh thạch trung phẩm, hỏi nàng từ đâu tới, nàng hình như nói là chế tác Chuyển Hồn Đan kiếm được……” Vị tu sĩ này lúc ấy phụ trách thu linh thạch của Dung Chân, hắn lúc ấy hoài nghi nguồn linh thạch Dung Chân không minh bạch, cho nên hỏi nhiều hai câu.
Diêu Thanh Lộ căn bản là không đem Dung Chân để vào mắt, cho nên nàng không tin Dung Chân sẽ chế tạo ra Chuyển Hồn Đan, nghe qua liền quên.
Nhưng hiện tại sinh mệnh Diêu Nhất Nhu bị đe dọa, nàng không tin cũng phải tin.
“Chuyển Hồn Đan nàng bán cho ai?” Diêu Thanh Lộ hỏi.
“Chính là một gian hiệu thuốc trong hạt vực (khu vực trọng yếu) Bích Nguyệt Tông chúng ta.” Tu sĩ biết lúc trước Dung Chân đều bán đồ vật ở nơi nào.
Diêu Thanh Lộ không ôm hy vọng gì, nhưng ông chủ hiệu thuốc cẩn thận từ trong ngăn tủ lấy ra hộp gỗ mở, nàng mới trừng lớn mắt, trong mắt lộ ra hai loại thần sắc vui mừng cùng kinh ngạc.
Thuốc viên màu bạc nằm trong hộp gỗ không tì vết, đúng thật là Chuyển Hồn Đan phẩm chất còn rất tốt, hơn nữa, nó có ba cái.
“Diêu cô nương, ba viên Chuyển Hồn Đan này giá không được rẻ cho lắm.” Hiệu thuốc lão bản nhắc nhở nói, hiện nay ác quỷ thương tổn tu sĩ, các tông môn vội vã đi tìm Chuyển Hồn Đan tu bổ hồn phách rất nhiều, ở thời điểm này, Chuyển Hồn Đan có thể bán ra giá rất cao.
“Ông chủ muốn bao nhiêu? Bích Nguyệt Tông có rất nhiều tiền.” Diêu Thanh Lộ lập tức nói.
“Cửa hàng chúng ta được Bích Nguyệt Tông quan tâm nhiều, ba viên Chuyển Hồn Đan, ta lấy 30 viên linh thạch trung phẩm mua từ tay Dung Chân cô nương, nếu là Diêu tông chủ yêu cầu, liền lấy giá gốc chuyển nhượng.” Ông chủ hiệu thuốc từ từ nói, Diêu Thanh Lộ tính tình không tốt, nhưng Diêu Nhất Nhu vẫn được rất nhiều người tôn kính, “Chỉ là Diêu cô nương, ngài về sau tính tình này, vẫn nên thu liễm thì tốt hơn.”
“Đây là chuyện của ta, cùng ông có quan hệ gì?” Diêu Thanh Lộ bỏ xuống 30 viên trung phẩm linh thạch nhận lấy hộp gỗ trang dược.
Lời cảm tạ nàng cũng không nói, trực tiếp cầm hộp gỗ vội vàng trở về Bích Nguyệt Tông.
“Vẫn chưa đủ.” Trưởng lão nghiền nát ba viên Chuyển Hồn Đan, đưa vào bên trong nội phủ của Diêu Nhất Nhu.
Những mảnh vụn màu bạc dung nhập trán Diêu Nhất Nhu, tựa hồ có một tia ánh sáng ấm áp từng chút tu bổ hồn phách.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể tu bổ trọn vẹn hồn phách Diêu Nhất Nhu .
Chính là điểm này……
“Còn thiếu một viên!” Diêu Thanh Lộ trừng lớn mắt, ngữ khí nháy mắt thấp xuống.
“Đúng vậy.” Trưởng lão lại lắc lắc đầu, “Thanh Lộ, có lẽ đây là mệnh chưởng môn rồi.”
“Mẹ không thể như vậy.” Diêu Thanh Lộ lắc lắc đầu, nàng có thể đem tất cả mọi người không để vào mắt, nhưng Diêu Nhất Nhu nàng không thể mặc kệ.
“Ta…… Ta đi Thủy Nguyệt Các hỏi một chút, bọn họ bán Chuyển Hồn Đan, nên có một cái giá cả.” Diêu Thanh Lộ rơi vào khốn cảnh nói.
Ba cái Chuyển Hồn Đan bọn họ cầm trên tay là Dung Chân luyện chế ra, nàng cũng không phải không nghĩ tới đi tìm Dung Chân, nhưng rất nhanh Diêu Thanh Lộ liền phủ quyết cái ý tưởng này.
Thứ nhất, nàng không tin Dung Chân còn có thể luyện chế ra được Chuyển Hồn Đan, thứ hai, ở dưới tình huống có lựa chọn khác, nàng không thể kéo cái mặt này xuống khẩn cầu Dung Chân luyện lại dược.
Diêu Thanh Lộ dùng toạ kỵ tốt nhất trong môn, cưỡi hạc trắng, lấy tốc độ cực nhanh bay đến Thủy Nguyệt Các.
Lúc này, ngoài sơn môn Thủy Nguyệt Các, thế nhưng đã tụ tập mấy trăm vị tu sĩ, trong tay bọn họ đều cầm theo một túi lớn nặng trĩu linh thạch, từ chỗ túi đó tràn ra linh khí, xem ra đều là linh thạch thượng phẩm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ dùng số tiền lớn cầu mua Chuyển Hồn Đan, mà Thủy Nguyệt Các lại hờ hững.
Sơn môn Thủy Nguyệt Các nguy nga, kiến trúc cổ xưa liên miên không dứt biến mất vào bên trong biển mây, làm người khác phải ngửa đầu nhìn, cũng không thể nhìn đến cuối.
Đây mới là khí phái cùng thực lực của một trong những tông môn cường đại của Nguyệt Chi Vực, không cần nhắc tới Hà Loan Tông hoặc Đan Tiêu Môn, ngay cả Bích Nguyệt Tông ở trong mắt bọn họ cũng như mấy con kiến.
Diêu Thanh Lộ chạy vội lên, thủ vệ sơn môn là đệ tử Thủy Nguyệt Các ngăn nàng xuống, ba đạo ánh sáng như kim trực tiếp bức lui nàng, xuống tay không lưu tình chút nào.
Ba vị đệ tử này đều là tu vi Kim Đan, ở Thủy Nguyệt Các, ngay cả tu sĩ trông coi sơn môn đều có tu vi cao như vậy sao! “Từ đâu ra tu sĩ quê mùa này, dám xông vào Thủy Nguyệt Các?” Tu sĩ trông cửa cao giọng nói, “Ta biết các ngươi tới là muốn cầu Chuyển Hồn Đan, hiện nay Thủy Nguyệt Các mỗi ngày chỉ bán ra một viên, ai ra giá cao thì được, chỉ có tu sĩ có môn phái ngàn người trở lên mới có tư cách tham dự đấu giá, ngươi mau đi ra sau xếp hàng.”
Diêu Thanh Lộ sao lại không biết các tông môn khác quây quanh Thủy Nguyệt Các, Bích Nguyệt Tông trong mắt nàng tính ra còn lợi hại, cũng chẳng qua là cái tông môn cỡ vừa mà thôi, đào rỗng của cải cũng lấy không ra được nhiều linh thạch như vậy.
Nàng nhướng mày, khó chịu nói: “Tài liệu luyện Chuyển Hồn Đan không phải vật quý hiếm, chỉ là phối phương trân quý, các ngươi cứ kiếm chác tiền của tông môn khác như vậy à?”
“Bằng không ngươi cho rằng chúng ta lấy cái gì để nuôi Thủy Nguyệt Các thành một thế lực khổng lồ như thế? Ngươi nếu có bản lĩnh, liền tự mình đi nơi khác tìm Chuyển Hồn Đan, không cần đến chỗ sơn môn chúng ta kêu gào.” Tu sĩ Thủy Nguyệt Các nhướng mày trào phúng nói.
Lúc này, các tu sĩ tông môn đứng vây quanh một bên cũng căm tức nhìn Diêu Thanh Lộ, bọn họ sợ Diêu Thanh Lộ làm Thủy Nguyệt Các không cao hứng, hôm nay ngay cả một viên Chuyển Hồn Đan cũng không bán.
“Các ngươi…… Các ngươi!” Diêu Thanh Lộ một ngụm hờn dỗi tích tụ, dưới sự kinh giận, xấu hổ, buồn bực, thế nhưng khụ ra một ngụm máu tươi.
Đệ tử Thủy Nguyệt Các phất tay áo, ném bay nàng ném ra ngoài, vô tình nói: “Đừng làm ô uế sơn môn Thủy Nguyệt Các chúng ta.”
Diêu Thanh Lộ ngã ngồi trên mặt đất, máu tươi khụ ra nhuộm đỏ ngực, nàng dùng sức nắm chặt nắm đấm giấu ở trong tay áo.
Thủy Nguyệt Các, quả thực vô tình, cao cao tại thượng, nàng căn bản không có biện pháp từ trong tay bọn họ lấy được Chuyển Hồn Đan.
Như vậy…… Như vậy chỉ có thể đi tìm người kia!
Dung Chân……
Nàng giao cho ông chủ hiệu thuốc kia ba cái Chuyển Hồn Đan, phẩm chất thế mà so với Thủy Nguyệt Các còn tốt hơn.
Diêu Thanh Lộ cắn nát đầu lưỡi, đau đớn làm nàng tỉnh táo lại.
Chỉ có thể đi tìm nàng.
Lúc này, cách mấy vạn dặm Dung Chân đang sửa sang lại khăng quàng cổ thật dày trên cổ mình, hắt xì một cái.
Nàng đứng ở dưới một gốc cây gỗ khô thật lớn, đáy cây gỗ khô này có một cái cửa động để ẩn nấp, dùng lá khô cùng nhánh cây đắp lại.
Đó là ổ của gấu mèo ngủ đông bị bừng tỉnh, khi Dung Chân tinh lọc lấm tấm trên vầng sáng linh hồn xong, nó mơ một giấc mộng đẹp có một quả táo ở trên bầu trời rơi xuống.
Mùa đông rét lạnh, Dung Chân thở ra một hơi, sương mù thổi qua trước mặt A Huyền trên vai nàng.
Nàng mang bao tay nhung ôm ba quả táo lớn, toàn bộ đều bóng loáng màu đỏ mọng.
Dung Chân khom lưng, cúi đầu, hướng hốc cây ném ba quả táo vào.
Mấy ngàn mệnh bài đang được thắp sáng, linh tinh rải rác bên trong như trời đêm lập loè đầy sao.
Lúc này, giữa trận một mệnh bài khắc ba chữ “Diêu Thanh Lộ” bỗng nhiên đứt gãy, máu tươi ngưng kết thành hình vẽ huyền ảo đã bị bổ ra từ giữa.
Một bóng hình suy sụp ngã vào trung tâm trận pháp, mảnh lụa mềm, trắng tinh lúc ban đầu bây giờ lây dính nước bùn, đen bẩn không chịu nổi.
Diêu Thanh Lộ đột nhiên mở hai tròng mắt, mồ hôi trên trán rơi xuống, nàng đang tu luyện thì bị bức tỉnh.
Nàng cảm giác được ngực mình truyền đến đau nhức, Diêu Nhất Nhu là mẫu thân nàng, vốn dĩ Diêu Nhất Nhu tới Nguyên Anh, mệnh bài liền mất đi tác dụng, nhưng Diêu Nhất Nhu cùng Diêu Thanh Lộ huyết mạch tương liên, cho nên mượn mệnh bài Diêu Thanh Lộ cũng có thể trở về.
Diêu Nhất Nhu động tĩnh lớn như vậy, Diêu Thanh Lộ tự động bừng tỉnh.
Trước đó vài ngày, Tiết Cảnh Lam ở Bích Nguyệt Tông cho nàng một cú không chịu đựng nổi, sau khi thầy trò hai người bọn họ rời khỏi, Diêu Thanh Lộ cố ý liên hệ mẫu thân nàng, xác nhận bà ấy trong vòng một tháng sẽ trở về, nàng còn ngóng trông Diêu Nhất Nhu về chống lưng cho nàng đi tìm Tiết Cảnh Lam gây chuyện.
Nhưng hiện tại…… Diêu Thanh Lộ rõ ràng cảm giác được Diêu Nhất Nhu gặp nguy hiểm.
“Mẹ!” Diêu Thanh Lộ một thân áo ngủ, thẳng tắp đẩy cửa chạy vội ra ngoài, âm thanh sắc nhọn đánh thức hơn phân nửa tu sĩ Bích Nguyệt Tông.
“Thanh Lộ sư tỷ! Ngài bình tĩnh một chút!”
“Thanh Lộ sư tỷ phát sinh chuyện gì?”
“Tông chủ! Hình như là tông chủ đã trở lại!”
Tiếng người vang lên hết đợt này đến đợt khác bao phủ toàn bộ Bích Nguyệt Tông.
“Thanh Lộ, tông chủ là bị ác quỷ đả thương.”
Ngón tay già nua của trưởng lão chuyên tu y thuật trong môn từ chỗ giữa mày hơi hơi trắng bệch của Diêu Nhất Nhu rời đi, hắn trầm giọng nói với Diêu Thanh Lộ .
“Ác…… Ác quỷ?” Diêu Thanh Lộ không dám tin, nàng biết tin tức này, nhưng nàng không nghĩ tới ác quỷ gây thương tích hơn mười dư vị tu sĩ Nguyên Anh trong đó sẽ có Diêu Nhất Nhu.
“Đúng vậy.” trưởng lão cau mày, trong mắt biểu lộ vẻ bi thương, “Mặc dù tông chủ sử dụng mệnh bài của con về tới Bích Nguyệt Tông, nhưng hồn phách của nàng đã bị ác quỷ xé rách một phần, sau này quãng đời còn lại, chỉ có thể hôn mê như thế, không có bất luận ý thức gì, không khác người chết .”
“Nhưng mà…… Nhưng mà!” Diêu Thanh Lộ không dám tin sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy, nàng thở hổn hển, vừa run rẩy vừa nói, “Hẳn là có biện pháp…… Hồn phách bị hao tổn, cũng có biện pháp trị liệu…… Không phải sao?”
“Đúng là có biện pháp.” Trưởng lão quay người đi, bất đắc dĩ nói, “Phải dùng Chuyển Hồn Đan tu bổ hồn phách, nhưng Chuyển Hồn Đan có thể tu bổ hồn phách lại có số lượng rất nhỏ, lấy tình huống trước mắt tông chủ, một hai viên chỉ sợ không đủ.”
“Trước mắt phương thuốc chế tác Chuyển Hồn Đan ở Nguyệt Chi Vực chỉ có Thủy Nguyệt Các năm giữ, mà tính tình Thủy Nguyệt Các con cũng biết, muốn lấy Chuyển Hồn Đan từ trên tay bọn họ khó như lên trời.” Trưởng lão lắc đầu nói.
Thủy Nguyệt Các được xếp hạng trong mấy thế lực cường đại nhất Nguyệt Chi Vực, tông môn nhỏ như Bích Nguyệt Tông chỗ nào có thể so, Nguyên Anh chân nhân ở Thủy Nguyệt Các hoàn toàn không hiếm.
“Con……” Diêu Thanh Lộ nhất thời chân tay luống cuống, nàng vẫn luôn được trưởng bối ở sư môn bảo vệ, đột nhiên gặp chuyện như vậy, cũng cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng vào lúc này, một tu sĩ Bích Nguyệt Tông vẫn luôn vây quanh đột nhiên mở miệng nói: “Thanh Lộ sư tỷ, trưởng lão, Chuyển Hồn Đan ta có ấn tượng!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Cái gì ấn tượng?” Diêu Thanh Lộ đột nhiên xoay đầu tới hỏi, trong mắt tơ máu trải rộng.
“Là Dung Chân cùng Tiết chân nhân trước khi rời đi, Thanh Lộ sư tỷ còn nhớ không, Dung Chân đột nhiên có thật nhiều linh thạch trung phẩm, hỏi nàng từ đâu tới, nàng hình như nói là chế tác Chuyển Hồn Đan kiếm được……” Vị tu sĩ này lúc ấy phụ trách thu linh thạch của Dung Chân, hắn lúc ấy hoài nghi nguồn linh thạch Dung Chân không minh bạch, cho nên hỏi nhiều hai câu.
Diêu Thanh Lộ căn bản là không đem Dung Chân để vào mắt, cho nên nàng không tin Dung Chân sẽ chế tạo ra Chuyển Hồn Đan, nghe qua liền quên.
Nhưng hiện tại sinh mệnh Diêu Nhất Nhu bị đe dọa, nàng không tin cũng phải tin.
“Chuyển Hồn Đan nàng bán cho ai?” Diêu Thanh Lộ hỏi.
“Chính là một gian hiệu thuốc trong hạt vực (khu vực trọng yếu) Bích Nguyệt Tông chúng ta.” Tu sĩ biết lúc trước Dung Chân đều bán đồ vật ở nơi nào.
Diêu Thanh Lộ không ôm hy vọng gì, nhưng ông chủ hiệu thuốc cẩn thận từ trong ngăn tủ lấy ra hộp gỗ mở, nàng mới trừng lớn mắt, trong mắt lộ ra hai loại thần sắc vui mừng cùng kinh ngạc.
Thuốc viên màu bạc nằm trong hộp gỗ không tì vết, đúng thật là Chuyển Hồn Đan phẩm chất còn rất tốt, hơn nữa, nó có ba cái.
“Diêu cô nương, ba viên Chuyển Hồn Đan này giá không được rẻ cho lắm.” Hiệu thuốc lão bản nhắc nhở nói, hiện nay ác quỷ thương tổn tu sĩ, các tông môn vội vã đi tìm Chuyển Hồn Đan tu bổ hồn phách rất nhiều, ở thời điểm này, Chuyển Hồn Đan có thể bán ra giá rất cao.
“Ông chủ muốn bao nhiêu? Bích Nguyệt Tông có rất nhiều tiền.” Diêu Thanh Lộ lập tức nói.
“Cửa hàng chúng ta được Bích Nguyệt Tông quan tâm nhiều, ba viên Chuyển Hồn Đan, ta lấy 30 viên linh thạch trung phẩm mua từ tay Dung Chân cô nương, nếu là Diêu tông chủ yêu cầu, liền lấy giá gốc chuyển nhượng.” Ông chủ hiệu thuốc từ từ nói, Diêu Thanh Lộ tính tình không tốt, nhưng Diêu Nhất Nhu vẫn được rất nhiều người tôn kính, “Chỉ là Diêu cô nương, ngài về sau tính tình này, vẫn nên thu liễm thì tốt hơn.”
“Đây là chuyện của ta, cùng ông có quan hệ gì?” Diêu Thanh Lộ bỏ xuống 30 viên trung phẩm linh thạch nhận lấy hộp gỗ trang dược.
Lời cảm tạ nàng cũng không nói, trực tiếp cầm hộp gỗ vội vàng trở về Bích Nguyệt Tông.
“Vẫn chưa đủ.” Trưởng lão nghiền nát ba viên Chuyển Hồn Đan, đưa vào bên trong nội phủ của Diêu Nhất Nhu.
Những mảnh vụn màu bạc dung nhập trán Diêu Nhất Nhu, tựa hồ có một tia ánh sáng ấm áp từng chút tu bổ hồn phách.
Chỉ thiếu chút nữa là có thể tu bổ trọn vẹn hồn phách Diêu Nhất Nhu .
Chính là điểm này……
“Còn thiếu một viên!” Diêu Thanh Lộ trừng lớn mắt, ngữ khí nháy mắt thấp xuống.
“Đúng vậy.” Trưởng lão lại lắc lắc đầu, “Thanh Lộ, có lẽ đây là mệnh chưởng môn rồi.”
“Mẹ không thể như vậy.” Diêu Thanh Lộ lắc lắc đầu, nàng có thể đem tất cả mọi người không để vào mắt, nhưng Diêu Nhất Nhu nàng không thể mặc kệ.
“Ta…… Ta đi Thủy Nguyệt Các hỏi một chút, bọn họ bán Chuyển Hồn Đan, nên có một cái giá cả.” Diêu Thanh Lộ rơi vào khốn cảnh nói.
Ba cái Chuyển Hồn Đan bọn họ cầm trên tay là Dung Chân luyện chế ra, nàng cũng không phải không nghĩ tới đi tìm Dung Chân, nhưng rất nhanh Diêu Thanh Lộ liền phủ quyết cái ý tưởng này.
Thứ nhất, nàng không tin Dung Chân còn có thể luyện chế ra được Chuyển Hồn Đan, thứ hai, ở dưới tình huống có lựa chọn khác, nàng không thể kéo cái mặt này xuống khẩn cầu Dung Chân luyện lại dược.
Diêu Thanh Lộ dùng toạ kỵ tốt nhất trong môn, cưỡi hạc trắng, lấy tốc độ cực nhanh bay đến Thủy Nguyệt Các.
Lúc này, ngoài sơn môn Thủy Nguyệt Các, thế nhưng đã tụ tập mấy trăm vị tu sĩ, trong tay bọn họ đều cầm theo một túi lớn nặng trĩu linh thạch, từ chỗ túi đó tràn ra linh khí, xem ra đều là linh thạch thượng phẩm.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Bọn họ dùng số tiền lớn cầu mua Chuyển Hồn Đan, mà Thủy Nguyệt Các lại hờ hững.
Sơn môn Thủy Nguyệt Các nguy nga, kiến trúc cổ xưa liên miên không dứt biến mất vào bên trong biển mây, làm người khác phải ngửa đầu nhìn, cũng không thể nhìn đến cuối.
Đây mới là khí phái cùng thực lực của một trong những tông môn cường đại của Nguyệt Chi Vực, không cần nhắc tới Hà Loan Tông hoặc Đan Tiêu Môn, ngay cả Bích Nguyệt Tông ở trong mắt bọn họ cũng như mấy con kiến.
Diêu Thanh Lộ chạy vội lên, thủ vệ sơn môn là đệ tử Thủy Nguyệt Các ngăn nàng xuống, ba đạo ánh sáng như kim trực tiếp bức lui nàng, xuống tay không lưu tình chút nào.
Ba vị đệ tử này đều là tu vi Kim Đan, ở Thủy Nguyệt Các, ngay cả tu sĩ trông coi sơn môn đều có tu vi cao như vậy sao! “Từ đâu ra tu sĩ quê mùa này, dám xông vào Thủy Nguyệt Các?” Tu sĩ trông cửa cao giọng nói, “Ta biết các ngươi tới là muốn cầu Chuyển Hồn Đan, hiện nay Thủy Nguyệt Các mỗi ngày chỉ bán ra một viên, ai ra giá cao thì được, chỉ có tu sĩ có môn phái ngàn người trở lên mới có tư cách tham dự đấu giá, ngươi mau đi ra sau xếp hàng.”
Diêu Thanh Lộ sao lại không biết các tông môn khác quây quanh Thủy Nguyệt Các, Bích Nguyệt Tông trong mắt nàng tính ra còn lợi hại, cũng chẳng qua là cái tông môn cỡ vừa mà thôi, đào rỗng của cải cũng lấy không ra được nhiều linh thạch như vậy.
Nàng nhướng mày, khó chịu nói: “Tài liệu luyện Chuyển Hồn Đan không phải vật quý hiếm, chỉ là phối phương trân quý, các ngươi cứ kiếm chác tiền của tông môn khác như vậy à?”
“Bằng không ngươi cho rằng chúng ta lấy cái gì để nuôi Thủy Nguyệt Các thành một thế lực khổng lồ như thế? Ngươi nếu có bản lĩnh, liền tự mình đi nơi khác tìm Chuyển Hồn Đan, không cần đến chỗ sơn môn chúng ta kêu gào.” Tu sĩ Thủy Nguyệt Các nhướng mày trào phúng nói.
Lúc này, các tu sĩ tông môn đứng vây quanh một bên cũng căm tức nhìn Diêu Thanh Lộ, bọn họ sợ Diêu Thanh Lộ làm Thủy Nguyệt Các không cao hứng, hôm nay ngay cả một viên Chuyển Hồn Đan cũng không bán.
“Các ngươi…… Các ngươi!” Diêu Thanh Lộ một ngụm hờn dỗi tích tụ, dưới sự kinh giận, xấu hổ, buồn bực, thế nhưng khụ ra một ngụm máu tươi.
Đệ tử Thủy Nguyệt Các phất tay áo, ném bay nàng ném ra ngoài, vô tình nói: “Đừng làm ô uế sơn môn Thủy Nguyệt Các chúng ta.”
Diêu Thanh Lộ ngã ngồi trên mặt đất, máu tươi khụ ra nhuộm đỏ ngực, nàng dùng sức nắm chặt nắm đấm giấu ở trong tay áo.
Thủy Nguyệt Các, quả thực vô tình, cao cao tại thượng, nàng căn bản không có biện pháp từ trong tay bọn họ lấy được Chuyển Hồn Đan.
Như vậy…… Như vậy chỉ có thể đi tìm người kia!
Dung Chân……
Nàng giao cho ông chủ hiệu thuốc kia ba cái Chuyển Hồn Đan, phẩm chất thế mà so với Thủy Nguyệt Các còn tốt hơn.
Diêu Thanh Lộ cắn nát đầu lưỡi, đau đớn làm nàng tỉnh táo lại.
Chỉ có thể đi tìm nàng.
Lúc này, cách mấy vạn dặm Dung Chân đang sửa sang lại khăng quàng cổ thật dày trên cổ mình, hắt xì một cái.
Nàng đứng ở dưới một gốc cây gỗ khô thật lớn, đáy cây gỗ khô này có một cái cửa động để ẩn nấp, dùng lá khô cùng nhánh cây đắp lại.
Đó là ổ của gấu mèo ngủ đông bị bừng tỉnh, khi Dung Chân tinh lọc lấm tấm trên vầng sáng linh hồn xong, nó mơ một giấc mộng đẹp có một quả táo ở trên bầu trời rơi xuống.
Mùa đông rét lạnh, Dung Chân thở ra một hơi, sương mù thổi qua trước mặt A Huyền trên vai nàng.
Nàng mang bao tay nhung ôm ba quả táo lớn, toàn bộ đều bóng loáng màu đỏ mọng.
Dung Chân khom lưng, cúi đầu, hướng hốc cây ném ba quả táo vào.
Danh sách chương