Mặc dù không tin lời Tưởng Huy nói ngay, Lâm Nhạc Nhạc vẫn không khỏi nghĩ tới mặt này.



Cậu không thể không thừa nhận là, mình đúng là đáng xấu hổ bị những lời này đả động.



Bởi vậy lúc bấm vào WeChat nhắn tin cho Tưởng Minh, nhìn thấy avatar của Tưởng Trạch, Lâm Nhạc Nhạc bắt đầu do dự bấm vào thoát ra.



Cuối cùng do dự hồi lâu, Lâm Nhạc Nhạc không nhắn cho ai hết, cất điện thoại di động xuống dưới gối đầu ngủ.



Nếu hôm nay tiếp tục mơ thấy Tưởng Trạch trong mộng, mình đây ngày mai nhắn tin cho anh ta. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ như vậy trong lòng.



Đáng tiếc hệ thống đã sắp mất đi gần hết niềm tin với cậu lại không nghe thấy những lời này, cho nên Lâm Nhạc Nhạc tối hôm nay một đêm ngủ ngon, đừng nói Tưởng Trạch, ngay cả mơ cũng không có.



Sáng sớm hôm sau Lâm Nhạc Nhạc dậy đứng cạnh giường cố gắng hồi tưởng, kết quả phát hiện mình quả thật không nằm mơ. Cậu lại thấy buồn bực, ngay cả lúc soi gương đánh răng đều là vẻ mặt mất hứng.



Học đến cuối tuần, cuối tuần mới là lúc được thả lỏng.



Khương Hoài chưa quên hẹn với Lâm Nhạc Nhạc, sáng sớm đã nhắn WeChat hẹn thời gian chơi game với Lâm Nhạc Nhạc. Lâm Nhạc Nhạc cũng đồng ý ngay, ăn sáng xong ngồi trước máy tính đeo tai nghe chuẩn bị chơi game.



Chú Lâm cảnh xuân đầy mặt một tuần, lúc này lướt qua cửa phòng Lâm Nhạc Nhạc cũng không có biểu hiện gì không khoan dung, chỉ liếc cậu thêm một cái, lúc thấy màn hình game cũng không có phản ứng chỉ hận rèn sắt không thành thép của cha mẹ bình thường, mà cảm thấy đây mới là thằng nhóc bình thường.



Lâm Nhạc Nhạc không chú ý tới chú Lâm, lượn lờ trong game, cậu vừa thao tác nhân vật chạy ngược xuôi, vừa nói chuyện phiếm với Khương Hoài.



Khương Hoài: "Ồ, cậu là người thành phố J hả, anh cũng muốn đến thành phố J chơi. Thành phố J thế nào?"



Anh nghe nói Tưởng Trạch bị lưu đày đến thành phố J là rất hiếu kì với thành phố J, không nghĩ tới tám chuyện với Lâm Nhạc Nhạc lại phát hiện Lâm Nhạc Nhạc là người thành phố J, vì thế vội vã muốn hỏi thăm.



Lâm Nhạc Nhạc nói: "Rất tốt, non xanh nước biếc, thành phố đáng sống."



"Thế à." Khương Hoài kỳ thật muốn nghe là thành phố J quá kém quá thảm, nói như vậy anh nghĩ đến Tưởng Trạch ở nơi đó bị ép sống một tháng, trong lòng anh sẽ phá lệ thoải mái, bởi vậy lúc này nghe Lâm Nhạc Nhạc nói như vậy, anh lại có chút tiếc nuối.



Nhưng Khương Hoài cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc rất tốt, cho nên vẫn không tỏ vẻ bất mãn gì với thành phố J trước mặt Lâm Nhạc Nhạc.



Hai người vào game tám chuyện mãi, kết quả Khương Hoài bị người bắn chết trước, Lâm Nhạc Nhạc đứng cạnh nhặt vật tư.



Nhặt một hồi, Lâm Nhạc Nhạc lại thở dài một hơi.



Cậu nhớ tới lúc nghỉ hè chơi game với Tưởng Trạch, lúc đó cậu cũng nhặt đồ, chơi game thích thật.



Khương Hoài nghe thấy Lâm Nhạc Nhạc thở dài, còn tưởng rằng là Lâm Nhạc Nhạc vì anh chết mà sầu, vội nói: "Cậu kế thừa di sản của anh cũng như nhau, đừng sầu."



Lâm Nhạc Nhạc: "Em không sầu cái đấy, em chỉ là nhớ tới một boss trước kia chơi game với em."



Cậu không có chỗ trao đổi cảm nhận với người khác, Khương Hoài lại rất thích hợp. Dù sao chỉ là người xa lạ trên Internet, cũng sẽ không có giao du gì trong cuộc sống.



Lâm Nhạc Nhạc lại than thở: "Boss kia chơi game trâu bò, cân team."



Khương Hoài nghe mà ngứa lòng, anh chưa từng thể hội cảm giác được người cân team. Lục Nguyên Hạo tuy rằng chơi không tồi, nhưng không ai kéo anh được, còn trình độ của Lâm Nhạc Nhạc kỳ thật chẳng khác gì anh, như vậy nói cách khác là boss kia cũng có thể cân được anh. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)



Khương Hoài nói: "Vậy cậu gọi anh ta đến, chúng ta chơi đánh bốn."



Lâm Nhạc Nhạc cách màn hình lắc đầu: "Không được, ảnh chơi game giỏi nhưng mà tính tình không tốt, em sợ ảnh mắng em."



Khương Hoài: "Anh ta có thể chơi với cậu còn có thể ghét cậu chắc? Anh nói thật với cậu này, gamer gà mờ như chúng ta cho dù người ta ghét bỏ cậu, gặp được một đại boss cân team được, cậu không chảy nước mắt ôm chặt đùi người ta, còn sợ người ta mắng cậu? Sĩ diện ở trong game có tác dụng không? Chỗ nói chuyện bằng thực lực, cậu ôm đùi anh ta sao sợ anh ta mắng cậu, cậu chưa hỏi sao đã biết anh ta không chơi với cậu?"



Khương Hoài còn thiếu điều dán nhãn "gà thì phải tỉnh táo chút" lên gáy Lâm Nhạc Nhạc.



Lâm Nhạc Nhạc bị Khương Hoài nói quả thực như là xối nghi thức lên đầu.



"Anh nói em trực tiếp đến hỏi anh ấy sao?"



Khương Hoài hiện tại lòng tràn đầy đều là ý niệm gọi boss đến cân team, nghe giọng của Lâm Nhạc Nhạc dường như đã bắt đầu dao động, vội vàng bơm hơi tiếp: "Đúng vậy, anh nói cho cậu này, nói không chừng người ta chỉ chờ chơi với cậu đấy, trong lòng người ta đặc biệt coi trọng cậu."



Khương Hoài nói nói không thèm lựa lời, cái gì cũng phun ra ngoài.



Lâm Nhạc Nhạc trực tiếp bị Khương Hoài vỗ mông ngựa sướng bay, nói rất hào sảng: "Được, em đi hỏi một câu!"



Mà cùng lúc đó, Tưởng Trạch đang chơi bóng ở bên ngoài với bạn, lúc chơi bóng khí thế hắn rất giống là muốn nuốt sống đội đối phương. Hơn nữa loại biểu hiện tinh lực quá thừa này cũng không phải hai ngày này mà giằng co ít nhất mấy ngày rồi, ngay cả mấy người bạn cũng nhìn ra chỗ bất thường.



Nghỉ ngơi giữa giờ, Nhạc Hồng tùy tay ném bóng cho mấy đứa trẻ trông mong trong sân bóng nãy giờ, cho chúng nó chơi một lát. Hắn thì theo Tưởng Trạch đi tới rìa sân bóng cầm nước khoáng uống.



"Aiz, tôi nói chứ, cậu không phải là hơi..." Nhạc Hồng không biết lời này nói thế nào, trắng ra thì là muốn tìm bất mãn, hàm súc thì có phải là có chút ôm ấp tình cảm thiếu niên hay không?



Tưởng Trạch nâng tay lau mồ hôi trên mặt, quay đầu nhìn Nhạc Hồng, một bộ chờ hắn nói tiếp, nhưng cảm xúc mà lông mày kia lộ ra cũng không phải tích cực như thế.



Nhạc Hồng lập tức ngừng nói, cảm thấy mình vẫn là không nên sáng sớm đã chĩa đầu vào nòng súng thì hơn.



Hắn cẩn thận nghĩ nghĩ, dường như gần đây bên người Tưởng đại thiếu cũng không xuất hiện người nào làm phiền não. Hơn nữa rốt cuộc có chuyện gì làm cho Tưởng đại thiếu phiền não chứ?



Nhạc Hồng không nghĩ ra được, chỉ có thể đổi cách nói: "Phải rộng lượng chút mới được."



Lời này ba phải, cũng không có ý gì cụ thể, Tưởng Trạch cũng không có phản ứng gì đặc biệt.



Nhạc Hồng ngồi trên ghế dài mỉm cười xán lạn như ánh mặt trời với mấy cô gái đi ngang qua, cũng không quan tâm ánh mắt của họ chỉ dán vào người Tưởng Trạch.



"Hay là về chơi game đi?" Nhạc Hồng đề nghị.



Tưởng Trạch buông chai nước khoáng: "Chơi cái gì mà chơi, lãng phí thời gian."



Nhạc Hồng đá chân chân, đi dạo ở sân bóng rổ một vòng, tiếp theo uống nước không nói nữa.



Bên cạnh Tưởng Trạch đang cầm di động nhắn tin, Nhạc Hồng liếc mắt một cái chú ý tới chi tiết mới: "Ồ, đổi máy mới à?" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)



Hết chuyện để nói.



Mày Tưởng Trạch nhăn càng chặt.



Nhạc Hồng:......



Cái trò ma quỷ gì thế, còn cho người ta nói chuyện không?



"Chơi bóng đi." Tưởng Trạch buông di động, đứng dậy nói.



Đang nói, điện thoại hắn bỗng nhiên vang một cái, là thông báo WeChat.



Tưởng Trạch vừa đi vào sân bóng vừa lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, kết quả đứng lại tại chỗ. Nhạc Hồng quay đầu lại nhìn hắn, có chút khó hiểu, nhưng vẫn chờ.



Trong di động của Tưởng Trạch, có hai thông báo tin nhắn WeChat ngữ khí đầy nịnh nọt của Lâm Nhạc Nhạc.



Lâm Nhạc Nhạc: Anh ơi, anh bận không?



Lâm Nhạc Nhạc: Anh ơi, chơi game không?



Mắt Tưởng Trạch mở to chút, nhìn di động, thần sắc trên mặt cơ hồ chốc lát thả lỏng.



Đổi thành người khác đây đương nhiên là nịnh nọt, nhưng đổi thành Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Trạch cảm thấy từ đầu đến chân đều thoải mái.



Mấy đám trẻ con chơi bóng thấy bọn họ trở về, ngoan ngoãn muốn trả bóng rổ cho bọn nó, kết quả Nhạc Hồng không chú ý đến bọn nó, Tưởng Trạch càng thêm không chú ý, quả bóng đập thẳng vào gáy Tưởng Trạch, bốp một cái.



Tưởng Trạch không hề phòng bị, bị đập lệch cả đầu.



Nhạc Hồng thấp giọng nói một câu đậu xanh, vội thừa dịp Tưởng Trạch không phản ứng khoát tay với đám trẻ con cho chúng nó chạy nhanh đi, rồi sau đó mới nhặt bóng đi qua: "Đầu cậu không sao chứ?"



Tưởng Trạch nâng tay sờ chỗ bị đập, không chỉ không tức giận, ngược lại thần sắc có chút sung sướng, một bộ căn bản không thèm để ý bị bóng đập, thậm chí giống như căn bản không bị đập làm cho Nhạc Hồng tưởng mình hoa mắt.



"Không sao." Tưởng Trạch nói.



Hắn nói xong lại đi ra rìa sân bóng bắt đầu thu dọn đồ của mình, "Tôi đi trước."



Lúc này đổi thành Nhạc Hồng sững sờ: "Cậu đi đâu?"



Bọn họ mới chơi được nửa tiếng.



Tưởng Trạch nói: "Chơi game."



Nhạc Hồng: "......"



Này con mẹ nó không phải bị bóng rổ đập thành bug rồi đấy chứ?



Lâm Nhạc Nhạc nhắn tin xong chờ đáp lại, vừa chơi game vừa tiếp tục than thở với Khương Hoài.



Lâm Nhạc Nhạc: "Em nhắn rồi, không biết anh ấy trả lời sao."



Khương Hoài cực kì có kinh nghiệm: "Ở trong game gặp được boss phải dùng hết thảy thủ đoạn ôm đùi, cậu thử mua đồ cho anh ta chưa? Bộ mới ra đặc biệt đẹp." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)



Lâm Nhạc Nhạc thành thật nói: "Nhưng mà ảnh có tiền hơn em."



Khương Hoài chậc chậc: "Cũng đúng, cậu dù sao cũng mới học cấp ba." Anh sợ Lâm Nhạc Nhạc không ôm được boss, bởi vậy bị kích động đề nghị, "Hay là anh cho cậu tiền, sau đó cậu tặng đồ cho boss?"



Lâm Nhạc Nhạc sao có thể nhận, lại cảm thấy Khương Hoài có vẻ ngốc nhiều tiền, đang muốn từ chối, lại thấy Tưởng Trạch nhắn lại.



Đại ma vương: Được, nửa tiếng sau được không?



Lâm Nhạc Nhạc vỗ chuột: "Không cần, boss đồng ý rồi!"



Khương Hoài cười ha ha, ngữ khí tích cực: "Cầu cân team cân team!"



Anh còn âm thầm nghĩ trong lòng, chờ boss dẫn bọn họ chơi đánh bốn, cho dù Lâm Nhạc Nhạc không mua đồ cho boss, anh cũng muốn mua mua mua cho boss.



Boss là giống loài trân quý, cần gà mờ chân chó giữ gìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện