Nếu đổi thành người khác, nghe đến đó có thể chỉ cảm động.



Mà Lâm Nhạc Nhạc, tuy rằng cảm động thì cũng cảm động, thần sắc trên mặt cũng sáng ngời lên theo, nhưng cậu lại nghĩ: "Em cũng là lần đầu tiên."



Theo góc độ này nghĩ lại lời Tưởng Trạch mới nói, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Tưởng Trạch quá không đứng đắn, "Anh lấy đi nhiều lần đầu tiên của em như vậy, anh ngay cả một câu nói cũng không cho em, anh một chút cũng không chân thành, kết bạn cũng không phải kết như vậy."



Kỳ thật nói đến đây, Lâm Nhạc Nhạc dám lên mặt, sắp bay lên trời rồi, sau khi hoàn toàn xác định tâm tư của Tưởng Trạch, cậu đã dám vờ ngầu.



Nhưng đạo lý cũng là như vậy, yêu đương ấy à, nói thẳng là xong việc.



Tưởng Trạch cũng đúng là bị Lâm Nhạc Nhạc nói nghẹn, vô luận là trong quan hệ gì, hắn luôn luôn chưa từng ở vào một phương nhược thế hoặc là cần cúi đầu, cũng chưa từng trải nghiệm tình cảnh buông thả hoặc là nhượng bộ.



"Vậy, phải nói thế nào?" Tưởng Trạch hỏi lại Lâm Nhạc Nhạc, giọng thật ra mềm đi một chút.



"Anh nói theo em." thấy có cửa ra, Lâm Nhạc Nhạc dịch mông, chuyển hướng tới chỗ Tưởng Trạch, "'Lâm Nhạc Nhạc, em làm bạn trai của anh được không?', nói như vậy."



Trong lòng Lâm Nhạc Nhạc vui sướng như là đun nước, sôi bọt ùng ục lên. Tình tự như vậy rơi vào khóe mắt đuôi lông mày, đều là tinh thần phấn chấn dào dạt.



Cứng nhắc gì đó trong lòng Tưởng Trạch đã hòa tan biến mất khi hai người đối diện, tất cả đều chuyển hoán thành ý cười nhàn nhạt trong mắt.



Nếu nói như vậy, hiển nhiên Lâm Nhạc Nhạc rất đắc ý, rất cao hứng.



Đắc ý không sao, cao hứng tốt nhất, Tưởng Trạch không thể nào đoán trước về sau của bọn họ, nhưng ít nhất lúc bọn họ ở với nhau hắn nguyện ý làm cho Lâm Nhạc Nhạc vẫn có trạng thái như vậy.



"Lâm Nhạc Nhạc, em làm bạn trai của anh được không?" giọng Tưởng Trạch bình tĩnh, nhưng giọng cũng hiển nhiên có chút khác dĩ vãng, lộ ra cảm xúc chân thật giờ phút này.



Lâm Nhạc Nhạc cúi đầu giấu mặt mình vào trong áo, nhưng vẫn bởi vì rất cao hứng mà phụt phụt lộ ra vài tiếng ý cười, khi cậu tiêu hóa cảm xúc xuống một chút, sau đó mới ngẩng đầu rụt rè gật đầu: "Em cảm thấy có thể."



Tưởng Trạch giơ tay xoa đầu Lâm Nhạc Nhạc, tiếp theo khởi động xe một lần nữa lái ra đường cao tốc.



Nếu nói lúc trước Lâm Nhạc Nhạc còn hơi câu nệ, hiện tại là hoàn toàn thả lỏng.



Trong xe thật sự nóng, cậu lao lực vừa cởi áo khoác vừa hỏi Tưởng Trạch: "Vậy sáng mai anh đưa em tới chỗ giáo viên ạ?"



Tưởng Trạch nhìn đằng trước: "Anh đã nói trước với hiệu trưởng của em rồi, ngày mốt đưa em về, em không cần về với họ."



Hai người một người ở thành phố J học cấp ba, một người ở thành phố S học đại học, cho dù là bắt đầu yêu đương, yêu xa cũng không thể tránh. Dưới điều kiện tiên quyết này, lúc có thể gặp mặt đương nhiên phải tận lực ở chung nhiều.



Lâm Nhạc Nhạc nghi hoặc: "Hiệu trưởng của em dễ nói chuyện như vậy?"



Tưởng Trạch xoay vô lăng theo hướng dẫn, giải thích đơn giản: "Thiết bị của trường em hầu hết là do ba anh đầu tư."



Lâm Nhạc Nhạc kinh ngạc: "Hóa ra học sinh nổi tiếng trường em là ba anh."



"Ừ."



Lâm Nhạc Nhạc thở phào nhẹ nhõm: "Ra là như vậy, em nói đâu dễ vậy chứ."



Lúc này ở biệt thự Tưởng gia, Tưởng Huy và Tưởng Minh đã tới rồi.



Dì giúp việc bưng đồ uống, hai người mỗi người ngồi một bên sô pha.



Tưởng Huy uống một ngụm nước trái cây, nhìn Tưởng Minh chẳng chút hoảng hốt, cậu ta hỏi: "Anh hai, anh không sợ anh cả đưa Lâm Nhạc Nhạc về thấy anh ngứa mắt rồi coi anh là vật hi sinh hả?"



Tưởng Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tưởng Huy, ở trong mắt Tưởng Huy quả thực bình tĩnh quá đáng: "Vật hi sinh cái gì, anh đã làm gì đâu."



Tưởng Huy thầm nghĩ, ái chà anh còn đã làm gì đâu, trước đó anh làm Lâm Ðát Kỷ mê muội anh cơ mà. Nhưng nghĩ như vậy, Tưởng Huy cũng thấy không đúng, anh hai cậu ta chẳng làm gì, chỉ có mình Lâm Nhạc Nhạc không nên làm theo loại cốt truyện vặn vẹo này, y như phim truyền hình.



Yêu phụ đầu tiên là coi trọng Nhị hoàng tử, lại nhìn trúng Thái tử gia, sau đó chạy giữa hai người đùa bỡn quyền thế và tình cảm! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)



Tuồng diễn trong nội tâm vừa rồi Tưởng Huy là không nói gì, nhưng tất cả đều viết trên mặt. Tưởng Minh nhắc nhở cậu ta: "Đừng chuyển hóa ghen tị thiếu tình cảm từ nhỏ thành không hài lòng với Lâm Nhạc Nhạc. Nhận rõ sự thật, có Lâm Nhạc Nhạc hay không có Lâm Nhạc Nhạc, quan tâm của anh cả cho chú sẽ không đổi."



Tưởng Minh nói đến đây, lại nói, "Cũng không hoàn toàn đúng, phải nói vì Lâm Nhạc Nhạc, quan tâm của anh cả với chú sẽ nhiều hơn, cho nên chú vẫn dính phúc của Lâm Nhạc Nhạc hết."



Tưởng Huy: "...... Anh bớt nói hai câu được không."



Sự thật rất con mẹ nó tàn khốc.



"Vậy anh nói Lâm Nhạc Nhạc có thích anh cả không?" vết sẹo của Tưởng Huy khỏi hẳn đã quên đau, lại dán sang chỗ Tưởng Minh.



Tưởng Minh nói: "Bằng không cậu ấy thích ai?"



Ánh mắt Tưởng Huy thẳng tắp nhìn Tưởng Minh.



Tưởng Minh ấn điều khiển từ xa đổi kênh: "Lâm Nhạc Nhạc không thật sự thích anh, nhiều lắm gọi là cảm thấy hứng thú thôi. Chú từng gặp người thấy người mình thích mà cảm xúc phập phồng cũng không có chưa?"



Tưởng Huy chưa từng thấy, bởi vì cậu ta không biết thích người khác hay là yêu đương là tư vị gì. Nhưng cậu ta lúc này vẫn phùng má giả làm người mập nói: "Ừm, kinh nghiệm của em, cũng là đạo lý này."



Hai người câu được câu không nói chuyện, dì giúp việc lúc này xuyên qua phòng khách đi ra cửa.



Tưởng Minh cùng Tưởng Huy nghe thấy động tĩnh cũng cùng nhau quay đầu nhìn lại, cửa mở ra, Tưởng Trạch khoác balo của Lâm Nhạc Nhạc trên vai, tay nắm tay Lâm Nhạc Nhạc, mà Lâm Nhạc Nhạc cầm một cái áo khoác, đang từ xa nhìn vào.



Tưởng Huy ngồi trên sofa nhìn thấy một màn này, cảm thấy mình lại xem nhẹ Lâm Nhạc Nhạc.



Đây không phải là đi ra đón người hả, lúc này đến cũng quang minh chính đại nắm tay quá ha!



Lâm Ðát Kỷ ơi là Lâm Ðát Kỷ, cậu ta cảm thấy mình đúng là không đặt sai ngoại hiệu cho Lâm Nhạc Nhạc.



Tưởng Minh đứng lên đi lên trước hai bước, cười nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, đi đường vất vả."



Tưởng Trạch giao balo trên vai cho dì giúp việc, bảo dì để tạm ở phòng khách, sau đó quay đầu nhìn Lâm Nhạc Nhạc.



Tưởng Huy ngồi tại chỗ, tim nảy lên, đây không phải Tu La tràng(*) thì là gì?



(Từ trong Phật giáo, thường để hình dung chiến trường thê thảm, về sau được mở rộng ra ý một người trong khốn cảnh liều chết phấn đấu)



Mặc dù là Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Huy cảm thấy vào lúc này cũng là trứng chọi đá!



Ai mà đoán được, Lâm Nhạc Nhạc ở trước mặt anh cả cũng vui vẻ: "Anh hai, đã lâu không gặp" sau đó lại chào hỏi cậu ta, "Tưởng Huy."



Bình tĩnh thêm tự nhiên hào phóng, giống như người từng ở trong tam giác tình yêu xấu hổ không phải cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)



Hơn nữa anh cả cậu ta ngay cả nhăn mặt nhăn mi cũng không có, ngược lại hỏi dì: "Dì, cơm chiều chuẩn bị thế nào rồi?"



Cao ngạo như anh cả cậu ta, thế mà lại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục đến tận đây.



Tưởng Huy não bổ lại không thể khống chế không thể dừng lại.



"Còn hai món, sau mười lăm phút là ăn cơm được."



Tưởng Trạch quay đầu nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Anh đưa em lên phòng em ở xem."



Lâm Nhạc Nhạc kéo tay Tưởng Trạch, cùng hắn lên tầng.



Tưởng Huy thấy một loạt chuyện này, hiện tại chỉ có thể thở dài.



"Kỳ thật." Tưởng Minh đã ngồi lại sofa một lần nữa, anh bưng chén lên uống một ngụm trà, chậm rãi nói với Tưởng Huy, "Chú hoàn toàn có thể thỉnh giáo Lâm Nhạc Nhạc chuyện yêu đương, có lẽ như vậy chú có thể tìm bạn gái cho mình, à, hoặc là bạn trai."



Tưởng Huy ngửa đầu tựa vào lưng sofa, khoát tay áo, đã vô lực nói chuyện.



Chỗ khác, Lâm Nhạc Nhạc và Tưởng Trạch cùng lên tầng vào phòng cho khách.



Lâm Nhạc Nhạc đứng ở trong phòng cho khách dạo qua một vòng, trong phòng cho khách cũng ấm áp chỉnh tề, đầy đủ mọi thứ, nhưng câu đầu tiên Lâm Nhạc Nhạc mở miệng nói là: "Phòng của anh ở đâu?"



Tưởng Trạch nâng ngón tay chỉ ngoài cửa: "Đối diện."



Phòng hai người chỉ cách độ rộng của phòng khách ở tầng một.



Lâm Nhạc Nhạc liếc mắt một cái, nhớ kỹ vị trí, cũng không sốt ruột phòng của hai người quá xa.



Dù sao ông đây hơn mười giây là chạy đến.



"Anh quen Khương Hoài không?" Lâm Nhạc Nhạc đột nhiên nhớ ra chuyện này.



Có cảm giác Khương Hoài rất thân quen Tưởng Trạch.



Tưởng Trạch từ miệng Lâm Nhạc Nhạc nghe thấy tên Khương Hoài hơi có chút ngoài ý muốn, "Không quen, vẫn không có giao lưu gì, sao em quen cậu ta?"



Không có giao lưu gì? Lâm Nhạc Nhạc nhìn thần sắc của Tưởng Trạch, cảm thấy Tưởng Trạch không giống người nói dối, lòng lại nói thầm, vậy sao Khương Hoài cả ngày nghiến răng nghiến lợi với không khí?



"Em quen anh ấy lúc chơi game." Lâm Nhạc Nhạc nói, "Anh ấy chơi gà như em, lúc trước em không phải nói nhờ anh dẫn em với bạn chơi sao, người kia là anh ấy."



"Ừ." Tưởng Trạch hiển nhiên chẳng để Khương Hoài vào trong lòng.



Lâm Nhạc Nhạc treo áo khoác của mình lên, sau đó sờ sờ áo lông dày, cảm thấy cách ăn mặc ở nhà này quá dày, tốt nhất vẫn phải thay bộ quần áo.



Bên trong cậu còn mặc một cái áo sơmi, bởi vậy lúc cởi quần áo không có cố kỵ gì, ở trước mặt Tưởng Trạch mà bắt đầu kéo vạt áo, sau đó hai tay giơ lên trên, lôi áo len lên đỉnh đầu, vạt áo chỗ thắt lưng bị kéo lên trên, lôi ra hoàn toàn khỏi thắt lưng.



Tầm mắt của Tưởng Trạch dừng trên đó, đây chỉ là cảnh sắc trong nháy mắt nhưng cũng đã đủ làm cho người ta tâm thần không yên. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)



Hắn có chút không được tự nhiên xoay tầm mắt, đồng thời cất bước đi ra ngoài: "Anh xuống nhà trước."



Lâm Nhạc Nhạc ừ một tiếng, tự mình lấy một cái áo khoác từ trong balo ra mặc vào. Nhưng cậu không vội xuống tầng mà chậm rãi thong thả bước tới cửa phòng Tưởng Trạch nhìn mấy lần, lại sờ sờ tay nắm cửa, tối ba tới thăm con nha.



Làm xong mấy việc này, Lâm Nhạc Nhạc mang ý cười lại vòng nửa vòng xuống tầng.



Trên bàn cơm dưới lầu đã bày sẵn đồ ăn, bên ngoài trời đã tối rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện